Tác giả:

Tề Mục cảm thấy để đàn ông khác giúp mình mặc quần áo quá kỳ quặc, liền kiên cường tự mình mặc. Hắn nhìn thấy kiệt tác để đời của ta: "Vết thương là ai khâu?" "Là ta." Tề Mục mấy lần muốn nói lại thôi, cuối cùng chỉ thở dài. "Khâu rất đẹp, lần sau không được khâu nữa." Quên nói, ta khâu chữ "ngu ngốc" lên vai hắn. Không trách ta đâu nha, chuyện này không thể trách ta đâu nha. Ta khâu theo vết thương, vết thương nó dài như vậy ta có thể làm gì được. "Thôi được rồi, kỳ thực nửa vòng tròn của chữ "c" là do ta nghĩ ra đấy." Ta đang định mang bộ quần áo dính m.á.u bẩn thỉu ra ngoài, Tề Mục đột nhiên lo lắng gọi ta lại, lục lọi trong quần áo rất lâu. Cuối cùng tìm được bức tranh "An công công". Ta không còn gì để nói, hắn vui là được. "Kỳ thực không có khâm sai nào cả, đó là tin tức giả do ta cho người tung ra, muốn dụ hắn ta lộ ra sơ hở. Kết quả tri phủ quả nhiên không nhịn được nữa, đã tìm sát thủ muốn đi ám sát khâm sai đại thần, bây giờ đã bị bắt rồi." Tinh thần của hắn đã tốt hơn rất…

Chương 24: Chương 24

Ta Và Hoàng Thượng Cùng Xuyên Không P2Tác giả: Khuyết DanhTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngTề Mục cảm thấy để đàn ông khác giúp mình mặc quần áo quá kỳ quặc, liền kiên cường tự mình mặc. Hắn nhìn thấy kiệt tác để đời của ta: "Vết thương là ai khâu?" "Là ta." Tề Mục mấy lần muốn nói lại thôi, cuối cùng chỉ thở dài. "Khâu rất đẹp, lần sau không được khâu nữa." Quên nói, ta khâu chữ "ngu ngốc" lên vai hắn. Không trách ta đâu nha, chuyện này không thể trách ta đâu nha. Ta khâu theo vết thương, vết thương nó dài như vậy ta có thể làm gì được. "Thôi được rồi, kỳ thực nửa vòng tròn của chữ "c" là do ta nghĩ ra đấy." Ta đang định mang bộ quần áo dính m.á.u bẩn thỉu ra ngoài, Tề Mục đột nhiên lo lắng gọi ta lại, lục lọi trong quần áo rất lâu. Cuối cùng tìm được bức tranh "An công công". Ta không còn gì để nói, hắn vui là được. "Kỳ thực không có khâm sai nào cả, đó là tin tức giả do ta cho người tung ra, muốn dụ hắn ta lộ ra sơ hở. Kết quả tri phủ quả nhiên không nhịn được nữa, đã tìm sát thủ muốn đi ám sát khâm sai đại thần, bây giờ đã bị bắt rồi." Tinh thần của hắn đã tốt hơn rất… Có lẽ là vì chuyện lần trước bị dọa sợ, Giang Thanh Yến càng ngày càng thích ngẩn người, hoặc là ám chỉ muốn trở về. Tôi không biết phải giúp em như thế nào, chỉ có thể nghĩ cách dỗ dành em vui vẻ, phong em làm Hoàng quý phi có địa vị cao nhất, để An công công ôm khỉ cho em chơi, hoặc là dẫn em đi chèo thuyền.Tôi đương nhiên muốn để em về nhà, để em trở về cuộc sống của chính mình, tự do tự tại mà sống.Tôi vẫn có chút không nỡ, không nỡ những ngày tháng như vậy, mỗi ngày đều có thể nhìn thấy em.Tôi cảm nhận được triều đình bất ổn, ta không biết lúc nào sự bất ổn này sẽ lan đến hậu cung.Người tôi phái đi dạy võ công cho em là do tôi tỉ mỉ lựa chọn, võ công cái thế.Tôi sớm đã biết em sẽ không ngoan ngoãn học võ, đương nhiên tôi cũng không mong em có thể học được gì, cho nên tôi nói với vị Võ sư phụ kia, nếu như sau này xảy ra chuyện ngoài ý muốn, nhiệm vụ của ông ta chỉ là bảo vệ mạng sống cho Giang Thanh Yến, dù thế nào cũng phải đưa em chạy trốn.Nhưng mà em lại xoay người đổi vai dạy khí công dưỡng sinh, chuyện này tôi thật sự không ngờ tới.Tôi thật sự dở khóc dở cười.Lúc ở hành cung, tôi ích kỷ nghĩ, nếu như mãi mãi như vậy cũng tốt.Nhưng mà khi tôi nhìn thấy em một mình ngồi bên hồ đọc sách, vừa đọc vừa ngẩn người, nhìn chim bay ở phía xa, lại sốt ruột muốn đưa em trở về.May mà chúng tôi đã bình an trở về.Tôi tỉnh lại trong thư viện, không nghĩ ngợi gì liền chạy đến ven hồ trường học bên cạnh, ven cầu vây quanh rất nhiều người, tôi đoán chắc chắn là Giang Thanh Yến ở đó.Em vừa mới tỉnh lại, đang ôm n.g.ự.c ho khan, nghe đến mức tim tôi sắp vỡ vụn.Tôi chen vào trong đám đông, nhặt túi xách từ ven cầu lên đưa cho em.Tôi vẫn còn sợ hãi, cho nên đã lựa chọn cách xuất hiện như vậy, để bản thân không quá xấu hổ.May mà, em vẫn còn nhớ tôi.Tôi quen với bộ dạng em mặc trường bào màu xanh nhạt hoặc xanh lam, quen với bộ dạng em buông tóc dài đến eo, cài trâm ngọc, tôi tưởng rằng cách ăn mặc như vậy rất hợp với em.Bây giờ mới biết, em buộc tóc đuôi ngựa cao, mặc váy hai dây màu đỏ cũng đẹp như vậy.Tôi vẫn rất thích đọc sách, thích thơ từ, thích vẽ tranh, thích viết chữ, thích nghe nhạc.Chỉ là, bây giờ càng thích hai người cùng nhau ngắm hoàng hôn.Ta là thần thú dưới trướng Vương Mẫu nương nương, sau đó chán ghét cuộc sống nơi Thiên đình, liền tự mình xin xuống trần gian tôi luyện, đã lang thang ở nhân gian vạn năm.

Có lẽ là vì chuyện lần trước bị dọa sợ, Giang Thanh Yến càng ngày càng thích ngẩn người, hoặc là ám chỉ muốn trở về. Tôi không biết phải giúp em như thế nào, chỉ có thể nghĩ cách dỗ dành em vui vẻ, phong em làm Hoàng quý phi có địa vị cao nhất, để An công công ôm khỉ cho em chơi, hoặc là dẫn em đi chèo thuyền.

Tôi đương nhiên muốn để em về nhà, để em trở về cuộc sống của chính mình, tự do tự tại mà sống.

Tôi vẫn có chút không nỡ, không nỡ những ngày tháng như vậy, mỗi ngày đều có thể nhìn thấy em.

Tôi cảm nhận được triều đình bất ổn, ta không biết lúc nào sự bất ổn này sẽ lan đến hậu cung.

Người tôi phái đi dạy võ công cho em là do tôi tỉ mỉ lựa chọn, võ công cái thế.

Tôi sớm đã biết em sẽ không ngoan ngoãn học võ, đương nhiên tôi cũng không mong em có thể học được gì, cho nên tôi nói với vị Võ sư phụ kia, nếu như sau này xảy ra chuyện ngoài ý muốn, nhiệm vụ của ông ta chỉ là bảo vệ mạng sống cho Giang Thanh Yến, dù thế nào cũng phải đưa em chạy trốn.

Nhưng mà em lại xoay người đổi vai dạy khí công dưỡng sinh, chuyện này tôi thật sự không ngờ tới.

Tôi thật sự dở khóc dở cười.

Lúc ở hành cung, tôi ích kỷ nghĩ, nếu như mãi mãi như vậy cũng tốt.

Nhưng mà khi tôi nhìn thấy em một mình ngồi bên hồ đọc sách, vừa đọc vừa ngẩn người, nhìn chim bay ở phía xa, lại sốt ruột muốn đưa em trở về.

May mà chúng tôi đã bình an trở về.

Tôi tỉnh lại trong thư viện, không nghĩ ngợi gì liền chạy đến ven hồ trường học bên cạnh, ven cầu vây quanh rất nhiều người, tôi đoán chắc chắn là Giang Thanh Yến ở đó.

Em vừa mới tỉnh lại, đang ôm n.g.ự.c ho khan, nghe đến mức tim tôi sắp vỡ vụn.

Tôi chen vào trong đám đông, nhặt túi xách từ ven cầu lên đưa cho em.

Tôi vẫn còn sợ hãi, cho nên đã lựa chọn cách xuất hiện như vậy, để bản thân không quá xấu hổ.

May mà, em vẫn còn nhớ tôi.

Tôi quen với bộ dạng em mặc trường bào màu xanh nhạt hoặc xanh lam, quen với bộ dạng em buông tóc dài đến eo, cài trâm ngọc, tôi tưởng rằng cách ăn mặc như vậy rất hợp với em.

Bây giờ mới biết, em buộc tóc đuôi ngựa cao, mặc váy hai dây màu đỏ cũng đẹp như vậy.

Tôi vẫn rất thích đọc sách, thích thơ từ, thích vẽ tranh, thích viết chữ, thích nghe nhạc.

Chỉ là, bây giờ càng thích hai người cùng nhau ngắm hoàng hôn.

Ta là thần thú dưới trướng Vương Mẫu nương nương, sau đó chán ghét cuộc sống nơi Thiên đình, liền tự mình xin xuống trần gian tôi luyện, đã lang thang ở nhân gian vạn năm.

Ta Và Hoàng Thượng Cùng Xuyên Không P2Tác giả: Khuyết DanhTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngTề Mục cảm thấy để đàn ông khác giúp mình mặc quần áo quá kỳ quặc, liền kiên cường tự mình mặc. Hắn nhìn thấy kiệt tác để đời của ta: "Vết thương là ai khâu?" "Là ta." Tề Mục mấy lần muốn nói lại thôi, cuối cùng chỉ thở dài. "Khâu rất đẹp, lần sau không được khâu nữa." Quên nói, ta khâu chữ "ngu ngốc" lên vai hắn. Không trách ta đâu nha, chuyện này không thể trách ta đâu nha. Ta khâu theo vết thương, vết thương nó dài như vậy ta có thể làm gì được. "Thôi được rồi, kỳ thực nửa vòng tròn của chữ "c" là do ta nghĩ ra đấy." Ta đang định mang bộ quần áo dính m.á.u bẩn thỉu ra ngoài, Tề Mục đột nhiên lo lắng gọi ta lại, lục lọi trong quần áo rất lâu. Cuối cùng tìm được bức tranh "An công công". Ta không còn gì để nói, hắn vui là được. "Kỳ thực không có khâm sai nào cả, đó là tin tức giả do ta cho người tung ra, muốn dụ hắn ta lộ ra sơ hở. Kết quả tri phủ quả nhiên không nhịn được nữa, đã tìm sát thủ muốn đi ám sát khâm sai đại thần, bây giờ đã bị bắt rồi." Tinh thần của hắn đã tốt hơn rất… Có lẽ là vì chuyện lần trước bị dọa sợ, Giang Thanh Yến càng ngày càng thích ngẩn người, hoặc là ám chỉ muốn trở về. Tôi không biết phải giúp em như thế nào, chỉ có thể nghĩ cách dỗ dành em vui vẻ, phong em làm Hoàng quý phi có địa vị cao nhất, để An công công ôm khỉ cho em chơi, hoặc là dẫn em đi chèo thuyền.Tôi đương nhiên muốn để em về nhà, để em trở về cuộc sống của chính mình, tự do tự tại mà sống.Tôi vẫn có chút không nỡ, không nỡ những ngày tháng như vậy, mỗi ngày đều có thể nhìn thấy em.Tôi cảm nhận được triều đình bất ổn, ta không biết lúc nào sự bất ổn này sẽ lan đến hậu cung.Người tôi phái đi dạy võ công cho em là do tôi tỉ mỉ lựa chọn, võ công cái thế.Tôi sớm đã biết em sẽ không ngoan ngoãn học võ, đương nhiên tôi cũng không mong em có thể học được gì, cho nên tôi nói với vị Võ sư phụ kia, nếu như sau này xảy ra chuyện ngoài ý muốn, nhiệm vụ của ông ta chỉ là bảo vệ mạng sống cho Giang Thanh Yến, dù thế nào cũng phải đưa em chạy trốn.Nhưng mà em lại xoay người đổi vai dạy khí công dưỡng sinh, chuyện này tôi thật sự không ngờ tới.Tôi thật sự dở khóc dở cười.Lúc ở hành cung, tôi ích kỷ nghĩ, nếu như mãi mãi như vậy cũng tốt.Nhưng mà khi tôi nhìn thấy em một mình ngồi bên hồ đọc sách, vừa đọc vừa ngẩn người, nhìn chim bay ở phía xa, lại sốt ruột muốn đưa em trở về.May mà chúng tôi đã bình an trở về.Tôi tỉnh lại trong thư viện, không nghĩ ngợi gì liền chạy đến ven hồ trường học bên cạnh, ven cầu vây quanh rất nhiều người, tôi đoán chắc chắn là Giang Thanh Yến ở đó.Em vừa mới tỉnh lại, đang ôm n.g.ự.c ho khan, nghe đến mức tim tôi sắp vỡ vụn.Tôi chen vào trong đám đông, nhặt túi xách từ ven cầu lên đưa cho em.Tôi vẫn còn sợ hãi, cho nên đã lựa chọn cách xuất hiện như vậy, để bản thân không quá xấu hổ.May mà, em vẫn còn nhớ tôi.Tôi quen với bộ dạng em mặc trường bào màu xanh nhạt hoặc xanh lam, quen với bộ dạng em buông tóc dài đến eo, cài trâm ngọc, tôi tưởng rằng cách ăn mặc như vậy rất hợp với em.Bây giờ mới biết, em buộc tóc đuôi ngựa cao, mặc váy hai dây màu đỏ cũng đẹp như vậy.Tôi vẫn rất thích đọc sách, thích thơ từ, thích vẽ tranh, thích viết chữ, thích nghe nhạc.Chỉ là, bây giờ càng thích hai người cùng nhau ngắm hoàng hôn.Ta là thần thú dưới trướng Vương Mẫu nương nương, sau đó chán ghét cuộc sống nơi Thiên đình, liền tự mình xin xuống trần gian tôi luyện, đã lang thang ở nhân gian vạn năm.

Chương 24: Chương 24