"Em gái nước đường, tỉnh lại đi." "Ai nha, thật là đáng thương, mấy tên lưu manh khốn kiếp này ra tay không hề nhẹ chút nào." "Đánh người bất tỉnh rồi bỏ chạy, chúng nó sẽ bị thiên lôi đánh chết." Phố Miếu ở Cửu Long nhộn nhịp xe cộ, biển hiệu mọc lên san sát, cửa hàng âm thanh làm sống dậy những ngày tháng huy hoàng của Beyond*, âm nhạc xuyên qua con phố sầm uất nhất Hương Giang này, các quầy hàng bán đồ lặt vặt và đồ ăn nhẹ nối tiếp nhau. (*tên một ban nhạc rock của Hồng Kông thập niên 80. Cre: wikipedia) Năm giờ chiều, tới gần giờ tan tầm của người dân thành phố Hương Giang, là thời điểm hoạt động kinh doanh nhộn nhịp nhất. Một số chủ quán lại không quan tâm đến việc kinh doanh của mình, đang tụ tập lại một chỗ, lo lắng nhìn cô gái bất tỉnh ở quán nước đường. “Dậy đi, dậy đi!” ông chủ nhà hàng Trương Ký hô lên. Sở Nguyệt Nịnh chậm rãi mở mắt ra, thanh âm ồn ào náo động. Cô nhìn những cái đầu tranh nhau ghé vào phía trên đầu mình, đầu óc trống rỗng trong giây lát. Đây là đâu? Cô nhớ…
Chương 190: Chương 190
Xuyên Không Ta Dùng Kĩ Nghệ Bói Toán Thiên Đỉnh Để Kiếm SốngTác giả: Trần Niên Nãi PhaoTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Linh Dị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Xuyên Không"Em gái nước đường, tỉnh lại đi." "Ai nha, thật là đáng thương, mấy tên lưu manh khốn kiếp này ra tay không hề nhẹ chút nào." "Đánh người bất tỉnh rồi bỏ chạy, chúng nó sẽ bị thiên lôi đánh chết." Phố Miếu ở Cửu Long nhộn nhịp xe cộ, biển hiệu mọc lên san sát, cửa hàng âm thanh làm sống dậy những ngày tháng huy hoàng của Beyond*, âm nhạc xuyên qua con phố sầm uất nhất Hương Giang này, các quầy hàng bán đồ lặt vặt và đồ ăn nhẹ nối tiếp nhau. (*tên một ban nhạc rock của Hồng Kông thập niên 80. Cre: wikipedia) Năm giờ chiều, tới gần giờ tan tầm của người dân thành phố Hương Giang, là thời điểm hoạt động kinh doanh nhộn nhịp nhất. Một số chủ quán lại không quan tâm đến việc kinh doanh của mình, đang tụ tập lại một chỗ, lo lắng nhìn cô gái bất tỉnh ở quán nước đường. “Dậy đi, dậy đi!” ông chủ nhà hàng Trương Ký hô lên. Sở Nguyệt Nịnh chậm rãi mở mắt ra, thanh âm ồn ào náo động. Cô nhìn những cái đầu tranh nhau ghé vào phía trên đầu mình, đầu óc trống rỗng trong giây lát. Đây là đâu? Cô nhớ… Hai đồng nghiệp khác cũng vô cùng đau đớn.Mỗi người họ đều thua mấy nghìn đô la.Biết sớm Vu Phi Dương có tốc độ tay nhanh của người độc thân 28 năm, thì không bao giờ chơi hủy s.ú.n.g với hắn!Sở Nguyệt Nịnh xoay chén trà: "Trên thực tế, nhìn từ bát tự, đào hoa của anh đã đến vài đóa rồi.""Vài đóa?" Vu Phi Dương khó có thể tin, ngồi thẳng dậy trên chiếc ghế nhỏ, hai mắt trợn to: "Không thể nào, nếu thực sự có thì sao tôi không biết?""Bởi vì..." Sở Nguyệt Nịnh thở dài: "Anh thực sự không biết."“Đóa đào hoa *****ên, xuất hiện khi anh 16 tuổi. Khi đó, một cô gái đã rụt rè đưa cho anh một lá thư tình, anh nhận lấy rồi lập tức vo viên ném vào thùng rác.”Vu Phi Dương cứng đờ người, hồi tưởng lại, máy móc gật đầu, "Đúng là có chuyện như vậy. Lá thư đó màu hồng phấn vẽ hoa, lại mềm mại, lúc ấy tôi tưởng cô ấy đưa giấy cho tôi lau miệng. Cho nên..."Vu Phi Dương chợt nghĩ ra điều gì đó, bỗng ngẩng đầu lên."Đúng vậy," Sở Nguyệt Nịnh nói, "Thực ra đó là một lá thư tình, mà anh lại biến nó thành giấy ăn."Vu Phi Dương không thể tin nổi, á khẩu không thốt lên lời.Cả nhóm hàng xóm cười ồ lên, tiếng cười vang vọng khắp nơi."Biến thư tình thành giấy ăn, thư viết và giấy ăn chắc chắn có khác biệt chứ.""Anh đúng là nhân tài, năm đó điểm này rõ ràng là không có năng lực gì sao?"" Em gái đã dũng cảm đưa thư tình cho, có lẽ đó là lần *****ên em ấy lấy hết can đảm để đưa thư tình, kết quả gặp phải cục đá cứng rắn như anh, không biết đã bị tổn thương đến mức nào.""Nếu tôi là cô ấy, yêu thầm như vậy thì tuyệt đối không bao giờ làm."Vu Phi Dương cười khổ không nổi: "Lúc ấy tôi đọc nhiều tạp chí khoa học viễn tưởng, tưởng nó là sản phẩm công nghệ cao mới ra mắt, dùng thử rồi còn nghĩ tuy rằng đẹp, nhưng lau miệng không tốt." Nói xong, Vu Phi Dương lại áy náy thở dài."Nếu biết đó là lời tỏ tình, tôi nhất định sẽ nhận, không biết bây giờ còn có cơ hội hay không?""Quên đi," Sở Nguyệt Nịnh cười cười, "Người ta đã có chồng có con, cuộc sống vô cùng hạnh phúc.""May mà anh biến thư tình thành giấy ăn, mới có thể khiến cô ấy gặp được ông chồng hiện tại.""Vậy là tốt rồi," Vu Phi Dương ngượng ngùng."Đóa hoa đào hoa thứ hai xuất hiện khi anh 18 tuổi."Sở Nguyệt Nịnh tiếp tục kể:DTV“Anh thích chơi bóng rổ, mỗi ngày đều sẽ có một cô gái đứng chờ ở sân vận động đưa nước cho anh, ai cũng nhìn ra được tình cảm của cô ấy dành cho anh. Thế nhưng sau khi uống xong nước, anh lại lấy tiền nhờ cô đi mua cho anh một thùng nước khác, sau đó mời anh em mình đến uống.”“A?” Vu Phi Dương lại một lần nữa ngớ ra, “Cô ấy không phải bán nước sao? Thấy cô ấy vất vả, tôi còn cố ý cho giá cao để bù tiền công đi lại và tiền mua nước.”Cả nhóm hàng xóm đều cười đến cong cả eo.Sở Nguyệt Nịnh cũng cong mắt nói: “Cuối cùng, vẫn là anh em anh thấy cô gái bán nước vất vả nên đã chủ động bắt chuyện, hai người mới thuận lý thành chương đến với nhau.”Vu Phi Dương nuối tiếc, nghĩ lại việc đã bỏ lỡ cô gái tốt đẹp năm xưa, lại nghĩ đến việc độc thân 28 năm, hối hận đến tận ruột.“Đóa hoa đào thứ ba, xuất hiện khi anh 20 tuổi.”“Anh vừa mới vào sở cảnh sát, phụ trách hướng dẫn tân binh chính là vị nữ cảnh sát trưởng. Sau khi công việc ổn định, anh bắt đầu thường xuyên gặp được nữ cảnh sát trưởng, cô ấy luôn trang điểm tỉ mỉ, xinh đẹp và thanh lịch.”“Cho đến một lần trời nóng bức, anh nhìn vào đôi mắt thâm quầng của cô ấy và hỏi có phải do không ngủ đủ giấc hay không.”Mối tình còn chưa kịp bắt đầu đã kết thúc một cách vô duyên vô cớ như vậy.Vu Phi Dương thở dài.Sở Nguyệt Nịnh cười nói: “Đóa hoa đào thứ tư, xuất hiện khi anh 26 tuổi.”“Năm đó, anh giải cứu một cô gái bị cướp bóc. Mặc dù lúc đó tổ chức đã có kế hoạch giải cứu nhưng không thuộc về bộ phận của anh, nhưng anh đi tuần tra ngang qua và có cơ hội giải cứu cô gái. Anh không hề do dự, ra tay dũng cảm.”
Hai đồng nghiệp khác cũng vô cùng đau đớn.
Mỗi người họ đều thua mấy nghìn đô la.
Biết sớm Vu Phi Dương có tốc độ tay nhanh của người độc thân 28 năm, thì không bao giờ chơi hủy s.ú.n.g với hắn!
Sở Nguyệt Nịnh xoay chén trà: "Trên thực tế, nhìn từ bát tự, đào hoa của anh đã đến vài đóa rồi."
"Vài đóa?" Vu Phi Dương khó có thể tin, ngồi thẳng dậy trên chiếc ghế nhỏ, hai mắt trợn to: "Không thể nào, nếu thực sự có thì sao tôi không biết?"
"Bởi vì..." Sở Nguyệt Nịnh thở dài: "Anh thực sự không biết."
“Đóa đào hoa *****ên, xuất hiện khi anh 16 tuổi. Khi đó, một cô gái đã rụt rè đưa cho anh một lá thư tình, anh nhận lấy rồi lập tức vo viên ném vào thùng rác.”
Vu Phi Dương cứng đờ người, hồi tưởng lại, máy móc gật đầu, "Đúng là có chuyện như vậy. Lá thư đó màu hồng phấn vẽ hoa, lại mềm mại, lúc ấy tôi tưởng cô ấy đưa giấy cho tôi lau miệng. Cho nên..."
Vu Phi Dương chợt nghĩ ra điều gì đó, bỗng ngẩng đầu lên.
"Đúng vậy," Sở Nguyệt Nịnh nói, "Thực ra đó là một lá thư tình, mà anh lại biến nó thành giấy ăn."
Vu Phi Dương không thể tin nổi, á khẩu không thốt lên lời.
Cả nhóm hàng xóm cười ồ lên, tiếng cười vang vọng khắp nơi.
"Biến thư tình thành giấy ăn, thư viết và giấy ăn chắc chắn có khác biệt chứ."
"Anh đúng là nhân tài, năm đó điểm này rõ ràng là không có năng lực gì sao?"
" Em gái đã dũng cảm đưa thư tình cho, có lẽ đó là lần *****ên em ấy lấy hết can đảm để đưa thư tình, kết quả gặp phải cục đá cứng rắn như anh, không biết đã bị tổn thương đến mức nào."
"Nếu tôi là cô ấy, yêu thầm như vậy thì tuyệt đối không bao giờ làm."
Vu Phi Dương cười khổ không nổi: "Lúc ấy tôi đọc nhiều tạp chí khoa học viễn tưởng, tưởng nó là sản phẩm công nghệ cao mới ra mắt, dùng thử rồi còn nghĩ tuy rằng đẹp, nhưng lau miệng không tốt."
Nói xong, Vu Phi Dương lại áy náy thở dài.
"Nếu biết đó là lời tỏ tình, tôi nhất định sẽ nhận, không biết bây giờ còn có cơ hội hay không?"
"Quên đi," Sở Nguyệt Nịnh cười cười, "Người ta đã có chồng có con, cuộc sống vô cùng hạnh phúc."
"May mà anh biến thư tình thành giấy ăn, mới có thể khiến cô ấy gặp được ông chồng hiện tại."
"Vậy là tốt rồi," Vu Phi Dương ngượng ngùng.
"Đóa hoa đào hoa thứ hai xuất hiện khi anh 18 tuổi."
Sở Nguyệt Nịnh tiếp tục kể:
DTV
“Anh thích chơi bóng rổ, mỗi ngày đều sẽ có một cô gái đứng chờ ở sân vận động đưa nước cho anh, ai cũng nhìn ra được tình cảm của cô ấy dành cho anh. Thế nhưng sau khi uống xong nước, anh lại lấy tiền nhờ cô đi mua cho anh một thùng nước khác, sau đó mời anh em mình đến uống.”
“A?” Vu Phi Dương lại một lần nữa ngớ ra, “Cô ấy không phải bán nước sao? Thấy cô ấy vất vả, tôi còn cố ý cho giá cao để bù tiền công đi lại và tiền mua nước.”
Cả nhóm hàng xóm đều cười đến cong cả eo.
Sở Nguyệt Nịnh cũng cong mắt nói: “Cuối cùng, vẫn là anh em anh thấy cô gái bán nước vất vả nên đã chủ động bắt chuyện, hai người mới thuận lý thành chương đến với nhau.”
Vu Phi Dương nuối tiếc, nghĩ lại việc đã bỏ lỡ cô gái tốt đẹp năm xưa, lại nghĩ đến việc độc thân 28 năm, hối hận đến tận ruột.
“Đóa hoa đào thứ ba, xuất hiện khi anh 20 tuổi.”
“Anh vừa mới vào sở cảnh sát, phụ trách hướng dẫn tân binh chính là vị nữ cảnh sát trưởng. Sau khi công việc ổn định, anh bắt đầu thường xuyên gặp được nữ cảnh sát trưởng, cô ấy luôn trang điểm tỉ mỉ, xinh đẹp và thanh lịch.”
“Cho đến một lần trời nóng bức, anh nhìn vào đôi mắt thâm quầng của cô ấy và hỏi có phải do không ngủ đủ giấc hay không.”
Mối tình còn chưa kịp bắt đầu đã kết thúc một cách vô duyên vô cớ như vậy.
Vu Phi Dương thở dài.
Sở Nguyệt Nịnh cười nói: “Đóa hoa đào thứ tư, xuất hiện khi anh 26 tuổi.”
“Năm đó, anh giải cứu một cô gái bị cướp bóc. Mặc dù lúc đó tổ chức đã có kế hoạch giải cứu nhưng không thuộc về bộ phận của anh, nhưng anh đi tuần tra ngang qua và có cơ hội giải cứu cô gái. Anh không hề do dự, ra tay dũng cảm.”
Xuyên Không Ta Dùng Kĩ Nghệ Bói Toán Thiên Đỉnh Để Kiếm SốngTác giả: Trần Niên Nãi PhaoTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Linh Dị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Xuyên Không"Em gái nước đường, tỉnh lại đi." "Ai nha, thật là đáng thương, mấy tên lưu manh khốn kiếp này ra tay không hề nhẹ chút nào." "Đánh người bất tỉnh rồi bỏ chạy, chúng nó sẽ bị thiên lôi đánh chết." Phố Miếu ở Cửu Long nhộn nhịp xe cộ, biển hiệu mọc lên san sát, cửa hàng âm thanh làm sống dậy những ngày tháng huy hoàng của Beyond*, âm nhạc xuyên qua con phố sầm uất nhất Hương Giang này, các quầy hàng bán đồ lặt vặt và đồ ăn nhẹ nối tiếp nhau. (*tên một ban nhạc rock của Hồng Kông thập niên 80. Cre: wikipedia) Năm giờ chiều, tới gần giờ tan tầm của người dân thành phố Hương Giang, là thời điểm hoạt động kinh doanh nhộn nhịp nhất. Một số chủ quán lại không quan tâm đến việc kinh doanh của mình, đang tụ tập lại một chỗ, lo lắng nhìn cô gái bất tỉnh ở quán nước đường. “Dậy đi, dậy đi!” ông chủ nhà hàng Trương Ký hô lên. Sở Nguyệt Nịnh chậm rãi mở mắt ra, thanh âm ồn ào náo động. Cô nhìn những cái đầu tranh nhau ghé vào phía trên đầu mình, đầu óc trống rỗng trong giây lát. Đây là đâu? Cô nhớ… Hai đồng nghiệp khác cũng vô cùng đau đớn.Mỗi người họ đều thua mấy nghìn đô la.Biết sớm Vu Phi Dương có tốc độ tay nhanh của người độc thân 28 năm, thì không bao giờ chơi hủy s.ú.n.g với hắn!Sở Nguyệt Nịnh xoay chén trà: "Trên thực tế, nhìn từ bát tự, đào hoa của anh đã đến vài đóa rồi.""Vài đóa?" Vu Phi Dương khó có thể tin, ngồi thẳng dậy trên chiếc ghế nhỏ, hai mắt trợn to: "Không thể nào, nếu thực sự có thì sao tôi không biết?""Bởi vì..." Sở Nguyệt Nịnh thở dài: "Anh thực sự không biết."“Đóa đào hoa *****ên, xuất hiện khi anh 16 tuổi. Khi đó, một cô gái đã rụt rè đưa cho anh một lá thư tình, anh nhận lấy rồi lập tức vo viên ném vào thùng rác.”Vu Phi Dương cứng đờ người, hồi tưởng lại, máy móc gật đầu, "Đúng là có chuyện như vậy. Lá thư đó màu hồng phấn vẽ hoa, lại mềm mại, lúc ấy tôi tưởng cô ấy đưa giấy cho tôi lau miệng. Cho nên..."Vu Phi Dương chợt nghĩ ra điều gì đó, bỗng ngẩng đầu lên."Đúng vậy," Sở Nguyệt Nịnh nói, "Thực ra đó là một lá thư tình, mà anh lại biến nó thành giấy ăn."Vu Phi Dương không thể tin nổi, á khẩu không thốt lên lời.Cả nhóm hàng xóm cười ồ lên, tiếng cười vang vọng khắp nơi."Biến thư tình thành giấy ăn, thư viết và giấy ăn chắc chắn có khác biệt chứ.""Anh đúng là nhân tài, năm đó điểm này rõ ràng là không có năng lực gì sao?"" Em gái đã dũng cảm đưa thư tình cho, có lẽ đó là lần *****ên em ấy lấy hết can đảm để đưa thư tình, kết quả gặp phải cục đá cứng rắn như anh, không biết đã bị tổn thương đến mức nào.""Nếu tôi là cô ấy, yêu thầm như vậy thì tuyệt đối không bao giờ làm."Vu Phi Dương cười khổ không nổi: "Lúc ấy tôi đọc nhiều tạp chí khoa học viễn tưởng, tưởng nó là sản phẩm công nghệ cao mới ra mắt, dùng thử rồi còn nghĩ tuy rằng đẹp, nhưng lau miệng không tốt." Nói xong, Vu Phi Dương lại áy náy thở dài."Nếu biết đó là lời tỏ tình, tôi nhất định sẽ nhận, không biết bây giờ còn có cơ hội hay không?""Quên đi," Sở Nguyệt Nịnh cười cười, "Người ta đã có chồng có con, cuộc sống vô cùng hạnh phúc.""May mà anh biến thư tình thành giấy ăn, mới có thể khiến cô ấy gặp được ông chồng hiện tại.""Vậy là tốt rồi," Vu Phi Dương ngượng ngùng."Đóa hoa đào hoa thứ hai xuất hiện khi anh 18 tuổi."Sở Nguyệt Nịnh tiếp tục kể:DTV“Anh thích chơi bóng rổ, mỗi ngày đều sẽ có một cô gái đứng chờ ở sân vận động đưa nước cho anh, ai cũng nhìn ra được tình cảm của cô ấy dành cho anh. Thế nhưng sau khi uống xong nước, anh lại lấy tiền nhờ cô đi mua cho anh một thùng nước khác, sau đó mời anh em mình đến uống.”“A?” Vu Phi Dương lại một lần nữa ngớ ra, “Cô ấy không phải bán nước sao? Thấy cô ấy vất vả, tôi còn cố ý cho giá cao để bù tiền công đi lại và tiền mua nước.”Cả nhóm hàng xóm đều cười đến cong cả eo.Sở Nguyệt Nịnh cũng cong mắt nói: “Cuối cùng, vẫn là anh em anh thấy cô gái bán nước vất vả nên đã chủ động bắt chuyện, hai người mới thuận lý thành chương đến với nhau.”Vu Phi Dương nuối tiếc, nghĩ lại việc đã bỏ lỡ cô gái tốt đẹp năm xưa, lại nghĩ đến việc độc thân 28 năm, hối hận đến tận ruột.“Đóa hoa đào thứ ba, xuất hiện khi anh 20 tuổi.”“Anh vừa mới vào sở cảnh sát, phụ trách hướng dẫn tân binh chính là vị nữ cảnh sát trưởng. Sau khi công việc ổn định, anh bắt đầu thường xuyên gặp được nữ cảnh sát trưởng, cô ấy luôn trang điểm tỉ mỉ, xinh đẹp và thanh lịch.”“Cho đến một lần trời nóng bức, anh nhìn vào đôi mắt thâm quầng của cô ấy và hỏi có phải do không ngủ đủ giấc hay không.”Mối tình còn chưa kịp bắt đầu đã kết thúc một cách vô duyên vô cớ như vậy.Vu Phi Dương thở dài.Sở Nguyệt Nịnh cười nói: “Đóa hoa đào thứ tư, xuất hiện khi anh 26 tuổi.”“Năm đó, anh giải cứu một cô gái bị cướp bóc. Mặc dù lúc đó tổ chức đã có kế hoạch giải cứu nhưng không thuộc về bộ phận của anh, nhưng anh đi tuần tra ngang qua và có cơ hội giải cứu cô gái. Anh không hề do dự, ra tay dũng cảm.”