"Em gái nước đường, tỉnh lại đi." "Ai nha, thật là đáng thương, mấy tên lưu manh khốn kiếp này ra tay không hề nhẹ chút nào." "Đánh người bất tỉnh rồi bỏ chạy, chúng nó sẽ bị thiên lôi đánh chết." Phố Miếu ở Cửu Long nhộn nhịp xe cộ, biển hiệu mọc lên san sát, cửa hàng âm thanh làm sống dậy những ngày tháng huy hoàng của Beyond*, âm nhạc xuyên qua con phố sầm uất nhất Hương Giang này, các quầy hàng bán đồ lặt vặt và đồ ăn nhẹ nối tiếp nhau. (*tên một ban nhạc rock của Hồng Kông thập niên 80. Cre: wikipedia) Năm giờ chiều, tới gần giờ tan tầm của người dân thành phố Hương Giang, là thời điểm hoạt động kinh doanh nhộn nhịp nhất. Một số chủ quán lại không quan tâm đến việc kinh doanh của mình, đang tụ tập lại một chỗ, lo lắng nhìn cô gái bất tỉnh ở quán nước đường. “Dậy đi, dậy đi!” ông chủ nhà hàng Trương Ký hô lên. Sở Nguyệt Nịnh chậm rãi mở mắt ra, thanh âm ồn ào náo động. Cô nhìn những cái đầu tranh nhau ghé vào phía trên đầu mình, đầu óc trống rỗng trong giây lát. Đây là đâu? Cô nhớ…
Chương 178: Chương 178
Xuyên Không Ta Dùng Kĩ Nghệ Bói Toán Thiên Đỉnh Để Kiếm SốngTác giả: Trần Niên Nãi PhaoTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Linh Dị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Xuyên Không"Em gái nước đường, tỉnh lại đi." "Ai nha, thật là đáng thương, mấy tên lưu manh khốn kiếp này ra tay không hề nhẹ chút nào." "Đánh người bất tỉnh rồi bỏ chạy, chúng nó sẽ bị thiên lôi đánh chết." Phố Miếu ở Cửu Long nhộn nhịp xe cộ, biển hiệu mọc lên san sát, cửa hàng âm thanh làm sống dậy những ngày tháng huy hoàng của Beyond*, âm nhạc xuyên qua con phố sầm uất nhất Hương Giang này, các quầy hàng bán đồ lặt vặt và đồ ăn nhẹ nối tiếp nhau. (*tên một ban nhạc rock của Hồng Kông thập niên 80. Cre: wikipedia) Năm giờ chiều, tới gần giờ tan tầm của người dân thành phố Hương Giang, là thời điểm hoạt động kinh doanh nhộn nhịp nhất. Một số chủ quán lại không quan tâm đến việc kinh doanh của mình, đang tụ tập lại một chỗ, lo lắng nhìn cô gái bất tỉnh ở quán nước đường. “Dậy đi, dậy đi!” ông chủ nhà hàng Trương Ký hô lên. Sở Nguyệt Nịnh chậm rãi mở mắt ra, thanh âm ồn ào náo động. Cô nhìn những cái đầu tranh nhau ghé vào phía trên đầu mình, đầu óc trống rỗng trong giây lát. Đây là đâu? Cô nhớ… Sở Nguyệt Nịnh giao tiếp với hắn ta, lỡ như đối phương không vui thì rất dễ gặp nguy hiểm."Nếu có vấn đề gì, cô có thể liên hệ với tôi bất cứ lúc nào."Sở Nguyệt Nịnh cười cười, trêu ghẹo: "Xem ra cứu mệnh Chu Sir không phải tay trắng, còn có thể kiếm được phúc lợi sau khi làm việc."DTVMọi người quây quần bên bàn trà nghệ thuật, ánh mắt đều hướng về phía ban công.Bà A Sơn cố gắng mở to mắt già, "Vừa rồi nhìn thấy anh chàng kia không tệ, đẹp trai hơn cả Lê Minh, Kim Thành Vũ, miễn cưỡng đúng tiêu chuẩn người theo đuổi Nịnh Nịnh."Lâm Gia Hoa bực mình như người anh trai nhìn em rể, nói: "Đẹp trai có gì tốt? Hái hoa ngắt cỏ, ong bướm bay đầy, còn cần phải nhìn nhiều đối tượng khác một chút."Sở Di chống cằm, mỉm cười: "Sẽ không đâu anh, trai tài gái sắc mới xứng đôi vừa lứa. Sau này bạn trai em chỉ cần đẹp trai giống Chu cảnh sát là được!"Lâm Gia Hoa gõ đầu cô, bất đắc dĩ lắc đầu: "Chưa gì đã tính chuyện cưới xin, em vội vàng quá rồi!""Vội gì đâu ạ?" Sở Di chu môi, "Người bằng tuổi chị gái đều đã kết hôn, chỉ còn mình chị là chưa có ai."Trương Kiến Đức đặt tách trà xuống, xen vào: "Có tiền, có ngoại hình, có thể kế nghiệp gia đình Chu gia, lại còn làm việc nhà nước. Quả là hoàn hảo!""Chu gia?!?" Mọi người đều ngạc nhiên."Chu gia mà cậu đang nói đến là Chu gia kia nào?" A Sơn cẩn thận hỏi."Gia tộc Chu gia Hương Giang?" Lâm Gia Hoa hỏi thêm, mắt nhìn về phía ban công, không thể tin nổi: "Chu cảnh sát có gia thế lớn như vậy sao?"Chu gia ở Hương Giang đã tồn tại hàng trăm năm, trong thời chiến tranh loạn lạc, họ đã cung cấp rất nhiều vật tư cho đại lục, nên có quyền lực và địa vị rất cao.Chu cảnh sát nếu ở đại lục phát triển, thân phận của hắn sẽ không chỉ như vậy.Trương Kiến Đức nhún vai: "Còn bàn cãi gì nữa? Mọi người nên thường xuyên xem nhiều tin tức kinh tế đi!" "Thôi, không bàn chuyện này nữa. Chưa biết chuyện gì sẽ xảy ra, hơn nữa Nịnh Nịnh cũng không quan tâm đến chuyện tình cảm."Trương Kiến Đức lắc đầu, nhấp một ngụm trà.---Ba ngày sau.Tại một bến tàu, hai nhóm người đông đúc đang lên tàu.Hai bên bắt tay nhau, thủ lĩnh bang hội đối diện cười tươi nói: "Anh Khâu, nghe danh đã lâu. Hôm nay cuối cùng cũng được gặp mặt."Khâu Hào không biểu lộ cảm xúc gì, chỉ gật đầu: "Phủ Đầu Bang của các anh cũng nổi tiếng không kém."Thủ lĩnh bang hội kia khiêm tốn nói: "Đâu có đâu."Phi Ngư Ca dẫn đầu đi lên tàu, mở cửa, quay lại nhìn đội ngũ phía sau, thấp giọng nói: "Anh Khâu, yên tâm, mọi thứ đã sắp xếp ổn thỏa."Khâu Hào rít một hơi thuốc, nhớ lại vụ bói toán ở phố Miếu. Hôm nay là ngày hai bên bang hội thỏa thuận bàn giao địa bàn, họ đã đồng ý không mang theo vũ khí sát thương và chỉ dẫn theo một số người nhất định.Hắn nhìn những hình xăm rắn rít trên khuôn mặt mập mạp của đối phương, nheo mắt cười lạnh: " Lũ phản bội này nếu không trung thành với quy tắc xã hội, liền tống khứ hết xuống biển!""Chỉ chờ thời điểm thích hợp, xem bọn họ có gan dám làm càn hay không." Phi Ngư Ca nói thêm, trong lòng không khỏi phấn khích.Họ đã chuẩn bị mọi thứ.Đây chính là thời điểm kiểm chứng lời bói toán của Sở Nguyệt Nịnh.Người hai bên lục tục lên tàu, Phi Ngư Ca tiếp đón họ ngồi xuống. Hắn ta nhìn lướt qua đám người Phủ Đầu Bang, họ đều mặc vest đen kiểu Tôn Trung Sơn, bên trái mặt còn xăm hình con rìu lớn.Phi Ngư Ca nhếch mép nói: "Đi viếng mộ à? Sao ai cũng mặc đồ tang vậy?"Khâu Hào ngồi xuống, Phi Ngư Ca tự mình rót rượu mời. Thủ lĩnh Phủ Đầu Bang ra hiệu, một gã đàn em bưng khay vải đỏ tiến đến, sau đó đứng hầu."Anh Khâu," Long Tam với nửa mặt xăm hình rìu dữ tợn, nở nụ cười tươi, ra hiệu cho gã đàn em khác. Gã ta vén vải đỏ, rót rượu từ bình Mao Đài vào ly.
Sở Nguyệt Nịnh giao tiếp với hắn ta, lỡ như đối phương không vui thì rất dễ gặp nguy hiểm.
"Nếu có vấn đề gì, cô có thể liên hệ với tôi bất cứ lúc nào."
Sở Nguyệt Nịnh cười cười, trêu ghẹo: "Xem ra cứu mệnh Chu Sir không phải tay trắng, còn có thể kiếm được phúc lợi sau khi làm việc."
DTV
Mọi người quây quần bên bàn trà nghệ thuật, ánh mắt đều hướng về phía ban công.
Bà A Sơn cố gắng mở to mắt già, "Vừa rồi nhìn thấy anh chàng kia không tệ, đẹp trai hơn cả Lê Minh, Kim Thành Vũ, miễn cưỡng đúng tiêu chuẩn người theo đuổi Nịnh Nịnh."
Lâm Gia Hoa bực mình như người anh trai nhìn em rể, nói: "Đẹp trai có gì tốt? Hái hoa ngắt cỏ, ong bướm bay đầy, còn cần phải nhìn nhiều đối tượng khác một chút."
Sở Di chống cằm, mỉm cười: "Sẽ không đâu anh, trai tài gái sắc mới xứng đôi vừa lứa. Sau này bạn trai em chỉ cần đẹp trai giống Chu cảnh sát là được!"
Lâm Gia Hoa gõ đầu cô, bất đắc dĩ lắc đầu: "Chưa gì đã tính chuyện cưới xin, em vội vàng quá rồi!"
"Vội gì đâu ạ?" Sở Di chu môi, "Người bằng tuổi chị gái đều đã kết hôn, chỉ còn mình chị là chưa có ai."
Trương Kiến Đức đặt tách trà xuống, xen vào: "Có tiền, có ngoại hình, có thể kế nghiệp gia đình Chu gia, lại còn làm việc nhà nước. Quả là hoàn hảo!"
"Chu gia?!?" Mọi người đều ngạc nhiên.
"Chu gia mà cậu đang nói đến là Chu gia kia nào?" A Sơn cẩn thận hỏi.
"Gia tộc Chu gia Hương Giang?" Lâm Gia Hoa hỏi thêm, mắt nhìn về phía ban công, không thể tin nổi: "Chu cảnh sát có gia thế lớn như vậy sao?"
Chu gia ở Hương Giang đã tồn tại hàng trăm năm, trong thời chiến tranh loạn lạc, họ đã cung cấp rất nhiều vật tư cho đại lục, nên có quyền lực và địa vị rất cao.
Chu cảnh sát nếu ở đại lục phát triển, thân phận của hắn sẽ không chỉ như vậy.
Trương Kiến Đức nhún vai: "Còn bàn cãi gì nữa? Mọi người nên thường xuyên xem nhiều tin tức kinh tế đi!"
"Thôi, không bàn chuyện này nữa. Chưa biết chuyện gì sẽ xảy ra, hơn nữa Nịnh Nịnh cũng không quan tâm đến chuyện tình cảm."
Trương Kiến Đức lắc đầu, nhấp một ngụm trà.
---
Ba ngày sau.
Tại một bến tàu, hai nhóm người đông đúc đang lên tàu.
Hai bên bắt tay nhau, thủ lĩnh bang hội đối diện cười tươi nói: "Anh Khâu, nghe danh đã lâu. Hôm nay cuối cùng cũng được gặp mặt."
Khâu Hào không biểu lộ cảm xúc gì, chỉ gật đầu: "Phủ Đầu Bang của các anh cũng nổi tiếng không kém."
Thủ lĩnh bang hội kia khiêm tốn nói: "Đâu có đâu."
Phi Ngư Ca dẫn đầu đi lên tàu, mở cửa, quay lại nhìn đội ngũ phía sau, thấp giọng nói: "Anh Khâu, yên tâm, mọi thứ đã sắp xếp ổn thỏa."
Khâu Hào rít một hơi thuốc, nhớ lại vụ bói toán ở phố Miếu. Hôm nay là ngày hai bên bang hội thỏa thuận bàn giao địa bàn, họ đã đồng ý không mang theo vũ khí sát thương và chỉ dẫn theo một số người nhất định.
Hắn nhìn những hình xăm rắn rít trên khuôn mặt mập mạp của đối phương, nheo mắt cười lạnh: " Lũ phản bội này nếu không trung thành với quy tắc xã hội, liền tống khứ hết xuống biển!"
"Chỉ chờ thời điểm thích hợp, xem bọn họ có gan dám làm càn hay không." Phi Ngư Ca nói thêm, trong lòng không khỏi phấn khích.
Họ đã chuẩn bị mọi thứ.
Đây chính là thời điểm kiểm chứng lời bói toán của Sở Nguyệt Nịnh.
Người hai bên lục tục lên tàu, Phi Ngư Ca tiếp đón họ ngồi xuống. Hắn ta nhìn lướt qua đám người Phủ Đầu Bang, họ đều mặc vest đen kiểu Tôn Trung Sơn, bên trái mặt còn xăm hình con rìu lớn.
Phi Ngư Ca nhếch mép nói: "Đi viếng mộ à? Sao ai cũng mặc đồ tang vậy?"
Khâu Hào ngồi xuống, Phi Ngư Ca tự mình rót rượu mời. Thủ lĩnh Phủ Đầu Bang ra hiệu, một gã đàn em bưng khay vải đỏ tiến đến, sau đó đứng hầu.
"Anh Khâu," Long Tam với nửa mặt xăm hình rìu dữ tợn, nở nụ cười tươi, ra hiệu cho gã đàn em khác. Gã ta vén vải đỏ, rót rượu từ bình Mao Đài vào ly.
Xuyên Không Ta Dùng Kĩ Nghệ Bói Toán Thiên Đỉnh Để Kiếm SốngTác giả: Trần Niên Nãi PhaoTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Linh Dị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Xuyên Không"Em gái nước đường, tỉnh lại đi." "Ai nha, thật là đáng thương, mấy tên lưu manh khốn kiếp này ra tay không hề nhẹ chút nào." "Đánh người bất tỉnh rồi bỏ chạy, chúng nó sẽ bị thiên lôi đánh chết." Phố Miếu ở Cửu Long nhộn nhịp xe cộ, biển hiệu mọc lên san sát, cửa hàng âm thanh làm sống dậy những ngày tháng huy hoàng của Beyond*, âm nhạc xuyên qua con phố sầm uất nhất Hương Giang này, các quầy hàng bán đồ lặt vặt và đồ ăn nhẹ nối tiếp nhau. (*tên một ban nhạc rock của Hồng Kông thập niên 80. Cre: wikipedia) Năm giờ chiều, tới gần giờ tan tầm của người dân thành phố Hương Giang, là thời điểm hoạt động kinh doanh nhộn nhịp nhất. Một số chủ quán lại không quan tâm đến việc kinh doanh của mình, đang tụ tập lại một chỗ, lo lắng nhìn cô gái bất tỉnh ở quán nước đường. “Dậy đi, dậy đi!” ông chủ nhà hàng Trương Ký hô lên. Sở Nguyệt Nịnh chậm rãi mở mắt ra, thanh âm ồn ào náo động. Cô nhìn những cái đầu tranh nhau ghé vào phía trên đầu mình, đầu óc trống rỗng trong giây lát. Đây là đâu? Cô nhớ… Sở Nguyệt Nịnh giao tiếp với hắn ta, lỡ như đối phương không vui thì rất dễ gặp nguy hiểm."Nếu có vấn đề gì, cô có thể liên hệ với tôi bất cứ lúc nào."Sở Nguyệt Nịnh cười cười, trêu ghẹo: "Xem ra cứu mệnh Chu Sir không phải tay trắng, còn có thể kiếm được phúc lợi sau khi làm việc."DTVMọi người quây quần bên bàn trà nghệ thuật, ánh mắt đều hướng về phía ban công.Bà A Sơn cố gắng mở to mắt già, "Vừa rồi nhìn thấy anh chàng kia không tệ, đẹp trai hơn cả Lê Minh, Kim Thành Vũ, miễn cưỡng đúng tiêu chuẩn người theo đuổi Nịnh Nịnh."Lâm Gia Hoa bực mình như người anh trai nhìn em rể, nói: "Đẹp trai có gì tốt? Hái hoa ngắt cỏ, ong bướm bay đầy, còn cần phải nhìn nhiều đối tượng khác một chút."Sở Di chống cằm, mỉm cười: "Sẽ không đâu anh, trai tài gái sắc mới xứng đôi vừa lứa. Sau này bạn trai em chỉ cần đẹp trai giống Chu cảnh sát là được!"Lâm Gia Hoa gõ đầu cô, bất đắc dĩ lắc đầu: "Chưa gì đã tính chuyện cưới xin, em vội vàng quá rồi!""Vội gì đâu ạ?" Sở Di chu môi, "Người bằng tuổi chị gái đều đã kết hôn, chỉ còn mình chị là chưa có ai."Trương Kiến Đức đặt tách trà xuống, xen vào: "Có tiền, có ngoại hình, có thể kế nghiệp gia đình Chu gia, lại còn làm việc nhà nước. Quả là hoàn hảo!""Chu gia?!?" Mọi người đều ngạc nhiên."Chu gia mà cậu đang nói đến là Chu gia kia nào?" A Sơn cẩn thận hỏi."Gia tộc Chu gia Hương Giang?" Lâm Gia Hoa hỏi thêm, mắt nhìn về phía ban công, không thể tin nổi: "Chu cảnh sát có gia thế lớn như vậy sao?"Chu gia ở Hương Giang đã tồn tại hàng trăm năm, trong thời chiến tranh loạn lạc, họ đã cung cấp rất nhiều vật tư cho đại lục, nên có quyền lực và địa vị rất cao.Chu cảnh sát nếu ở đại lục phát triển, thân phận của hắn sẽ không chỉ như vậy.Trương Kiến Đức nhún vai: "Còn bàn cãi gì nữa? Mọi người nên thường xuyên xem nhiều tin tức kinh tế đi!" "Thôi, không bàn chuyện này nữa. Chưa biết chuyện gì sẽ xảy ra, hơn nữa Nịnh Nịnh cũng không quan tâm đến chuyện tình cảm."Trương Kiến Đức lắc đầu, nhấp một ngụm trà.---Ba ngày sau.Tại một bến tàu, hai nhóm người đông đúc đang lên tàu.Hai bên bắt tay nhau, thủ lĩnh bang hội đối diện cười tươi nói: "Anh Khâu, nghe danh đã lâu. Hôm nay cuối cùng cũng được gặp mặt."Khâu Hào không biểu lộ cảm xúc gì, chỉ gật đầu: "Phủ Đầu Bang của các anh cũng nổi tiếng không kém."Thủ lĩnh bang hội kia khiêm tốn nói: "Đâu có đâu."Phi Ngư Ca dẫn đầu đi lên tàu, mở cửa, quay lại nhìn đội ngũ phía sau, thấp giọng nói: "Anh Khâu, yên tâm, mọi thứ đã sắp xếp ổn thỏa."Khâu Hào rít một hơi thuốc, nhớ lại vụ bói toán ở phố Miếu. Hôm nay là ngày hai bên bang hội thỏa thuận bàn giao địa bàn, họ đã đồng ý không mang theo vũ khí sát thương và chỉ dẫn theo một số người nhất định.Hắn nhìn những hình xăm rắn rít trên khuôn mặt mập mạp của đối phương, nheo mắt cười lạnh: " Lũ phản bội này nếu không trung thành với quy tắc xã hội, liền tống khứ hết xuống biển!""Chỉ chờ thời điểm thích hợp, xem bọn họ có gan dám làm càn hay không." Phi Ngư Ca nói thêm, trong lòng không khỏi phấn khích.Họ đã chuẩn bị mọi thứ.Đây chính là thời điểm kiểm chứng lời bói toán của Sở Nguyệt Nịnh.Người hai bên lục tục lên tàu, Phi Ngư Ca tiếp đón họ ngồi xuống. Hắn ta nhìn lướt qua đám người Phủ Đầu Bang, họ đều mặc vest đen kiểu Tôn Trung Sơn, bên trái mặt còn xăm hình con rìu lớn.Phi Ngư Ca nhếch mép nói: "Đi viếng mộ à? Sao ai cũng mặc đồ tang vậy?"Khâu Hào ngồi xuống, Phi Ngư Ca tự mình rót rượu mời. Thủ lĩnh Phủ Đầu Bang ra hiệu, một gã đàn em bưng khay vải đỏ tiến đến, sau đó đứng hầu."Anh Khâu," Long Tam với nửa mặt xăm hình rìu dữ tợn, nở nụ cười tươi, ra hiệu cho gã đàn em khác. Gã ta vén vải đỏ, rót rượu từ bình Mao Đài vào ly.