"Em gái nước đường, tỉnh lại đi." "Ai nha, thật là đáng thương, mấy tên lưu manh khốn kiếp này ra tay không hề nhẹ chút nào." "Đánh người bất tỉnh rồi bỏ chạy, chúng nó sẽ bị thiên lôi đánh chết." Phố Miếu ở Cửu Long nhộn nhịp xe cộ, biển hiệu mọc lên san sát, cửa hàng âm thanh làm sống dậy những ngày tháng huy hoàng của Beyond*, âm nhạc xuyên qua con phố sầm uất nhất Hương Giang này, các quầy hàng bán đồ lặt vặt và đồ ăn nhẹ nối tiếp nhau. (*tên một ban nhạc rock của Hồng Kông thập niên 80. Cre: wikipedia) Năm giờ chiều, tới gần giờ tan tầm của người dân thành phố Hương Giang, là thời điểm hoạt động kinh doanh nhộn nhịp nhất. Một số chủ quán lại không quan tâm đến việc kinh doanh của mình, đang tụ tập lại một chỗ, lo lắng nhìn cô gái bất tỉnh ở quán nước đường. “Dậy đi, dậy đi!” ông chủ nhà hàng Trương Ký hô lên. Sở Nguyệt Nịnh chậm rãi mở mắt ra, thanh âm ồn ào náo động. Cô nhìn những cái đầu tranh nhau ghé vào phía trên đầu mình, đầu óc trống rỗng trong giây lát. Đây là đâu? Cô nhớ…

Chương 149: Chương 149

Xuyên Không Ta Dùng Kĩ Nghệ Bói Toán Thiên Đỉnh Để Kiếm SốngTác giả: Trần Niên Nãi PhaoTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Linh Dị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Xuyên Không"Em gái nước đường, tỉnh lại đi." "Ai nha, thật là đáng thương, mấy tên lưu manh khốn kiếp này ra tay không hề nhẹ chút nào." "Đánh người bất tỉnh rồi bỏ chạy, chúng nó sẽ bị thiên lôi đánh chết." Phố Miếu ở Cửu Long nhộn nhịp xe cộ, biển hiệu mọc lên san sát, cửa hàng âm thanh làm sống dậy những ngày tháng huy hoàng của Beyond*, âm nhạc xuyên qua con phố sầm uất nhất Hương Giang này, các quầy hàng bán đồ lặt vặt và đồ ăn nhẹ nối tiếp nhau. (*tên một ban nhạc rock của Hồng Kông thập niên 80. Cre: wikipedia) Năm giờ chiều, tới gần giờ tan tầm của người dân thành phố Hương Giang, là thời điểm hoạt động kinh doanh nhộn nhịp nhất. Một số chủ quán lại không quan tâm đến việc kinh doanh của mình, đang tụ tập lại một chỗ, lo lắng nhìn cô gái bất tỉnh ở quán nước đường. “Dậy đi, dậy đi!” ông chủ nhà hàng Trương Ký hô lên. Sở Nguyệt Nịnh chậm rãi mở mắt ra, thanh âm ồn ào náo động. Cô nhìn những cái đầu tranh nhau ghé vào phía trên đầu mình, đầu óc trống rỗng trong giây lát. Đây là đâu? Cô nhớ… Hai vợ chồng nghèo, lúc đó không có khả năng chi trả cho việc cấy da. Lúc đó bác Cam nghĩ rằng trẻ con còn nhỏ, da có thể tự hồi phục, nhưng không ngờ tình trạng lại nghiêm trọng đến vậy.Mãi đến khi Chu Tứ học lớp 6, mẹ Cam qua đời vì tai nạn xe cộ, Bác Cam được tài xế bồi thường tiền. A Tứ nói muốn cấy da, nói bạn bè đều sợ hắn. Cấy da cần lấy da từ chính cơ thể, theo tuổi tác, diện tích sẹo cũng sẽ càng lớn.Bác Cam lại chọn dùng tiền để ăn chơi sa đọa, lý do là, Chu Tứ không có nhiều da lành như vậy, cấy da cũng vô ích.Chu Tứ nhìn chằm chằm Bác Cam bằng đôi mắt u ám, Bác Cam bị ánh mắt đáng sợ dọa sợ, lùi lại hai bước. Hắn ta cười lạnh lùng: "Nếu không phải mày còn có giá trị sử dụng, tao đã sớm tống mày xuống địa ngục.""Đừng giả vờ, không cần phải ra vẻ cố gắng kiếm tiền vì tao, mày rõ ràng là trốn tránh trách nhiệm khi còn trẻ, giờ tuổi già sợ tao mặc kệ mày, mày không có tiền thì chỉ có con đường chết!"Chu Tứ cười lạnh: "Đúng vậy, cho nên, tốt nhất là mày đừng tùy tiện sinh bệnh."DTVVừa dứt lời, chị Tịnh đã vội vã chạy vào chợ, tìm hỏi các chủ sạp quen thuộc xem có ai nhìn thấy con gái cô không.Anh trai tôm tít vội vàng ngăn cô lại: "Sao lại đến chợ tìm con gái? Trong nhà không có à?"Chị Tịnh lo lắng cuống quýt: "Không phải, hai ngày nay con bé nghỉ việc, ngày hôm qua cả ngày không thấy đâu, tôi tưởng nó đi tìm việc, sáng nay tôi ra ngoài bán đồ ăn còn tưởng nó ở trong phòng, trưa nay về nhà mới phát hiện nó không hề về nhà.""Đừng vội." Anh an ủi bà: "Con bé lớn như vậy, sẽ không đi lung tung đâu, có lẽ là đi phỏng vấn.""A Trân rất ngoan ngoãn, từ nhỏ đến lớn, chưa bao giờ xảy ra chuyện đi đêm không về." Chị Tịnh thực sự lo lắng: "Ngay cả khi muốn đi chơi, nó cũng sẽ nhắn tin, không thể nào im lặng biến mất như vậy.""Bị lạc mất rồi sao?" Một bà chủ sạp khác bỗng nhiên lên tiếng: "Gần đây đã xảy ra hai vụ án mạng da người, nạn nhân đều là phụ nữ, A Trân sẽ không gặp chuyện gì chứ?"Biểu cảm của Chu Tứ đột nhiên trở nên kỳ quái, khuôn mặt dữ tợn dần dần bình tĩnh trở lại, đôi mắt đầy sẹo ẩn chứa sự mỉa mai, khóe miệng lại treo nụ cười lạnh lùng.Chị Tịnh nhớ lại những tin tức đẫm m.á.u trên báo, cảm thấy trời đất quay cuồng, như sắp sụp đổ. "Làm sao bây giờ?" Chị Tịnh tìm kiếm con gái ở mọi nơi có thể, nhưng vẫn không tìm thấy: "Nếu A Trân xảy ra chuyện gì, tôi cũng không muốn sống nữa.""Đừng vội vàng." Anh trai tôm tít tương đối bình tĩnh, anh chợt nghĩ ra điều gì đó: "Đúng rồi, sáng nay không phải nghe nói em gái nước đường rất giỏi bói toán sao? Nghe nói những thầy bói giỏi thực sự có thể tìm lại đồ thất lạc, người càng không nói chơi.""Có nên đi tìm thầy Sở tính xem sao?"Lại không biết ai ở sạp hàng đối diện nhìn thoáng qua, quay đầu lại gọi:"Đại sư còn ở đây, mau đến đi!"Chu Tứ không tham gia vào trận hỗn loạn này, mặt vô cảm đẩy xe đẩy đi theo sau.Sở Nguyệt Nịnh buông tờ báo bát quái xuống, nhìn chị Tịnh đang nóng vội: "Không cần vội, từ từ nói chuyện."Rất nhanh, chị Tịnh đã kể rõ mọi chuyện. Sau khi nghe xong, Sở Nguyệt Nịnh cần bát tự sinh thần của A Trân: "Phương vị ở phía bắc, hướng đường Cửu Long."Sinh cơ vẫn còn, nhưng vô cùng nguy hiểm, có thể mất mạng bất cứ lúc nào.A Trân đang gặp nguy hiểm.Càng tính, Sở Nguyệt Nịnh càng cảm thấy tình huống của A Trân giống với trường hợp của những cô gái đã chết.Bỗng nhiên -Bánh xe gỗ lăn trên mặt đất xi măng, phát ra tiếng ồn. Có người từ sạp hàng đi ra.Sở Nguyệt Nịnh ngước mắt lên nhìn thấy Chu Tứ mặt âm trầm đẩy xe đẩy đi ngang qua, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm vào cô.Ánh mắt âm trầm khiến người ta rùng mình.

Hai vợ chồng nghèo, lúc đó không có khả năng chi trả cho việc cấy da. Lúc đó bác Cam nghĩ rằng trẻ con còn nhỏ, da có thể tự hồi phục, nhưng không ngờ tình trạng lại nghiêm trọng đến vậy.

Mãi đến khi Chu Tứ học lớp 6, mẹ Cam qua đời vì tai nạn xe cộ, Bác Cam được tài xế bồi thường tiền. A Tứ nói muốn cấy da, nói bạn bè đều sợ hắn. Cấy da cần lấy da từ chính cơ thể, theo tuổi tác, diện tích sẹo cũng sẽ càng lớn.

Bác Cam lại chọn dùng tiền để ăn chơi sa đọa, lý do là, Chu Tứ không có nhiều da lành như vậy, cấy da cũng vô ích.

Chu Tứ nhìn chằm chằm Bác Cam bằng đôi mắt u ám, Bác Cam bị ánh mắt đáng sợ dọa sợ, lùi lại hai bước. Hắn ta cười lạnh lùng: "Nếu không phải mày còn có giá trị sử dụng, tao đã sớm tống mày xuống địa ngục."

"Đừng giả vờ, không cần phải ra vẻ cố gắng kiếm tiền vì tao, mày rõ ràng là trốn tránh trách nhiệm khi còn trẻ, giờ tuổi già sợ tao mặc kệ mày, mày không có tiền thì chỉ có con đường chết!"

Chu Tứ cười lạnh: "Đúng vậy, cho nên, tốt nhất là mày đừng tùy tiện sinh bệnh."

DTV

Vừa dứt lời, chị Tịnh đã vội vã chạy vào chợ, tìm hỏi các chủ sạp quen thuộc xem có ai nhìn thấy con gái cô không.

Anh trai tôm tít vội vàng ngăn cô lại: "Sao lại đến chợ tìm con gái? Trong nhà không có à?"

Chị Tịnh lo lắng cuống quýt: "Không phải, hai ngày nay con bé nghỉ việc, ngày hôm qua cả ngày không thấy đâu, tôi tưởng nó đi tìm việc, sáng nay tôi ra ngoài bán đồ ăn còn tưởng nó ở trong phòng, trưa nay về nhà mới phát hiện nó không hề về nhà."

"Đừng vội." Anh an ủi bà: "Con bé lớn như vậy, sẽ không đi lung tung đâu, có lẽ là đi phỏng vấn."

"A Trân rất ngoan ngoãn, từ nhỏ đến lớn, chưa bao giờ xảy ra chuyện đi đêm không về." Chị Tịnh thực sự lo lắng: "Ngay cả khi muốn đi chơi, nó cũng sẽ nhắn tin, không thể nào im lặng biến mất như vậy."

"Bị lạc mất rồi sao?" Một bà chủ sạp khác bỗng nhiên lên tiếng: "Gần đây đã xảy ra hai vụ án mạng da người, nạn nhân đều là phụ nữ, A Trân sẽ không gặp chuyện gì chứ?"

Biểu cảm của Chu Tứ đột nhiên trở nên kỳ quái, khuôn mặt dữ tợn dần dần bình tĩnh trở lại, đôi mắt đầy sẹo ẩn chứa sự mỉa mai, khóe miệng lại treo nụ cười lạnh lùng.

Chị Tịnh nhớ lại những tin tức đẫm m.á.u trên báo, cảm thấy trời đất quay cuồng, như sắp sụp đổ.

 

"Làm sao bây giờ?" Chị Tịnh tìm kiếm con gái ở mọi nơi có thể, nhưng vẫn không tìm thấy: "Nếu A Trân xảy ra chuyện gì, tôi cũng không muốn sống nữa."

"Đừng vội vàng." Anh trai tôm tít tương đối bình tĩnh, anh chợt nghĩ ra điều gì đó: "Đúng rồi, sáng nay không phải nghe nói em gái nước đường rất giỏi bói toán sao? Nghe nói những thầy bói giỏi thực sự có thể tìm lại đồ thất lạc, người càng không nói chơi."

"Có nên đi tìm thầy Sở tính xem sao?"

Lại không biết ai ở sạp hàng đối diện nhìn thoáng qua, quay đầu lại gọi:

"Đại sư còn ở đây, mau đến đi!"

Chu Tứ không tham gia vào trận hỗn loạn này, mặt vô cảm đẩy xe đẩy đi theo sau.

Sở Nguyệt Nịnh buông tờ báo bát quái xuống, nhìn chị Tịnh đang nóng vội: "Không cần vội, từ từ nói chuyện."

Rất nhanh, chị Tịnh đã kể rõ mọi chuyện. Sau khi nghe xong, Sở Nguyệt Nịnh cần bát tự sinh thần của A Trân: "Phương vị ở phía bắc, hướng đường Cửu Long."

Sinh cơ vẫn còn, nhưng vô cùng nguy hiểm, có thể mất mạng bất cứ lúc nào.

A Trân đang gặp nguy hiểm.

Càng tính, Sở Nguyệt Nịnh càng cảm thấy tình huống của A Trân giống với trường hợp của những cô gái đã chết.

Bỗng nhiên -

Bánh xe gỗ lăn trên mặt đất xi măng, phát ra tiếng ồn. Có người từ sạp hàng đi ra.

Sở Nguyệt Nịnh ngước mắt lên nhìn thấy Chu Tứ mặt âm trầm đẩy xe đẩy đi ngang qua, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm vào cô.

Ánh mắt âm trầm khiến người ta rùng mình.

Xuyên Không Ta Dùng Kĩ Nghệ Bói Toán Thiên Đỉnh Để Kiếm SốngTác giả: Trần Niên Nãi PhaoTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Linh Dị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Xuyên Không"Em gái nước đường, tỉnh lại đi." "Ai nha, thật là đáng thương, mấy tên lưu manh khốn kiếp này ra tay không hề nhẹ chút nào." "Đánh người bất tỉnh rồi bỏ chạy, chúng nó sẽ bị thiên lôi đánh chết." Phố Miếu ở Cửu Long nhộn nhịp xe cộ, biển hiệu mọc lên san sát, cửa hàng âm thanh làm sống dậy những ngày tháng huy hoàng của Beyond*, âm nhạc xuyên qua con phố sầm uất nhất Hương Giang này, các quầy hàng bán đồ lặt vặt và đồ ăn nhẹ nối tiếp nhau. (*tên một ban nhạc rock của Hồng Kông thập niên 80. Cre: wikipedia) Năm giờ chiều, tới gần giờ tan tầm của người dân thành phố Hương Giang, là thời điểm hoạt động kinh doanh nhộn nhịp nhất. Một số chủ quán lại không quan tâm đến việc kinh doanh của mình, đang tụ tập lại một chỗ, lo lắng nhìn cô gái bất tỉnh ở quán nước đường. “Dậy đi, dậy đi!” ông chủ nhà hàng Trương Ký hô lên. Sở Nguyệt Nịnh chậm rãi mở mắt ra, thanh âm ồn ào náo động. Cô nhìn những cái đầu tranh nhau ghé vào phía trên đầu mình, đầu óc trống rỗng trong giây lát. Đây là đâu? Cô nhớ… Hai vợ chồng nghèo, lúc đó không có khả năng chi trả cho việc cấy da. Lúc đó bác Cam nghĩ rằng trẻ con còn nhỏ, da có thể tự hồi phục, nhưng không ngờ tình trạng lại nghiêm trọng đến vậy.Mãi đến khi Chu Tứ học lớp 6, mẹ Cam qua đời vì tai nạn xe cộ, Bác Cam được tài xế bồi thường tiền. A Tứ nói muốn cấy da, nói bạn bè đều sợ hắn. Cấy da cần lấy da từ chính cơ thể, theo tuổi tác, diện tích sẹo cũng sẽ càng lớn.Bác Cam lại chọn dùng tiền để ăn chơi sa đọa, lý do là, Chu Tứ không có nhiều da lành như vậy, cấy da cũng vô ích.Chu Tứ nhìn chằm chằm Bác Cam bằng đôi mắt u ám, Bác Cam bị ánh mắt đáng sợ dọa sợ, lùi lại hai bước. Hắn ta cười lạnh lùng: "Nếu không phải mày còn có giá trị sử dụng, tao đã sớm tống mày xuống địa ngục.""Đừng giả vờ, không cần phải ra vẻ cố gắng kiếm tiền vì tao, mày rõ ràng là trốn tránh trách nhiệm khi còn trẻ, giờ tuổi già sợ tao mặc kệ mày, mày không có tiền thì chỉ có con đường chết!"Chu Tứ cười lạnh: "Đúng vậy, cho nên, tốt nhất là mày đừng tùy tiện sinh bệnh."DTVVừa dứt lời, chị Tịnh đã vội vã chạy vào chợ, tìm hỏi các chủ sạp quen thuộc xem có ai nhìn thấy con gái cô không.Anh trai tôm tít vội vàng ngăn cô lại: "Sao lại đến chợ tìm con gái? Trong nhà không có à?"Chị Tịnh lo lắng cuống quýt: "Không phải, hai ngày nay con bé nghỉ việc, ngày hôm qua cả ngày không thấy đâu, tôi tưởng nó đi tìm việc, sáng nay tôi ra ngoài bán đồ ăn còn tưởng nó ở trong phòng, trưa nay về nhà mới phát hiện nó không hề về nhà.""Đừng vội." Anh an ủi bà: "Con bé lớn như vậy, sẽ không đi lung tung đâu, có lẽ là đi phỏng vấn.""A Trân rất ngoan ngoãn, từ nhỏ đến lớn, chưa bao giờ xảy ra chuyện đi đêm không về." Chị Tịnh thực sự lo lắng: "Ngay cả khi muốn đi chơi, nó cũng sẽ nhắn tin, không thể nào im lặng biến mất như vậy.""Bị lạc mất rồi sao?" Một bà chủ sạp khác bỗng nhiên lên tiếng: "Gần đây đã xảy ra hai vụ án mạng da người, nạn nhân đều là phụ nữ, A Trân sẽ không gặp chuyện gì chứ?"Biểu cảm của Chu Tứ đột nhiên trở nên kỳ quái, khuôn mặt dữ tợn dần dần bình tĩnh trở lại, đôi mắt đầy sẹo ẩn chứa sự mỉa mai, khóe miệng lại treo nụ cười lạnh lùng.Chị Tịnh nhớ lại những tin tức đẫm m.á.u trên báo, cảm thấy trời đất quay cuồng, như sắp sụp đổ. "Làm sao bây giờ?" Chị Tịnh tìm kiếm con gái ở mọi nơi có thể, nhưng vẫn không tìm thấy: "Nếu A Trân xảy ra chuyện gì, tôi cũng không muốn sống nữa.""Đừng vội vàng." Anh trai tôm tít tương đối bình tĩnh, anh chợt nghĩ ra điều gì đó: "Đúng rồi, sáng nay không phải nghe nói em gái nước đường rất giỏi bói toán sao? Nghe nói những thầy bói giỏi thực sự có thể tìm lại đồ thất lạc, người càng không nói chơi.""Có nên đi tìm thầy Sở tính xem sao?"Lại không biết ai ở sạp hàng đối diện nhìn thoáng qua, quay đầu lại gọi:"Đại sư còn ở đây, mau đến đi!"Chu Tứ không tham gia vào trận hỗn loạn này, mặt vô cảm đẩy xe đẩy đi theo sau.Sở Nguyệt Nịnh buông tờ báo bát quái xuống, nhìn chị Tịnh đang nóng vội: "Không cần vội, từ từ nói chuyện."Rất nhanh, chị Tịnh đã kể rõ mọi chuyện. Sau khi nghe xong, Sở Nguyệt Nịnh cần bát tự sinh thần của A Trân: "Phương vị ở phía bắc, hướng đường Cửu Long."Sinh cơ vẫn còn, nhưng vô cùng nguy hiểm, có thể mất mạng bất cứ lúc nào.A Trân đang gặp nguy hiểm.Càng tính, Sở Nguyệt Nịnh càng cảm thấy tình huống của A Trân giống với trường hợp của những cô gái đã chết.Bỗng nhiên -Bánh xe gỗ lăn trên mặt đất xi măng, phát ra tiếng ồn. Có người từ sạp hàng đi ra.Sở Nguyệt Nịnh ngước mắt lên nhìn thấy Chu Tứ mặt âm trầm đẩy xe đẩy đi ngang qua, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm vào cô.Ánh mắt âm trầm khiến người ta rùng mình.

Chương 149: Chương 149