"Em gái nước đường, tỉnh lại đi." "Ai nha, thật là đáng thương, mấy tên lưu manh khốn kiếp này ra tay không hề nhẹ chút nào." "Đánh người bất tỉnh rồi bỏ chạy, chúng nó sẽ bị thiên lôi đánh chết." Phố Miếu ở Cửu Long nhộn nhịp xe cộ, biển hiệu mọc lên san sát, cửa hàng âm thanh làm sống dậy những ngày tháng huy hoàng của Beyond*, âm nhạc xuyên qua con phố sầm uất nhất Hương Giang này, các quầy hàng bán đồ lặt vặt và đồ ăn nhẹ nối tiếp nhau. (*tên một ban nhạc rock của Hồng Kông thập niên 80. Cre: wikipedia) Năm giờ chiều, tới gần giờ tan tầm của người dân thành phố Hương Giang, là thời điểm hoạt động kinh doanh nhộn nhịp nhất. Một số chủ quán lại không quan tâm đến việc kinh doanh của mình, đang tụ tập lại một chỗ, lo lắng nhìn cô gái bất tỉnh ở quán nước đường. “Dậy đi, dậy đi!” ông chủ nhà hàng Trương Ký hô lên. Sở Nguyệt Nịnh chậm rãi mở mắt ra, thanh âm ồn ào náo động. Cô nhìn những cái đầu tranh nhau ghé vào phía trên đầu mình, đầu óc trống rỗng trong giây lát. Đây là đâu? Cô nhớ…
Chương 351: Chương 351
Xuyên Không Ta Dùng Kĩ Nghệ Bói Toán Thiên Đỉnh Để Kiếm SốngTác giả: Trần Niên Nãi PhaoTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Linh Dị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Xuyên Không"Em gái nước đường, tỉnh lại đi." "Ai nha, thật là đáng thương, mấy tên lưu manh khốn kiếp này ra tay không hề nhẹ chút nào." "Đánh người bất tỉnh rồi bỏ chạy, chúng nó sẽ bị thiên lôi đánh chết." Phố Miếu ở Cửu Long nhộn nhịp xe cộ, biển hiệu mọc lên san sát, cửa hàng âm thanh làm sống dậy những ngày tháng huy hoàng của Beyond*, âm nhạc xuyên qua con phố sầm uất nhất Hương Giang này, các quầy hàng bán đồ lặt vặt và đồ ăn nhẹ nối tiếp nhau. (*tên một ban nhạc rock của Hồng Kông thập niên 80. Cre: wikipedia) Năm giờ chiều, tới gần giờ tan tầm của người dân thành phố Hương Giang, là thời điểm hoạt động kinh doanh nhộn nhịp nhất. Một số chủ quán lại không quan tâm đến việc kinh doanh của mình, đang tụ tập lại một chỗ, lo lắng nhìn cô gái bất tỉnh ở quán nước đường. “Dậy đi, dậy đi!” ông chủ nhà hàng Trương Ký hô lên. Sở Nguyệt Nịnh chậm rãi mở mắt ra, thanh âm ồn ào náo động. Cô nhìn những cái đầu tranh nhau ghé vào phía trên đầu mình, đầu óc trống rỗng trong giây lát. Đây là đâu? Cô nhớ… Nỗi đau tinh thần này như một vết sẹo hằn sâu trong tâm trí, luôn nhắc nhở anh ta.Dù sau này đã trưởng thành và trở nên mạnh mẽ hơn, Trần Hạo Minh cũng không thể quên đi chuyện này.Trần Hạo Minh bất đắc dĩ cười nói: "Lúc trưởng thành, tôi không thể quên đi Trần Hạo Minh khi còn nhỏ.""Trước đây, tôi chỉ thỉnh thoảng mới nghĩ về chuyện này. Cho đến khi sự nghiệp của tôi không suôn sẻ, tôi lại nghe nói đại ca B đã kế thừa gia nghiệp. Lòng tôi cảm thấy khó chịu, tôi đã vất vả phấn đấu để có công việc tốt, hắn ta là một kẻ xấu xa, dựa vào đâu mà lại càng ngày càng phất lên?""Đại sư, cô nói vướng mắc sẽ ảnh hưởng đến sự nghiệp của tôi, chính là vì lý do này sao?"Sở Nguyệt Nịnh gật đầu: "Anh không cam tâm, càng thất bại càng muốn kiếm tiền. Chỉ muốn chứng minh bản thân mạnh mẽ hơn đại ca B, phòng tập thể hình không đủ chi phí, anh liền vay vốn đầu tư quảng cáo, dùng mọi thủ đoạn để thu hút khách hàng.""Kết quả có thể đoán trước được.""Phòng tập thể hình phá sản tuyên bố đóng cửa. Anh còn nợ rất nhiều tiền vay chưa trả, mỗi ngày bị chủ nợ đòi tiền ráo riết. Hơn nữa, còn bị ảnh hưởng của bóng ma quá khứ, cuối cùng anh đã phát điên."Đúng vậy. Bát tự của Trần Hạo Minh vốn dĩ đã hướng đến sự điên rồ.Sau khi phòng tập thể hình phá sản, Trần Hạo Minh bị chủ nợ truy đuổi không còn đường về nhà, phải trốn đông trốn tây. Mỗi khi đêm khuya tĩnh lặng, anh ta lại mơ thấy cảnh tượng nhục nhã ngày xưa, khiến tinh thần trở nên hoảng loạn.Lúc lang thang đầu đường xó chợ với bộ dạng tả tơi, anh ta thường xuyên tự hỏi:"Vì sao cuộc đời của những kẻ xấu xa lại tốt đẹp hơn mình nhiều như vậy?"Trần Hạo Minh không thể ngờ rằng kết cục của mình lại thảm hại đến mức này. Sau một hồi im lặng, anh ta hỏi:"Vậy làm thế nào để tránh cho phòng tập thể hình phá sản đây?""Thực ra ngay khi cửa hàng mở ra, tôi đã nhận ra rằng có vấn đề lớn.""Đa phần khách hàng ở Phố Miếu là du khách, họ hiếm khi có thời gian rảnh rỗi đi du lịch lại dành thời gian cho phòng tập thể hình?" "Tôi thực sự không thể kiếm được tiền để chuyển chỗ, thiết bị tập thể dục tuy có thể di chuyển được nhưng trang trí thì không thể."Anh ta thực sự không muốn từ bỏ tâm huyết của mình.Nhưng khi nghĩ đến tình hình hiện tại, Trần Hạo Minh lại thở dài một hơi. Anh ta đã từng mời chuyên gia đến xem xét, nhưng họ đều nói rằng không có cách nào.Tuy rằng đại sư bói toán rất giỏi, nhưng cũng không thể giúp được gì cho anh ta."Thôi, tôi không muốn làm phiền đại sư nữa."Sở Nguyệt Nịnh mỉm cười: "Ai nói không có cách nào?"DTVTrần Hạo Minh ngẩng đầu lên kinh ngạc.Sở Nguyệt Nịnh vuốt tóc, rồi nói: "Nếu địa thế không tốt, vậy phải làm cho nó đủ độc đáo. Làm cho cả Hương Giang chỉ có một nhà của anh, khách hàng không có đối thủ cạnh tranh, tự nhiên sẽ đến chỗ anh."Trần Hạo Minh suy tư gật đầu: "Có lý.""Trước đây khi làm ở phòng tập thể hình, anh có những loại khách hàng nào?""Minh tinh và các chuyên gia trong các ngành nghề khác nhau." Trần Hạo Minh hơi do dự, "Nhưng họ đều rất bận rộn, công ty họ cũng cách xa chỗ tôi, chắc chắn sẽ không đến đây tập luyện.""Ai nói muốn họ đến đây tập luyện?" Sở Nguyệt Nịnh chỉ ra hướng giải quyết, "Anh có thể cho họ làm đại sứ thương hiệu.""Anh có biết vì sao các minh tinh đều đến tập thể hình không?"Trần Hạo Minh suy nghĩ một lúc rồi nói: "Để giữ gìn vóc dáng.""Vậy một thẻ hội viên có giá bao nhiêu tiền?" Sở Nguyệt Nịnh tiếp tục hỏi."3000 tệ nửa năm." Trần Hạo Minh theo lời gợi ý, dần dần hiểu ra, "Thiết bị phòng tập thể hình đều là mới, còn có dụng cụ tập luyện cao cấp quốc tế, theo tôi biết, ở Cửu Long chỉ có ba phòng tập thể hình có.""Phí hội viên của họ gấp đôi của tôi, không có lý gì mà có thứ tốt lại miễn phí, sẽ không có minh tinh nào muốn đến."
Nỗi đau tinh thần này như một vết sẹo hằn sâu trong tâm trí, luôn nhắc nhở anh ta.
Dù sau này đã trưởng thành và trở nên mạnh mẽ hơn, Trần Hạo Minh cũng không thể quên đi chuyện này.
Trần Hạo Minh bất đắc dĩ cười nói: "Lúc trưởng thành, tôi không thể quên đi Trần Hạo Minh khi còn nhỏ."
"Trước đây, tôi chỉ thỉnh thoảng mới nghĩ về chuyện này. Cho đến khi sự nghiệp của tôi không suôn sẻ, tôi lại nghe nói đại ca B đã kế thừa gia nghiệp. Lòng tôi cảm thấy khó chịu, tôi đã vất vả phấn đấu để có công việc tốt, hắn ta là một kẻ xấu xa, dựa vào đâu mà lại càng ngày càng phất lên?"
"Đại sư, cô nói vướng mắc sẽ ảnh hưởng đến sự nghiệp của tôi, chính là vì lý do này sao?"
Sở Nguyệt Nịnh gật đầu: "Anh không cam tâm, càng thất bại càng muốn kiếm tiền. Chỉ muốn chứng minh bản thân mạnh mẽ hơn đại ca B, phòng tập thể hình không đủ chi phí, anh liền vay vốn đầu tư quảng cáo, dùng mọi thủ đoạn để thu hút khách hàng."
"Kết quả có thể đoán trước được."
"Phòng tập thể hình phá sản tuyên bố đóng cửa. Anh còn nợ rất nhiều tiền vay chưa trả, mỗi ngày bị chủ nợ đòi tiền ráo riết. Hơn nữa, còn bị ảnh hưởng của bóng ma quá khứ, cuối cùng anh đã phát điên."
Đúng vậy. Bát tự của Trần Hạo Minh vốn dĩ đã hướng đến sự điên rồ.
Sau khi phòng tập thể hình phá sản, Trần Hạo Minh bị chủ nợ truy đuổi không còn đường về nhà, phải trốn đông trốn tây. Mỗi khi đêm khuya tĩnh lặng, anh ta lại mơ thấy cảnh tượng nhục nhã ngày xưa, khiến tinh thần trở nên hoảng loạn.
Lúc lang thang đầu đường xó chợ với bộ dạng tả tơi, anh ta thường xuyên tự hỏi:
"Vì sao cuộc đời của những kẻ xấu xa lại tốt đẹp hơn mình nhiều như vậy?"
Trần Hạo Minh không thể ngờ rằng kết cục của mình lại thảm hại đến mức này. Sau một hồi im lặng, anh ta hỏi:
"Vậy làm thế nào để tránh cho phòng tập thể hình phá sản đây?"
"Thực ra ngay khi cửa hàng mở ra, tôi đã nhận ra rằng có vấn đề lớn."
"Đa phần khách hàng ở Phố Miếu là du khách, họ hiếm khi có thời gian rảnh rỗi đi du lịch lại dành thời gian cho phòng tập thể hình?"
"Tôi thực sự không thể kiếm được tiền để chuyển chỗ, thiết bị tập thể dục tuy có thể di chuyển được nhưng trang trí thì không thể."
Anh ta thực sự không muốn từ bỏ tâm huyết của mình.
Nhưng khi nghĩ đến tình hình hiện tại, Trần Hạo Minh lại thở dài một hơi. Anh ta đã từng mời chuyên gia đến xem xét, nhưng họ đều nói rằng không có cách nào.
Tuy rằng đại sư bói toán rất giỏi, nhưng cũng không thể giúp được gì cho anh ta.
"Thôi, tôi không muốn làm phiền đại sư nữa."
Sở Nguyệt Nịnh mỉm cười: "Ai nói không có cách nào?"
DTV
Trần Hạo Minh ngẩng đầu lên kinh ngạc.
Sở Nguyệt Nịnh vuốt tóc, rồi nói: "Nếu địa thế không tốt, vậy phải làm cho nó đủ độc đáo. Làm cho cả Hương Giang chỉ có một nhà của anh, khách hàng không có đối thủ cạnh tranh, tự nhiên sẽ đến chỗ anh."
Trần Hạo Minh suy tư gật đầu: "Có lý."
"Trước đây khi làm ở phòng tập thể hình, anh có những loại khách hàng nào?"
"Minh tinh và các chuyên gia trong các ngành nghề khác nhau." Trần Hạo Minh hơi do dự, "Nhưng họ đều rất bận rộn, công ty họ cũng cách xa chỗ tôi, chắc chắn sẽ không đến đây tập luyện."
"Ai nói muốn họ đến đây tập luyện?" Sở Nguyệt Nịnh chỉ ra hướng giải quyết, "Anh có thể cho họ làm đại sứ thương hiệu."
"Anh có biết vì sao các minh tinh đều đến tập thể hình không?"
Trần Hạo Minh suy nghĩ một lúc rồi nói: "Để giữ gìn vóc dáng."
"Vậy một thẻ hội viên có giá bao nhiêu tiền?" Sở Nguyệt Nịnh tiếp tục hỏi.
"3000 tệ nửa năm." Trần Hạo Minh theo lời gợi ý, dần dần hiểu ra, "Thiết bị phòng tập thể hình đều là mới, còn có dụng cụ tập luyện cao cấp quốc tế, theo tôi biết, ở Cửu Long chỉ có ba phòng tập thể hình có."
"Phí hội viên của họ gấp đôi của tôi, không có lý gì mà có thứ tốt lại miễn phí, sẽ không có minh tinh nào muốn đến."
Xuyên Không Ta Dùng Kĩ Nghệ Bói Toán Thiên Đỉnh Để Kiếm SốngTác giả: Trần Niên Nãi PhaoTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Linh Dị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Xuyên Không"Em gái nước đường, tỉnh lại đi." "Ai nha, thật là đáng thương, mấy tên lưu manh khốn kiếp này ra tay không hề nhẹ chút nào." "Đánh người bất tỉnh rồi bỏ chạy, chúng nó sẽ bị thiên lôi đánh chết." Phố Miếu ở Cửu Long nhộn nhịp xe cộ, biển hiệu mọc lên san sát, cửa hàng âm thanh làm sống dậy những ngày tháng huy hoàng của Beyond*, âm nhạc xuyên qua con phố sầm uất nhất Hương Giang này, các quầy hàng bán đồ lặt vặt và đồ ăn nhẹ nối tiếp nhau. (*tên một ban nhạc rock của Hồng Kông thập niên 80. Cre: wikipedia) Năm giờ chiều, tới gần giờ tan tầm của người dân thành phố Hương Giang, là thời điểm hoạt động kinh doanh nhộn nhịp nhất. Một số chủ quán lại không quan tâm đến việc kinh doanh của mình, đang tụ tập lại một chỗ, lo lắng nhìn cô gái bất tỉnh ở quán nước đường. “Dậy đi, dậy đi!” ông chủ nhà hàng Trương Ký hô lên. Sở Nguyệt Nịnh chậm rãi mở mắt ra, thanh âm ồn ào náo động. Cô nhìn những cái đầu tranh nhau ghé vào phía trên đầu mình, đầu óc trống rỗng trong giây lát. Đây là đâu? Cô nhớ… Nỗi đau tinh thần này như một vết sẹo hằn sâu trong tâm trí, luôn nhắc nhở anh ta.Dù sau này đã trưởng thành và trở nên mạnh mẽ hơn, Trần Hạo Minh cũng không thể quên đi chuyện này.Trần Hạo Minh bất đắc dĩ cười nói: "Lúc trưởng thành, tôi không thể quên đi Trần Hạo Minh khi còn nhỏ.""Trước đây, tôi chỉ thỉnh thoảng mới nghĩ về chuyện này. Cho đến khi sự nghiệp của tôi không suôn sẻ, tôi lại nghe nói đại ca B đã kế thừa gia nghiệp. Lòng tôi cảm thấy khó chịu, tôi đã vất vả phấn đấu để có công việc tốt, hắn ta là một kẻ xấu xa, dựa vào đâu mà lại càng ngày càng phất lên?""Đại sư, cô nói vướng mắc sẽ ảnh hưởng đến sự nghiệp của tôi, chính là vì lý do này sao?"Sở Nguyệt Nịnh gật đầu: "Anh không cam tâm, càng thất bại càng muốn kiếm tiền. Chỉ muốn chứng minh bản thân mạnh mẽ hơn đại ca B, phòng tập thể hình không đủ chi phí, anh liền vay vốn đầu tư quảng cáo, dùng mọi thủ đoạn để thu hút khách hàng.""Kết quả có thể đoán trước được.""Phòng tập thể hình phá sản tuyên bố đóng cửa. Anh còn nợ rất nhiều tiền vay chưa trả, mỗi ngày bị chủ nợ đòi tiền ráo riết. Hơn nữa, còn bị ảnh hưởng của bóng ma quá khứ, cuối cùng anh đã phát điên."Đúng vậy. Bát tự của Trần Hạo Minh vốn dĩ đã hướng đến sự điên rồ.Sau khi phòng tập thể hình phá sản, Trần Hạo Minh bị chủ nợ truy đuổi không còn đường về nhà, phải trốn đông trốn tây. Mỗi khi đêm khuya tĩnh lặng, anh ta lại mơ thấy cảnh tượng nhục nhã ngày xưa, khiến tinh thần trở nên hoảng loạn.Lúc lang thang đầu đường xó chợ với bộ dạng tả tơi, anh ta thường xuyên tự hỏi:"Vì sao cuộc đời của những kẻ xấu xa lại tốt đẹp hơn mình nhiều như vậy?"Trần Hạo Minh không thể ngờ rằng kết cục của mình lại thảm hại đến mức này. Sau một hồi im lặng, anh ta hỏi:"Vậy làm thế nào để tránh cho phòng tập thể hình phá sản đây?""Thực ra ngay khi cửa hàng mở ra, tôi đã nhận ra rằng có vấn đề lớn.""Đa phần khách hàng ở Phố Miếu là du khách, họ hiếm khi có thời gian rảnh rỗi đi du lịch lại dành thời gian cho phòng tập thể hình?" "Tôi thực sự không thể kiếm được tiền để chuyển chỗ, thiết bị tập thể dục tuy có thể di chuyển được nhưng trang trí thì không thể."Anh ta thực sự không muốn từ bỏ tâm huyết của mình.Nhưng khi nghĩ đến tình hình hiện tại, Trần Hạo Minh lại thở dài một hơi. Anh ta đã từng mời chuyên gia đến xem xét, nhưng họ đều nói rằng không có cách nào.Tuy rằng đại sư bói toán rất giỏi, nhưng cũng không thể giúp được gì cho anh ta."Thôi, tôi không muốn làm phiền đại sư nữa."Sở Nguyệt Nịnh mỉm cười: "Ai nói không có cách nào?"DTVTrần Hạo Minh ngẩng đầu lên kinh ngạc.Sở Nguyệt Nịnh vuốt tóc, rồi nói: "Nếu địa thế không tốt, vậy phải làm cho nó đủ độc đáo. Làm cho cả Hương Giang chỉ có một nhà của anh, khách hàng không có đối thủ cạnh tranh, tự nhiên sẽ đến chỗ anh."Trần Hạo Minh suy tư gật đầu: "Có lý.""Trước đây khi làm ở phòng tập thể hình, anh có những loại khách hàng nào?""Minh tinh và các chuyên gia trong các ngành nghề khác nhau." Trần Hạo Minh hơi do dự, "Nhưng họ đều rất bận rộn, công ty họ cũng cách xa chỗ tôi, chắc chắn sẽ không đến đây tập luyện.""Ai nói muốn họ đến đây tập luyện?" Sở Nguyệt Nịnh chỉ ra hướng giải quyết, "Anh có thể cho họ làm đại sứ thương hiệu.""Anh có biết vì sao các minh tinh đều đến tập thể hình không?"Trần Hạo Minh suy nghĩ một lúc rồi nói: "Để giữ gìn vóc dáng.""Vậy một thẻ hội viên có giá bao nhiêu tiền?" Sở Nguyệt Nịnh tiếp tục hỏi."3000 tệ nửa năm." Trần Hạo Minh theo lời gợi ý, dần dần hiểu ra, "Thiết bị phòng tập thể hình đều là mới, còn có dụng cụ tập luyện cao cấp quốc tế, theo tôi biết, ở Cửu Long chỉ có ba phòng tập thể hình có.""Phí hội viên của họ gấp đôi của tôi, không có lý gì mà có thứ tốt lại miễn phí, sẽ không có minh tinh nào muốn đến."