"Em gái nước đường, tỉnh lại đi." "Ai nha, thật là đáng thương, mấy tên lưu manh khốn kiếp này ra tay không hề nhẹ chút nào." "Đánh người bất tỉnh rồi bỏ chạy, chúng nó sẽ bị thiên lôi đánh chết." Phố Miếu ở Cửu Long nhộn nhịp xe cộ, biển hiệu mọc lên san sát, cửa hàng âm thanh làm sống dậy những ngày tháng huy hoàng của Beyond*, âm nhạc xuyên qua con phố sầm uất nhất Hương Giang này, các quầy hàng bán đồ lặt vặt và đồ ăn nhẹ nối tiếp nhau. (*tên một ban nhạc rock của Hồng Kông thập niên 80. Cre: wikipedia) Năm giờ chiều, tới gần giờ tan tầm của người dân thành phố Hương Giang, là thời điểm hoạt động kinh doanh nhộn nhịp nhất. Một số chủ quán lại không quan tâm đến việc kinh doanh của mình, đang tụ tập lại một chỗ, lo lắng nhìn cô gái bất tỉnh ở quán nước đường. “Dậy đi, dậy đi!” ông chủ nhà hàng Trương Ký hô lên. Sở Nguyệt Nịnh chậm rãi mở mắt ra, thanh âm ồn ào náo động. Cô nhìn những cái đầu tranh nhau ghé vào phía trên đầu mình, đầu óc trống rỗng trong giây lát. Đây là đâu? Cô nhớ…
Chương 350: Chương 350
Xuyên Không Ta Dùng Kĩ Nghệ Bói Toán Thiên Đỉnh Để Kiếm SốngTác giả: Trần Niên Nãi PhaoTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Linh Dị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Xuyên Không"Em gái nước đường, tỉnh lại đi." "Ai nha, thật là đáng thương, mấy tên lưu manh khốn kiếp này ra tay không hề nhẹ chút nào." "Đánh người bất tỉnh rồi bỏ chạy, chúng nó sẽ bị thiên lôi đánh chết." Phố Miếu ở Cửu Long nhộn nhịp xe cộ, biển hiệu mọc lên san sát, cửa hàng âm thanh làm sống dậy những ngày tháng huy hoàng của Beyond*, âm nhạc xuyên qua con phố sầm uất nhất Hương Giang này, các quầy hàng bán đồ lặt vặt và đồ ăn nhẹ nối tiếp nhau. (*tên một ban nhạc rock của Hồng Kông thập niên 80. Cre: wikipedia) Năm giờ chiều, tới gần giờ tan tầm của người dân thành phố Hương Giang, là thời điểm hoạt động kinh doanh nhộn nhịp nhất. Một số chủ quán lại không quan tâm đến việc kinh doanh của mình, đang tụ tập lại một chỗ, lo lắng nhìn cô gái bất tỉnh ở quán nước đường. “Dậy đi, dậy đi!” ông chủ nhà hàng Trương Ký hô lên. Sở Nguyệt Nịnh chậm rãi mở mắt ra, thanh âm ồn ào náo động. Cô nhìn những cái đầu tranh nhau ghé vào phía trên đầu mình, đầu óc trống rỗng trong giây lát. Đây là đâu? Cô nhớ… Tên có biệt danh là cao su liên tục ***** đuôi ngựa màu nâu nhạt của nữ sinh, dính kẹo cao su vào đó, rồi lại nhai kẹo mới và lặp lại hành động đó.Cao su nhìn nữ sinh run rẩy, hắn ta cười lớn: "Đại ca, anh xem, con quỷ nhỏ này thật sự không biết khóc sao." Đại ca B khạc nhổ, ném tăm xỉa răng xuống đất."Mày nói đúng, chứng tỏ chúng ta còn chưa đủ tàn nhẫn, nếu đủ tàn nhẫn thì con bé sẽ khóc ngay lập tức!"Nói xong, Đại ca B giật lấy một trăm đô la, lại túm lấy đuôi ngựa của nữ sinh khiến cô bé bật khóc nức nở. Hắn ta lắc lắc đô la Hồng Kông và cười lớn: "Đây không phải là khóc à?""Con quỷ nhỏ, từ mai bắt đầu, mày phải xin gia đình hai trăm đô la. Một trăm đô la không đủ cho bọn anh tiêu xài đâu."Nữ sinh hai mắt đỏ hoe, nước mắt trào ra hốc mắt, vừa đau đớn vừa uất ức. Khi cô bé cố gắng giằng lại tóc từ tay Đại ca B, thì bị tên cao su đẩy ra sau."Đại ca, con quỷ nhỏ này không hiểu hai trăm đô la là bao nhiêu."Đại ca B mất kiên nhẫn, lắc đầu: "Mày dịch cho con bé! Một trăm đô la làm sao đủ cho ba anh em chúng ta đi uống rượu ăn khuya được?"Cao su xấu hổ gãi đầu, nhỏ giọng giải thích: "Em học tiếng Anh không giỏi lắm."Đại ca B không còn cách nào khác, đang định buông tay khỏi đuôi ngựa của nữ sinh.Bỗng một giọng run rẩy vang lên từ con hẻm nhỏ:"Bỏ bạn ấy ra!"Trần Hạo Minh mười hai tuổi, khuôn mặt đầy bụi bặm, quần jean rách nát, hai chân gầy gò run rẩy. Giọng nói của cậu bé rất nhỏ nhưng vẫn cố gắng tỏ ra dũng cảm để đuổi lũ côn đồ đi.Vì tuổi nhỏ nên Trần Hạo Minh không thể chống lại ba tên côn đồ. Cậu bé bị đánh đập thương tích đầy mình, Đại ca B còn dồn cậu bé vào góc tường và ấn mặt cậu bé xuống hố nước tiểu.Mùi tanh hôi nồng nặc của nước tiểu xộc vào mũi và cổ họng cậu bé.Câu chuyện cũ này khiến cả nhóm hàng xóm vô cùng kinh ngạc. Ai cũng không ngờ rằng một người đàn ông to lớn, rạng rỡ như Trần Hạo Minh lại từng trải qua sự bắt nạt."Đại sư, ngài quả thật rất chuẩn xác." Sau một lúc im lặng, Trần Hạo Minh nở một nụ cười chua chát.Ký ức về chuyện này thực ra đã mơ hồ. Chỉ khi nào mộng hồi thời thơ ấu vào lúc đêm khuya, cảnh tượng đó mới hiện ra trong mơ.Anh ta giờ đây đã 30 tuổi, nhưng nỗi nhục nhã mà mình phải chịu đựng khi 12 tuổi vẫn in sâu trong tâm trí."Việc anh bảo vệ nữ sinh đã để lại cho anh bóng ma suốt đời."Sở Nguyệt Nịnh tiếp tục kể: "Nữ sinh đã bày tỏ lòng biết ơn sâu sắc với anh.""Nhờ anh mà họ không còn dám bắt nạt nữ sinh kia nữa. Nhưng anh lại trở thành mục tiêu bị bắt nạt tiếp theo."Trần Hạo Minh năm đó gầy gò như đậu hũ, chỉ cần đụng nhẹ cũng gãy.Sau trải nghiệm nhục nhã trong hố nước tiểu, Trần Hạo Minh thề sẽ không bao giờ để người khác bắt nạt mình nữa.Anh ta bắt đầu tự tập luyện thể hình, tham gia lớp học Taekwondo, và dần dần trở nên mạnh mẽ.Khi đã mạnh mẽ hơn, Trần Hạo Minh có khả năng tự bảo vệ bản thân, anh ta luôn cảnh giác với đại ca B ở lớp. Cuối cùng, khi đại ca B lại định bắt nạt một nữ sinh khác, Trần Hạo Minh đã đứng ra ngăn chặn.Lần này, anh ta không cho Đại ca B có cơ hội đi tiểu, mà hung hăng đánh cho hắn ta một trận.Từ đó về sau, đại ca B nhìn thấy Trần Hạo Minh đều phải tránh xa.Đây cũng là lý do khiến Trần Hạo Minh đam mê tập thể hình.Nhóm hàng xóm nghe xong, cảm thấy nghi ngờ."Nếu đã trả thù rồi, sao vẫn còn vướng mắc?""Đúng vậy, huấn luyện viên Trần, anh đừng để thứ rác rưởi đó ảnh hưởng đến cảm xúc của mình."Sở Nguyệt Nịnh lắc đầu.Vấn đề của Trần Hạo Minh là ở thời thơ ấu, anh ta không thể trở nên mạnh mẽ ngay lập tức. Trong quá trình đó, anh ta thường xuyên mơ thấy cảnh bị dìm xuống hố nước tiểu, tan học cũng luôn lo lắng đề phòng khi về nhà, sợ bị mấy tên côn đồ chặn đường.
Tên có biệt danh là cao su liên tục ***** đuôi ngựa màu nâu nhạt của nữ sinh, dính kẹo cao su vào đó, rồi lại nhai kẹo mới và lặp lại hành động đó.
Cao su nhìn nữ sinh run rẩy, hắn ta cười lớn: "Đại ca, anh xem, con quỷ nhỏ này thật sự không biết khóc sao."
Đại ca B khạc nhổ, ném tăm xỉa răng xuống đất.
"Mày nói đúng, chứng tỏ chúng ta còn chưa đủ tàn nhẫn, nếu đủ tàn nhẫn thì con bé sẽ khóc ngay lập tức!"
Nói xong, Đại ca B giật lấy một trăm đô la, lại túm lấy đuôi ngựa của nữ sinh khiến cô bé bật khóc nức nở. Hắn ta lắc lắc đô la Hồng Kông và cười lớn: "Đây không phải là khóc à?"
"Con quỷ nhỏ, từ mai bắt đầu, mày phải xin gia đình hai trăm đô la. Một trăm đô la không đủ cho bọn anh tiêu xài đâu."
Nữ sinh hai mắt đỏ hoe, nước mắt trào ra hốc mắt, vừa đau đớn vừa uất ức. Khi cô bé cố gắng giằng lại tóc từ tay Đại ca B, thì bị tên cao su đẩy ra sau.
"Đại ca, con quỷ nhỏ này không hiểu hai trăm đô la là bao nhiêu."
Đại ca B mất kiên nhẫn, lắc đầu: "Mày dịch cho con bé! Một trăm đô la làm sao đủ cho ba anh em chúng ta đi uống rượu ăn khuya được?"
Cao su xấu hổ gãi đầu, nhỏ giọng giải thích: "Em học tiếng Anh không giỏi lắm."
Đại ca B không còn cách nào khác, đang định buông tay khỏi đuôi ngựa của nữ sinh.
Bỗng một giọng run rẩy vang lên từ con hẻm nhỏ:
"Bỏ bạn ấy ra!"
Trần Hạo Minh mười hai tuổi, khuôn mặt đầy bụi bặm, quần jean rách nát, hai chân gầy gò run rẩy. Giọng nói của cậu bé rất nhỏ nhưng vẫn cố gắng tỏ ra dũng cảm để đuổi lũ côn đồ đi.
Vì tuổi nhỏ nên Trần Hạo Minh không thể chống lại ba tên côn đồ. Cậu bé bị đánh đập thương tích đầy mình, Đại ca B còn dồn cậu bé vào góc tường và ấn mặt cậu bé xuống hố nước tiểu.
Mùi tanh hôi nồng nặc của nước tiểu xộc vào mũi và cổ họng cậu bé.
Câu chuyện cũ này khiến cả nhóm hàng xóm vô cùng kinh ngạc.
Ai cũng không ngờ rằng một người đàn ông to lớn, rạng rỡ như Trần Hạo Minh lại từng trải qua sự bắt nạt.
"Đại sư, ngài quả thật rất chuẩn xác." Sau một lúc im lặng, Trần Hạo Minh nở một nụ cười chua chát.
Ký ức về chuyện này thực ra đã mơ hồ. Chỉ khi nào mộng hồi thời thơ ấu vào lúc đêm khuya, cảnh tượng đó mới hiện ra trong mơ.
Anh ta giờ đây đã 30 tuổi, nhưng nỗi nhục nhã mà mình phải chịu đựng khi 12 tuổi vẫn in sâu trong tâm trí.
"Việc anh bảo vệ nữ sinh đã để lại cho anh bóng ma suốt đời."
Sở Nguyệt Nịnh tiếp tục kể: "Nữ sinh đã bày tỏ lòng biết ơn sâu sắc với anh."
"Nhờ anh mà họ không còn dám bắt nạt nữ sinh kia nữa. Nhưng anh lại trở thành mục tiêu bị bắt nạt tiếp theo."
Trần Hạo Minh năm đó gầy gò như đậu hũ, chỉ cần đụng nhẹ cũng gãy.
Sau trải nghiệm nhục nhã trong hố nước tiểu, Trần Hạo Minh thề sẽ không bao giờ để người khác bắt nạt mình nữa.
Anh ta bắt đầu tự tập luyện thể hình, tham gia lớp học Taekwondo, và dần dần trở nên mạnh mẽ.
Khi đã mạnh mẽ hơn, Trần Hạo Minh có khả năng tự bảo vệ bản thân, anh ta luôn cảnh giác với đại ca B ở lớp. Cuối cùng, khi đại ca B lại định bắt nạt một nữ sinh khác, Trần Hạo Minh đã đứng ra ngăn chặn.
Lần này, anh ta không cho Đại ca B có cơ hội đi tiểu, mà hung hăng đánh cho hắn ta một trận.
Từ đó về sau, đại ca B nhìn thấy Trần Hạo Minh đều phải tránh xa.
Đây cũng là lý do khiến Trần Hạo Minh đam mê tập thể hình.
Nhóm hàng xóm nghe xong, cảm thấy nghi ngờ.
"Nếu đã trả thù rồi, sao vẫn còn vướng mắc?"
"Đúng vậy, huấn luyện viên Trần, anh đừng để thứ rác rưởi đó ảnh hưởng đến cảm xúc của mình."
Sở Nguyệt Nịnh lắc đầu.
Vấn đề của Trần Hạo Minh là ở thời thơ ấu, anh ta không thể trở nên mạnh mẽ ngay lập tức. Trong quá trình đó, anh ta thường xuyên mơ thấy cảnh bị dìm xuống hố nước tiểu, tan học cũng luôn lo lắng đề phòng khi về nhà, sợ bị mấy tên côn đồ chặn đường.
Xuyên Không Ta Dùng Kĩ Nghệ Bói Toán Thiên Đỉnh Để Kiếm SốngTác giả: Trần Niên Nãi PhaoTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Linh Dị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Xuyên Không"Em gái nước đường, tỉnh lại đi." "Ai nha, thật là đáng thương, mấy tên lưu manh khốn kiếp này ra tay không hề nhẹ chút nào." "Đánh người bất tỉnh rồi bỏ chạy, chúng nó sẽ bị thiên lôi đánh chết." Phố Miếu ở Cửu Long nhộn nhịp xe cộ, biển hiệu mọc lên san sát, cửa hàng âm thanh làm sống dậy những ngày tháng huy hoàng của Beyond*, âm nhạc xuyên qua con phố sầm uất nhất Hương Giang này, các quầy hàng bán đồ lặt vặt và đồ ăn nhẹ nối tiếp nhau. (*tên một ban nhạc rock của Hồng Kông thập niên 80. Cre: wikipedia) Năm giờ chiều, tới gần giờ tan tầm của người dân thành phố Hương Giang, là thời điểm hoạt động kinh doanh nhộn nhịp nhất. Một số chủ quán lại không quan tâm đến việc kinh doanh của mình, đang tụ tập lại một chỗ, lo lắng nhìn cô gái bất tỉnh ở quán nước đường. “Dậy đi, dậy đi!” ông chủ nhà hàng Trương Ký hô lên. Sở Nguyệt Nịnh chậm rãi mở mắt ra, thanh âm ồn ào náo động. Cô nhìn những cái đầu tranh nhau ghé vào phía trên đầu mình, đầu óc trống rỗng trong giây lát. Đây là đâu? Cô nhớ… Tên có biệt danh là cao su liên tục ***** đuôi ngựa màu nâu nhạt của nữ sinh, dính kẹo cao su vào đó, rồi lại nhai kẹo mới và lặp lại hành động đó.Cao su nhìn nữ sinh run rẩy, hắn ta cười lớn: "Đại ca, anh xem, con quỷ nhỏ này thật sự không biết khóc sao." Đại ca B khạc nhổ, ném tăm xỉa răng xuống đất."Mày nói đúng, chứng tỏ chúng ta còn chưa đủ tàn nhẫn, nếu đủ tàn nhẫn thì con bé sẽ khóc ngay lập tức!"Nói xong, Đại ca B giật lấy một trăm đô la, lại túm lấy đuôi ngựa của nữ sinh khiến cô bé bật khóc nức nở. Hắn ta lắc lắc đô la Hồng Kông và cười lớn: "Đây không phải là khóc à?""Con quỷ nhỏ, từ mai bắt đầu, mày phải xin gia đình hai trăm đô la. Một trăm đô la không đủ cho bọn anh tiêu xài đâu."Nữ sinh hai mắt đỏ hoe, nước mắt trào ra hốc mắt, vừa đau đớn vừa uất ức. Khi cô bé cố gắng giằng lại tóc từ tay Đại ca B, thì bị tên cao su đẩy ra sau."Đại ca, con quỷ nhỏ này không hiểu hai trăm đô la là bao nhiêu."Đại ca B mất kiên nhẫn, lắc đầu: "Mày dịch cho con bé! Một trăm đô la làm sao đủ cho ba anh em chúng ta đi uống rượu ăn khuya được?"Cao su xấu hổ gãi đầu, nhỏ giọng giải thích: "Em học tiếng Anh không giỏi lắm."Đại ca B không còn cách nào khác, đang định buông tay khỏi đuôi ngựa của nữ sinh.Bỗng một giọng run rẩy vang lên từ con hẻm nhỏ:"Bỏ bạn ấy ra!"Trần Hạo Minh mười hai tuổi, khuôn mặt đầy bụi bặm, quần jean rách nát, hai chân gầy gò run rẩy. Giọng nói của cậu bé rất nhỏ nhưng vẫn cố gắng tỏ ra dũng cảm để đuổi lũ côn đồ đi.Vì tuổi nhỏ nên Trần Hạo Minh không thể chống lại ba tên côn đồ. Cậu bé bị đánh đập thương tích đầy mình, Đại ca B còn dồn cậu bé vào góc tường và ấn mặt cậu bé xuống hố nước tiểu.Mùi tanh hôi nồng nặc của nước tiểu xộc vào mũi và cổ họng cậu bé.Câu chuyện cũ này khiến cả nhóm hàng xóm vô cùng kinh ngạc. Ai cũng không ngờ rằng một người đàn ông to lớn, rạng rỡ như Trần Hạo Minh lại từng trải qua sự bắt nạt."Đại sư, ngài quả thật rất chuẩn xác." Sau một lúc im lặng, Trần Hạo Minh nở một nụ cười chua chát.Ký ức về chuyện này thực ra đã mơ hồ. Chỉ khi nào mộng hồi thời thơ ấu vào lúc đêm khuya, cảnh tượng đó mới hiện ra trong mơ.Anh ta giờ đây đã 30 tuổi, nhưng nỗi nhục nhã mà mình phải chịu đựng khi 12 tuổi vẫn in sâu trong tâm trí."Việc anh bảo vệ nữ sinh đã để lại cho anh bóng ma suốt đời."Sở Nguyệt Nịnh tiếp tục kể: "Nữ sinh đã bày tỏ lòng biết ơn sâu sắc với anh.""Nhờ anh mà họ không còn dám bắt nạt nữ sinh kia nữa. Nhưng anh lại trở thành mục tiêu bị bắt nạt tiếp theo."Trần Hạo Minh năm đó gầy gò như đậu hũ, chỉ cần đụng nhẹ cũng gãy.Sau trải nghiệm nhục nhã trong hố nước tiểu, Trần Hạo Minh thề sẽ không bao giờ để người khác bắt nạt mình nữa.Anh ta bắt đầu tự tập luyện thể hình, tham gia lớp học Taekwondo, và dần dần trở nên mạnh mẽ.Khi đã mạnh mẽ hơn, Trần Hạo Minh có khả năng tự bảo vệ bản thân, anh ta luôn cảnh giác với đại ca B ở lớp. Cuối cùng, khi đại ca B lại định bắt nạt một nữ sinh khác, Trần Hạo Minh đã đứng ra ngăn chặn.Lần này, anh ta không cho Đại ca B có cơ hội đi tiểu, mà hung hăng đánh cho hắn ta một trận.Từ đó về sau, đại ca B nhìn thấy Trần Hạo Minh đều phải tránh xa.Đây cũng là lý do khiến Trần Hạo Minh đam mê tập thể hình.Nhóm hàng xóm nghe xong, cảm thấy nghi ngờ."Nếu đã trả thù rồi, sao vẫn còn vướng mắc?""Đúng vậy, huấn luyện viên Trần, anh đừng để thứ rác rưởi đó ảnh hưởng đến cảm xúc của mình."Sở Nguyệt Nịnh lắc đầu.Vấn đề của Trần Hạo Minh là ở thời thơ ấu, anh ta không thể trở nên mạnh mẽ ngay lập tức. Trong quá trình đó, anh ta thường xuyên mơ thấy cảnh bị dìm xuống hố nước tiểu, tan học cũng luôn lo lắng đề phòng khi về nhà, sợ bị mấy tên côn đồ chặn đường.