"Em gái nước đường, tỉnh lại đi." "Ai nha, thật là đáng thương, mấy tên lưu manh khốn kiếp này ra tay không hề nhẹ chút nào." "Đánh người bất tỉnh rồi bỏ chạy, chúng nó sẽ bị thiên lôi đánh chết." Phố Miếu ở Cửu Long nhộn nhịp xe cộ, biển hiệu mọc lên san sát, cửa hàng âm thanh làm sống dậy những ngày tháng huy hoàng của Beyond*, âm nhạc xuyên qua con phố sầm uất nhất Hương Giang này, các quầy hàng bán đồ lặt vặt và đồ ăn nhẹ nối tiếp nhau. (*tên một ban nhạc rock của Hồng Kông thập niên 80. Cre: wikipedia) Năm giờ chiều, tới gần giờ tan tầm của người dân thành phố Hương Giang, là thời điểm hoạt động kinh doanh nhộn nhịp nhất. Một số chủ quán lại không quan tâm đến việc kinh doanh của mình, đang tụ tập lại một chỗ, lo lắng nhìn cô gái bất tỉnh ở quán nước đường. “Dậy đi, dậy đi!” ông chủ nhà hàng Trương Ký hô lên. Sở Nguyệt Nịnh chậm rãi mở mắt ra, thanh âm ồn ào náo động. Cô nhìn những cái đầu tranh nhau ghé vào phía trên đầu mình, đầu óc trống rỗng trong giây lát. Đây là đâu? Cô nhớ…
Chương 365: Chương 365
Xuyên Không Ta Dùng Kĩ Nghệ Bói Toán Thiên Đỉnh Để Kiếm SốngTác giả: Trần Niên Nãi PhaoTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Linh Dị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Xuyên Không"Em gái nước đường, tỉnh lại đi." "Ai nha, thật là đáng thương, mấy tên lưu manh khốn kiếp này ra tay không hề nhẹ chút nào." "Đánh người bất tỉnh rồi bỏ chạy, chúng nó sẽ bị thiên lôi đánh chết." Phố Miếu ở Cửu Long nhộn nhịp xe cộ, biển hiệu mọc lên san sát, cửa hàng âm thanh làm sống dậy những ngày tháng huy hoàng của Beyond*, âm nhạc xuyên qua con phố sầm uất nhất Hương Giang này, các quầy hàng bán đồ lặt vặt và đồ ăn nhẹ nối tiếp nhau. (*tên một ban nhạc rock của Hồng Kông thập niên 80. Cre: wikipedia) Năm giờ chiều, tới gần giờ tan tầm của người dân thành phố Hương Giang, là thời điểm hoạt động kinh doanh nhộn nhịp nhất. Một số chủ quán lại không quan tâm đến việc kinh doanh của mình, đang tụ tập lại một chỗ, lo lắng nhìn cô gái bất tỉnh ở quán nước đường. “Dậy đi, dậy đi!” ông chủ nhà hàng Trương Ký hô lên. Sở Nguyệt Nịnh chậm rãi mở mắt ra, thanh âm ồn ào náo động. Cô nhìn những cái đầu tranh nhau ghé vào phía trên đầu mình, đầu óc trống rỗng trong giây lát. Đây là đâu? Cô nhớ… "Không cha không mẹ, đương nhiên không có ai che chở. Tuổi thơ của cô không hề dễ dàng."Tô Tú Nhã ngớ ngàng, choáng váng.Choáng váng."Đại sư, chúng ta có quen biết nhau không nhỉ?"Sở Nguyệt Nịnh lắc đầu.Tô Tú Nhã được bạn bè giới thiệu đến đây, bạn bè còn cho cô xem báo chí.Nói rằng Sở Ký nổi tiếng về độ chính xác trong việc xem tử vi.Khi cô đến, vừa nhìn thấy Sở Nguyệt Nịnh trẻ tuổi như vậy, cô đã do dự.Nhưng cô quá muốn tìm kiếm sự giúp đỡ, nên đã ở lại.Không ngờ lại chính xác đến vậy.DTVTô Tú Nhã gật đầu: "Mẹ tôi đúng là sinh tôi khó khăn. Cha tôi tự mình đi mua sữa bột cho tôi trên đường thì rớt xuống hồ nước. Hàng xóm nói, cha tôi có lẽ đã chìm trong nước một ngày một đêm, t.h.i t.h.ể nổi lên mới được người ta phát hiện."Thân thế đáng thương của Tô Tú Nhã khiến những người hàng xóm đều đồng cảm.Thậm chí có người còn có thể lý giải cho cô, tại sao khi mang thai mà người yêu ngoại tình, cô vẫn muốn níu giữ đứa con để ở bên cạnh.Từ nhỏ đã thiếu thốn tình thương, nên sẽ nắm chặt lấy hạnh phúc khó khăn mới có được mà không muốn buông tay.Sở Nguyệt Nịnh tiếp tục tính toán."Sau khi cha mẹ qua đời, cô liền đi theo bác ruột sinh sống. Bác ruột có hai gái một trai, và cô là con thứ tư. Ban đầu, cô tưởng rằng bác ruột và bác gái là cha mẹ ruột của mình, không hiểu sao họ lại đối xử bất công với cô. Mãi đến khi cô lên tám tuổi, nghe hàng xóm bàn tán, cô mới dần dần hiểu ra."Tô Tú Nhã thấy Sở Nguyệt Nịnh tính toán cả chuyện của bác ruột, cũng thành thật thú nhận: "Họ đối xử với tôi không tốt, không cho tôi ăn cơm, nhưng dù sao cũng cho tôi một chỗ nương tựa. Tôi cũng nguyện ý coi họ như cha mẹ ruột." "Đáng tiếc..."Ánh mắt Tô Tú Nhã dần dần trở nên đau khổ.Có chút khó mở lời.“Lúc tôi 18 tuổi, bác...bác muốn tôi báo đáp ông ta. Cũng may là tôi chạy nhanh, không để ông ta thực hiện được. Chuyện này thật sự khiến người ta ghê tởm, cùng huyết thống với nhau, tôi từ nhỏ đã xem ông ta như cha mình, vậy mà ông ta lại cầm thú như vậy.Sở Nguyệt Nịnh không ngắt lời Tô Tú Nhã.Tô Tú Nhã cũng tiếp tục lời nói, chậm rãi nói về quá khứ."Vì chuyện của bác ruột, tôi vẫn luôn không dám yêu đương, may mắn thay, sau này tôi gặp được người yêu hiện tại."Nhắc đến người yêu, Tô Tú Nhã ngẩng cao đầu, khuôn mặt giãn ra, khóe miệng mang theo nụ cười, dịu dàng ***** bụng."Lúc ấy tôi làm việc ở quán bar, mỗi ngày đều phải dọn thùng bia nặng, hơn nữa khách hàng đều nhìn với ánh mắt lạnh lùng, chỉ có anh ấy mới chịu đưa tay ra giúp đỡ.""Anh ấy cũng rất gầy yếu, vậy mà những thùng bia nặng nề kia, anh ấy cắn răng giúp tôi dọn từ kho ra quầy bar, cũng không hề kêu một tiếng mệt.""Sau này, một lần đi hát karaoke đêm khuya, tôi gặp phải lưu manh quấy rối, chính là anh ấy đã kịp thời giúp tôi đẩy tên lưu manh ra, tôi mới không gặp phải bi kịch.""Sau khi ở bên nhau, anh ấy luôn mang đến cho tôi những bất ngờ thú vị, còn nói rằng vì để sau này ở bên nhau, anh ấy đã bỏ tiền mua nhà, vay tiền mua xe. Anh ấy thực sự chân thành với tôi, chỉ là gần đây có chút hờ hững, tôi mang thai không thể quan tâm được cảm xúc của anh ấy, nên anh ấy mới..."Ánh mắt của Tô Tú Nhã tối sầm xuống hai phần."Anh ấy mới bị người phụ nữ khác mê hoặc."Nói xong.Tô Tú Nhã như bám víu vào cọng cỏ cứu mạng, nắm chặt lấy tay Sở Nguyệt Nịnh, mong chờ hỏi: "Đại sư, xin cô giúp tôi bói toán. Bói xem người phụ nữ kia là ai, ở đâu, tôi... tôi thực sự sẽ không làm tổn thương người phụ nữ kia.""Tôi chỉ muốn cô ấy rời đi."Tô Tú Nhã không ngừng ***** bụng, ánh mắt dịu dàng, "Chỉ cần cô ấy rời đi, Ngải Thụy nhất định sẽ trở lại bên tôi."
"Không cha không mẹ, đương nhiên không có ai che chở. Tuổi thơ của cô không hề dễ dàng."
Tô Tú Nhã ngớ ngàng, choáng váng.
Choáng váng.
"Đại sư, chúng ta có quen biết nhau không nhỉ?"
Sở Nguyệt Nịnh lắc đầu.
Tô Tú Nhã được bạn bè giới thiệu đến đây, bạn bè còn cho cô xem báo chí.
Nói rằng Sở Ký nổi tiếng về độ chính xác trong việc xem tử vi.
Khi cô đến, vừa nhìn thấy Sở Nguyệt Nịnh trẻ tuổi như vậy, cô đã do dự.
Nhưng cô quá muốn tìm kiếm sự giúp đỡ, nên đã ở lại.
Không ngờ lại chính xác đến vậy.
DTV
Tô Tú Nhã gật đầu: "Mẹ tôi đúng là sinh tôi khó khăn. Cha tôi tự mình đi mua sữa bột cho tôi trên đường thì rớt xuống hồ nước. Hàng xóm nói, cha tôi có lẽ đã chìm trong nước một ngày một đêm, t.h.i t.h.ể nổi lên mới được người ta phát hiện."
Thân thế đáng thương của Tô Tú Nhã khiến những người hàng xóm đều đồng cảm.
Thậm chí có người còn có thể lý giải cho cô, tại sao khi mang thai mà người yêu ngoại tình, cô vẫn muốn níu giữ đứa con để ở bên cạnh.
Từ nhỏ đã thiếu thốn tình thương, nên sẽ nắm chặt lấy hạnh phúc khó khăn mới có được mà không muốn buông tay.
Sở Nguyệt Nịnh tiếp tục tính toán.
"Sau khi cha mẹ qua đời, cô liền đi theo bác ruột sinh sống. Bác ruột có hai gái một trai, và cô là con thứ tư. Ban đầu, cô tưởng rằng bác ruột và bác gái là cha mẹ ruột của mình, không hiểu sao họ lại đối xử bất công với cô. Mãi đến khi cô lên tám tuổi, nghe hàng xóm bàn tán, cô mới dần dần hiểu ra."
Tô Tú Nhã thấy Sở Nguyệt Nịnh tính toán cả chuyện của bác ruột, cũng thành thật thú nhận: "Họ đối xử với tôi không tốt, không cho tôi ăn cơm, nhưng dù sao cũng cho tôi một chỗ nương tựa. Tôi cũng nguyện ý coi họ như cha mẹ ruột."
"Đáng tiếc..."
Ánh mắt Tô Tú Nhã dần dần trở nên đau khổ.
Có chút khó mở lời.
“Lúc tôi 18 tuổi, bác...bác muốn tôi báo đáp ông ta. Cũng may là tôi chạy nhanh, không để ông ta thực hiện được. Chuyện này thật sự khiến người ta ghê tởm, cùng huyết thống với nhau, tôi từ nhỏ đã xem ông ta như cha mình, vậy mà ông ta lại cầm thú như vậy.
Sở Nguyệt Nịnh không ngắt lời Tô Tú Nhã.
Tô Tú Nhã cũng tiếp tục lời nói, chậm rãi nói về quá khứ.
"Vì chuyện của bác ruột, tôi vẫn luôn không dám yêu đương, may mắn thay, sau này tôi gặp được người yêu hiện tại."
Nhắc đến người yêu, Tô Tú Nhã ngẩng cao đầu, khuôn mặt giãn ra, khóe miệng mang theo nụ cười, dịu dàng ***** bụng.
"Lúc ấy tôi làm việc ở quán bar, mỗi ngày đều phải dọn thùng bia nặng, hơn nữa khách hàng đều nhìn với ánh mắt lạnh lùng, chỉ có anh ấy mới chịu đưa tay ra giúp đỡ."
"Anh ấy cũng rất gầy yếu, vậy mà những thùng bia nặng nề kia, anh ấy cắn răng giúp tôi dọn từ kho ra quầy bar, cũng không hề kêu một tiếng mệt."
"Sau này, một lần đi hát karaoke đêm khuya, tôi gặp phải lưu manh quấy rối, chính là anh ấy đã kịp thời giúp tôi đẩy tên lưu manh ra, tôi mới không gặp phải bi kịch."
"Sau khi ở bên nhau, anh ấy luôn mang đến cho tôi những bất ngờ thú vị, còn nói rằng vì để sau này ở bên nhau, anh ấy đã bỏ tiền mua nhà, vay tiền mua xe. Anh ấy thực sự chân thành với tôi, chỉ là gần đây có chút hờ hững, tôi mang thai không thể quan tâm được cảm xúc của anh ấy, nên anh ấy mới..."
Ánh mắt của Tô Tú Nhã tối sầm xuống hai phần.
"Anh ấy mới bị người phụ nữ khác mê hoặc."
Nói xong.
Tô Tú Nhã như bám víu vào cọng cỏ cứu mạng, nắm chặt lấy tay Sở Nguyệt Nịnh, mong chờ hỏi: "Đại sư, xin cô giúp tôi bói toán. Bói xem người phụ nữ kia là ai, ở đâu, tôi... tôi thực sự sẽ không làm tổn thương người phụ nữ kia."
"Tôi chỉ muốn cô ấy rời đi."
Tô Tú Nhã không ngừng ***** bụng, ánh mắt dịu dàng, "Chỉ cần cô ấy rời đi, Ngải Thụy nhất định sẽ trở lại bên tôi."
Xuyên Không Ta Dùng Kĩ Nghệ Bói Toán Thiên Đỉnh Để Kiếm SốngTác giả: Trần Niên Nãi PhaoTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Linh Dị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Xuyên Không"Em gái nước đường, tỉnh lại đi." "Ai nha, thật là đáng thương, mấy tên lưu manh khốn kiếp này ra tay không hề nhẹ chút nào." "Đánh người bất tỉnh rồi bỏ chạy, chúng nó sẽ bị thiên lôi đánh chết." Phố Miếu ở Cửu Long nhộn nhịp xe cộ, biển hiệu mọc lên san sát, cửa hàng âm thanh làm sống dậy những ngày tháng huy hoàng của Beyond*, âm nhạc xuyên qua con phố sầm uất nhất Hương Giang này, các quầy hàng bán đồ lặt vặt và đồ ăn nhẹ nối tiếp nhau. (*tên một ban nhạc rock của Hồng Kông thập niên 80. Cre: wikipedia) Năm giờ chiều, tới gần giờ tan tầm của người dân thành phố Hương Giang, là thời điểm hoạt động kinh doanh nhộn nhịp nhất. Một số chủ quán lại không quan tâm đến việc kinh doanh của mình, đang tụ tập lại một chỗ, lo lắng nhìn cô gái bất tỉnh ở quán nước đường. “Dậy đi, dậy đi!” ông chủ nhà hàng Trương Ký hô lên. Sở Nguyệt Nịnh chậm rãi mở mắt ra, thanh âm ồn ào náo động. Cô nhìn những cái đầu tranh nhau ghé vào phía trên đầu mình, đầu óc trống rỗng trong giây lát. Đây là đâu? Cô nhớ… "Không cha không mẹ, đương nhiên không có ai che chở. Tuổi thơ của cô không hề dễ dàng."Tô Tú Nhã ngớ ngàng, choáng váng.Choáng váng."Đại sư, chúng ta có quen biết nhau không nhỉ?"Sở Nguyệt Nịnh lắc đầu.Tô Tú Nhã được bạn bè giới thiệu đến đây, bạn bè còn cho cô xem báo chí.Nói rằng Sở Ký nổi tiếng về độ chính xác trong việc xem tử vi.Khi cô đến, vừa nhìn thấy Sở Nguyệt Nịnh trẻ tuổi như vậy, cô đã do dự.Nhưng cô quá muốn tìm kiếm sự giúp đỡ, nên đã ở lại.Không ngờ lại chính xác đến vậy.DTVTô Tú Nhã gật đầu: "Mẹ tôi đúng là sinh tôi khó khăn. Cha tôi tự mình đi mua sữa bột cho tôi trên đường thì rớt xuống hồ nước. Hàng xóm nói, cha tôi có lẽ đã chìm trong nước một ngày một đêm, t.h.i t.h.ể nổi lên mới được người ta phát hiện."Thân thế đáng thương của Tô Tú Nhã khiến những người hàng xóm đều đồng cảm.Thậm chí có người còn có thể lý giải cho cô, tại sao khi mang thai mà người yêu ngoại tình, cô vẫn muốn níu giữ đứa con để ở bên cạnh.Từ nhỏ đã thiếu thốn tình thương, nên sẽ nắm chặt lấy hạnh phúc khó khăn mới có được mà không muốn buông tay.Sở Nguyệt Nịnh tiếp tục tính toán."Sau khi cha mẹ qua đời, cô liền đi theo bác ruột sinh sống. Bác ruột có hai gái một trai, và cô là con thứ tư. Ban đầu, cô tưởng rằng bác ruột và bác gái là cha mẹ ruột của mình, không hiểu sao họ lại đối xử bất công với cô. Mãi đến khi cô lên tám tuổi, nghe hàng xóm bàn tán, cô mới dần dần hiểu ra."Tô Tú Nhã thấy Sở Nguyệt Nịnh tính toán cả chuyện của bác ruột, cũng thành thật thú nhận: "Họ đối xử với tôi không tốt, không cho tôi ăn cơm, nhưng dù sao cũng cho tôi một chỗ nương tựa. Tôi cũng nguyện ý coi họ như cha mẹ ruột." "Đáng tiếc..."Ánh mắt Tô Tú Nhã dần dần trở nên đau khổ.Có chút khó mở lời.“Lúc tôi 18 tuổi, bác...bác muốn tôi báo đáp ông ta. Cũng may là tôi chạy nhanh, không để ông ta thực hiện được. Chuyện này thật sự khiến người ta ghê tởm, cùng huyết thống với nhau, tôi từ nhỏ đã xem ông ta như cha mình, vậy mà ông ta lại cầm thú như vậy.Sở Nguyệt Nịnh không ngắt lời Tô Tú Nhã.Tô Tú Nhã cũng tiếp tục lời nói, chậm rãi nói về quá khứ."Vì chuyện của bác ruột, tôi vẫn luôn không dám yêu đương, may mắn thay, sau này tôi gặp được người yêu hiện tại."Nhắc đến người yêu, Tô Tú Nhã ngẩng cao đầu, khuôn mặt giãn ra, khóe miệng mang theo nụ cười, dịu dàng ***** bụng."Lúc ấy tôi làm việc ở quán bar, mỗi ngày đều phải dọn thùng bia nặng, hơn nữa khách hàng đều nhìn với ánh mắt lạnh lùng, chỉ có anh ấy mới chịu đưa tay ra giúp đỡ.""Anh ấy cũng rất gầy yếu, vậy mà những thùng bia nặng nề kia, anh ấy cắn răng giúp tôi dọn từ kho ra quầy bar, cũng không hề kêu một tiếng mệt.""Sau này, một lần đi hát karaoke đêm khuya, tôi gặp phải lưu manh quấy rối, chính là anh ấy đã kịp thời giúp tôi đẩy tên lưu manh ra, tôi mới không gặp phải bi kịch.""Sau khi ở bên nhau, anh ấy luôn mang đến cho tôi những bất ngờ thú vị, còn nói rằng vì để sau này ở bên nhau, anh ấy đã bỏ tiền mua nhà, vay tiền mua xe. Anh ấy thực sự chân thành với tôi, chỉ là gần đây có chút hờ hững, tôi mang thai không thể quan tâm được cảm xúc của anh ấy, nên anh ấy mới..."Ánh mắt của Tô Tú Nhã tối sầm xuống hai phần."Anh ấy mới bị người phụ nữ khác mê hoặc."Nói xong.Tô Tú Nhã như bám víu vào cọng cỏ cứu mạng, nắm chặt lấy tay Sở Nguyệt Nịnh, mong chờ hỏi: "Đại sư, xin cô giúp tôi bói toán. Bói xem người phụ nữ kia là ai, ở đâu, tôi... tôi thực sự sẽ không làm tổn thương người phụ nữ kia.""Tôi chỉ muốn cô ấy rời đi."Tô Tú Nhã không ngừng ***** bụng, ánh mắt dịu dàng, "Chỉ cần cô ấy rời đi, Ngải Thụy nhất định sẽ trở lại bên tôi."