"Em gái nước đường, tỉnh lại đi." "Ai nha, thật là đáng thương, mấy tên lưu manh khốn kiếp này ra tay không hề nhẹ chút nào." "Đánh người bất tỉnh rồi bỏ chạy, chúng nó sẽ bị thiên lôi đánh chết." Phố Miếu ở Cửu Long nhộn nhịp xe cộ, biển hiệu mọc lên san sát, cửa hàng âm thanh làm sống dậy những ngày tháng huy hoàng của Beyond*, âm nhạc xuyên qua con phố sầm uất nhất Hương Giang này, các quầy hàng bán đồ lặt vặt và đồ ăn nhẹ nối tiếp nhau. (*tên một ban nhạc rock của Hồng Kông thập niên 80. Cre: wikipedia) Năm giờ chiều, tới gần giờ tan tầm của người dân thành phố Hương Giang, là thời điểm hoạt động kinh doanh nhộn nhịp nhất. Một số chủ quán lại không quan tâm đến việc kinh doanh của mình, đang tụ tập lại một chỗ, lo lắng nhìn cô gái bất tỉnh ở quán nước đường. “Dậy đi, dậy đi!” ông chủ nhà hàng Trương Ký hô lên. Sở Nguyệt Nịnh chậm rãi mở mắt ra, thanh âm ồn ào náo động. Cô nhìn những cái đầu tranh nhau ghé vào phía trên đầu mình, đầu óc trống rỗng trong giây lát. Đây là đâu? Cô nhớ…
Chương 114: Chương 114
Xuyên Không Ta Dùng Kĩ Nghệ Bói Toán Thiên Đỉnh Để Kiếm SốngTác giả: Trần Niên Nãi PhaoTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Linh Dị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Xuyên Không"Em gái nước đường, tỉnh lại đi." "Ai nha, thật là đáng thương, mấy tên lưu manh khốn kiếp này ra tay không hề nhẹ chút nào." "Đánh người bất tỉnh rồi bỏ chạy, chúng nó sẽ bị thiên lôi đánh chết." Phố Miếu ở Cửu Long nhộn nhịp xe cộ, biển hiệu mọc lên san sát, cửa hàng âm thanh làm sống dậy những ngày tháng huy hoàng của Beyond*, âm nhạc xuyên qua con phố sầm uất nhất Hương Giang này, các quầy hàng bán đồ lặt vặt và đồ ăn nhẹ nối tiếp nhau. (*tên một ban nhạc rock của Hồng Kông thập niên 80. Cre: wikipedia) Năm giờ chiều, tới gần giờ tan tầm của người dân thành phố Hương Giang, là thời điểm hoạt động kinh doanh nhộn nhịp nhất. Một số chủ quán lại không quan tâm đến việc kinh doanh của mình, đang tụ tập lại một chỗ, lo lắng nhìn cô gái bất tỉnh ở quán nước đường. “Dậy đi, dậy đi!” ông chủ nhà hàng Trương Ký hô lên. Sở Nguyệt Nịnh chậm rãi mở mắt ra, thanh âm ồn ào náo động. Cô nhìn những cái đầu tranh nhau ghé vào phía trên đầu mình, đầu óc trống rỗng trong giây lát. Đây là đâu? Cô nhớ… Sở Nguyệt Nịnh nhanh tay nhanh mắt đỡ mẹ Kiều, nhìn về phía giường bệnh.Hắc khí trở nên càng thêm to lớn.Kiều Tử Uyên hai mắt nhắm nghiền, môi tái nhợt, n.g.ự.c như bị khoét một lỗ lớn, hắc khí mạnh gấp đôi, như muốn xé rách nửa người anh.Không thể chờ đợi thêm nữa.Sở Nguyệt Nịnh nhanh chóng móc ra một lá bùa muốn dán lên người Kiều Tử Uyên, nhưng bị Kiều Thiên Tín ngăn lại. Ông vẻ mặt hung dữ: "Sở tiểu thư, xin cô đừng cản trở bác sĩ cứu người!""Hãy cho tôi dán một lá bùa." Sở Nguyệt Nịnh cố gắng dán bùa, nhưng Kiều Thiên Tín vẫn ngăn cản, thậm chí chặn tay cô lại.Kiều Thiên Tín không tin bất kỳ ai: "Sở tiểu thư, Kiều gia chúng tôi bị ám hại cũng không ít lần, hiện giờ mốt trừ tà bằng bùa chú nhan nhản, tôi không tin cô, và sẽ không cho cô động vào Tử Uyên."Bác sĩ cũng tiến đến nói: "Làm ơn nhường đường cho chúng tôi."Sở Nguyệt Nịnh không có cách nào giải thích, cô nhớ đến từng mua nước mắt trâu ở cửa hàng phong thủy, nên nhanh chóng lấy chai ra từ túi quần, vặn nắp, dính ướt một chút ở mí mắt trên của cha Kiều rồi trượt đi.Mẹ Kiều tưởng có chuyện gì xảy ra, tiến đến xem xét cũng bị dính một ít.Tiếp theo là Kiều Tinh."Bất kể mục đích của cô là gì, xin cô lập tức rời khỏi đây!" Mẹ Kiều xoa xoa mắt, muốn lôi người ra khỏi phòng bệnh, nhìn về phía giường bệnh, nháy mắt bị hắc khí chấn tại chỗ.Hắc khí ngùn ngùn từ cơ thể Kiều Tử Uyên trào ra.Đồng tử của anh bỗng dưng to ra."Đây... Đây... Đây là thứ gì?"Mẹ Kiều sợ hãi đến trắng bệch, tay run rẩy định đuổi hắc khí: "Sao lại thế này?"Kiều Tinh đã có sự chuẩn bị tinh thần, nhưng cũng bị hắc khí bao trùm toàn thân anh trai khiến cho không thể nhúc nhích."Còn cản trở nữa không?" Sở Nguyệt Nịnh nhíu mày, gạt tay mẹ Kiều ra, không giải thích nhiều, nhân lúc hắc khí đang háo hức muốn xé toạc n.g.ự.c Kiều Tử Uyên, cô liền nhanh chóng dán bùa lên n.g.ự.c anh.Hắc khí lập tức biến mất không còn sót lại chút gì. Tất cả như trở lại bình thường, như thể những gì Kiều gia vừa nhìn thấy chỉ là ảo giác.Các chuyên gia đẩy giường bệnh chuẩn bị đi vào phòng cấp cứu, thúc giục: "Nhanh đừng cản đường!""Đừng cản trở việc cứu người!""Em gái! Em còn trẻ, đừng hành động theo cảm tính!""Bệnh tình xảy ra vấn đề, em có thể chịu trách nhiệm không?"Sở Nguyệt Nịnh nhìn họ, thu tay khỏi n.g.ự.c Kiều Tử Uyên, lùi một bước về sau.Nhóm bác sĩ vội vàng, không đợi họ nói thêm hai câu để đuổi người ra khỏi phòng bệnh thì điều kỳ diệu đã xảy ra.DTVMáy móc bỗng dưng ngừng báo động.Họ kiểm tra lại bằng dụng cụ chuyên nghiệp, phát hiện các số liệu đều bình thường. Lo lắng máy móc gặp vấn đề, họ lại ôm dụng cụ mới vào từ cửa phòng bệnh, kết quả vẫn như cũ.Nhóm bác sĩ ngớ ra.Họ cũng không nghĩ tới việc suy tim của bệnh nhân sẽ đột ngột ổn định."Nếu không cấp cứu cho bệnh nhân bị suy tim thì sẽ thế nào?""Sẽ chết."Bọn họ liếc nhìn nhau, đều hiện rõ sự kinh ngạc trong mắt.Suy tim cấp tính không cấp cứu sẽ dẫn đến tử vong, không thể nào dễ dàng khỏi như vậy.Nhưng mà...Bệnh nhân lại không sao cả.Sự thật bày ra trước mắt, cho dù họ không hiểu ra sao cũng chỉ có thể chấp nhận.Cuối cùng, các bác sĩ đổ hết mọi trách nhiệm lên đầu dụng cụ, khẳng định là dụng cụ hỏng rồi. Họ một lần nữa đẩy giường bệnh trở lại chỗ cũ, vẫn không yên tâm về bệnh nhân, dặn dò nhà họ Kiều phải theo dõi sát sao, có bất kỳ dấu hiệu bất thường nào thì báo cho bác sĩ ngay.Sau khi các bác sĩ đi hết, cửa phòng bệnh lại một lần nữa đóng lại.Kiều Thiên Tín kiệt sức ngã trở lại ghế sofa, nhìn hắc khí từng cụm vẫn chưa tan hết trên giường bệnh, sau một lúc lâu mới khàn khàn lên tiếng: "Sở tiểu thư, cô có thể cho tôi biết, thứ màu đen kia là gì? Có phải là nó đã hại Tử Uyên thành như vậy không?"
Sở Nguyệt Nịnh nhanh tay nhanh mắt đỡ mẹ Kiều, nhìn về phía giường bệnh.
Hắc khí trở nên càng thêm to lớn.
Kiều Tử Uyên hai mắt nhắm nghiền, môi tái nhợt, n.g.ự.c như bị khoét một lỗ lớn, hắc khí mạnh gấp đôi, như muốn xé rách nửa người anh.
Không thể chờ đợi thêm nữa.
Sở Nguyệt Nịnh nhanh chóng móc ra một lá bùa muốn dán lên người Kiều Tử Uyên, nhưng bị Kiều Thiên Tín ngăn lại. Ông vẻ mặt hung dữ: "Sở tiểu thư, xin cô đừng cản trở bác sĩ cứu người!"
"Hãy cho tôi dán một lá bùa." Sở Nguyệt Nịnh cố gắng dán bùa, nhưng Kiều Thiên Tín vẫn ngăn cản, thậm chí chặn tay cô lại.
Kiều Thiên Tín không tin bất kỳ ai: "Sở tiểu thư, Kiều gia chúng tôi bị ám hại cũng không ít lần, hiện giờ mốt trừ tà bằng bùa chú nhan nhản, tôi không tin cô, và sẽ không cho cô động vào Tử Uyên."
Bác sĩ cũng tiến đến nói: "Làm ơn nhường đường cho chúng tôi."
Sở Nguyệt Nịnh không có cách nào giải thích, cô nhớ đến từng mua nước mắt trâu ở cửa hàng phong thủy, nên nhanh chóng lấy chai ra từ túi quần, vặn nắp, dính ướt một chút ở mí mắt trên của cha Kiều rồi trượt đi.
Mẹ Kiều tưởng có chuyện gì xảy ra, tiến đến xem xét cũng bị dính một ít.
Tiếp theo là Kiều Tinh.
"Bất kể mục đích của cô là gì, xin cô lập tức rời khỏi đây!" Mẹ Kiều xoa xoa mắt, muốn lôi người ra khỏi phòng bệnh, nhìn về phía giường bệnh, nháy mắt bị hắc khí chấn tại chỗ.
Hắc khí ngùn ngùn từ cơ thể Kiều Tử Uyên trào ra.
Đồng tử của anh bỗng dưng to ra.
"Đây... Đây... Đây là thứ gì?"
Mẹ Kiều sợ hãi đến trắng bệch, tay run rẩy định đuổi hắc khí: "Sao lại thế này?"
Kiều Tinh đã có sự chuẩn bị tinh thần, nhưng cũng bị hắc khí bao trùm toàn thân anh trai khiến cho không thể nhúc nhích.
"Còn cản trở nữa không?" Sở Nguyệt Nịnh nhíu mày, gạt tay mẹ Kiều ra, không giải thích nhiều, nhân lúc hắc khí đang háo hức muốn xé toạc n.g.ự.c Kiều Tử Uyên, cô liền nhanh chóng dán bùa lên n.g.ự.c anh.
Hắc khí lập tức biến mất không còn sót lại chút gì.
Tất cả như trở lại bình thường, như thể những gì Kiều gia vừa nhìn thấy chỉ là ảo giác.
Các chuyên gia đẩy giường bệnh chuẩn bị đi vào phòng cấp cứu, thúc giục: "Nhanh đừng cản đường!"
"Đừng cản trở việc cứu người!"
"Em gái! Em còn trẻ, đừng hành động theo cảm tính!"
"Bệnh tình xảy ra vấn đề, em có thể chịu trách nhiệm không?"
Sở Nguyệt Nịnh nhìn họ, thu tay khỏi n.g.ự.c Kiều Tử Uyên, lùi một bước về sau.
Nhóm bác sĩ vội vàng, không đợi họ nói thêm hai câu để đuổi người ra khỏi phòng bệnh thì điều kỳ diệu đã xảy ra.
DTV
Máy móc bỗng dưng ngừng báo động.
Họ kiểm tra lại bằng dụng cụ chuyên nghiệp, phát hiện các số liệu đều bình thường. Lo lắng máy móc gặp vấn đề, họ lại ôm dụng cụ mới vào từ cửa phòng bệnh, kết quả vẫn như cũ.
Nhóm bác sĩ ngớ ra.
Họ cũng không nghĩ tới việc suy tim của bệnh nhân sẽ đột ngột ổn định.
"Nếu không cấp cứu cho bệnh nhân bị suy tim thì sẽ thế nào?"
"Sẽ chết."
Bọn họ liếc nhìn nhau, đều hiện rõ sự kinh ngạc trong mắt.
Suy tim cấp tính không cấp cứu sẽ dẫn đến tử vong, không thể nào dễ dàng khỏi như vậy.
Nhưng mà...
Bệnh nhân lại không sao cả.
Sự thật bày ra trước mắt, cho dù họ không hiểu ra sao cũng chỉ có thể chấp nhận.
Cuối cùng, các bác sĩ đổ hết mọi trách nhiệm lên đầu dụng cụ, khẳng định là dụng cụ hỏng rồi. Họ một lần nữa đẩy giường bệnh trở lại chỗ cũ, vẫn không yên tâm về bệnh nhân, dặn dò nhà họ Kiều phải theo dõi sát sao, có bất kỳ dấu hiệu bất thường nào thì báo cho bác sĩ ngay.
Sau khi các bác sĩ đi hết, cửa phòng bệnh lại một lần nữa đóng lại.
Kiều Thiên Tín kiệt sức ngã trở lại ghế sofa, nhìn hắc khí từng cụm vẫn chưa tan hết trên giường bệnh, sau một lúc lâu mới khàn khàn lên tiếng: "Sở tiểu thư, cô có thể cho tôi biết, thứ màu đen kia là gì? Có phải là nó đã hại Tử Uyên thành như vậy không?"
Xuyên Không Ta Dùng Kĩ Nghệ Bói Toán Thiên Đỉnh Để Kiếm SốngTác giả: Trần Niên Nãi PhaoTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Linh Dị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Xuyên Không"Em gái nước đường, tỉnh lại đi." "Ai nha, thật là đáng thương, mấy tên lưu manh khốn kiếp này ra tay không hề nhẹ chút nào." "Đánh người bất tỉnh rồi bỏ chạy, chúng nó sẽ bị thiên lôi đánh chết." Phố Miếu ở Cửu Long nhộn nhịp xe cộ, biển hiệu mọc lên san sát, cửa hàng âm thanh làm sống dậy những ngày tháng huy hoàng của Beyond*, âm nhạc xuyên qua con phố sầm uất nhất Hương Giang này, các quầy hàng bán đồ lặt vặt và đồ ăn nhẹ nối tiếp nhau. (*tên một ban nhạc rock của Hồng Kông thập niên 80. Cre: wikipedia) Năm giờ chiều, tới gần giờ tan tầm của người dân thành phố Hương Giang, là thời điểm hoạt động kinh doanh nhộn nhịp nhất. Một số chủ quán lại không quan tâm đến việc kinh doanh của mình, đang tụ tập lại một chỗ, lo lắng nhìn cô gái bất tỉnh ở quán nước đường. “Dậy đi, dậy đi!” ông chủ nhà hàng Trương Ký hô lên. Sở Nguyệt Nịnh chậm rãi mở mắt ra, thanh âm ồn ào náo động. Cô nhìn những cái đầu tranh nhau ghé vào phía trên đầu mình, đầu óc trống rỗng trong giây lát. Đây là đâu? Cô nhớ… Sở Nguyệt Nịnh nhanh tay nhanh mắt đỡ mẹ Kiều, nhìn về phía giường bệnh.Hắc khí trở nên càng thêm to lớn.Kiều Tử Uyên hai mắt nhắm nghiền, môi tái nhợt, n.g.ự.c như bị khoét một lỗ lớn, hắc khí mạnh gấp đôi, như muốn xé rách nửa người anh.Không thể chờ đợi thêm nữa.Sở Nguyệt Nịnh nhanh chóng móc ra một lá bùa muốn dán lên người Kiều Tử Uyên, nhưng bị Kiều Thiên Tín ngăn lại. Ông vẻ mặt hung dữ: "Sở tiểu thư, xin cô đừng cản trở bác sĩ cứu người!""Hãy cho tôi dán một lá bùa." Sở Nguyệt Nịnh cố gắng dán bùa, nhưng Kiều Thiên Tín vẫn ngăn cản, thậm chí chặn tay cô lại.Kiều Thiên Tín không tin bất kỳ ai: "Sở tiểu thư, Kiều gia chúng tôi bị ám hại cũng không ít lần, hiện giờ mốt trừ tà bằng bùa chú nhan nhản, tôi không tin cô, và sẽ không cho cô động vào Tử Uyên."Bác sĩ cũng tiến đến nói: "Làm ơn nhường đường cho chúng tôi."Sở Nguyệt Nịnh không có cách nào giải thích, cô nhớ đến từng mua nước mắt trâu ở cửa hàng phong thủy, nên nhanh chóng lấy chai ra từ túi quần, vặn nắp, dính ướt một chút ở mí mắt trên của cha Kiều rồi trượt đi.Mẹ Kiều tưởng có chuyện gì xảy ra, tiến đến xem xét cũng bị dính một ít.Tiếp theo là Kiều Tinh."Bất kể mục đích của cô là gì, xin cô lập tức rời khỏi đây!" Mẹ Kiều xoa xoa mắt, muốn lôi người ra khỏi phòng bệnh, nhìn về phía giường bệnh, nháy mắt bị hắc khí chấn tại chỗ.Hắc khí ngùn ngùn từ cơ thể Kiều Tử Uyên trào ra.Đồng tử của anh bỗng dưng to ra."Đây... Đây... Đây là thứ gì?"Mẹ Kiều sợ hãi đến trắng bệch, tay run rẩy định đuổi hắc khí: "Sao lại thế này?"Kiều Tinh đã có sự chuẩn bị tinh thần, nhưng cũng bị hắc khí bao trùm toàn thân anh trai khiến cho không thể nhúc nhích."Còn cản trở nữa không?" Sở Nguyệt Nịnh nhíu mày, gạt tay mẹ Kiều ra, không giải thích nhiều, nhân lúc hắc khí đang háo hức muốn xé toạc n.g.ự.c Kiều Tử Uyên, cô liền nhanh chóng dán bùa lên n.g.ự.c anh.Hắc khí lập tức biến mất không còn sót lại chút gì. Tất cả như trở lại bình thường, như thể những gì Kiều gia vừa nhìn thấy chỉ là ảo giác.Các chuyên gia đẩy giường bệnh chuẩn bị đi vào phòng cấp cứu, thúc giục: "Nhanh đừng cản đường!""Đừng cản trở việc cứu người!""Em gái! Em còn trẻ, đừng hành động theo cảm tính!""Bệnh tình xảy ra vấn đề, em có thể chịu trách nhiệm không?"Sở Nguyệt Nịnh nhìn họ, thu tay khỏi n.g.ự.c Kiều Tử Uyên, lùi một bước về sau.Nhóm bác sĩ vội vàng, không đợi họ nói thêm hai câu để đuổi người ra khỏi phòng bệnh thì điều kỳ diệu đã xảy ra.DTVMáy móc bỗng dưng ngừng báo động.Họ kiểm tra lại bằng dụng cụ chuyên nghiệp, phát hiện các số liệu đều bình thường. Lo lắng máy móc gặp vấn đề, họ lại ôm dụng cụ mới vào từ cửa phòng bệnh, kết quả vẫn như cũ.Nhóm bác sĩ ngớ ra.Họ cũng không nghĩ tới việc suy tim của bệnh nhân sẽ đột ngột ổn định."Nếu không cấp cứu cho bệnh nhân bị suy tim thì sẽ thế nào?""Sẽ chết."Bọn họ liếc nhìn nhau, đều hiện rõ sự kinh ngạc trong mắt.Suy tim cấp tính không cấp cứu sẽ dẫn đến tử vong, không thể nào dễ dàng khỏi như vậy.Nhưng mà...Bệnh nhân lại không sao cả.Sự thật bày ra trước mắt, cho dù họ không hiểu ra sao cũng chỉ có thể chấp nhận.Cuối cùng, các bác sĩ đổ hết mọi trách nhiệm lên đầu dụng cụ, khẳng định là dụng cụ hỏng rồi. Họ một lần nữa đẩy giường bệnh trở lại chỗ cũ, vẫn không yên tâm về bệnh nhân, dặn dò nhà họ Kiều phải theo dõi sát sao, có bất kỳ dấu hiệu bất thường nào thì báo cho bác sĩ ngay.Sau khi các bác sĩ đi hết, cửa phòng bệnh lại một lần nữa đóng lại.Kiều Thiên Tín kiệt sức ngã trở lại ghế sofa, nhìn hắc khí từng cụm vẫn chưa tan hết trên giường bệnh, sau một lúc lâu mới khàn khàn lên tiếng: "Sở tiểu thư, cô có thể cho tôi biết, thứ màu đen kia là gì? Có phải là nó đã hại Tử Uyên thành như vậy không?"