"Em gái nước đường, tỉnh lại đi." "Ai nha, thật là đáng thương, mấy tên lưu manh khốn kiếp này ra tay không hề nhẹ chút nào." "Đánh người bất tỉnh rồi bỏ chạy, chúng nó sẽ bị thiên lôi đánh chết." Phố Miếu ở Cửu Long nhộn nhịp xe cộ, biển hiệu mọc lên san sát, cửa hàng âm thanh làm sống dậy những ngày tháng huy hoàng của Beyond*, âm nhạc xuyên qua con phố sầm uất nhất Hương Giang này, các quầy hàng bán đồ lặt vặt và đồ ăn nhẹ nối tiếp nhau. (*tên một ban nhạc rock của Hồng Kông thập niên 80. Cre: wikipedia) Năm giờ chiều, tới gần giờ tan tầm của người dân thành phố Hương Giang, là thời điểm hoạt động kinh doanh nhộn nhịp nhất. Một số chủ quán lại không quan tâm đến việc kinh doanh của mình, đang tụ tập lại một chỗ, lo lắng nhìn cô gái bất tỉnh ở quán nước đường. “Dậy đi, dậy đi!” ông chủ nhà hàng Trương Ký hô lên. Sở Nguyệt Nịnh chậm rãi mở mắt ra, thanh âm ồn ào náo động. Cô nhìn những cái đầu tranh nhau ghé vào phía trên đầu mình, đầu óc trống rỗng trong giây lát. Đây là đâu? Cô nhớ…
Chương 113: Chương 113
Xuyên Không Ta Dùng Kĩ Nghệ Bói Toán Thiên Đỉnh Để Kiếm SốngTác giả: Trần Niên Nãi PhaoTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Linh Dị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Xuyên Không"Em gái nước đường, tỉnh lại đi." "Ai nha, thật là đáng thương, mấy tên lưu manh khốn kiếp này ra tay không hề nhẹ chút nào." "Đánh người bất tỉnh rồi bỏ chạy, chúng nó sẽ bị thiên lôi đánh chết." Phố Miếu ở Cửu Long nhộn nhịp xe cộ, biển hiệu mọc lên san sát, cửa hàng âm thanh làm sống dậy những ngày tháng huy hoàng của Beyond*, âm nhạc xuyên qua con phố sầm uất nhất Hương Giang này, các quầy hàng bán đồ lặt vặt và đồ ăn nhẹ nối tiếp nhau. (*tên một ban nhạc rock của Hồng Kông thập niên 80. Cre: wikipedia) Năm giờ chiều, tới gần giờ tan tầm của người dân thành phố Hương Giang, là thời điểm hoạt động kinh doanh nhộn nhịp nhất. Một số chủ quán lại không quan tâm đến việc kinh doanh của mình, đang tụ tập lại một chỗ, lo lắng nhìn cô gái bất tỉnh ở quán nước đường. “Dậy đi, dậy đi!” ông chủ nhà hàng Trương Ký hô lên. Sở Nguyệt Nịnh chậm rãi mở mắt ra, thanh âm ồn ào náo động. Cô nhìn những cái đầu tranh nhau ghé vào phía trên đầu mình, đầu óc trống rỗng trong giây lát. Đây là đâu? Cô nhớ… Ông bắt tay từng vị chuyên gia: "Tiền không thành vấn đề, bất kể sử dụng phương pháp gì, xin các vị nhất định phải làm cho Tử Uyên tỉnh lại."Nói xong, Kiều Thiên Tín lại nhìn con trai đang nằm trên giường, thở dài: "Tử Uyên còn trẻ, còn nhiều điều chưa được trải nghiệm, sao lại phải nằm ở đây?"Mẹ Kiều nghe vậy càng thêm đau khổ, nức nở khóc.Cả căn phòng bệnh chìm trong bầu không khí nặng nề.Sở Nguyệt Nịnh nhìn kỹ thanh niên trên giường bệnh.Một luồng hắc khí dày đặc như trụ thô bốc ra từ n.g.ự.c thanh niên, hướng lên trần nhà, thỉnh thoảng lại hút đi sinh khí của anh. Hắc khí như một cây hoa ăn thịt người mọc ra từ trong cơ thể thanh niên, không ngừng gặm nhấm anh.Sở Nguyệt Nịnh bước một bước về phía trước.Luồng hắc khí trên sàn nhà như chạm phải bụi gai đáng sợ, sợ hãi lùi lại.Nháy mắt, sàn nhà đã sạch sẽ hơn phân nửa, hắc khí rút lui về góc trần nhà, run rẩy co cụm lại.Kiều Tinh nhìn nam thanh niên hôn mê bất tỉnh, vẻ mặt luôn mạnh mẽ của hắn cũng không thể giữ được, hai mắt đẫm lệ cau mày hỏi: "Chị Nịnh, nguyên nhân khiến anh trai em hôn mê là gì thế?"Sở Nguyệt Nịnh nhìn hắc khí: "Tạm thời chưa rõ, nhưng có thể khẳng định đây là tà thuật."Mọi người đều nhìn về phía cửa.Sở Nguyệt Nịnh chủ động chào hỏi: "Chào hai bác ạ."Cô gái này tuổi không lớn lắm.DTVMẹ Kiều tưởng cô là bạn của con trai, cố gắng nở nụ cười: "Xin lỗi hai bác không có thời gian tiếp khách, cháu cứ ngồi tạm chỗ nào đó đi.""Mẹ." Kiều Tinh theo sau, gọi rồi nhìn sang cha Kiều, vẻ mặt lo lắng: "Bố, chị Nịnh là người con mời đến để xem anh trai có bị dính bùa ngải hay không..." Kiều Thiên Tín vừa mới hạ giọng, nghe được từ "bùa ngải", tâm trạng lại căng thẳng trở lại, n.g.ự.c như có quả b.o.m nổ tung, nhưng rốt cuộc trong phòng bệnh có nhiều người, cố ý đè nén giọng nói tức giận."Anh trai con hôn mê bất tỉnh, chúng ta đã rất lo lắng rồi, vậy mà con lại dễ dàng tin tưởng những thứ mê tín dị đoan, bị người ta lừa gạt sao?"Mẹ Kiều khuyên can: "Anh đừng nóng giận như vậy, A Tinh cũng là muốn tốt cho Tử Uyên, lo lắng cho chúng ta hai ông bà già này, A Tinh sùng bái anh trai nhất, sao lại không nóng nảy được?"Kiều Thiên Tín thở dài, nhìn cô gái trẻ, nhắm mắt lắc đầu: "A Tinh, con muốn tin thì cũng phải tìm người có tuổi tác, con gái này không lớn hơn con mấy tuổi, con lại mang con bé đến đây nói muốn giúp anh trai con? Ba sao lại có thể yên tâm được?""Bác trai." Sở Nguyệt Nịnh lên tiếng, "Hành nghề huyền học này, không nhất định phải có tuổi tác cao thì kinh nghiệm mới phong phú."Hành nghề huyền học này chú trọng vào thiên phú.Kiếp trước, khi còn trẻ, cô đã vượt qua phần lớn những người trong Huyền Môn."Sở tiểu thư, dù A Tinh đã nói với cô cái gì, nhưng nhà tôi thực sự đã đủ rối ren, không thể tiếp đón cô nữa." Kiều Thiên Tín hoàn toàn không nghe, ông cho rằng hành nghề huyền học này là lừa đảo.Bọn bịp bợm lừa đảo này có thể lừa được bao nhiêu tiền thì lừa bấy nhiêu.Nếu như trước đây, trong nhà không xảy ra chuyện này, Sở Nguyệt Nịnh lại là người Kiều Tinh mang về, ông có lẽ sẽ vì con trai mà đưa tiền tống cổ cô đi.Nhưng hiện giờ.Con trai cả sinh tử chưa biết.Kiều Thiên Tín thực sự không có tâm trạng nào.Đột nhiên, tiếng chuông báo động trên máy móc của Kiều Tử Uyên vang lên.Kiều Thiên Tín hoảng hốt, vừa ngồi xuống lại bật dậy, muốn đi xem nhưng bị các chuyên gia bác sĩ ngăn lại.Một bác sĩ đi xem số liệu trên máy, sắc mặt đột ngột thay đổi: "Không tốt, bệnh nhân bị suy tim, cần phải cấp cứu ngay!"Lập tức, các bác sĩ kéo mẹ Kiều ra khỏi mép giường, vài bác sĩ hợp lực đẩy giường bệnh đi.Mẹ Kiều bị kéo, nhìn thấy khuôn mặt tái nhợt của Kiều Tử Uyên lại muốn vào phòng cấp cứu, hoảng sợ đến mức cả người mềm nhũn, suýt ngã xuống đất.
Ông bắt tay từng vị chuyên gia: "Tiền không thành vấn đề, bất kể sử dụng phương pháp gì, xin các vị nhất định phải làm cho Tử Uyên tỉnh lại."
Nói xong, Kiều Thiên Tín lại nhìn con trai đang nằm trên giường, thở dài: "Tử Uyên còn trẻ, còn nhiều điều chưa được trải nghiệm, sao lại phải nằm ở đây?"
Mẹ Kiều nghe vậy càng thêm đau khổ, nức nở khóc.
Cả căn phòng bệnh chìm trong bầu không khí nặng nề.
Sở Nguyệt Nịnh nhìn kỹ thanh niên trên giường bệnh.
Một luồng hắc khí dày đặc như trụ thô bốc ra từ n.g.ự.c thanh niên, hướng lên trần nhà, thỉnh thoảng lại hút đi sinh khí của anh. Hắc khí như một cây hoa ăn thịt người mọc ra từ trong cơ thể thanh niên, không ngừng gặm nhấm anh.
Sở Nguyệt Nịnh bước một bước về phía trước.
Luồng hắc khí trên sàn nhà như chạm phải bụi gai đáng sợ, sợ hãi lùi lại.
Nháy mắt, sàn nhà đã sạch sẽ hơn phân nửa, hắc khí rút lui về góc trần nhà, run rẩy co cụm lại.
Kiều Tinh nhìn nam thanh niên hôn mê bất tỉnh, vẻ mặt luôn mạnh mẽ của hắn cũng không thể giữ được, hai mắt đẫm lệ cau mày hỏi: "Chị Nịnh, nguyên nhân khiến anh trai em hôn mê là gì thế?"
Sở Nguyệt Nịnh nhìn hắc khí: "Tạm thời chưa rõ, nhưng có thể khẳng định đây là tà thuật."
Mọi người đều nhìn về phía cửa.
Sở Nguyệt Nịnh chủ động chào hỏi: "Chào hai bác ạ."
Cô gái này tuổi không lớn lắm.
DTV
Mẹ Kiều tưởng cô là bạn của con trai, cố gắng nở nụ cười: "Xin lỗi hai bác không có thời gian tiếp khách, cháu cứ ngồi tạm chỗ nào đó đi."
"Mẹ." Kiều Tinh theo sau, gọi rồi nhìn sang cha Kiều, vẻ mặt lo lắng: "Bố, chị Nịnh là người con mời đến để xem anh trai có bị dính bùa ngải hay không..."
Kiều Thiên Tín vừa mới hạ giọng, nghe được từ "bùa ngải", tâm trạng lại căng thẳng trở lại, n.g.ự.c như có quả b.o.m nổ tung, nhưng rốt cuộc trong phòng bệnh có nhiều người, cố ý đè nén giọng nói tức giận.
"Anh trai con hôn mê bất tỉnh, chúng ta đã rất lo lắng rồi, vậy mà con lại dễ dàng tin tưởng những thứ mê tín dị đoan, bị người ta lừa gạt sao?"
Mẹ Kiều khuyên can: "Anh đừng nóng giận như vậy, A Tinh cũng là muốn tốt cho Tử Uyên, lo lắng cho chúng ta hai ông bà già này, A Tinh sùng bái anh trai nhất, sao lại không nóng nảy được?"
Kiều Thiên Tín thở dài, nhìn cô gái trẻ, nhắm mắt lắc đầu: "A Tinh, con muốn tin thì cũng phải tìm người có tuổi tác, con gái này không lớn hơn con mấy tuổi, con lại mang con bé đến đây nói muốn giúp anh trai con? Ba sao lại có thể yên tâm được?"
"Bác trai." Sở Nguyệt Nịnh lên tiếng, "Hành nghề huyền học này, không nhất định phải có tuổi tác cao thì kinh nghiệm mới phong phú."
Hành nghề huyền học này chú trọng vào thiên phú.
Kiếp trước, khi còn trẻ, cô đã vượt qua phần lớn những người trong Huyền Môn.
"Sở tiểu thư, dù A Tinh đã nói với cô cái gì, nhưng nhà tôi thực sự đã đủ rối ren, không thể tiếp đón cô nữa." Kiều Thiên Tín hoàn toàn không nghe, ông cho rằng hành nghề huyền học này là lừa đảo.
Bọn bịp bợm lừa đảo này có thể lừa được bao nhiêu tiền thì lừa bấy nhiêu.
Nếu như trước đây, trong nhà không xảy ra chuyện này, Sở Nguyệt Nịnh lại là người Kiều Tinh mang về, ông có lẽ sẽ vì con trai mà đưa tiền tống cổ cô đi.
Nhưng hiện giờ.
Con trai cả sinh tử chưa biết.
Kiều Thiên Tín thực sự không có tâm trạng nào.
Đột nhiên, tiếng chuông báo động trên máy móc của Kiều Tử Uyên vang lên.
Kiều Thiên Tín hoảng hốt, vừa ngồi xuống lại bật dậy, muốn đi xem nhưng bị các chuyên gia bác sĩ ngăn lại.
Một bác sĩ đi xem số liệu trên máy, sắc mặt đột ngột thay đổi: "Không tốt, bệnh nhân bị suy tim, cần phải cấp cứu ngay!"
Lập tức, các bác sĩ kéo mẹ Kiều ra khỏi mép giường, vài bác sĩ hợp lực đẩy giường bệnh đi.
Mẹ Kiều bị kéo, nhìn thấy khuôn mặt tái nhợt của Kiều Tử Uyên lại muốn vào phòng cấp cứu, hoảng sợ đến mức cả người mềm nhũn, suýt ngã xuống đất.
Xuyên Không Ta Dùng Kĩ Nghệ Bói Toán Thiên Đỉnh Để Kiếm SốngTác giả: Trần Niên Nãi PhaoTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Linh Dị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Xuyên Không"Em gái nước đường, tỉnh lại đi." "Ai nha, thật là đáng thương, mấy tên lưu manh khốn kiếp này ra tay không hề nhẹ chút nào." "Đánh người bất tỉnh rồi bỏ chạy, chúng nó sẽ bị thiên lôi đánh chết." Phố Miếu ở Cửu Long nhộn nhịp xe cộ, biển hiệu mọc lên san sát, cửa hàng âm thanh làm sống dậy những ngày tháng huy hoàng của Beyond*, âm nhạc xuyên qua con phố sầm uất nhất Hương Giang này, các quầy hàng bán đồ lặt vặt và đồ ăn nhẹ nối tiếp nhau. (*tên một ban nhạc rock của Hồng Kông thập niên 80. Cre: wikipedia) Năm giờ chiều, tới gần giờ tan tầm của người dân thành phố Hương Giang, là thời điểm hoạt động kinh doanh nhộn nhịp nhất. Một số chủ quán lại không quan tâm đến việc kinh doanh của mình, đang tụ tập lại một chỗ, lo lắng nhìn cô gái bất tỉnh ở quán nước đường. “Dậy đi, dậy đi!” ông chủ nhà hàng Trương Ký hô lên. Sở Nguyệt Nịnh chậm rãi mở mắt ra, thanh âm ồn ào náo động. Cô nhìn những cái đầu tranh nhau ghé vào phía trên đầu mình, đầu óc trống rỗng trong giây lát. Đây là đâu? Cô nhớ… Ông bắt tay từng vị chuyên gia: "Tiền không thành vấn đề, bất kể sử dụng phương pháp gì, xin các vị nhất định phải làm cho Tử Uyên tỉnh lại."Nói xong, Kiều Thiên Tín lại nhìn con trai đang nằm trên giường, thở dài: "Tử Uyên còn trẻ, còn nhiều điều chưa được trải nghiệm, sao lại phải nằm ở đây?"Mẹ Kiều nghe vậy càng thêm đau khổ, nức nở khóc.Cả căn phòng bệnh chìm trong bầu không khí nặng nề.Sở Nguyệt Nịnh nhìn kỹ thanh niên trên giường bệnh.Một luồng hắc khí dày đặc như trụ thô bốc ra từ n.g.ự.c thanh niên, hướng lên trần nhà, thỉnh thoảng lại hút đi sinh khí của anh. Hắc khí như một cây hoa ăn thịt người mọc ra từ trong cơ thể thanh niên, không ngừng gặm nhấm anh.Sở Nguyệt Nịnh bước một bước về phía trước.Luồng hắc khí trên sàn nhà như chạm phải bụi gai đáng sợ, sợ hãi lùi lại.Nháy mắt, sàn nhà đã sạch sẽ hơn phân nửa, hắc khí rút lui về góc trần nhà, run rẩy co cụm lại.Kiều Tinh nhìn nam thanh niên hôn mê bất tỉnh, vẻ mặt luôn mạnh mẽ của hắn cũng không thể giữ được, hai mắt đẫm lệ cau mày hỏi: "Chị Nịnh, nguyên nhân khiến anh trai em hôn mê là gì thế?"Sở Nguyệt Nịnh nhìn hắc khí: "Tạm thời chưa rõ, nhưng có thể khẳng định đây là tà thuật."Mọi người đều nhìn về phía cửa.Sở Nguyệt Nịnh chủ động chào hỏi: "Chào hai bác ạ."Cô gái này tuổi không lớn lắm.DTVMẹ Kiều tưởng cô là bạn của con trai, cố gắng nở nụ cười: "Xin lỗi hai bác không có thời gian tiếp khách, cháu cứ ngồi tạm chỗ nào đó đi.""Mẹ." Kiều Tinh theo sau, gọi rồi nhìn sang cha Kiều, vẻ mặt lo lắng: "Bố, chị Nịnh là người con mời đến để xem anh trai có bị dính bùa ngải hay không..." Kiều Thiên Tín vừa mới hạ giọng, nghe được từ "bùa ngải", tâm trạng lại căng thẳng trở lại, n.g.ự.c như có quả b.o.m nổ tung, nhưng rốt cuộc trong phòng bệnh có nhiều người, cố ý đè nén giọng nói tức giận."Anh trai con hôn mê bất tỉnh, chúng ta đã rất lo lắng rồi, vậy mà con lại dễ dàng tin tưởng những thứ mê tín dị đoan, bị người ta lừa gạt sao?"Mẹ Kiều khuyên can: "Anh đừng nóng giận như vậy, A Tinh cũng là muốn tốt cho Tử Uyên, lo lắng cho chúng ta hai ông bà già này, A Tinh sùng bái anh trai nhất, sao lại không nóng nảy được?"Kiều Thiên Tín thở dài, nhìn cô gái trẻ, nhắm mắt lắc đầu: "A Tinh, con muốn tin thì cũng phải tìm người có tuổi tác, con gái này không lớn hơn con mấy tuổi, con lại mang con bé đến đây nói muốn giúp anh trai con? Ba sao lại có thể yên tâm được?""Bác trai." Sở Nguyệt Nịnh lên tiếng, "Hành nghề huyền học này, không nhất định phải có tuổi tác cao thì kinh nghiệm mới phong phú."Hành nghề huyền học này chú trọng vào thiên phú.Kiếp trước, khi còn trẻ, cô đã vượt qua phần lớn những người trong Huyền Môn."Sở tiểu thư, dù A Tinh đã nói với cô cái gì, nhưng nhà tôi thực sự đã đủ rối ren, không thể tiếp đón cô nữa." Kiều Thiên Tín hoàn toàn không nghe, ông cho rằng hành nghề huyền học này là lừa đảo.Bọn bịp bợm lừa đảo này có thể lừa được bao nhiêu tiền thì lừa bấy nhiêu.Nếu như trước đây, trong nhà không xảy ra chuyện này, Sở Nguyệt Nịnh lại là người Kiều Tinh mang về, ông có lẽ sẽ vì con trai mà đưa tiền tống cổ cô đi.Nhưng hiện giờ.Con trai cả sinh tử chưa biết.Kiều Thiên Tín thực sự không có tâm trạng nào.Đột nhiên, tiếng chuông báo động trên máy móc của Kiều Tử Uyên vang lên.Kiều Thiên Tín hoảng hốt, vừa ngồi xuống lại bật dậy, muốn đi xem nhưng bị các chuyên gia bác sĩ ngăn lại.Một bác sĩ đi xem số liệu trên máy, sắc mặt đột ngột thay đổi: "Không tốt, bệnh nhân bị suy tim, cần phải cấp cứu ngay!"Lập tức, các bác sĩ kéo mẹ Kiều ra khỏi mép giường, vài bác sĩ hợp lực đẩy giường bệnh đi.Mẹ Kiều bị kéo, nhìn thấy khuôn mặt tái nhợt của Kiều Tử Uyên lại muốn vào phòng cấp cứu, hoảng sợ đến mức cả người mềm nhũn, suýt ngã xuống đất.