"Em gái nước đường, tỉnh lại đi." "Ai nha, thật là đáng thương, mấy tên lưu manh khốn kiếp này ra tay không hề nhẹ chút nào." "Đánh người bất tỉnh rồi bỏ chạy, chúng nó sẽ bị thiên lôi đánh chết." Phố Miếu ở Cửu Long nhộn nhịp xe cộ, biển hiệu mọc lên san sát, cửa hàng âm thanh làm sống dậy những ngày tháng huy hoàng của Beyond*, âm nhạc xuyên qua con phố sầm uất nhất Hương Giang này, các quầy hàng bán đồ lặt vặt và đồ ăn nhẹ nối tiếp nhau. (*tên một ban nhạc rock của Hồng Kông thập niên 80. Cre: wikipedia) Năm giờ chiều, tới gần giờ tan tầm của người dân thành phố Hương Giang, là thời điểm hoạt động kinh doanh nhộn nhịp nhất. Một số chủ quán lại không quan tâm đến việc kinh doanh của mình, đang tụ tập lại một chỗ, lo lắng nhìn cô gái bất tỉnh ở quán nước đường. “Dậy đi, dậy đi!” ông chủ nhà hàng Trương Ký hô lên. Sở Nguyệt Nịnh chậm rãi mở mắt ra, thanh âm ồn ào náo động. Cô nhìn những cái đầu tranh nhau ghé vào phía trên đầu mình, đầu óc trống rỗng trong giây lát. Đây là đâu? Cô nhớ…

Chương 98: Chương 98

Xuyên Không Ta Dùng Kĩ Nghệ Bói Toán Thiên Đỉnh Để Kiếm SốngTác giả: Trần Niên Nãi PhaoTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Linh Dị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Xuyên Không"Em gái nước đường, tỉnh lại đi." "Ai nha, thật là đáng thương, mấy tên lưu manh khốn kiếp này ra tay không hề nhẹ chút nào." "Đánh người bất tỉnh rồi bỏ chạy, chúng nó sẽ bị thiên lôi đánh chết." Phố Miếu ở Cửu Long nhộn nhịp xe cộ, biển hiệu mọc lên san sát, cửa hàng âm thanh làm sống dậy những ngày tháng huy hoàng của Beyond*, âm nhạc xuyên qua con phố sầm uất nhất Hương Giang này, các quầy hàng bán đồ lặt vặt và đồ ăn nhẹ nối tiếp nhau. (*tên một ban nhạc rock của Hồng Kông thập niên 80. Cre: wikipedia) Năm giờ chiều, tới gần giờ tan tầm của người dân thành phố Hương Giang, là thời điểm hoạt động kinh doanh nhộn nhịp nhất. Một số chủ quán lại không quan tâm đến việc kinh doanh của mình, đang tụ tập lại một chỗ, lo lắng nhìn cô gái bất tỉnh ở quán nước đường. “Dậy đi, dậy đi!” ông chủ nhà hàng Trương Ký hô lên. Sở Nguyệt Nịnh chậm rãi mở mắt ra, thanh âm ồn ào náo động. Cô nhìn những cái đầu tranh nhau ghé vào phía trên đầu mình, đầu óc trống rỗng trong giây lát. Đây là đâu? Cô nhớ… Sở Nguyệt Nịnh nói: "An ủi người nhà không sai, sai ở chỗ, cô ta nói với chủ mộ rằng con trai còn nhỏ nên muốn hai năm sau tái hôn sau. Cô ta còn nói, nếu có thể, cô ta nghĩ anh là không tồi."Người đàn ông cứng đờ tại chỗ, "Cô nói...""Đúng như anh nghĩ." Sở Nguyệt Nịnh cười cười, "Vợ của chủ mộ say mê anh vì sự kiên nhẫn an ủi của anh."Vừa dứt lời, bầu không khí im bặt như tờ.Nhóm người xung quanh hoàn toàn không ngờ sự việc lại có thể diễn biến theo hướng này."Chủ mộ thây cốt chưa kịp nguội lạnh, thì vợ đã muốn đi theo người khác, người đó còn là người đã khắc sai bia mộ mình? Thật là quá đáng!"Trong đám đông, một số người cười khẩy."Giờ thì rõ ràng rồi, tại sao vong hồn mỗi đêm báo mộng cho anh ta.""Nếu không giải quyết được, lần sau hắn trở về chẳng phải còn phải uống rượu mừng với hai người sao?"Người đàn ông xấu hổ: "Tôi cũng không biết mọi chuyện sẽ trở thành như vậy."Đồng thời, anh lại cảm thấy uất ức, nhưng sự việc đã xảy ra, trách móc bản thân cũng không ích gì, không lo khắc bia mà lo đi an ủi người nhà, mới xảy ra một mớ rắc rối này.DTV"Sở đại sư, bây giờ tôi nên làm gì?""Dễ thôi." Sở Nguyệt Nịnh đưa ra giải pháp, "Trước tiên, anh phải đổi bia mộ về."Người đàn ông cẩn thận lắng nghe, liên tục gật đầu: "Yên tâm, cho dù Sở đại sư không nói, tôi cũng sẽ sửa lại bia mộ suốt đêm và xin lỗi hai nhà.""Tiếp theo, anh phải đốt nhiều người giấy cho vong hồn.""Người giấy?" Người đàn ông bắt đầu hoang mang, nghĩ ngợi một hồi rồi hiểu ra, "Ý cô là đốt nhiều người giấy để có người bầu bạn với hắn?" Sở Nguyệt Nịnh giải thích: "Hiện tại oán khí của hắn không quá lớn, nhưng cần phải nhanh chóng bình ổn lại. Nếu không, trong thời gian ngắn, không chỉ bản thân anh mà cả vợ của hắn cũng sẽ gặp nguy hiểm."Cô nhìn vào vai người đàn ông, bả vai đã bám một chút hắc khí, nếu không giải quyết kịp thời...Người đàn ông liên tục gật đầu, thanh toán tiền bói toán rồi vội vàng rời khỏi hiện trường.Sở Nguyệt Nịnh đứng dậy đi đến kệ thủy tinh, mở hộp nước đường khoai môn ra, thêm sữa dừa vào, rồi bưng đến ngồi lại bàn gỗ nhỏ, đặt một chén sang một bên."Đi từ xa đến phải không? Cháu chỉ có nước đường thôi, không ngại chứ?"Người thứ hai đến xem bói là một bà già, bà dè dặt ngồi trên ghế, mái tóc hoa râm được buộc gọn ra sau đầu, ống quần xắn lên lộ ra mắt cá chân gầy gò, đôi giày bên cạnh dính đầy bùn đất, đôi tay co rúm thường xuyên đặt lên đầu gối.Bà lão nhìn thấy nước đường, có chút ngượng ngùng: "Không ngại, nhưng mà em gái à, tiền của bà để dành xem bói hết rồi, nên không trả nổi tiền nước đường."Bà lão sống ở một làng chài ven biển, cách phố Miếu vài chục cây số. Bà cũng nghe nói từ những người đồng hương trở về từ phố Miếu rằng ở đó có một đại sư rất giỏi, đoán mệnh phi thường chính xác, nhưng phải xếp hàng chờ đợi.Bà lão tìm kiếm hồi lâu mà không thấy ai, hỏi rõ quy tắc xếp hàng, nửa đêm liền từ làng chài lên đường, đi thẳng vào thành đến phố Miếu.Khi đến phố Miếu, đã có ba người xếp hàng trước, bà lão biết đại sư chỉ xem cho hai người *****ên, nhưng cũng không nản lòng, tiếp tục xếp hàng, nghĩ không được thì nghỉ một đêm, chờ ngày mai.Kết quả, những người khác lần lượt có việc đi rồi, bà lão trở thành người thứ hai lấy số.Sở Nguyệt Nịnh mỉm cười: "Bà ơi, nước đường là cháu cho, mau đến giờ trưa rồi, bà uống trước đi.""Cảm ơn em gái." Bà lão nâng chén lớn bằng hai tay, móng tay cái bên trong dính đầy bùn, bà có vẻ hơi ngại ngùng, nhưng nhìn vào chén khoai môn bụng lại kêu lên, liền cầm muỗng ăn lên.Bà lão không ăn sáng, cũng không uống nước, nên ăn rất ngon miệng.Sở Nguyệt Nịnh kiên nhẫn chờ đợi.Cuối cùng, chén lớn cũng được ăn hết.Bà lão đưa ống tay áo lên lau miệng, đặt chén xuống bàn, mới nôn nóng nói: "Bà muốn tìm Phỉ Phỉ, Phỉ Phỉ không thấy, tìm ở đâu cũng không thấy. Em gái, cháu có thể chỉ cho bà chỗ tìm nó ở được không?"

Sở Nguyệt Nịnh nói: "An ủi người nhà không sai, sai ở chỗ, cô ta nói với chủ mộ rằng con trai còn nhỏ nên muốn hai năm sau tái hôn sau. Cô ta còn nói, nếu có thể, cô ta nghĩ anh là không tồi."

Người đàn ông cứng đờ tại chỗ, "Cô nói..."

"Đúng như anh nghĩ." Sở Nguyệt Nịnh cười cười, "Vợ của chủ mộ say mê anh vì sự kiên nhẫn an ủi của anh."

Vừa dứt lời, bầu không khí im bặt như tờ.

Nhóm người xung quanh hoàn toàn không ngờ sự việc lại có thể diễn biến theo hướng này.

"Chủ mộ thây cốt chưa kịp nguội lạnh, thì vợ đã muốn đi theo người khác, người đó còn là người đã khắc sai bia mộ mình? Thật là quá đáng!"

Trong đám đông, một số người cười khẩy.

"Giờ thì rõ ràng rồi, tại sao vong hồn mỗi đêm báo mộng cho anh ta."

"Nếu không giải quyết được, lần sau hắn trở về chẳng phải còn phải uống rượu mừng với hai người sao?"

Người đàn ông xấu hổ: "Tôi cũng không biết mọi chuyện sẽ trở thành như vậy."

Đồng thời, anh lại cảm thấy uất ức, nhưng sự việc đã xảy ra, trách móc bản thân cũng không ích gì, không lo khắc bia mà lo đi an ủi người nhà, mới xảy ra một mớ rắc rối này.

DTV

"Sở đại sư, bây giờ tôi nên làm gì?"

"Dễ thôi." Sở Nguyệt Nịnh đưa ra giải pháp, "Trước tiên, anh phải đổi bia mộ về."

Người đàn ông cẩn thận lắng nghe, liên tục gật đầu: "Yên tâm, cho dù Sở đại sư không nói, tôi cũng sẽ sửa lại bia mộ suốt đêm và xin lỗi hai nhà."

"Tiếp theo, anh phải đốt nhiều người giấy cho vong hồn."

"Người giấy?" Người đàn ông bắt đầu hoang mang, nghĩ ngợi một hồi rồi hiểu ra, "Ý cô là đốt nhiều người giấy để có người bầu bạn với hắn?"

 

Sở Nguyệt Nịnh giải thích: "Hiện tại oán khí của hắn không quá lớn, nhưng cần phải nhanh chóng bình ổn lại. Nếu không, trong thời gian ngắn, không chỉ bản thân anh mà cả vợ của hắn cũng sẽ gặp nguy hiểm."

Cô nhìn vào vai người đàn ông, bả vai đã bám một chút hắc khí, nếu không giải quyết kịp thời...

Người đàn ông liên tục gật đầu, thanh toán tiền bói toán rồi vội vàng rời khỏi hiện trường.

Sở Nguyệt Nịnh đứng dậy đi đến kệ thủy tinh, mở hộp nước đường khoai môn ra, thêm sữa dừa vào, rồi bưng đến ngồi lại bàn gỗ nhỏ, đặt một chén sang một bên.

"Đi từ xa đến phải không? Cháu chỉ có nước đường thôi, không ngại chứ?"

Người thứ hai đến xem bói là một bà già, bà dè dặt ngồi trên ghế, mái tóc hoa râm được buộc gọn ra sau đầu, ống quần xắn lên lộ ra mắt cá chân gầy gò, đôi giày bên cạnh dính đầy bùn đất, đôi tay co rúm thường xuyên đặt lên đầu gối.

Bà lão nhìn thấy nước đường, có chút ngượng ngùng: "Không ngại, nhưng mà em gái à, tiền của bà để dành xem bói hết rồi, nên không trả nổi tiền nước đường."

Bà lão sống ở một làng chài ven biển, cách phố Miếu vài chục cây số. Bà cũng nghe nói từ những người đồng hương trở về từ phố Miếu rằng ở đó có một đại sư rất giỏi, đoán mệnh phi thường chính xác, nhưng phải xếp hàng chờ đợi.

Bà lão tìm kiếm hồi lâu mà không thấy ai, hỏi rõ quy tắc xếp hàng, nửa đêm liền từ làng chài lên đường, đi thẳng vào thành đến phố Miếu.

Khi đến phố Miếu, đã có ba người xếp hàng trước, bà lão biết đại sư chỉ xem cho hai người *****ên, nhưng cũng không nản lòng, tiếp tục xếp hàng, nghĩ không được thì nghỉ một đêm, chờ ngày mai.

Kết quả, những người khác lần lượt có việc đi rồi, bà lão trở thành người thứ hai lấy số.

Sở Nguyệt Nịnh mỉm cười: "Bà ơi, nước đường là cháu cho, mau đến giờ trưa rồi, bà uống trước đi."

"Cảm ơn em gái." Bà lão nâng chén lớn bằng hai tay, móng tay cái bên trong dính đầy bùn, bà có vẻ hơi ngại ngùng, nhưng nhìn vào chén khoai môn bụng lại kêu lên, liền cầm muỗng ăn lên.

Bà lão không ăn sáng, cũng không uống nước, nên ăn rất ngon miệng.

Sở Nguyệt Nịnh kiên nhẫn chờ đợi.

Cuối cùng, chén lớn cũng được ăn hết.

Bà lão đưa ống tay áo lên lau miệng, đặt chén xuống bàn, mới nôn nóng nói: "Bà muốn tìm Phỉ Phỉ, Phỉ Phỉ không thấy, tìm ở đâu cũng không thấy. Em gái, cháu có thể chỉ cho bà chỗ tìm nó ở được không?"

Xuyên Không Ta Dùng Kĩ Nghệ Bói Toán Thiên Đỉnh Để Kiếm SốngTác giả: Trần Niên Nãi PhaoTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Linh Dị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Xuyên Không"Em gái nước đường, tỉnh lại đi." "Ai nha, thật là đáng thương, mấy tên lưu manh khốn kiếp này ra tay không hề nhẹ chút nào." "Đánh người bất tỉnh rồi bỏ chạy, chúng nó sẽ bị thiên lôi đánh chết." Phố Miếu ở Cửu Long nhộn nhịp xe cộ, biển hiệu mọc lên san sát, cửa hàng âm thanh làm sống dậy những ngày tháng huy hoàng của Beyond*, âm nhạc xuyên qua con phố sầm uất nhất Hương Giang này, các quầy hàng bán đồ lặt vặt và đồ ăn nhẹ nối tiếp nhau. (*tên một ban nhạc rock của Hồng Kông thập niên 80. Cre: wikipedia) Năm giờ chiều, tới gần giờ tan tầm của người dân thành phố Hương Giang, là thời điểm hoạt động kinh doanh nhộn nhịp nhất. Một số chủ quán lại không quan tâm đến việc kinh doanh của mình, đang tụ tập lại một chỗ, lo lắng nhìn cô gái bất tỉnh ở quán nước đường. “Dậy đi, dậy đi!” ông chủ nhà hàng Trương Ký hô lên. Sở Nguyệt Nịnh chậm rãi mở mắt ra, thanh âm ồn ào náo động. Cô nhìn những cái đầu tranh nhau ghé vào phía trên đầu mình, đầu óc trống rỗng trong giây lát. Đây là đâu? Cô nhớ… Sở Nguyệt Nịnh nói: "An ủi người nhà không sai, sai ở chỗ, cô ta nói với chủ mộ rằng con trai còn nhỏ nên muốn hai năm sau tái hôn sau. Cô ta còn nói, nếu có thể, cô ta nghĩ anh là không tồi."Người đàn ông cứng đờ tại chỗ, "Cô nói...""Đúng như anh nghĩ." Sở Nguyệt Nịnh cười cười, "Vợ của chủ mộ say mê anh vì sự kiên nhẫn an ủi của anh."Vừa dứt lời, bầu không khí im bặt như tờ.Nhóm người xung quanh hoàn toàn không ngờ sự việc lại có thể diễn biến theo hướng này."Chủ mộ thây cốt chưa kịp nguội lạnh, thì vợ đã muốn đi theo người khác, người đó còn là người đã khắc sai bia mộ mình? Thật là quá đáng!"Trong đám đông, một số người cười khẩy."Giờ thì rõ ràng rồi, tại sao vong hồn mỗi đêm báo mộng cho anh ta.""Nếu không giải quyết được, lần sau hắn trở về chẳng phải còn phải uống rượu mừng với hai người sao?"Người đàn ông xấu hổ: "Tôi cũng không biết mọi chuyện sẽ trở thành như vậy."Đồng thời, anh lại cảm thấy uất ức, nhưng sự việc đã xảy ra, trách móc bản thân cũng không ích gì, không lo khắc bia mà lo đi an ủi người nhà, mới xảy ra một mớ rắc rối này.DTV"Sở đại sư, bây giờ tôi nên làm gì?""Dễ thôi." Sở Nguyệt Nịnh đưa ra giải pháp, "Trước tiên, anh phải đổi bia mộ về."Người đàn ông cẩn thận lắng nghe, liên tục gật đầu: "Yên tâm, cho dù Sở đại sư không nói, tôi cũng sẽ sửa lại bia mộ suốt đêm và xin lỗi hai nhà.""Tiếp theo, anh phải đốt nhiều người giấy cho vong hồn.""Người giấy?" Người đàn ông bắt đầu hoang mang, nghĩ ngợi một hồi rồi hiểu ra, "Ý cô là đốt nhiều người giấy để có người bầu bạn với hắn?" Sở Nguyệt Nịnh giải thích: "Hiện tại oán khí của hắn không quá lớn, nhưng cần phải nhanh chóng bình ổn lại. Nếu không, trong thời gian ngắn, không chỉ bản thân anh mà cả vợ của hắn cũng sẽ gặp nguy hiểm."Cô nhìn vào vai người đàn ông, bả vai đã bám một chút hắc khí, nếu không giải quyết kịp thời...Người đàn ông liên tục gật đầu, thanh toán tiền bói toán rồi vội vàng rời khỏi hiện trường.Sở Nguyệt Nịnh đứng dậy đi đến kệ thủy tinh, mở hộp nước đường khoai môn ra, thêm sữa dừa vào, rồi bưng đến ngồi lại bàn gỗ nhỏ, đặt một chén sang một bên."Đi từ xa đến phải không? Cháu chỉ có nước đường thôi, không ngại chứ?"Người thứ hai đến xem bói là một bà già, bà dè dặt ngồi trên ghế, mái tóc hoa râm được buộc gọn ra sau đầu, ống quần xắn lên lộ ra mắt cá chân gầy gò, đôi giày bên cạnh dính đầy bùn đất, đôi tay co rúm thường xuyên đặt lên đầu gối.Bà lão nhìn thấy nước đường, có chút ngượng ngùng: "Không ngại, nhưng mà em gái à, tiền của bà để dành xem bói hết rồi, nên không trả nổi tiền nước đường."Bà lão sống ở một làng chài ven biển, cách phố Miếu vài chục cây số. Bà cũng nghe nói từ những người đồng hương trở về từ phố Miếu rằng ở đó có một đại sư rất giỏi, đoán mệnh phi thường chính xác, nhưng phải xếp hàng chờ đợi.Bà lão tìm kiếm hồi lâu mà không thấy ai, hỏi rõ quy tắc xếp hàng, nửa đêm liền từ làng chài lên đường, đi thẳng vào thành đến phố Miếu.Khi đến phố Miếu, đã có ba người xếp hàng trước, bà lão biết đại sư chỉ xem cho hai người *****ên, nhưng cũng không nản lòng, tiếp tục xếp hàng, nghĩ không được thì nghỉ một đêm, chờ ngày mai.Kết quả, những người khác lần lượt có việc đi rồi, bà lão trở thành người thứ hai lấy số.Sở Nguyệt Nịnh mỉm cười: "Bà ơi, nước đường là cháu cho, mau đến giờ trưa rồi, bà uống trước đi.""Cảm ơn em gái." Bà lão nâng chén lớn bằng hai tay, móng tay cái bên trong dính đầy bùn, bà có vẻ hơi ngại ngùng, nhưng nhìn vào chén khoai môn bụng lại kêu lên, liền cầm muỗng ăn lên.Bà lão không ăn sáng, cũng không uống nước, nên ăn rất ngon miệng.Sở Nguyệt Nịnh kiên nhẫn chờ đợi.Cuối cùng, chén lớn cũng được ăn hết.Bà lão đưa ống tay áo lên lau miệng, đặt chén xuống bàn, mới nôn nóng nói: "Bà muốn tìm Phỉ Phỉ, Phỉ Phỉ không thấy, tìm ở đâu cũng không thấy. Em gái, cháu có thể chỉ cho bà chỗ tìm nó ở được không?"

Chương 98: Chương 98