"Em gái nước đường, tỉnh lại đi." "Ai nha, thật là đáng thương, mấy tên lưu manh khốn kiếp này ra tay không hề nhẹ chút nào." "Đánh người bất tỉnh rồi bỏ chạy, chúng nó sẽ bị thiên lôi đánh chết." Phố Miếu ở Cửu Long nhộn nhịp xe cộ, biển hiệu mọc lên san sát, cửa hàng âm thanh làm sống dậy những ngày tháng huy hoàng của Beyond*, âm nhạc xuyên qua con phố sầm uất nhất Hương Giang này, các quầy hàng bán đồ lặt vặt và đồ ăn nhẹ nối tiếp nhau. (*tên một ban nhạc rock của Hồng Kông thập niên 80. Cre: wikipedia) Năm giờ chiều, tới gần giờ tan tầm của người dân thành phố Hương Giang, là thời điểm hoạt động kinh doanh nhộn nhịp nhất. Một số chủ quán lại không quan tâm đến việc kinh doanh của mình, đang tụ tập lại một chỗ, lo lắng nhìn cô gái bất tỉnh ở quán nước đường. “Dậy đi, dậy đi!” ông chủ nhà hàng Trương Ký hô lên. Sở Nguyệt Nịnh chậm rãi mở mắt ra, thanh âm ồn ào náo động. Cô nhìn những cái đầu tranh nhau ghé vào phía trên đầu mình, đầu óc trống rỗng trong giây lát. Đây là đâu? Cô nhớ…
Chương 358: Chương 358
Xuyên Không Ta Dùng Kĩ Nghệ Bói Toán Thiên Đỉnh Để Kiếm SốngTác giả: Trần Niên Nãi PhaoTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Linh Dị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Xuyên Không"Em gái nước đường, tỉnh lại đi." "Ai nha, thật là đáng thương, mấy tên lưu manh khốn kiếp này ra tay không hề nhẹ chút nào." "Đánh người bất tỉnh rồi bỏ chạy, chúng nó sẽ bị thiên lôi đánh chết." Phố Miếu ở Cửu Long nhộn nhịp xe cộ, biển hiệu mọc lên san sát, cửa hàng âm thanh làm sống dậy những ngày tháng huy hoàng của Beyond*, âm nhạc xuyên qua con phố sầm uất nhất Hương Giang này, các quầy hàng bán đồ lặt vặt và đồ ăn nhẹ nối tiếp nhau. (*tên một ban nhạc rock của Hồng Kông thập niên 80. Cre: wikipedia) Năm giờ chiều, tới gần giờ tan tầm của người dân thành phố Hương Giang, là thời điểm hoạt động kinh doanh nhộn nhịp nhất. Một số chủ quán lại không quan tâm đến việc kinh doanh của mình, đang tụ tập lại một chỗ, lo lắng nhìn cô gái bất tỉnh ở quán nước đường. “Dậy đi, dậy đi!” ông chủ nhà hàng Trương Ký hô lên. Sở Nguyệt Nịnh chậm rãi mở mắt ra, thanh âm ồn ào náo động. Cô nhìn những cái đầu tranh nhau ghé vào phía trên đầu mình, đầu óc trống rỗng trong giây lát. Đây là đâu? Cô nhớ… Xuyên Không Ta Dùng Kĩ Nghệ Bói Toán Thiên Đỉnh Để Kiếm Sống - Chương 358Cập nhật lúc: 2025-03-26 13:38:20Lượt xem: 71 "Bác Chung, số phận anh tốt thật, hơn 50 tuổi rồi mà vẫn có thể kết hôn lần hai, cưới được một người vợ xinh đẹp như vậy."Chung Canh bị khen ngợi đến lâng lâng, nhận hộp cơm và đi đến thùng sơn inox bừa bộn bên cạnh, hắn mở hộp cơm ra, cầm lấy chiếc đũa, "Túy Kê, cậu không cần ghen tị, bỏ rượu đi, đừng suốt ngày ở trên bàn tiệc, đàn ông tráng niên như vậy càng dễ tìm được vợ."Chiếc đũa trên bàn rung lên.Người phụ nữ nhìn vào hộp cơm, liếc mắt đưa tình đẩy đẩy eo Chung Canh, "Đồ quỷ, còn có canh đấy, sáng sớm em đã dậy sớm để hầm, uống nhiều một chút nhé.""Được rồi, được rồi. Vẫn là Lệ Lệ của anh hiền huệ nhất." Chung Canh cười rạng rỡ, mở nắp bình giữ ấm tròn khác và uống một ngụm canh.Hơn 50 tuổi mà vẫn có thể cưới được người vợ trẻ đẹp như hoa chỉ mới 30 tuổi. Vợ không những không chê hắn già mà còn nấu cơm cho hắn mỗi ngày, ai cùng lứa tuổi mà không ngưỡng mộ hắn?Ai cũng nói hắn có số hưởng.Hoàn toàn không chú ý đến ánh mắt của Túy Kê và người phụ nữ đang đối diện.Ăn vài miếng cơm, Chung Canh buông hộp cơm xuống bàn, đội lại mũ báo, "Trước tiên không ăn, cô chủ thúc giục khai trương, anh cũng không quá đói bụng nên đi quét tường tiếp đây."Người phụ nữ sốt ruột, tự mình bưng canh đến, "Sao lại không ăn? Đồ ăn nguội sẽ mất ngon, ít nhất cũng phải ăn hết canh chứ.""Chờ một chút, quét xong mảng tường này trước đã."DTVChung Canh từ chối.Người phụ nữ đành phải đặt canh lại trên bàn, do dự: "Vậy em về nhà trước, anh nhớ ăn canh nhé.""Được rồi, em về trước đi."Túy Kê và người phụ nữ trao đổi ánh mắt trên không trung, đợi người phụ nữ đi rồi, hắn ta lại nhìn vào bát canh vẫn còn nóng hổi trên bàn, thu hồi ánh mắt và tiếp tục công việc.Một con mèo hoang từ bên ngoài chạy vào, nhảy lên bàn. Nó kêu meo meo vài tiếng, xoay vòng đuổi theo đuôi và cắn."Ôi, con mèo hoang nào đây." Chung Canh đứng thẳng người dậy, đưa hai tay nhẹ nhàng xua đuổi, "Đi ra ngoài đi, coi chừng làm bẩn tường của cô chủ."Con mèo hoang không ngừng xoay, canh leng keng đổ xuống đất, cơm cũng đổ hết xuống đất.Chung Canh nhìn mớ hỗn độn bẩn thỉu mà thở dài: "Xui xẻo thật." Tuy nhiên, hắn cũng không tức giận, chỉ quay người đi lấy chổi để dọn dẹp.Khi hắn quay lại, con mèo hoang gây rối đã sớm chạy mất.Sở Nguyệt Nịnh trở về chung cư khi trời còn sáng. Vừa mở cửa thì đã nghe tiếng TV từ bên trong truyền ra.Cô nhìn vào từ hiên nhà.Phát hiện ra Sở Di, người mà mấy ngày nay không gặp, lúc này đang mặc bộ đồ ngủ dễ thương ngồi xếp bằng trên ghế sô pha xem TV, trong lòng ôm một gói khoai tây và tạp chí âm nhạc.Sở Di vừa xem TV vừa ăn khoai tây, khuôn mặt nhỏ nhắn dính đầy vụn khoai tây."Xem phim cổ trang à?"Sở Nguyệt Nịnh bước vào và ngồi xuống bên cạnh.Thấy chị gái yêu quý trở về, Sở Di buông khoai lát và ôm chầm lấy chị, "Chị ơi, cuối cùng chị cũng về rồi! Em nhớ chị lắm."Nói xong, Sở Di dùng đầu cọ cọ vào lòng chị mình.Lại ngẩng đầu lên, Sở Di liền thu hoạch một quả tóc rối bù xù."Từ từ." Sở Nguyệt Nịnh thấy trên tay Sở Di dính một chút hắc khí, cực kỳ nhỏ bé, nhưng cô vẫn nhạy bén phát hiện, biểu tình cũng trở nên nghiêm túc."Đi ra ngoài chơi có đụng phải gì không tốt không?""Không tốt?" Sở Di nghiêng đầu, lắc đầu rồi lại cúi xuống gặm khoai lát, "Toàn bộ hành trình đều rất tốt, cũng không có tình huống trong tưởng tượng khi đi cắm trại ngủ."Sở Nguyệt Nịnh bắt được trọng điểm."Cắm trại?""Vâng!" Sở Di liên tục gật đầu, "Vẫn là ở bờ biển.""Bùa đâu?"Sở Di lắc đầu: "Biến thành bùn rồi."Sở Nguyệt Nịnh đại khái hiểu là vì sao, bờ biển vốn dĩ đã ẩm ướt và âm khí nặng, hơn nữa mỗi năm có người c.h.ế.t đuối ngoài ý muốn ở biển, âm khí càng nặng.Sở Di có lẽ đã đụng phải thứ gì đó không sạch sẽ.
Xuyên Không Ta Dùng Kĩ Nghệ Bói Toán Thiên Đỉnh Để Kiếm Sống - Chương 358
Cập nhật lúc: 2025-03-26 13:38:20
Lượt xem: 71
"Bác Chung, số phận anh tốt thật, hơn 50 tuổi rồi mà vẫn có thể kết hôn lần hai, cưới được một người vợ xinh đẹp như vậy."
Chung Canh bị khen ngợi đến lâng lâng, nhận hộp cơm và đi đến thùng sơn inox bừa bộn bên cạnh, hắn mở hộp cơm ra, cầm lấy chiếc đũa, "Túy Kê, cậu không cần ghen tị, bỏ rượu đi, đừng suốt ngày ở trên bàn tiệc, đàn ông tráng niên như vậy càng dễ tìm được vợ."
Chiếc đũa trên bàn rung lên.
Người phụ nữ nhìn vào hộp cơm, liếc mắt đưa tình đẩy đẩy eo Chung Canh, "Đồ quỷ, còn có canh đấy, sáng sớm em đã dậy sớm để hầm, uống nhiều một chút nhé."
"Được rồi, được rồi. Vẫn là Lệ Lệ của anh hiền huệ nhất." Chung Canh cười rạng rỡ, mở nắp bình giữ ấm tròn khác và uống một ngụm canh.
Hơn 50 tuổi mà vẫn có thể cưới được người vợ trẻ đẹp như hoa chỉ mới 30 tuổi. Vợ không những không chê hắn già mà còn nấu cơm cho hắn mỗi ngày, ai cùng lứa tuổi mà không ngưỡng mộ hắn?
Ai cũng nói hắn có số hưởng.
Hoàn toàn không chú ý đến ánh mắt của Túy Kê và người phụ nữ đang đối diện.
Ăn vài miếng cơm, Chung Canh buông hộp cơm xuống bàn, đội lại mũ báo, "Trước tiên không ăn, cô chủ thúc giục khai trương, anh cũng không quá đói bụng nên đi quét tường tiếp đây."
Người phụ nữ sốt ruột, tự mình bưng canh đến, "Sao lại không ăn? Đồ ăn nguội sẽ mất ngon, ít nhất cũng phải ăn hết canh chứ."
"Chờ một chút, quét xong mảng tường này trước đã."
DTV
Chung Canh từ chối.
Người phụ nữ đành phải đặt canh lại trên bàn, do dự: "Vậy em về nhà trước, anh nhớ ăn canh nhé."
"Được rồi, em về trước đi."
Túy Kê và người phụ nữ trao đổi ánh mắt trên không trung, đợi người phụ nữ đi rồi, hắn ta lại nhìn vào bát canh vẫn còn nóng hổi trên bàn, thu hồi ánh mắt và tiếp tục công việc.
Một con mèo hoang từ bên ngoài chạy vào, nhảy lên bàn. Nó kêu meo meo vài tiếng, xoay vòng đuổi theo đuôi và cắn.
"Ôi, con mèo hoang nào đây." Chung Canh đứng thẳng người dậy, đưa hai tay nhẹ nhàng xua đuổi, "Đi ra ngoài đi, coi chừng làm bẩn tường của cô chủ."
Con mèo hoang không ngừng xoay, canh leng keng đổ xuống đất, cơm cũng đổ hết xuống đất.
Chung Canh nhìn mớ hỗn độn bẩn thỉu mà thở dài: "Xui xẻo thật."
Tuy nhiên, hắn cũng không tức giận, chỉ quay người đi lấy chổi để dọn dẹp.
Khi hắn quay lại, con mèo hoang gây rối đã sớm chạy mất.
Sở Nguyệt Nịnh trở về chung cư khi trời còn sáng. Vừa mở cửa thì đã nghe tiếng TV từ bên trong truyền ra.
Cô nhìn vào từ hiên nhà.
Phát hiện ra Sở Di, người mà mấy ngày nay không gặp, lúc này đang mặc bộ đồ ngủ dễ thương ngồi xếp bằng trên ghế sô pha xem TV, trong lòng ôm một gói khoai tây và tạp chí âm nhạc.
Sở Di vừa xem TV vừa ăn khoai tây, khuôn mặt nhỏ nhắn dính đầy vụn khoai tây.
"Xem phim cổ trang à?"
Sở Nguyệt Nịnh bước vào và ngồi xuống bên cạnh.
Thấy chị gái yêu quý trở về, Sở Di buông khoai lát và ôm chầm lấy chị, "Chị ơi, cuối cùng chị cũng về rồi! Em nhớ chị lắm."
Nói xong, Sở Di dùng đầu cọ cọ vào lòng chị mình.
Lại ngẩng đầu lên, Sở Di liền thu hoạch một quả tóc rối bù xù.
"Từ từ." Sở Nguyệt Nịnh thấy trên tay Sở Di dính một chút hắc khí, cực kỳ nhỏ bé, nhưng cô vẫn nhạy bén phát hiện, biểu tình cũng trở nên nghiêm túc.
"Đi ra ngoài chơi có đụng phải gì không tốt không?"
"Không tốt?" Sở Di nghiêng đầu, lắc đầu rồi lại cúi xuống gặm khoai lát, "Toàn bộ hành trình đều rất tốt, cũng không có tình huống trong tưởng tượng khi đi cắm trại ngủ."
Sở Nguyệt Nịnh bắt được trọng điểm.
"Cắm trại?"
"Vâng!" Sở Di liên tục gật đầu, "Vẫn là ở bờ biển."
"Bùa đâu?"
Sở Di lắc đầu: "Biến thành bùn rồi."
Sở Nguyệt Nịnh đại khái hiểu là vì sao, bờ biển vốn dĩ đã ẩm ướt và âm khí nặng, hơn nữa mỗi năm có người c.h.ế.t đuối ngoài ý muốn ở biển, âm khí càng nặng.
Sở Di có lẽ đã đụng phải thứ gì đó không sạch sẽ.
Xuyên Không Ta Dùng Kĩ Nghệ Bói Toán Thiên Đỉnh Để Kiếm SốngTác giả: Trần Niên Nãi PhaoTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Linh Dị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Xuyên Không"Em gái nước đường, tỉnh lại đi." "Ai nha, thật là đáng thương, mấy tên lưu manh khốn kiếp này ra tay không hề nhẹ chút nào." "Đánh người bất tỉnh rồi bỏ chạy, chúng nó sẽ bị thiên lôi đánh chết." Phố Miếu ở Cửu Long nhộn nhịp xe cộ, biển hiệu mọc lên san sát, cửa hàng âm thanh làm sống dậy những ngày tháng huy hoàng của Beyond*, âm nhạc xuyên qua con phố sầm uất nhất Hương Giang này, các quầy hàng bán đồ lặt vặt và đồ ăn nhẹ nối tiếp nhau. (*tên một ban nhạc rock của Hồng Kông thập niên 80. Cre: wikipedia) Năm giờ chiều, tới gần giờ tan tầm của người dân thành phố Hương Giang, là thời điểm hoạt động kinh doanh nhộn nhịp nhất. Một số chủ quán lại không quan tâm đến việc kinh doanh của mình, đang tụ tập lại một chỗ, lo lắng nhìn cô gái bất tỉnh ở quán nước đường. “Dậy đi, dậy đi!” ông chủ nhà hàng Trương Ký hô lên. Sở Nguyệt Nịnh chậm rãi mở mắt ra, thanh âm ồn ào náo động. Cô nhìn những cái đầu tranh nhau ghé vào phía trên đầu mình, đầu óc trống rỗng trong giây lát. Đây là đâu? Cô nhớ… Xuyên Không Ta Dùng Kĩ Nghệ Bói Toán Thiên Đỉnh Để Kiếm Sống - Chương 358Cập nhật lúc: 2025-03-26 13:38:20Lượt xem: 71 "Bác Chung, số phận anh tốt thật, hơn 50 tuổi rồi mà vẫn có thể kết hôn lần hai, cưới được một người vợ xinh đẹp như vậy."Chung Canh bị khen ngợi đến lâng lâng, nhận hộp cơm và đi đến thùng sơn inox bừa bộn bên cạnh, hắn mở hộp cơm ra, cầm lấy chiếc đũa, "Túy Kê, cậu không cần ghen tị, bỏ rượu đi, đừng suốt ngày ở trên bàn tiệc, đàn ông tráng niên như vậy càng dễ tìm được vợ."Chiếc đũa trên bàn rung lên.Người phụ nữ nhìn vào hộp cơm, liếc mắt đưa tình đẩy đẩy eo Chung Canh, "Đồ quỷ, còn có canh đấy, sáng sớm em đã dậy sớm để hầm, uống nhiều một chút nhé.""Được rồi, được rồi. Vẫn là Lệ Lệ của anh hiền huệ nhất." Chung Canh cười rạng rỡ, mở nắp bình giữ ấm tròn khác và uống một ngụm canh.Hơn 50 tuổi mà vẫn có thể cưới được người vợ trẻ đẹp như hoa chỉ mới 30 tuổi. Vợ không những không chê hắn già mà còn nấu cơm cho hắn mỗi ngày, ai cùng lứa tuổi mà không ngưỡng mộ hắn?Ai cũng nói hắn có số hưởng.Hoàn toàn không chú ý đến ánh mắt của Túy Kê và người phụ nữ đang đối diện.Ăn vài miếng cơm, Chung Canh buông hộp cơm xuống bàn, đội lại mũ báo, "Trước tiên không ăn, cô chủ thúc giục khai trương, anh cũng không quá đói bụng nên đi quét tường tiếp đây."Người phụ nữ sốt ruột, tự mình bưng canh đến, "Sao lại không ăn? Đồ ăn nguội sẽ mất ngon, ít nhất cũng phải ăn hết canh chứ.""Chờ một chút, quét xong mảng tường này trước đã."DTVChung Canh từ chối.Người phụ nữ đành phải đặt canh lại trên bàn, do dự: "Vậy em về nhà trước, anh nhớ ăn canh nhé.""Được rồi, em về trước đi."Túy Kê và người phụ nữ trao đổi ánh mắt trên không trung, đợi người phụ nữ đi rồi, hắn ta lại nhìn vào bát canh vẫn còn nóng hổi trên bàn, thu hồi ánh mắt và tiếp tục công việc.Một con mèo hoang từ bên ngoài chạy vào, nhảy lên bàn. Nó kêu meo meo vài tiếng, xoay vòng đuổi theo đuôi và cắn."Ôi, con mèo hoang nào đây." Chung Canh đứng thẳng người dậy, đưa hai tay nhẹ nhàng xua đuổi, "Đi ra ngoài đi, coi chừng làm bẩn tường của cô chủ."Con mèo hoang không ngừng xoay, canh leng keng đổ xuống đất, cơm cũng đổ hết xuống đất.Chung Canh nhìn mớ hỗn độn bẩn thỉu mà thở dài: "Xui xẻo thật." Tuy nhiên, hắn cũng không tức giận, chỉ quay người đi lấy chổi để dọn dẹp.Khi hắn quay lại, con mèo hoang gây rối đã sớm chạy mất.Sở Nguyệt Nịnh trở về chung cư khi trời còn sáng. Vừa mở cửa thì đã nghe tiếng TV từ bên trong truyền ra.Cô nhìn vào từ hiên nhà.Phát hiện ra Sở Di, người mà mấy ngày nay không gặp, lúc này đang mặc bộ đồ ngủ dễ thương ngồi xếp bằng trên ghế sô pha xem TV, trong lòng ôm một gói khoai tây và tạp chí âm nhạc.Sở Di vừa xem TV vừa ăn khoai tây, khuôn mặt nhỏ nhắn dính đầy vụn khoai tây."Xem phim cổ trang à?"Sở Nguyệt Nịnh bước vào và ngồi xuống bên cạnh.Thấy chị gái yêu quý trở về, Sở Di buông khoai lát và ôm chầm lấy chị, "Chị ơi, cuối cùng chị cũng về rồi! Em nhớ chị lắm."Nói xong, Sở Di dùng đầu cọ cọ vào lòng chị mình.Lại ngẩng đầu lên, Sở Di liền thu hoạch một quả tóc rối bù xù."Từ từ." Sở Nguyệt Nịnh thấy trên tay Sở Di dính một chút hắc khí, cực kỳ nhỏ bé, nhưng cô vẫn nhạy bén phát hiện, biểu tình cũng trở nên nghiêm túc."Đi ra ngoài chơi có đụng phải gì không tốt không?""Không tốt?" Sở Di nghiêng đầu, lắc đầu rồi lại cúi xuống gặm khoai lát, "Toàn bộ hành trình đều rất tốt, cũng không có tình huống trong tưởng tượng khi đi cắm trại ngủ."Sở Nguyệt Nịnh bắt được trọng điểm."Cắm trại?""Vâng!" Sở Di liên tục gật đầu, "Vẫn là ở bờ biển.""Bùa đâu?"Sở Di lắc đầu: "Biến thành bùn rồi."Sở Nguyệt Nịnh đại khái hiểu là vì sao, bờ biển vốn dĩ đã ẩm ướt và âm khí nặng, hơn nữa mỗi năm có người c.h.ế.t đuối ngoài ý muốn ở biển, âm khí càng nặng.Sở Di có lẽ đã đụng phải thứ gì đó không sạch sẽ.