"Em gái nước đường, tỉnh lại đi." "Ai nha, thật là đáng thương, mấy tên lưu manh khốn kiếp này ra tay không hề nhẹ chút nào." "Đánh người bất tỉnh rồi bỏ chạy, chúng nó sẽ bị thiên lôi đánh chết." Phố Miếu ở Cửu Long nhộn nhịp xe cộ, biển hiệu mọc lên san sát, cửa hàng âm thanh làm sống dậy những ngày tháng huy hoàng của Beyond*, âm nhạc xuyên qua con phố sầm uất nhất Hương Giang này, các quầy hàng bán đồ lặt vặt và đồ ăn nhẹ nối tiếp nhau. (*tên một ban nhạc rock của Hồng Kông thập niên 80. Cre: wikipedia) Năm giờ chiều, tới gần giờ tan tầm của người dân thành phố Hương Giang, là thời điểm hoạt động kinh doanh nhộn nhịp nhất. Một số chủ quán lại không quan tâm đến việc kinh doanh của mình, đang tụ tập lại một chỗ, lo lắng nhìn cô gái bất tỉnh ở quán nước đường. “Dậy đi, dậy đi!” ông chủ nhà hàng Trương Ký hô lên. Sở Nguyệt Nịnh chậm rãi mở mắt ra, thanh âm ồn ào náo động. Cô nhìn những cái đầu tranh nhau ghé vào phía trên đầu mình, đầu óc trống rỗng trong giây lát. Đây là đâu? Cô nhớ…
Chương 247: Chương 247
Xuyên Không Ta Dùng Kĩ Nghệ Bói Toán Thiên Đỉnh Để Kiếm SốngTác giả: Trần Niên Nãi PhaoTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Linh Dị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Xuyên Không"Em gái nước đường, tỉnh lại đi." "Ai nha, thật là đáng thương, mấy tên lưu manh khốn kiếp này ra tay không hề nhẹ chút nào." "Đánh người bất tỉnh rồi bỏ chạy, chúng nó sẽ bị thiên lôi đánh chết." Phố Miếu ở Cửu Long nhộn nhịp xe cộ, biển hiệu mọc lên san sát, cửa hàng âm thanh làm sống dậy những ngày tháng huy hoàng của Beyond*, âm nhạc xuyên qua con phố sầm uất nhất Hương Giang này, các quầy hàng bán đồ lặt vặt và đồ ăn nhẹ nối tiếp nhau. (*tên một ban nhạc rock của Hồng Kông thập niên 80. Cre: wikipedia) Năm giờ chiều, tới gần giờ tan tầm của người dân thành phố Hương Giang, là thời điểm hoạt động kinh doanh nhộn nhịp nhất. Một số chủ quán lại không quan tâm đến việc kinh doanh của mình, đang tụ tập lại một chỗ, lo lắng nhìn cô gái bất tỉnh ở quán nước đường. “Dậy đi, dậy đi!” ông chủ nhà hàng Trương Ký hô lên. Sở Nguyệt Nịnh chậm rãi mở mắt ra, thanh âm ồn ào náo động. Cô nhìn những cái đầu tranh nhau ghé vào phía trên đầu mình, đầu óc trống rỗng trong giây lát. Đây là đâu? Cô nhớ… Mọi người đều nhìn về phía ông ta.Phương Kinh Quốc cười ha hả nói: "Phương thị có thể có ngày hôm nay là nhờ sự giúp đỡ của các vị, hiện giờ con trai trưởng cũng từ Anh quốc bay trở về giúp tôi, gánh nặng trên vai tôi cũng coi như được dỡ xuống một phần.""Khi xưa, tôi từng có một cuộc hôn nhân do cha mẹ sắp đặt ở Đại Lục. Câu cửa miệng mai mối chính là ‘mệnh lệnh của cha mẹ’. Vợ tôi và tôi tuy không phải kết hôn vì tình yêu, nhưng cũng đã sinh cho tôi hai người con gái.""Hiện giờ vợ tôi đã qua đời, con gái vất vả đến Hương Giang, tôi nhất định muốn cho các con nhận tổ quy tông.""Phương Kinh Quốc!"Phương Kinh Quốc lời nói còn chưa dứt.Điền Ngọc Nga liền vội vã từ lầu hai xuống, tiếng gót cao dẫm lên cầu thang gỗ phát ra tiếng lộc cộc, nếu không phải sườn xám xẻ tà hơi cao, thì bà ta hận không thể hai bước phi xuống dưới.Phương Khải Trạch và Phương Triển Văn đều đi theo sau.Điền Ngọc Nga nhìn Sở Nguyệt Nịnh đang ngồi trên ghế sofa, còn giơ chén rượu mỉm cười với bà ta, liền hận thiếu chút nữa cắn nát răng.Đông đảo khách khứa đang có mặt ở đây.Điền Ngọc Nga đã không còn rảnh lo duy trì phong độ, vừa rồi bà ta vì bị mọi người vạch trần chuyện tiểu tam mà khóc lóc, hai mắt đỏ hoe, mái tóc búi cao cũng đã rối tung."Kinh Quốc." Điền Ngọc Nga cố gắng ổn định cảm xúc, đi đến túm lấy tay áo Phương Kinh Quốc, "Nhận tổ quy tông là chuyện lớn, sao có thể làm qua loa? Không bằng... không bằng ngày khác lại nói?"Một khi hai chị em Sở gia nhận tổ quy tông, chẳng phải là muốn chia chác tài sản của Phương gia sao?Không.Điền Ngọc Nga không đồng ý.Phương Kinh Quốc tức giận không thể nào phong bế được miệng bà ta.Sở Nguyệt Nịnh là người duy nhất có thể khiến Kiều Tinh thân cận, không nhanh chóng nhận về, chẳng lẽ lại để khối nước phù sa này chảy vào tay người ngoài ư?"Đúng là lòng dạ đàn bà! Nguyệt Nịnh vốn dĩ chính là con gái của tôi, nhận tổ quy tông tất nhiên là chuyện đương nhiên!" Phương Kinh Quốc đẩy Điền Ngọc Nga ra, tiếp tục tuyên bố, "Tóm lại, về sau Phương gia có năm người con, Nguyệt Nịnh là đại tiểu thư Phương gia, có quyền tham dự vào việc quyết sách của công ty." Điền Ngọc Nga là người bên gối của Phương Kinh Quốc, sao có thể không rõ ràng ý đồ của ông ta.Nguyên bản đã thương lượng, dỗ dành tí là được.Đối với bên ngoài nói vẫn là ba đứa con.Làm thế nào lại thay đổi?Phương Giai Giai ủy khuất, bụm mặt chạy lên lầu hai.Phương Khải Trạch sốt ruột, hung hăng trừng mắt nhìn Sở Nguyệt Nịnh, "Bà tám, có thể được tài sản Phương gia, đúng ý nguyện của cô rồi nhỉ?"Nói xong, Phương Khải Trạch đuổi theo an ủi em gái.Mọi người nhìn Sở Nguyệt Nịnh.Họ đều biết lai lịch của Sở Nguyệt Nịnh.Một cô gái nông thôn đến từ Đại Lục.Phương gia dù sao cũng là gia đình giàu có và đông đúc, được nhận về Phương gia chẳng khác nào chim sẻ bay lên cành cao biến thành phượng hoàng.Cơ hội tốt như vậy, đổi lại là họ cũng muốn tranh giành.Hai đứa con của Phương gia đều náo loạn, không chịu hợp tác, bầu không khí trong bữa tiệc gia đình trở nên xấu hổ.Một thanh niên đeo kính gọng vàng, veston giày da bưng ly rượu vang đỏ đi đến Sở Nguyệt Nịnh, mỉm cười: "Nếu đã nhận tổ quy tông, anh ngoại trừ là anh trai Giai Giai còn sẽ là anh trai của em."Anh ta đưa ly rượu đến trước mặt Sở Nguyệt Nịnh.DTVBan đầu là một cử chỉ tốt đẹp, nhưng sau một lúc lâu, Sở Nguyệt Nịnh vẫn không hề nhúc nhích.Biểu cảm của Phương Triển Văn dần trở nên cứng ngắc.Cô nhìn lướt qua những người đứng đây, ánh mắt lạnh lẽo, cười nhạt: "Nhận tổ quy tông? Vậy à? Các người đều tranh giành nhận tổ tiên Sở gia à?"Phương Triển Văn bối rối hỏi: "Có ý gì?""Có ý gì?" Sở Nguyệt Nịnh cười cười, "Ý là cha của anh năm xưa ở rể nhà họ Sở, cả người ông ta đều thuộc về Sở gia."
Mọi người đều nhìn về phía ông ta.
Phương Kinh Quốc cười ha hả nói: "Phương thị có thể có ngày hôm nay là nhờ sự giúp đỡ của các vị, hiện giờ con trai trưởng cũng từ Anh quốc bay trở về giúp tôi, gánh nặng trên vai tôi cũng coi như được dỡ xuống một phần."
"Khi xưa, tôi từng có một cuộc hôn nhân do cha mẹ sắp đặt ở Đại Lục. Câu cửa miệng mai mối chính là ‘mệnh lệnh của cha mẹ’. Vợ tôi và tôi tuy không phải kết hôn vì tình yêu, nhưng cũng đã sinh cho tôi hai người con gái."
"Hiện giờ vợ tôi đã qua đời, con gái vất vả đến Hương Giang, tôi nhất định muốn cho các con nhận tổ quy tông."
"Phương Kinh Quốc!"
Phương Kinh Quốc lời nói còn chưa dứt.
Điền Ngọc Nga liền vội vã từ lầu hai xuống, tiếng gót cao dẫm lên cầu thang gỗ phát ra tiếng lộc cộc, nếu không phải sườn xám xẻ tà hơi cao, thì bà ta hận không thể hai bước phi xuống dưới.
Phương Khải Trạch và Phương Triển Văn đều đi theo sau.
Điền Ngọc Nga nhìn Sở Nguyệt Nịnh đang ngồi trên ghế sofa, còn giơ chén rượu mỉm cười với bà ta, liền hận thiếu chút nữa cắn nát răng.
Đông đảo khách khứa đang có mặt ở đây.
Điền Ngọc Nga đã không còn rảnh lo duy trì phong độ, vừa rồi bà ta vì bị mọi người vạch trần chuyện tiểu tam mà khóc lóc, hai mắt đỏ hoe, mái tóc búi cao cũng đã rối tung.
"Kinh Quốc." Điền Ngọc Nga cố gắng ổn định cảm xúc, đi đến túm lấy tay áo Phương Kinh Quốc, "Nhận tổ quy tông là chuyện lớn, sao có thể làm qua loa? Không bằng... không bằng ngày khác lại nói?"
Một khi hai chị em Sở gia nhận tổ quy tông, chẳng phải là muốn chia chác tài sản của Phương gia sao?
Không.
Điền Ngọc Nga không đồng ý.
Phương Kinh Quốc tức giận không thể nào phong bế được miệng bà ta.
Sở Nguyệt Nịnh là người duy nhất có thể khiến Kiều Tinh thân cận, không nhanh chóng nhận về, chẳng lẽ lại để khối nước phù sa này chảy vào tay người ngoài ư?
"Đúng là lòng dạ đàn bà! Nguyệt Nịnh vốn dĩ chính là con gái của tôi, nhận tổ quy tông tất nhiên là chuyện đương nhiên!" Phương Kinh Quốc đẩy Điền Ngọc Nga ra, tiếp tục tuyên bố, "Tóm lại, về sau Phương gia có năm người con, Nguyệt Nịnh là đại tiểu thư Phương gia, có quyền tham dự vào việc quyết sách của công ty."
Điền Ngọc Nga là người bên gối của Phương Kinh Quốc, sao có thể không rõ ràng ý đồ của ông ta.
Nguyên bản đã thương lượng, dỗ dành tí là được.
Đối với bên ngoài nói vẫn là ba đứa con.
Làm thế nào lại thay đổi?
Phương Giai Giai ủy khuất, bụm mặt chạy lên lầu hai.
Phương Khải Trạch sốt ruột, hung hăng trừng mắt nhìn Sở Nguyệt Nịnh, "Bà tám, có thể được tài sản Phương gia, đúng ý nguyện của cô rồi nhỉ?"
Nói xong, Phương Khải Trạch đuổi theo an ủi em gái.
Mọi người nhìn Sở Nguyệt Nịnh.
Họ đều biết lai lịch của Sở Nguyệt Nịnh.
Một cô gái nông thôn đến từ Đại Lục.
Phương gia dù sao cũng là gia đình giàu có và đông đúc, được nhận về Phương gia chẳng khác nào chim sẻ bay lên cành cao biến thành phượng hoàng.
Cơ hội tốt như vậy, đổi lại là họ cũng muốn tranh giành.
Hai đứa con của Phương gia đều náo loạn, không chịu hợp tác, bầu không khí trong bữa tiệc gia đình trở nên xấu hổ.
Một thanh niên đeo kính gọng vàng, veston giày da bưng ly rượu vang đỏ đi đến Sở Nguyệt Nịnh, mỉm cười: "Nếu đã nhận tổ quy tông, anh ngoại trừ là anh trai Giai Giai còn sẽ là anh trai của em."
Anh ta đưa ly rượu đến trước mặt Sở Nguyệt Nịnh.
DTV
Ban đầu là một cử chỉ tốt đẹp, nhưng sau một lúc lâu, Sở Nguyệt Nịnh vẫn không hề nhúc nhích.
Biểu cảm của Phương Triển Văn dần trở nên cứng ngắc.
Cô nhìn lướt qua những người đứng đây, ánh mắt lạnh lẽo, cười nhạt: "Nhận tổ quy tông? Vậy à? Các người đều tranh giành nhận tổ tiên Sở gia à?"
Phương Triển Văn bối rối hỏi: "Có ý gì?"
"Có ý gì?" Sở Nguyệt Nịnh cười cười, "Ý là cha của anh năm xưa ở rể nhà họ Sở, cả người ông ta đều thuộc về Sở gia."
Xuyên Không Ta Dùng Kĩ Nghệ Bói Toán Thiên Đỉnh Để Kiếm SốngTác giả: Trần Niên Nãi PhaoTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Linh Dị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Xuyên Không"Em gái nước đường, tỉnh lại đi." "Ai nha, thật là đáng thương, mấy tên lưu manh khốn kiếp này ra tay không hề nhẹ chút nào." "Đánh người bất tỉnh rồi bỏ chạy, chúng nó sẽ bị thiên lôi đánh chết." Phố Miếu ở Cửu Long nhộn nhịp xe cộ, biển hiệu mọc lên san sát, cửa hàng âm thanh làm sống dậy những ngày tháng huy hoàng của Beyond*, âm nhạc xuyên qua con phố sầm uất nhất Hương Giang này, các quầy hàng bán đồ lặt vặt và đồ ăn nhẹ nối tiếp nhau. (*tên một ban nhạc rock của Hồng Kông thập niên 80. Cre: wikipedia) Năm giờ chiều, tới gần giờ tan tầm của người dân thành phố Hương Giang, là thời điểm hoạt động kinh doanh nhộn nhịp nhất. Một số chủ quán lại không quan tâm đến việc kinh doanh của mình, đang tụ tập lại một chỗ, lo lắng nhìn cô gái bất tỉnh ở quán nước đường. “Dậy đi, dậy đi!” ông chủ nhà hàng Trương Ký hô lên. Sở Nguyệt Nịnh chậm rãi mở mắt ra, thanh âm ồn ào náo động. Cô nhìn những cái đầu tranh nhau ghé vào phía trên đầu mình, đầu óc trống rỗng trong giây lát. Đây là đâu? Cô nhớ… Mọi người đều nhìn về phía ông ta.Phương Kinh Quốc cười ha hả nói: "Phương thị có thể có ngày hôm nay là nhờ sự giúp đỡ của các vị, hiện giờ con trai trưởng cũng từ Anh quốc bay trở về giúp tôi, gánh nặng trên vai tôi cũng coi như được dỡ xuống một phần.""Khi xưa, tôi từng có một cuộc hôn nhân do cha mẹ sắp đặt ở Đại Lục. Câu cửa miệng mai mối chính là ‘mệnh lệnh của cha mẹ’. Vợ tôi và tôi tuy không phải kết hôn vì tình yêu, nhưng cũng đã sinh cho tôi hai người con gái.""Hiện giờ vợ tôi đã qua đời, con gái vất vả đến Hương Giang, tôi nhất định muốn cho các con nhận tổ quy tông.""Phương Kinh Quốc!"Phương Kinh Quốc lời nói còn chưa dứt.Điền Ngọc Nga liền vội vã từ lầu hai xuống, tiếng gót cao dẫm lên cầu thang gỗ phát ra tiếng lộc cộc, nếu không phải sườn xám xẻ tà hơi cao, thì bà ta hận không thể hai bước phi xuống dưới.Phương Khải Trạch và Phương Triển Văn đều đi theo sau.Điền Ngọc Nga nhìn Sở Nguyệt Nịnh đang ngồi trên ghế sofa, còn giơ chén rượu mỉm cười với bà ta, liền hận thiếu chút nữa cắn nát răng.Đông đảo khách khứa đang có mặt ở đây.Điền Ngọc Nga đã không còn rảnh lo duy trì phong độ, vừa rồi bà ta vì bị mọi người vạch trần chuyện tiểu tam mà khóc lóc, hai mắt đỏ hoe, mái tóc búi cao cũng đã rối tung."Kinh Quốc." Điền Ngọc Nga cố gắng ổn định cảm xúc, đi đến túm lấy tay áo Phương Kinh Quốc, "Nhận tổ quy tông là chuyện lớn, sao có thể làm qua loa? Không bằng... không bằng ngày khác lại nói?"Một khi hai chị em Sở gia nhận tổ quy tông, chẳng phải là muốn chia chác tài sản của Phương gia sao?Không.Điền Ngọc Nga không đồng ý.Phương Kinh Quốc tức giận không thể nào phong bế được miệng bà ta.Sở Nguyệt Nịnh là người duy nhất có thể khiến Kiều Tinh thân cận, không nhanh chóng nhận về, chẳng lẽ lại để khối nước phù sa này chảy vào tay người ngoài ư?"Đúng là lòng dạ đàn bà! Nguyệt Nịnh vốn dĩ chính là con gái của tôi, nhận tổ quy tông tất nhiên là chuyện đương nhiên!" Phương Kinh Quốc đẩy Điền Ngọc Nga ra, tiếp tục tuyên bố, "Tóm lại, về sau Phương gia có năm người con, Nguyệt Nịnh là đại tiểu thư Phương gia, có quyền tham dự vào việc quyết sách của công ty." Điền Ngọc Nga là người bên gối của Phương Kinh Quốc, sao có thể không rõ ràng ý đồ của ông ta.Nguyên bản đã thương lượng, dỗ dành tí là được.Đối với bên ngoài nói vẫn là ba đứa con.Làm thế nào lại thay đổi?Phương Giai Giai ủy khuất, bụm mặt chạy lên lầu hai.Phương Khải Trạch sốt ruột, hung hăng trừng mắt nhìn Sở Nguyệt Nịnh, "Bà tám, có thể được tài sản Phương gia, đúng ý nguyện của cô rồi nhỉ?"Nói xong, Phương Khải Trạch đuổi theo an ủi em gái.Mọi người nhìn Sở Nguyệt Nịnh.Họ đều biết lai lịch của Sở Nguyệt Nịnh.Một cô gái nông thôn đến từ Đại Lục.Phương gia dù sao cũng là gia đình giàu có và đông đúc, được nhận về Phương gia chẳng khác nào chim sẻ bay lên cành cao biến thành phượng hoàng.Cơ hội tốt như vậy, đổi lại là họ cũng muốn tranh giành.Hai đứa con của Phương gia đều náo loạn, không chịu hợp tác, bầu không khí trong bữa tiệc gia đình trở nên xấu hổ.Một thanh niên đeo kính gọng vàng, veston giày da bưng ly rượu vang đỏ đi đến Sở Nguyệt Nịnh, mỉm cười: "Nếu đã nhận tổ quy tông, anh ngoại trừ là anh trai Giai Giai còn sẽ là anh trai của em."Anh ta đưa ly rượu đến trước mặt Sở Nguyệt Nịnh.DTVBan đầu là một cử chỉ tốt đẹp, nhưng sau một lúc lâu, Sở Nguyệt Nịnh vẫn không hề nhúc nhích.Biểu cảm của Phương Triển Văn dần trở nên cứng ngắc.Cô nhìn lướt qua những người đứng đây, ánh mắt lạnh lẽo, cười nhạt: "Nhận tổ quy tông? Vậy à? Các người đều tranh giành nhận tổ tiên Sở gia à?"Phương Triển Văn bối rối hỏi: "Có ý gì?""Có ý gì?" Sở Nguyệt Nịnh cười cười, "Ý là cha của anh năm xưa ở rể nhà họ Sở, cả người ông ta đều thuộc về Sở gia."