"Em gái nước đường, tỉnh lại đi." "Ai nha, thật là đáng thương, mấy tên lưu manh khốn kiếp này ra tay không hề nhẹ chút nào." "Đánh người bất tỉnh rồi bỏ chạy, chúng nó sẽ bị thiên lôi đánh chết." Phố Miếu ở Cửu Long nhộn nhịp xe cộ, biển hiệu mọc lên san sát, cửa hàng âm thanh làm sống dậy những ngày tháng huy hoàng của Beyond*, âm nhạc xuyên qua con phố sầm uất nhất Hương Giang này, các quầy hàng bán đồ lặt vặt và đồ ăn nhẹ nối tiếp nhau. (*tên một ban nhạc rock của Hồng Kông thập niên 80. Cre: wikipedia) Năm giờ chiều, tới gần giờ tan tầm của người dân thành phố Hương Giang, là thời điểm hoạt động kinh doanh nhộn nhịp nhất. Một số chủ quán lại không quan tâm đến việc kinh doanh của mình, đang tụ tập lại một chỗ, lo lắng nhìn cô gái bất tỉnh ở quán nước đường. “Dậy đi, dậy đi!” ông chủ nhà hàng Trương Ký hô lên. Sở Nguyệt Nịnh chậm rãi mở mắt ra, thanh âm ồn ào náo động. Cô nhìn những cái đầu tranh nhau ghé vào phía trên đầu mình, đầu óc trống rỗng trong giây lát. Đây là đâu? Cô nhớ…
Chương 374: Chương 374
Xuyên Không Ta Dùng Kĩ Nghệ Bói Toán Thiên Đỉnh Để Kiếm SốngTác giả: Trần Niên Nãi PhaoTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Linh Dị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Xuyên Không"Em gái nước đường, tỉnh lại đi." "Ai nha, thật là đáng thương, mấy tên lưu manh khốn kiếp này ra tay không hề nhẹ chút nào." "Đánh người bất tỉnh rồi bỏ chạy, chúng nó sẽ bị thiên lôi đánh chết." Phố Miếu ở Cửu Long nhộn nhịp xe cộ, biển hiệu mọc lên san sát, cửa hàng âm thanh làm sống dậy những ngày tháng huy hoàng của Beyond*, âm nhạc xuyên qua con phố sầm uất nhất Hương Giang này, các quầy hàng bán đồ lặt vặt và đồ ăn nhẹ nối tiếp nhau. (*tên một ban nhạc rock của Hồng Kông thập niên 80. Cre: wikipedia) Năm giờ chiều, tới gần giờ tan tầm của người dân thành phố Hương Giang, là thời điểm hoạt động kinh doanh nhộn nhịp nhất. Một số chủ quán lại không quan tâm đến việc kinh doanh của mình, đang tụ tập lại một chỗ, lo lắng nhìn cô gái bất tỉnh ở quán nước đường. “Dậy đi, dậy đi!” ông chủ nhà hàng Trương Ký hô lên. Sở Nguyệt Nịnh chậm rãi mở mắt ra, thanh âm ồn ào náo động. Cô nhìn những cái đầu tranh nhau ghé vào phía trên đầu mình, đầu óc trống rỗng trong giây lát. Đây là đâu? Cô nhớ… A Mẫn lẩm bẩm: "Khó trách, mỗi lần em muốn gợi ý về chủ đề hẹn hò trước đây với bạn trai, anh ấy đều né tránh."Vừa mới biết tin tức này, cô ấy vô cùng hoảng sợ.Cũng vì vậy mà sự tức giận cũng bị quên mất.Sau khi hoảng sợ qua đi, giờ đây cô ấy vô cùng tức giận: "Thật... Thật ra là như vậy, em không phải đồng thời yêu hai người sao? Sao em không cảm nhận được gì cả?"Sở Nguyệt Nịnh cầm chén trà lên, nhấp một ngụm: "135 là em trai, 246 là anh trai, cuối tuần bảy chủ nhật thì thay phiên nhau ở bên em."Trong khoảng thời gian ngắn như vậy, A Mẫn không cảm nhận được gì cũng là điều bình thường."Em tưởng người yêu bị giết, hóa ra lại biến thành hai người." A Mẫn cảm thấy mệt mỏi.Quan trọng hơn, hai anh em họ chỉ vì cô mới có thể nhận ra nhau.Mọi chuyện thật phức tạp.Hàng xóm chen vào nói."Chia tay làm gì? Tất cả đều là người trưởng thành, một người cũng ngủ, hai người cũng ngủ, không bằng ôm nhau ngủ. Mùa đông ổ chăn càng ấm áp hơn.""Dù sao họ cũng tự nguyện, cả hai vì thế thân đều phải ở bên em, cô liền đại phát từ bi mà thu nhận hết.""Cũng được đó, xưa có Võ Tắc Thiên, nay có A Mẫn!""Mở ra kỷ nguyên hôn nhân mới, nếu không phải là tôi già rồi, tôi cũng muốn thử một lần.""Đinh sư nãi, tỉnh lại đi ha ha."A Mẫn nghe hàng xóm nói, dở khóc dở cười. Mới nãy khi ngồi xuống chuẩn bị xem bói, cô ấy còn có thể cười, giờ đây khóc cũng không ra, cười cũng không ra."Đại sư, theo ý chị thì em nên làm gì bây giờ? Chia tay sao?"Nhà A Mẫn ở gần phố Miếu.Bình thường, bạn trai vì lo cho việc ăn uống sinh hoạt hàng ngày của cô ấy mà luôn mang theo chìa khóa.A Mẫn nhớ đến quẻ tính, lại nghĩ đến lời đại sư nói, cảm thấy dù thế nào cũng phải vạch trần chuyện này. Để không còn bị lừa gạt nữa.Cô ấy gọi điện xin nghỉ và trở về nhà. Vào khoảng giữa trưa, bạn trai hẳn là đang chuẩn bị nấu cơm cho cô ấy. A Mẫn cắn môi, chậm rãi mở cửa nhà.Vừa mở cửa đã nghe thấy trong bếp vọng ra hai giọng nói vô cùng giống nhau.Giọng nóng nảy đang giận dữ: "Rốt cuộc mày đang toan tính gì? Đã bảo cạnh tranh công bằng, chia sẻ thông tin với nhau mà! A Mẫn thích cà rốt, sao mày không nói?"Tiếng va chạm chén bát vang lên.Giọng lạnh lùng đáp: "Mày không hỏi, tao sao phải nói?"Nóng nảy nói: "Là anh em thì phải nói.""Anh em cũng phải tính toán rõ ràng." Lạnh lùng đáp lại.Dần dần, giọng nóng nảy bình tĩnh lại: "Mày nói... Giờ chúng ta thay phiên nhau một tháng để ở bên A Mẫn, liệu cô ấy có nhận ra chúng ta khác nhau hay không?"Giọng lạnh lùng im lặng hồi lâu mới nói: "Tao cũng không biết.""Ai." Nóng nảy thở dài: "Một tháng, mày không động vào A Mẫn à?""Không có, mày thì sao?" Lạnh lùng hỏi."Tao nào dám, thân cũng không dám thân thiết, toàn là giả vờ. Sợ cô ấy biết sự thật sẽ ghét chúng ta."Hai người đàn ông ngồi xổm trong bếp nhìn ngọn lửa, một người mặc đồ thể thao bóng rổ, một người mặc áo sơ mi trắng quần tây.A Mẫn đi vào mới phát hiện ra, hóa ra hai người đàn ông này khác biệt rõ ràng như vậy.Trước đây cô ấy luôn xem nhẹ điều này.A Mẫn mở to mắt, lòng đau khổ, cổ họng như khô cạn, hồi lâu mới khàn khàn lên tiếng: "Các anh... Có chuyện gì muốn nói với em không?"Nghe thấy giọng A Mẫn.Hai người đàn ông từ trong bếp bước ra, cơ thể cứng đờ.Không lâu sau.Trên đường phố Miếu, người ta nhìn thấy hai người đàn ông đuổi theo A Mẫn chạy, thậm chí A Mẫn đã lên taxi, họ vẫn đuổi theo không buông.Bà A Sơn nhìn lắc đầu thán vãn, đưa cho mấy quả quýt đường: "Quýt đường nhập từ Quảng Đông về đấy, thử xem đi?""Vâng ạ bà A Sơn." Sở Nguyệt Nịnh cười tủm tỉm, bóc vỏ quýt đường, giơ ngón tay cái lên: "Tuyệt!" "Ngon không?" Bà A Sơn cười ha hả: "Người bạn đặc biệt đi Quảng Đông vận chuyển về đấy, thích ăn cứ đến chỗ bà lấy nhiều hơn nhé."
A Mẫn lẩm bẩm: "Khó trách, mỗi lần em muốn gợi ý về chủ đề hẹn hò trước đây với bạn trai, anh ấy đều né tránh."
Vừa mới biết tin tức này, cô ấy vô cùng hoảng sợ.
Cũng vì vậy mà sự tức giận cũng bị quên mất.
Sau khi hoảng sợ qua đi, giờ đây cô ấy vô cùng tức giận: "Thật... Thật ra là như vậy, em không phải đồng thời yêu hai người sao? Sao em không cảm nhận được gì cả?"
Sở Nguyệt Nịnh cầm chén trà lên, nhấp một ngụm: "135 là em trai, 246 là anh trai, cuối tuần bảy chủ nhật thì thay phiên nhau ở bên em."
Trong khoảng thời gian ngắn như vậy, A Mẫn không cảm nhận được gì cũng là điều bình thường.
"Em tưởng người yêu bị giết, hóa ra lại biến thành hai người." A Mẫn cảm thấy mệt mỏi.
Quan trọng hơn, hai anh em họ chỉ vì cô mới có thể nhận ra nhau.
Mọi chuyện thật phức tạp.
Hàng xóm chen vào nói.
"Chia tay làm gì? Tất cả đều là người trưởng thành, một người cũng ngủ, hai người cũng ngủ, không bằng ôm nhau ngủ. Mùa đông ổ chăn càng ấm áp hơn."
"Dù sao họ cũng tự nguyện, cả hai vì thế thân đều phải ở bên em, cô liền đại phát từ bi mà thu nhận hết."
"Cũng được đó, xưa có Võ Tắc Thiên, nay có A Mẫn!"
"Mở ra kỷ nguyên hôn nhân mới, nếu không phải là tôi già rồi, tôi cũng muốn thử một lần."
"Đinh sư nãi, tỉnh lại đi ha ha."
A Mẫn nghe hàng xóm nói, dở khóc dở cười. Mới nãy khi ngồi xuống chuẩn bị xem bói, cô ấy còn có thể cười, giờ đây khóc cũng không ra, cười cũng không ra.
"Đại sư, theo ý chị thì em nên làm gì bây giờ? Chia tay sao?"
Nhà A Mẫn ở gần phố Miếu.
Bình thường, bạn trai vì lo cho việc ăn uống sinh hoạt hàng ngày của cô ấy mà luôn mang theo chìa khóa.
A Mẫn nhớ đến quẻ tính, lại nghĩ đến lời đại sư nói, cảm thấy dù thế nào cũng phải vạch trần chuyện này. Để không còn bị lừa gạt nữa.
Cô ấy gọi điện xin nghỉ và trở về nhà.
Vào khoảng giữa trưa, bạn trai hẳn là đang chuẩn bị nấu cơm cho cô ấy. A Mẫn cắn môi, chậm rãi mở cửa nhà.
Vừa mở cửa đã nghe thấy trong bếp vọng ra hai giọng nói vô cùng giống nhau.
Giọng nóng nảy đang giận dữ: "Rốt cuộc mày đang toan tính gì? Đã bảo cạnh tranh công bằng, chia sẻ thông tin với nhau mà! A Mẫn thích cà rốt, sao mày không nói?"
Tiếng va chạm chén bát vang lên.
Giọng lạnh lùng đáp: "Mày không hỏi, tao sao phải nói?"
Nóng nảy nói: "Là anh em thì phải nói."
"Anh em cũng phải tính toán rõ ràng." Lạnh lùng đáp lại.
Dần dần, giọng nóng nảy bình tĩnh lại: "Mày nói... Giờ chúng ta thay phiên nhau một tháng để ở bên A Mẫn, liệu cô ấy có nhận ra chúng ta khác nhau hay không?"
Giọng lạnh lùng im lặng hồi lâu mới nói: "Tao cũng không biết."
"Ai." Nóng nảy thở dài: "Một tháng, mày không động vào A Mẫn à?"
"Không có, mày thì sao?" Lạnh lùng hỏi.
"Tao nào dám, thân cũng không dám thân thiết, toàn là giả vờ. Sợ cô ấy biết sự thật sẽ ghét chúng ta."
Hai người đàn ông ngồi xổm trong bếp nhìn ngọn lửa, một người mặc đồ thể thao bóng rổ, một người mặc áo sơ mi trắng quần tây.
A Mẫn đi vào mới phát hiện ra, hóa ra hai người đàn ông này khác biệt rõ ràng như vậy.
Trước đây cô ấy luôn xem nhẹ điều này.
A Mẫn mở to mắt, lòng đau khổ, cổ họng như khô cạn, hồi lâu mới khàn khàn lên tiếng: "Các anh... Có chuyện gì muốn nói với em không?"
Nghe thấy giọng A Mẫn.
Hai người đàn ông từ trong bếp bước ra, cơ thể cứng đờ.
Không lâu sau.
Trên đường phố Miếu, người ta nhìn thấy hai người đàn ông đuổi theo A Mẫn chạy, thậm chí A Mẫn đã lên taxi, họ vẫn đuổi theo không buông.
Bà A Sơn nhìn lắc đầu thán vãn, đưa cho mấy quả quýt đường: "Quýt đường nhập từ Quảng Đông về đấy, thử xem đi?"
"Vâng ạ bà A Sơn." Sở Nguyệt Nịnh cười tủm tỉm, bóc vỏ quýt đường, giơ ngón tay cái lên: "Tuyệt!"
"Ngon không?" Bà A Sơn cười ha hả: "Người bạn đặc biệt đi Quảng Đông vận chuyển về đấy, thích ăn cứ đến chỗ bà lấy nhiều hơn nhé."
Xuyên Không Ta Dùng Kĩ Nghệ Bói Toán Thiên Đỉnh Để Kiếm SốngTác giả: Trần Niên Nãi PhaoTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Linh Dị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Xuyên Không"Em gái nước đường, tỉnh lại đi." "Ai nha, thật là đáng thương, mấy tên lưu manh khốn kiếp này ra tay không hề nhẹ chút nào." "Đánh người bất tỉnh rồi bỏ chạy, chúng nó sẽ bị thiên lôi đánh chết." Phố Miếu ở Cửu Long nhộn nhịp xe cộ, biển hiệu mọc lên san sát, cửa hàng âm thanh làm sống dậy những ngày tháng huy hoàng của Beyond*, âm nhạc xuyên qua con phố sầm uất nhất Hương Giang này, các quầy hàng bán đồ lặt vặt và đồ ăn nhẹ nối tiếp nhau. (*tên một ban nhạc rock của Hồng Kông thập niên 80. Cre: wikipedia) Năm giờ chiều, tới gần giờ tan tầm của người dân thành phố Hương Giang, là thời điểm hoạt động kinh doanh nhộn nhịp nhất. Một số chủ quán lại không quan tâm đến việc kinh doanh của mình, đang tụ tập lại một chỗ, lo lắng nhìn cô gái bất tỉnh ở quán nước đường. “Dậy đi, dậy đi!” ông chủ nhà hàng Trương Ký hô lên. Sở Nguyệt Nịnh chậm rãi mở mắt ra, thanh âm ồn ào náo động. Cô nhìn những cái đầu tranh nhau ghé vào phía trên đầu mình, đầu óc trống rỗng trong giây lát. Đây là đâu? Cô nhớ… A Mẫn lẩm bẩm: "Khó trách, mỗi lần em muốn gợi ý về chủ đề hẹn hò trước đây với bạn trai, anh ấy đều né tránh."Vừa mới biết tin tức này, cô ấy vô cùng hoảng sợ.Cũng vì vậy mà sự tức giận cũng bị quên mất.Sau khi hoảng sợ qua đi, giờ đây cô ấy vô cùng tức giận: "Thật... Thật ra là như vậy, em không phải đồng thời yêu hai người sao? Sao em không cảm nhận được gì cả?"Sở Nguyệt Nịnh cầm chén trà lên, nhấp một ngụm: "135 là em trai, 246 là anh trai, cuối tuần bảy chủ nhật thì thay phiên nhau ở bên em."Trong khoảng thời gian ngắn như vậy, A Mẫn không cảm nhận được gì cũng là điều bình thường."Em tưởng người yêu bị giết, hóa ra lại biến thành hai người." A Mẫn cảm thấy mệt mỏi.Quan trọng hơn, hai anh em họ chỉ vì cô mới có thể nhận ra nhau.Mọi chuyện thật phức tạp.Hàng xóm chen vào nói."Chia tay làm gì? Tất cả đều là người trưởng thành, một người cũng ngủ, hai người cũng ngủ, không bằng ôm nhau ngủ. Mùa đông ổ chăn càng ấm áp hơn.""Dù sao họ cũng tự nguyện, cả hai vì thế thân đều phải ở bên em, cô liền đại phát từ bi mà thu nhận hết.""Cũng được đó, xưa có Võ Tắc Thiên, nay có A Mẫn!""Mở ra kỷ nguyên hôn nhân mới, nếu không phải là tôi già rồi, tôi cũng muốn thử một lần.""Đinh sư nãi, tỉnh lại đi ha ha."A Mẫn nghe hàng xóm nói, dở khóc dở cười. Mới nãy khi ngồi xuống chuẩn bị xem bói, cô ấy còn có thể cười, giờ đây khóc cũng không ra, cười cũng không ra."Đại sư, theo ý chị thì em nên làm gì bây giờ? Chia tay sao?"Nhà A Mẫn ở gần phố Miếu.Bình thường, bạn trai vì lo cho việc ăn uống sinh hoạt hàng ngày của cô ấy mà luôn mang theo chìa khóa.A Mẫn nhớ đến quẻ tính, lại nghĩ đến lời đại sư nói, cảm thấy dù thế nào cũng phải vạch trần chuyện này. Để không còn bị lừa gạt nữa.Cô ấy gọi điện xin nghỉ và trở về nhà. Vào khoảng giữa trưa, bạn trai hẳn là đang chuẩn bị nấu cơm cho cô ấy. A Mẫn cắn môi, chậm rãi mở cửa nhà.Vừa mở cửa đã nghe thấy trong bếp vọng ra hai giọng nói vô cùng giống nhau.Giọng nóng nảy đang giận dữ: "Rốt cuộc mày đang toan tính gì? Đã bảo cạnh tranh công bằng, chia sẻ thông tin với nhau mà! A Mẫn thích cà rốt, sao mày không nói?"Tiếng va chạm chén bát vang lên.Giọng lạnh lùng đáp: "Mày không hỏi, tao sao phải nói?"Nóng nảy nói: "Là anh em thì phải nói.""Anh em cũng phải tính toán rõ ràng." Lạnh lùng đáp lại.Dần dần, giọng nóng nảy bình tĩnh lại: "Mày nói... Giờ chúng ta thay phiên nhau một tháng để ở bên A Mẫn, liệu cô ấy có nhận ra chúng ta khác nhau hay không?"Giọng lạnh lùng im lặng hồi lâu mới nói: "Tao cũng không biết.""Ai." Nóng nảy thở dài: "Một tháng, mày không động vào A Mẫn à?""Không có, mày thì sao?" Lạnh lùng hỏi."Tao nào dám, thân cũng không dám thân thiết, toàn là giả vờ. Sợ cô ấy biết sự thật sẽ ghét chúng ta."Hai người đàn ông ngồi xổm trong bếp nhìn ngọn lửa, một người mặc đồ thể thao bóng rổ, một người mặc áo sơ mi trắng quần tây.A Mẫn đi vào mới phát hiện ra, hóa ra hai người đàn ông này khác biệt rõ ràng như vậy.Trước đây cô ấy luôn xem nhẹ điều này.A Mẫn mở to mắt, lòng đau khổ, cổ họng như khô cạn, hồi lâu mới khàn khàn lên tiếng: "Các anh... Có chuyện gì muốn nói với em không?"Nghe thấy giọng A Mẫn.Hai người đàn ông từ trong bếp bước ra, cơ thể cứng đờ.Không lâu sau.Trên đường phố Miếu, người ta nhìn thấy hai người đàn ông đuổi theo A Mẫn chạy, thậm chí A Mẫn đã lên taxi, họ vẫn đuổi theo không buông.Bà A Sơn nhìn lắc đầu thán vãn, đưa cho mấy quả quýt đường: "Quýt đường nhập từ Quảng Đông về đấy, thử xem đi?""Vâng ạ bà A Sơn." Sở Nguyệt Nịnh cười tủm tỉm, bóc vỏ quýt đường, giơ ngón tay cái lên: "Tuyệt!" "Ngon không?" Bà A Sơn cười ha hả: "Người bạn đặc biệt đi Quảng Đông vận chuyển về đấy, thích ăn cứ đến chỗ bà lấy nhiều hơn nhé."