Tề Mục cảm thấy để đàn ông khác giúp mình mặc quần áo quá kỳ quặc, liền kiên cường tự mình mặc. Hắn nhìn thấy kiệt tác để đời của ta: "Vết thương là ai khâu?" "Là ta." Tề Mục mấy lần muốn nói lại thôi, cuối cùng chỉ thở dài. "Khâu rất đẹp, lần sau không được khâu nữa." Quên nói, ta khâu chữ "ngu ngốc" lên vai hắn. Không trách ta đâu nha, chuyện này không thể trách ta đâu nha. Ta khâu theo vết thương, vết thương nó dài như vậy ta có thể làm gì được. "Thôi được rồi, kỳ thực nửa vòng tròn của chữ "c" là do ta nghĩ ra đấy." Ta đang định mang bộ quần áo dính m.á.u bẩn thỉu ra ngoài, Tề Mục đột nhiên lo lắng gọi ta lại, lục lọi trong quần áo rất lâu. Cuối cùng tìm được bức tranh "An công công". Ta không còn gì để nói, hắn vui là được. "Kỳ thực không có khâm sai nào cả, đó là tin tức giả do ta cho người tung ra, muốn dụ hắn ta lộ ra sơ hở. Kết quả tri phủ quả nhiên không nhịn được nữa, đã tìm sát thủ muốn đi ám sát khâm sai đại thần, bây giờ đã bị bắt rồi." Tinh thần của hắn đã tốt hơn rất…
Chương 3: Chương 3
Ta Và Hoàng Thượng Cùng Xuyên Không P2Tác giả: Khuyết DanhTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngTề Mục cảm thấy để đàn ông khác giúp mình mặc quần áo quá kỳ quặc, liền kiên cường tự mình mặc. Hắn nhìn thấy kiệt tác để đời của ta: "Vết thương là ai khâu?" "Là ta." Tề Mục mấy lần muốn nói lại thôi, cuối cùng chỉ thở dài. "Khâu rất đẹp, lần sau không được khâu nữa." Quên nói, ta khâu chữ "ngu ngốc" lên vai hắn. Không trách ta đâu nha, chuyện này không thể trách ta đâu nha. Ta khâu theo vết thương, vết thương nó dài như vậy ta có thể làm gì được. "Thôi được rồi, kỳ thực nửa vòng tròn của chữ "c" là do ta nghĩ ra đấy." Ta đang định mang bộ quần áo dính m.á.u bẩn thỉu ra ngoài, Tề Mục đột nhiên lo lắng gọi ta lại, lục lọi trong quần áo rất lâu. Cuối cùng tìm được bức tranh "An công công". Ta không còn gì để nói, hắn vui là được. "Kỳ thực không có khâm sai nào cả, đó là tin tức giả do ta cho người tung ra, muốn dụ hắn ta lộ ra sơ hở. Kết quả tri phủ quả nhiên không nhịn được nữa, đã tìm sát thủ muốn đi ám sát khâm sai đại thần, bây giờ đã bị bắt rồi." Tinh thần của hắn đã tốt hơn rất… Sau khi tỉnh lại, ta phát hiện mình đã bị nhốt lại.Thật sự không nên để thị vệ cách ta xa như vậy. Không có lương thực, nạn đói ngày càng nghiêm trọng, trên đường hỗn loạn, ta nghi ngờ mình bị lôi đi bọn họ cũng không phát hiện ra.Không ai phát hiện trên đường thiếu mất một mỹ nhân.Tên quý tử này tuy rằng không thông minh lắm, nhưng ra tay cũng đủ tàn nhẫn, ta dựa vào cục u sau gáy để suy đoán, hắn ta chắc là dùng gậy đánh ngất ta.Đầu óc ong ong.Con trai tri phủ bảo ta viết thư cho người nhà, cứu cha hắn một mạng, hắn ta sẽ thả ta ra.Ta tốt bụng hỏi hắn ta: "Ngươi chắc chắn chứ?"Hắn ta gật đầu, lấy giấy bút cho ta.Quả nhiên là một đứa con hiếu thảo!Ta cảm động cầm bút lên, tha thiết khuyên nhủ người nhận thư nhất định phải giữ lại mạng sống cho tri phủ, nhất định phải đến cứu ta, đầu ta đau quá, mau tìm đại phu đến khám cho ta đi. Nhờ vào trình độ ngữ văn 136 điểm trong kỳ thi đại học, ta gần như viết một mạch, bỏ vào phong bì, viết địa chỉ người nhận, đóng dấu tay.Quý tử không ngờ ta lại phối hợp như vậy, cầm bức thư nghi hoặc rời đi.Cửa lại bị khóa, tay lại bị trói, đầu vẫn còn đau, ta dựa vào tường nhắm mắt lại.Bức tường này dựa vào cũng thoải mái đấy chứ, rất phù hợp với thiết kế công thái học, còn có mùi lúa mì.Mùi lúa mì?Ta cố gắng đứng dậy, ngẩng đầu nhìn rõ nơi này.Đây nào phải là căn phòng nhỏ tối tăm, rõ ràng là kho lương thực.Ta âm thầm tính toán, nếu như ta ngủ dậy Tề Mục vẫn chưa đến cứu ta, ta sẽ vạch trần chuyện của hắn ta và An công công, viết thành sách, vẽ thành truyện tranh, để câu chuyện tình yêu của bọn họ lan truyền khắp hậu cung.Rầm!Cửa bị quý tử đá văng ra: "Ả đàn bà này, ngươi dám lừa ta!""Ai lừa ngươi?" Ta uể oải mở mắt ra.Hắn ta ném phong bì vào mặt ta: "Địa chỉ người nhận là hoàng cung? Lão tử suýt chút nữa đã gửi thư đi rồi!""Chẳng phải ngươi bảo ta viết thư cho người nhà sao?" Ta nhìn thấy sự kinh hãi dần dần hiện lên trong mắt hắn ta, "Mẹ chồng ta ở trong cung đó, Từ Ninh cung, ngươi chưa từng nghe nói sao?"Haha, đồ ngu, không ngờ tới chứ gì!Vì quý tử không biết dùng Zhihu, nên ta đã thay hắn ta đặt câu hỏi:"Vô tình bắt cóc con dâu của Thái hậu thì phải làm sao, khẩn cầu các bạn giải đáp, đang online chờ, rất gấp!"Mặc dù bị đánh ngất nhưng đầu óc ta không bị hỏng, ta biết con dâu của Thái hậu chính là vợ của Hoàng thượng, nhưng ta từ chối cách diễn đạt như vậy.
Sau khi tỉnh lại, ta phát hiện mình đã bị nhốt lại.
Thật sự không nên để thị vệ cách ta xa như vậy. Không có lương thực, nạn đói ngày càng nghiêm trọng, trên đường hỗn loạn, ta nghi ngờ mình bị lôi đi bọn họ cũng không phát hiện ra.
Không ai phát hiện trên đường thiếu mất một mỹ nhân.
Tên quý tử này tuy rằng không thông minh lắm, nhưng ra tay cũng đủ tàn nhẫn, ta dựa vào cục u sau gáy để suy đoán, hắn ta chắc là dùng gậy đánh ngất ta.
Đầu óc ong ong.
Con trai tri phủ bảo ta viết thư cho người nhà, cứu cha hắn một mạng, hắn ta sẽ thả ta ra.
Ta tốt bụng hỏi hắn ta: "Ngươi chắc chắn chứ?"
Hắn ta gật đầu, lấy giấy bút cho ta.
Quả nhiên là một đứa con hiếu thảo!
Ta cảm động cầm bút lên, tha thiết khuyên nhủ người nhận thư nhất định phải giữ lại mạng sống cho tri phủ, nhất định phải đến cứu ta, đầu ta đau quá, mau tìm đại phu đến khám cho ta đi. Nhờ vào trình độ ngữ văn 136 điểm trong kỳ thi đại học, ta gần như viết một mạch, bỏ vào phong bì, viết địa chỉ người nhận, đóng dấu tay.
Quý tử không ngờ ta lại phối hợp như vậy, cầm bức thư nghi hoặc rời đi.
Cửa lại bị khóa, tay lại bị trói, đầu vẫn còn đau, ta dựa vào tường nhắm mắt lại.
Bức tường này dựa vào cũng thoải mái đấy chứ, rất phù hợp với thiết kế công thái học, còn có mùi lúa mì.
Mùi lúa mì?
Ta cố gắng đứng dậy, ngẩng đầu nhìn rõ nơi này.
Đây nào phải là căn phòng nhỏ tối tăm, rõ ràng là kho lương thực.
Ta âm thầm tính toán, nếu như ta ngủ dậy Tề Mục vẫn chưa đến cứu ta, ta sẽ vạch trần chuyện của hắn ta và An công công, viết thành sách, vẽ thành truyện tranh, để câu chuyện tình yêu của bọn họ lan truyền khắp hậu cung.
Rầm!
Cửa bị quý tử đá văng ra: "Ả đàn bà này, ngươi dám lừa ta!"
"Ai lừa ngươi?" Ta uể oải mở mắt ra.
Hắn ta ném phong bì vào mặt ta: "Địa chỉ người nhận là hoàng cung? Lão tử suýt chút nữa đã gửi thư đi rồi!"
"Chẳng phải ngươi bảo ta viết thư cho người nhà sao?" Ta nhìn thấy sự kinh hãi dần dần hiện lên trong mắt hắn ta, "Mẹ chồng ta ở trong cung đó, Từ Ninh cung, ngươi chưa từng nghe nói sao?"
Haha, đồ ngu, không ngờ tới chứ gì!
Vì quý tử không biết dùng Zhihu, nên ta đã thay hắn ta đặt câu hỏi:
"Vô tình bắt cóc con dâu của Thái hậu thì phải làm sao, khẩn cầu các bạn giải đáp, đang online chờ, rất gấp!"
Mặc dù bị đánh ngất nhưng đầu óc ta không bị hỏng, ta biết con dâu của Thái hậu chính là vợ của Hoàng thượng, nhưng ta từ chối cách diễn đạt như vậy.
Ta Và Hoàng Thượng Cùng Xuyên Không P2Tác giả: Khuyết DanhTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngTề Mục cảm thấy để đàn ông khác giúp mình mặc quần áo quá kỳ quặc, liền kiên cường tự mình mặc. Hắn nhìn thấy kiệt tác để đời của ta: "Vết thương là ai khâu?" "Là ta." Tề Mục mấy lần muốn nói lại thôi, cuối cùng chỉ thở dài. "Khâu rất đẹp, lần sau không được khâu nữa." Quên nói, ta khâu chữ "ngu ngốc" lên vai hắn. Không trách ta đâu nha, chuyện này không thể trách ta đâu nha. Ta khâu theo vết thương, vết thương nó dài như vậy ta có thể làm gì được. "Thôi được rồi, kỳ thực nửa vòng tròn của chữ "c" là do ta nghĩ ra đấy." Ta đang định mang bộ quần áo dính m.á.u bẩn thỉu ra ngoài, Tề Mục đột nhiên lo lắng gọi ta lại, lục lọi trong quần áo rất lâu. Cuối cùng tìm được bức tranh "An công công". Ta không còn gì để nói, hắn vui là được. "Kỳ thực không có khâm sai nào cả, đó là tin tức giả do ta cho người tung ra, muốn dụ hắn ta lộ ra sơ hở. Kết quả tri phủ quả nhiên không nhịn được nữa, đã tìm sát thủ muốn đi ám sát khâm sai đại thần, bây giờ đã bị bắt rồi." Tinh thần của hắn đã tốt hơn rất… Sau khi tỉnh lại, ta phát hiện mình đã bị nhốt lại.Thật sự không nên để thị vệ cách ta xa như vậy. Không có lương thực, nạn đói ngày càng nghiêm trọng, trên đường hỗn loạn, ta nghi ngờ mình bị lôi đi bọn họ cũng không phát hiện ra.Không ai phát hiện trên đường thiếu mất một mỹ nhân.Tên quý tử này tuy rằng không thông minh lắm, nhưng ra tay cũng đủ tàn nhẫn, ta dựa vào cục u sau gáy để suy đoán, hắn ta chắc là dùng gậy đánh ngất ta.Đầu óc ong ong.Con trai tri phủ bảo ta viết thư cho người nhà, cứu cha hắn một mạng, hắn ta sẽ thả ta ra.Ta tốt bụng hỏi hắn ta: "Ngươi chắc chắn chứ?"Hắn ta gật đầu, lấy giấy bút cho ta.Quả nhiên là một đứa con hiếu thảo!Ta cảm động cầm bút lên, tha thiết khuyên nhủ người nhận thư nhất định phải giữ lại mạng sống cho tri phủ, nhất định phải đến cứu ta, đầu ta đau quá, mau tìm đại phu đến khám cho ta đi. Nhờ vào trình độ ngữ văn 136 điểm trong kỳ thi đại học, ta gần như viết một mạch, bỏ vào phong bì, viết địa chỉ người nhận, đóng dấu tay.Quý tử không ngờ ta lại phối hợp như vậy, cầm bức thư nghi hoặc rời đi.Cửa lại bị khóa, tay lại bị trói, đầu vẫn còn đau, ta dựa vào tường nhắm mắt lại.Bức tường này dựa vào cũng thoải mái đấy chứ, rất phù hợp với thiết kế công thái học, còn có mùi lúa mì.Mùi lúa mì?Ta cố gắng đứng dậy, ngẩng đầu nhìn rõ nơi này.Đây nào phải là căn phòng nhỏ tối tăm, rõ ràng là kho lương thực.Ta âm thầm tính toán, nếu như ta ngủ dậy Tề Mục vẫn chưa đến cứu ta, ta sẽ vạch trần chuyện của hắn ta và An công công, viết thành sách, vẽ thành truyện tranh, để câu chuyện tình yêu của bọn họ lan truyền khắp hậu cung.Rầm!Cửa bị quý tử đá văng ra: "Ả đàn bà này, ngươi dám lừa ta!""Ai lừa ngươi?" Ta uể oải mở mắt ra.Hắn ta ném phong bì vào mặt ta: "Địa chỉ người nhận là hoàng cung? Lão tử suýt chút nữa đã gửi thư đi rồi!""Chẳng phải ngươi bảo ta viết thư cho người nhà sao?" Ta nhìn thấy sự kinh hãi dần dần hiện lên trong mắt hắn ta, "Mẹ chồng ta ở trong cung đó, Từ Ninh cung, ngươi chưa từng nghe nói sao?"Haha, đồ ngu, không ngờ tới chứ gì!Vì quý tử không biết dùng Zhihu, nên ta đã thay hắn ta đặt câu hỏi:"Vô tình bắt cóc con dâu của Thái hậu thì phải làm sao, khẩn cầu các bạn giải đáp, đang online chờ, rất gấp!"Mặc dù bị đánh ngất nhưng đầu óc ta không bị hỏng, ta biết con dâu của Thái hậu chính là vợ của Hoàng thượng, nhưng ta từ chối cách diễn đạt như vậy.