"Em gái nước đường, tỉnh lại đi." "Ai nha, thật là đáng thương, mấy tên lưu manh khốn kiếp này ra tay không hề nhẹ chút nào." "Đánh người bất tỉnh rồi bỏ chạy, chúng nó sẽ bị thiên lôi đánh chết." Phố Miếu ở Cửu Long nhộn nhịp xe cộ, biển hiệu mọc lên san sát, cửa hàng âm thanh làm sống dậy những ngày tháng huy hoàng của Beyond*, âm nhạc xuyên qua con phố sầm uất nhất Hương Giang này, các quầy hàng bán đồ lặt vặt và đồ ăn nhẹ nối tiếp nhau. (*tên một ban nhạc rock của Hồng Kông thập niên 80. Cre: wikipedia) Năm giờ chiều, tới gần giờ tan tầm của người dân thành phố Hương Giang, là thời điểm hoạt động kinh doanh nhộn nhịp nhất. Một số chủ quán lại không quan tâm đến việc kinh doanh của mình, đang tụ tập lại một chỗ, lo lắng nhìn cô gái bất tỉnh ở quán nước đường. “Dậy đi, dậy đi!” ông chủ nhà hàng Trương Ký hô lên. Sở Nguyệt Nịnh chậm rãi mở mắt ra, thanh âm ồn ào náo động. Cô nhìn những cái đầu tranh nhau ghé vào phía trên đầu mình, đầu óc trống rỗng trong giây lát. Đây là đâu? Cô nhớ…

Chương 150: Chương 150

Xuyên Không Ta Dùng Kĩ Nghệ Bói Toán Thiên Đỉnh Để Kiếm SốngTác giả: Trần Niên Nãi PhaoTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Linh Dị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Xuyên Không"Em gái nước đường, tỉnh lại đi." "Ai nha, thật là đáng thương, mấy tên lưu manh khốn kiếp này ra tay không hề nhẹ chút nào." "Đánh người bất tỉnh rồi bỏ chạy, chúng nó sẽ bị thiên lôi đánh chết." Phố Miếu ở Cửu Long nhộn nhịp xe cộ, biển hiệu mọc lên san sát, cửa hàng âm thanh làm sống dậy những ngày tháng huy hoàng của Beyond*, âm nhạc xuyên qua con phố sầm uất nhất Hương Giang này, các quầy hàng bán đồ lặt vặt và đồ ăn nhẹ nối tiếp nhau. (*tên một ban nhạc rock của Hồng Kông thập niên 80. Cre: wikipedia) Năm giờ chiều, tới gần giờ tan tầm của người dân thành phố Hương Giang, là thời điểm hoạt động kinh doanh nhộn nhịp nhất. Một số chủ quán lại không quan tâm đến việc kinh doanh của mình, đang tụ tập lại một chỗ, lo lắng nhìn cô gái bất tỉnh ở quán nước đường. “Dậy đi, dậy đi!” ông chủ nhà hàng Trương Ký hô lên. Sở Nguyệt Nịnh chậm rãi mở mắt ra, thanh âm ồn ào náo động. Cô nhìn những cái đầu tranh nhau ghé vào phía trên đầu mình, đầu óc trống rỗng trong giây lát. Đây là đâu? Cô nhớ… Cô buông tay, ánh mắt lạnh lùng cũng trở nên trầm mặc.Chờ Chu Tứ đi rồi, cô mới nhìn Chị Tịnh: "Hãy báo cảnh sát ngay lập tức."---Màn đêm buông xuống.Chu Tứ đẩy xe đẩy vào nhà kho, bên ngoài căn nhà thấp bé còn có một gian tranh nuôi heo, ba con heo con thở hổn hển ăn thức ăn thừa canh cặn.Chu Tứ nhìn vào chuồng heo, lộ ra vẻ chán ghét: "Ăn ăn ăn, cả ngày chỉ biết ăn, sớm muộn gì cũng sẽ bị người ta g.i.ế.c thịt!"DTVNói xong, hắn ta cầm lấy một khúc củi ném vào người chúng nó.Heo con bị dọa chạy tán loạn, tỏa ra mùi hôi thối của phân.Chu Tứ từ chuồng heo bên lấy ra một con d.a.o g.i.ế.c heo. Hắn ta xé toạc lớp màng trên, xách theo con d.a.o bước vào bên cạnh kho hàng.Kho hàng được làm bằng sắt lá, kín mít không kẽ hở. Bên trong chất đầy những túi da rắn đựng hạt thóc. Chu Tứ mặt mày âm trầm, dọn dẹp mấy túi thóc ở bên trong rồi mở cửa ra vứt đi.Cô gái mặt đầy nước mắt, tay chân đều bị trói CHẶT, trong miệng còn bị nhét một cục giẻ lớn. Từ bóng tối mịt mù bỗng chốc được tiếp xúc với ánh sáng, đặc biệt khi nhìn thấy Chu Tứ cầm d.a.o g.i.ế.c heo, cô sợ hãi bật khóc nức nở.Ngọn đèn nhỏ bé phát ra ánh sáng le lói.Trên nhà vệ sinh treo hai tấm da người. Tứ chi được sắp xếp gọn gàng, trải qua thời gian dài phơi nắng đã bị hong khô.Cả căn phòng tràn ngập mùi m.á.u tanh. Trên vách tường gạch men còn có những vết m.á.u người chưa lau chùi. Chu Tứ gỡ da người xuống, bàn tay ***** theo mép da, gắn da vào vết sẹo trên người, ánh mắt lộ vẻ điên cuồng. Hắn ta bỗng dưng đưa tấm da đến trước mặt cô gái, nở nụ cười đáng sợ."A Trân này, nhìn xem, vết sẹo của tao có còn nhìn thấy không?"A Trân sợ hãi lùi về sau, liều mạng lắc đầu lia lịa rồi lùi về phía góc tường. Cô sợ hãi đến mức mặt trắng bệch. Chu Tứ ném bộ da xuống.Cô vội vàng cầu xin tha mạng."Thu tay lại đi, bây giờ anh vẫn còn kịp! Y học hiện đại phát triển, nhất định có cách chữa trị vết sẹo, anh không cần phải làm vậy!"Chu Tứ cười lạnh lùng: "Thu tay lại? Tao đã g.i.ế.c hai người rồi, làm sao có thể thu tay lại được?"Chu Tứ ***** da người, biểu tình dần trở nên điên cuồng, "Hoa ra làn da lại có thể hoàn hảo mịn màng như vậy, đáng thương tao đã sống mấy chục năm mà không biết."Hôm qua A Trân tan làm về, định đi tìm chị Tịnh, kết quả là nửa đường cô gặp phải Chu Tứ đẩy xe về nhà, bên cạnh còn có người thì thầm bàn tán.A Trân thấy nhiều kẻ nói chuyện ác ý nên vội vàng đi giúp Chu Tứ đẩy xe. Khi đến nơi, Chu Tứ mời cô vào nhà uống một chén nước. Sau khi tỉnh dậy, A Trân thấy mình bị trói trong kho hàng. Trong phòng còn treo da người, và một bộ da người vẫn còn đang rỉ máu.Cô sợ hãi tột độ. A Trân không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Cô chỉ có ý tốt, vậy mà lại gặp phải kết cục này."Chu Tứ, tôi không hề chế giễu anh, anh hãy thả tôi ra. Nếu tôi chết, mẹ tôi sẽ lo lắng vô cùng."Không nhắc đến mẹ còn tốt, nhắc đến mẹ càng khiến Chu Tứ tức giận tột độ. "Lo lắng? Hôm trước mày đã không về nhà, đến hôm nay bà ta mới phát hiện ra mày mất tích, thế mà là lo lắng ư? Bà ta căn bản không xứng làm mẹ!"Chu Tứ ngồi xổm xuống, nhìn A Trân đầy đánh giá, "Bất quá cũng không sao."Hắn ta cười càng lúc càng điên cuồng, "Da dẻ của mày đẹp như thế, đáng để được nâng niu trân trọng."Con ngươi A Trân mở to vì hoảng sợ, tiếng thét chói tai của cô vang vọng khắp kho hàng, sau đó lại bị tiếng ồn ào nhấn chìm.Chu Tứ một lần nữa kiểm tra kỹ hai khối da người, sau đó lại đi ra ngoài. Vài phút sau, hắn ta quay trở lại mang theo giá đỡ và máy quay phim. Chu Tứ đặt máy quay phim lên giá đỡ, hướng thẳng vào A Trân.

Cô buông tay, ánh mắt lạnh lùng cũng trở nên trầm mặc.

Chờ Chu Tứ đi rồi, cô mới nhìn Chị Tịnh: "Hãy báo cảnh sát ngay lập tức."

---

Màn đêm buông xuống.

Chu Tứ đẩy xe đẩy vào nhà kho, bên ngoài căn nhà thấp bé còn có một gian tranh nuôi heo, ba con heo con thở hổn hển ăn thức ăn thừa canh cặn.

Chu Tứ nhìn vào chuồng heo, lộ ra vẻ chán ghét: "Ăn ăn ăn, cả ngày chỉ biết ăn, sớm muộn gì cũng sẽ bị người ta g.i.ế.c thịt!"

DTV

Nói xong, hắn ta cầm lấy một khúc củi ném vào người chúng nó.

Heo con bị dọa chạy tán loạn, tỏa ra mùi hôi thối của phân.

Chu Tứ từ chuồng heo bên lấy ra một con d.a.o g.i.ế.c heo. Hắn ta xé toạc lớp màng trên, xách theo con d.a.o bước vào bên cạnh kho hàng.

Kho hàng được làm bằng sắt lá, kín mít không kẽ hở. Bên trong chất đầy những túi da rắn đựng hạt thóc. Chu Tứ mặt mày âm trầm, dọn dẹp mấy túi thóc ở bên trong rồi mở cửa ra vứt đi.

Cô gái mặt đầy nước mắt, tay chân đều bị trói CHẶT, trong miệng còn bị nhét một cục giẻ lớn. Từ bóng tối mịt mù bỗng chốc được tiếp xúc với ánh sáng, đặc biệt khi nhìn thấy Chu Tứ cầm d.a.o g.i.ế.c heo, cô sợ hãi bật khóc nức nở.

Ngọn đèn nhỏ bé phát ra ánh sáng le lói.

Trên nhà vệ sinh treo hai tấm da người. Tứ chi được sắp xếp gọn gàng, trải qua thời gian dài phơi nắng đã bị hong khô.

Cả căn phòng tràn ngập mùi m.á.u tanh. Trên vách tường gạch men còn có những vết m.á.u người chưa lau chùi.

 

Chu Tứ gỡ da người xuống, bàn tay ***** theo mép da, gắn da vào vết sẹo trên người, ánh mắt lộ vẻ điên cuồng. Hắn ta bỗng dưng đưa tấm da đến trước mặt cô gái, nở nụ cười đáng sợ.

"A Trân này, nhìn xem, vết sẹo của tao có còn nhìn thấy không?"

A Trân sợ hãi lùi về sau, liều mạng lắc đầu lia lịa rồi lùi về phía góc tường. Cô sợ hãi đến mức mặt trắng bệch. Chu Tứ ném bộ da xuống.

Cô vội vàng cầu xin tha mạng.

"Thu tay lại đi, bây giờ anh vẫn còn kịp! Y học hiện đại phát triển, nhất định có cách chữa trị vết sẹo, anh không cần phải làm vậy!"

Chu Tứ cười lạnh lùng: "Thu tay lại? Tao đã g.i.ế.c hai người rồi, làm sao có thể thu tay lại được?"

Chu Tứ ***** da người, biểu tình dần trở nên điên cuồng, "Hoa ra làn da lại có thể hoàn hảo mịn màng như vậy, đáng thương tao đã sống mấy chục năm mà không biết."

Hôm qua A Trân tan làm về, định đi tìm chị Tịnh, kết quả là nửa đường cô gặp phải Chu Tứ đẩy xe về nhà, bên cạnh còn có người thì thầm bàn tán.

A Trân thấy nhiều kẻ nói chuyện ác ý nên vội vàng đi giúp Chu Tứ đẩy xe. Khi đến nơi, Chu Tứ mời cô vào nhà uống một chén nước. Sau khi tỉnh dậy, A Trân thấy mình bị trói trong kho hàng. Trong phòng còn treo da người, và một bộ da người vẫn còn đang rỉ máu.

Cô sợ hãi tột độ. A Trân không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Cô chỉ có ý tốt, vậy mà lại gặp phải kết cục này.

"Chu Tứ, tôi không hề chế giễu anh, anh hãy thả tôi ra. Nếu tôi chết, mẹ tôi sẽ lo lắng vô cùng."

Không nhắc đến mẹ còn tốt, nhắc đến mẹ càng khiến Chu Tứ tức giận tột độ. "Lo lắng? Hôm trước mày đã không về nhà, đến hôm nay bà ta mới phát hiện ra mày mất tích, thế mà là lo lắng ư? Bà ta căn bản không xứng làm mẹ!"

Chu Tứ ngồi xổm xuống, nhìn A Trân đầy đánh giá, "Bất quá cũng không sao."

Hắn ta cười càng lúc càng điên cuồng, "Da dẻ của mày đẹp như thế, đáng để được nâng niu trân trọng."

Con ngươi A Trân mở to vì hoảng sợ, tiếng thét chói tai của cô vang vọng khắp kho hàng, sau đó lại bị tiếng ồn ào nhấn chìm.

Chu Tứ một lần nữa kiểm tra kỹ hai khối da người, sau đó lại đi ra ngoài. Vài phút sau, hắn ta quay trở lại mang theo giá đỡ và máy quay phim. Chu Tứ đặt máy quay phim lên giá đỡ, hướng thẳng vào A Trân.

Xuyên Không Ta Dùng Kĩ Nghệ Bói Toán Thiên Đỉnh Để Kiếm SốngTác giả: Trần Niên Nãi PhaoTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Linh Dị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Xuyên Không"Em gái nước đường, tỉnh lại đi." "Ai nha, thật là đáng thương, mấy tên lưu manh khốn kiếp này ra tay không hề nhẹ chút nào." "Đánh người bất tỉnh rồi bỏ chạy, chúng nó sẽ bị thiên lôi đánh chết." Phố Miếu ở Cửu Long nhộn nhịp xe cộ, biển hiệu mọc lên san sát, cửa hàng âm thanh làm sống dậy những ngày tháng huy hoàng của Beyond*, âm nhạc xuyên qua con phố sầm uất nhất Hương Giang này, các quầy hàng bán đồ lặt vặt và đồ ăn nhẹ nối tiếp nhau. (*tên một ban nhạc rock của Hồng Kông thập niên 80. Cre: wikipedia) Năm giờ chiều, tới gần giờ tan tầm của người dân thành phố Hương Giang, là thời điểm hoạt động kinh doanh nhộn nhịp nhất. Một số chủ quán lại không quan tâm đến việc kinh doanh của mình, đang tụ tập lại một chỗ, lo lắng nhìn cô gái bất tỉnh ở quán nước đường. “Dậy đi, dậy đi!” ông chủ nhà hàng Trương Ký hô lên. Sở Nguyệt Nịnh chậm rãi mở mắt ra, thanh âm ồn ào náo động. Cô nhìn những cái đầu tranh nhau ghé vào phía trên đầu mình, đầu óc trống rỗng trong giây lát. Đây là đâu? Cô nhớ… Cô buông tay, ánh mắt lạnh lùng cũng trở nên trầm mặc.Chờ Chu Tứ đi rồi, cô mới nhìn Chị Tịnh: "Hãy báo cảnh sát ngay lập tức."---Màn đêm buông xuống.Chu Tứ đẩy xe đẩy vào nhà kho, bên ngoài căn nhà thấp bé còn có một gian tranh nuôi heo, ba con heo con thở hổn hển ăn thức ăn thừa canh cặn.Chu Tứ nhìn vào chuồng heo, lộ ra vẻ chán ghét: "Ăn ăn ăn, cả ngày chỉ biết ăn, sớm muộn gì cũng sẽ bị người ta g.i.ế.c thịt!"DTVNói xong, hắn ta cầm lấy một khúc củi ném vào người chúng nó.Heo con bị dọa chạy tán loạn, tỏa ra mùi hôi thối của phân.Chu Tứ từ chuồng heo bên lấy ra một con d.a.o g.i.ế.c heo. Hắn ta xé toạc lớp màng trên, xách theo con d.a.o bước vào bên cạnh kho hàng.Kho hàng được làm bằng sắt lá, kín mít không kẽ hở. Bên trong chất đầy những túi da rắn đựng hạt thóc. Chu Tứ mặt mày âm trầm, dọn dẹp mấy túi thóc ở bên trong rồi mở cửa ra vứt đi.Cô gái mặt đầy nước mắt, tay chân đều bị trói CHẶT, trong miệng còn bị nhét một cục giẻ lớn. Từ bóng tối mịt mù bỗng chốc được tiếp xúc với ánh sáng, đặc biệt khi nhìn thấy Chu Tứ cầm d.a.o g.i.ế.c heo, cô sợ hãi bật khóc nức nở.Ngọn đèn nhỏ bé phát ra ánh sáng le lói.Trên nhà vệ sinh treo hai tấm da người. Tứ chi được sắp xếp gọn gàng, trải qua thời gian dài phơi nắng đã bị hong khô.Cả căn phòng tràn ngập mùi m.á.u tanh. Trên vách tường gạch men còn có những vết m.á.u người chưa lau chùi. Chu Tứ gỡ da người xuống, bàn tay ***** theo mép da, gắn da vào vết sẹo trên người, ánh mắt lộ vẻ điên cuồng. Hắn ta bỗng dưng đưa tấm da đến trước mặt cô gái, nở nụ cười đáng sợ."A Trân này, nhìn xem, vết sẹo của tao có còn nhìn thấy không?"A Trân sợ hãi lùi về sau, liều mạng lắc đầu lia lịa rồi lùi về phía góc tường. Cô sợ hãi đến mức mặt trắng bệch. Chu Tứ ném bộ da xuống.Cô vội vàng cầu xin tha mạng."Thu tay lại đi, bây giờ anh vẫn còn kịp! Y học hiện đại phát triển, nhất định có cách chữa trị vết sẹo, anh không cần phải làm vậy!"Chu Tứ cười lạnh lùng: "Thu tay lại? Tao đã g.i.ế.c hai người rồi, làm sao có thể thu tay lại được?"Chu Tứ ***** da người, biểu tình dần trở nên điên cuồng, "Hoa ra làn da lại có thể hoàn hảo mịn màng như vậy, đáng thương tao đã sống mấy chục năm mà không biết."Hôm qua A Trân tan làm về, định đi tìm chị Tịnh, kết quả là nửa đường cô gặp phải Chu Tứ đẩy xe về nhà, bên cạnh còn có người thì thầm bàn tán.A Trân thấy nhiều kẻ nói chuyện ác ý nên vội vàng đi giúp Chu Tứ đẩy xe. Khi đến nơi, Chu Tứ mời cô vào nhà uống một chén nước. Sau khi tỉnh dậy, A Trân thấy mình bị trói trong kho hàng. Trong phòng còn treo da người, và một bộ da người vẫn còn đang rỉ máu.Cô sợ hãi tột độ. A Trân không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Cô chỉ có ý tốt, vậy mà lại gặp phải kết cục này."Chu Tứ, tôi không hề chế giễu anh, anh hãy thả tôi ra. Nếu tôi chết, mẹ tôi sẽ lo lắng vô cùng."Không nhắc đến mẹ còn tốt, nhắc đến mẹ càng khiến Chu Tứ tức giận tột độ. "Lo lắng? Hôm trước mày đã không về nhà, đến hôm nay bà ta mới phát hiện ra mày mất tích, thế mà là lo lắng ư? Bà ta căn bản không xứng làm mẹ!"Chu Tứ ngồi xổm xuống, nhìn A Trân đầy đánh giá, "Bất quá cũng không sao."Hắn ta cười càng lúc càng điên cuồng, "Da dẻ của mày đẹp như thế, đáng để được nâng niu trân trọng."Con ngươi A Trân mở to vì hoảng sợ, tiếng thét chói tai của cô vang vọng khắp kho hàng, sau đó lại bị tiếng ồn ào nhấn chìm.Chu Tứ một lần nữa kiểm tra kỹ hai khối da người, sau đó lại đi ra ngoài. Vài phút sau, hắn ta quay trở lại mang theo giá đỡ và máy quay phim. Chu Tứ đặt máy quay phim lên giá đỡ, hướng thẳng vào A Trân.

Chương 150: Chương 150