"Em gái nước đường, tỉnh lại đi." "Ai nha, thật là đáng thương, mấy tên lưu manh khốn kiếp này ra tay không hề nhẹ chút nào." "Đánh người bất tỉnh rồi bỏ chạy, chúng nó sẽ bị thiên lôi đánh chết." Phố Miếu ở Cửu Long nhộn nhịp xe cộ, biển hiệu mọc lên san sát, cửa hàng âm thanh làm sống dậy những ngày tháng huy hoàng của Beyond*, âm nhạc xuyên qua con phố sầm uất nhất Hương Giang này, các quầy hàng bán đồ lặt vặt và đồ ăn nhẹ nối tiếp nhau. (*tên một ban nhạc rock của Hồng Kông thập niên 80. Cre: wikipedia) Năm giờ chiều, tới gần giờ tan tầm của người dân thành phố Hương Giang, là thời điểm hoạt động kinh doanh nhộn nhịp nhất. Một số chủ quán lại không quan tâm đến việc kinh doanh của mình, đang tụ tập lại một chỗ, lo lắng nhìn cô gái bất tỉnh ở quán nước đường. “Dậy đi, dậy đi!” ông chủ nhà hàng Trương Ký hô lên. Sở Nguyệt Nịnh chậm rãi mở mắt ra, thanh âm ồn ào náo động. Cô nhìn những cái đầu tranh nhau ghé vào phía trên đầu mình, đầu óc trống rỗng trong giây lát. Đây là đâu? Cô nhớ…
Chương 129: Chương 129
Xuyên Không Ta Dùng Kĩ Nghệ Bói Toán Thiên Đỉnh Để Kiếm SốngTác giả: Trần Niên Nãi PhaoTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Linh Dị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Xuyên Không"Em gái nước đường, tỉnh lại đi." "Ai nha, thật là đáng thương, mấy tên lưu manh khốn kiếp này ra tay không hề nhẹ chút nào." "Đánh người bất tỉnh rồi bỏ chạy, chúng nó sẽ bị thiên lôi đánh chết." Phố Miếu ở Cửu Long nhộn nhịp xe cộ, biển hiệu mọc lên san sát, cửa hàng âm thanh làm sống dậy những ngày tháng huy hoàng của Beyond*, âm nhạc xuyên qua con phố sầm uất nhất Hương Giang này, các quầy hàng bán đồ lặt vặt và đồ ăn nhẹ nối tiếp nhau. (*tên một ban nhạc rock của Hồng Kông thập niên 80. Cre: wikipedia) Năm giờ chiều, tới gần giờ tan tầm của người dân thành phố Hương Giang, là thời điểm hoạt động kinh doanh nhộn nhịp nhất. Một số chủ quán lại không quan tâm đến việc kinh doanh của mình, đang tụ tập lại một chỗ, lo lắng nhìn cô gái bất tỉnh ở quán nước đường. “Dậy đi, dậy đi!” ông chủ nhà hàng Trương Ký hô lên. Sở Nguyệt Nịnh chậm rãi mở mắt ra, thanh âm ồn ào náo động. Cô nhìn những cái đầu tranh nhau ghé vào phía trên đầu mình, đầu óc trống rỗng trong giây lát. Đây là đâu? Cô nhớ… Trong căn bếp không lớn, Sở Di mặc chiếc váy ngủ màu vàng nhạt nhỏ nhắn, đang ngồi xổm trên nền nhà, mái tóc rối bời quấn thành mấy búi, người còn chưa tỉnh ngủ, híp mắt lơ mơ rửa sạch những chai nước khoáng dưới gầm bồn rửa chén.Thấy cửa bếp mở ra.Sở Di dụi mắt, "Chị."Sở Nguyệt Nịnh nhìn đầy chai nước khoáng dưới đất, kinh ngạc hỏi: "Em nhặt hết về à?""Vâng ạ." Sở Di nhét chai nước khoáng vào chiếc túi da rắn, như lạc vào trong sương mù, vẫn không nén được nụ cười trên môi, "Có thể bán được tiền, em nhất định nhặt hết về.""Chờ bán được tiền ở trạm thu phế liệu, em sẽ đưa chị đi Tị Phong Đường ở Vịnh Đồng La, thử món cua xào cay trứ danh." Sở Di nghĩ đến món cua xào cay trứ danh trong truyền thuyết, nước sốt thơm lừng cay nồng, tưởng tượng đến cảnh nước sốt chảy ra dính đầy cằm khiến hai má ửng hồng."Em muốn đi ăn?" Sở Nguyệt Nịnh ngồi xổm xuống hỗ trợ nhặt chai nước khoáng, căn bếp không có cửa sổ, khói dầu không thoát ra ngoài, sàn nhà ẩm ướt lại dính rất nhiều khói dầu. Những chai nước khoáng nhét dưới gầm bồn rửa chén cũng dính không ít.Hai người không nói nhiều, vùi đầu nhặt chai nước khoáng."Các bạn học em đều nói món đó ngon lắm." Nếu như trước đây, Sở Di nhất định không dám mở miệng muốn đi ăn bên ngoài, ngay cả sau khi Sở Nguyệt Nịnh hành nghề xem bói kiếm tiền về, cô cũng không dám đề xuất.Dù sao tiền bạc mà chị kiếm được cũng rất vất vả, Sở Di không muốn lãng phí vào việc ăn uống. Phải sau khi bán nước khoáng kiếm được tiền, mới dám nghĩ đến chuyện này.Sở Nguyệt Nịnh nghe thấy từ "bạn học", như suy nghĩ gì đó.Sở Di tuy có chứng minh nhân dân tân di dân, nhưng ở Hương Giang, nhiều trường học vẫn không nhận học sinh ngoại tỉnh, chỉ có thể học ở những trường tương đối đắt đỏ, mà trường đắt đỏ thì học sinh nhà giàu nhiều.Cuộc sống của học sinh nhà giàu khác biệt, các bạn học tùy tiện có thể ăn vặt, Sở Di đều phải tích cóp tiền rất lâu mới dám mua.Sở Nguyệt Nịnh nghĩ mà xót xa, vì vậy nhặt chai nước khoáng càng hăng say hơn, "Được thôi, dù sao cũng là cuối tuần, bán hết đống nước khoáng này xong, chị sẽ đưa em đi chơi.""Tuyệt vời!" Sở Di vô cùng vui vẻ.Hai người thu dọn chai nước khoáng xong, Sở Di vác theo bình nước khoáng trên vai, Sở Nguyệt Nịnh cưỡi xe đạp. Nước đường tối qua đã làm xong, nếu hôm nay không bán hết sẽ hỏng.Đến trạm phế liệu, Sở Di bán chai nước khoáng trước, một túi chai bán được hai mươi tệ. Sở Di vui vẻ đếm tiền, cất hết tiền vào túi.Hai người đi dạo một vòng Vịnh Đồng La, bán hết nước đường rồi đi ăn món cua xào cay ở Tị Phong Đường. Cay đến mức Sở Nguyệt Nịnh về nhà vẫn còn ôm bụng hoài nghi nhân sinh, còn Sở Di thì không sao cả, đang nhâm nhi ly cà phê đá bào.Vừa về đến thôn, họ nhìn thấy Trương Kiến Đức đang chờ dưới lầu, cầm điếu t.h.u.ố.c lá trong miệng, đang trò chuyện phiếm với Chú Minh bán cá.Sở Nguyệt Nịnh đẩy xe đạp đi qua, gọi: "Anh Đức?"Trương Kiến Đức quay đầu lại, nhả khói thuốc, vẫy tay: "Đợi em cả buổi trưa rồi, mau mau mau, anh tìm được một căn chung cư, rất hợp ý, đã bảo bạn bè giữ lại cho em, cùng anh đi xem một chút.""Được thôi." Sở Nguyệt Nịnh đẩy xe đạp vào trước thôn phòng, sau đó quay lại nhìn Sở Di đang đứng ngây ngốc phía sau."Chúng ta sẽ đổi phòng à?" Sở Di vốn dĩ tưởng rằng sẽ phải ở trong phòng trọ này ít nhất mười mấy năm nữa."Phải, anh Đức trước kia đã giúp chị hỏi thăm.""A a a!" Nghe nói muốn đổi phòng, mắt Sở Di sáng rỡ lên và nhảy nhót theo: "Em cũng đi!"Chủ nhà vừa vặn từ trên lầu đi xuống, là một người phụ nữ tóc quăn, miệng ngậm điếu thuốc lá, nhìn thấy ba người hỉ hả rời đi, người phụ nữ hừ nhẹ khịt mũi coi thường.Bà ta đã nghe hết lời nói của ba người.Chú Minh nói: "Bà không nóng nảy à? Em gái nước đường của bà sắp dọn đi rồi, ở đây môi trường ẩm ướt, không khí không tốt, ngay cả tường cũng thường xuyên bong tróc, có ma quỷ cũng không chắc sẽ thuê phòng bà chứ?"
Trong căn bếp không lớn, Sở Di mặc chiếc váy ngủ màu vàng nhạt nhỏ nhắn, đang ngồi xổm trên nền nhà, mái tóc rối bời quấn thành mấy búi, người còn chưa tỉnh ngủ, híp mắt lơ mơ rửa sạch những chai nước khoáng dưới gầm bồn rửa chén.
Thấy cửa bếp mở ra.
Sở Di dụi mắt, "Chị."
Sở Nguyệt Nịnh nhìn đầy chai nước khoáng dưới đất, kinh ngạc hỏi: "Em nhặt hết về à?"
"Vâng ạ." Sở Di nhét chai nước khoáng vào chiếc túi da rắn, như lạc vào trong sương mù, vẫn không nén được nụ cười trên môi, "Có thể bán được tiền, em nhất định nhặt hết về."
"Chờ bán được tiền ở trạm thu phế liệu, em sẽ đưa chị đi Tị Phong Đường ở Vịnh Đồng La, thử món cua xào cay trứ danh." Sở Di nghĩ đến món cua xào cay trứ danh trong truyền thuyết, nước sốt thơm lừng cay nồng, tưởng tượng đến cảnh nước sốt chảy ra dính đầy cằm khiến hai má ửng hồng.
"Em muốn đi ăn?" Sở Nguyệt Nịnh ngồi xổm xuống hỗ trợ nhặt chai nước khoáng, căn bếp không có cửa sổ, khói dầu không thoát ra ngoài, sàn nhà ẩm ướt lại dính rất nhiều khói dầu. Những chai nước khoáng nhét dưới gầm bồn rửa chén cũng dính không ít.
Hai người không nói nhiều, vùi đầu nhặt chai nước khoáng.
"Các bạn học em đều nói món đó ngon lắm." Nếu như trước đây, Sở Di nhất định không dám mở miệng muốn đi ăn bên ngoài, ngay cả sau khi Sở Nguyệt Nịnh hành nghề xem bói kiếm tiền về, cô cũng không dám đề xuất.
Dù sao tiền bạc mà chị kiếm được cũng rất vất vả, Sở Di không muốn lãng phí vào việc ăn uống. Phải sau khi bán nước khoáng kiếm được tiền, mới dám nghĩ đến chuyện này.
Sở Nguyệt Nịnh nghe thấy từ "bạn học", như suy nghĩ gì đó.
Sở Di tuy có chứng minh nhân dân tân di dân, nhưng ở Hương Giang, nhiều trường học vẫn không nhận học sinh ngoại tỉnh, chỉ có thể học ở những trường tương đối đắt đỏ, mà trường đắt đỏ thì học sinh nhà giàu nhiều.
Cuộc sống của học sinh nhà giàu khác biệt, các bạn học tùy tiện có thể ăn vặt, Sở Di đều phải tích cóp tiền rất lâu mới dám mua.
Sở Nguyệt Nịnh nghĩ mà xót xa, vì vậy nhặt chai nước khoáng càng hăng say hơn, "Được thôi, dù sao cũng là cuối tuần, bán hết đống nước khoáng này xong, chị sẽ đưa em đi chơi."
"Tuyệt vời!" Sở Di vô cùng vui vẻ.
Hai người thu dọn chai nước khoáng xong, Sở Di vác theo bình nước khoáng trên vai, Sở Nguyệt Nịnh cưỡi xe đạp. Nước đường tối qua đã làm xong, nếu hôm nay không bán hết sẽ hỏng.
Đến trạm phế liệu, Sở Di bán chai nước khoáng trước, một túi chai bán được hai mươi tệ. Sở Di vui vẻ đếm tiền, cất hết tiền vào túi.
Hai người đi dạo một vòng Vịnh Đồng La, bán hết nước đường rồi đi ăn món cua xào cay ở Tị Phong Đường. Cay đến mức Sở Nguyệt Nịnh về nhà vẫn còn ôm bụng hoài nghi nhân sinh, còn Sở Di thì không sao cả, đang nhâm nhi ly cà phê đá bào.
Vừa về đến thôn, họ nhìn thấy Trương Kiến Đức đang chờ dưới lầu, cầm điếu t.h.u.ố.c lá trong miệng, đang trò chuyện phiếm với Chú Minh bán cá.
Sở Nguyệt Nịnh đẩy xe đạp đi qua, gọi: "Anh Đức?"
Trương Kiến Đức quay đầu lại, nhả khói thuốc, vẫy tay: "Đợi em cả buổi trưa rồi, mau mau mau, anh tìm được một căn chung cư, rất hợp ý, đã bảo bạn bè giữ lại cho em, cùng anh đi xem một chút."
"Được thôi." Sở Nguyệt Nịnh đẩy xe đạp vào trước thôn phòng, sau đó quay lại nhìn Sở Di đang đứng ngây ngốc phía sau.
"Chúng ta sẽ đổi phòng à?" Sở Di vốn dĩ tưởng rằng sẽ phải ở trong phòng trọ này ít nhất mười mấy năm nữa.
"Phải, anh Đức trước kia đã giúp chị hỏi thăm."
"A a a!" Nghe nói muốn đổi phòng, mắt Sở Di sáng rỡ lên và nhảy nhót theo: "Em cũng đi!"
Chủ nhà vừa vặn từ trên lầu đi xuống, là một người phụ nữ tóc quăn, miệng ngậm điếu thuốc lá, nhìn thấy ba người hỉ hả rời đi, người phụ nữ hừ nhẹ khịt mũi coi thường.
Bà ta đã nghe hết lời nói của ba người.
Chú Minh nói: "Bà không nóng nảy à? Em gái nước đường của bà sắp dọn đi rồi, ở đây môi trường ẩm ướt, không khí không tốt, ngay cả tường cũng thường xuyên bong tróc, có ma quỷ cũng không chắc sẽ thuê phòng bà chứ?"
Xuyên Không Ta Dùng Kĩ Nghệ Bói Toán Thiên Đỉnh Để Kiếm SốngTác giả: Trần Niên Nãi PhaoTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Linh Dị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Xuyên Không"Em gái nước đường, tỉnh lại đi." "Ai nha, thật là đáng thương, mấy tên lưu manh khốn kiếp này ra tay không hề nhẹ chút nào." "Đánh người bất tỉnh rồi bỏ chạy, chúng nó sẽ bị thiên lôi đánh chết." Phố Miếu ở Cửu Long nhộn nhịp xe cộ, biển hiệu mọc lên san sát, cửa hàng âm thanh làm sống dậy những ngày tháng huy hoàng của Beyond*, âm nhạc xuyên qua con phố sầm uất nhất Hương Giang này, các quầy hàng bán đồ lặt vặt và đồ ăn nhẹ nối tiếp nhau. (*tên một ban nhạc rock của Hồng Kông thập niên 80. Cre: wikipedia) Năm giờ chiều, tới gần giờ tan tầm của người dân thành phố Hương Giang, là thời điểm hoạt động kinh doanh nhộn nhịp nhất. Một số chủ quán lại không quan tâm đến việc kinh doanh của mình, đang tụ tập lại một chỗ, lo lắng nhìn cô gái bất tỉnh ở quán nước đường. “Dậy đi, dậy đi!” ông chủ nhà hàng Trương Ký hô lên. Sở Nguyệt Nịnh chậm rãi mở mắt ra, thanh âm ồn ào náo động. Cô nhìn những cái đầu tranh nhau ghé vào phía trên đầu mình, đầu óc trống rỗng trong giây lát. Đây là đâu? Cô nhớ… Trong căn bếp không lớn, Sở Di mặc chiếc váy ngủ màu vàng nhạt nhỏ nhắn, đang ngồi xổm trên nền nhà, mái tóc rối bời quấn thành mấy búi, người còn chưa tỉnh ngủ, híp mắt lơ mơ rửa sạch những chai nước khoáng dưới gầm bồn rửa chén.Thấy cửa bếp mở ra.Sở Di dụi mắt, "Chị."Sở Nguyệt Nịnh nhìn đầy chai nước khoáng dưới đất, kinh ngạc hỏi: "Em nhặt hết về à?""Vâng ạ." Sở Di nhét chai nước khoáng vào chiếc túi da rắn, như lạc vào trong sương mù, vẫn không nén được nụ cười trên môi, "Có thể bán được tiền, em nhất định nhặt hết về.""Chờ bán được tiền ở trạm thu phế liệu, em sẽ đưa chị đi Tị Phong Đường ở Vịnh Đồng La, thử món cua xào cay trứ danh." Sở Di nghĩ đến món cua xào cay trứ danh trong truyền thuyết, nước sốt thơm lừng cay nồng, tưởng tượng đến cảnh nước sốt chảy ra dính đầy cằm khiến hai má ửng hồng."Em muốn đi ăn?" Sở Nguyệt Nịnh ngồi xổm xuống hỗ trợ nhặt chai nước khoáng, căn bếp không có cửa sổ, khói dầu không thoát ra ngoài, sàn nhà ẩm ướt lại dính rất nhiều khói dầu. Những chai nước khoáng nhét dưới gầm bồn rửa chén cũng dính không ít.Hai người không nói nhiều, vùi đầu nhặt chai nước khoáng."Các bạn học em đều nói món đó ngon lắm." Nếu như trước đây, Sở Di nhất định không dám mở miệng muốn đi ăn bên ngoài, ngay cả sau khi Sở Nguyệt Nịnh hành nghề xem bói kiếm tiền về, cô cũng không dám đề xuất.Dù sao tiền bạc mà chị kiếm được cũng rất vất vả, Sở Di không muốn lãng phí vào việc ăn uống. Phải sau khi bán nước khoáng kiếm được tiền, mới dám nghĩ đến chuyện này.Sở Nguyệt Nịnh nghe thấy từ "bạn học", như suy nghĩ gì đó.Sở Di tuy có chứng minh nhân dân tân di dân, nhưng ở Hương Giang, nhiều trường học vẫn không nhận học sinh ngoại tỉnh, chỉ có thể học ở những trường tương đối đắt đỏ, mà trường đắt đỏ thì học sinh nhà giàu nhiều.Cuộc sống của học sinh nhà giàu khác biệt, các bạn học tùy tiện có thể ăn vặt, Sở Di đều phải tích cóp tiền rất lâu mới dám mua.Sở Nguyệt Nịnh nghĩ mà xót xa, vì vậy nhặt chai nước khoáng càng hăng say hơn, "Được thôi, dù sao cũng là cuối tuần, bán hết đống nước khoáng này xong, chị sẽ đưa em đi chơi.""Tuyệt vời!" Sở Di vô cùng vui vẻ.Hai người thu dọn chai nước khoáng xong, Sở Di vác theo bình nước khoáng trên vai, Sở Nguyệt Nịnh cưỡi xe đạp. Nước đường tối qua đã làm xong, nếu hôm nay không bán hết sẽ hỏng.Đến trạm phế liệu, Sở Di bán chai nước khoáng trước, một túi chai bán được hai mươi tệ. Sở Di vui vẻ đếm tiền, cất hết tiền vào túi.Hai người đi dạo một vòng Vịnh Đồng La, bán hết nước đường rồi đi ăn món cua xào cay ở Tị Phong Đường. Cay đến mức Sở Nguyệt Nịnh về nhà vẫn còn ôm bụng hoài nghi nhân sinh, còn Sở Di thì không sao cả, đang nhâm nhi ly cà phê đá bào.Vừa về đến thôn, họ nhìn thấy Trương Kiến Đức đang chờ dưới lầu, cầm điếu t.h.u.ố.c lá trong miệng, đang trò chuyện phiếm với Chú Minh bán cá.Sở Nguyệt Nịnh đẩy xe đạp đi qua, gọi: "Anh Đức?"Trương Kiến Đức quay đầu lại, nhả khói thuốc, vẫy tay: "Đợi em cả buổi trưa rồi, mau mau mau, anh tìm được một căn chung cư, rất hợp ý, đã bảo bạn bè giữ lại cho em, cùng anh đi xem một chút.""Được thôi." Sở Nguyệt Nịnh đẩy xe đạp vào trước thôn phòng, sau đó quay lại nhìn Sở Di đang đứng ngây ngốc phía sau."Chúng ta sẽ đổi phòng à?" Sở Di vốn dĩ tưởng rằng sẽ phải ở trong phòng trọ này ít nhất mười mấy năm nữa."Phải, anh Đức trước kia đã giúp chị hỏi thăm.""A a a!" Nghe nói muốn đổi phòng, mắt Sở Di sáng rỡ lên và nhảy nhót theo: "Em cũng đi!"Chủ nhà vừa vặn từ trên lầu đi xuống, là một người phụ nữ tóc quăn, miệng ngậm điếu thuốc lá, nhìn thấy ba người hỉ hả rời đi, người phụ nữ hừ nhẹ khịt mũi coi thường.Bà ta đã nghe hết lời nói của ba người.Chú Minh nói: "Bà không nóng nảy à? Em gái nước đường của bà sắp dọn đi rồi, ở đây môi trường ẩm ướt, không khí không tốt, ngay cả tường cũng thường xuyên bong tróc, có ma quỷ cũng không chắc sẽ thuê phòng bà chứ?"