"Em gái nước đường, tỉnh lại đi." "Ai nha, thật là đáng thương, mấy tên lưu manh khốn kiếp này ra tay không hề nhẹ chút nào." "Đánh người bất tỉnh rồi bỏ chạy, chúng nó sẽ bị thiên lôi đánh chết." Phố Miếu ở Cửu Long nhộn nhịp xe cộ, biển hiệu mọc lên san sát, cửa hàng âm thanh làm sống dậy những ngày tháng huy hoàng của Beyond*, âm nhạc xuyên qua con phố sầm uất nhất Hương Giang này, các quầy hàng bán đồ lặt vặt và đồ ăn nhẹ nối tiếp nhau. (*tên một ban nhạc rock của Hồng Kông thập niên 80. Cre: wikipedia) Năm giờ chiều, tới gần giờ tan tầm của người dân thành phố Hương Giang, là thời điểm hoạt động kinh doanh nhộn nhịp nhất. Một số chủ quán lại không quan tâm đến việc kinh doanh của mình, đang tụ tập lại một chỗ, lo lắng nhìn cô gái bất tỉnh ở quán nước đường. “Dậy đi, dậy đi!” ông chủ nhà hàng Trương Ký hô lên. Sở Nguyệt Nịnh chậm rãi mở mắt ra, thanh âm ồn ào náo động. Cô nhìn những cái đầu tranh nhau ghé vào phía trên đầu mình, đầu óc trống rỗng trong giây lát. Đây là đâu? Cô nhớ…
Chương 389: Chương 389
Xuyên Không Ta Dùng Kĩ Nghệ Bói Toán Thiên Đỉnh Để Kiếm SốngTác giả: Trần Niên Nãi PhaoTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Linh Dị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Xuyên Không"Em gái nước đường, tỉnh lại đi." "Ai nha, thật là đáng thương, mấy tên lưu manh khốn kiếp này ra tay không hề nhẹ chút nào." "Đánh người bất tỉnh rồi bỏ chạy, chúng nó sẽ bị thiên lôi đánh chết." Phố Miếu ở Cửu Long nhộn nhịp xe cộ, biển hiệu mọc lên san sát, cửa hàng âm thanh làm sống dậy những ngày tháng huy hoàng của Beyond*, âm nhạc xuyên qua con phố sầm uất nhất Hương Giang này, các quầy hàng bán đồ lặt vặt và đồ ăn nhẹ nối tiếp nhau. (*tên một ban nhạc rock của Hồng Kông thập niên 80. Cre: wikipedia) Năm giờ chiều, tới gần giờ tan tầm của người dân thành phố Hương Giang, là thời điểm hoạt động kinh doanh nhộn nhịp nhất. Một số chủ quán lại không quan tâm đến việc kinh doanh của mình, đang tụ tập lại một chỗ, lo lắng nhìn cô gái bất tỉnh ở quán nước đường. “Dậy đi, dậy đi!” ông chủ nhà hàng Trương Ký hô lên. Sở Nguyệt Nịnh chậm rãi mở mắt ra, thanh âm ồn ào náo động. Cô nhìn những cái đầu tranh nhau ghé vào phía trên đầu mình, đầu óc trống rỗng trong giây lát. Đây là đâu? Cô nhớ… Cô gái trẻ ngồi ở vị trí trung tâm, vẫn giữ vẻ ung dung, nhàn nhã, hơi nhướng mày và nói giọng nhẹ nhàng:"Vậy thì sao, có vấn đề gì?"Câu nói đầy vẻ khinh miệt khiến La Oanh Hồng tức giận.La Oanh Hồng nheo mắt: "Sở tiểu thư tuy còn trẻ nhưng gan to gan lớn.""So với La phu nhân thì tôi còn kém xa." Sở Nguyệt Nịnh mỉm cười, "Bà tàn nhẫn độc ác hơn nhiều."Lông mày nhíu lại, xương gò má nhô cao, vẻ hung hãn lộ rõ trên khuôn mặt, tất cả đều thể hiện La Oanh Hồng là người đã từng làm nhiều việc ác, dính líu đến án mạng.Hứa Từ Lộ ở dưới bàn im lặng giơ ngón tay cái lên.Đại sư đúng là đại sư, có thể đoán ra được tất cả.La Oanh Hồng không xuất thân từ gia đình danh gia vọng tộc, trước đây bà ta là thành viên của một băng đảng xã hội đen ở Đài Loan. Sau đó, bà ta đến Hương Giang, dựa vào nhan sắc trẻ trung cùng thủ đoạn tinh vi để leo lên vị trí cao trong giới giải trí. Cuối cùng, bà ta kết hôn với La tiên sinh, người hơn bà ta khoảng 30 tuổi. Để khiến La tiên sinh vui lòng, bà ta đã chủ động sửa tên trong hộ khẩu, và sau đó lấy họ La.La Oanh Hồng không chỉ tàn nhẫn với người khác mà còn tàn nhẫn với chính mình.Giang hồ đồn đại rằng, để có thể kết hôn với La tiên sinh, bà ta đã thuê xã hội đen bắt cóc con trai cả của La tiên sinh, sau đó tự mình hy sinh thân mình để cứu con trai ông ta.Vì vậy, cả nhà họ La đều vô cùng tin tưởng và kính trọng bà ta.La Oanh Hồng nhìn Sở Nguyệt Nịnh với ánh mắt tàn nhẫn, đôi môi đỏ thẫm nở nụ cười lạnh lùng: "Xem ra Sở tiểu thư cũng muốn thử một chút hương vị đó.""Vậy à?" Sở Nguyệt Nịnh chớp chớp mắt, "Hương vị đó? Bà muốn g.i.ế.c tôi?" Bỗng chốc, không khí trở nên im lặng."Sở tiểu thư thật biết nói đùa." Nụ cười của La Oanh Hồng trở nên gượng gạo, bà ta không ngờ Sở Nguyệt Nịnh lại nói về chuyện g.i.ế.c người một cách nhẹ nhàng như vậy, "Hương Giang là một xã hội pháp trị, tôi làm sao có thể g.i.ế.c người được."Sở Nguyệt Nịnh khẽ cười, nghiêng đầu một cách kỳ quái, "Rõ ràng mấy năm trước bà không phải như vậy mà."Câu nói đó khiến La Oanh Hồng nổi giận, ánh mắt bà ta trở nên lạnh lùng. Sở Nguyệt Nịnh nhìn thẳng vào mắt La Oanh Hồng, như thể cô đã nhìn thấu quá khứ nhơ bẩn của người phụ nữ này.Không thể nào!La Oanh Hồng lắc đầu, không ai có thể biết được những việc bà ta đã làm trong quá khứ.Hứa Từ Lộ giả vờ ngạc nhiên che miệng lại, "Mấy năm trước? Chẳng lẽ là La phu nhân liên quan đến cái c.h.ế.t của La đại thiếu gia?"Những vị khách quý khác ngồi cùng bàn cũng nhìn La Oanh Hồng với ánh mắt nghi ngờ.Sau khi La Oanh Hồng gả vào La gia thì La tiên sinh không lâu sau đã qua đời vì bệnh.DTVBan đầu, La gia có ba người con trai, nhưng trong vài năm, họ lần lượt c.h.ế.t vì những tai nạn bất ngờ. Theo lẽ thường, La Oanh Hồng không được thừa hưởng tài sản, nhưng cuối cùng nó lại thuộc về danh nghĩa của bà ta.Sau khi tất cả các thành viên trực hệ của La gia đều qua đời, bên ngoài không ít người nghi ngờ La Oanh Hồng có liên quan, thậm chí cảnh sát cũng đã triệu tập bà ta nhiều lần. Mỗi lần như vậy, truyền thông đều đưa tin rầm rộ, nhưng cuối cùng mọi chuyện đều không có kết quả.La Oanh Hồng nhìn Sở Nguyệt Nịnh với đôi mắt đầy lệ khí, bà ta nhận ra rằng con bé này không thể xem thường. Ban đầu, bà ta chỉ muốn mỉa mai Hứa Từ Lộ, nhưng không ngờ lại tự chuốc họa vào thân.Bà ta miễn cưỡng nở nụ cười: "Làm gì có chuyện đó, Từ Lộ, đừng nghi ngờ tôi lung tung.""La phu nhân." Hứa Từ Lộ lắc ly rượu, trong mắt đẹp ẩn chứa sự cảnh cáo, "Sở tiểu thư là khách quý của tôi, bà nói năng lỗ mãng như vậy, có phải là không coi trọng Hứa gia không?""Từ Lộ, sao tôi lại không coi trọng Hứa gia?" La Oanh Hồng nheo mắt, ánh mắt sắc sảo nở nụ cười dữ tợn.
Cô gái trẻ ngồi ở vị trí trung tâm, vẫn giữ vẻ ung dung, nhàn nhã, hơi nhướng mày và nói giọng nhẹ nhàng:
"Vậy thì sao, có vấn đề gì?"
Câu nói đầy vẻ khinh miệt khiến La Oanh Hồng tức giận.
La Oanh Hồng nheo mắt: "Sở tiểu thư tuy còn trẻ nhưng gan to gan lớn."
"So với La phu nhân thì tôi còn kém xa." Sở Nguyệt Nịnh mỉm cười, "Bà tàn nhẫn độc ác hơn nhiều."
Lông mày nhíu lại, xương gò má nhô cao, vẻ hung hãn lộ rõ trên khuôn mặt, tất cả đều thể hiện La Oanh Hồng là người đã từng làm nhiều việc ác, dính líu đến án mạng.
Hứa Từ Lộ ở dưới bàn im lặng giơ ngón tay cái lên.
Đại sư đúng là đại sư, có thể đoán ra được tất cả.
La Oanh Hồng không xuất thân từ gia đình danh gia vọng tộc, trước đây bà ta là thành viên của một băng đảng xã hội đen ở Đài Loan. Sau đó, bà ta đến Hương Giang, dựa vào nhan sắc trẻ trung cùng thủ đoạn tinh vi để leo lên vị trí cao trong giới giải trí. Cuối cùng, bà ta kết hôn với La tiên sinh, người hơn bà ta khoảng 30 tuổi. Để khiến La tiên sinh vui lòng, bà ta đã chủ động sửa tên trong hộ khẩu, và sau đó lấy họ La.
La Oanh Hồng không chỉ tàn nhẫn với người khác mà còn tàn nhẫn với chính mình.
Giang hồ đồn đại rằng, để có thể kết hôn với La tiên sinh, bà ta đã thuê xã hội đen bắt cóc con trai cả của La tiên sinh, sau đó tự mình hy sinh thân mình để cứu con trai ông ta.
Vì vậy, cả nhà họ La đều vô cùng tin tưởng và kính trọng bà ta.
La Oanh Hồng nhìn Sở Nguyệt Nịnh với ánh mắt tàn nhẫn, đôi môi đỏ thẫm nở nụ cười lạnh lùng: "Xem ra Sở tiểu thư cũng muốn thử một chút hương vị đó."
"Vậy à?" Sở Nguyệt Nịnh chớp chớp mắt, "Hương vị đó? Bà muốn g.i.ế.c tôi?"
Bỗng chốc, không khí trở nên im lặng.
"Sở tiểu thư thật biết nói đùa." Nụ cười của La Oanh Hồng trở nên gượng gạo, bà ta không ngờ Sở Nguyệt Nịnh lại nói về chuyện g.i.ế.c người một cách nhẹ nhàng như vậy, "Hương Giang là một xã hội pháp trị, tôi làm sao có thể g.i.ế.c người được."
Sở Nguyệt Nịnh khẽ cười, nghiêng đầu một cách kỳ quái, "Rõ ràng mấy năm trước bà không phải như vậy mà."
Câu nói đó khiến La Oanh Hồng nổi giận, ánh mắt bà ta trở nên lạnh lùng. Sở Nguyệt Nịnh nhìn thẳng vào mắt La Oanh Hồng, như thể cô đã nhìn thấu quá khứ nhơ bẩn của người phụ nữ này.
Không thể nào!
La Oanh Hồng lắc đầu, không ai có thể biết được những việc bà ta đã làm trong quá khứ.
Hứa Từ Lộ giả vờ ngạc nhiên che miệng lại, "Mấy năm trước? Chẳng lẽ là La phu nhân liên quan đến cái c.h.ế.t của La đại thiếu gia?"
Những vị khách quý khác ngồi cùng bàn cũng nhìn La Oanh Hồng với ánh mắt nghi ngờ.
Sau khi La Oanh Hồng gả vào La gia thì La tiên sinh không lâu sau đã qua đời vì bệnh.
DTV
Ban đầu, La gia có ba người con trai, nhưng trong vài năm, họ lần lượt c.h.ế.t vì những tai nạn bất ngờ. Theo lẽ thường, La Oanh Hồng không được thừa hưởng tài sản, nhưng cuối cùng nó lại thuộc về danh nghĩa của bà ta.
Sau khi tất cả các thành viên trực hệ của La gia đều qua đời, bên ngoài không ít người nghi ngờ La Oanh Hồng có liên quan, thậm chí cảnh sát cũng đã triệu tập bà ta nhiều lần. Mỗi lần như vậy, truyền thông đều đưa tin rầm rộ, nhưng cuối cùng mọi chuyện đều không có kết quả.
La Oanh Hồng nhìn Sở Nguyệt Nịnh với đôi mắt đầy lệ khí, bà ta nhận ra rằng con bé này không thể xem thường. Ban đầu, bà ta chỉ muốn mỉa mai Hứa Từ Lộ, nhưng không ngờ lại tự chuốc họa vào thân.
Bà ta miễn cưỡng nở nụ cười: "Làm gì có chuyện đó, Từ Lộ, đừng nghi ngờ tôi lung tung."
"La phu nhân." Hứa Từ Lộ lắc ly rượu, trong mắt đẹp ẩn chứa sự cảnh cáo, "Sở tiểu thư là khách quý của tôi, bà nói năng lỗ mãng như vậy, có phải là không coi trọng Hứa gia không?"
"Từ Lộ, sao tôi lại không coi trọng Hứa gia?" La Oanh Hồng nheo mắt, ánh mắt sắc sảo nở nụ cười dữ tợn.
Xuyên Không Ta Dùng Kĩ Nghệ Bói Toán Thiên Đỉnh Để Kiếm SốngTác giả: Trần Niên Nãi PhaoTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Linh Dị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Xuyên Không"Em gái nước đường, tỉnh lại đi." "Ai nha, thật là đáng thương, mấy tên lưu manh khốn kiếp này ra tay không hề nhẹ chút nào." "Đánh người bất tỉnh rồi bỏ chạy, chúng nó sẽ bị thiên lôi đánh chết." Phố Miếu ở Cửu Long nhộn nhịp xe cộ, biển hiệu mọc lên san sát, cửa hàng âm thanh làm sống dậy những ngày tháng huy hoàng của Beyond*, âm nhạc xuyên qua con phố sầm uất nhất Hương Giang này, các quầy hàng bán đồ lặt vặt và đồ ăn nhẹ nối tiếp nhau. (*tên một ban nhạc rock của Hồng Kông thập niên 80. Cre: wikipedia) Năm giờ chiều, tới gần giờ tan tầm của người dân thành phố Hương Giang, là thời điểm hoạt động kinh doanh nhộn nhịp nhất. Một số chủ quán lại không quan tâm đến việc kinh doanh của mình, đang tụ tập lại một chỗ, lo lắng nhìn cô gái bất tỉnh ở quán nước đường. “Dậy đi, dậy đi!” ông chủ nhà hàng Trương Ký hô lên. Sở Nguyệt Nịnh chậm rãi mở mắt ra, thanh âm ồn ào náo động. Cô nhìn những cái đầu tranh nhau ghé vào phía trên đầu mình, đầu óc trống rỗng trong giây lát. Đây là đâu? Cô nhớ… Cô gái trẻ ngồi ở vị trí trung tâm, vẫn giữ vẻ ung dung, nhàn nhã, hơi nhướng mày và nói giọng nhẹ nhàng:"Vậy thì sao, có vấn đề gì?"Câu nói đầy vẻ khinh miệt khiến La Oanh Hồng tức giận.La Oanh Hồng nheo mắt: "Sở tiểu thư tuy còn trẻ nhưng gan to gan lớn.""So với La phu nhân thì tôi còn kém xa." Sở Nguyệt Nịnh mỉm cười, "Bà tàn nhẫn độc ác hơn nhiều."Lông mày nhíu lại, xương gò má nhô cao, vẻ hung hãn lộ rõ trên khuôn mặt, tất cả đều thể hiện La Oanh Hồng là người đã từng làm nhiều việc ác, dính líu đến án mạng.Hứa Từ Lộ ở dưới bàn im lặng giơ ngón tay cái lên.Đại sư đúng là đại sư, có thể đoán ra được tất cả.La Oanh Hồng không xuất thân từ gia đình danh gia vọng tộc, trước đây bà ta là thành viên của một băng đảng xã hội đen ở Đài Loan. Sau đó, bà ta đến Hương Giang, dựa vào nhan sắc trẻ trung cùng thủ đoạn tinh vi để leo lên vị trí cao trong giới giải trí. Cuối cùng, bà ta kết hôn với La tiên sinh, người hơn bà ta khoảng 30 tuổi. Để khiến La tiên sinh vui lòng, bà ta đã chủ động sửa tên trong hộ khẩu, và sau đó lấy họ La.La Oanh Hồng không chỉ tàn nhẫn với người khác mà còn tàn nhẫn với chính mình.Giang hồ đồn đại rằng, để có thể kết hôn với La tiên sinh, bà ta đã thuê xã hội đen bắt cóc con trai cả của La tiên sinh, sau đó tự mình hy sinh thân mình để cứu con trai ông ta.Vì vậy, cả nhà họ La đều vô cùng tin tưởng và kính trọng bà ta.La Oanh Hồng nhìn Sở Nguyệt Nịnh với ánh mắt tàn nhẫn, đôi môi đỏ thẫm nở nụ cười lạnh lùng: "Xem ra Sở tiểu thư cũng muốn thử một chút hương vị đó.""Vậy à?" Sở Nguyệt Nịnh chớp chớp mắt, "Hương vị đó? Bà muốn g.i.ế.c tôi?" Bỗng chốc, không khí trở nên im lặng."Sở tiểu thư thật biết nói đùa." Nụ cười của La Oanh Hồng trở nên gượng gạo, bà ta không ngờ Sở Nguyệt Nịnh lại nói về chuyện g.i.ế.c người một cách nhẹ nhàng như vậy, "Hương Giang là một xã hội pháp trị, tôi làm sao có thể g.i.ế.c người được."Sở Nguyệt Nịnh khẽ cười, nghiêng đầu một cách kỳ quái, "Rõ ràng mấy năm trước bà không phải như vậy mà."Câu nói đó khiến La Oanh Hồng nổi giận, ánh mắt bà ta trở nên lạnh lùng. Sở Nguyệt Nịnh nhìn thẳng vào mắt La Oanh Hồng, như thể cô đã nhìn thấu quá khứ nhơ bẩn của người phụ nữ này.Không thể nào!La Oanh Hồng lắc đầu, không ai có thể biết được những việc bà ta đã làm trong quá khứ.Hứa Từ Lộ giả vờ ngạc nhiên che miệng lại, "Mấy năm trước? Chẳng lẽ là La phu nhân liên quan đến cái c.h.ế.t của La đại thiếu gia?"Những vị khách quý khác ngồi cùng bàn cũng nhìn La Oanh Hồng với ánh mắt nghi ngờ.Sau khi La Oanh Hồng gả vào La gia thì La tiên sinh không lâu sau đã qua đời vì bệnh.DTVBan đầu, La gia có ba người con trai, nhưng trong vài năm, họ lần lượt c.h.ế.t vì những tai nạn bất ngờ. Theo lẽ thường, La Oanh Hồng không được thừa hưởng tài sản, nhưng cuối cùng nó lại thuộc về danh nghĩa của bà ta.Sau khi tất cả các thành viên trực hệ của La gia đều qua đời, bên ngoài không ít người nghi ngờ La Oanh Hồng có liên quan, thậm chí cảnh sát cũng đã triệu tập bà ta nhiều lần. Mỗi lần như vậy, truyền thông đều đưa tin rầm rộ, nhưng cuối cùng mọi chuyện đều không có kết quả.La Oanh Hồng nhìn Sở Nguyệt Nịnh với đôi mắt đầy lệ khí, bà ta nhận ra rằng con bé này không thể xem thường. Ban đầu, bà ta chỉ muốn mỉa mai Hứa Từ Lộ, nhưng không ngờ lại tự chuốc họa vào thân.Bà ta miễn cưỡng nở nụ cười: "Làm gì có chuyện đó, Từ Lộ, đừng nghi ngờ tôi lung tung.""La phu nhân." Hứa Từ Lộ lắc ly rượu, trong mắt đẹp ẩn chứa sự cảnh cáo, "Sở tiểu thư là khách quý của tôi, bà nói năng lỗ mãng như vậy, có phải là không coi trọng Hứa gia không?""Từ Lộ, sao tôi lại không coi trọng Hứa gia?" La Oanh Hồng nheo mắt, ánh mắt sắc sảo nở nụ cười dữ tợn.