"Em gái nước đường, tỉnh lại đi." "Ai nha, thật là đáng thương, mấy tên lưu manh khốn kiếp này ra tay không hề nhẹ chút nào." "Đánh người bất tỉnh rồi bỏ chạy, chúng nó sẽ bị thiên lôi đánh chết." Phố Miếu ở Cửu Long nhộn nhịp xe cộ, biển hiệu mọc lên san sát, cửa hàng âm thanh làm sống dậy những ngày tháng huy hoàng của Beyond*, âm nhạc xuyên qua con phố sầm uất nhất Hương Giang này, các quầy hàng bán đồ lặt vặt và đồ ăn nhẹ nối tiếp nhau. (*tên một ban nhạc rock của Hồng Kông thập niên 80. Cre: wikipedia) Năm giờ chiều, tới gần giờ tan tầm của người dân thành phố Hương Giang, là thời điểm hoạt động kinh doanh nhộn nhịp nhất. Một số chủ quán lại không quan tâm đến việc kinh doanh của mình, đang tụ tập lại một chỗ, lo lắng nhìn cô gái bất tỉnh ở quán nước đường. “Dậy đi, dậy đi!” ông chủ nhà hàng Trương Ký hô lên. Sở Nguyệt Nịnh chậm rãi mở mắt ra, thanh âm ồn ào náo động. Cô nhìn những cái đầu tranh nhau ghé vào phía trên đầu mình, đầu óc trống rỗng trong giây lát. Đây là đâu? Cô nhớ…

Chương 390: Chương 390

Xuyên Không Ta Dùng Kĩ Nghệ Bói Toán Thiên Đỉnh Để Kiếm SốngTác giả: Trần Niên Nãi PhaoTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Linh Dị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Xuyên Không"Em gái nước đường, tỉnh lại đi." "Ai nha, thật là đáng thương, mấy tên lưu manh khốn kiếp này ra tay không hề nhẹ chút nào." "Đánh người bất tỉnh rồi bỏ chạy, chúng nó sẽ bị thiên lôi đánh chết." Phố Miếu ở Cửu Long nhộn nhịp xe cộ, biển hiệu mọc lên san sát, cửa hàng âm thanh làm sống dậy những ngày tháng huy hoàng của Beyond*, âm nhạc xuyên qua con phố sầm uất nhất Hương Giang này, các quầy hàng bán đồ lặt vặt và đồ ăn nhẹ nối tiếp nhau. (*tên một ban nhạc rock của Hồng Kông thập niên 80. Cre: wikipedia) Năm giờ chiều, tới gần giờ tan tầm của người dân thành phố Hương Giang, là thời điểm hoạt động kinh doanh nhộn nhịp nhất. Một số chủ quán lại không quan tâm đến việc kinh doanh của mình, đang tụ tập lại một chỗ, lo lắng nhìn cô gái bất tỉnh ở quán nước đường. “Dậy đi, dậy đi!” ông chủ nhà hàng Trương Ký hô lên. Sở Nguyệt Nịnh chậm rãi mở mắt ra, thanh âm ồn ào náo động. Cô nhìn những cái đầu tranh nhau ghé vào phía trên đầu mình, đầu óc trống rỗng trong giây lát. Đây là đâu? Cô nhớ… "Tôi và cha cô là ngang hàng, cũng là bạn tốt. Tôi lo lắng cho cô, sợ cô đi sai đường, ăn sai cơm. Bọn lừa đảo giang hồ như thế này, trước nay đều là miệng lưỡi trơn tru để lừa gạt người khác, không thích hợp ở nơi thanh lịch. Tôi chỉ lo cô bị lừa mà thôi."Hai bên vệ sĩ rót rượu vang đỏ vào ly và đưa cho họ.La Oanh Hồng giả vờ thương xót, khuyên bảo Hứa Từ Lộ một cách chân thành, như thể thực sự quan tâm đến Hứa Từ Lộ.Hứa Từ Lộ không tin, "Tôi kết bạn với ai, không cần La phu nhân lo lắng.""Ai da! Trẻ tuổi như cô không hiểu được lòng người hiểm ác đâu." La Oanh Hồng bưng ly rượu vang đỏ, nhấp một ngụm, "Mọi người đều biết, top 3 năm nay là do tôi La Oanh Hồng nâng đỡ. Cô ta lại một hai muốn tranh quán quân cho cô gái đến từ Đại Lục kia, chẳng phải quá buồn cười sao?"Nói xong, La Oanh Hồng lại nhìn về phía Sở Nguyệt Nịnh, "Tôi cho cô một cơ hội, cô thử bói xem, ai sẽ là người chiến thắng cuối cùng?"Sở Nguyệt Nịnh không thèm quan tâm đến La Oanh Hồng.La Oanh Hồng châm chọc: "Không dám bói à? Cũng đúng thôi, giải thưởng chỉ có một, ván đã đóng thuyền, sự thật không thể thay đổi. Người đến từ Đại Lục mà cũng mơ lấy được vị trí quán quân ư? Trừ phi trời sập xuống!"Sở Nguyệt Nịnh im lặng ngồi nhìn La Oanh Hồng diễn trò, đến khi La Oanh Hồng đặt ly xuống, cô mới thong thả nói: "La phu nhân, không biết bà có từng nghe câu này chưa?""Câu gì?" La Oanh Hồng theo bản năng đáp lời."Làm người không nên tự tin mù quáng." Sở Nguyệt Nịnh nhàn nhạt nói."Tự tin mù quáng? Ha ha ha ha..." La Oanh Hồng cười to, "Còn một giờ nữa, cô còn ảo tưởng con bé kia có thể giành quán quân sao? Thật là vịt c.h.ế.t vẫn còn cứng đầu. Tôi biết cô cũng là người Đại Lục, muốn giúp đỡ người cùng quê hương nhưng không có khả năng.""Còn một giờ nữa, tôi thực sự muốn xem con bé kia làm thế nào để giành được quán quân."Sở Nguyệt Nịnh khẽ cười, "Tôi thực ra muốn khuyên La phu nhân hãy quý trọng thời gian, vì bà cũng không còn nhiều thời gian nữa.""Lười phí lời với cô." La Oanh Hồng lạnh mặt, tạm thời không quan tâm đến người nhà Hứa mà cùng vệ sĩ đổi bàn. Vừa khi La Oanh Hồng rời đi.Các quan khách xung quanh mới dám rỉ tai bàn tán."La phu nhân thật bá đạo, nhưng lời nói cũng có phần hợp lý.""Tôi đã xem qua chuyên mục bói toán của báo Đại Hỉ, tất cả đều ca ngợi đại sư bói toán lợi hại, tính toán rất chính xác. Nhưng trên đời sao có thể có chuyện kỳ diệu như vậy?""Tôi chỉ tò mò đại sư nói một giờ đó là về cái gì? Chẳng lẽ La phu nhân sẽ đột nhiên c.h.ế.t bất đắc kỳ tử sao?""Đừng nói linh tinh, cẩn thận La phu nhân xé nát miệng ông.""Cô ấy là con người, không phải thần tiên.""Đúng vậy, cho dù cô gái đến từ Đại Lục kia có thể lấy quán quân, nhưng còn nói cô ta có số đỏ 60 năm, thì quả là nực cười.""Ngay cả hoa hồng cũng không thể nở rộ được 60 năm.""Theo tôi, Hứa tiểu thư có khả năng bị lừa bởi bọn lừa đảo giang hồ.""Đúng vậy, là danh môn quyền quý mà lại đi tin lời bọn lừa đảo giang hồ, thật là ngu ngốc.""Nếu Sở đại sư thực sự có bản lĩnh, Hứa tiểu thư này có thể đề phòng chu đáo. Thế gia nào ở Hương Giang mà không muốn mời đại sư huyền học thực sự giỏi giang?""Này, bạn cũng biết khoác lác. Nhìn xem cô em gái kia xem, mặt trắng nõn nà, tuổi còn trẻ. Đại sư Huyền học càng lớn tuổi mới càng có bản lĩnh, đều dựa vào kinh nghiệm tích lũy cả đấy. Mời một cô gái hai mươi tuổi làm gì? Hỗ trợ bưng trà rót nước à?" "Nói đi thì cũng phải nói lại, cô em gái này thật biết khoe khoang."Chỉ với một giờ, mà muốn đưa cô gái nhà quê Đại Lục lên vị trí cao nhất ư?Đừng nói một cô gái bói toán cỏn con, ngay cả Hứa Từ Lộ cũng không có bản lĩnh như vậy. Không phải vì khác biệt, mà vì La Oanh Hồng biết rõ Hứa gia sẽ không để Hứa Từ Lộ lỗ mãng như vậy.

"Tôi và cha cô là ngang hàng, cũng là bạn tốt. Tôi lo lắng cho cô, sợ cô đi sai đường, ăn sai cơm. Bọn lừa đảo giang hồ như thế này, trước nay đều là miệng lưỡi trơn tru để lừa gạt người khác, không thích hợp ở nơi thanh lịch. Tôi chỉ lo cô bị lừa mà thôi."

Hai bên vệ sĩ rót rượu vang đỏ vào ly và đưa cho họ.

La Oanh Hồng giả vờ thương xót, khuyên bảo Hứa Từ Lộ một cách chân thành, như thể thực sự quan tâm đến Hứa Từ Lộ.

Hứa Từ Lộ không tin, "Tôi kết bạn với ai, không cần La phu nhân lo lắng."

"Ai da! Trẻ tuổi như cô không hiểu được lòng người hiểm ác đâu." La Oanh Hồng bưng ly rượu vang đỏ, nhấp một ngụm, "Mọi người đều biết, top 3 năm nay là do tôi La Oanh Hồng nâng đỡ. Cô ta lại một hai muốn tranh quán quân cho cô gái đến từ Đại Lục kia, chẳng phải quá buồn cười sao?"

Nói xong, La Oanh Hồng lại nhìn về phía Sở Nguyệt Nịnh, "Tôi cho cô một cơ hội, cô thử bói xem, ai sẽ là người chiến thắng cuối cùng?"

Sở Nguyệt Nịnh không thèm quan tâm đến La Oanh Hồng.

La Oanh Hồng châm chọc: "Không dám bói à? Cũng đúng thôi, giải thưởng chỉ có một, ván đã đóng thuyền, sự thật không thể thay đổi. Người đến từ Đại Lục mà cũng mơ lấy được vị trí quán quân ư? Trừ phi trời sập xuống!"

Sở Nguyệt Nịnh im lặng ngồi nhìn La Oanh Hồng diễn trò, đến khi La Oanh Hồng đặt ly xuống, cô mới thong thả nói: "La phu nhân, không biết bà có từng nghe câu này chưa?"

"Câu gì?" La Oanh Hồng theo bản năng đáp lời.

"Làm người không nên tự tin mù quáng." Sở Nguyệt Nịnh nhàn nhạt nói.

"Tự tin mù quáng? Ha ha ha ha..." La Oanh Hồng cười to, "Còn một giờ nữa, cô còn ảo tưởng con bé kia có thể giành quán quân sao? Thật là vịt c.h.ế.t vẫn còn cứng đầu. Tôi biết cô cũng là người Đại Lục, muốn giúp đỡ người cùng quê hương nhưng không có khả năng."

"Còn một giờ nữa, tôi thực sự muốn xem con bé kia làm thế nào để giành được quán quân."

Sở Nguyệt Nịnh khẽ cười, "Tôi thực ra muốn khuyên La phu nhân hãy quý trọng thời gian, vì bà cũng không còn nhiều thời gian nữa."

"Lười phí lời với cô." La Oanh Hồng lạnh mặt, tạm thời không quan tâm đến người nhà Hứa mà cùng vệ sĩ đổi bàn.

 

Vừa khi La Oanh Hồng rời đi.

Các quan khách xung quanh mới dám rỉ tai bàn tán.

"La phu nhân thật bá đạo, nhưng lời nói cũng có phần hợp lý."

"Tôi đã xem qua chuyên mục bói toán của báo Đại Hỉ, tất cả đều ca ngợi đại sư bói toán lợi hại, tính toán rất chính xác. Nhưng trên đời sao có thể có chuyện kỳ diệu như vậy?"

"Tôi chỉ tò mò đại sư nói một giờ đó là về cái gì? Chẳng lẽ La phu nhân sẽ đột nhiên c.h.ế.t bất đắc kỳ tử sao?"

"Đừng nói linh tinh, cẩn thận La phu nhân xé nát miệng ông."

"Cô ấy là con người, không phải thần tiên."

"Đúng vậy, cho dù cô gái đến từ Đại Lục kia có thể lấy quán quân, nhưng còn nói cô ta có số đỏ 60 năm, thì quả là nực cười."

"Ngay cả hoa hồng cũng không thể nở rộ được 60 năm."

"Theo tôi, Hứa tiểu thư có khả năng bị lừa bởi bọn lừa đảo giang hồ."

"Đúng vậy, là danh môn quyền quý mà lại đi tin lời bọn lừa đảo giang hồ, thật là ngu ngốc."

"Nếu Sở đại sư thực sự có bản lĩnh, Hứa tiểu thư này có thể đề phòng chu đáo. Thế gia nào ở Hương Giang mà không muốn mời đại sư huyền học thực sự giỏi giang?"

"Này, bạn cũng biết khoác lác. Nhìn xem cô em gái kia xem, mặt trắng nõn nà, tuổi còn trẻ. Đại sư Huyền học càng lớn tuổi mới càng có bản lĩnh, đều dựa vào kinh nghiệm tích lũy cả đấy. Mời một cô gái hai mươi tuổi làm gì? Hỗ trợ bưng trà rót nước à?"

 

"Nói đi thì cũng phải nói lại, cô em gái này thật biết khoe khoang."

Chỉ với một giờ, mà muốn đưa cô gái nhà quê Đại Lục lên vị trí cao nhất ư?

Đừng nói một cô gái bói toán cỏn con, ngay cả Hứa Từ Lộ cũng không có bản lĩnh như vậy. Không phải vì khác biệt, mà vì La Oanh Hồng biết rõ Hứa gia sẽ không để Hứa Từ Lộ lỗ mãng như vậy.

Xuyên Không Ta Dùng Kĩ Nghệ Bói Toán Thiên Đỉnh Để Kiếm SốngTác giả: Trần Niên Nãi PhaoTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Linh Dị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Xuyên Không"Em gái nước đường, tỉnh lại đi." "Ai nha, thật là đáng thương, mấy tên lưu manh khốn kiếp này ra tay không hề nhẹ chút nào." "Đánh người bất tỉnh rồi bỏ chạy, chúng nó sẽ bị thiên lôi đánh chết." Phố Miếu ở Cửu Long nhộn nhịp xe cộ, biển hiệu mọc lên san sát, cửa hàng âm thanh làm sống dậy những ngày tháng huy hoàng của Beyond*, âm nhạc xuyên qua con phố sầm uất nhất Hương Giang này, các quầy hàng bán đồ lặt vặt và đồ ăn nhẹ nối tiếp nhau. (*tên một ban nhạc rock của Hồng Kông thập niên 80. Cre: wikipedia) Năm giờ chiều, tới gần giờ tan tầm của người dân thành phố Hương Giang, là thời điểm hoạt động kinh doanh nhộn nhịp nhất. Một số chủ quán lại không quan tâm đến việc kinh doanh của mình, đang tụ tập lại một chỗ, lo lắng nhìn cô gái bất tỉnh ở quán nước đường. “Dậy đi, dậy đi!” ông chủ nhà hàng Trương Ký hô lên. Sở Nguyệt Nịnh chậm rãi mở mắt ra, thanh âm ồn ào náo động. Cô nhìn những cái đầu tranh nhau ghé vào phía trên đầu mình, đầu óc trống rỗng trong giây lát. Đây là đâu? Cô nhớ… "Tôi và cha cô là ngang hàng, cũng là bạn tốt. Tôi lo lắng cho cô, sợ cô đi sai đường, ăn sai cơm. Bọn lừa đảo giang hồ như thế này, trước nay đều là miệng lưỡi trơn tru để lừa gạt người khác, không thích hợp ở nơi thanh lịch. Tôi chỉ lo cô bị lừa mà thôi."Hai bên vệ sĩ rót rượu vang đỏ vào ly và đưa cho họ.La Oanh Hồng giả vờ thương xót, khuyên bảo Hứa Từ Lộ một cách chân thành, như thể thực sự quan tâm đến Hứa Từ Lộ.Hứa Từ Lộ không tin, "Tôi kết bạn với ai, không cần La phu nhân lo lắng.""Ai da! Trẻ tuổi như cô không hiểu được lòng người hiểm ác đâu." La Oanh Hồng bưng ly rượu vang đỏ, nhấp một ngụm, "Mọi người đều biết, top 3 năm nay là do tôi La Oanh Hồng nâng đỡ. Cô ta lại một hai muốn tranh quán quân cho cô gái đến từ Đại Lục kia, chẳng phải quá buồn cười sao?"Nói xong, La Oanh Hồng lại nhìn về phía Sở Nguyệt Nịnh, "Tôi cho cô một cơ hội, cô thử bói xem, ai sẽ là người chiến thắng cuối cùng?"Sở Nguyệt Nịnh không thèm quan tâm đến La Oanh Hồng.La Oanh Hồng châm chọc: "Không dám bói à? Cũng đúng thôi, giải thưởng chỉ có một, ván đã đóng thuyền, sự thật không thể thay đổi. Người đến từ Đại Lục mà cũng mơ lấy được vị trí quán quân ư? Trừ phi trời sập xuống!"Sở Nguyệt Nịnh im lặng ngồi nhìn La Oanh Hồng diễn trò, đến khi La Oanh Hồng đặt ly xuống, cô mới thong thả nói: "La phu nhân, không biết bà có từng nghe câu này chưa?""Câu gì?" La Oanh Hồng theo bản năng đáp lời."Làm người không nên tự tin mù quáng." Sở Nguyệt Nịnh nhàn nhạt nói."Tự tin mù quáng? Ha ha ha ha..." La Oanh Hồng cười to, "Còn một giờ nữa, cô còn ảo tưởng con bé kia có thể giành quán quân sao? Thật là vịt c.h.ế.t vẫn còn cứng đầu. Tôi biết cô cũng là người Đại Lục, muốn giúp đỡ người cùng quê hương nhưng không có khả năng.""Còn một giờ nữa, tôi thực sự muốn xem con bé kia làm thế nào để giành được quán quân."Sở Nguyệt Nịnh khẽ cười, "Tôi thực ra muốn khuyên La phu nhân hãy quý trọng thời gian, vì bà cũng không còn nhiều thời gian nữa.""Lười phí lời với cô." La Oanh Hồng lạnh mặt, tạm thời không quan tâm đến người nhà Hứa mà cùng vệ sĩ đổi bàn. Vừa khi La Oanh Hồng rời đi.Các quan khách xung quanh mới dám rỉ tai bàn tán."La phu nhân thật bá đạo, nhưng lời nói cũng có phần hợp lý.""Tôi đã xem qua chuyên mục bói toán của báo Đại Hỉ, tất cả đều ca ngợi đại sư bói toán lợi hại, tính toán rất chính xác. Nhưng trên đời sao có thể có chuyện kỳ diệu như vậy?""Tôi chỉ tò mò đại sư nói một giờ đó là về cái gì? Chẳng lẽ La phu nhân sẽ đột nhiên c.h.ế.t bất đắc kỳ tử sao?""Đừng nói linh tinh, cẩn thận La phu nhân xé nát miệng ông.""Cô ấy là con người, không phải thần tiên.""Đúng vậy, cho dù cô gái đến từ Đại Lục kia có thể lấy quán quân, nhưng còn nói cô ta có số đỏ 60 năm, thì quả là nực cười.""Ngay cả hoa hồng cũng không thể nở rộ được 60 năm.""Theo tôi, Hứa tiểu thư có khả năng bị lừa bởi bọn lừa đảo giang hồ.""Đúng vậy, là danh môn quyền quý mà lại đi tin lời bọn lừa đảo giang hồ, thật là ngu ngốc.""Nếu Sở đại sư thực sự có bản lĩnh, Hứa tiểu thư này có thể đề phòng chu đáo. Thế gia nào ở Hương Giang mà không muốn mời đại sư huyền học thực sự giỏi giang?""Này, bạn cũng biết khoác lác. Nhìn xem cô em gái kia xem, mặt trắng nõn nà, tuổi còn trẻ. Đại sư Huyền học càng lớn tuổi mới càng có bản lĩnh, đều dựa vào kinh nghiệm tích lũy cả đấy. Mời một cô gái hai mươi tuổi làm gì? Hỗ trợ bưng trà rót nước à?" "Nói đi thì cũng phải nói lại, cô em gái này thật biết khoe khoang."Chỉ với một giờ, mà muốn đưa cô gái nhà quê Đại Lục lên vị trí cao nhất ư?Đừng nói một cô gái bói toán cỏn con, ngay cả Hứa Từ Lộ cũng không có bản lĩnh như vậy. Không phải vì khác biệt, mà vì La Oanh Hồng biết rõ Hứa gia sẽ không để Hứa Từ Lộ lỗ mãng như vậy.

Chương 390: Chương 390