"Em gái nước đường, tỉnh lại đi." "Ai nha, thật là đáng thương, mấy tên lưu manh khốn kiếp này ra tay không hề nhẹ chút nào." "Đánh người bất tỉnh rồi bỏ chạy, chúng nó sẽ bị thiên lôi đánh chết." Phố Miếu ở Cửu Long nhộn nhịp xe cộ, biển hiệu mọc lên san sát, cửa hàng âm thanh làm sống dậy những ngày tháng huy hoàng của Beyond*, âm nhạc xuyên qua con phố sầm uất nhất Hương Giang này, các quầy hàng bán đồ lặt vặt và đồ ăn nhẹ nối tiếp nhau. (*tên một ban nhạc rock của Hồng Kông thập niên 80. Cre: wikipedia) Năm giờ chiều, tới gần giờ tan tầm của người dân thành phố Hương Giang, là thời điểm hoạt động kinh doanh nhộn nhịp nhất. Một số chủ quán lại không quan tâm đến việc kinh doanh của mình, đang tụ tập lại một chỗ, lo lắng nhìn cô gái bất tỉnh ở quán nước đường. “Dậy đi, dậy đi!” ông chủ nhà hàng Trương Ký hô lên. Sở Nguyệt Nịnh chậm rãi mở mắt ra, thanh âm ồn ào náo động. Cô nhìn những cái đầu tranh nhau ghé vào phía trên đầu mình, đầu óc trống rỗng trong giây lát. Đây là đâu? Cô nhớ…

Chương 115: Chương 115

Xuyên Không Ta Dùng Kĩ Nghệ Bói Toán Thiên Đỉnh Để Kiếm SốngTác giả: Trần Niên Nãi PhaoTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Linh Dị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Xuyên Không"Em gái nước đường, tỉnh lại đi." "Ai nha, thật là đáng thương, mấy tên lưu manh khốn kiếp này ra tay không hề nhẹ chút nào." "Đánh người bất tỉnh rồi bỏ chạy, chúng nó sẽ bị thiên lôi đánh chết." Phố Miếu ở Cửu Long nhộn nhịp xe cộ, biển hiệu mọc lên san sát, cửa hàng âm thanh làm sống dậy những ngày tháng huy hoàng của Beyond*, âm nhạc xuyên qua con phố sầm uất nhất Hương Giang này, các quầy hàng bán đồ lặt vặt và đồ ăn nhẹ nối tiếp nhau. (*tên một ban nhạc rock của Hồng Kông thập niên 80. Cre: wikipedia) Năm giờ chiều, tới gần giờ tan tầm của người dân thành phố Hương Giang, là thời điểm hoạt động kinh doanh nhộn nhịp nhất. Một số chủ quán lại không quan tâm đến việc kinh doanh của mình, đang tụ tập lại một chỗ, lo lắng nhìn cô gái bất tỉnh ở quán nước đường. “Dậy đi, dậy đi!” ông chủ nhà hàng Trương Ký hô lên. Sở Nguyệt Nịnh chậm rãi mở mắt ra, thanh âm ồn ào náo động. Cô nhìn những cái đầu tranh nhau ghé vào phía trên đầu mình, đầu óc trống rỗng trong giây lát. Đây là đâu? Cô nhớ… Trước đây, ông hoàn toàn không tin tưởng vào huyền học.Nhưng hôm nay, những thứ kỳ quái ấy ***** bày ra trước mắt.Trực tiếp nhìn thấy những thứ kỳ lạ như vậy, không thể không tin.Kiều Thiên Tín thậm chí không có thời gian để sắp xếp lại những thông tin thu thập được trong vài thập kỷ qua, trước tiên, ông muốn biết con trai mình có thể tỉnh lại hay không.Dù không tin, nhưng cũng muốn coi Sở Nguyệt Nịnh như một tia hy vọng cứu mạng.Chỉ trong vòng vài phút ngắn ngủi."Sát khí." Sở Nguyệt Nịnh giơ tay nhẹ nhàng vung lên, hắc khí trong không khí bị đánh tan, "Kiều Tử Uyên hôn mê bất tỉnh có liên quan mật thiết đến sát khí. Hiện tại chỉ là hôn mê bất tỉnh, nếu kéo dài thêm thời gian, anh ấy sẽ không thể qua khỏi trong bệnh viện."Mẹ Kiều nóng vội, đẩy Kiều Thiên Tín: "Đã nói sớm rồi, đi khắp các bệnh viện đều không được thì cũng phải tin một chút mê tín chứ. Sở tiểu thư, hiện giờ hắc khí đã ngừng, Tử Uyên sao vẫn không tỉnh vậy?"Sở Nguyệt Nịnh nhìn Kiều Tử Uyên hôn mê, dung mạo của anh so với Kiều Tinh còn đẹp hơn, dù hôn mê mấy tháng cũng vẫn rất sạch sẽ, có thể thấy được người nhà rất quan tâm."Nói đơn giản, hắc khí đã ngừng, nhưng thứ tạo ra hắc khí vẫn chưa tìm ra, vật liệu hấp thụ vẫn đang tồn tại..."Bỗng nhiên.Sở Nguyệt Nịnh nhìn về phía cánh tay gầy như que củi của Kiều Tử Uyên, dường như có một sợi tơ hồng đè nặng bên dưới, cô gạt tay ra, mới thấy trên ga trải giường có treo một đồng xu, đang tỏa ra luồng hắc khí nhàn nhạt.Cô nhìn về phía mẹ Kiều, giơ tay chỉ vào đồng xu: "Xin hỏi, đồng xu này là để làm gì vậy?""Tôi biết."Sở Nguyệt Nịnh sau khi nhìn lại, cửa phòng bệnh không biết khi nào đã bị đẩy ra, một bà lão xách theo hộp cơm giữ ấm đứng ở cửa. Mẹ Kiều đón tiếp: "Bà Phân đến rồi, đưa đồ ăn tôi cầm cho."Bà Phân đưa hộp giữ ấm cho Mẹ Kiều, nhìn Kiều Tử Uyên hôn mê bất tỉnh không khỏi đau lòng, thu hồi ánh mắt mới nhìn về phía Sở Nguyệt Nịnh."Đồng xu là cháu trai tôi đưa, hai đứa bằng tuổi, sinh cùng ngày cùng tháng cùng năm, từ nhỏ cùng nhau lớn lên, tình cảm vô cùng tốt. Cách đây một thời gian, cháu trai tôi đi cầu bình an và mang về hai đồng xu, nói là có thể đảm bảo bình an, mỗi người đeo một cái."Mẹ Kiều mở hộp giữ ấm, mang đồ ăn lên bàn trà kêu Kiều Thiên Tín ăn cơm, bản thân không ăn được gì, đi vào mép giường, trìu mến nhìn Kiều Tử Uyên."Bà Phân nói không sai, đồng xu này quả thực là A Thủy đưa, Tử Uyên nhập viện phải tháo bỏ hết đồ trang sức, trước khi hôn mê nó vẫn đeo đồng xu này mỗi ngày, nên tôi mới giữ lại."Nói xong, mẹ Kiều lại mang vẻ nghi ngờ, thừa dịp bà Phân quay người, bà nhỏ giọng hỏi: "Sở tiểu thư, có phải đồng xu này cần phải vứt bỏ đúng không? Có vấn đề gì sao?"Sở Nguyệt Nịnh lắc đầu: "Vứt bỏ cũng vô dụng."Dù có vứt bỏ cũng không ích gì.Hiệp ước đã được ký kết và có hiệu lực, trừ phi Kiều Tử Uyên tử vong.Bà Phân từ nhà vệ sinh ra với một chậu nước, cẩn thận lau mặt cho Kiều Tử Uyên, nhìn đứa bé mình nhìn từ nhỏ đến lớn biến thành người thực vật, đau lòng đến mức nước mắt lăn dài.Sở Nguyệt Nịnh hỏi: "Bà Phân, cháu trai bà và Kiều đại thiếu gia cùng ngày cùng tháng cùng năm sinh, giờ sinh cũng giống nhau sao?""Giờ sinh không giống nhau." Bà Phân dừng việc lau mặt, hồi tưởng lại: "A Thủy sinh sớm hơn Kiều thiếu gia vài giờ."Sở Nguyệt Nịnh nhẩm tính bát tự, bỗng nhiên nhướng mày, ánh mắt lại một lần nữa nhìn về phía Kiều Tử Uyên hôn mê trên giường. Có vẻ như có điểm gì đó khác biệt so với những gì cô tưởng tượng.Mẹ Kiều thấy Sở Nguyệt Nịnh không nói gì, vô cùng lo lắng: "Thế nào?"Mọi chuyện vẫn chưa có kết quả.Sở Nguyệt Nịnh lắc đầu, buông tay khỏi những ngón tay không hề bấm đốt, kéo chăn của Kiều Tử Uyên lên che n.g.ự.c cho anh: "Bùa không thể để bị ướt, các người phải cẩn thận chăm sóc anh ấy."

Trước đây, ông hoàn toàn không tin tưởng vào huyền học.

Nhưng hôm nay, những thứ kỳ quái ấy ***** bày ra trước mắt.

Trực tiếp nhìn thấy những thứ kỳ lạ như vậy, không thể không tin.

Kiều Thiên Tín thậm chí không có thời gian để sắp xếp lại những thông tin thu thập được trong vài thập kỷ qua, trước tiên, ông muốn biết con trai mình có thể tỉnh lại hay không.

Dù không tin, nhưng cũng muốn coi Sở Nguyệt Nịnh như một tia hy vọng cứu mạng.

Chỉ trong vòng vài phút ngắn ngủi.

"Sát khí." Sở Nguyệt Nịnh giơ tay nhẹ nhàng vung lên, hắc khí trong không khí bị đánh tan, "Kiều Tử Uyên hôn mê bất tỉnh có liên quan mật thiết đến sát khí. Hiện tại chỉ là hôn mê bất tỉnh, nếu kéo dài thêm thời gian, anh ấy sẽ không thể qua khỏi trong bệnh viện."

Mẹ Kiều nóng vội, đẩy Kiều Thiên Tín: "Đã nói sớm rồi, đi khắp các bệnh viện đều không được thì cũng phải tin một chút mê tín chứ. Sở tiểu thư, hiện giờ hắc khí đã ngừng, Tử Uyên sao vẫn không tỉnh vậy?"

Sở Nguyệt Nịnh nhìn Kiều Tử Uyên hôn mê, dung mạo của anh so với Kiều Tinh còn đẹp hơn, dù hôn mê mấy tháng cũng vẫn rất sạch sẽ, có thể thấy được người nhà rất quan tâm.

"Nói đơn giản, hắc khí đã ngừng, nhưng thứ tạo ra hắc khí vẫn chưa tìm ra, vật liệu hấp thụ vẫn đang tồn tại..."

Bỗng nhiên.

Sở Nguyệt Nịnh nhìn về phía cánh tay gầy như que củi của Kiều Tử Uyên, dường như có một sợi tơ hồng đè nặng bên dưới, cô gạt tay ra, mới thấy trên ga trải giường có treo một đồng xu, đang tỏa ra luồng hắc khí nhàn nhạt.

Cô nhìn về phía mẹ Kiều, giơ tay chỉ vào đồng xu: "Xin hỏi, đồng xu này là để làm gì vậy?"

"Tôi biết."

Sở Nguyệt Nịnh sau khi nhìn lại, cửa phòng bệnh không biết khi nào đã bị đẩy ra, một bà lão xách theo hộp cơm giữ ấm đứng ở cửa.

 

Mẹ Kiều đón tiếp: "Bà Phân đến rồi, đưa đồ ăn tôi cầm cho."

Bà Phân đưa hộp giữ ấm cho Mẹ Kiều, nhìn Kiều Tử Uyên hôn mê bất tỉnh không khỏi đau lòng, thu hồi ánh mắt mới nhìn về phía Sở Nguyệt Nịnh.

"Đồng xu là cháu trai tôi đưa, hai đứa bằng tuổi, sinh cùng ngày cùng tháng cùng năm, từ nhỏ cùng nhau lớn lên, tình cảm vô cùng tốt. Cách đây một thời gian, cháu trai tôi đi cầu bình an và mang về hai đồng xu, nói là có thể đảm bảo bình an, mỗi người đeo một cái."

Mẹ Kiều mở hộp giữ ấm, mang đồ ăn lên bàn trà kêu Kiều Thiên Tín ăn cơm, bản thân không ăn được gì, đi vào mép giường, trìu mến nhìn Kiều Tử Uyên.

"Bà Phân nói không sai, đồng xu này quả thực là A Thủy đưa, Tử Uyên nhập viện phải tháo bỏ hết đồ trang sức, trước khi hôn mê nó vẫn đeo đồng xu này mỗi ngày, nên tôi mới giữ lại."

Nói xong, mẹ Kiều lại mang vẻ nghi ngờ, thừa dịp bà Phân quay người, bà nhỏ giọng hỏi: "Sở tiểu thư, có phải đồng xu này cần phải vứt bỏ đúng không? Có vấn đề gì sao?"

Sở Nguyệt Nịnh lắc đầu: "Vứt bỏ cũng vô dụng."

Dù có vứt bỏ cũng không ích gì.

Hiệp ước đã được ký kết và có hiệu lực, trừ phi Kiều Tử Uyên tử vong.

Bà Phân từ nhà vệ sinh ra với một chậu nước, cẩn thận lau mặt cho Kiều Tử Uyên, nhìn đứa bé mình nhìn từ nhỏ đến lớn biến thành người thực vật, đau lòng đến mức nước mắt lăn dài.

Sở Nguyệt Nịnh hỏi: "Bà Phân, cháu trai bà và Kiều đại thiếu gia cùng ngày cùng tháng cùng năm sinh, giờ sinh cũng giống nhau sao?"

"Giờ sinh không giống nhau." Bà Phân dừng việc lau mặt, hồi tưởng lại: "A Thủy sinh sớm hơn Kiều thiếu gia vài giờ."

Sở Nguyệt Nịnh nhẩm tính bát tự, bỗng nhiên nhướng mày, ánh mắt lại một lần nữa nhìn về phía Kiều Tử Uyên hôn mê trên giường.

 

Có vẻ như có điểm gì đó khác biệt so với những gì cô tưởng tượng.

Mẹ Kiều thấy Sở Nguyệt Nịnh không nói gì, vô cùng lo lắng: "Thế nào?"

Mọi chuyện vẫn chưa có kết quả.

Sở Nguyệt Nịnh lắc đầu, buông tay khỏi những ngón tay không hề bấm đốt, kéo chăn của Kiều Tử Uyên lên che n.g.ự.c cho anh: "Bùa không thể để bị ướt, các người phải cẩn thận chăm sóc anh ấy."

Xuyên Không Ta Dùng Kĩ Nghệ Bói Toán Thiên Đỉnh Để Kiếm SốngTác giả: Trần Niên Nãi PhaoTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Linh Dị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Xuyên Không"Em gái nước đường, tỉnh lại đi." "Ai nha, thật là đáng thương, mấy tên lưu manh khốn kiếp này ra tay không hề nhẹ chút nào." "Đánh người bất tỉnh rồi bỏ chạy, chúng nó sẽ bị thiên lôi đánh chết." Phố Miếu ở Cửu Long nhộn nhịp xe cộ, biển hiệu mọc lên san sát, cửa hàng âm thanh làm sống dậy những ngày tháng huy hoàng của Beyond*, âm nhạc xuyên qua con phố sầm uất nhất Hương Giang này, các quầy hàng bán đồ lặt vặt và đồ ăn nhẹ nối tiếp nhau. (*tên một ban nhạc rock của Hồng Kông thập niên 80. Cre: wikipedia) Năm giờ chiều, tới gần giờ tan tầm của người dân thành phố Hương Giang, là thời điểm hoạt động kinh doanh nhộn nhịp nhất. Một số chủ quán lại không quan tâm đến việc kinh doanh của mình, đang tụ tập lại một chỗ, lo lắng nhìn cô gái bất tỉnh ở quán nước đường. “Dậy đi, dậy đi!” ông chủ nhà hàng Trương Ký hô lên. Sở Nguyệt Nịnh chậm rãi mở mắt ra, thanh âm ồn ào náo động. Cô nhìn những cái đầu tranh nhau ghé vào phía trên đầu mình, đầu óc trống rỗng trong giây lát. Đây là đâu? Cô nhớ… Trước đây, ông hoàn toàn không tin tưởng vào huyền học.Nhưng hôm nay, những thứ kỳ quái ấy ***** bày ra trước mắt.Trực tiếp nhìn thấy những thứ kỳ lạ như vậy, không thể không tin.Kiều Thiên Tín thậm chí không có thời gian để sắp xếp lại những thông tin thu thập được trong vài thập kỷ qua, trước tiên, ông muốn biết con trai mình có thể tỉnh lại hay không.Dù không tin, nhưng cũng muốn coi Sở Nguyệt Nịnh như một tia hy vọng cứu mạng.Chỉ trong vòng vài phút ngắn ngủi."Sát khí." Sở Nguyệt Nịnh giơ tay nhẹ nhàng vung lên, hắc khí trong không khí bị đánh tan, "Kiều Tử Uyên hôn mê bất tỉnh có liên quan mật thiết đến sát khí. Hiện tại chỉ là hôn mê bất tỉnh, nếu kéo dài thêm thời gian, anh ấy sẽ không thể qua khỏi trong bệnh viện."Mẹ Kiều nóng vội, đẩy Kiều Thiên Tín: "Đã nói sớm rồi, đi khắp các bệnh viện đều không được thì cũng phải tin một chút mê tín chứ. Sở tiểu thư, hiện giờ hắc khí đã ngừng, Tử Uyên sao vẫn không tỉnh vậy?"Sở Nguyệt Nịnh nhìn Kiều Tử Uyên hôn mê, dung mạo của anh so với Kiều Tinh còn đẹp hơn, dù hôn mê mấy tháng cũng vẫn rất sạch sẽ, có thể thấy được người nhà rất quan tâm."Nói đơn giản, hắc khí đã ngừng, nhưng thứ tạo ra hắc khí vẫn chưa tìm ra, vật liệu hấp thụ vẫn đang tồn tại..."Bỗng nhiên.Sở Nguyệt Nịnh nhìn về phía cánh tay gầy như que củi của Kiều Tử Uyên, dường như có một sợi tơ hồng đè nặng bên dưới, cô gạt tay ra, mới thấy trên ga trải giường có treo một đồng xu, đang tỏa ra luồng hắc khí nhàn nhạt.Cô nhìn về phía mẹ Kiều, giơ tay chỉ vào đồng xu: "Xin hỏi, đồng xu này là để làm gì vậy?""Tôi biết."Sở Nguyệt Nịnh sau khi nhìn lại, cửa phòng bệnh không biết khi nào đã bị đẩy ra, một bà lão xách theo hộp cơm giữ ấm đứng ở cửa. Mẹ Kiều đón tiếp: "Bà Phân đến rồi, đưa đồ ăn tôi cầm cho."Bà Phân đưa hộp giữ ấm cho Mẹ Kiều, nhìn Kiều Tử Uyên hôn mê bất tỉnh không khỏi đau lòng, thu hồi ánh mắt mới nhìn về phía Sở Nguyệt Nịnh."Đồng xu là cháu trai tôi đưa, hai đứa bằng tuổi, sinh cùng ngày cùng tháng cùng năm, từ nhỏ cùng nhau lớn lên, tình cảm vô cùng tốt. Cách đây một thời gian, cháu trai tôi đi cầu bình an và mang về hai đồng xu, nói là có thể đảm bảo bình an, mỗi người đeo một cái."Mẹ Kiều mở hộp giữ ấm, mang đồ ăn lên bàn trà kêu Kiều Thiên Tín ăn cơm, bản thân không ăn được gì, đi vào mép giường, trìu mến nhìn Kiều Tử Uyên."Bà Phân nói không sai, đồng xu này quả thực là A Thủy đưa, Tử Uyên nhập viện phải tháo bỏ hết đồ trang sức, trước khi hôn mê nó vẫn đeo đồng xu này mỗi ngày, nên tôi mới giữ lại."Nói xong, mẹ Kiều lại mang vẻ nghi ngờ, thừa dịp bà Phân quay người, bà nhỏ giọng hỏi: "Sở tiểu thư, có phải đồng xu này cần phải vứt bỏ đúng không? Có vấn đề gì sao?"Sở Nguyệt Nịnh lắc đầu: "Vứt bỏ cũng vô dụng."Dù có vứt bỏ cũng không ích gì.Hiệp ước đã được ký kết và có hiệu lực, trừ phi Kiều Tử Uyên tử vong.Bà Phân từ nhà vệ sinh ra với một chậu nước, cẩn thận lau mặt cho Kiều Tử Uyên, nhìn đứa bé mình nhìn từ nhỏ đến lớn biến thành người thực vật, đau lòng đến mức nước mắt lăn dài.Sở Nguyệt Nịnh hỏi: "Bà Phân, cháu trai bà và Kiều đại thiếu gia cùng ngày cùng tháng cùng năm sinh, giờ sinh cũng giống nhau sao?""Giờ sinh không giống nhau." Bà Phân dừng việc lau mặt, hồi tưởng lại: "A Thủy sinh sớm hơn Kiều thiếu gia vài giờ."Sở Nguyệt Nịnh nhẩm tính bát tự, bỗng nhiên nhướng mày, ánh mắt lại một lần nữa nhìn về phía Kiều Tử Uyên hôn mê trên giường. Có vẻ như có điểm gì đó khác biệt so với những gì cô tưởng tượng.Mẹ Kiều thấy Sở Nguyệt Nịnh không nói gì, vô cùng lo lắng: "Thế nào?"Mọi chuyện vẫn chưa có kết quả.Sở Nguyệt Nịnh lắc đầu, buông tay khỏi những ngón tay không hề bấm đốt, kéo chăn của Kiều Tử Uyên lên che n.g.ự.c cho anh: "Bùa không thể để bị ướt, các người phải cẩn thận chăm sóc anh ấy."

Chương 115: Chương 115