"Em gái nước đường, tỉnh lại đi." "Ai nha, thật là đáng thương, mấy tên lưu manh khốn kiếp này ra tay không hề nhẹ chút nào." "Đánh người bất tỉnh rồi bỏ chạy, chúng nó sẽ bị thiên lôi đánh chết." Phố Miếu ở Cửu Long nhộn nhịp xe cộ, biển hiệu mọc lên san sát, cửa hàng âm thanh làm sống dậy những ngày tháng huy hoàng của Beyond*, âm nhạc xuyên qua con phố sầm uất nhất Hương Giang này, các quầy hàng bán đồ lặt vặt và đồ ăn nhẹ nối tiếp nhau. (*tên một ban nhạc rock của Hồng Kông thập niên 80. Cre: wikipedia) Năm giờ chiều, tới gần giờ tan tầm của người dân thành phố Hương Giang, là thời điểm hoạt động kinh doanh nhộn nhịp nhất. Một số chủ quán lại không quan tâm đến việc kinh doanh của mình, đang tụ tập lại một chỗ, lo lắng nhìn cô gái bất tỉnh ở quán nước đường. “Dậy đi, dậy đi!” ông chủ nhà hàng Trương Ký hô lên. Sở Nguyệt Nịnh chậm rãi mở mắt ra, thanh âm ồn ào náo động. Cô nhìn những cái đầu tranh nhau ghé vào phía trên đầu mình, đầu óc trống rỗng trong giây lát. Đây là đâu? Cô nhớ…

Chương 352: Chương 352

Xuyên Không Ta Dùng Kĩ Nghệ Bói Toán Thiên Đỉnh Để Kiếm SốngTác giả: Trần Niên Nãi PhaoTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Linh Dị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Xuyên Không"Em gái nước đường, tỉnh lại đi." "Ai nha, thật là đáng thương, mấy tên lưu manh khốn kiếp này ra tay không hề nhẹ chút nào." "Đánh người bất tỉnh rồi bỏ chạy, chúng nó sẽ bị thiên lôi đánh chết." Phố Miếu ở Cửu Long nhộn nhịp xe cộ, biển hiệu mọc lên san sát, cửa hàng âm thanh làm sống dậy những ngày tháng huy hoàng của Beyond*, âm nhạc xuyên qua con phố sầm uất nhất Hương Giang này, các quầy hàng bán đồ lặt vặt và đồ ăn nhẹ nối tiếp nhau. (*tên một ban nhạc rock của Hồng Kông thập niên 80. Cre: wikipedia) Năm giờ chiều, tới gần giờ tan tầm của người dân thành phố Hương Giang, là thời điểm hoạt động kinh doanh nhộn nhịp nhất. Một số chủ quán lại không quan tâm đến việc kinh doanh của mình, đang tụ tập lại một chỗ, lo lắng nhìn cô gái bất tỉnh ở quán nước đường. “Dậy đi, dậy đi!” ông chủ nhà hàng Trương Ký hô lên. Sở Nguyệt Nịnh chậm rãi mở mắt ra, thanh âm ồn ào náo động. Cô nhìn những cái đầu tranh nhau ghé vào phía trên đầu mình, đầu óc trống rỗng trong giây lát. Đây là đâu? Cô nhớ… Trần Hạo Minh càng nghĩ càng phấn khích.Tại sao trước đây anh ta không nghĩ đến điều này?Chỉ cần các minh tinh đồng ý, chẳng phải là tương đương với việc mở rộng quảng cáo miễn phí sao?Anh ta như thể đã nhìn thấy cảnh tượng phòng tập thể hình hồi sinh, khách đến đầy nhà.Sở Nguyệt Nịnh thấy Trần Hạo Minh đã hiểu ra, mỉm cười nhẹ nhàng: "Đúng vậy."Hiệu ứng của các minh tinh quả thật rất lớn.Bất kể người dân Hương Giang có chú ý đến các minh tinh hay không thì việc có thể cùng minh tinh sử dụng chung phòng tập thể hình cũng đủ để họ cảm thấy tự hào.Sử dụng minh tinh làm mồi nhử để thu hút khách hàng mới."Vậy phòng tập thể hình của anh có nhiều khách hàng nữ hay nam hơn?""Nữ nhiều hơn." Trần Hạo Minh khẳng định.Sở Nguyệt Nịnh cười nói: "Nếu anh có thể hy sinh sắc đẹp để thu hút khách hàng, vậy sao không mời thêm một số huấn luyện viên nam?"Trần Hạo Minh lập tức đỏ mặt, "Cũng... cũng là bất đắc dĩ thôi."Ngay lập tức, những người hàng xóm xung quanh bật cười vang.Chờ đến khi tiếng cười dần dần lắng xuống.Trần Hạo Minh trầm mặc một hồi lâu, cuối cùng vẫn mạnh dạn hỏi: "Đại sư, nếu vướng mắc ảnh hưởng đến tôi nhiều như vậy, vậy tôi có nên buông bỏ bọn họ không?"Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, lòng anh ta vẫn khó chịu.Nhưng nếu điều này thực sự ảnh hưởng đến sự nghiệp của anh ta, ảnh hưởng đến việc phòng tập thể hình có thể phát triển hay không, anh ta vẫn nghĩ nên từ bỏ.Sở Nguyệt Nịnh còn chưa kịp nói gì. Trong đám người, một người hàng xóm đã tức giận lên tiếng."Không được tha thứ, tha thứ cho họ là đi ngược lại ý của Diêm La Vương!""Đúng vậy! Huấn luyện viên Trần phải nhớ, sau này làm ăn phát đạt thì phải chế nhạo họ!""Năm nay tôi 50 tuổi, lúc nào cũng muốn rèn luyện sức khỏe. Yên tâm đi, những người hàng xóm này nhất định sẽ ủng hộ công việc kinh doanh của cậu!""Cháu gái tôi thích tập thể hình nhất, do trước đây không có phòng tập ở phố Miếu này, nên cháu phải đi taxi đến Vượng Giác. Tôi sẽ bảo cháu quay lại!"Trần Hạo Minh thấy hàng xóm đều ủng hộ mình, trái tim lạnh giá bỗng ấm áp lên. Anh ta cảm động, tâm trạng buồn bã u ám gần đây cũng sáng sủa hơn nhiều.Sở Nguyệt Nịnh viết một địa chỉ lên sổ tay, xé trang giấy đưa cho anh ta.DTV"Hãy đi xem, có lẽ vướng mắc có thể được giải quyết."Cô nháy mắt: "Còn có thể chế nhạo họ nữa."Trần Hạo Minh cầm tờ giấy, do dự một lúc, cuối cùng vẫn gọi taxi đến một khu công nghiệp ở Tây Cống.Anh ta dựa theo địa chỉ, và cuối cùng dừng lại ở một nhà máy xi măng.Những công nhân đang vác từng bao xi măng lên xe tải.Bụi mù mịt, Trần Hạo Minh không thể nhìn rõ khuôn mặt của mỗi người. Bỗng nhiên, một giọng nói hung hăng từ nhiều năm trước thu hút sự chú ý của anh ta."Tiểu Lục, Đại ca B bị tù bao nhiêu năm thế?" Hai người đàn ông mặt đầy xi măng đang ngồi ở góc tường ăn cơm hộp.Trần Hạo Minh nhận ra giọng nói đó chính là hai tên đàn em lưu manh của Đại ca B năm xưa."Tội cướp giật, ước chừng phán 20 năm." Tiểu Lục nhổ nước bọt, "Nếu không phải đại ca B trong nhà sụp đổ, làm ăn thất bại, hắn còn cần đi cướp giật sao? Chúng ta còn phải đi Tây Cống dọn xi măng sao?""Haizzz, chúng ta sao lại có số phận hẩm hiu này nhỉ?" Cao su nhìn chằm chằm vào hộp cơm không chút ngon miệng, thở dài, "Ăn cũng không nổi, ngủ cũng không dậy nổi, còn đi làm cũng không dậy nổi. Tan ca liền ở trong xưởng ngủ dưới đất.""So với Đại ca B, chúng ta vẫn tính là may mắn rồi." Tiểu Lục hùng hổ nói, "Ở tù còn định vượt ngục, lại bị thêm ba năm tù, lần trước đi thăm hắn, thấy hắn ở tù bị người ta đánh bầm dập mặt mày.""Đúng vậy."Cao su ngẩng cổ lên, nhìn thấy một người đàn ông tinh anh veston giày da đứng cách đó không xa, hắn ta không quen biết người đàn ông tinh anh đó là ai nhưng cảm thấy có chút quen mắt, cắn một miếng cơm nắm rồi tiến đến gần người anh em: "Mày còn nhớ Trần Hạo Minh không?"

Trần Hạo Minh càng nghĩ càng phấn khích.

Tại sao trước đây anh ta không nghĩ đến điều này?

Chỉ cần các minh tinh đồng ý, chẳng phải là tương đương với việc mở rộng quảng cáo miễn phí sao?

Anh ta như thể đã nhìn thấy cảnh tượng phòng tập thể hình hồi sinh, khách đến đầy nhà.

Sở Nguyệt Nịnh thấy Trần Hạo Minh đã hiểu ra, mỉm cười nhẹ nhàng: "Đúng vậy."

Hiệu ứng của các minh tinh quả thật rất lớn.

Bất kể người dân Hương Giang có chú ý đến các minh tinh hay không thì việc có thể cùng minh tinh sử dụng chung phòng tập thể hình cũng đủ để họ cảm thấy tự hào.

Sử dụng minh tinh làm mồi nhử để thu hút khách hàng mới.

"Vậy phòng tập thể hình của anh có nhiều khách hàng nữ hay nam hơn?"

"Nữ nhiều hơn." Trần Hạo Minh khẳng định.

Sở Nguyệt Nịnh cười nói: "Nếu anh có thể hy sinh sắc đẹp để thu hút khách hàng, vậy sao không mời thêm một số huấn luyện viên nam?"

Trần Hạo Minh lập tức đỏ mặt, "Cũng... cũng là bất đắc dĩ thôi."

Ngay lập tức, những người hàng xóm xung quanh bật cười vang.

Chờ đến khi tiếng cười dần dần lắng xuống.

Trần Hạo Minh trầm mặc một hồi lâu, cuối cùng vẫn mạnh dạn hỏi: "Đại sư, nếu vướng mắc ảnh hưởng đến tôi nhiều như vậy, vậy tôi có nên buông bỏ bọn họ không?"

Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, lòng anh ta vẫn khó chịu.

Nhưng nếu điều này thực sự ảnh hưởng đến sự nghiệp của anh ta, ảnh hưởng đến việc phòng tập thể hình có thể phát triển hay không, anh ta vẫn nghĩ nên từ bỏ.

Sở Nguyệt Nịnh còn chưa kịp nói gì.

 

Trong đám người, một người hàng xóm đã tức giận lên tiếng.

"Không được tha thứ, tha thứ cho họ là đi ngược lại ý của Diêm La Vương!"

"Đúng vậy! Huấn luyện viên Trần phải nhớ, sau này làm ăn phát đạt thì phải chế nhạo họ!"

"Năm nay tôi 50 tuổi, lúc nào cũng muốn rèn luyện sức khỏe. Yên tâm đi, những người hàng xóm này nhất định sẽ ủng hộ công việc kinh doanh của cậu!"

"Cháu gái tôi thích tập thể hình nhất, do trước đây không có phòng tập ở phố Miếu này, nên cháu phải đi taxi đến Vượng Giác. Tôi sẽ bảo cháu quay lại!"

Trần Hạo Minh thấy hàng xóm đều ủng hộ mình, trái tim lạnh giá bỗng ấm áp lên. Anh ta cảm động, tâm trạng buồn bã u ám gần đây cũng sáng sủa hơn nhiều.

Sở Nguyệt Nịnh viết một địa chỉ lên sổ tay, xé trang giấy đưa cho anh ta.

DTV

"Hãy đi xem, có lẽ vướng mắc có thể được giải quyết."

Cô nháy mắt: "Còn có thể chế nhạo họ nữa."

Trần Hạo Minh cầm tờ giấy, do dự một lúc, cuối cùng vẫn gọi taxi đến một khu công nghiệp ở Tây Cống.

Anh ta dựa theo địa chỉ, và cuối cùng dừng lại ở một nhà máy xi măng.

Những công nhân đang vác từng bao xi măng lên xe tải.

Bụi mù mịt, Trần Hạo Minh không thể nhìn rõ khuôn mặt của mỗi người. Bỗng nhiên, một giọng nói hung hăng từ nhiều năm trước thu hút sự chú ý của anh ta.

"Tiểu Lục, Đại ca B bị tù bao nhiêu năm thế?" Hai người đàn ông mặt đầy xi măng đang ngồi ở góc tường ăn cơm hộp.

Trần Hạo Minh nhận ra giọng nói đó chính là hai tên đàn em lưu manh của Đại ca B năm xưa.

"Tội cướp giật, ước chừng phán 20 năm." Tiểu Lục nhổ nước bọt, "Nếu không phải đại ca B trong nhà sụp đổ, làm ăn thất bại, hắn còn cần đi cướp giật sao? Chúng ta còn phải đi Tây Cống dọn xi măng sao?"

"Haizzz, chúng ta sao lại có số phận hẩm hiu này nhỉ?" Cao su nhìn chằm chằm vào hộp cơm không chút ngon miệng, thở dài, "Ăn cũng không nổi, ngủ cũng không dậy nổi, còn đi làm cũng không dậy nổi. Tan ca liền ở trong xưởng ngủ dưới đất."

"So với Đại ca B, chúng ta vẫn tính là may mắn rồi." Tiểu Lục hùng hổ nói, "Ở tù còn định vượt ngục, lại bị thêm ba năm tù, lần trước đi thăm hắn, thấy hắn ở tù bị người ta đánh bầm dập mặt mày."

"Đúng vậy."

Cao su ngẩng cổ lên, nhìn thấy một người đàn ông tinh anh veston giày da đứng cách đó không xa, hắn ta không quen biết người đàn ông tinh anh đó là ai nhưng cảm thấy có chút quen mắt, cắn một miếng cơm nắm rồi tiến đến gần người anh em: "Mày còn nhớ Trần Hạo Minh không?"

Xuyên Không Ta Dùng Kĩ Nghệ Bói Toán Thiên Đỉnh Để Kiếm SốngTác giả: Trần Niên Nãi PhaoTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Linh Dị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Xuyên Không"Em gái nước đường, tỉnh lại đi." "Ai nha, thật là đáng thương, mấy tên lưu manh khốn kiếp này ra tay không hề nhẹ chút nào." "Đánh người bất tỉnh rồi bỏ chạy, chúng nó sẽ bị thiên lôi đánh chết." Phố Miếu ở Cửu Long nhộn nhịp xe cộ, biển hiệu mọc lên san sát, cửa hàng âm thanh làm sống dậy những ngày tháng huy hoàng của Beyond*, âm nhạc xuyên qua con phố sầm uất nhất Hương Giang này, các quầy hàng bán đồ lặt vặt và đồ ăn nhẹ nối tiếp nhau. (*tên một ban nhạc rock của Hồng Kông thập niên 80. Cre: wikipedia) Năm giờ chiều, tới gần giờ tan tầm của người dân thành phố Hương Giang, là thời điểm hoạt động kinh doanh nhộn nhịp nhất. Một số chủ quán lại không quan tâm đến việc kinh doanh của mình, đang tụ tập lại một chỗ, lo lắng nhìn cô gái bất tỉnh ở quán nước đường. “Dậy đi, dậy đi!” ông chủ nhà hàng Trương Ký hô lên. Sở Nguyệt Nịnh chậm rãi mở mắt ra, thanh âm ồn ào náo động. Cô nhìn những cái đầu tranh nhau ghé vào phía trên đầu mình, đầu óc trống rỗng trong giây lát. Đây là đâu? Cô nhớ… Trần Hạo Minh càng nghĩ càng phấn khích.Tại sao trước đây anh ta không nghĩ đến điều này?Chỉ cần các minh tinh đồng ý, chẳng phải là tương đương với việc mở rộng quảng cáo miễn phí sao?Anh ta như thể đã nhìn thấy cảnh tượng phòng tập thể hình hồi sinh, khách đến đầy nhà.Sở Nguyệt Nịnh thấy Trần Hạo Minh đã hiểu ra, mỉm cười nhẹ nhàng: "Đúng vậy."Hiệu ứng của các minh tinh quả thật rất lớn.Bất kể người dân Hương Giang có chú ý đến các minh tinh hay không thì việc có thể cùng minh tinh sử dụng chung phòng tập thể hình cũng đủ để họ cảm thấy tự hào.Sử dụng minh tinh làm mồi nhử để thu hút khách hàng mới."Vậy phòng tập thể hình của anh có nhiều khách hàng nữ hay nam hơn?""Nữ nhiều hơn." Trần Hạo Minh khẳng định.Sở Nguyệt Nịnh cười nói: "Nếu anh có thể hy sinh sắc đẹp để thu hút khách hàng, vậy sao không mời thêm một số huấn luyện viên nam?"Trần Hạo Minh lập tức đỏ mặt, "Cũng... cũng là bất đắc dĩ thôi."Ngay lập tức, những người hàng xóm xung quanh bật cười vang.Chờ đến khi tiếng cười dần dần lắng xuống.Trần Hạo Minh trầm mặc một hồi lâu, cuối cùng vẫn mạnh dạn hỏi: "Đại sư, nếu vướng mắc ảnh hưởng đến tôi nhiều như vậy, vậy tôi có nên buông bỏ bọn họ không?"Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, lòng anh ta vẫn khó chịu.Nhưng nếu điều này thực sự ảnh hưởng đến sự nghiệp của anh ta, ảnh hưởng đến việc phòng tập thể hình có thể phát triển hay không, anh ta vẫn nghĩ nên từ bỏ.Sở Nguyệt Nịnh còn chưa kịp nói gì. Trong đám người, một người hàng xóm đã tức giận lên tiếng."Không được tha thứ, tha thứ cho họ là đi ngược lại ý của Diêm La Vương!""Đúng vậy! Huấn luyện viên Trần phải nhớ, sau này làm ăn phát đạt thì phải chế nhạo họ!""Năm nay tôi 50 tuổi, lúc nào cũng muốn rèn luyện sức khỏe. Yên tâm đi, những người hàng xóm này nhất định sẽ ủng hộ công việc kinh doanh của cậu!""Cháu gái tôi thích tập thể hình nhất, do trước đây không có phòng tập ở phố Miếu này, nên cháu phải đi taxi đến Vượng Giác. Tôi sẽ bảo cháu quay lại!"Trần Hạo Minh thấy hàng xóm đều ủng hộ mình, trái tim lạnh giá bỗng ấm áp lên. Anh ta cảm động, tâm trạng buồn bã u ám gần đây cũng sáng sủa hơn nhiều.Sở Nguyệt Nịnh viết một địa chỉ lên sổ tay, xé trang giấy đưa cho anh ta.DTV"Hãy đi xem, có lẽ vướng mắc có thể được giải quyết."Cô nháy mắt: "Còn có thể chế nhạo họ nữa."Trần Hạo Minh cầm tờ giấy, do dự một lúc, cuối cùng vẫn gọi taxi đến một khu công nghiệp ở Tây Cống.Anh ta dựa theo địa chỉ, và cuối cùng dừng lại ở một nhà máy xi măng.Những công nhân đang vác từng bao xi măng lên xe tải.Bụi mù mịt, Trần Hạo Minh không thể nhìn rõ khuôn mặt của mỗi người. Bỗng nhiên, một giọng nói hung hăng từ nhiều năm trước thu hút sự chú ý của anh ta."Tiểu Lục, Đại ca B bị tù bao nhiêu năm thế?" Hai người đàn ông mặt đầy xi măng đang ngồi ở góc tường ăn cơm hộp.Trần Hạo Minh nhận ra giọng nói đó chính là hai tên đàn em lưu manh của Đại ca B năm xưa."Tội cướp giật, ước chừng phán 20 năm." Tiểu Lục nhổ nước bọt, "Nếu không phải đại ca B trong nhà sụp đổ, làm ăn thất bại, hắn còn cần đi cướp giật sao? Chúng ta còn phải đi Tây Cống dọn xi măng sao?""Haizzz, chúng ta sao lại có số phận hẩm hiu này nhỉ?" Cao su nhìn chằm chằm vào hộp cơm không chút ngon miệng, thở dài, "Ăn cũng không nổi, ngủ cũng không dậy nổi, còn đi làm cũng không dậy nổi. Tan ca liền ở trong xưởng ngủ dưới đất.""So với Đại ca B, chúng ta vẫn tính là may mắn rồi." Tiểu Lục hùng hổ nói, "Ở tù còn định vượt ngục, lại bị thêm ba năm tù, lần trước đi thăm hắn, thấy hắn ở tù bị người ta đánh bầm dập mặt mày.""Đúng vậy."Cao su ngẩng cổ lên, nhìn thấy một người đàn ông tinh anh veston giày da đứng cách đó không xa, hắn ta không quen biết người đàn ông tinh anh đó là ai nhưng cảm thấy có chút quen mắt, cắn một miếng cơm nắm rồi tiến đến gần người anh em: "Mày còn nhớ Trần Hạo Minh không?"

Chương 352: Chương 352