"Em gái nước đường, tỉnh lại đi." "Ai nha, thật là đáng thương, mấy tên lưu manh khốn kiếp này ra tay không hề nhẹ chút nào." "Đánh người bất tỉnh rồi bỏ chạy, chúng nó sẽ bị thiên lôi đánh chết." Phố Miếu ở Cửu Long nhộn nhịp xe cộ, biển hiệu mọc lên san sát, cửa hàng âm thanh làm sống dậy những ngày tháng huy hoàng của Beyond*, âm nhạc xuyên qua con phố sầm uất nhất Hương Giang này, các quầy hàng bán đồ lặt vặt và đồ ăn nhẹ nối tiếp nhau. (*tên một ban nhạc rock của Hồng Kông thập niên 80. Cre: wikipedia) Năm giờ chiều, tới gần giờ tan tầm của người dân thành phố Hương Giang, là thời điểm hoạt động kinh doanh nhộn nhịp nhất. Một số chủ quán lại không quan tâm đến việc kinh doanh của mình, đang tụ tập lại một chỗ, lo lắng nhìn cô gái bất tỉnh ở quán nước đường. “Dậy đi, dậy đi!” ông chủ nhà hàng Trương Ký hô lên. Sở Nguyệt Nịnh chậm rãi mở mắt ra, thanh âm ồn ào náo động. Cô nhìn những cái đầu tranh nhau ghé vào phía trên đầu mình, đầu óc trống rỗng trong giây lát. Đây là đâu? Cô nhớ…

Chương 357: Chương 357

Xuyên Không Ta Dùng Kĩ Nghệ Bói Toán Thiên Đỉnh Để Kiếm SốngTác giả: Trần Niên Nãi PhaoTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Linh Dị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Xuyên Không"Em gái nước đường, tỉnh lại đi." "Ai nha, thật là đáng thương, mấy tên lưu manh khốn kiếp này ra tay không hề nhẹ chút nào." "Đánh người bất tỉnh rồi bỏ chạy, chúng nó sẽ bị thiên lôi đánh chết." Phố Miếu ở Cửu Long nhộn nhịp xe cộ, biển hiệu mọc lên san sát, cửa hàng âm thanh làm sống dậy những ngày tháng huy hoàng của Beyond*, âm nhạc xuyên qua con phố sầm uất nhất Hương Giang này, các quầy hàng bán đồ lặt vặt và đồ ăn nhẹ nối tiếp nhau. (*tên một ban nhạc rock của Hồng Kông thập niên 80. Cre: wikipedia) Năm giờ chiều, tới gần giờ tan tầm của người dân thành phố Hương Giang, là thời điểm hoạt động kinh doanh nhộn nhịp nhất. Một số chủ quán lại không quan tâm đến việc kinh doanh của mình, đang tụ tập lại một chỗ, lo lắng nhìn cô gái bất tỉnh ở quán nước đường. “Dậy đi, dậy đi!” ông chủ nhà hàng Trương Ký hô lên. Sở Nguyệt Nịnh chậm rãi mở mắt ra, thanh âm ồn ào náo động. Cô nhìn những cái đầu tranh nhau ghé vào phía trên đầu mình, đầu óc trống rỗng trong giây lát. Đây là đâu? Cô nhớ… Bác Chung một tay cầm lấy cái xẻng, một tay vỗ mạnh vào trán, cười ha hả: "Xem tôi ngớ ngẩn này, cháu là Sở đại sư đã thuê gian hàng này đúng không?""Đúng vậy." Sở Nguyệt Nịnh cười một cái, "Vừa mới dọn quán nên cháu tiện đường ghé qua xem tiến độ.""Tôi và A Đức là bạn tốt nhiều năm, cháu gọi tôi là bác Chung là được." Nói xong, bác Chung dẫn Sở Nguyệt Nịnh vào cửa hàng.Vừa bước vào cửa hàng, mùi sơn tường ngay lập tức xộc vào mũi.Cửa sổ kính trong suốt, có hai công nhân đang bò trên thang chữ A để sơn trần nhà.Sở Nguyệt Nịnh vẫy tay, cố gắng xua tan mùi sơn.Bác Chung vui vẻ nói: "Trang trí nhà cửa là vậy đấy mọi người đều dùng vật liệu tốt nhất, sau khi hoàn thành và thông gió thì mùi sơn sẽ bay hết.""Bác Chung, không biết còn bao lâu nữa mới hoàn thành công việc nhỉ?" Sở Nguyệt Nịnh hỏi.Bác Chung tính toán thời gian: "Sơn tường còn hai ngày nữa là hoàn thành. Sở tiểu thư không phải còn muốn tách ra một gian nhỏ sao?"Sở Nguyệt Nịnh đi đến cửa, nhìn vào gian nhỏ đã được tách ra."Đúng vậy, cháu còn muốn mở một cửa sổ nhỏ ở hướng đầu phố.""Vậy thì sẽ mất nhiều thời gian hơn." Bác Chung dẫn Sở Nguyệt Nịnh đi xem, gian nhỏ chiếm khoảng một phần ba diện tích cửa hàng, không quá rộng nhưng hoàn toàn đủ để bán nước đường.Sở Nguyệt Nịnh gõ gõ vào tường, cười nói: "Bác Chung, trên tường còn cần phiền toái bác giúp cháu trang trí mấy cái giá treo, trên giá treo muốn dán bùa làm mẫu, đến lúc đó sẽ trưng bày sản phẩm trên giá treo."Nước đường kết hợp phong thủy, nếu quyết định kết hợp với nhau làm thì đương nhiên phải có sự khác biệt so với các cửa hàng nước đường khác.Bác Chung gõ gõ vào giá treo đồ, tự hỏi "Tường đủ cứng, gắn tấm ván gỗ chắc không thành vấn đề. Sở tiểu thư, dán bùa lên tấm ván gỗ như thế nào?"Hắn còn không rõ lắm về ngành nghề của chủ tiệm.Theo suy nghĩ của hắn, bùa chỉ có thể mua ở cửa hàng phong thủy, giá cả không rẻ. Một tấm bùa bình thường có thể bán vài chục đô la, một tấm ván gỗ dài có thể cần đến hàng trăm tấm bùa để dán. Giá cả không hề rẻ.Bác Chung nói ra lo lắng của mình, chuẩn bị khuyên chủ tiệm chọn mua poster giá rẻ chất lượng tốt, hoặc mua tấm gỗ có màu sơn tường sẵn. "Không sao đâu." Sở Nguyệt Nịnh cười nói, "Cháu sẽ vẽ bùa mang đến đây.""À, vậy hả!" Lúc này Bác Chung mới hiểu ra, hóa ra Sở Nguyệt Nịnh là đại sư phong thủy.Thấy cô còn trẻ mà đã có thể mở cửa hàng, hắn không khỏi khen ngợi."Sở tiểu thư thật là tiền đồ vô hạn."Sở Nguyệt Nịnh lại yêu cầu sửa đổi một số chi tiết nhỏ trong cửa hàng, xác định thời gian chuẩn bị và rời đi.Cũng vào lúc này, một người phụ nữ trẻ xinh đẹp mang theo hộp cơm, lắc lư hông và mang giày cao gót bước vào. Khi nhìn thấy Bác Chung, mắt cô ta sáng lên.DTV"Anh Chung."Chung Canh vén tay áo chuẩn bị tiếp tục sơn tường, khi nhìn thấy người đến, hắn lại buông dụng cụ xuống, "Hôm nay sao lại đến sớm vậy?"Sở Nguyệt Nịnh tưởng rằng đây là con gái của bác Chung, nên không để ý đến, mặc kệ người phụ nữ đi vào.Tiếp theo, một màn khiến người ta nghẹn họng đã xảy ra.Người phụ nữ hôn lên má Chung Canh đầy nếp nhăn, đưa hộp cơm cho hắn, "Cơm mới nấu xong, ăn nhanh đi, kẻo đói bụng."Sở Nguyệt Nịnh lè lưỡi.Hóa ra là... vợ chồng?Chung Canh chú ý đến ánh mắt của cô chủ, ngượng ngùng đẩy người phụ nữ ra, "Có nhiều người nhìn vậy mà ôm hôn gì? Về nhà rồi ôm."Người phụ nữ không chịu, lắc lư hông và hôn một cái nữa, "Chúng ta đã đăng ký kết hôn hợp pháp, ôm hôn có gì sai? Em muốn ôm."Sở Nguyệt Nịnh thấy Chung Canh lộ ra vẻ xin lỗi, cô cười xua tay, "Bác Chung, tôi đi về trước.""Được rồi, được rồi." Chung Canh xấu hổ cười.Chờ cô chủ đi khỏi.Người thợ đang sơn tường trên cao dừng lại động tác sơn, cắn dụng cụ, nhìn thoáng qua bộ n.g.ự.c đầy đặn của người phụ nữ, trêu ghẹo.

Bác Chung một tay cầm lấy cái xẻng, một tay vỗ mạnh vào trán, cười ha hả: "Xem tôi ngớ ngẩn này, cháu là Sở đại sư đã thuê gian hàng này đúng không?"

"Đúng vậy." Sở Nguyệt Nịnh cười một cái, "Vừa mới dọn quán nên cháu tiện đường ghé qua xem tiến độ."

"Tôi và A Đức là bạn tốt nhiều năm, cháu gọi tôi là bác Chung là được." Nói xong, bác Chung dẫn Sở Nguyệt Nịnh vào cửa hàng.

Vừa bước vào cửa hàng, mùi sơn tường ngay lập tức xộc vào mũi.

Cửa sổ kính trong suốt, có hai công nhân đang bò trên thang chữ A để sơn trần nhà.

Sở Nguyệt Nịnh vẫy tay, cố gắng xua tan mùi sơn.

Bác Chung vui vẻ nói: "Trang trí nhà cửa là vậy đấy mọi người đều dùng vật liệu tốt nhất, sau khi hoàn thành và thông gió thì mùi sơn sẽ bay hết."

"Bác Chung, không biết còn bao lâu nữa mới hoàn thành công việc nhỉ?" Sở Nguyệt Nịnh hỏi.

Bác Chung tính toán thời gian: "Sơn tường còn hai ngày nữa là hoàn thành. Sở tiểu thư không phải còn muốn tách ra một gian nhỏ sao?"

Sở Nguyệt Nịnh đi đến cửa, nhìn vào gian nhỏ đã được tách ra.

"Đúng vậy, cháu còn muốn mở một cửa sổ nhỏ ở hướng đầu phố."

"Vậy thì sẽ mất nhiều thời gian hơn." Bác Chung dẫn Sở Nguyệt Nịnh đi xem, gian nhỏ chiếm khoảng một phần ba diện tích cửa hàng, không quá rộng nhưng hoàn toàn đủ để bán nước đường.

Sở Nguyệt Nịnh gõ gõ vào tường, cười nói: "Bác Chung, trên tường còn cần phiền toái bác giúp cháu trang trí mấy cái giá treo, trên giá treo muốn dán bùa làm mẫu, đến lúc đó sẽ trưng bày sản phẩm trên giá treo."

Nước đường kết hợp phong thủy, nếu quyết định kết hợp với nhau làm thì đương nhiên phải có sự khác biệt so với các cửa hàng nước đường khác.

Bác Chung gõ gõ vào giá treo đồ, tự hỏi "Tường đủ cứng, gắn tấm ván gỗ chắc không thành vấn đề. Sở tiểu thư, dán bùa lên tấm ván gỗ như thế nào?"

Hắn còn không rõ lắm về ngành nghề của chủ tiệm.

Theo suy nghĩ của hắn, bùa chỉ có thể mua ở cửa hàng phong thủy, giá cả không rẻ. Một tấm bùa bình thường có thể bán vài chục đô la, một tấm ván gỗ dài có thể cần đến hàng trăm tấm bùa để dán. Giá cả không hề rẻ.

Bác Chung nói ra lo lắng của mình, chuẩn bị khuyên chủ tiệm chọn mua poster giá rẻ chất lượng tốt, hoặc mua tấm gỗ có màu sơn tường sẵn.

 

"Không sao đâu." Sở Nguyệt Nịnh cười nói, "Cháu sẽ vẽ bùa mang đến đây."

"À, vậy hả!" Lúc này Bác Chung mới hiểu ra, hóa ra Sở Nguyệt Nịnh là đại sư phong thủy.

Thấy cô còn trẻ mà đã có thể mở cửa hàng, hắn không khỏi khen ngợi.

"Sở tiểu thư thật là tiền đồ vô hạn."

Sở Nguyệt Nịnh lại yêu cầu sửa đổi một số chi tiết nhỏ trong cửa hàng, xác định thời gian chuẩn bị và rời đi.

Cũng vào lúc này, một người phụ nữ trẻ xinh đẹp mang theo hộp cơm, lắc lư hông và mang giày cao gót bước vào. Khi nhìn thấy Bác Chung, mắt cô ta sáng lên.

DTV

"Anh Chung."

Chung Canh vén tay áo chuẩn bị tiếp tục sơn tường, khi nhìn thấy người đến, hắn lại buông dụng cụ xuống, "Hôm nay sao lại đến sớm vậy?"

Sở Nguyệt Nịnh tưởng rằng đây là con gái của bác Chung, nên không để ý đến, mặc kệ người phụ nữ đi vào.

Tiếp theo, một màn khiến người ta nghẹn họng đã xảy ra.

Người phụ nữ hôn lên má Chung Canh đầy nếp nhăn, đưa hộp cơm cho hắn, "Cơm mới nấu xong, ăn nhanh đi, kẻo đói bụng."

Sở Nguyệt Nịnh lè lưỡi.

Hóa ra là... vợ chồng?

Chung Canh chú ý đến ánh mắt của cô chủ, ngượng ngùng đẩy người phụ nữ ra, "Có nhiều người nhìn vậy mà ôm hôn gì? Về nhà rồi ôm."

Người phụ nữ không chịu, lắc lư hông và hôn một cái nữa, "Chúng ta đã đăng ký kết hôn hợp pháp, ôm hôn có gì sai? Em muốn ôm."

Sở Nguyệt Nịnh thấy Chung Canh lộ ra vẻ xin lỗi, cô cười xua tay, "Bác Chung, tôi đi về trước."

"Được rồi, được rồi." Chung Canh xấu hổ cười.

Chờ cô chủ đi khỏi.

Người thợ đang sơn tường trên cao dừng lại động tác sơn, cắn dụng cụ, nhìn thoáng qua bộ n.g.ự.c đầy đặn của người phụ nữ, trêu ghẹo.

Xuyên Không Ta Dùng Kĩ Nghệ Bói Toán Thiên Đỉnh Để Kiếm SốngTác giả: Trần Niên Nãi PhaoTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Linh Dị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Xuyên Không"Em gái nước đường, tỉnh lại đi." "Ai nha, thật là đáng thương, mấy tên lưu manh khốn kiếp này ra tay không hề nhẹ chút nào." "Đánh người bất tỉnh rồi bỏ chạy, chúng nó sẽ bị thiên lôi đánh chết." Phố Miếu ở Cửu Long nhộn nhịp xe cộ, biển hiệu mọc lên san sát, cửa hàng âm thanh làm sống dậy những ngày tháng huy hoàng của Beyond*, âm nhạc xuyên qua con phố sầm uất nhất Hương Giang này, các quầy hàng bán đồ lặt vặt và đồ ăn nhẹ nối tiếp nhau. (*tên một ban nhạc rock của Hồng Kông thập niên 80. Cre: wikipedia) Năm giờ chiều, tới gần giờ tan tầm của người dân thành phố Hương Giang, là thời điểm hoạt động kinh doanh nhộn nhịp nhất. Một số chủ quán lại không quan tâm đến việc kinh doanh của mình, đang tụ tập lại một chỗ, lo lắng nhìn cô gái bất tỉnh ở quán nước đường. “Dậy đi, dậy đi!” ông chủ nhà hàng Trương Ký hô lên. Sở Nguyệt Nịnh chậm rãi mở mắt ra, thanh âm ồn ào náo động. Cô nhìn những cái đầu tranh nhau ghé vào phía trên đầu mình, đầu óc trống rỗng trong giây lát. Đây là đâu? Cô nhớ… Bác Chung một tay cầm lấy cái xẻng, một tay vỗ mạnh vào trán, cười ha hả: "Xem tôi ngớ ngẩn này, cháu là Sở đại sư đã thuê gian hàng này đúng không?""Đúng vậy." Sở Nguyệt Nịnh cười một cái, "Vừa mới dọn quán nên cháu tiện đường ghé qua xem tiến độ.""Tôi và A Đức là bạn tốt nhiều năm, cháu gọi tôi là bác Chung là được." Nói xong, bác Chung dẫn Sở Nguyệt Nịnh vào cửa hàng.Vừa bước vào cửa hàng, mùi sơn tường ngay lập tức xộc vào mũi.Cửa sổ kính trong suốt, có hai công nhân đang bò trên thang chữ A để sơn trần nhà.Sở Nguyệt Nịnh vẫy tay, cố gắng xua tan mùi sơn.Bác Chung vui vẻ nói: "Trang trí nhà cửa là vậy đấy mọi người đều dùng vật liệu tốt nhất, sau khi hoàn thành và thông gió thì mùi sơn sẽ bay hết.""Bác Chung, không biết còn bao lâu nữa mới hoàn thành công việc nhỉ?" Sở Nguyệt Nịnh hỏi.Bác Chung tính toán thời gian: "Sơn tường còn hai ngày nữa là hoàn thành. Sở tiểu thư không phải còn muốn tách ra một gian nhỏ sao?"Sở Nguyệt Nịnh đi đến cửa, nhìn vào gian nhỏ đã được tách ra."Đúng vậy, cháu còn muốn mở một cửa sổ nhỏ ở hướng đầu phố.""Vậy thì sẽ mất nhiều thời gian hơn." Bác Chung dẫn Sở Nguyệt Nịnh đi xem, gian nhỏ chiếm khoảng một phần ba diện tích cửa hàng, không quá rộng nhưng hoàn toàn đủ để bán nước đường.Sở Nguyệt Nịnh gõ gõ vào tường, cười nói: "Bác Chung, trên tường còn cần phiền toái bác giúp cháu trang trí mấy cái giá treo, trên giá treo muốn dán bùa làm mẫu, đến lúc đó sẽ trưng bày sản phẩm trên giá treo."Nước đường kết hợp phong thủy, nếu quyết định kết hợp với nhau làm thì đương nhiên phải có sự khác biệt so với các cửa hàng nước đường khác.Bác Chung gõ gõ vào giá treo đồ, tự hỏi "Tường đủ cứng, gắn tấm ván gỗ chắc không thành vấn đề. Sở tiểu thư, dán bùa lên tấm ván gỗ như thế nào?"Hắn còn không rõ lắm về ngành nghề của chủ tiệm.Theo suy nghĩ của hắn, bùa chỉ có thể mua ở cửa hàng phong thủy, giá cả không rẻ. Một tấm bùa bình thường có thể bán vài chục đô la, một tấm ván gỗ dài có thể cần đến hàng trăm tấm bùa để dán. Giá cả không hề rẻ.Bác Chung nói ra lo lắng của mình, chuẩn bị khuyên chủ tiệm chọn mua poster giá rẻ chất lượng tốt, hoặc mua tấm gỗ có màu sơn tường sẵn. "Không sao đâu." Sở Nguyệt Nịnh cười nói, "Cháu sẽ vẽ bùa mang đến đây.""À, vậy hả!" Lúc này Bác Chung mới hiểu ra, hóa ra Sở Nguyệt Nịnh là đại sư phong thủy.Thấy cô còn trẻ mà đã có thể mở cửa hàng, hắn không khỏi khen ngợi."Sở tiểu thư thật là tiền đồ vô hạn."Sở Nguyệt Nịnh lại yêu cầu sửa đổi một số chi tiết nhỏ trong cửa hàng, xác định thời gian chuẩn bị và rời đi.Cũng vào lúc này, một người phụ nữ trẻ xinh đẹp mang theo hộp cơm, lắc lư hông và mang giày cao gót bước vào. Khi nhìn thấy Bác Chung, mắt cô ta sáng lên.DTV"Anh Chung."Chung Canh vén tay áo chuẩn bị tiếp tục sơn tường, khi nhìn thấy người đến, hắn lại buông dụng cụ xuống, "Hôm nay sao lại đến sớm vậy?"Sở Nguyệt Nịnh tưởng rằng đây là con gái của bác Chung, nên không để ý đến, mặc kệ người phụ nữ đi vào.Tiếp theo, một màn khiến người ta nghẹn họng đã xảy ra.Người phụ nữ hôn lên má Chung Canh đầy nếp nhăn, đưa hộp cơm cho hắn, "Cơm mới nấu xong, ăn nhanh đi, kẻo đói bụng."Sở Nguyệt Nịnh lè lưỡi.Hóa ra là... vợ chồng?Chung Canh chú ý đến ánh mắt của cô chủ, ngượng ngùng đẩy người phụ nữ ra, "Có nhiều người nhìn vậy mà ôm hôn gì? Về nhà rồi ôm."Người phụ nữ không chịu, lắc lư hông và hôn một cái nữa, "Chúng ta đã đăng ký kết hôn hợp pháp, ôm hôn có gì sai? Em muốn ôm."Sở Nguyệt Nịnh thấy Chung Canh lộ ra vẻ xin lỗi, cô cười xua tay, "Bác Chung, tôi đi về trước.""Được rồi, được rồi." Chung Canh xấu hổ cười.Chờ cô chủ đi khỏi.Người thợ đang sơn tường trên cao dừng lại động tác sơn, cắn dụng cụ, nhìn thoáng qua bộ n.g.ự.c đầy đặn của người phụ nữ, trêu ghẹo.

Chương 357: Chương 357