"Em gái nước đường, tỉnh lại đi." "Ai nha, thật là đáng thương, mấy tên lưu manh khốn kiếp này ra tay không hề nhẹ chút nào." "Đánh người bất tỉnh rồi bỏ chạy, chúng nó sẽ bị thiên lôi đánh chết." Phố Miếu ở Cửu Long nhộn nhịp xe cộ, biển hiệu mọc lên san sát, cửa hàng âm thanh làm sống dậy những ngày tháng huy hoàng của Beyond*, âm nhạc xuyên qua con phố sầm uất nhất Hương Giang này, các quầy hàng bán đồ lặt vặt và đồ ăn nhẹ nối tiếp nhau. (*tên một ban nhạc rock của Hồng Kông thập niên 80. Cre: wikipedia) Năm giờ chiều, tới gần giờ tan tầm của người dân thành phố Hương Giang, là thời điểm hoạt động kinh doanh nhộn nhịp nhất. Một số chủ quán lại không quan tâm đến việc kinh doanh của mình, đang tụ tập lại một chỗ, lo lắng nhìn cô gái bất tỉnh ở quán nước đường. “Dậy đi, dậy đi!” ông chủ nhà hàng Trương Ký hô lên. Sở Nguyệt Nịnh chậm rãi mở mắt ra, thanh âm ồn ào náo động. Cô nhìn những cái đầu tranh nhau ghé vào phía trên đầu mình, đầu óc trống rỗng trong giây lát. Đây là đâu? Cô nhớ…

Chương 189: Chương 189

Xuyên Không Ta Dùng Kĩ Nghệ Bói Toán Thiên Đỉnh Để Kiếm SốngTác giả: Trần Niên Nãi PhaoTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Linh Dị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Xuyên Không"Em gái nước đường, tỉnh lại đi." "Ai nha, thật là đáng thương, mấy tên lưu manh khốn kiếp này ra tay không hề nhẹ chút nào." "Đánh người bất tỉnh rồi bỏ chạy, chúng nó sẽ bị thiên lôi đánh chết." Phố Miếu ở Cửu Long nhộn nhịp xe cộ, biển hiệu mọc lên san sát, cửa hàng âm thanh làm sống dậy những ngày tháng huy hoàng của Beyond*, âm nhạc xuyên qua con phố sầm uất nhất Hương Giang này, các quầy hàng bán đồ lặt vặt và đồ ăn nhẹ nối tiếp nhau. (*tên một ban nhạc rock của Hồng Kông thập niên 80. Cre: wikipedia) Năm giờ chiều, tới gần giờ tan tầm của người dân thành phố Hương Giang, là thời điểm hoạt động kinh doanh nhộn nhịp nhất. Một số chủ quán lại không quan tâm đến việc kinh doanh của mình, đang tụ tập lại một chỗ, lo lắng nhìn cô gái bất tỉnh ở quán nước đường. “Dậy đi, dậy đi!” ông chủ nhà hàng Trương Ký hô lên. Sở Nguyệt Nịnh chậm rãi mở mắt ra, thanh âm ồn ào náo động. Cô nhìn những cái đầu tranh nhau ghé vào phía trên đầu mình, đầu óc trống rỗng trong giây lát. Đây là đâu? Cô nhớ… Tại sao vị cảnh sát Vu này lại có vẻ như bị tà khí ám ảnh?Vu Phi Dương hỏi: "Vụ án A Trân mất tích ở chợ nông sản Cửu Long là do cô bói toán ra không?"Sở Nguyệt Nịnh mời khách uống trà, "Đúng vậy, không biết sếp có gì chỉ giáo?""Chỉ giáo cũng không dám." Vu Phi Dương nhấp một ngụm trà. Vụ án A Trân mất tích anh cũng có tham gia giải cứu, sau khi biết được, họ có thể xác định chính xác vị trí, vẫn là nhờ một vị thầy bói."Chỉ đơn giản là muốn thỉnh cầu đại sư giúp bói một quẻ."Vu Phi Dương chỉ muốn xem thử quầy nước đường bói toán này có thực sự linh nghiệm như lời đồn hay không.Lần *****ên mọi người thấy cảnh sát xem bói toán. Hơn nữa, thân phận cảnh sát quân trang cũng không sợ bị Sơn Miêu trả thù.Chẳng mấy chốc, quán đã chật kín người."Cảnh sát bói toán, thật là hiếm có - mới mẻ chưa từng thấy.""Người ăn cơm nhà nước mà cũng tin bói toán sao?""Không biết vị cảnh sát này muốn bói gì?""Hậu vận, chắc chắn là muốn hỏi về chuyện thăng chức."Sở Nguyệt Nịnh không vội, cầm chén trà xoay hai vòng, "Sếp muốn xem về gì?"DTVVu Phi Dương vốn dĩ đến bói toán vì tò mò, khi anh ngồi xuống, bị hỏi muốn bói gì, cũng ngớ ra.Anh thực sự không biết mình muốn xem gì.Vu Phi Dương không nói gì.Sở Nguyệt Nịnh liền nói thay cho anh: "Gia đình anh hạnh phúc, công việc cũng tốt. Là một sĩ quan cảnh sát, tuy cấp bậc không cao nhưng lương tháng cũng được hơn vạn.""Bố mẹ anh khỏe mạnh, em gái anh cũng ngoan ngoãn, nghe lời."Những người hàng xóm đã quen với cách xem bói của Sở Nguyệt Nịnh, trong đó khách hàng nào không có những câu chuyện chua xót đầy biến động? Cuối cùng cũng đến vị cảnh sát này.Kết quả, cuộc đời anh lại thuận buồm xuôi gió?Cuối cùng cũng có cơ hội được đến gần quầy bói toán để xem bát quái, nhưng mà... Giống như chẳng có gì để xem cả.Vu Phi Dương cũng ngớ ra, quay sang Đồng Mậu đang ngồi ăn dưa bên cạnh: "Hay là... đổi người khác xem?""Không sao. Nếu anh không nghĩ ra muốn xem gì, hãy để tôi xem cho anh." Sở Nguyệt Nịnh mỉm cười."Vậy thì xem nhân duyên của anh đi."Vu Phi Dương suy nghĩ một lúc rồi nói: "Được thôi.""Anh năm nay 28 tuổi, vẫn chưa có bạn gái."Vừa dứt lời, những người hàng xóm liền xôn xao bàn tán, càng có người còn ồn ào hơn."28 tuổi mà chưa có bạn gái, không phải bất lực thì cũng là gay.""Đúng vậy, cuộc đời nào có thuận buồm xuôi gió, không phải ở đây có vấn đề thì ở chỗ khác có vấn đề.""Sở đại sư, hay là xem thử cảnh sát Vu có bao nhiêu người bạn trai đi."Mặt Vu Phi Dương đỏ bừng, vội vàng xua tay: "Các vị láng giềng, tôi không phải gay, đừng hiểu lầm."Bản thân anh đã gặp khó khăn trong việc tìm bạn gái, nếu những người này còn đồn thổi lung tung, e rằng không chỉ 28 tuổi mà đến 88 tuổi cũng chẳng có nhà nào dám gả con gái cho anh."Đúng vậy, cảnh sát Vu không phải gay." Sở Nguyệt Nịnh tốt bụng giải thích, "Lý do anh ấy không yêu đương là có nguyên nhân khác."Giải thích xong, Sở Nguyệt Nịnh tiếp tục xem bói."Theo lẽ thường, anh cao 1m85, bộ dáng anh tuấn. Chưa nói đến tính cách, chỉ riêng ngoại hình thôi cũng đủ khiến không ít cô gái thích."Vu Phi Dương bị nhắc đến chuyện nhân duyên, tâm trạng vốn đang tốt đẹp cũng chìm vào một cơn sóng nhỏ. Anh thở dài một cách sâu sắc.“Tôi vẫn luôn cảm thấy bản thân không hề tệ, nếu thực sự có cô gái nào thích, tôi cũng không đến mức độc thân đến giờ. Tôi chẳng biết mình đã làm sai điều gì. 28 tuổi rồi còn phải chịu cảnh goá bụa như thế này ư.”Đồng Mậu nhỏ giọng cùng đồng nghiệp trêu ghẹo, “Cho nên anh Phi Dương hủy đi tay s.ú.n.g nhanh như chớp vậy, đều là thành quả của 28 năm độc thân luyện thành à?”Đồng nghiệp tỏ ra tiếc nuối: "Khó trách mỗi lần chơi hủy súng, Phi Dương đều phải tham gia, hại tôi thua vài nghìn cho hắn."

Tại sao vị cảnh sát Vu này lại có vẻ như bị tà khí ám ảnh?

Vu Phi Dương hỏi: "Vụ án A Trân mất tích ở chợ nông sản Cửu Long là do cô bói toán ra không?"

Sở Nguyệt Nịnh mời khách uống trà, "Đúng vậy, không biết sếp có gì chỉ giáo?"

"Chỉ giáo cũng không dám." Vu Phi Dương nhấp một ngụm trà. Vụ án A Trân mất tích anh cũng có tham gia giải cứu, sau khi biết được, họ có thể xác định chính xác vị trí, vẫn là nhờ một vị thầy bói.

"Chỉ đơn giản là muốn thỉnh cầu đại sư giúp bói một quẻ."

Vu Phi Dương chỉ muốn xem thử quầy nước đường bói toán này có thực sự linh nghiệm như lời đồn hay không.

Lần *****ên mọi người thấy cảnh sát xem bói toán. Hơn nữa, thân phận cảnh sát quân trang cũng không sợ bị Sơn Miêu trả thù.

Chẳng mấy chốc, quán đã chật kín người.

"Cảnh sát bói toán, thật là hiếm có - mới mẻ chưa từng thấy."

"Người ăn cơm nhà nước mà cũng tin bói toán sao?"

"Không biết vị cảnh sát này muốn bói gì?"

"Hậu vận, chắc chắn là muốn hỏi về chuyện thăng chức."

Sở Nguyệt Nịnh không vội, cầm chén trà xoay hai vòng, "Sếp muốn xem về gì?"

DTV

Vu Phi Dương vốn dĩ đến bói toán vì tò mò, khi anh ngồi xuống, bị hỏi muốn bói gì, cũng ngớ ra.

Anh thực sự không biết mình muốn xem gì.

Vu Phi Dương không nói gì.

Sở Nguyệt Nịnh liền nói thay cho anh: "Gia đình anh hạnh phúc, công việc cũng tốt. Là một sĩ quan cảnh sát, tuy cấp bậc không cao nhưng lương tháng cũng được hơn vạn."

"Bố mẹ anh khỏe mạnh, em gái anh cũng ngoan ngoãn, nghe lời."

Những người hàng xóm đã quen với cách xem bói của Sở Nguyệt Nịnh, trong đó khách hàng nào không có những câu chuyện chua xót đầy biến động?

 

Cuối cùng cũng đến vị cảnh sát này.

Kết quả, cuộc đời anh lại thuận buồm xuôi gió?

Cuối cùng cũng có cơ hội được đến gần quầy bói toán để xem bát quái, nhưng mà... Giống như chẳng có gì để xem cả.

Vu Phi Dương cũng ngớ ra, quay sang Đồng Mậu đang ngồi ăn dưa bên cạnh: "Hay là... đổi người khác xem?"

"Không sao. Nếu anh không nghĩ ra muốn xem gì, hãy để tôi xem cho anh." Sở Nguyệt Nịnh mỉm cười.

"Vậy thì xem nhân duyên của anh đi."

Vu Phi Dương suy nghĩ một lúc rồi nói: "Được thôi."

"Anh năm nay 28 tuổi, vẫn chưa có bạn gái."

Vừa dứt lời, những người hàng xóm liền xôn xao bàn tán, càng có người còn ồn ào hơn.

"28 tuổi mà chưa có bạn gái, không phải bất lực thì cũng là gay."

"Đúng vậy, cuộc đời nào có thuận buồm xuôi gió, không phải ở đây có vấn đề thì ở chỗ khác có vấn đề."

"Sở đại sư, hay là xem thử cảnh sát Vu có bao nhiêu người bạn trai đi."

Mặt Vu Phi Dương đỏ bừng, vội vàng xua tay: "Các vị láng giềng, tôi không phải gay, đừng hiểu lầm."

Bản thân anh đã gặp khó khăn trong việc tìm bạn gái, nếu những người này còn đồn thổi lung tung, e rằng không chỉ 28 tuổi mà đến 88 tuổi cũng chẳng có nhà nào dám gả con gái cho anh.

"Đúng vậy, cảnh sát Vu không phải gay." Sở Nguyệt Nịnh tốt bụng giải thích, "Lý do anh ấy không yêu đương là có nguyên nhân khác."

Giải thích xong, Sở Nguyệt Nịnh tiếp tục xem bói.

"Theo lẽ thường, anh cao 1m85, bộ dáng anh tuấn. Chưa nói đến tính cách, chỉ riêng ngoại hình thôi cũng đủ khiến không ít cô gái thích."

Vu Phi Dương bị nhắc đến chuyện nhân duyên, tâm trạng vốn đang tốt đẹp cũng chìm vào một cơn sóng nhỏ. Anh thở dài một cách sâu sắc.

“Tôi vẫn luôn cảm thấy bản thân không hề tệ, nếu thực sự có cô gái nào thích, tôi cũng không đến mức độc thân đến giờ. Tôi chẳng biết mình đã làm sai điều gì. 28 tuổi rồi còn phải chịu cảnh goá bụa như thế này ư.”

Đồng Mậu nhỏ giọng cùng đồng nghiệp trêu ghẹo, “Cho nên anh Phi Dương hủy đi tay s.ú.n.g nhanh như chớp vậy, đều là thành quả của 28 năm độc thân luyện thành à?”

Đồng nghiệp tỏ ra tiếc nuối: "Khó trách mỗi lần chơi hủy súng, Phi Dương đều phải tham gia, hại tôi thua vài nghìn cho hắn."

Xuyên Không Ta Dùng Kĩ Nghệ Bói Toán Thiên Đỉnh Để Kiếm SốngTác giả: Trần Niên Nãi PhaoTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Linh Dị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Xuyên Không"Em gái nước đường, tỉnh lại đi." "Ai nha, thật là đáng thương, mấy tên lưu manh khốn kiếp này ra tay không hề nhẹ chút nào." "Đánh người bất tỉnh rồi bỏ chạy, chúng nó sẽ bị thiên lôi đánh chết." Phố Miếu ở Cửu Long nhộn nhịp xe cộ, biển hiệu mọc lên san sát, cửa hàng âm thanh làm sống dậy những ngày tháng huy hoàng của Beyond*, âm nhạc xuyên qua con phố sầm uất nhất Hương Giang này, các quầy hàng bán đồ lặt vặt và đồ ăn nhẹ nối tiếp nhau. (*tên một ban nhạc rock của Hồng Kông thập niên 80. Cre: wikipedia) Năm giờ chiều, tới gần giờ tan tầm của người dân thành phố Hương Giang, là thời điểm hoạt động kinh doanh nhộn nhịp nhất. Một số chủ quán lại không quan tâm đến việc kinh doanh của mình, đang tụ tập lại một chỗ, lo lắng nhìn cô gái bất tỉnh ở quán nước đường. “Dậy đi, dậy đi!” ông chủ nhà hàng Trương Ký hô lên. Sở Nguyệt Nịnh chậm rãi mở mắt ra, thanh âm ồn ào náo động. Cô nhìn những cái đầu tranh nhau ghé vào phía trên đầu mình, đầu óc trống rỗng trong giây lát. Đây là đâu? Cô nhớ… Tại sao vị cảnh sát Vu này lại có vẻ như bị tà khí ám ảnh?Vu Phi Dương hỏi: "Vụ án A Trân mất tích ở chợ nông sản Cửu Long là do cô bói toán ra không?"Sở Nguyệt Nịnh mời khách uống trà, "Đúng vậy, không biết sếp có gì chỉ giáo?""Chỉ giáo cũng không dám." Vu Phi Dương nhấp một ngụm trà. Vụ án A Trân mất tích anh cũng có tham gia giải cứu, sau khi biết được, họ có thể xác định chính xác vị trí, vẫn là nhờ một vị thầy bói."Chỉ đơn giản là muốn thỉnh cầu đại sư giúp bói một quẻ."Vu Phi Dương chỉ muốn xem thử quầy nước đường bói toán này có thực sự linh nghiệm như lời đồn hay không.Lần *****ên mọi người thấy cảnh sát xem bói toán. Hơn nữa, thân phận cảnh sát quân trang cũng không sợ bị Sơn Miêu trả thù.Chẳng mấy chốc, quán đã chật kín người."Cảnh sát bói toán, thật là hiếm có - mới mẻ chưa từng thấy.""Người ăn cơm nhà nước mà cũng tin bói toán sao?""Không biết vị cảnh sát này muốn bói gì?""Hậu vận, chắc chắn là muốn hỏi về chuyện thăng chức."Sở Nguyệt Nịnh không vội, cầm chén trà xoay hai vòng, "Sếp muốn xem về gì?"DTVVu Phi Dương vốn dĩ đến bói toán vì tò mò, khi anh ngồi xuống, bị hỏi muốn bói gì, cũng ngớ ra.Anh thực sự không biết mình muốn xem gì.Vu Phi Dương không nói gì.Sở Nguyệt Nịnh liền nói thay cho anh: "Gia đình anh hạnh phúc, công việc cũng tốt. Là một sĩ quan cảnh sát, tuy cấp bậc không cao nhưng lương tháng cũng được hơn vạn.""Bố mẹ anh khỏe mạnh, em gái anh cũng ngoan ngoãn, nghe lời."Những người hàng xóm đã quen với cách xem bói của Sở Nguyệt Nịnh, trong đó khách hàng nào không có những câu chuyện chua xót đầy biến động? Cuối cùng cũng đến vị cảnh sát này.Kết quả, cuộc đời anh lại thuận buồm xuôi gió?Cuối cùng cũng có cơ hội được đến gần quầy bói toán để xem bát quái, nhưng mà... Giống như chẳng có gì để xem cả.Vu Phi Dương cũng ngớ ra, quay sang Đồng Mậu đang ngồi ăn dưa bên cạnh: "Hay là... đổi người khác xem?""Không sao. Nếu anh không nghĩ ra muốn xem gì, hãy để tôi xem cho anh." Sở Nguyệt Nịnh mỉm cười."Vậy thì xem nhân duyên của anh đi."Vu Phi Dương suy nghĩ một lúc rồi nói: "Được thôi.""Anh năm nay 28 tuổi, vẫn chưa có bạn gái."Vừa dứt lời, những người hàng xóm liền xôn xao bàn tán, càng có người còn ồn ào hơn."28 tuổi mà chưa có bạn gái, không phải bất lực thì cũng là gay.""Đúng vậy, cuộc đời nào có thuận buồm xuôi gió, không phải ở đây có vấn đề thì ở chỗ khác có vấn đề.""Sở đại sư, hay là xem thử cảnh sát Vu có bao nhiêu người bạn trai đi."Mặt Vu Phi Dương đỏ bừng, vội vàng xua tay: "Các vị láng giềng, tôi không phải gay, đừng hiểu lầm."Bản thân anh đã gặp khó khăn trong việc tìm bạn gái, nếu những người này còn đồn thổi lung tung, e rằng không chỉ 28 tuổi mà đến 88 tuổi cũng chẳng có nhà nào dám gả con gái cho anh."Đúng vậy, cảnh sát Vu không phải gay." Sở Nguyệt Nịnh tốt bụng giải thích, "Lý do anh ấy không yêu đương là có nguyên nhân khác."Giải thích xong, Sở Nguyệt Nịnh tiếp tục xem bói."Theo lẽ thường, anh cao 1m85, bộ dáng anh tuấn. Chưa nói đến tính cách, chỉ riêng ngoại hình thôi cũng đủ khiến không ít cô gái thích."Vu Phi Dương bị nhắc đến chuyện nhân duyên, tâm trạng vốn đang tốt đẹp cũng chìm vào một cơn sóng nhỏ. Anh thở dài một cách sâu sắc.“Tôi vẫn luôn cảm thấy bản thân không hề tệ, nếu thực sự có cô gái nào thích, tôi cũng không đến mức độc thân đến giờ. Tôi chẳng biết mình đã làm sai điều gì. 28 tuổi rồi còn phải chịu cảnh goá bụa như thế này ư.”Đồng Mậu nhỏ giọng cùng đồng nghiệp trêu ghẹo, “Cho nên anh Phi Dương hủy đi tay s.ú.n.g nhanh như chớp vậy, đều là thành quả của 28 năm độc thân luyện thành à?”Đồng nghiệp tỏ ra tiếc nuối: "Khó trách mỗi lần chơi hủy súng, Phi Dương đều phải tham gia, hại tôi thua vài nghìn cho hắn."

Chương 189: Chương 189