Tác giả:

Tề Mục cảm thấy để đàn ông khác giúp mình mặc quần áo quá kỳ quặc, liền kiên cường tự mình mặc. Hắn nhìn thấy kiệt tác để đời của ta: "Vết thương là ai khâu?" "Là ta." Tề Mục mấy lần muốn nói lại thôi, cuối cùng chỉ thở dài. "Khâu rất đẹp, lần sau không được khâu nữa." Quên nói, ta khâu chữ "ngu ngốc" lên vai hắn. Không trách ta đâu nha, chuyện này không thể trách ta đâu nha. Ta khâu theo vết thương, vết thương nó dài như vậy ta có thể làm gì được. "Thôi được rồi, kỳ thực nửa vòng tròn của chữ "c" là do ta nghĩ ra đấy." Ta đang định mang bộ quần áo dính m.á.u bẩn thỉu ra ngoài, Tề Mục đột nhiên lo lắng gọi ta lại, lục lọi trong quần áo rất lâu. Cuối cùng tìm được bức tranh "An công công". Ta không còn gì để nói, hắn vui là được. "Kỳ thực không có khâm sai nào cả, đó là tin tức giả do ta cho người tung ra, muốn dụ hắn ta lộ ra sơ hở. Kết quả tri phủ quả nhiên không nhịn được nữa, đã tìm sát thủ muốn đi ám sát khâm sai đại thần, bây giờ đã bị bắt rồi." Tinh thần của hắn đã tốt hơn rất…

Chương 17: Chương 17

Ta Và Hoàng Thượng Cùng Xuyên Không P2Tác giả: Khuyết DanhTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngTề Mục cảm thấy để đàn ông khác giúp mình mặc quần áo quá kỳ quặc, liền kiên cường tự mình mặc. Hắn nhìn thấy kiệt tác để đời của ta: "Vết thương là ai khâu?" "Là ta." Tề Mục mấy lần muốn nói lại thôi, cuối cùng chỉ thở dài. "Khâu rất đẹp, lần sau không được khâu nữa." Quên nói, ta khâu chữ "ngu ngốc" lên vai hắn. Không trách ta đâu nha, chuyện này không thể trách ta đâu nha. Ta khâu theo vết thương, vết thương nó dài như vậy ta có thể làm gì được. "Thôi được rồi, kỳ thực nửa vòng tròn của chữ "c" là do ta nghĩ ra đấy." Ta đang định mang bộ quần áo dính m.á.u bẩn thỉu ra ngoài, Tề Mục đột nhiên lo lắng gọi ta lại, lục lọi trong quần áo rất lâu. Cuối cùng tìm được bức tranh "An công công". Ta không còn gì để nói, hắn vui là được. "Kỳ thực không có khâm sai nào cả, đó là tin tức giả do ta cho người tung ra, muốn dụ hắn ta lộ ra sơ hở. Kết quả tri phủ quả nhiên không nhịn được nữa, đã tìm sát thủ muốn đi ám sát khâm sai đại thần, bây giờ đã bị bắt rồi." Tinh thần của hắn đã tốt hơn rất… "Ngoại trừ vụ ám sát tối nay, những chuyện khác, ta quả thực đã biết từ lâu." Tề Mục cầm bút lên lại đặt xuống, mực nước nhỏ xuống, loang ra một mảng màu đen xám trên giấy Tuyên Thành, "Nhưng ta lại chẳng có tư cách gì để làm gì Bình Dương Vương, ta chỉ có thể quang minh chính đại xử lý tên tham quan kia; có thể quang minh chính đại ném tên bắt cóc ngươi vào đại lao; có thể quang minh chính đại thu hồi số vũ khí kia; có thể quang minh chính đại nhổ bỏ vườn thuốc phiện do Trinh mỹ nhân trồng.""Nhưng ta nghĩ, nếu như Bình Dương Vương thành công, sử sách sẽ ghi chép như thế nào? Mười năm nằm gai nếm mật, hôn quân tội đáng muôn chết, bách tính cũng sẽ ca ngợi tân đế thiên tử anh minh, thái bình thịnh trị."Ta chưa từng nghe hắn nói những lời này, ta chỉ nhìn thấy Tề Mục cố gắng hết sức diễn vai Hoàng đế, hắn cần mẫn làm những việc vốn dĩ không thuộc về hắn, ở một đất nước không thuộc về hắn, gánh vác trách nhiệm không thuộc về hắn. Hắn trông ung dung tự tại, hắn trông tựa như mọi việc đều nằm trong lòng bàn tay.Cho nên ta mới ngây thơ cho rằng, nơi này là thái bình thịnh thế, còn bản thân chỉ là trốn khỏi trường học để đi nghỉ phép.Tề Mục nhìn thấu tâm tư của ta: "Đúng vậy, ta chưa từng nói với ngươi những chuyện này, ta luôn cố gắng duy trì dáng vẻ mọi chuyện đều thuận lợi trước mặt ngươi, trong lòng nghĩ mình luôn có thể dọn dẹp sạch sẽ mớ hỗn độn này. Cho nên ta mới cho người đi dạy võ công cho ngươi, muốn cho ngươi có khả năng phòng thân, nghĩ đến vạn nhất xảy ra chuyện ngoài ý muốn, dù thế nào cũng có thể bảo vệ mạng sống cho ngươi. Ta luôn không muốn nói cho ngươi biết, nhưng thời gian quá ngắn, triều đình này trăm bề khó khăn, cho đến khi thích khách xuất hiện ngay trước mắt, ta mới biết, cuối cùng vẫn là... bất lực.""Ngươi nên nói cho ta biết sớm hơn," ta vòng ra sau lưng ôm lấy hắn, "Nếu như ta biết sớm tình hình phức tạp như vậy, sẽ ít gây phiền phức cho ngươi hơn."Tề Mục nghiêng đầu nhìn ta, khóe miệng hơi nhếch lên: "Nếu ngươi thông minh hơn, lại muốn làm ra chút công tích gì đó, chỉ sợ sẽ gây ra phiền phức lớn hơn."Ta hung hăng véo hắn một cái."Thôi được rồi, đừng bi quan như vậy," hắn xoay người nhìn ta, "Bây giờ chẳng phải vẫn tốt đẹp sao, biết đâu chúng ta lúc nào đó sẽ về nhà, thị phi ở đây vốn dĩ không liên quan đến chúng ta.""Cảm ơn ngươi." Ta rất nghiêm túc nói với hắn, "Cảm ơn ngươi đã bảo vệ ta."Tề Mục cười: "Ta may mắn mới xuyên không thành Hoàng đế, ngươi chỉ là một cô gái nhỏ yếu đuối, ta chăm sóc ngươi cũng là chuyện nên làm.""Ta không yếu đuối!"

"Ngoại trừ vụ ám sát tối nay, những chuyện khác, ta quả thực đã biết từ lâu." Tề Mục cầm bút lên lại đặt xuống, mực nước nhỏ xuống, loang ra một mảng màu đen xám trên giấy Tuyên Thành, "Nhưng ta lại chẳng có tư cách gì để làm gì Bình Dương Vương, ta chỉ có thể quang minh chính đại xử lý tên tham quan kia; có thể quang minh chính đại ném tên bắt cóc ngươi vào đại lao; có thể quang minh chính đại thu hồi số vũ khí kia; có thể quang minh chính đại nhổ bỏ vườn thuốc phiện do Trinh mỹ nhân trồng."

"Nhưng ta nghĩ, nếu như Bình Dương Vương thành công, sử sách sẽ ghi chép như thế nào? Mười năm nằm gai nếm mật, hôn quân tội đáng muôn chết, bách tính cũng sẽ ca ngợi tân đế thiên tử anh minh, thái bình thịnh trị."

Ta chưa từng nghe hắn nói những lời này, ta chỉ nhìn thấy Tề Mục cố gắng hết sức diễn vai Hoàng đế, hắn cần mẫn làm những việc vốn dĩ không thuộc về hắn, ở một đất nước không thuộc về hắn, gánh vác trách nhiệm không thuộc về hắn. Hắn trông ung dung tự tại, hắn trông tựa như mọi việc đều nằm trong lòng bàn tay.

Cho nên ta mới ngây thơ cho rằng, nơi này là thái bình thịnh thế, còn bản thân chỉ là trốn khỏi trường học để đi nghỉ phép.

Tề Mục nhìn thấu tâm tư của ta: "Đúng vậy, ta chưa từng nói với ngươi những chuyện này, ta luôn cố gắng duy trì dáng vẻ mọi chuyện đều thuận lợi trước mặt ngươi, trong lòng nghĩ mình luôn có thể dọn dẹp sạch sẽ mớ hỗn độn này. Cho nên ta mới cho người đi dạy võ công cho ngươi, muốn cho ngươi có khả năng phòng thân, nghĩ đến vạn nhất xảy ra chuyện ngoài ý muốn, dù thế nào cũng có thể bảo vệ mạng sống cho ngươi. Ta luôn không muốn nói cho ngươi biết, nhưng thời gian quá ngắn, triều đình này trăm bề khó khăn, cho đến khi thích khách xuất hiện ngay trước mắt, ta mới biết, cuối cùng vẫn là... bất lực."

"Ngươi nên nói cho ta biết sớm hơn," ta vòng ra sau lưng ôm lấy hắn, "Nếu như ta biết sớm tình hình phức tạp như vậy, sẽ ít gây phiền phức cho ngươi hơn."

Tề Mục nghiêng đầu nhìn ta, khóe miệng hơi nhếch lên: "Nếu ngươi thông minh hơn, lại muốn làm ra chút công tích gì đó, chỉ sợ sẽ gây ra phiền phức lớn hơn."

Ta hung hăng véo hắn một cái.

"Thôi được rồi, đừng bi quan như vậy," hắn xoay người nhìn ta, "Bây giờ chẳng phải vẫn tốt đẹp sao, biết đâu chúng ta lúc nào đó sẽ về nhà, thị phi ở đây vốn dĩ không liên quan đến chúng ta."

"Cảm ơn ngươi." Ta rất nghiêm túc nói với hắn, "Cảm ơn ngươi đã bảo vệ ta."

Tề Mục cười: "Ta may mắn mới xuyên không thành Hoàng đế, ngươi chỉ là một cô gái nhỏ yếu đuối, ta chăm sóc ngươi cũng là chuyện nên làm."

"Ta không yếu đuối!"

Ta Và Hoàng Thượng Cùng Xuyên Không P2Tác giả: Khuyết DanhTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngTề Mục cảm thấy để đàn ông khác giúp mình mặc quần áo quá kỳ quặc, liền kiên cường tự mình mặc. Hắn nhìn thấy kiệt tác để đời của ta: "Vết thương là ai khâu?" "Là ta." Tề Mục mấy lần muốn nói lại thôi, cuối cùng chỉ thở dài. "Khâu rất đẹp, lần sau không được khâu nữa." Quên nói, ta khâu chữ "ngu ngốc" lên vai hắn. Không trách ta đâu nha, chuyện này không thể trách ta đâu nha. Ta khâu theo vết thương, vết thương nó dài như vậy ta có thể làm gì được. "Thôi được rồi, kỳ thực nửa vòng tròn của chữ "c" là do ta nghĩ ra đấy." Ta đang định mang bộ quần áo dính m.á.u bẩn thỉu ra ngoài, Tề Mục đột nhiên lo lắng gọi ta lại, lục lọi trong quần áo rất lâu. Cuối cùng tìm được bức tranh "An công công". Ta không còn gì để nói, hắn vui là được. "Kỳ thực không có khâm sai nào cả, đó là tin tức giả do ta cho người tung ra, muốn dụ hắn ta lộ ra sơ hở. Kết quả tri phủ quả nhiên không nhịn được nữa, đã tìm sát thủ muốn đi ám sát khâm sai đại thần, bây giờ đã bị bắt rồi." Tinh thần của hắn đã tốt hơn rất… "Ngoại trừ vụ ám sát tối nay, những chuyện khác, ta quả thực đã biết từ lâu." Tề Mục cầm bút lên lại đặt xuống, mực nước nhỏ xuống, loang ra một mảng màu đen xám trên giấy Tuyên Thành, "Nhưng ta lại chẳng có tư cách gì để làm gì Bình Dương Vương, ta chỉ có thể quang minh chính đại xử lý tên tham quan kia; có thể quang minh chính đại ném tên bắt cóc ngươi vào đại lao; có thể quang minh chính đại thu hồi số vũ khí kia; có thể quang minh chính đại nhổ bỏ vườn thuốc phiện do Trinh mỹ nhân trồng.""Nhưng ta nghĩ, nếu như Bình Dương Vương thành công, sử sách sẽ ghi chép như thế nào? Mười năm nằm gai nếm mật, hôn quân tội đáng muôn chết, bách tính cũng sẽ ca ngợi tân đế thiên tử anh minh, thái bình thịnh trị."Ta chưa từng nghe hắn nói những lời này, ta chỉ nhìn thấy Tề Mục cố gắng hết sức diễn vai Hoàng đế, hắn cần mẫn làm những việc vốn dĩ không thuộc về hắn, ở một đất nước không thuộc về hắn, gánh vác trách nhiệm không thuộc về hắn. Hắn trông ung dung tự tại, hắn trông tựa như mọi việc đều nằm trong lòng bàn tay.Cho nên ta mới ngây thơ cho rằng, nơi này là thái bình thịnh thế, còn bản thân chỉ là trốn khỏi trường học để đi nghỉ phép.Tề Mục nhìn thấu tâm tư của ta: "Đúng vậy, ta chưa từng nói với ngươi những chuyện này, ta luôn cố gắng duy trì dáng vẻ mọi chuyện đều thuận lợi trước mặt ngươi, trong lòng nghĩ mình luôn có thể dọn dẹp sạch sẽ mớ hỗn độn này. Cho nên ta mới cho người đi dạy võ công cho ngươi, muốn cho ngươi có khả năng phòng thân, nghĩ đến vạn nhất xảy ra chuyện ngoài ý muốn, dù thế nào cũng có thể bảo vệ mạng sống cho ngươi. Ta luôn không muốn nói cho ngươi biết, nhưng thời gian quá ngắn, triều đình này trăm bề khó khăn, cho đến khi thích khách xuất hiện ngay trước mắt, ta mới biết, cuối cùng vẫn là... bất lực.""Ngươi nên nói cho ta biết sớm hơn," ta vòng ra sau lưng ôm lấy hắn, "Nếu như ta biết sớm tình hình phức tạp như vậy, sẽ ít gây phiền phức cho ngươi hơn."Tề Mục nghiêng đầu nhìn ta, khóe miệng hơi nhếch lên: "Nếu ngươi thông minh hơn, lại muốn làm ra chút công tích gì đó, chỉ sợ sẽ gây ra phiền phức lớn hơn."Ta hung hăng véo hắn một cái."Thôi được rồi, đừng bi quan như vậy," hắn xoay người nhìn ta, "Bây giờ chẳng phải vẫn tốt đẹp sao, biết đâu chúng ta lúc nào đó sẽ về nhà, thị phi ở đây vốn dĩ không liên quan đến chúng ta.""Cảm ơn ngươi." Ta rất nghiêm túc nói với hắn, "Cảm ơn ngươi đã bảo vệ ta."Tề Mục cười: "Ta may mắn mới xuyên không thành Hoàng đế, ngươi chỉ là một cô gái nhỏ yếu đuối, ta chăm sóc ngươi cũng là chuyện nên làm.""Ta không yếu đuối!"

Chương 17: Chương 17