"Em gái nước đường, tỉnh lại đi." "Ai nha, thật là đáng thương, mấy tên lưu manh khốn kiếp này ra tay không hề nhẹ chút nào." "Đánh người bất tỉnh rồi bỏ chạy, chúng nó sẽ bị thiên lôi đánh chết." Phố Miếu ở Cửu Long nhộn nhịp xe cộ, biển hiệu mọc lên san sát, cửa hàng âm thanh làm sống dậy những ngày tháng huy hoàng của Beyond*, âm nhạc xuyên qua con phố sầm uất nhất Hương Giang này, các quầy hàng bán đồ lặt vặt và đồ ăn nhẹ nối tiếp nhau. (*tên một ban nhạc rock của Hồng Kông thập niên 80. Cre: wikipedia) Năm giờ chiều, tới gần giờ tan tầm của người dân thành phố Hương Giang, là thời điểm hoạt động kinh doanh nhộn nhịp nhất. Một số chủ quán lại không quan tâm đến việc kinh doanh của mình, đang tụ tập lại một chỗ, lo lắng nhìn cô gái bất tỉnh ở quán nước đường. “Dậy đi, dậy đi!” ông chủ nhà hàng Trương Ký hô lên. Sở Nguyệt Nịnh chậm rãi mở mắt ra, thanh âm ồn ào náo động. Cô nhìn những cái đầu tranh nhau ghé vào phía trên đầu mình, đầu óc trống rỗng trong giây lát. Đây là đâu? Cô nhớ…

Chương 353: Chương 353

Xuyên Không Ta Dùng Kĩ Nghệ Bói Toán Thiên Đỉnh Để Kiếm SốngTác giả: Trần Niên Nãi PhaoTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Linh Dị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Xuyên Không"Em gái nước đường, tỉnh lại đi." "Ai nha, thật là đáng thương, mấy tên lưu manh khốn kiếp này ra tay không hề nhẹ chút nào." "Đánh người bất tỉnh rồi bỏ chạy, chúng nó sẽ bị thiên lôi đánh chết." Phố Miếu ở Cửu Long nhộn nhịp xe cộ, biển hiệu mọc lên san sát, cửa hàng âm thanh làm sống dậy những ngày tháng huy hoàng của Beyond*, âm nhạc xuyên qua con phố sầm uất nhất Hương Giang này, các quầy hàng bán đồ lặt vặt và đồ ăn nhẹ nối tiếp nhau. (*tên một ban nhạc rock của Hồng Kông thập niên 80. Cre: wikipedia) Năm giờ chiều, tới gần giờ tan tầm của người dân thành phố Hương Giang, là thời điểm hoạt động kinh doanh nhộn nhịp nhất. Một số chủ quán lại không quan tâm đến việc kinh doanh của mình, đang tụ tập lại một chỗ, lo lắng nhìn cô gái bất tỉnh ở quán nước đường. “Dậy đi, dậy đi!” ông chủ nhà hàng Trương Ký hô lên. Sở Nguyệt Nịnh chậm rãi mở mắt ra, thanh âm ồn ào náo động. Cô nhìn những cái đầu tranh nhau ghé vào phía trên đầu mình, đầu óc trống rỗng trong giây lát. Đây là đâu? Cô nhớ… Xuyên Không Ta Dùng Kĩ Nghệ Bói Toán Thiên Đỉnh Để Kiếm Sống - Chương 353Cập nhật lúc: 2025-03-26 13:38:10Lượt xem: 54 "Nhớ chứ, đại ca B bắt nạt thằng nhóc đó, hắn luyện ra đầy người cơ bắp lại đuổi theo chúng ta đánh." Tên đàn em rùng mình, "Thiếu chút nữa đánh nứt đầu tao, đau đến sau này gặp hắn tao cũng lẩn trốn. Dù có c.h.ế.t hóa thành tro tao cũng vẫn nhớ rõ hắn."Cao su lại cắn một miếng cơm nắm, "Trần Hạo Minh đúng là có mệnh tốt, hắn dùng mấy trăm triệu mở phòng tập thể hình, ai, giờ đã là ông chủ lớn. Chúng ta không so được."Nói xong, tên lưu manh lại hỏi Tiểu Lục."Này, theo mày chúng ta còn có cơ hội đổi đời không?""Đổi đời? Nằm mơ à?" Tiểu Lục ăn hết cơm nắm, nhét cái túi nilon bẩn thỉu vào túi áo rồi thúc giục, "Đã thế rồi thì cứ thế này thôi."Một cơn gió thổi qua.Trần Hạo Minh buông tay, để mặc tờ giấy bị gió cuốn đi. Anh ta khẽ cười, gánh nặng trong lòng nháy mắt tan biến.Hóa ra đại sư chỉ muốn cho anh ta đến xem hai tên lưu manh này thảm hại đến mức nào."Chú ấy nói không sai, tha thứ cho chúng nó là đi ngược lại ý của Diêm La Vương."Anh ta xoay người chuẩn bị rời đi, tính toán dựa theo phương pháp đại sư hướng dẫn, sẽ cấp cho vài khách hàng thẻ hội viên miễn phí. Vừa mới nhấc chân, liền thấy một người từ văn phòng nhà máy xi măng đi ra.Đúng là ông chủ nhà máy xi măng, cũng là khách hàng cũ của Trần Hạo Minh."Trần tiên sinh?" Ông chủ vẻ mặt kinh ngạc, "Thật trùng hợp, anh làm gì ở đây vậy?"Giọng nói của ông chủ thu hút sự chú ý của hai tên đàn em đang vác xi măng.Bọn họ ngẩng đầu nhìn lại, mặt mày nhăn nhó.Trần Hạo Minh ăn mặc chỉnh tề, dáng vẻ của một doanh nhân thành đạt đứng nói chuyện đĩnh đạc với ông chủ, sau lưng là văn phòng mà bình thường bọn họ không bao giờ có tư cách bước vào.Suốt cả quá trình.Trần Hạo Minh không hề liếc nhìn bọn họ lấy một lần.Giống như họ chỉ là những hạt cát vô cùng nhỏ bé."Trần Hạo Minh?"Cao su và Tiểu Lục sửng sốt, trong nháy mắt, họ cảm thấy một sự chênh lệch to lớn, sự tự ti, không cam lòng,... ập đến. Mặt như bị tát mấy cái đau điếng, những nắm đ.ấ.m mà họ từng giáng xuống Trần Hạo Minh, nay bị trả lại gấp nhiều lần.Từng cú đấm, từng cú đấm. Như đ.ấ.m thẳng vào tâm lý của họ, biến thành bóng ma ám ảnh họ suốt hàng thập kỷ sau, trở thành cơn ác mộng xuất hiện mỗi khi nửa đêm.---Tính xong quẻ, Sở Nguyệt Nịnh thu dọn đồ đạc."Sở đại sư," một tiếng chuông bạc vang lên.Sở Nguyệt Nịnh ngẩng đầu lên, nhìn thấy một bóng người đỏ rực đi vào.Tòng Linh mặc áo da đỏ, nhai kẹo cao su, một tay vén mái tóc xoăn màu rượu vang, mắt đảo quanh quán một lượt. "Dọn quán à?"Sở Nguyệt Nịnh nhìn thấy Tòng Linh, quay ra sau nhìn lại.Vẫn không thấy Khâu Hào đâu.Cô cong cong mắt, "Vâng, hôm nay đã tính xong quẻ.""Để tôi giúp."Chỉ trong chớp mắt, Tòng Linh đã thu liễm vẻ phong tình, nhả kẹo cao su vào khăn giấy rồi bỏ vào túi, giúp đỡ dọn dẹp bàn ghế quán và chất lên xe."Đại sư, định mở cửa hàng à?"Sở Nguyệt Nịnh ngạc nhiên, chuyện mở cửa hàng của cô còn chưa râm ran đâu, sao Tòng Linh đã biết?Tòng Linh nhìn ra vẻ ngạc nhiên của Sở Nguyệt Nịnh, ngượng ngùng cười: "Trên đời này không có gì là kín kẽ, nhất là phố Miếu, căn bản không có bí mật."Phố Miếu nổi tiếng với những nơi ăn chơi trác táng và những vụ ẩu đả của xã hội đen.Một tin đồn nhỏ cũng có thể lan truyền khắp nơi.Thấy Sở Nguyệt Nịnh vẫn còn khó hiểu, Tòng Linh bật cười: "Được rồi, không đùa đại sư nữa. Người chủ nhà kia tôi biết nên thuận miệng hỏi thôi.""À." Sở Nguyệt Nịnh bừng tỉnh.Xem phòng cũng là tranh thủ thời gian, vị trí và không gian đều ưng ý nên quyết định thuê, những việc tiếp theo đều do Trương Kiến Đức hỗ trợ.Lại nói tiếp."Tôi còn chưa gặp đội thợ trang trí.""Lát nữa qua xem."DTV"Có thể gọi Phi Ngư Ca đến hỗ trợ."

Xuyên Không Ta Dùng Kĩ Nghệ Bói Toán Thiên Đỉnh Để Kiếm Sống - Chương 353

Cập nhật lúc: 2025-03-26 13:38:10

Lượt xem: 54

 

"Nhớ chứ, đại ca B bắt nạt thằng nhóc đó, hắn luyện ra đầy người cơ bắp lại đuổi theo chúng ta đánh." Tên đàn em rùng mình, "Thiếu chút nữa đánh nứt đầu tao, đau đến sau này gặp hắn tao cũng lẩn trốn. Dù có c.h.ế.t hóa thành tro tao cũng vẫn nhớ rõ hắn."

Cao su lại cắn một miếng cơm nắm, "Trần Hạo Minh đúng là có mệnh tốt, hắn dùng mấy trăm triệu mở phòng tập thể hình, ai, giờ đã là ông chủ lớn. Chúng ta không so được."

Nói xong, tên lưu manh lại hỏi Tiểu Lục.

"Này, theo mày chúng ta còn có cơ hội đổi đời không?"

"Đổi đời? Nằm mơ à?" Tiểu Lục ăn hết cơm nắm, nhét cái túi nilon bẩn thỉu vào túi áo rồi thúc giục, "Đã thế rồi thì cứ thế này thôi."

Một cơn gió thổi qua.

Trần Hạo Minh buông tay, để mặc tờ giấy bị gió cuốn đi. Anh ta khẽ cười, gánh nặng trong lòng nháy mắt tan biến.

Hóa ra đại sư chỉ muốn cho anh ta đến xem hai tên lưu manh này thảm hại đến mức nào.

"Chú ấy nói không sai, tha thứ cho chúng nó là đi ngược lại ý của Diêm La Vương."

Anh ta xoay người chuẩn bị rời đi, tính toán dựa theo phương pháp đại sư hướng dẫn, sẽ cấp cho vài khách hàng thẻ hội viên miễn phí. Vừa mới nhấc chân, liền thấy một người từ văn phòng nhà máy xi măng đi ra.

Đúng là ông chủ nhà máy xi măng, cũng là khách hàng cũ của Trần Hạo Minh.

"Trần tiên sinh?" Ông chủ vẻ mặt kinh ngạc, "Thật trùng hợp, anh làm gì ở đây vậy?"

Giọng nói của ông chủ thu hút sự chú ý của hai tên đàn em đang vác xi măng.

Bọn họ ngẩng đầu nhìn lại, mặt mày nhăn nhó.

Trần Hạo Minh ăn mặc chỉnh tề, dáng vẻ của một doanh nhân thành đạt đứng nói chuyện đĩnh đạc với ông chủ, sau lưng là văn phòng mà bình thường bọn họ không bao giờ có tư cách bước vào.

Suốt cả quá trình.

Trần Hạo Minh không hề liếc nhìn bọn họ lấy một lần.

Giống như họ chỉ là những hạt cát vô cùng nhỏ bé.

"Trần Hạo Minh?"

Cao su và Tiểu Lục sửng sốt, trong nháy mắt, họ cảm thấy một sự chênh lệch to lớn, sự tự ti, không cam lòng,... ập đến. Mặt như bị tát mấy cái đau điếng, những nắm đ.ấ.m mà họ từng giáng xuống Trần Hạo Minh, nay bị trả lại gấp nhiều lần.

Từng cú đấm, từng cú đấm.

 

Như đ.ấ.m thẳng vào tâm lý của họ, biến thành bóng ma ám ảnh họ suốt hàng thập kỷ sau, trở thành cơn ác mộng xuất hiện mỗi khi nửa đêm.

---

Tính xong quẻ, Sở Nguyệt Nịnh thu dọn đồ đạc.

"Sở đại sư," một tiếng chuông bạc vang lên.

Sở Nguyệt Nịnh ngẩng đầu lên, nhìn thấy một bóng người đỏ rực đi vào.

Tòng Linh mặc áo da đỏ, nhai kẹo cao su, một tay vén mái tóc xoăn màu rượu vang, mắt đảo quanh quán một lượt. "Dọn quán à?"

Sở Nguyệt Nịnh nhìn thấy Tòng Linh, quay ra sau nhìn lại.

Vẫn không thấy Khâu Hào đâu.

Cô cong cong mắt, "Vâng, hôm nay đã tính xong quẻ."

"Để tôi giúp."

Chỉ trong chớp mắt, Tòng Linh đã thu liễm vẻ phong tình, nhả kẹo cao su vào khăn giấy rồi bỏ vào túi, giúp đỡ dọn dẹp bàn ghế quán và chất lên xe.

"Đại sư, định mở cửa hàng à?"

Sở Nguyệt Nịnh ngạc nhiên, chuyện mở cửa hàng của cô còn chưa râm ran đâu, sao Tòng Linh đã biết?

Tòng Linh nhìn ra vẻ ngạc nhiên của Sở Nguyệt Nịnh, ngượng ngùng cười: "Trên đời này không có gì là kín kẽ, nhất là phố Miếu, căn bản không có bí mật."

Phố Miếu nổi tiếng với những nơi ăn chơi trác táng và những vụ ẩu đả của xã hội đen.

Một tin đồn nhỏ cũng có thể lan truyền khắp nơi.

Thấy Sở Nguyệt Nịnh vẫn còn khó hiểu, Tòng Linh bật cười: "Được rồi, không đùa đại sư nữa. Người chủ nhà kia tôi biết nên thuận miệng hỏi thôi."

"À." Sở Nguyệt Nịnh bừng tỉnh.

Xem phòng cũng là tranh thủ thời gian, vị trí và không gian đều ưng ý nên quyết định thuê, những việc tiếp theo đều do Trương Kiến Đức hỗ trợ.

Lại nói tiếp.

"Tôi còn chưa gặp đội thợ trang trí."

"Lát nữa qua xem."

DTV

"Có thể gọi Phi Ngư Ca đến hỗ trợ."

Xuyên Không Ta Dùng Kĩ Nghệ Bói Toán Thiên Đỉnh Để Kiếm SốngTác giả: Trần Niên Nãi PhaoTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Linh Dị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Xuyên Không"Em gái nước đường, tỉnh lại đi." "Ai nha, thật là đáng thương, mấy tên lưu manh khốn kiếp này ra tay không hề nhẹ chút nào." "Đánh người bất tỉnh rồi bỏ chạy, chúng nó sẽ bị thiên lôi đánh chết." Phố Miếu ở Cửu Long nhộn nhịp xe cộ, biển hiệu mọc lên san sát, cửa hàng âm thanh làm sống dậy những ngày tháng huy hoàng của Beyond*, âm nhạc xuyên qua con phố sầm uất nhất Hương Giang này, các quầy hàng bán đồ lặt vặt và đồ ăn nhẹ nối tiếp nhau. (*tên một ban nhạc rock của Hồng Kông thập niên 80. Cre: wikipedia) Năm giờ chiều, tới gần giờ tan tầm của người dân thành phố Hương Giang, là thời điểm hoạt động kinh doanh nhộn nhịp nhất. Một số chủ quán lại không quan tâm đến việc kinh doanh của mình, đang tụ tập lại một chỗ, lo lắng nhìn cô gái bất tỉnh ở quán nước đường. “Dậy đi, dậy đi!” ông chủ nhà hàng Trương Ký hô lên. Sở Nguyệt Nịnh chậm rãi mở mắt ra, thanh âm ồn ào náo động. Cô nhìn những cái đầu tranh nhau ghé vào phía trên đầu mình, đầu óc trống rỗng trong giây lát. Đây là đâu? Cô nhớ… Xuyên Không Ta Dùng Kĩ Nghệ Bói Toán Thiên Đỉnh Để Kiếm Sống - Chương 353Cập nhật lúc: 2025-03-26 13:38:10Lượt xem: 54 "Nhớ chứ, đại ca B bắt nạt thằng nhóc đó, hắn luyện ra đầy người cơ bắp lại đuổi theo chúng ta đánh." Tên đàn em rùng mình, "Thiếu chút nữa đánh nứt đầu tao, đau đến sau này gặp hắn tao cũng lẩn trốn. Dù có c.h.ế.t hóa thành tro tao cũng vẫn nhớ rõ hắn."Cao su lại cắn một miếng cơm nắm, "Trần Hạo Minh đúng là có mệnh tốt, hắn dùng mấy trăm triệu mở phòng tập thể hình, ai, giờ đã là ông chủ lớn. Chúng ta không so được."Nói xong, tên lưu manh lại hỏi Tiểu Lục."Này, theo mày chúng ta còn có cơ hội đổi đời không?""Đổi đời? Nằm mơ à?" Tiểu Lục ăn hết cơm nắm, nhét cái túi nilon bẩn thỉu vào túi áo rồi thúc giục, "Đã thế rồi thì cứ thế này thôi."Một cơn gió thổi qua.Trần Hạo Minh buông tay, để mặc tờ giấy bị gió cuốn đi. Anh ta khẽ cười, gánh nặng trong lòng nháy mắt tan biến.Hóa ra đại sư chỉ muốn cho anh ta đến xem hai tên lưu manh này thảm hại đến mức nào."Chú ấy nói không sai, tha thứ cho chúng nó là đi ngược lại ý của Diêm La Vương."Anh ta xoay người chuẩn bị rời đi, tính toán dựa theo phương pháp đại sư hướng dẫn, sẽ cấp cho vài khách hàng thẻ hội viên miễn phí. Vừa mới nhấc chân, liền thấy một người từ văn phòng nhà máy xi măng đi ra.Đúng là ông chủ nhà máy xi măng, cũng là khách hàng cũ của Trần Hạo Minh."Trần tiên sinh?" Ông chủ vẻ mặt kinh ngạc, "Thật trùng hợp, anh làm gì ở đây vậy?"Giọng nói của ông chủ thu hút sự chú ý của hai tên đàn em đang vác xi măng.Bọn họ ngẩng đầu nhìn lại, mặt mày nhăn nhó.Trần Hạo Minh ăn mặc chỉnh tề, dáng vẻ của một doanh nhân thành đạt đứng nói chuyện đĩnh đạc với ông chủ, sau lưng là văn phòng mà bình thường bọn họ không bao giờ có tư cách bước vào.Suốt cả quá trình.Trần Hạo Minh không hề liếc nhìn bọn họ lấy một lần.Giống như họ chỉ là những hạt cát vô cùng nhỏ bé."Trần Hạo Minh?"Cao su và Tiểu Lục sửng sốt, trong nháy mắt, họ cảm thấy một sự chênh lệch to lớn, sự tự ti, không cam lòng,... ập đến. Mặt như bị tát mấy cái đau điếng, những nắm đ.ấ.m mà họ từng giáng xuống Trần Hạo Minh, nay bị trả lại gấp nhiều lần.Từng cú đấm, từng cú đấm. Như đ.ấ.m thẳng vào tâm lý của họ, biến thành bóng ma ám ảnh họ suốt hàng thập kỷ sau, trở thành cơn ác mộng xuất hiện mỗi khi nửa đêm.---Tính xong quẻ, Sở Nguyệt Nịnh thu dọn đồ đạc."Sở đại sư," một tiếng chuông bạc vang lên.Sở Nguyệt Nịnh ngẩng đầu lên, nhìn thấy một bóng người đỏ rực đi vào.Tòng Linh mặc áo da đỏ, nhai kẹo cao su, một tay vén mái tóc xoăn màu rượu vang, mắt đảo quanh quán một lượt. "Dọn quán à?"Sở Nguyệt Nịnh nhìn thấy Tòng Linh, quay ra sau nhìn lại.Vẫn không thấy Khâu Hào đâu.Cô cong cong mắt, "Vâng, hôm nay đã tính xong quẻ.""Để tôi giúp."Chỉ trong chớp mắt, Tòng Linh đã thu liễm vẻ phong tình, nhả kẹo cao su vào khăn giấy rồi bỏ vào túi, giúp đỡ dọn dẹp bàn ghế quán và chất lên xe."Đại sư, định mở cửa hàng à?"Sở Nguyệt Nịnh ngạc nhiên, chuyện mở cửa hàng của cô còn chưa râm ran đâu, sao Tòng Linh đã biết?Tòng Linh nhìn ra vẻ ngạc nhiên của Sở Nguyệt Nịnh, ngượng ngùng cười: "Trên đời này không có gì là kín kẽ, nhất là phố Miếu, căn bản không có bí mật."Phố Miếu nổi tiếng với những nơi ăn chơi trác táng và những vụ ẩu đả của xã hội đen.Một tin đồn nhỏ cũng có thể lan truyền khắp nơi.Thấy Sở Nguyệt Nịnh vẫn còn khó hiểu, Tòng Linh bật cười: "Được rồi, không đùa đại sư nữa. Người chủ nhà kia tôi biết nên thuận miệng hỏi thôi.""À." Sở Nguyệt Nịnh bừng tỉnh.Xem phòng cũng là tranh thủ thời gian, vị trí và không gian đều ưng ý nên quyết định thuê, những việc tiếp theo đều do Trương Kiến Đức hỗ trợ.Lại nói tiếp."Tôi còn chưa gặp đội thợ trang trí.""Lát nữa qua xem."DTV"Có thể gọi Phi Ngư Ca đến hỗ trợ."

Chương 353: Chương 353