"Em gái nước đường, tỉnh lại đi." "Ai nha, thật là đáng thương, mấy tên lưu manh khốn kiếp này ra tay không hề nhẹ chút nào." "Đánh người bất tỉnh rồi bỏ chạy, chúng nó sẽ bị thiên lôi đánh chết." Phố Miếu ở Cửu Long nhộn nhịp xe cộ, biển hiệu mọc lên san sát, cửa hàng âm thanh làm sống dậy những ngày tháng huy hoàng của Beyond*, âm nhạc xuyên qua con phố sầm uất nhất Hương Giang này, các quầy hàng bán đồ lặt vặt và đồ ăn nhẹ nối tiếp nhau. (*tên một ban nhạc rock của Hồng Kông thập niên 80. Cre: wikipedia) Năm giờ chiều, tới gần giờ tan tầm của người dân thành phố Hương Giang, là thời điểm hoạt động kinh doanh nhộn nhịp nhất. Một số chủ quán lại không quan tâm đến việc kinh doanh của mình, đang tụ tập lại một chỗ, lo lắng nhìn cô gái bất tỉnh ở quán nước đường. “Dậy đi, dậy đi!” ông chủ nhà hàng Trương Ký hô lên. Sở Nguyệt Nịnh chậm rãi mở mắt ra, thanh âm ồn ào náo động. Cô nhìn những cái đầu tranh nhau ghé vào phía trên đầu mình, đầu óc trống rỗng trong giây lát. Đây là đâu? Cô nhớ…
Chương 317: Chương 317
Xuyên Không Ta Dùng Kĩ Nghệ Bói Toán Thiên Đỉnh Để Kiếm SốngTác giả: Trần Niên Nãi PhaoTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Linh Dị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Xuyên Không"Em gái nước đường, tỉnh lại đi." "Ai nha, thật là đáng thương, mấy tên lưu manh khốn kiếp này ra tay không hề nhẹ chút nào." "Đánh người bất tỉnh rồi bỏ chạy, chúng nó sẽ bị thiên lôi đánh chết." Phố Miếu ở Cửu Long nhộn nhịp xe cộ, biển hiệu mọc lên san sát, cửa hàng âm thanh làm sống dậy những ngày tháng huy hoàng của Beyond*, âm nhạc xuyên qua con phố sầm uất nhất Hương Giang này, các quầy hàng bán đồ lặt vặt và đồ ăn nhẹ nối tiếp nhau. (*tên một ban nhạc rock của Hồng Kông thập niên 80. Cre: wikipedia) Năm giờ chiều, tới gần giờ tan tầm của người dân thành phố Hương Giang, là thời điểm hoạt động kinh doanh nhộn nhịp nhất. Một số chủ quán lại không quan tâm đến việc kinh doanh của mình, đang tụ tập lại một chỗ, lo lắng nhìn cô gái bất tỉnh ở quán nước đường. “Dậy đi, dậy đi!” ông chủ nhà hàng Trương Ký hô lên. Sở Nguyệt Nịnh chậm rãi mở mắt ra, thanh âm ồn ào náo động. Cô nhìn những cái đầu tranh nhau ghé vào phía trên đầu mình, đầu óc trống rỗng trong giây lát. Đây là đâu? Cô nhớ… Người phụ nữ trung niên viết xuống một chữ. Sở Nguyệt Nịnh nhìn vào chữ, sau đó nói: “Mười vạn tệ đó đang ở nhà bà.”Người phụ nữ trung niên theo bản năng phủ nhận: “Không thể nào! Hôm đó cảnh sát đã lục tung nhà từ trên xuống dưới mà cũng không tìm thấy tiền mà.”“Lục tung?” Sở Nguyệt Nịnh cười nhạo, “Phòng của con trai bà cũng tìm sao?”Người phụ nữ trung niên sững sờ.“Phòng con trai tôi đúng là không tìm, ban đầu cảnh sát cũng muốn tìm, nhưng lo ảnh hưởng tâm lý con trai tôi nên tôi không cho họ tìm.”Sở Nguyệt Nịnh lạnh lùng cười: “Bà lo ảnh hưởng tâm lý con trai nên không cho tìm?”“Con gái bà nói không lấy mười vạn tệ, bà không những không tin còn báo cảnh sát? Tâm lý con gái bà vậy mà không quan trọng đến vậy sao?”Người phụ nữ trung niên cảm nhận được ánh mắt soi mói của hàng xóm láng giềng, đứng ngồi không yên, vặn vẹo m.ô.n.g trái m.ô.n.g phải, lại ngẩng đầu liếc nhìn con gái một cái.Bà ta chột dạ.Kỳ thực, bản thân bà ta cũng không có bằng chứng chứng minh mười vạn tệ nhất định là con gái lấy.Tuy nhiên, trước mặt nhiều người ngoài như vậy, bà ta vẫn cố chấp đưa ra lý do nghi ngờ.“Đứa con c.h.ế.t tiệt này có tiền án không đáng tin cậy. Con trai tôi học trường danh tiếng, có tố chất cao, nó tuyệt đối sẽ không đụng đến tiền của tôi.”“Vậy thì bà sai rồi.” Sở Nguyệt Nịnh bấm đốt ngón tay tính toán và nói ra kết quả, “Tiền chính là con trai bà lấy, vì đua đòi hàng hiệu với bạn cùng lớp, nó đã giấu ba vạn tệ dưới đệm phòng mình.”“Còn mười vạn tệ kia, bà cũng đừng mong lấy lại hết, nó đã tiêu xài năm vạn, nếu bà không nhanh chóng hành động, hai vạn tệ còn lại nó cũng sẽ lập tức tiêu xài hết.”“Không… Không thể nào.”Phụ nữ trung niên hoàn toàn không tin vào kết quả này. Sở Nguyệt Nịnh mỉm cười, móc điện thoại ra gọi cho cảnh sát.“Bà không cần tin tưởng. Đúng rồi, báo cảnh sát đúng không? Vừa lúc, tôi biết kẻ trộm là ai, và cũng có thể trả lại sự trong sạch cho con gái bà.”Nói xong, Sở Nguyệt Nịnh liền bấm số báo cảnh sát.Người phụ nữ trung niên hoảng hốt, vội vàng lao đến cố gắng ngăn cản: “Không được, cô không thể báo cảnh sát!”Sở Nguyệt Nịnh né tránh, gọi điện thoại.Cô mỉm cười: “Alo, thưa sếp, tôi muốn báo án, số tiền là mười vạn tệ, tang vật ở…”Người phụ nữ trung niên nghe thấy địa chỉ nhà mình bị báo ra, cả người lạnh toát: “Không thể nào… Sao cô biết được nhà tôi ở đâu?”Cúp điện thoại, Sở Nguyệt Nịnh nhìn người phụ nữ đang choáng váng, nhắc nhở một câu: “Bây giờ không phải lúc để quan tâm đến chuyện đó, hai vạn tệ còn có thể cứu vãn được không?”“Tôi sẽ nói cho bà vị trí.”Nơi Sở Nguyệt Nịnh cung cấp vị trí là một cửa hàng xa xỉ trong tòa thương mại. Thời gian học sinh lên lớp, con gái thì bị mẹ cấm ra ngoài vì nghi trộm tiền nên không được đi học.Ngược lại, con trai học trường danh tiếng lại ăn trộm tiền, trốn học đi cùng bạn bè mua sắm hàng xa xỉ.DTVCó ý nghĩa đấy.Người phụ nữ trung niên cuối cùng cũng phản ứng lại, hoảng loạn vuốt tóc rối bời, cũng không kịp quan tâm đến con gái đang có mặt tại hiện trường mà vội vã đi trước.Bà ta căn cứ vào địa chỉ tìm được cửa hàng xa xỉ ở tầng nào đó, thấy con trai cưng của mình đang ngồi thử giày trên ghế, còn kiêu ngạo giơ hai vạn tệ ra.Bà ta nhịn không được tiến lên hung hăng tát con trai một cái.Bà ta không quan tâm đến rất nhiều người xung quanh, cũng không quan tâm đến bạn cùng lớp của con trai đang nhìn."Tại sao! Con có biết mẹ và bố đã vất vả kiếm được mười vạn tệ hay không? Bố mẹ định dùng nó để mua nhà, không phải đã nói với con là nhà sẽ viết tên con sao? Tại sao con lại muốn ăn trộm!"Con trai bị tát, nhận thấy ánh mắt khác thường của bạn bè, hắn hung hăng nghiến răng, trợn mắt nhìn mẹ: "Tại sao? Mẹ không biết nguyên nhân à?"
Người phụ nữ trung niên viết xuống một chữ. Sở Nguyệt Nịnh nhìn vào chữ, sau đó nói: “Mười vạn tệ đó đang ở nhà bà.”
Người phụ nữ trung niên theo bản năng phủ nhận: “Không thể nào! Hôm đó cảnh sát đã lục tung nhà từ trên xuống dưới mà cũng không tìm thấy tiền mà.”
“Lục tung?” Sở Nguyệt Nịnh cười nhạo, “Phòng của con trai bà cũng tìm sao?”
Người phụ nữ trung niên sững sờ.
“Phòng con trai tôi đúng là không tìm, ban đầu cảnh sát cũng muốn tìm, nhưng lo ảnh hưởng tâm lý con trai tôi nên tôi không cho họ tìm.”
Sở Nguyệt Nịnh lạnh lùng cười: “Bà lo ảnh hưởng tâm lý con trai nên không cho tìm?”
“Con gái bà nói không lấy mười vạn tệ, bà không những không tin còn báo cảnh sát? Tâm lý con gái bà vậy mà không quan trọng đến vậy sao?”
Người phụ nữ trung niên cảm nhận được ánh mắt soi mói của hàng xóm láng giềng, đứng ngồi không yên, vặn vẹo m.ô.n.g trái m.ô.n.g phải, lại ngẩng đầu liếc nhìn con gái một cái.
Bà ta chột dạ.
Kỳ thực, bản thân bà ta cũng không có bằng chứng chứng minh mười vạn tệ nhất định là con gái lấy.
Tuy nhiên, trước mặt nhiều người ngoài như vậy, bà ta vẫn cố chấp đưa ra lý do nghi ngờ.
“Đứa con c.h.ế.t tiệt này có tiền án không đáng tin cậy. Con trai tôi học trường danh tiếng, có tố chất cao, nó tuyệt đối sẽ không đụng đến tiền của tôi.”
“Vậy thì bà sai rồi.” Sở Nguyệt Nịnh bấm đốt ngón tay tính toán và nói ra kết quả, “Tiền chính là con trai bà lấy, vì đua đòi hàng hiệu với bạn cùng lớp, nó đã giấu ba vạn tệ dưới đệm phòng mình.”
“Còn mười vạn tệ kia, bà cũng đừng mong lấy lại hết, nó đã tiêu xài năm vạn, nếu bà không nhanh chóng hành động, hai vạn tệ còn lại nó cũng sẽ lập tức tiêu xài hết.”
“Không… Không thể nào.”
Phụ nữ trung niên hoàn toàn không tin vào kết quả này.
Sở Nguyệt Nịnh mỉm cười, móc điện thoại ra gọi cho cảnh sát.
“Bà không cần tin tưởng. Đúng rồi, báo cảnh sát đúng không? Vừa lúc, tôi biết kẻ trộm là ai, và cũng có thể trả lại sự trong sạch cho con gái bà.”
Nói xong, Sở Nguyệt Nịnh liền bấm số báo cảnh sát.
Người phụ nữ trung niên hoảng hốt, vội vàng lao đến cố gắng ngăn cản: “Không được, cô không thể báo cảnh sát!”
Sở Nguyệt Nịnh né tránh, gọi điện thoại.
Cô mỉm cười: “Alo, thưa sếp, tôi muốn báo án, số tiền là mười vạn tệ, tang vật ở…”
Người phụ nữ trung niên nghe thấy địa chỉ nhà mình bị báo ra, cả người lạnh toát: “Không thể nào… Sao cô biết được nhà tôi ở đâu?”
Cúp điện thoại, Sở Nguyệt Nịnh nhìn người phụ nữ đang choáng váng, nhắc nhở một câu: “Bây giờ không phải lúc để quan tâm đến chuyện đó, hai vạn tệ còn có thể cứu vãn được không?”
“Tôi sẽ nói cho bà vị trí.”
Nơi Sở Nguyệt Nịnh cung cấp vị trí là một cửa hàng xa xỉ trong tòa thương mại. Thời gian học sinh lên lớp, con gái thì bị mẹ cấm ra ngoài vì nghi trộm tiền nên không được đi học.
Ngược lại, con trai học trường danh tiếng lại ăn trộm tiền, trốn học đi cùng bạn bè mua sắm hàng xa xỉ.
DTV
Có ý nghĩa đấy.
Người phụ nữ trung niên cuối cùng cũng phản ứng lại, hoảng loạn vuốt tóc rối bời, cũng không kịp quan tâm đến con gái đang có mặt tại hiện trường mà vội vã đi trước.
Bà ta căn cứ vào địa chỉ tìm được cửa hàng xa xỉ ở tầng nào đó, thấy con trai cưng của mình đang ngồi thử giày trên ghế, còn kiêu ngạo giơ hai vạn tệ ra.
Bà ta nhịn không được tiến lên hung hăng tát con trai một cái.
Bà ta không quan tâm đến rất nhiều người xung quanh, cũng không quan tâm đến bạn cùng lớp của con trai đang nhìn.
"Tại sao! Con có biết mẹ và bố đã vất vả kiếm được mười vạn tệ hay không? Bố mẹ định dùng nó để mua nhà, không phải đã nói với con là nhà sẽ viết tên con sao? Tại sao con lại muốn ăn trộm!"
Con trai bị tát, nhận thấy ánh mắt khác thường của bạn bè, hắn hung hăng nghiến răng, trợn mắt nhìn mẹ: "Tại sao? Mẹ không biết nguyên nhân à?"
Xuyên Không Ta Dùng Kĩ Nghệ Bói Toán Thiên Đỉnh Để Kiếm SốngTác giả: Trần Niên Nãi PhaoTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Linh Dị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Xuyên Không"Em gái nước đường, tỉnh lại đi." "Ai nha, thật là đáng thương, mấy tên lưu manh khốn kiếp này ra tay không hề nhẹ chút nào." "Đánh người bất tỉnh rồi bỏ chạy, chúng nó sẽ bị thiên lôi đánh chết." Phố Miếu ở Cửu Long nhộn nhịp xe cộ, biển hiệu mọc lên san sát, cửa hàng âm thanh làm sống dậy những ngày tháng huy hoàng của Beyond*, âm nhạc xuyên qua con phố sầm uất nhất Hương Giang này, các quầy hàng bán đồ lặt vặt và đồ ăn nhẹ nối tiếp nhau. (*tên một ban nhạc rock của Hồng Kông thập niên 80. Cre: wikipedia) Năm giờ chiều, tới gần giờ tan tầm của người dân thành phố Hương Giang, là thời điểm hoạt động kinh doanh nhộn nhịp nhất. Một số chủ quán lại không quan tâm đến việc kinh doanh của mình, đang tụ tập lại một chỗ, lo lắng nhìn cô gái bất tỉnh ở quán nước đường. “Dậy đi, dậy đi!” ông chủ nhà hàng Trương Ký hô lên. Sở Nguyệt Nịnh chậm rãi mở mắt ra, thanh âm ồn ào náo động. Cô nhìn những cái đầu tranh nhau ghé vào phía trên đầu mình, đầu óc trống rỗng trong giây lát. Đây là đâu? Cô nhớ… Người phụ nữ trung niên viết xuống một chữ. Sở Nguyệt Nịnh nhìn vào chữ, sau đó nói: “Mười vạn tệ đó đang ở nhà bà.”Người phụ nữ trung niên theo bản năng phủ nhận: “Không thể nào! Hôm đó cảnh sát đã lục tung nhà từ trên xuống dưới mà cũng không tìm thấy tiền mà.”“Lục tung?” Sở Nguyệt Nịnh cười nhạo, “Phòng của con trai bà cũng tìm sao?”Người phụ nữ trung niên sững sờ.“Phòng con trai tôi đúng là không tìm, ban đầu cảnh sát cũng muốn tìm, nhưng lo ảnh hưởng tâm lý con trai tôi nên tôi không cho họ tìm.”Sở Nguyệt Nịnh lạnh lùng cười: “Bà lo ảnh hưởng tâm lý con trai nên không cho tìm?”“Con gái bà nói không lấy mười vạn tệ, bà không những không tin còn báo cảnh sát? Tâm lý con gái bà vậy mà không quan trọng đến vậy sao?”Người phụ nữ trung niên cảm nhận được ánh mắt soi mói của hàng xóm láng giềng, đứng ngồi không yên, vặn vẹo m.ô.n.g trái m.ô.n.g phải, lại ngẩng đầu liếc nhìn con gái một cái.Bà ta chột dạ.Kỳ thực, bản thân bà ta cũng không có bằng chứng chứng minh mười vạn tệ nhất định là con gái lấy.Tuy nhiên, trước mặt nhiều người ngoài như vậy, bà ta vẫn cố chấp đưa ra lý do nghi ngờ.“Đứa con c.h.ế.t tiệt này có tiền án không đáng tin cậy. Con trai tôi học trường danh tiếng, có tố chất cao, nó tuyệt đối sẽ không đụng đến tiền của tôi.”“Vậy thì bà sai rồi.” Sở Nguyệt Nịnh bấm đốt ngón tay tính toán và nói ra kết quả, “Tiền chính là con trai bà lấy, vì đua đòi hàng hiệu với bạn cùng lớp, nó đã giấu ba vạn tệ dưới đệm phòng mình.”“Còn mười vạn tệ kia, bà cũng đừng mong lấy lại hết, nó đã tiêu xài năm vạn, nếu bà không nhanh chóng hành động, hai vạn tệ còn lại nó cũng sẽ lập tức tiêu xài hết.”“Không… Không thể nào.”Phụ nữ trung niên hoàn toàn không tin vào kết quả này. Sở Nguyệt Nịnh mỉm cười, móc điện thoại ra gọi cho cảnh sát.“Bà không cần tin tưởng. Đúng rồi, báo cảnh sát đúng không? Vừa lúc, tôi biết kẻ trộm là ai, và cũng có thể trả lại sự trong sạch cho con gái bà.”Nói xong, Sở Nguyệt Nịnh liền bấm số báo cảnh sát.Người phụ nữ trung niên hoảng hốt, vội vàng lao đến cố gắng ngăn cản: “Không được, cô không thể báo cảnh sát!”Sở Nguyệt Nịnh né tránh, gọi điện thoại.Cô mỉm cười: “Alo, thưa sếp, tôi muốn báo án, số tiền là mười vạn tệ, tang vật ở…”Người phụ nữ trung niên nghe thấy địa chỉ nhà mình bị báo ra, cả người lạnh toát: “Không thể nào… Sao cô biết được nhà tôi ở đâu?”Cúp điện thoại, Sở Nguyệt Nịnh nhìn người phụ nữ đang choáng váng, nhắc nhở một câu: “Bây giờ không phải lúc để quan tâm đến chuyện đó, hai vạn tệ còn có thể cứu vãn được không?”“Tôi sẽ nói cho bà vị trí.”Nơi Sở Nguyệt Nịnh cung cấp vị trí là một cửa hàng xa xỉ trong tòa thương mại. Thời gian học sinh lên lớp, con gái thì bị mẹ cấm ra ngoài vì nghi trộm tiền nên không được đi học.Ngược lại, con trai học trường danh tiếng lại ăn trộm tiền, trốn học đi cùng bạn bè mua sắm hàng xa xỉ.DTVCó ý nghĩa đấy.Người phụ nữ trung niên cuối cùng cũng phản ứng lại, hoảng loạn vuốt tóc rối bời, cũng không kịp quan tâm đến con gái đang có mặt tại hiện trường mà vội vã đi trước.Bà ta căn cứ vào địa chỉ tìm được cửa hàng xa xỉ ở tầng nào đó, thấy con trai cưng của mình đang ngồi thử giày trên ghế, còn kiêu ngạo giơ hai vạn tệ ra.Bà ta nhịn không được tiến lên hung hăng tát con trai một cái.Bà ta không quan tâm đến rất nhiều người xung quanh, cũng không quan tâm đến bạn cùng lớp của con trai đang nhìn."Tại sao! Con có biết mẹ và bố đã vất vả kiếm được mười vạn tệ hay không? Bố mẹ định dùng nó để mua nhà, không phải đã nói với con là nhà sẽ viết tên con sao? Tại sao con lại muốn ăn trộm!"Con trai bị tát, nhận thấy ánh mắt khác thường của bạn bè, hắn hung hăng nghiến răng, trợn mắt nhìn mẹ: "Tại sao? Mẹ không biết nguyên nhân à?"