"Em gái nước đường, tỉnh lại đi." "Ai nha, thật là đáng thương, mấy tên lưu manh khốn kiếp này ra tay không hề nhẹ chút nào." "Đánh người bất tỉnh rồi bỏ chạy, chúng nó sẽ bị thiên lôi đánh chết." Phố Miếu ở Cửu Long nhộn nhịp xe cộ, biển hiệu mọc lên san sát, cửa hàng âm thanh làm sống dậy những ngày tháng huy hoàng của Beyond*, âm nhạc xuyên qua con phố sầm uất nhất Hương Giang này, các quầy hàng bán đồ lặt vặt và đồ ăn nhẹ nối tiếp nhau. (*tên một ban nhạc rock của Hồng Kông thập niên 80. Cre: wikipedia) Năm giờ chiều, tới gần giờ tan tầm của người dân thành phố Hương Giang, là thời điểm hoạt động kinh doanh nhộn nhịp nhất. Một số chủ quán lại không quan tâm đến việc kinh doanh của mình, đang tụ tập lại một chỗ, lo lắng nhìn cô gái bất tỉnh ở quán nước đường. “Dậy đi, dậy đi!” ông chủ nhà hàng Trương Ký hô lên. Sở Nguyệt Nịnh chậm rãi mở mắt ra, thanh âm ồn ào náo động. Cô nhìn những cái đầu tranh nhau ghé vào phía trên đầu mình, đầu óc trống rỗng trong giây lát. Đây là đâu? Cô nhớ…

Chương 414: Chương 414

Xuyên Không Ta Dùng Kĩ Nghệ Bói Toán Thiên Đỉnh Để Kiếm SốngTác giả: Trần Niên Nãi PhaoTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Linh Dị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Xuyên Không"Em gái nước đường, tỉnh lại đi." "Ai nha, thật là đáng thương, mấy tên lưu manh khốn kiếp này ra tay không hề nhẹ chút nào." "Đánh người bất tỉnh rồi bỏ chạy, chúng nó sẽ bị thiên lôi đánh chết." Phố Miếu ở Cửu Long nhộn nhịp xe cộ, biển hiệu mọc lên san sát, cửa hàng âm thanh làm sống dậy những ngày tháng huy hoàng của Beyond*, âm nhạc xuyên qua con phố sầm uất nhất Hương Giang này, các quầy hàng bán đồ lặt vặt và đồ ăn nhẹ nối tiếp nhau. (*tên một ban nhạc rock của Hồng Kông thập niên 80. Cre: wikipedia) Năm giờ chiều, tới gần giờ tan tầm của người dân thành phố Hương Giang, là thời điểm hoạt động kinh doanh nhộn nhịp nhất. Một số chủ quán lại không quan tâm đến việc kinh doanh của mình, đang tụ tập lại một chỗ, lo lắng nhìn cô gái bất tỉnh ở quán nước đường. “Dậy đi, dậy đi!” ông chủ nhà hàng Trương Ký hô lên. Sở Nguyệt Nịnh chậm rãi mở mắt ra, thanh âm ồn ào náo động. Cô nhìn những cái đầu tranh nhau ghé vào phía trên đầu mình, đầu óc trống rỗng trong giây lát. Đây là đâu? Cô nhớ…  Sở Nguyệt Nịnh nhẹ nhàng hỏi: "Ông nói xem, tình huống này chẳng phải chính là anh ta lấy tiền của ông để trả cho ông sao?"Trán Đào Hải Chu lấm tấm mồ hôi, ông ta không ngờ việc nhận con nuôi lại ảnh hưởng lớn đến mệnh cục như vậy. Ngẫm lại cũng đúng.Gia đình A Hào vốn dĩ rất nghèo, anh ta cũng không có nghề nghiệp gì, chỉ dựa vào sức lao động để kiếm tiền. Cũng từ sau khi nhận con nuôi, vận khí của anh ta dường như ngày càng tốt hơn, tài lộc cũng ngày càng tiến triển.Hóa ra... Tất cả đều là do anh ta lấy từ mệnh cục của mình sao?Đào Hải Chu chưa kịp hỏi cách phá giải đã nghe đại sư hỏi:"Con trai ông năm nay bao nhiêu tuổi?"Đào Hải Chu vội gật đầu: "24 tuổi, sinh sau tôi một ngày."Sở Nguyệt Nịnh nói: "Tôi tính toán lại, thấy bát tự của con trai ông không giống như ông nói. Bát tự của nó vốn chịu ảnh hưởng từ bát tự của ông, đáng lẽ phải siêng năng, cầu tiến, có chí khí. Nhưng ông lại bảo nó lười biếng, không làm được trò trống gì. Theo xu hướng hiện tại, nó sẽ tầm thường vô vị cả đời. Ông có biết vì sao lại thay đổi lớn như vậy không?"Đào Hải Chu nghe xong, lòng lạnh như tờ: "Có phải vì nhận con nuôi không?""Đúng vậy." Sở Nguyệt Nịnh khẳng định, "Mệnh ông chỉ định có một con trai, nhưng việc nhận con kết nghĩa này không chỉ chia sẻ tài vận, phúc vận của ông mà còn ảnh hưởng đến con trai ông. Nó phải thay ông gánh chịu tai ương.""Tôi nhìn thấy mặt con ông có u ám ẩn hiện, có phải con trai ông gần đây sức khỏe không tốt không?"Đào Hải Chu nghe vậy, kinh hãi mở to mắt, môi run rẩy.Hôm qua con trai ông ta đúng là bị xe đụng phải nhập viện, ông ta vốn nghĩ chỉ là do không cẩn thận khi đi đường.Nào ngờ... hóa ra cũng liên quan đến việc nhận con nuôi? Bản thân ông ta không sao cả, nhưng tai họa không thể để con trai gánh chịu.Đào Hải Chu vội quỳ xuống lạy: "Cầu xin đại sư cứu con trai tôi với!""Chuyện này rất nghiêm trọng." Sở Nguyệt Nịnh thở dài, đưa tay đỡ ông dậy, "Giờ chỉ còn cách bình giải."Đào Hải Chu vội vàng nói rõ muốn giải trừ mối quan hệ kết nghĩa, sốt ruột nói:"Giải, nhất định phải giải! Lúc trước bạn tốt tìm đến tôi, con trai ốm yếu không chịu nổi, đi hai bước liền ho khan, nói nhận con kết nghĩa là có thể cải thiện sức khỏe, tôi không đành lòng, dù sao đó cũng là một mạng người, có thể giúp đỡ thì giúp."Trước tình cảnh này, Đào Hải Chu cũng hối hận không thôi: "Biết sớm là sẽ ra nông nỗi này, lúc trước dù có thế nào cũng không đồng ý nhận con kết nghĩa, kết quả lại hại chính mình, hại con trai. Đại sư, tôi giờ lập tức về giải trừ kết nghĩa, cần làm thủ tục gì không?""Không cần thủ tục gì." Sở Nguyệt Nịnh lắc đầu, "Chỉ cần gặp mặt và nói lời giải trừ là được.""Tôi đi ngay đây." Đào Hải Chu vội vàng lục túi tiền, nhớ ra con trai vẫn đang ở bệnh viện không biết đang chịu đựng gì.Ông ta móc ra hai trăm tệ nhàu nát, duỗi tay vuốt phẳng tiền, e dè nói: "Đại sư, một quẻ của cô quả thật đáng giá nghìn vàng."Đào Hải Chu từng giàu có, hơn ai hết ông ta hiểu giá trị của việc bói toán."Hai trăm tệ thực sự là quá ít, đợi giải quyết xong chuyện trước mắt, tôi nhất định sẽ hậu tạ cô chu đáp."Sở Nguyệt Nịnh nhận lấy hai trăm tệ, xua tay nói: "Một quẻ kết thúc nhân quả, coi như thanh toán xong rồi, đi đi."Đào Hải Chu lần *****ên gặp một vị đại sư thanh liêm như vậy, mang theo lòng cảm kích rời khỏi quán nước.Đi đến ven đường, ông ta *****ên là gọi điện thoại cho vợ ở bệnh viện, định nói chuyện về việc giải trừ kết nghĩa, nhưng nghe thấy tiếng con trai rên rỉ đau đớn từ đầu dây bên kia, lòng ông ta như lửa đốt."Con sao rồi?" Đào Hải Chu sốt ruột hỏi.Vợ cũng đang ở bệnh viện, "Có vẻ như tai nạn xe cộ khá nghiêm trọng, con không ngừng kêu đau chân."

 

Sở Nguyệt Nịnh nhẹ nhàng hỏi: "Ông nói xem, tình huống này chẳng phải chính là anh ta lấy tiền của ông để trả cho ông sao?"

Trán Đào Hải Chu lấm tấm mồ hôi, ông ta không ngờ việc nhận con nuôi lại ảnh hưởng lớn đến mệnh cục như vậy.

 

Ngẫm lại cũng đúng.

Gia đình A Hào vốn dĩ rất nghèo, anh ta cũng không có nghề nghiệp gì, chỉ dựa vào sức lao động để kiếm tiền. Cũng từ sau khi nhận con nuôi, vận khí của anh ta dường như ngày càng tốt hơn, tài lộc cũng ngày càng tiến triển.

Hóa ra... Tất cả đều là do anh ta lấy từ mệnh cục của mình sao?

Đào Hải Chu chưa kịp hỏi cách phá giải đã nghe đại sư hỏi:

"Con trai ông năm nay bao nhiêu tuổi?"

Đào Hải Chu vội gật đầu: "24 tuổi, sinh sau tôi một ngày."

Sở Nguyệt Nịnh nói: "Tôi tính toán lại, thấy bát tự của con trai ông không giống như ông nói. Bát tự của nó vốn chịu ảnh hưởng từ bát tự của ông, đáng lẽ phải siêng năng, cầu tiến, có chí khí. Nhưng ông lại bảo nó lười biếng, không làm được trò trống gì. Theo xu hướng hiện tại, nó sẽ tầm thường vô vị cả đời. Ông có biết vì sao lại thay đổi lớn như vậy không?"

Đào Hải Chu nghe xong, lòng lạnh như tờ: "Có phải vì nhận con nuôi không?"

"Đúng vậy." Sở Nguyệt Nịnh khẳng định, "Mệnh ông chỉ định có một con trai, nhưng việc nhận con kết nghĩa này không chỉ chia sẻ tài vận, phúc vận của ông mà còn ảnh hưởng đến con trai ông. Nó phải thay ông gánh chịu tai ương."

"Tôi nhìn thấy mặt con ông có u ám ẩn hiện, có phải con trai ông gần đây sức khỏe không tốt không?"

Đào Hải Chu nghe vậy, kinh hãi mở to mắt, môi run rẩy.

Hôm qua con trai ông ta đúng là bị xe đụng phải nhập viện, ông ta vốn nghĩ chỉ là do không cẩn thận khi đi đường.

Nào ngờ... hóa ra cũng liên quan đến việc nhận con nuôi?

 

Bản thân ông ta không sao cả, nhưng tai họa không thể để con trai gánh chịu.

Đào Hải Chu vội quỳ xuống lạy: "Cầu xin đại sư cứu con trai tôi với!"

"Chuyện này rất nghiêm trọng." Sở Nguyệt Nịnh thở dài, đưa tay đỡ ông dậy, "Giờ chỉ còn cách bình giải."

Đào Hải Chu vội vàng nói rõ muốn giải trừ mối quan hệ kết nghĩa, sốt ruột nói:

"Giải, nhất định phải giải! Lúc trước bạn tốt tìm đến tôi, con trai ốm yếu không chịu nổi, đi hai bước liền ho khan, nói nhận con kết nghĩa là có thể cải thiện sức khỏe, tôi không đành lòng, dù sao đó cũng là một mạng người, có thể giúp đỡ thì giúp."

Trước tình cảnh này, Đào Hải Chu cũng hối hận không thôi: "Biết sớm là sẽ ra nông nỗi này, lúc trước dù có thế nào cũng không đồng ý nhận con kết nghĩa, kết quả lại hại chính mình, hại con trai. Đại sư, tôi giờ lập tức về giải trừ kết nghĩa, cần làm thủ tục gì không?"

"Không cần thủ tục gì." Sở Nguyệt Nịnh lắc đầu, "Chỉ cần gặp mặt và nói lời giải trừ là được."

"Tôi đi ngay đây." Đào Hải Chu vội vàng lục túi tiền, nhớ ra con trai vẫn đang ở bệnh viện không biết đang chịu đựng gì.

Ông ta móc ra hai trăm tệ nhàu nát, duỗi tay vuốt phẳng tiền, e dè nói: "Đại sư, một quẻ của cô quả thật đáng giá nghìn vàng."

Đào Hải Chu từng giàu có, hơn ai hết ông ta hiểu giá trị của việc bói toán.

"Hai trăm tệ thực sự là quá ít, đợi giải quyết xong chuyện trước mắt, tôi nhất định sẽ hậu tạ cô chu đáp."

Sở Nguyệt Nịnh nhận lấy hai trăm tệ, xua tay nói: "Một quẻ kết thúc nhân quả, coi như thanh toán xong rồi, đi đi."

Đào Hải Chu lần *****ên gặp một vị đại sư thanh liêm như vậy, mang theo lòng cảm kích rời khỏi quán nước.

Đi đến ven đường, ông ta *****ên là gọi điện thoại cho vợ ở bệnh viện, định nói chuyện về việc giải trừ kết nghĩa, nhưng nghe thấy tiếng con trai rên rỉ đau đớn từ đầu dây bên kia, lòng ông ta như lửa đốt.

"Con sao rồi?" Đào Hải Chu sốt ruột hỏi.

Vợ cũng đang ở bệnh viện, "Có vẻ như tai nạn xe cộ khá nghiêm trọng, con không ngừng kêu đau chân."

Xuyên Không Ta Dùng Kĩ Nghệ Bói Toán Thiên Đỉnh Để Kiếm SốngTác giả: Trần Niên Nãi PhaoTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Linh Dị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Xuyên Không"Em gái nước đường, tỉnh lại đi." "Ai nha, thật là đáng thương, mấy tên lưu manh khốn kiếp này ra tay không hề nhẹ chút nào." "Đánh người bất tỉnh rồi bỏ chạy, chúng nó sẽ bị thiên lôi đánh chết." Phố Miếu ở Cửu Long nhộn nhịp xe cộ, biển hiệu mọc lên san sát, cửa hàng âm thanh làm sống dậy những ngày tháng huy hoàng của Beyond*, âm nhạc xuyên qua con phố sầm uất nhất Hương Giang này, các quầy hàng bán đồ lặt vặt và đồ ăn nhẹ nối tiếp nhau. (*tên một ban nhạc rock của Hồng Kông thập niên 80. Cre: wikipedia) Năm giờ chiều, tới gần giờ tan tầm của người dân thành phố Hương Giang, là thời điểm hoạt động kinh doanh nhộn nhịp nhất. Một số chủ quán lại không quan tâm đến việc kinh doanh của mình, đang tụ tập lại một chỗ, lo lắng nhìn cô gái bất tỉnh ở quán nước đường. “Dậy đi, dậy đi!” ông chủ nhà hàng Trương Ký hô lên. Sở Nguyệt Nịnh chậm rãi mở mắt ra, thanh âm ồn ào náo động. Cô nhìn những cái đầu tranh nhau ghé vào phía trên đầu mình, đầu óc trống rỗng trong giây lát. Đây là đâu? Cô nhớ…  Sở Nguyệt Nịnh nhẹ nhàng hỏi: "Ông nói xem, tình huống này chẳng phải chính là anh ta lấy tiền của ông để trả cho ông sao?"Trán Đào Hải Chu lấm tấm mồ hôi, ông ta không ngờ việc nhận con nuôi lại ảnh hưởng lớn đến mệnh cục như vậy. Ngẫm lại cũng đúng.Gia đình A Hào vốn dĩ rất nghèo, anh ta cũng không có nghề nghiệp gì, chỉ dựa vào sức lao động để kiếm tiền. Cũng từ sau khi nhận con nuôi, vận khí của anh ta dường như ngày càng tốt hơn, tài lộc cũng ngày càng tiến triển.Hóa ra... Tất cả đều là do anh ta lấy từ mệnh cục của mình sao?Đào Hải Chu chưa kịp hỏi cách phá giải đã nghe đại sư hỏi:"Con trai ông năm nay bao nhiêu tuổi?"Đào Hải Chu vội gật đầu: "24 tuổi, sinh sau tôi một ngày."Sở Nguyệt Nịnh nói: "Tôi tính toán lại, thấy bát tự của con trai ông không giống như ông nói. Bát tự của nó vốn chịu ảnh hưởng từ bát tự của ông, đáng lẽ phải siêng năng, cầu tiến, có chí khí. Nhưng ông lại bảo nó lười biếng, không làm được trò trống gì. Theo xu hướng hiện tại, nó sẽ tầm thường vô vị cả đời. Ông có biết vì sao lại thay đổi lớn như vậy không?"Đào Hải Chu nghe xong, lòng lạnh như tờ: "Có phải vì nhận con nuôi không?""Đúng vậy." Sở Nguyệt Nịnh khẳng định, "Mệnh ông chỉ định có một con trai, nhưng việc nhận con kết nghĩa này không chỉ chia sẻ tài vận, phúc vận của ông mà còn ảnh hưởng đến con trai ông. Nó phải thay ông gánh chịu tai ương.""Tôi nhìn thấy mặt con ông có u ám ẩn hiện, có phải con trai ông gần đây sức khỏe không tốt không?"Đào Hải Chu nghe vậy, kinh hãi mở to mắt, môi run rẩy.Hôm qua con trai ông ta đúng là bị xe đụng phải nhập viện, ông ta vốn nghĩ chỉ là do không cẩn thận khi đi đường.Nào ngờ... hóa ra cũng liên quan đến việc nhận con nuôi? Bản thân ông ta không sao cả, nhưng tai họa không thể để con trai gánh chịu.Đào Hải Chu vội quỳ xuống lạy: "Cầu xin đại sư cứu con trai tôi với!""Chuyện này rất nghiêm trọng." Sở Nguyệt Nịnh thở dài, đưa tay đỡ ông dậy, "Giờ chỉ còn cách bình giải."Đào Hải Chu vội vàng nói rõ muốn giải trừ mối quan hệ kết nghĩa, sốt ruột nói:"Giải, nhất định phải giải! Lúc trước bạn tốt tìm đến tôi, con trai ốm yếu không chịu nổi, đi hai bước liền ho khan, nói nhận con kết nghĩa là có thể cải thiện sức khỏe, tôi không đành lòng, dù sao đó cũng là một mạng người, có thể giúp đỡ thì giúp."Trước tình cảnh này, Đào Hải Chu cũng hối hận không thôi: "Biết sớm là sẽ ra nông nỗi này, lúc trước dù có thế nào cũng không đồng ý nhận con kết nghĩa, kết quả lại hại chính mình, hại con trai. Đại sư, tôi giờ lập tức về giải trừ kết nghĩa, cần làm thủ tục gì không?""Không cần thủ tục gì." Sở Nguyệt Nịnh lắc đầu, "Chỉ cần gặp mặt và nói lời giải trừ là được.""Tôi đi ngay đây." Đào Hải Chu vội vàng lục túi tiền, nhớ ra con trai vẫn đang ở bệnh viện không biết đang chịu đựng gì.Ông ta móc ra hai trăm tệ nhàu nát, duỗi tay vuốt phẳng tiền, e dè nói: "Đại sư, một quẻ của cô quả thật đáng giá nghìn vàng."Đào Hải Chu từng giàu có, hơn ai hết ông ta hiểu giá trị của việc bói toán."Hai trăm tệ thực sự là quá ít, đợi giải quyết xong chuyện trước mắt, tôi nhất định sẽ hậu tạ cô chu đáp."Sở Nguyệt Nịnh nhận lấy hai trăm tệ, xua tay nói: "Một quẻ kết thúc nhân quả, coi như thanh toán xong rồi, đi đi."Đào Hải Chu lần *****ên gặp một vị đại sư thanh liêm như vậy, mang theo lòng cảm kích rời khỏi quán nước.Đi đến ven đường, ông ta *****ên là gọi điện thoại cho vợ ở bệnh viện, định nói chuyện về việc giải trừ kết nghĩa, nhưng nghe thấy tiếng con trai rên rỉ đau đớn từ đầu dây bên kia, lòng ông ta như lửa đốt."Con sao rồi?" Đào Hải Chu sốt ruột hỏi.Vợ cũng đang ở bệnh viện, "Có vẻ như tai nạn xe cộ khá nghiêm trọng, con không ngừng kêu đau chân."

Chương 414: Chương 414