"Em gái nước đường, tỉnh lại đi." "Ai nha, thật là đáng thương, mấy tên lưu manh khốn kiếp này ra tay không hề nhẹ chút nào." "Đánh người bất tỉnh rồi bỏ chạy, chúng nó sẽ bị thiên lôi đánh chết." Phố Miếu ở Cửu Long nhộn nhịp xe cộ, biển hiệu mọc lên san sát, cửa hàng âm thanh làm sống dậy những ngày tháng huy hoàng của Beyond*, âm nhạc xuyên qua con phố sầm uất nhất Hương Giang này, các quầy hàng bán đồ lặt vặt và đồ ăn nhẹ nối tiếp nhau. (*tên một ban nhạc rock của Hồng Kông thập niên 80. Cre: wikipedia) Năm giờ chiều, tới gần giờ tan tầm của người dân thành phố Hương Giang, là thời điểm hoạt động kinh doanh nhộn nhịp nhất. Một số chủ quán lại không quan tâm đến việc kinh doanh của mình, đang tụ tập lại một chỗ, lo lắng nhìn cô gái bất tỉnh ở quán nước đường. “Dậy đi, dậy đi!” ông chủ nhà hàng Trương Ký hô lên. Sở Nguyệt Nịnh chậm rãi mở mắt ra, thanh âm ồn ào náo động. Cô nhìn những cái đầu tranh nhau ghé vào phía trên đầu mình, đầu óc trống rỗng trong giây lát. Đây là đâu? Cô nhớ…

Chương 316: Chương 316

Xuyên Không Ta Dùng Kĩ Nghệ Bói Toán Thiên Đỉnh Để Kiếm SốngTác giả: Trần Niên Nãi PhaoTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Linh Dị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Xuyên Không"Em gái nước đường, tỉnh lại đi." "Ai nha, thật là đáng thương, mấy tên lưu manh khốn kiếp này ra tay không hề nhẹ chút nào." "Đánh người bất tỉnh rồi bỏ chạy, chúng nó sẽ bị thiên lôi đánh chết." Phố Miếu ở Cửu Long nhộn nhịp xe cộ, biển hiệu mọc lên san sát, cửa hàng âm thanh làm sống dậy những ngày tháng huy hoàng của Beyond*, âm nhạc xuyên qua con phố sầm uất nhất Hương Giang này, các quầy hàng bán đồ lặt vặt và đồ ăn nhẹ nối tiếp nhau. (*tên một ban nhạc rock của Hồng Kông thập niên 80. Cre: wikipedia) Năm giờ chiều, tới gần giờ tan tầm của người dân thành phố Hương Giang, là thời điểm hoạt động kinh doanh nhộn nhịp nhất. Một số chủ quán lại không quan tâm đến việc kinh doanh của mình, đang tụ tập lại một chỗ, lo lắng nhìn cô gái bất tỉnh ở quán nước đường. “Dậy đi, dậy đi!” ông chủ nhà hàng Trương Ký hô lên. Sở Nguyệt Nịnh chậm rãi mở mắt ra, thanh âm ồn ào náo động. Cô nhìn những cái đầu tranh nhau ghé vào phía trên đầu mình, đầu óc trống rỗng trong giây lát. Đây là đâu? Cô nhớ…   Người phụ nữ trung niên lạnh mặt: "Báo cảnh sát? Tôi đã báo rồi, nhưng con bé này ngoan cố không chịu nói tiền cất ở đâu, cảnh sát cũng không làm gì được."Người phụ nữ trung niên phẩy tay: "Thôi đi, nói mãi cũng chẳng được, vẫn là nhờ thầy bói mới giải quyết được."Bà đã đã từng nghe qua danh tiếng của thầy bói này.Bà ta tin rằng thầy bói có thể giúp tìm lại số tiền bị mất.Sở Nguyệt Nịnh nhẹ nhàng dỗ dành cô bé đang run rẩy sợ hãi ngồi xuống, không quan tâm đến người phụ nữ trung niên, và hỏi cô bé một cách dịu dàng: "Em có lấy tiền không?"Cô bé rưng rưng nước mắt lắc đầu: "Em không lấy." "Nhưng mẹ không tin em dù em có nói thế nào đi chăng nữa."Nghe con gái phủ nhận, người phụ nữ trung niên lại nổi nóng: "Con bé này hư hỏng quá! Nín đi!"Sở Nguyệt Nịnh cau mày, liếc nhìn bà ta một cái: "Làm ơn im lặng đi."Người phụ nữ trung niên đành phải ngồi xuống, ngượng ngùng nói: "Đại sư ơi, đừng nghe nó nói bậy. Chỉ có mỗi nó mới lấy trộm tiền trong nhà, mong đại sư mau chóng giúp tôi tìm lại tiền."Hàng xóm lại khuyên can người phụ nữ: "Đừng nóng vội, đại sư sẽ giúp bà thôi.""Trước tiên đại sư cần phải hỏi rõ ràng mọi chuyện.""Đúng vậy, không cần phải vội vàng."Sở Nguyệt Nịnh nhìn cô bé, thấy đôi mắt long lanh của cô bé đọng đầy vẻ sợ hãi, cô xoa đầu cô bé và nói: "Đừng sợ, chuyện trước kia thì sao?"Cô bé do dự một lúc rồi mới gật đầu: "Đúng là em lấy tiền.""Tại sao em lại lấy? Em có thể nói chuyện với bố mẹ mà." Sở Nguyệt Nịnh không hiểu."Bố mẹ sẽ không cho em." Cô bé tủi thân cúi đầu, hít hít mũi: "Từ nhỏ, bố mẹ chỉ cho em trai tiền tiêu vặt. Em... em lấy tiền chỉ... chỉ là muốn mua một bữa sáng ngon.""Các bạn cùng lớp đều có tiền mua đồ ăn sáng, em... em cũng muốn thử một lần."Cô gái tử run sợ xua tay: "Mỗi lần lấy tiền, em chỉ dám lấy một trăm tệ, mười vạn tệ thật sự không phải em lấy ạ!"Sở Nguyệt Nịnh cau mày, nhưng vẫn trấn an cô gái: "Chị tin tưởng em."Rồi hạ giọng, cô hỏi: "Có thể nói cho chị biết thuốc lá, rượu, và... đồ chơi t.ì.n.h d.ụ.c là có thật hay không?" Tiếng nói nhỏ đến mức chỉ có hai người mới nghe thấy.Sở Nguyệt Nịnh cổ vũ, khiến khuôn mặt cô gái đỏ bừng. Cô mới dùng giọng nói nhỏ như muỗi kêu rỉ mà nói:"Thuốc lá cùng rượu, là do em muốn nếm thử hương vị gì đó. Hương vị không ngon, em đã không mua nữa.""Cái kia... Cái kia là... Là do em cảm thấy tò mò..."Cô gái 16 tuổi, tò mò hơn mức bình thường là điều dễ hiểu.Sở Nguyệt Nịnh không cảm thấy có gì sai trái. Ngược lại, cô cảm thấy người phụ nữ trung niên này quá hờ hững với cô gái, thiếu sự giáo dục cần thiết.“Chị ơi.” Cô gái nức nở nói, “Em… Em thật sự rất kỳ quái sao?”Bố mẹ đều mắng cô dâm đãngThậm chí còn nói cô hết thuốc chữa, bảo cô học cái xấu không cần về nhà liên lụy trai thanh danh em.Cô thực sự vô cùng đau khổ.“Đương nhiên không kỳ quái.” Sở Nguyệt Nịnh an ủi, “Em ở cái tuổi này tò mò là chuyện bình thường. Người sai chính là mẹ của em.”Cô gái sững sờ, còn có chút không thể tin tưởng. Rốt cuộc cũng có người không mắng cô dâm đãng, có người nguyện ý thấu hiểu cho cô.“Thật sự sao?”“Thật sự.” Sở Nguyệt Nịnh khẳng định, “Vậy em hãy bình tĩnh lại, chị sẽ trả lại cho em sự trong sạch. Hỗ trợ tìm ra mười vạn tệ ở nơi nào.”Người phụ nữ trung niên thấy hai người thì thầm to nhỏ, khó chịu thúc giục: “Đại sư, đừng lãng phí thời gian. Nhanh lên giúp tôi tính ra tiền ở nơi nào, con trai tôi sắp tan học rồi, tôi phải nhanh về nhà nấu cơm cho nó nữa.”Sở Nguyệt Nịnh mỉm cười: “Có thể, trước tiên bà hãy tưởng tượng về số tiền, sau đó viết ra cho tôi xem.”DTVBói toán có rất nhiều phương pháp:Xem tướng mạoXem bát tựSờ cốtVà một loại khác, gọi là đoán chữ. Thông qua chữ viết của người xem bói, thầy tướng số có thể hỗ trợ tìm ra người hoặc vật phẩm bị mất.

 

 

Người phụ nữ trung niên lạnh mặt: "Báo cảnh sát? Tôi đã báo rồi, nhưng con bé này ngoan cố không chịu nói tiền cất ở đâu, cảnh sát cũng không làm gì được."

Người phụ nữ trung niên phẩy tay: "Thôi đi, nói mãi cũng chẳng được, vẫn là nhờ thầy bói mới giải quyết được."

Bà đã đã từng nghe qua danh tiếng của thầy bói này.

Bà ta tin rằng thầy bói có thể giúp tìm lại số tiền bị mất.

Sở Nguyệt Nịnh nhẹ nhàng dỗ dành cô bé đang run rẩy sợ hãi ngồi xuống, không quan tâm đến người phụ nữ trung niên, và hỏi cô bé một cách dịu dàng: "Em có lấy tiền không?"

Cô bé rưng rưng nước mắt lắc đầu: "Em không lấy." "Nhưng mẹ không tin em dù em có nói thế nào đi chăng nữa."

Nghe con gái phủ nhận, người phụ nữ trung niên lại nổi nóng: "Con bé này hư hỏng quá! Nín đi!"

Sở Nguyệt Nịnh cau mày, liếc nhìn bà ta một cái: "Làm ơn im lặng đi."

Người phụ nữ trung niên đành phải ngồi xuống, ngượng ngùng nói: "Đại sư ơi, đừng nghe nó nói bậy. Chỉ có mỗi nó mới lấy trộm tiền trong nhà, mong đại sư mau chóng giúp tôi tìm lại tiền."

Hàng xóm lại khuyên can người phụ nữ: "Đừng nóng vội, đại sư sẽ giúp bà thôi."

"Trước tiên đại sư cần phải hỏi rõ ràng mọi chuyện."

"Đúng vậy, không cần phải vội vàng."

Sở Nguyệt Nịnh nhìn cô bé, thấy đôi mắt long lanh của cô bé đọng đầy vẻ sợ hãi, cô xoa đầu cô bé và nói: "Đừng sợ, chuyện trước kia thì sao?"

Cô bé do dự một lúc rồi mới gật đầu: "Đúng là em lấy tiền."

"Tại sao em lại lấy? Em có thể nói chuyện với bố mẹ mà." Sở Nguyệt Nịnh không hiểu.

"Bố mẹ sẽ không cho em." Cô bé tủi thân cúi đầu, hít hít mũi: "Từ nhỏ, bố mẹ chỉ cho em trai tiền tiêu vặt. Em... em lấy tiền chỉ... chỉ là muốn mua một bữa sáng ngon."

"Các bạn cùng lớp đều có tiền mua đồ ăn sáng, em... em cũng muốn thử một lần."

Cô gái tử run sợ xua tay: "Mỗi lần lấy tiền, em chỉ dám lấy một trăm tệ, mười vạn tệ thật sự không phải em lấy ạ!"

Sở Nguyệt Nịnh cau mày, nhưng vẫn trấn an cô gái: "Chị tin tưởng em."

Rồi hạ giọng, cô hỏi: "Có thể nói cho chị biết thuốc lá, rượu, và... đồ chơi t.ì.n.h d.ụ.c là có thật hay không?"

 

Tiếng nói nhỏ đến mức chỉ có hai người mới nghe thấy.

Sở Nguyệt Nịnh cổ vũ, khiến khuôn mặt cô gái đỏ bừng. Cô mới dùng giọng nói nhỏ như muỗi kêu rỉ mà nói:

"Thuốc lá cùng rượu, là do em muốn nếm thử hương vị gì đó. Hương vị không ngon, em đã không mua nữa."

"Cái kia... Cái kia là... Là do em cảm thấy tò mò..."

Cô gái 16 tuổi, tò mò hơn mức bình thường là điều dễ hiểu.

Sở Nguyệt Nịnh không cảm thấy có gì sai trái. Ngược lại, cô cảm thấy người phụ nữ trung niên này quá hờ hững với cô gái, thiếu sự giáo dục cần thiết.

“Chị ơi.” Cô gái nức nở nói, “Em… Em thật sự rất kỳ quái sao?”

Bố mẹ đều mắng cô dâm đãng

Thậm chí còn nói cô hết thuốc chữa, bảo cô học cái xấu không cần về nhà liên lụy trai thanh danh em.

Cô thực sự vô cùng đau khổ.

“Đương nhiên không kỳ quái.” Sở Nguyệt Nịnh an ủi, “Em ở cái tuổi này tò mò là chuyện bình thường. Người sai chính là mẹ của em.”

Cô gái sững sờ, còn có chút không thể tin tưởng. Rốt cuộc cũng có người không mắng cô dâm đãng, có người nguyện ý thấu hiểu cho cô.

“Thật sự sao?”

“Thật sự.” Sở Nguyệt Nịnh khẳng định, “Vậy em hãy bình tĩnh lại, chị sẽ trả lại cho em sự trong sạch. Hỗ trợ tìm ra mười vạn tệ ở nơi nào.”

Người phụ nữ trung niên thấy hai người thì thầm to nhỏ, khó chịu thúc giục: “Đại sư, đừng lãng phí thời gian. Nhanh lên giúp tôi tính ra tiền ở nơi nào, con trai tôi sắp tan học rồi, tôi phải nhanh về nhà nấu cơm cho nó nữa.”

Sở Nguyệt Nịnh mỉm cười: “Có thể, trước tiên bà hãy tưởng tượng về số tiền, sau đó viết ra cho tôi xem.”

DTV

Bói toán có rất nhiều phương pháp:

Xem tướng mạo

Xem bát tự

Sờ cốt

Và một loại khác, gọi là đoán chữ. Thông qua chữ viết của người xem bói, thầy tướng số có thể hỗ trợ tìm ra người hoặc vật phẩm bị mất.

Xuyên Không Ta Dùng Kĩ Nghệ Bói Toán Thiên Đỉnh Để Kiếm SốngTác giả: Trần Niên Nãi PhaoTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Linh Dị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Xuyên Không"Em gái nước đường, tỉnh lại đi." "Ai nha, thật là đáng thương, mấy tên lưu manh khốn kiếp này ra tay không hề nhẹ chút nào." "Đánh người bất tỉnh rồi bỏ chạy, chúng nó sẽ bị thiên lôi đánh chết." Phố Miếu ở Cửu Long nhộn nhịp xe cộ, biển hiệu mọc lên san sát, cửa hàng âm thanh làm sống dậy những ngày tháng huy hoàng của Beyond*, âm nhạc xuyên qua con phố sầm uất nhất Hương Giang này, các quầy hàng bán đồ lặt vặt và đồ ăn nhẹ nối tiếp nhau. (*tên một ban nhạc rock của Hồng Kông thập niên 80. Cre: wikipedia) Năm giờ chiều, tới gần giờ tan tầm của người dân thành phố Hương Giang, là thời điểm hoạt động kinh doanh nhộn nhịp nhất. Một số chủ quán lại không quan tâm đến việc kinh doanh của mình, đang tụ tập lại một chỗ, lo lắng nhìn cô gái bất tỉnh ở quán nước đường. “Dậy đi, dậy đi!” ông chủ nhà hàng Trương Ký hô lên. Sở Nguyệt Nịnh chậm rãi mở mắt ra, thanh âm ồn ào náo động. Cô nhìn những cái đầu tranh nhau ghé vào phía trên đầu mình, đầu óc trống rỗng trong giây lát. Đây là đâu? Cô nhớ…   Người phụ nữ trung niên lạnh mặt: "Báo cảnh sát? Tôi đã báo rồi, nhưng con bé này ngoan cố không chịu nói tiền cất ở đâu, cảnh sát cũng không làm gì được."Người phụ nữ trung niên phẩy tay: "Thôi đi, nói mãi cũng chẳng được, vẫn là nhờ thầy bói mới giải quyết được."Bà đã đã từng nghe qua danh tiếng của thầy bói này.Bà ta tin rằng thầy bói có thể giúp tìm lại số tiền bị mất.Sở Nguyệt Nịnh nhẹ nhàng dỗ dành cô bé đang run rẩy sợ hãi ngồi xuống, không quan tâm đến người phụ nữ trung niên, và hỏi cô bé một cách dịu dàng: "Em có lấy tiền không?"Cô bé rưng rưng nước mắt lắc đầu: "Em không lấy." "Nhưng mẹ không tin em dù em có nói thế nào đi chăng nữa."Nghe con gái phủ nhận, người phụ nữ trung niên lại nổi nóng: "Con bé này hư hỏng quá! Nín đi!"Sở Nguyệt Nịnh cau mày, liếc nhìn bà ta một cái: "Làm ơn im lặng đi."Người phụ nữ trung niên đành phải ngồi xuống, ngượng ngùng nói: "Đại sư ơi, đừng nghe nó nói bậy. Chỉ có mỗi nó mới lấy trộm tiền trong nhà, mong đại sư mau chóng giúp tôi tìm lại tiền."Hàng xóm lại khuyên can người phụ nữ: "Đừng nóng vội, đại sư sẽ giúp bà thôi.""Trước tiên đại sư cần phải hỏi rõ ràng mọi chuyện.""Đúng vậy, không cần phải vội vàng."Sở Nguyệt Nịnh nhìn cô bé, thấy đôi mắt long lanh của cô bé đọng đầy vẻ sợ hãi, cô xoa đầu cô bé và nói: "Đừng sợ, chuyện trước kia thì sao?"Cô bé do dự một lúc rồi mới gật đầu: "Đúng là em lấy tiền.""Tại sao em lại lấy? Em có thể nói chuyện với bố mẹ mà." Sở Nguyệt Nịnh không hiểu."Bố mẹ sẽ không cho em." Cô bé tủi thân cúi đầu, hít hít mũi: "Từ nhỏ, bố mẹ chỉ cho em trai tiền tiêu vặt. Em... em lấy tiền chỉ... chỉ là muốn mua một bữa sáng ngon.""Các bạn cùng lớp đều có tiền mua đồ ăn sáng, em... em cũng muốn thử một lần."Cô gái tử run sợ xua tay: "Mỗi lần lấy tiền, em chỉ dám lấy một trăm tệ, mười vạn tệ thật sự không phải em lấy ạ!"Sở Nguyệt Nịnh cau mày, nhưng vẫn trấn an cô gái: "Chị tin tưởng em."Rồi hạ giọng, cô hỏi: "Có thể nói cho chị biết thuốc lá, rượu, và... đồ chơi t.ì.n.h d.ụ.c là có thật hay không?" Tiếng nói nhỏ đến mức chỉ có hai người mới nghe thấy.Sở Nguyệt Nịnh cổ vũ, khiến khuôn mặt cô gái đỏ bừng. Cô mới dùng giọng nói nhỏ như muỗi kêu rỉ mà nói:"Thuốc lá cùng rượu, là do em muốn nếm thử hương vị gì đó. Hương vị không ngon, em đã không mua nữa.""Cái kia... Cái kia là... Là do em cảm thấy tò mò..."Cô gái 16 tuổi, tò mò hơn mức bình thường là điều dễ hiểu.Sở Nguyệt Nịnh không cảm thấy có gì sai trái. Ngược lại, cô cảm thấy người phụ nữ trung niên này quá hờ hững với cô gái, thiếu sự giáo dục cần thiết.“Chị ơi.” Cô gái nức nở nói, “Em… Em thật sự rất kỳ quái sao?”Bố mẹ đều mắng cô dâm đãngThậm chí còn nói cô hết thuốc chữa, bảo cô học cái xấu không cần về nhà liên lụy trai thanh danh em.Cô thực sự vô cùng đau khổ.“Đương nhiên không kỳ quái.” Sở Nguyệt Nịnh an ủi, “Em ở cái tuổi này tò mò là chuyện bình thường. Người sai chính là mẹ của em.”Cô gái sững sờ, còn có chút không thể tin tưởng. Rốt cuộc cũng có người không mắng cô dâm đãng, có người nguyện ý thấu hiểu cho cô.“Thật sự sao?”“Thật sự.” Sở Nguyệt Nịnh khẳng định, “Vậy em hãy bình tĩnh lại, chị sẽ trả lại cho em sự trong sạch. Hỗ trợ tìm ra mười vạn tệ ở nơi nào.”Người phụ nữ trung niên thấy hai người thì thầm to nhỏ, khó chịu thúc giục: “Đại sư, đừng lãng phí thời gian. Nhanh lên giúp tôi tính ra tiền ở nơi nào, con trai tôi sắp tan học rồi, tôi phải nhanh về nhà nấu cơm cho nó nữa.”Sở Nguyệt Nịnh mỉm cười: “Có thể, trước tiên bà hãy tưởng tượng về số tiền, sau đó viết ra cho tôi xem.”DTVBói toán có rất nhiều phương pháp:Xem tướng mạoXem bát tựSờ cốtVà một loại khác, gọi là đoán chữ. Thông qua chữ viết của người xem bói, thầy tướng số có thể hỗ trợ tìm ra người hoặc vật phẩm bị mất.

Chương 316: Chương 316