"Em gái nước đường, tỉnh lại đi." "Ai nha, thật là đáng thương, mấy tên lưu manh khốn kiếp này ra tay không hề nhẹ chút nào." "Đánh người bất tỉnh rồi bỏ chạy, chúng nó sẽ bị thiên lôi đánh chết." Phố Miếu ở Cửu Long nhộn nhịp xe cộ, biển hiệu mọc lên san sát, cửa hàng âm thanh làm sống dậy những ngày tháng huy hoàng của Beyond*, âm nhạc xuyên qua con phố sầm uất nhất Hương Giang này, các quầy hàng bán đồ lặt vặt và đồ ăn nhẹ nối tiếp nhau. (*tên một ban nhạc rock của Hồng Kông thập niên 80. Cre: wikipedia) Năm giờ chiều, tới gần giờ tan tầm của người dân thành phố Hương Giang, là thời điểm hoạt động kinh doanh nhộn nhịp nhất. Một số chủ quán lại không quan tâm đến việc kinh doanh của mình, đang tụ tập lại một chỗ, lo lắng nhìn cô gái bất tỉnh ở quán nước đường. “Dậy đi, dậy đi!” ông chủ nhà hàng Trương Ký hô lên. Sở Nguyệt Nịnh chậm rãi mở mắt ra, thanh âm ồn ào náo động. Cô nhìn những cái đầu tranh nhau ghé vào phía trên đầu mình, đầu óc trống rỗng trong giây lát. Đây là đâu? Cô nhớ…
Chương 363: Chương 363
Xuyên Không Ta Dùng Kĩ Nghệ Bói Toán Thiên Đỉnh Để Kiếm SốngTác giả: Trần Niên Nãi PhaoTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Linh Dị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Xuyên Không"Em gái nước đường, tỉnh lại đi." "Ai nha, thật là đáng thương, mấy tên lưu manh khốn kiếp này ra tay không hề nhẹ chút nào." "Đánh người bất tỉnh rồi bỏ chạy, chúng nó sẽ bị thiên lôi đánh chết." Phố Miếu ở Cửu Long nhộn nhịp xe cộ, biển hiệu mọc lên san sát, cửa hàng âm thanh làm sống dậy những ngày tháng huy hoàng của Beyond*, âm nhạc xuyên qua con phố sầm uất nhất Hương Giang này, các quầy hàng bán đồ lặt vặt và đồ ăn nhẹ nối tiếp nhau. (*tên một ban nhạc rock của Hồng Kông thập niên 80. Cre: wikipedia) Năm giờ chiều, tới gần giờ tan tầm của người dân thành phố Hương Giang, là thời điểm hoạt động kinh doanh nhộn nhịp nhất. Một số chủ quán lại không quan tâm đến việc kinh doanh của mình, đang tụ tập lại một chỗ, lo lắng nhìn cô gái bất tỉnh ở quán nước đường. “Dậy đi, dậy đi!” ông chủ nhà hàng Trương Ký hô lên. Sở Nguyệt Nịnh chậm rãi mở mắt ra, thanh âm ồn ào náo động. Cô nhìn những cái đầu tranh nhau ghé vào phía trên đầu mình, đầu óc trống rỗng trong giây lát. Đây là đâu? Cô nhớ… Sở Nguyệt Nịnh biết Trương Kiến Đức đang nói đến Lộ Thanh, cô cười cười mở tủ, lấy khăn lau kệ thủy tinh."Nhắc đến chuyện này, lần trước em xem tướng cho cô bé kia, em đã bảo rằng cô bé có thể dành được chức Hoa Hậu. Đêm nay TVB sẽ phát trực tiếp hiện trường cho toàn bộ người dân Hồng Kông, nếu là thật thì em sẽ nổi như cồn rồi."Sở Nguyệt Nịnh nhớ đến cuộc tranh cãi của mấy bà thím trước đây, gật đầu: "Đúng vậy, hôm nay là chung kết rồi.""Đúng vậy." Trương Kiến Đức vừa dứt lời, một ông bác hàng xóm bên cạnh đã xen vào."Truyền hình trực tiếp có gì hay? Tôi nghe nói là giới Hoa Hậu đã sắp xếp sẵn quán quân rồi.""Quán quân là ai?" Trương Kiến Đức tiến lại gần: "Có phải là người tên Lộ Thanh không?"Ông bác lắc đầu, nhồm nhoàm nhai thức ăn sáng: "Không phải, là họ La.""Họ La?" Trương Kiến Đức ngạc nhiên, hỏi Sở Nguyệt Nịnh: "Lần trước em nói là Lộ Thanh mà?"Sở Nguyệt Nịnh gật đầu xác nhận: "Đúng vậy, là Lộ Thanh.""Vậy sao lại thành họ La?" Trương Kiến Đức hoang mang, quay sang hỏi ông bác: "Bác Thu, có phải bác nghe nhầm rồi không?"Bác Thu đang vội vàng ăn sáng, xua tay nói: "Không thể nào sai được. Hôm qua nhà họ La đã phát thông báo chúc mừng, chúc mừng cháu gái họ đoạt danh hiệu Hoa Hậu.""Có chuyện như vậy ư?" Trương Kiến Đức quay sang nhìn Sở Nguyệt Nịnh.Thấy khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của Sở Nguyệt Nịnh bình tĩnh, ánh mắt nhìn lên tầng 3, hắn quyết định không suy nghĩ nhiều.Dù sao Nịnh Nịnh bói toán trước giờ chưa bao giờ sai."Ôi, khai trương náo nhiệt thế này, huấn luyện viên Trần đi đâu vậy?" Nhắc đến Tào Tháo, Tào Tháo liền đến.Trần Hạo Minh vừa đưa một minh tinh lên tầng 3, từ cửa sổ nhìn thấy nước đường Sở Ký mở cửa, anh ta liền xuống lầu.Anh ta nở nụ cười rạng rỡ: "Sở đại sư, nhạc có lớn quá không? Tôi lo làm phiền cô."Nếu Sở Nguyệt Nịnh nói có, Trần Hạo Minh sẽ lập tức tắt nhạc, cũng không quan tâm đến việc có náo nhiệt hay không. "Không sao." Sở Nguyệt Nịnh cong môi cười, "Vất vả mới thu hút được nhiều người đến, cứ náo nhiệt đi.""Cảm ơn mọi người đã thông cảm." Trần Hạo Minh chắp tay trước ngực, hướng Trương Kiến Đức và những chủ cửa hàng khác bày tỏ lòng biết ơn.Mọi người đều hiểu ý.Sở Nguyệt Nịnh nhìn kỹ tướng mạo của Trần Hạo Minh.Cung tiền tài hồng quang đại lượng, vận mệnh phá sản ban đầu cũng đã thay đổi.Cô mỉm cười nhẹ."Cung tiền tài đại lượng, xem ra hôm nay đã ký không ít hợp đồng."Trần Hạo Minh không phủ nhận, khiêm tốn nói: "Tất cả đều nhờ ơn đại sư giúp đỡ.""Nếu không có đại sư chỉ điểm, tôi chắc chắn không thể nghĩ ra những cách này."Trần Hạo Minh không phải người vong ơn phụ nghĩa, anh ta lấy ra tấm thẻ đen đã chuẩn bị sẵn, trang trọng đưa cho Sở Nguyệt Nịnh: "Đại sư, vì để tỏ lòng biết ơn, đây là thẻ VIP trọn đời, chỉ cần phòng tập thể hình của Trần Hạo Minh còn hoạt động, thì đại sư có thể đến đây bất cứ lúc nào."Nếu là một lời đề nghị chân thành, thì không nên từ chối.Sở Nguyệt Nịnh tuy rằng không thích vận động, nhưng cũng không thể từ chối tấm lòng của người ta.Nhận lấy thẻ đen, cô bỏ vào túi xách: "Cảm ơn.""Đại sư nhất định phải đến nhé."Nói xong, Trần Hạo Minh cẩn thận nhìn quanh, xác định không có ai xung quanh, rồi hạ giọng: "Tôi sẽ an bài cho cô một huấn luyện viên cơ bắp cuồn cuộn nhất, bảo đảm không sướng không về."Sở Nguyệt Nịnh chớp mắt, cơ bắp... đẹp trai ư?Cô vô tình nghĩ đến Chu Phong Húc.Hình như trong ấn tượng của cô, không ai có thể đẹp trai hơn hắn?Trần Hạo Minh thấy Sở Nguyệt Nịnh im lặng, tưởng cô e thẹn, liền đề nghị: "Hoặc là tôi chuẩn bị cho cô một căn phòng riêng ở lầu trên.""Chỉ có cô và huấn luyện viên thôi.""Khụ khụ khụ." Sở Nguyệt Nịnh không chịu nổi sự trêu chọc, ho khan vài tiếng liên tục xua tay: "Không cần đâu, rảnh rỗi tôi sẽ lên xem."
Sở Nguyệt Nịnh biết Trương Kiến Đức đang nói đến Lộ Thanh, cô cười cười mở tủ, lấy khăn lau kệ thủy tinh.
"Nhắc đến chuyện này, lần trước em xem tướng cho cô bé kia, em đã bảo rằng cô bé có thể dành được chức Hoa Hậu. Đêm nay TVB sẽ phát trực tiếp hiện trường cho toàn bộ người dân Hồng Kông, nếu là thật thì em sẽ nổi như cồn rồi."
Sở Nguyệt Nịnh nhớ đến cuộc tranh cãi của mấy bà thím trước đây, gật đầu: "Đúng vậy, hôm nay là chung kết rồi."
"Đúng vậy." Trương Kiến Đức vừa dứt lời, một ông bác hàng xóm bên cạnh đã xen vào.
"Truyền hình trực tiếp có gì hay? Tôi nghe nói là giới Hoa Hậu đã sắp xếp sẵn quán quân rồi."
"Quán quân là ai?" Trương Kiến Đức tiến lại gần: "Có phải là người tên Lộ Thanh không?"
Ông bác lắc đầu, nhồm nhoàm nhai thức ăn sáng: "Không phải, là họ La."
"Họ La?" Trương Kiến Đức ngạc nhiên, hỏi Sở Nguyệt Nịnh: "Lần trước em nói là Lộ Thanh mà?"
Sở Nguyệt Nịnh gật đầu xác nhận: "Đúng vậy, là Lộ Thanh."
"Vậy sao lại thành họ La?" Trương Kiến Đức hoang mang, quay sang hỏi ông bác: "Bác Thu, có phải bác nghe nhầm rồi không?"
Bác Thu đang vội vàng ăn sáng, xua tay nói: "Không thể nào sai được. Hôm qua nhà họ La đã phát thông báo chúc mừng, chúc mừng cháu gái họ đoạt danh hiệu Hoa Hậu."
"Có chuyện như vậy ư?" Trương Kiến Đức quay sang nhìn Sở Nguyệt Nịnh.
Thấy khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của Sở Nguyệt Nịnh bình tĩnh, ánh mắt nhìn lên tầng 3, hắn quyết định không suy nghĩ nhiều.
Dù sao Nịnh Nịnh bói toán trước giờ chưa bao giờ sai.
"Ôi, khai trương náo nhiệt thế này, huấn luyện viên Trần đi đâu vậy?"
Nhắc đến Tào Tháo, Tào Tháo liền đến.
Trần Hạo Minh vừa đưa một minh tinh lên tầng 3, từ cửa sổ nhìn thấy nước đường Sở Ký mở cửa, anh ta liền xuống lầu.
Anh ta nở nụ cười rạng rỡ: "Sở đại sư, nhạc có lớn quá không? Tôi lo làm phiền cô."
Nếu Sở Nguyệt Nịnh nói có, Trần Hạo Minh sẽ lập tức tắt nhạc, cũng không quan tâm đến việc có náo nhiệt hay không.
"Không sao." Sở Nguyệt Nịnh cong môi cười, "Vất vả mới thu hút được nhiều người đến, cứ náo nhiệt đi."
"Cảm ơn mọi người đã thông cảm." Trần Hạo Minh chắp tay trước ngực, hướng Trương Kiến Đức và những chủ cửa hàng khác bày tỏ lòng biết ơn.
Mọi người đều hiểu ý.
Sở Nguyệt Nịnh nhìn kỹ tướng mạo của Trần Hạo Minh.
Cung tiền tài hồng quang đại lượng, vận mệnh phá sản ban đầu cũng đã thay đổi.
Cô mỉm cười nhẹ.
"Cung tiền tài đại lượng, xem ra hôm nay đã ký không ít hợp đồng."
Trần Hạo Minh không phủ nhận, khiêm tốn nói: "Tất cả đều nhờ ơn đại sư giúp đỡ."
"Nếu không có đại sư chỉ điểm, tôi chắc chắn không thể nghĩ ra những cách này."
Trần Hạo Minh không phải người vong ơn phụ nghĩa, anh ta lấy ra tấm thẻ đen đã chuẩn bị sẵn, trang trọng đưa cho Sở Nguyệt Nịnh: "Đại sư, vì để tỏ lòng biết ơn, đây là thẻ VIP trọn đời, chỉ cần phòng tập thể hình của Trần Hạo Minh còn hoạt động, thì đại sư có thể đến đây bất cứ lúc nào."
Nếu là một lời đề nghị chân thành, thì không nên từ chối.
Sở Nguyệt Nịnh tuy rằng không thích vận động, nhưng cũng không thể từ chối tấm lòng của người ta.
Nhận lấy thẻ đen, cô bỏ vào túi xách: "Cảm ơn."
"Đại sư nhất định phải đến nhé."
Nói xong, Trần Hạo Minh cẩn thận nhìn quanh, xác định không có ai xung quanh, rồi hạ giọng: "Tôi sẽ an bài cho cô một huấn luyện viên cơ bắp cuồn cuộn nhất, bảo đảm không sướng không về."
Sở Nguyệt Nịnh chớp mắt, cơ bắp... đẹp trai ư?
Cô vô tình nghĩ đến Chu Phong Húc.
Hình như trong ấn tượng của cô, không ai có thể đẹp trai hơn hắn?
Trần Hạo Minh thấy Sở Nguyệt Nịnh im lặng, tưởng cô e thẹn, liền đề nghị: "Hoặc là tôi chuẩn bị cho cô một căn phòng riêng ở lầu trên."
"Chỉ có cô và huấn luyện viên thôi."
"Khụ khụ khụ." Sở Nguyệt Nịnh không chịu nổi sự trêu chọc, ho khan vài tiếng liên tục xua tay: "Không cần đâu, rảnh rỗi tôi sẽ lên xem."
Xuyên Không Ta Dùng Kĩ Nghệ Bói Toán Thiên Đỉnh Để Kiếm SốngTác giả: Trần Niên Nãi PhaoTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Linh Dị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Xuyên Không"Em gái nước đường, tỉnh lại đi." "Ai nha, thật là đáng thương, mấy tên lưu manh khốn kiếp này ra tay không hề nhẹ chút nào." "Đánh người bất tỉnh rồi bỏ chạy, chúng nó sẽ bị thiên lôi đánh chết." Phố Miếu ở Cửu Long nhộn nhịp xe cộ, biển hiệu mọc lên san sát, cửa hàng âm thanh làm sống dậy những ngày tháng huy hoàng của Beyond*, âm nhạc xuyên qua con phố sầm uất nhất Hương Giang này, các quầy hàng bán đồ lặt vặt và đồ ăn nhẹ nối tiếp nhau. (*tên một ban nhạc rock của Hồng Kông thập niên 80. Cre: wikipedia) Năm giờ chiều, tới gần giờ tan tầm của người dân thành phố Hương Giang, là thời điểm hoạt động kinh doanh nhộn nhịp nhất. Một số chủ quán lại không quan tâm đến việc kinh doanh của mình, đang tụ tập lại một chỗ, lo lắng nhìn cô gái bất tỉnh ở quán nước đường. “Dậy đi, dậy đi!” ông chủ nhà hàng Trương Ký hô lên. Sở Nguyệt Nịnh chậm rãi mở mắt ra, thanh âm ồn ào náo động. Cô nhìn những cái đầu tranh nhau ghé vào phía trên đầu mình, đầu óc trống rỗng trong giây lát. Đây là đâu? Cô nhớ… Sở Nguyệt Nịnh biết Trương Kiến Đức đang nói đến Lộ Thanh, cô cười cười mở tủ, lấy khăn lau kệ thủy tinh."Nhắc đến chuyện này, lần trước em xem tướng cho cô bé kia, em đã bảo rằng cô bé có thể dành được chức Hoa Hậu. Đêm nay TVB sẽ phát trực tiếp hiện trường cho toàn bộ người dân Hồng Kông, nếu là thật thì em sẽ nổi như cồn rồi."Sở Nguyệt Nịnh nhớ đến cuộc tranh cãi của mấy bà thím trước đây, gật đầu: "Đúng vậy, hôm nay là chung kết rồi.""Đúng vậy." Trương Kiến Đức vừa dứt lời, một ông bác hàng xóm bên cạnh đã xen vào."Truyền hình trực tiếp có gì hay? Tôi nghe nói là giới Hoa Hậu đã sắp xếp sẵn quán quân rồi.""Quán quân là ai?" Trương Kiến Đức tiến lại gần: "Có phải là người tên Lộ Thanh không?"Ông bác lắc đầu, nhồm nhoàm nhai thức ăn sáng: "Không phải, là họ La.""Họ La?" Trương Kiến Đức ngạc nhiên, hỏi Sở Nguyệt Nịnh: "Lần trước em nói là Lộ Thanh mà?"Sở Nguyệt Nịnh gật đầu xác nhận: "Đúng vậy, là Lộ Thanh.""Vậy sao lại thành họ La?" Trương Kiến Đức hoang mang, quay sang hỏi ông bác: "Bác Thu, có phải bác nghe nhầm rồi không?"Bác Thu đang vội vàng ăn sáng, xua tay nói: "Không thể nào sai được. Hôm qua nhà họ La đã phát thông báo chúc mừng, chúc mừng cháu gái họ đoạt danh hiệu Hoa Hậu.""Có chuyện như vậy ư?" Trương Kiến Đức quay sang nhìn Sở Nguyệt Nịnh.Thấy khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của Sở Nguyệt Nịnh bình tĩnh, ánh mắt nhìn lên tầng 3, hắn quyết định không suy nghĩ nhiều.Dù sao Nịnh Nịnh bói toán trước giờ chưa bao giờ sai."Ôi, khai trương náo nhiệt thế này, huấn luyện viên Trần đi đâu vậy?" Nhắc đến Tào Tháo, Tào Tháo liền đến.Trần Hạo Minh vừa đưa một minh tinh lên tầng 3, từ cửa sổ nhìn thấy nước đường Sở Ký mở cửa, anh ta liền xuống lầu.Anh ta nở nụ cười rạng rỡ: "Sở đại sư, nhạc có lớn quá không? Tôi lo làm phiền cô."Nếu Sở Nguyệt Nịnh nói có, Trần Hạo Minh sẽ lập tức tắt nhạc, cũng không quan tâm đến việc có náo nhiệt hay không. "Không sao." Sở Nguyệt Nịnh cong môi cười, "Vất vả mới thu hút được nhiều người đến, cứ náo nhiệt đi.""Cảm ơn mọi người đã thông cảm." Trần Hạo Minh chắp tay trước ngực, hướng Trương Kiến Đức và những chủ cửa hàng khác bày tỏ lòng biết ơn.Mọi người đều hiểu ý.Sở Nguyệt Nịnh nhìn kỹ tướng mạo của Trần Hạo Minh.Cung tiền tài hồng quang đại lượng, vận mệnh phá sản ban đầu cũng đã thay đổi.Cô mỉm cười nhẹ."Cung tiền tài đại lượng, xem ra hôm nay đã ký không ít hợp đồng."Trần Hạo Minh không phủ nhận, khiêm tốn nói: "Tất cả đều nhờ ơn đại sư giúp đỡ.""Nếu không có đại sư chỉ điểm, tôi chắc chắn không thể nghĩ ra những cách này."Trần Hạo Minh không phải người vong ơn phụ nghĩa, anh ta lấy ra tấm thẻ đen đã chuẩn bị sẵn, trang trọng đưa cho Sở Nguyệt Nịnh: "Đại sư, vì để tỏ lòng biết ơn, đây là thẻ VIP trọn đời, chỉ cần phòng tập thể hình của Trần Hạo Minh còn hoạt động, thì đại sư có thể đến đây bất cứ lúc nào."Nếu là một lời đề nghị chân thành, thì không nên từ chối.Sở Nguyệt Nịnh tuy rằng không thích vận động, nhưng cũng không thể từ chối tấm lòng của người ta.Nhận lấy thẻ đen, cô bỏ vào túi xách: "Cảm ơn.""Đại sư nhất định phải đến nhé."Nói xong, Trần Hạo Minh cẩn thận nhìn quanh, xác định không có ai xung quanh, rồi hạ giọng: "Tôi sẽ an bài cho cô một huấn luyện viên cơ bắp cuồn cuộn nhất, bảo đảm không sướng không về."Sở Nguyệt Nịnh chớp mắt, cơ bắp... đẹp trai ư?Cô vô tình nghĩ đến Chu Phong Húc.Hình như trong ấn tượng của cô, không ai có thể đẹp trai hơn hắn?Trần Hạo Minh thấy Sở Nguyệt Nịnh im lặng, tưởng cô e thẹn, liền đề nghị: "Hoặc là tôi chuẩn bị cho cô một căn phòng riêng ở lầu trên.""Chỉ có cô và huấn luyện viên thôi.""Khụ khụ khụ." Sở Nguyệt Nịnh không chịu nổi sự trêu chọc, ho khan vài tiếng liên tục xua tay: "Không cần đâu, rảnh rỗi tôi sẽ lên xem."