"Em gái nước đường, tỉnh lại đi." "Ai nha, thật là đáng thương, mấy tên lưu manh khốn kiếp này ra tay không hề nhẹ chút nào." "Đánh người bất tỉnh rồi bỏ chạy, chúng nó sẽ bị thiên lôi đánh chết." Phố Miếu ở Cửu Long nhộn nhịp xe cộ, biển hiệu mọc lên san sát, cửa hàng âm thanh làm sống dậy những ngày tháng huy hoàng của Beyond*, âm nhạc xuyên qua con phố sầm uất nhất Hương Giang này, các quầy hàng bán đồ lặt vặt và đồ ăn nhẹ nối tiếp nhau. (*tên một ban nhạc rock của Hồng Kông thập niên 80. Cre: wikipedia) Năm giờ chiều, tới gần giờ tan tầm của người dân thành phố Hương Giang, là thời điểm hoạt động kinh doanh nhộn nhịp nhất. Một số chủ quán lại không quan tâm đến việc kinh doanh của mình, đang tụ tập lại một chỗ, lo lắng nhìn cô gái bất tỉnh ở quán nước đường. “Dậy đi, dậy đi!” ông chủ nhà hàng Trương Ký hô lên. Sở Nguyệt Nịnh chậm rãi mở mắt ra, thanh âm ồn ào náo động. Cô nhìn những cái đầu tranh nhau ghé vào phía trên đầu mình, đầu óc trống rỗng trong giây lát. Đây là đâu? Cô nhớ…
Chương 148: Chương 148
Xuyên Không Ta Dùng Kĩ Nghệ Bói Toán Thiên Đỉnh Để Kiếm SốngTác giả: Trần Niên Nãi PhaoTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Linh Dị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Xuyên Không"Em gái nước đường, tỉnh lại đi." "Ai nha, thật là đáng thương, mấy tên lưu manh khốn kiếp này ra tay không hề nhẹ chút nào." "Đánh người bất tỉnh rồi bỏ chạy, chúng nó sẽ bị thiên lôi đánh chết." Phố Miếu ở Cửu Long nhộn nhịp xe cộ, biển hiệu mọc lên san sát, cửa hàng âm thanh làm sống dậy những ngày tháng huy hoàng của Beyond*, âm nhạc xuyên qua con phố sầm uất nhất Hương Giang này, các quầy hàng bán đồ lặt vặt và đồ ăn nhẹ nối tiếp nhau. (*tên một ban nhạc rock của Hồng Kông thập niên 80. Cre: wikipedia) Năm giờ chiều, tới gần giờ tan tầm của người dân thành phố Hương Giang, là thời điểm hoạt động kinh doanh nhộn nhịp nhất. Một số chủ quán lại không quan tâm đến việc kinh doanh của mình, đang tụ tập lại một chỗ, lo lắng nhìn cô gái bất tỉnh ở quán nước đường. “Dậy đi, dậy đi!” ông chủ nhà hàng Trương Ký hô lên. Sở Nguyệt Nịnh chậm rãi mở mắt ra, thanh âm ồn ào náo động. Cô nhìn những cái đầu tranh nhau ghé vào phía trên đầu mình, đầu óc trống rỗng trong giây lát. Đây là đâu? Cô nhớ… ---Buổi chiều tànChợ nông sản lúc này vắng vẻ, đa số các sạp hàng đã được che đậy bằng bạt nhựa trong suốt. Chỉ còn lại một vài sạp hải sản tươi sống còn le lói ánh đèn.Anh trai tôm tít đang vớt xác cá c.h.ế.t ra khỏi thùng nước đá và ném vào thùng rác. Nhìn sang bác Cam đang cởi chiếc tạp dề bám đầy mỡ, cười hỏi: "Hôm nay bán đắt thế hả bác Cam? Buổi chiều còn bán nữa không?""Bán chứ, sao lại không bán!" Bác Cam vừa rửa tay trong chiếc chậu nhỏ, mái tóc hai bên thái dương đã điểm bạc. Rửa tay xong, ông run rẩy đứng dậy, thong thả lấy giẻ lau lau khô tay."Buổi sáng đã bán hết một con heo rồi."Bác Cam nở nụ cười rạng rỡ, "Buổi chiều còn muốn bán thêm một con nữa."Anh trai Tôm Tít cầm vợt muỗi đuổi ruồi, "Bảy mươi mấy tuổi rồi, còn cố sức thế sao hả bác?""Không cố sức thì sao sống nổi!" Bác Cam thở dài.Đã hơn 70 tuổi, vợ mất sớm, Bác Cam không biết mình còn sống được bao lâu nữa. Cùng tuổi với ông, bạn bè đồng trang lứa đều đã về hưu, hưởng thụ tuổi già bên con cháu. Nhưng ông vẫn phải tiếp tục làm việc, mưu sinh."Hiểu được, bác cũng không có biện pháp gì.” Anh nghĩ, con trai Bác Cam, và lên tiếng khuyên nhủ: "A Tứ thế này cũng không phải là cách, con người sao có thể sống thiếu giao tiếp? Nếu bác đi rồi, nó lại tự cô lập bản thân, chuyện lập gia đình càng trở nên khó khăn.""Bác cũng biết rồi, nó như thế nào mà lập gia đình được? Cô gái nào chịu nổi nó chứ?" Bác Cam xua tay, "Thật sự không có cách nào, chỉ còn hy vọng vào trợ cấp của Hương Giang. Bây giờ bác cũng chỉ mong kiếm được chút tiền, để sau này nếu nằm liệt giường không thể tự mình xoay xở, cũng không đến nỗi phải kêu trời không thấu, kêu đất không nghe.""Cũng phải thôi." Anh nhớ đến vết sẹo khủng khiếp nửa bên mặt của Chu Tứ, cũng cảm thấy rùng mình: "Đến tôi mà còn sợ, huống chi con gái. Đúng rồi, bác Cam, vết thương của A Tứ rốt cuộc là do đâu mà ra vậy?" Nghe đến chuyện vết thương, bác Cam rõ ràng chần chừ một lát, mới chậm rãi nói: "Năm đó, bác và mẹ nó đang cãi nhau trong phòng khách, không để ý đến A Tứ đi lấy canh nóng."Hậu quả là A Tứ bị bỏng canh, làm hỏng nửa mặt."Bùm!" một tiếng động lớn vang lên.Chu Tứ tức giận ném xe đẩy xuống đất, thớt thịt heo cùng tạp dề rơi lả tả.Bác Cam hoảng hốt."Con heo ngu ngốc, mày làm gì vậy!" Bác Cam thấy con heo sắp rơi xuống đất, vội vàng đỡ lấy, "Nhanh dọn thịt heo lên thớt, bẩn thế này bán làm sao kiếm tiền?"DTV"Tiền tiền tiền!" Chu Tứ đột nhiên nổi cơn thịnh nộ, nửa bên mặt sẹo co rúm lại càng thêm dữ tợn, dùng sức đẩy bác Cam ngã xuống đất, "Con heo ngu ngốc, con heo ngu ngốc, hồi nhỏ tao có tên đẹp như hoa, giờ đây! Ngay cả bạn bè ngoài đường cũng biết chế giễu tao!""Cả ngày chỉ biết tiền! Mày có bao giờ quan tâm tao chưa!"Bác Cam cũng nóng giận, tuổi tác đã cao, tuyệt đối không thể một mình nhấc con heo nặng hơn trăm cân lên thớt cao một mét.Sợ heo lăn xuống đất làm bẩn, ông vội vàng dọn dẹp thịt heo, anh trai tôm tít bên cạnh cũng tiến đến phụ giúp, hai người hợp sức mới đẩy được con heo lên thớt."Bọn họ chế giễu mày, mày cứ mắng lại họ đi! Mày thật ngu ngốc, chỉ biết nổi giận.""Tao ngu ngốc!" Chu Tứ gào lên, "Nếu không phải do các người biến tao thành cái dạng này, tao cũng không đến nỗi đóng cửa cũng không dám ra!""Chuyện đó liên quan gì đến tao!" Bác Cam kích động, anh trai tôm tít sợ ông ngã, vội vàng đỡ lấy, "Bị bỏng canh là do con mẹ quỷ của mày, muốn trách thì đi trách nó!""Tao bảy tám tuổi còn phải kiếm tiền, chẳng lẽ không phải vì mày sao?"Lúc Chu Tứ vài tuổi, bị bỏng nước sôi từ đầu đến chân, khiến da tổn thương nghiêm trọng. Vợ chồng bác Cam khi đó đang ở phòng khách, sau khi vụ việc xảy ra, Chu Tứ được đưa đi cấp cứu, nhưng bác sĩ nói cần cấy da ngay lập tức, nếu không sẽ để lại sẹo vĩnh viễn.
---
Buổi chiều tàn
Chợ nông sản lúc này vắng vẻ, đa số các sạp hàng đã được che đậy bằng bạt nhựa trong suốt. Chỉ còn lại một vài sạp hải sản tươi sống còn le lói ánh đèn.
Anh trai tôm tít đang vớt xác cá c.h.ế.t ra khỏi thùng nước đá và ném vào thùng rác. Nhìn sang bác Cam đang cởi chiếc tạp dề bám đầy mỡ, cười hỏi: "Hôm nay bán đắt thế hả bác Cam? Buổi chiều còn bán nữa không?"
"Bán chứ, sao lại không bán!" Bác Cam vừa rửa tay trong chiếc chậu nhỏ, mái tóc hai bên thái dương đã điểm bạc. Rửa tay xong, ông run rẩy đứng dậy, thong thả lấy giẻ lau lau khô tay.
"Buổi sáng đã bán hết một con heo rồi."
Bác Cam nở nụ cười rạng rỡ, "Buổi chiều còn muốn bán thêm một con nữa."
Anh trai Tôm Tít cầm vợt muỗi đuổi ruồi, "Bảy mươi mấy tuổi rồi, còn cố sức thế sao hả bác?"
"Không cố sức thì sao sống nổi!" Bác Cam thở dài.
Đã hơn 70 tuổi, vợ mất sớm, Bác Cam không biết mình còn sống được bao lâu nữa. Cùng tuổi với ông, bạn bè đồng trang lứa đều đã về hưu, hưởng thụ tuổi già bên con cháu. Nhưng ông vẫn phải tiếp tục làm việc, mưu sinh.
"Hiểu được, bác cũng không có biện pháp gì.” Anh nghĩ, con trai Bác Cam, và lên tiếng khuyên nhủ: "A Tứ thế này cũng không phải là cách, con người sao có thể sống thiếu giao tiếp? Nếu bác đi rồi, nó lại tự cô lập bản thân, chuyện lập gia đình càng trở nên khó khăn."
"Bác cũng biết rồi, nó như thế nào mà lập gia đình được? Cô gái nào chịu nổi nó chứ?" Bác Cam xua tay, "Thật sự không có cách nào, chỉ còn hy vọng vào trợ cấp của Hương Giang. Bây giờ bác cũng chỉ mong kiếm được chút tiền, để sau này nếu nằm liệt giường không thể tự mình xoay xở, cũng không đến nỗi phải kêu trời không thấu, kêu đất không nghe."
"Cũng phải thôi." Anh nhớ đến vết sẹo khủng khiếp nửa bên mặt của Chu Tứ, cũng cảm thấy rùng mình: "Đến tôi mà còn sợ, huống chi con gái. Đúng rồi, bác Cam, vết thương của A Tứ rốt cuộc là do đâu mà ra vậy?"
Nghe đến chuyện vết thương, bác Cam rõ ràng chần chừ một lát, mới chậm rãi nói: "Năm đó, bác và mẹ nó đang cãi nhau trong phòng khách, không để ý đến A Tứ đi lấy canh nóng."
Hậu quả là A Tứ bị bỏng canh, làm hỏng nửa mặt.
"Bùm!" một tiếng động lớn vang lên.
Chu Tứ tức giận ném xe đẩy xuống đất, thớt thịt heo cùng tạp dề rơi lả tả.
Bác Cam hoảng hốt.
"Con heo ngu ngốc, mày làm gì vậy!" Bác Cam thấy con heo sắp rơi xuống đất, vội vàng đỡ lấy, "Nhanh dọn thịt heo lên thớt, bẩn thế này bán làm sao kiếm tiền?"
DTV
"Tiền tiền tiền!" Chu Tứ đột nhiên nổi cơn thịnh nộ, nửa bên mặt sẹo co rúm lại càng thêm dữ tợn, dùng sức đẩy bác Cam ngã xuống đất, "Con heo ngu ngốc, con heo ngu ngốc, hồi nhỏ tao có tên đẹp như hoa, giờ đây! Ngay cả bạn bè ngoài đường cũng biết chế giễu tao!"
"Cả ngày chỉ biết tiền! Mày có bao giờ quan tâm tao chưa!"
Bác Cam cũng nóng giận, tuổi tác đã cao, tuyệt đối không thể một mình nhấc con heo nặng hơn trăm cân lên thớt cao một mét.
Sợ heo lăn xuống đất làm bẩn, ông vội vàng dọn dẹp thịt heo, anh trai tôm tít bên cạnh cũng tiến đến phụ giúp, hai người hợp sức mới đẩy được con heo lên thớt.
"Bọn họ chế giễu mày, mày cứ mắng lại họ đi! Mày thật ngu ngốc, chỉ biết nổi giận."
"Tao ngu ngốc!" Chu Tứ gào lên, "Nếu không phải do các người biến tao thành cái dạng này, tao cũng không đến nỗi đóng cửa cũng không dám ra!"
"Chuyện đó liên quan gì đến tao!" Bác Cam kích động, anh trai tôm tít sợ ông ngã, vội vàng đỡ lấy, "Bị bỏng canh là do con mẹ quỷ của mày, muốn trách thì đi trách nó!"
"Tao bảy tám tuổi còn phải kiếm tiền, chẳng lẽ không phải vì mày sao?"
Lúc Chu Tứ vài tuổi, bị bỏng nước sôi từ đầu đến chân, khiến da tổn thương nghiêm trọng. Vợ chồng bác Cam khi đó đang ở phòng khách, sau khi vụ việc xảy ra, Chu Tứ được đưa đi cấp cứu, nhưng bác sĩ nói cần cấy da ngay lập tức, nếu không sẽ để lại sẹo vĩnh viễn.
Xuyên Không Ta Dùng Kĩ Nghệ Bói Toán Thiên Đỉnh Để Kiếm SốngTác giả: Trần Niên Nãi PhaoTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Linh Dị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Xuyên Không"Em gái nước đường, tỉnh lại đi." "Ai nha, thật là đáng thương, mấy tên lưu manh khốn kiếp này ra tay không hề nhẹ chút nào." "Đánh người bất tỉnh rồi bỏ chạy, chúng nó sẽ bị thiên lôi đánh chết." Phố Miếu ở Cửu Long nhộn nhịp xe cộ, biển hiệu mọc lên san sát, cửa hàng âm thanh làm sống dậy những ngày tháng huy hoàng của Beyond*, âm nhạc xuyên qua con phố sầm uất nhất Hương Giang này, các quầy hàng bán đồ lặt vặt và đồ ăn nhẹ nối tiếp nhau. (*tên một ban nhạc rock của Hồng Kông thập niên 80. Cre: wikipedia) Năm giờ chiều, tới gần giờ tan tầm của người dân thành phố Hương Giang, là thời điểm hoạt động kinh doanh nhộn nhịp nhất. Một số chủ quán lại không quan tâm đến việc kinh doanh của mình, đang tụ tập lại một chỗ, lo lắng nhìn cô gái bất tỉnh ở quán nước đường. “Dậy đi, dậy đi!” ông chủ nhà hàng Trương Ký hô lên. Sở Nguyệt Nịnh chậm rãi mở mắt ra, thanh âm ồn ào náo động. Cô nhìn những cái đầu tranh nhau ghé vào phía trên đầu mình, đầu óc trống rỗng trong giây lát. Đây là đâu? Cô nhớ… ---Buổi chiều tànChợ nông sản lúc này vắng vẻ, đa số các sạp hàng đã được che đậy bằng bạt nhựa trong suốt. Chỉ còn lại một vài sạp hải sản tươi sống còn le lói ánh đèn.Anh trai tôm tít đang vớt xác cá c.h.ế.t ra khỏi thùng nước đá và ném vào thùng rác. Nhìn sang bác Cam đang cởi chiếc tạp dề bám đầy mỡ, cười hỏi: "Hôm nay bán đắt thế hả bác Cam? Buổi chiều còn bán nữa không?""Bán chứ, sao lại không bán!" Bác Cam vừa rửa tay trong chiếc chậu nhỏ, mái tóc hai bên thái dương đã điểm bạc. Rửa tay xong, ông run rẩy đứng dậy, thong thả lấy giẻ lau lau khô tay."Buổi sáng đã bán hết một con heo rồi."Bác Cam nở nụ cười rạng rỡ, "Buổi chiều còn muốn bán thêm một con nữa."Anh trai Tôm Tít cầm vợt muỗi đuổi ruồi, "Bảy mươi mấy tuổi rồi, còn cố sức thế sao hả bác?""Không cố sức thì sao sống nổi!" Bác Cam thở dài.Đã hơn 70 tuổi, vợ mất sớm, Bác Cam không biết mình còn sống được bao lâu nữa. Cùng tuổi với ông, bạn bè đồng trang lứa đều đã về hưu, hưởng thụ tuổi già bên con cháu. Nhưng ông vẫn phải tiếp tục làm việc, mưu sinh."Hiểu được, bác cũng không có biện pháp gì.” Anh nghĩ, con trai Bác Cam, và lên tiếng khuyên nhủ: "A Tứ thế này cũng không phải là cách, con người sao có thể sống thiếu giao tiếp? Nếu bác đi rồi, nó lại tự cô lập bản thân, chuyện lập gia đình càng trở nên khó khăn.""Bác cũng biết rồi, nó như thế nào mà lập gia đình được? Cô gái nào chịu nổi nó chứ?" Bác Cam xua tay, "Thật sự không có cách nào, chỉ còn hy vọng vào trợ cấp của Hương Giang. Bây giờ bác cũng chỉ mong kiếm được chút tiền, để sau này nếu nằm liệt giường không thể tự mình xoay xở, cũng không đến nỗi phải kêu trời không thấu, kêu đất không nghe.""Cũng phải thôi." Anh nhớ đến vết sẹo khủng khiếp nửa bên mặt của Chu Tứ, cũng cảm thấy rùng mình: "Đến tôi mà còn sợ, huống chi con gái. Đúng rồi, bác Cam, vết thương của A Tứ rốt cuộc là do đâu mà ra vậy?" Nghe đến chuyện vết thương, bác Cam rõ ràng chần chừ một lát, mới chậm rãi nói: "Năm đó, bác và mẹ nó đang cãi nhau trong phòng khách, không để ý đến A Tứ đi lấy canh nóng."Hậu quả là A Tứ bị bỏng canh, làm hỏng nửa mặt."Bùm!" một tiếng động lớn vang lên.Chu Tứ tức giận ném xe đẩy xuống đất, thớt thịt heo cùng tạp dề rơi lả tả.Bác Cam hoảng hốt."Con heo ngu ngốc, mày làm gì vậy!" Bác Cam thấy con heo sắp rơi xuống đất, vội vàng đỡ lấy, "Nhanh dọn thịt heo lên thớt, bẩn thế này bán làm sao kiếm tiền?"DTV"Tiền tiền tiền!" Chu Tứ đột nhiên nổi cơn thịnh nộ, nửa bên mặt sẹo co rúm lại càng thêm dữ tợn, dùng sức đẩy bác Cam ngã xuống đất, "Con heo ngu ngốc, con heo ngu ngốc, hồi nhỏ tao có tên đẹp như hoa, giờ đây! Ngay cả bạn bè ngoài đường cũng biết chế giễu tao!""Cả ngày chỉ biết tiền! Mày có bao giờ quan tâm tao chưa!"Bác Cam cũng nóng giận, tuổi tác đã cao, tuyệt đối không thể một mình nhấc con heo nặng hơn trăm cân lên thớt cao một mét.Sợ heo lăn xuống đất làm bẩn, ông vội vàng dọn dẹp thịt heo, anh trai tôm tít bên cạnh cũng tiến đến phụ giúp, hai người hợp sức mới đẩy được con heo lên thớt."Bọn họ chế giễu mày, mày cứ mắng lại họ đi! Mày thật ngu ngốc, chỉ biết nổi giận.""Tao ngu ngốc!" Chu Tứ gào lên, "Nếu không phải do các người biến tao thành cái dạng này, tao cũng không đến nỗi đóng cửa cũng không dám ra!""Chuyện đó liên quan gì đến tao!" Bác Cam kích động, anh trai tôm tít sợ ông ngã, vội vàng đỡ lấy, "Bị bỏng canh là do con mẹ quỷ của mày, muốn trách thì đi trách nó!""Tao bảy tám tuổi còn phải kiếm tiền, chẳng lẽ không phải vì mày sao?"Lúc Chu Tứ vài tuổi, bị bỏng nước sôi từ đầu đến chân, khiến da tổn thương nghiêm trọng. Vợ chồng bác Cam khi đó đang ở phòng khách, sau khi vụ việc xảy ra, Chu Tứ được đưa đi cấp cứu, nhưng bác sĩ nói cần cấy da ngay lập tức, nếu không sẽ để lại sẹo vĩnh viễn.