"Em gái nước đường, tỉnh lại đi." "Ai nha, thật là đáng thương, mấy tên lưu manh khốn kiếp này ra tay không hề nhẹ chút nào." "Đánh người bất tỉnh rồi bỏ chạy, chúng nó sẽ bị thiên lôi đánh chết." Phố Miếu ở Cửu Long nhộn nhịp xe cộ, biển hiệu mọc lên san sát, cửa hàng âm thanh làm sống dậy những ngày tháng huy hoàng của Beyond*, âm nhạc xuyên qua con phố sầm uất nhất Hương Giang này, các quầy hàng bán đồ lặt vặt và đồ ăn nhẹ nối tiếp nhau. (*tên một ban nhạc rock của Hồng Kông thập niên 80. Cre: wikipedia) Năm giờ chiều, tới gần giờ tan tầm của người dân thành phố Hương Giang, là thời điểm hoạt động kinh doanh nhộn nhịp nhất. Một số chủ quán lại không quan tâm đến việc kinh doanh của mình, đang tụ tập lại một chỗ, lo lắng nhìn cô gái bất tỉnh ở quán nước đường. “Dậy đi, dậy đi!” ông chủ nhà hàng Trương Ký hô lên. Sở Nguyệt Nịnh chậm rãi mở mắt ra, thanh âm ồn ào náo động. Cô nhìn những cái đầu tranh nhau ghé vào phía trên đầu mình, đầu óc trống rỗng trong giây lát. Đây là đâu? Cô nhớ…
Chương 373: Chương 373
Xuyên Không Ta Dùng Kĩ Nghệ Bói Toán Thiên Đỉnh Để Kiếm SốngTác giả: Trần Niên Nãi PhaoTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Linh Dị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Xuyên Không"Em gái nước đường, tỉnh lại đi." "Ai nha, thật là đáng thương, mấy tên lưu manh khốn kiếp này ra tay không hề nhẹ chút nào." "Đánh người bất tỉnh rồi bỏ chạy, chúng nó sẽ bị thiên lôi đánh chết." Phố Miếu ở Cửu Long nhộn nhịp xe cộ, biển hiệu mọc lên san sát, cửa hàng âm thanh làm sống dậy những ngày tháng huy hoàng của Beyond*, âm nhạc xuyên qua con phố sầm uất nhất Hương Giang này, các quầy hàng bán đồ lặt vặt và đồ ăn nhẹ nối tiếp nhau. (*tên một ban nhạc rock của Hồng Kông thập niên 80. Cre: wikipedia) Năm giờ chiều, tới gần giờ tan tầm của người dân thành phố Hương Giang, là thời điểm hoạt động kinh doanh nhộn nhịp nhất. Một số chủ quán lại không quan tâm đến việc kinh doanh của mình, đang tụ tập lại một chỗ, lo lắng nhìn cô gái bất tỉnh ở quán nước đường. “Dậy đi, dậy đi!” ông chủ nhà hàng Trương Ký hô lên. Sở Nguyệt Nịnh chậm rãi mở mắt ra, thanh âm ồn ào náo động. Cô nhìn những cái đầu tranh nhau ghé vào phía trên đầu mình, đầu óc trống rỗng trong giây lát. Đây là đâu? Cô nhớ… A Mẫn nhìn sâu vào đôi mắt trong veo của Sở Nguyệt Nịnh.Dần dần, sự hoảng loạn trong lòng như được trấn an, lại bình tĩnh trở lại."Em từ tháng trước đã nhận ra bạn trai không ổn."A Mẫn chậm rãi hồi tưởng: "Anh ấy luôn thích gọi em là "meo meo", nhưng từ một buổi chiều nọ, anh ấy lại thay đổi hoàn toàn, gọi em là Mẫn Mẫn.""Em thích ăn cà rốt. Trước đây, tuy anh ấy không thích ăn nhưng vẫn thường xuyên làm cho em một món. Chiên xào hầm, đủ kiểu cách đều làm.""Nhưng giờ đây, em đã nửa tháng không ăn cà rốt. Hôm nay hỏi anh ấy, anh ấy dường như rất ngạc nhiên khi biết em thích ăn cà rốt, thậm chí còn nổi giận bất thường.""Em không hiểu tại sao anh ấy lại nổi giận, rõ ràng... trước đây anh ấy đều biết không phải sao?"A Mẫn cười khổ: "Đại sư, em thực sự cảm thấy anh ấy như biến thành một người khác. Trước đây anh ấy không bao giờ làm những điều khiến em cảm thấy xa lạ, cũng không bao giờ một tháng không làm món em thích nhất."Sở Nguyệt Nịnh nhìn cung đào hoa của A Mẫn, vốn là một đóa hoa nở rộ nhưng lại gặp phải điều ngoài ý muốn, cô lộ ra ánh mắt có chút suy tư.Đợi một lát, rồi mới hỏi."Có bát tự của bạn trai em không?""Có." A Mẫn thấy đại sư muốn bát tự, từ túi đồ thể thao lấy ra một tờ giấy, ánh mắt vô cùng hoài niệm, "Sinh nhật năm nay, em đã từng hỏi anh ấy, tính toán ngày mai cùng chúc mừng sinh nhật anh ấy nên cố ý ghi nhớ."Sở Nguyệt Nịnh nhận lấy bát tự, nhíu mày, bấm đốt ngón tay hai lần.Sau khi buông tay.Cô hỏi: "Có bao giờ em nghĩ rằng, em thích không phải một người, mà là hai người chưa?"Hai người?A Mẫn trong chốc lát cảm thấy bên tai toàn là tiếng ầm ĩ, trong đầu không ngừng hiện về những kỷ niệm với bạn trai. Đường phố trở nên ồn ào náo nhiệt."Không thể nào? Không thể nào như vậy được?""Hai người? Có thể sao, hưởng thụ Tề nhân chi phúc."A Mẫn sau một lúc lâu mới định thần lại, khiêm tốn hỏi: "Đại sư, ý của chị là gì? Em không hiểu."Sở Nguyệt Nịnh bấm đốt ngón tay với bát tự của người đàn ông."Địa chi Bính Tân nếu có Kim, giờ Canh Mộc Thổ tất song căn. Bát tự lại hiện ra hiện tượng Nhật Nguyệt Song Huy, cho thấy bạn trai em còn có một người anh trai sinh sớm hai phút.""Bát tự của bạn trai em đại biểu cho Âm, tính cách ôn nhu, nội liễm.""Bát tự của người anh trai sinh sớm hai phút đại biểu cho Dương, tính tình phóng khoáng, cởi mở.""Dựa theo bát tự, hai người này đều có dây dưa đào hoa với em, nói cách khác em đang đồng thời yêu đương với hai người."A Mẫn không dám tin tưởng: "Không thể nào, bạn trai đã từng nói với em rằng, anh ấy là con trai độc nhất trong nhà, không hề nghe nói có anh em song sinh mà."Sở Nguyệt Nịnh bấm đốt ngón tay tính bát tự của người anh trai: "Khi em gặp anh ấy, anh ấy thực sự là con trai độc nhất trong nhà."A Mẫn càng thêm hoang mang.Sở Nguyệt Nịnh chậm rãi giải thích: "Tuy là song sinh, bát tự của người anh trai lại càng lang bạt kỳ hồ, anh ấy vừa sinh ra đã bị người mặc áo đen ôm đi, cha mẹ luôn cho rằng cặp song sinh chỉ sống một người. Cho đến khi em xuất hiện." "Em xuất hiện?" A Mẫn chỉ vào mình, nhíu chặt mày: "Ý của đại sư là, sự xuất hiện của em mới khiến hai anh em họ nhận ra nhau?""Đúng vậy." Sở Nguyệt Nịnh tiếp tục bấm tay tính: "Lần *****ên em gặp bạn trai là ở sân vận động bóng rổ phải không? Anh ấy đang chơi bóng rổ.""Đúng vậy." A Mẫn dần bình tĩnh lại: "Anh ấy chủ động xin số liên lạc của em. Lần thứ hai là ở thư viện, em đi mượn sách."Nói xong, A Mẫn như nhận ra điều gì đó, đôi mắt tròn xoe mở to, lấy tay che miệng: "Hay là, người *****ên em gặp là anh trai?""Chính xác là như vậy." Sở Nguyệt Nịnh nhìn bát tự, người anh trai thực sự có duyên nợ với A Mẫn từ trước khi sinh ra: "Cũng chính vì em mà hai anh em mới có thể gặp nhau."
A Mẫn nhìn sâu vào đôi mắt trong veo của Sở Nguyệt Nịnh.
Dần dần, sự hoảng loạn trong lòng như được trấn an, lại bình tĩnh trở lại.
"Em từ tháng trước đã nhận ra bạn trai không ổn."
A Mẫn chậm rãi hồi tưởng: "Anh ấy luôn thích gọi em là "meo meo", nhưng từ một buổi chiều nọ, anh ấy lại thay đổi hoàn toàn, gọi em là Mẫn Mẫn."
"Em thích ăn cà rốt. Trước đây, tuy anh ấy không thích ăn nhưng vẫn thường xuyên làm cho em một món. Chiên xào hầm, đủ kiểu cách đều làm."
"Nhưng giờ đây, em đã nửa tháng không ăn cà rốt. Hôm nay hỏi anh ấy, anh ấy dường như rất ngạc nhiên khi biết em thích ăn cà rốt, thậm chí còn nổi giận bất thường."
"Em không hiểu tại sao anh ấy lại nổi giận, rõ ràng... trước đây anh ấy đều biết không phải sao?"
A Mẫn cười khổ: "Đại sư, em thực sự cảm thấy anh ấy như biến thành một người khác. Trước đây anh ấy không bao giờ làm những điều khiến em cảm thấy xa lạ, cũng không bao giờ một tháng không làm món em thích nhất."
Sở Nguyệt Nịnh nhìn cung đào hoa của A Mẫn, vốn là một đóa hoa nở rộ nhưng lại gặp phải điều ngoài ý muốn, cô lộ ra ánh mắt có chút suy tư.
Đợi một lát, rồi mới hỏi.
"Có bát tự của bạn trai em không?"
"Có." A Mẫn thấy đại sư muốn bát tự, từ túi đồ thể thao lấy ra một tờ giấy, ánh mắt vô cùng hoài niệm, "Sinh nhật năm nay, em đã từng hỏi anh ấy, tính toán ngày mai cùng chúc mừng sinh nhật anh ấy nên cố ý ghi nhớ."
Sở Nguyệt Nịnh nhận lấy bát tự, nhíu mày, bấm đốt ngón tay hai lần.
Sau khi buông tay.
Cô hỏi: "Có bao giờ em nghĩ rằng, em thích không phải một người, mà là hai người chưa?"
Hai người?
A Mẫn trong chốc lát cảm thấy bên tai toàn là tiếng ầm ĩ, trong đầu không ngừng hiện về những kỷ niệm với bạn trai.
Đường phố trở nên ồn ào náo nhiệt.
"Không thể nào? Không thể nào như vậy được?"
"Hai người? Có thể sao, hưởng thụ Tề nhân chi phúc."
A Mẫn sau một lúc lâu mới định thần lại, khiêm tốn hỏi: "Đại sư, ý của chị là gì? Em không hiểu."
Sở Nguyệt Nịnh bấm đốt ngón tay với bát tự của người đàn ông.
"Địa chi Bính Tân nếu có Kim, giờ Canh Mộc Thổ tất song căn. Bát tự lại hiện ra hiện tượng Nhật Nguyệt Song Huy, cho thấy bạn trai em còn có một người anh trai sinh sớm hai phút."
"Bát tự của bạn trai em đại biểu cho Âm, tính cách ôn nhu, nội liễm."
"Bát tự của người anh trai sinh sớm hai phút đại biểu cho Dương, tính tình phóng khoáng, cởi mở."
"Dựa theo bát tự, hai người này đều có dây dưa đào hoa với em, nói cách khác em đang đồng thời yêu đương với hai người."
A Mẫn không dám tin tưởng: "Không thể nào, bạn trai đã từng nói với em rằng, anh ấy là con trai độc nhất trong nhà, không hề nghe nói có anh em song sinh mà."
Sở Nguyệt Nịnh bấm đốt ngón tay tính bát tự của người anh trai: "Khi em gặp anh ấy, anh ấy thực sự là con trai độc nhất trong nhà."
A Mẫn càng thêm hoang mang.
Sở Nguyệt Nịnh chậm rãi giải thích: "Tuy là song sinh, bát tự của người anh trai lại càng lang bạt kỳ hồ, anh ấy vừa sinh ra đã bị người mặc áo đen ôm đi, cha mẹ luôn cho rằng cặp song sinh chỉ sống một người. Cho đến khi em xuất hiện."
"Em xuất hiện?" A Mẫn chỉ vào mình, nhíu chặt mày: "Ý của đại sư là, sự xuất hiện của em mới khiến hai anh em họ nhận ra nhau?"
"Đúng vậy." Sở Nguyệt Nịnh tiếp tục bấm tay tính: "Lần *****ên em gặp bạn trai là ở sân vận động bóng rổ phải không? Anh ấy đang chơi bóng rổ."
"Đúng vậy." A Mẫn dần bình tĩnh lại: "Anh ấy chủ động xin số liên lạc của em. Lần thứ hai là ở thư viện, em đi mượn sách."
Nói xong, A Mẫn như nhận ra điều gì đó, đôi mắt tròn xoe mở to, lấy tay che miệng: "Hay là, người *****ên em gặp là anh trai?"
"Chính xác là như vậy." Sở Nguyệt Nịnh nhìn bát tự, người anh trai thực sự có duyên nợ với A Mẫn từ trước khi sinh ra: "Cũng chính vì em mà hai anh em mới có thể gặp nhau."
Xuyên Không Ta Dùng Kĩ Nghệ Bói Toán Thiên Đỉnh Để Kiếm SốngTác giả: Trần Niên Nãi PhaoTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Linh Dị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Xuyên Không"Em gái nước đường, tỉnh lại đi." "Ai nha, thật là đáng thương, mấy tên lưu manh khốn kiếp này ra tay không hề nhẹ chút nào." "Đánh người bất tỉnh rồi bỏ chạy, chúng nó sẽ bị thiên lôi đánh chết." Phố Miếu ở Cửu Long nhộn nhịp xe cộ, biển hiệu mọc lên san sát, cửa hàng âm thanh làm sống dậy những ngày tháng huy hoàng của Beyond*, âm nhạc xuyên qua con phố sầm uất nhất Hương Giang này, các quầy hàng bán đồ lặt vặt và đồ ăn nhẹ nối tiếp nhau. (*tên một ban nhạc rock của Hồng Kông thập niên 80. Cre: wikipedia) Năm giờ chiều, tới gần giờ tan tầm của người dân thành phố Hương Giang, là thời điểm hoạt động kinh doanh nhộn nhịp nhất. Một số chủ quán lại không quan tâm đến việc kinh doanh của mình, đang tụ tập lại một chỗ, lo lắng nhìn cô gái bất tỉnh ở quán nước đường. “Dậy đi, dậy đi!” ông chủ nhà hàng Trương Ký hô lên. Sở Nguyệt Nịnh chậm rãi mở mắt ra, thanh âm ồn ào náo động. Cô nhìn những cái đầu tranh nhau ghé vào phía trên đầu mình, đầu óc trống rỗng trong giây lát. Đây là đâu? Cô nhớ… A Mẫn nhìn sâu vào đôi mắt trong veo của Sở Nguyệt Nịnh.Dần dần, sự hoảng loạn trong lòng như được trấn an, lại bình tĩnh trở lại."Em từ tháng trước đã nhận ra bạn trai không ổn."A Mẫn chậm rãi hồi tưởng: "Anh ấy luôn thích gọi em là "meo meo", nhưng từ một buổi chiều nọ, anh ấy lại thay đổi hoàn toàn, gọi em là Mẫn Mẫn.""Em thích ăn cà rốt. Trước đây, tuy anh ấy không thích ăn nhưng vẫn thường xuyên làm cho em một món. Chiên xào hầm, đủ kiểu cách đều làm.""Nhưng giờ đây, em đã nửa tháng không ăn cà rốt. Hôm nay hỏi anh ấy, anh ấy dường như rất ngạc nhiên khi biết em thích ăn cà rốt, thậm chí còn nổi giận bất thường.""Em không hiểu tại sao anh ấy lại nổi giận, rõ ràng... trước đây anh ấy đều biết không phải sao?"A Mẫn cười khổ: "Đại sư, em thực sự cảm thấy anh ấy như biến thành một người khác. Trước đây anh ấy không bao giờ làm những điều khiến em cảm thấy xa lạ, cũng không bao giờ một tháng không làm món em thích nhất."Sở Nguyệt Nịnh nhìn cung đào hoa của A Mẫn, vốn là một đóa hoa nở rộ nhưng lại gặp phải điều ngoài ý muốn, cô lộ ra ánh mắt có chút suy tư.Đợi một lát, rồi mới hỏi."Có bát tự của bạn trai em không?""Có." A Mẫn thấy đại sư muốn bát tự, từ túi đồ thể thao lấy ra một tờ giấy, ánh mắt vô cùng hoài niệm, "Sinh nhật năm nay, em đã từng hỏi anh ấy, tính toán ngày mai cùng chúc mừng sinh nhật anh ấy nên cố ý ghi nhớ."Sở Nguyệt Nịnh nhận lấy bát tự, nhíu mày, bấm đốt ngón tay hai lần.Sau khi buông tay.Cô hỏi: "Có bao giờ em nghĩ rằng, em thích không phải một người, mà là hai người chưa?"Hai người?A Mẫn trong chốc lát cảm thấy bên tai toàn là tiếng ầm ĩ, trong đầu không ngừng hiện về những kỷ niệm với bạn trai. Đường phố trở nên ồn ào náo nhiệt."Không thể nào? Không thể nào như vậy được?""Hai người? Có thể sao, hưởng thụ Tề nhân chi phúc."A Mẫn sau một lúc lâu mới định thần lại, khiêm tốn hỏi: "Đại sư, ý của chị là gì? Em không hiểu."Sở Nguyệt Nịnh bấm đốt ngón tay với bát tự của người đàn ông."Địa chi Bính Tân nếu có Kim, giờ Canh Mộc Thổ tất song căn. Bát tự lại hiện ra hiện tượng Nhật Nguyệt Song Huy, cho thấy bạn trai em còn có một người anh trai sinh sớm hai phút.""Bát tự của bạn trai em đại biểu cho Âm, tính cách ôn nhu, nội liễm.""Bát tự của người anh trai sinh sớm hai phút đại biểu cho Dương, tính tình phóng khoáng, cởi mở.""Dựa theo bát tự, hai người này đều có dây dưa đào hoa với em, nói cách khác em đang đồng thời yêu đương với hai người."A Mẫn không dám tin tưởng: "Không thể nào, bạn trai đã từng nói với em rằng, anh ấy là con trai độc nhất trong nhà, không hề nghe nói có anh em song sinh mà."Sở Nguyệt Nịnh bấm đốt ngón tay tính bát tự của người anh trai: "Khi em gặp anh ấy, anh ấy thực sự là con trai độc nhất trong nhà."A Mẫn càng thêm hoang mang.Sở Nguyệt Nịnh chậm rãi giải thích: "Tuy là song sinh, bát tự của người anh trai lại càng lang bạt kỳ hồ, anh ấy vừa sinh ra đã bị người mặc áo đen ôm đi, cha mẹ luôn cho rằng cặp song sinh chỉ sống một người. Cho đến khi em xuất hiện." "Em xuất hiện?" A Mẫn chỉ vào mình, nhíu chặt mày: "Ý của đại sư là, sự xuất hiện của em mới khiến hai anh em họ nhận ra nhau?""Đúng vậy." Sở Nguyệt Nịnh tiếp tục bấm tay tính: "Lần *****ên em gặp bạn trai là ở sân vận động bóng rổ phải không? Anh ấy đang chơi bóng rổ.""Đúng vậy." A Mẫn dần bình tĩnh lại: "Anh ấy chủ động xin số liên lạc của em. Lần thứ hai là ở thư viện, em đi mượn sách."Nói xong, A Mẫn như nhận ra điều gì đó, đôi mắt tròn xoe mở to, lấy tay che miệng: "Hay là, người *****ên em gặp là anh trai?""Chính xác là như vậy." Sở Nguyệt Nịnh nhìn bát tự, người anh trai thực sự có duyên nợ với A Mẫn từ trước khi sinh ra: "Cũng chính vì em mà hai anh em mới có thể gặp nhau."