"Em gái nước đường, tỉnh lại đi." "Ai nha, thật là đáng thương, mấy tên lưu manh khốn kiếp này ra tay không hề nhẹ chút nào." "Đánh người bất tỉnh rồi bỏ chạy, chúng nó sẽ bị thiên lôi đánh chết." Phố Miếu ở Cửu Long nhộn nhịp xe cộ, biển hiệu mọc lên san sát, cửa hàng âm thanh làm sống dậy những ngày tháng huy hoàng của Beyond*, âm nhạc xuyên qua con phố sầm uất nhất Hương Giang này, các quầy hàng bán đồ lặt vặt và đồ ăn nhẹ nối tiếp nhau. (*tên một ban nhạc rock của Hồng Kông thập niên 80. Cre: wikipedia) Năm giờ chiều, tới gần giờ tan tầm của người dân thành phố Hương Giang, là thời điểm hoạt động kinh doanh nhộn nhịp nhất. Một số chủ quán lại không quan tâm đến việc kinh doanh của mình, đang tụ tập lại một chỗ, lo lắng nhìn cô gái bất tỉnh ở quán nước đường. “Dậy đi, dậy đi!” ông chủ nhà hàng Trương Ký hô lên. Sở Nguyệt Nịnh chậm rãi mở mắt ra, thanh âm ồn ào náo động. Cô nhìn những cái đầu tranh nhau ghé vào phía trên đầu mình, đầu óc trống rỗng trong giây lát. Đây là đâu? Cô nhớ…
Chương 503: Chương 503
Xuyên Không Ta Dùng Kĩ Nghệ Bói Toán Thiên Đỉnh Để Kiếm SốngTác giả: Trần Niên Nãi PhaoTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Linh Dị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Xuyên Không"Em gái nước đường, tỉnh lại đi." "Ai nha, thật là đáng thương, mấy tên lưu manh khốn kiếp này ra tay không hề nhẹ chút nào." "Đánh người bất tỉnh rồi bỏ chạy, chúng nó sẽ bị thiên lôi đánh chết." Phố Miếu ở Cửu Long nhộn nhịp xe cộ, biển hiệu mọc lên san sát, cửa hàng âm thanh làm sống dậy những ngày tháng huy hoàng của Beyond*, âm nhạc xuyên qua con phố sầm uất nhất Hương Giang này, các quầy hàng bán đồ lặt vặt và đồ ăn nhẹ nối tiếp nhau. (*tên một ban nhạc rock của Hồng Kông thập niên 80. Cre: wikipedia) Năm giờ chiều, tới gần giờ tan tầm của người dân thành phố Hương Giang, là thời điểm hoạt động kinh doanh nhộn nhịp nhất. Một số chủ quán lại không quan tâm đến việc kinh doanh của mình, đang tụ tập lại một chỗ, lo lắng nhìn cô gái bất tỉnh ở quán nước đường. “Dậy đi, dậy đi!” ông chủ nhà hàng Trương Ký hô lên. Sở Nguyệt Nịnh chậm rãi mở mắt ra, thanh âm ồn ào náo động. Cô nhìn những cái đầu tranh nhau ghé vào phía trên đầu mình, đầu óc trống rỗng trong giây lát. Đây là đâu? Cô nhớ… "Cuộc đời của tôi là do chính tôi tạo dựng, mẹ không thể giúp tôi cả đời được."Từ đó trở đi, Trần Tư Vũ bắt đầu học tập chăm chỉ. Mẹ cô cũng phối hợp tìm gia sư cho con gái, cuối cùng cô đã thi đỗ Đại học Khoa học Kỹ thuật Hương Giang.Sau khi thi đỗ đại học, Trần Tư Vũ không hề chần chừ, cô đã lên kế hoạch cho mục tiêu tương lai, chọn trường Đại học Cambridge và dốc toàn lực hướng tới mục tiêu.Để có thể thi đỗ nghiên cứu sinh, Trần Tư Vũ đã liên tục nhiều tháng liền mỗi ngày chỉ ngủ 5 tiếng.Sở Nguyệt Nịnh bấm tay tính toán sau đó, nói thẳng: "Cung mệnh không thấy tổn thương và sát thương, có thể vận hành may mắn, nhất định sẽ đỗ đạt. Thực sự có thể thi đỗ."Trần Tư Vũ vô cùng phấn khích, hận không thể hét chói tai tại chỗ.Ngay sau đó, sự phấn khích của cô lại như bị một chậu nước lạnh dội tan dần."Nhưng thi đỗ cũng phải có mạng để đi học chứ."Câu nói của Sở Nguyệt Nịnh như dội một gáo nước lạnh vào nhiệt tình của Trần Tư Vũ.Trần Tư Vũ bối rối không hiểu, sao thi đỗ nghiên cứu sinh mà lại mất mạng? Hay là…Đầu óc cô hiện lên các loại phim kinh điển Hồng Kông, hoảng sợ nhảy dựng lên: "Đại sư, chẳng lẽ khi tôi đi học trên đường thì bị xe đ.â.m c.h.ế.t sao?"Sở Nguyệt Nịnh lắc đầu."Chẳng lẽ đi học bị cướp b.ắ.n chết?"Sở Nguyệt Nịnh lại lắc đầu: "Đều sai rồi, dạo này cô có hay rụng tóc, buồn nôn không?"Trần Tư Vũ không ý thức được mức độ nghiêm trọng của vấn đề, trên khuôn mặt nhỏ nhắn vẫn nở nụ cười ngọt ngào, vô tư sờ sờ tóc.Quả nhiên, chỉ một hành động đơn giản, hai ba sợi tóc nhỏ rụng xuống."Sở đại sư quả thật là thần cơ diệu toán, vậy mà ngay cả chuyện tôi rụng tóc buồn nôn nhỏ nhặt như vậy cũng tính ra được."Sở Nguyệt Nịnh nhìn cô gái ngây thơ này, thở dài một hơi: "Việc nhỏ? Đây không phải là việc nhỏ.""Cô bị bạn cùng phòng hạ độc, sẽ c.h.ế.t vào ngày cô thông báo tin đỗ Cambridge." Những lời này vừa thốt ra.Trần Tư Vũ ngẩn người, miệng há hốc.Thật lâu sau.Cô mới giật mình hất tóc ra, cố gắng lấy lại giọng nói của mình, "Bạn cùng phòng hạ độc? Không thể nào được chứ?"Trần Tư Vũ băn khoăn suy nghĩ, muốn tìm ra manh mối chứng minh.Cô vốn dĩ không phải sinh viên bình thường, vì thi lên thạc sĩ ở trường đại học trọng điểm nên tìm thầy xin ký túc xá tập thể.Ngày thường.Bạn cùng phòng đều tỏ ra rất tốt.“Các bạn biết tôi thi lên thạc sĩ vất vả nên thường xuyên giúp tôi mang cơm, còn thay phiên pha cà phê để tôi tỉnh táo, vậy mà bạn cùng phòng… lại có thể hại tôi sao?”Sở Nguyệt Nịnh không nói gì, từ khi giúp Trịnh Hân Nhã bắt được hung thủ, theo công đức tăng lên, pháp lực của cô cũng tăng không ít.Thiên Nhãn vốn không ổn định lại mở ra.Lúc này.DTVCô lại thấy được một cảnh tượng, là ở trong ký túc xá nữ sinh, hai tầng trên dưới giá sắt trên giường treo không ít ảnh nữ sinh mặc váy liền áo đẹp.Có ba nữ sinh tụ tập ở một chỗ, che miệng cười trộm.Có một người bưng ly cà phê, lén lút bỏ thứ gì đó vào ly, sau đó bưng cho Trần Tư Vũ đang ngồi ở bên cạnh bàn đang chuyên tâm ôn tập.Lúc này Trần Tư Vũ đã rụng tóc, đầu trọc lóc, khuôn mặt tiều tụy môi sắc trắng bệch.Nữ sinh bưng cà phê giả vờ quan tâm tiến đến, "Tư Vũ, bệnh viện vẫn chưa tìm ra nguyên nhân bệnh à? Bụng còn đau lắm sao?"Trần Tư Vũ vô lực gật đầu, tay phải cầm bút đang ôn tập, tay trái che lại bụng đang đau dữ dội, "Vẫn chưa tìm ra nguyên nhân bệnh."Nói xong, Trần Tư Vũ nhìn vào cà phê, suy yếu mấp máy môi trắng bệch, "Bác sĩ dặn tớ chú ý ăn uống, không được uống cà phê, tớ đi chuẩn bị nước đây."Nữ sinh nghe vậy, vội vàng ấn Trần Tư Vũ xuống, "Nước à? Cậu nghỉ ngơi đi, để tới đi pha cho cậu."Trần Tư Vũ không biết gì, cảm kích cười nói: "May mắn tớ có các cậu quan tâm chăm sóc."
"Cuộc đời của tôi là do chính tôi tạo dựng, mẹ không thể giúp tôi cả đời được."
Từ đó trở đi, Trần Tư Vũ bắt đầu học tập chăm chỉ. Mẹ cô cũng phối hợp tìm gia sư cho con gái, cuối cùng cô đã thi đỗ Đại học Khoa học Kỹ thuật Hương Giang.
Sau khi thi đỗ đại học, Trần Tư Vũ không hề chần chừ, cô đã lên kế hoạch cho mục tiêu tương lai, chọn trường Đại học Cambridge và dốc toàn lực hướng tới mục tiêu.
Để có thể thi đỗ nghiên cứu sinh, Trần Tư Vũ đã liên tục nhiều tháng liền mỗi ngày chỉ ngủ 5 tiếng.
Sở Nguyệt Nịnh bấm tay tính toán sau đó, nói thẳng: "Cung mệnh không thấy tổn thương và sát thương, có thể vận hành may mắn, nhất định sẽ đỗ đạt. Thực sự có thể thi đỗ."
Trần Tư Vũ vô cùng phấn khích, hận không thể hét chói tai tại chỗ.
Ngay sau đó, sự phấn khích của cô lại như bị một chậu nước lạnh dội tan dần.
"Nhưng thi đỗ cũng phải có mạng để đi học chứ."
Câu nói của Sở Nguyệt Nịnh như dội một gáo nước lạnh vào nhiệt tình của Trần Tư Vũ.
Trần Tư Vũ bối rối không hiểu, sao thi đỗ nghiên cứu sinh mà lại mất mạng? Hay là…
Đầu óc cô hiện lên các loại phim kinh điển Hồng Kông, hoảng sợ nhảy dựng lên: "Đại sư, chẳng lẽ khi tôi đi học trên đường thì bị xe đ.â.m c.h.ế.t sao?"
Sở Nguyệt Nịnh lắc đầu.
"Chẳng lẽ đi học bị cướp b.ắ.n chết?"
Sở Nguyệt Nịnh lại lắc đầu: "Đều sai rồi, dạo này cô có hay rụng tóc, buồn nôn không?"
Trần Tư Vũ không ý thức được mức độ nghiêm trọng của vấn đề, trên khuôn mặt nhỏ nhắn vẫn nở nụ cười ngọt ngào, vô tư sờ sờ tóc.
Quả nhiên, chỉ một hành động đơn giản, hai ba sợi tóc nhỏ rụng xuống.
"Sở đại sư quả thật là thần cơ diệu toán, vậy mà ngay cả chuyện tôi rụng tóc buồn nôn nhỏ nhặt như vậy cũng tính ra được."
Sở Nguyệt Nịnh nhìn cô gái ngây thơ này, thở dài một hơi: "Việc nhỏ? Đây không phải là việc nhỏ."
"Cô bị bạn cùng phòng hạ độc, sẽ c.h.ế.t vào ngày cô thông báo tin đỗ Cambridge."
Những lời này vừa thốt ra.
Trần Tư Vũ ngẩn người, miệng há hốc.
Thật lâu sau.
Cô mới giật mình hất tóc ra, cố gắng lấy lại giọng nói của mình, "Bạn cùng phòng hạ độc? Không thể nào được chứ?"
Trần Tư Vũ băn khoăn suy nghĩ, muốn tìm ra manh mối chứng minh.
Cô vốn dĩ không phải sinh viên bình thường, vì thi lên thạc sĩ ở trường đại học trọng điểm nên tìm thầy xin ký túc xá tập thể.
Ngày thường.
Bạn cùng phòng đều tỏ ra rất tốt.
“Các bạn biết tôi thi lên thạc sĩ vất vả nên thường xuyên giúp tôi mang cơm, còn thay phiên pha cà phê để tôi tỉnh táo, vậy mà bạn cùng phòng… lại có thể hại tôi sao?”
Sở Nguyệt Nịnh không nói gì, từ khi giúp Trịnh Hân Nhã bắt được hung thủ, theo công đức tăng lên, pháp lực của cô cũng tăng không ít.
Thiên Nhãn vốn không ổn định lại mở ra.
Lúc này.
DTV
Cô lại thấy được một cảnh tượng, là ở trong ký túc xá nữ sinh, hai tầng trên dưới giá sắt trên giường treo không ít ảnh nữ sinh mặc váy liền áo đẹp.
Có ba nữ sinh tụ tập ở một chỗ, che miệng cười trộm.
Có một người bưng ly cà phê, lén lút bỏ thứ gì đó vào ly, sau đó bưng cho Trần Tư Vũ đang ngồi ở bên cạnh bàn đang chuyên tâm ôn tập.
Lúc này Trần Tư Vũ đã rụng tóc, đầu trọc lóc, khuôn mặt tiều tụy môi sắc trắng bệch.
Nữ sinh bưng cà phê giả vờ quan tâm tiến đến, "Tư Vũ, bệnh viện vẫn chưa tìm ra nguyên nhân bệnh à? Bụng còn đau lắm sao?"
Trần Tư Vũ vô lực gật đầu, tay phải cầm bút đang ôn tập, tay trái che lại bụng đang đau dữ dội, "Vẫn chưa tìm ra nguyên nhân bệnh."
Nói xong, Trần Tư Vũ nhìn vào cà phê, suy yếu mấp máy môi trắng bệch, "Bác sĩ dặn tớ chú ý ăn uống, không được uống cà phê, tớ đi chuẩn bị nước đây."
Nữ sinh nghe vậy, vội vàng ấn Trần Tư Vũ xuống, "Nước à? Cậu nghỉ ngơi đi, để tới đi pha cho cậu."
Trần Tư Vũ không biết gì, cảm kích cười nói: "May mắn tớ có các cậu quan tâm chăm sóc."
Xuyên Không Ta Dùng Kĩ Nghệ Bói Toán Thiên Đỉnh Để Kiếm SốngTác giả: Trần Niên Nãi PhaoTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Linh Dị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Xuyên Không"Em gái nước đường, tỉnh lại đi." "Ai nha, thật là đáng thương, mấy tên lưu manh khốn kiếp này ra tay không hề nhẹ chút nào." "Đánh người bất tỉnh rồi bỏ chạy, chúng nó sẽ bị thiên lôi đánh chết." Phố Miếu ở Cửu Long nhộn nhịp xe cộ, biển hiệu mọc lên san sát, cửa hàng âm thanh làm sống dậy những ngày tháng huy hoàng của Beyond*, âm nhạc xuyên qua con phố sầm uất nhất Hương Giang này, các quầy hàng bán đồ lặt vặt và đồ ăn nhẹ nối tiếp nhau. (*tên một ban nhạc rock của Hồng Kông thập niên 80. Cre: wikipedia) Năm giờ chiều, tới gần giờ tan tầm của người dân thành phố Hương Giang, là thời điểm hoạt động kinh doanh nhộn nhịp nhất. Một số chủ quán lại không quan tâm đến việc kinh doanh của mình, đang tụ tập lại một chỗ, lo lắng nhìn cô gái bất tỉnh ở quán nước đường. “Dậy đi, dậy đi!” ông chủ nhà hàng Trương Ký hô lên. Sở Nguyệt Nịnh chậm rãi mở mắt ra, thanh âm ồn ào náo động. Cô nhìn những cái đầu tranh nhau ghé vào phía trên đầu mình, đầu óc trống rỗng trong giây lát. Đây là đâu? Cô nhớ… "Cuộc đời của tôi là do chính tôi tạo dựng, mẹ không thể giúp tôi cả đời được."Từ đó trở đi, Trần Tư Vũ bắt đầu học tập chăm chỉ. Mẹ cô cũng phối hợp tìm gia sư cho con gái, cuối cùng cô đã thi đỗ Đại học Khoa học Kỹ thuật Hương Giang.Sau khi thi đỗ đại học, Trần Tư Vũ không hề chần chừ, cô đã lên kế hoạch cho mục tiêu tương lai, chọn trường Đại học Cambridge và dốc toàn lực hướng tới mục tiêu.Để có thể thi đỗ nghiên cứu sinh, Trần Tư Vũ đã liên tục nhiều tháng liền mỗi ngày chỉ ngủ 5 tiếng.Sở Nguyệt Nịnh bấm tay tính toán sau đó, nói thẳng: "Cung mệnh không thấy tổn thương và sát thương, có thể vận hành may mắn, nhất định sẽ đỗ đạt. Thực sự có thể thi đỗ."Trần Tư Vũ vô cùng phấn khích, hận không thể hét chói tai tại chỗ.Ngay sau đó, sự phấn khích của cô lại như bị một chậu nước lạnh dội tan dần."Nhưng thi đỗ cũng phải có mạng để đi học chứ."Câu nói của Sở Nguyệt Nịnh như dội một gáo nước lạnh vào nhiệt tình của Trần Tư Vũ.Trần Tư Vũ bối rối không hiểu, sao thi đỗ nghiên cứu sinh mà lại mất mạng? Hay là…Đầu óc cô hiện lên các loại phim kinh điển Hồng Kông, hoảng sợ nhảy dựng lên: "Đại sư, chẳng lẽ khi tôi đi học trên đường thì bị xe đ.â.m c.h.ế.t sao?"Sở Nguyệt Nịnh lắc đầu."Chẳng lẽ đi học bị cướp b.ắ.n chết?"Sở Nguyệt Nịnh lại lắc đầu: "Đều sai rồi, dạo này cô có hay rụng tóc, buồn nôn không?"Trần Tư Vũ không ý thức được mức độ nghiêm trọng của vấn đề, trên khuôn mặt nhỏ nhắn vẫn nở nụ cười ngọt ngào, vô tư sờ sờ tóc.Quả nhiên, chỉ một hành động đơn giản, hai ba sợi tóc nhỏ rụng xuống."Sở đại sư quả thật là thần cơ diệu toán, vậy mà ngay cả chuyện tôi rụng tóc buồn nôn nhỏ nhặt như vậy cũng tính ra được."Sở Nguyệt Nịnh nhìn cô gái ngây thơ này, thở dài một hơi: "Việc nhỏ? Đây không phải là việc nhỏ.""Cô bị bạn cùng phòng hạ độc, sẽ c.h.ế.t vào ngày cô thông báo tin đỗ Cambridge." Những lời này vừa thốt ra.Trần Tư Vũ ngẩn người, miệng há hốc.Thật lâu sau.Cô mới giật mình hất tóc ra, cố gắng lấy lại giọng nói của mình, "Bạn cùng phòng hạ độc? Không thể nào được chứ?"Trần Tư Vũ băn khoăn suy nghĩ, muốn tìm ra manh mối chứng minh.Cô vốn dĩ không phải sinh viên bình thường, vì thi lên thạc sĩ ở trường đại học trọng điểm nên tìm thầy xin ký túc xá tập thể.Ngày thường.Bạn cùng phòng đều tỏ ra rất tốt.“Các bạn biết tôi thi lên thạc sĩ vất vả nên thường xuyên giúp tôi mang cơm, còn thay phiên pha cà phê để tôi tỉnh táo, vậy mà bạn cùng phòng… lại có thể hại tôi sao?”Sở Nguyệt Nịnh không nói gì, từ khi giúp Trịnh Hân Nhã bắt được hung thủ, theo công đức tăng lên, pháp lực của cô cũng tăng không ít.Thiên Nhãn vốn không ổn định lại mở ra.Lúc này.DTVCô lại thấy được một cảnh tượng, là ở trong ký túc xá nữ sinh, hai tầng trên dưới giá sắt trên giường treo không ít ảnh nữ sinh mặc váy liền áo đẹp.Có ba nữ sinh tụ tập ở một chỗ, che miệng cười trộm.Có một người bưng ly cà phê, lén lút bỏ thứ gì đó vào ly, sau đó bưng cho Trần Tư Vũ đang ngồi ở bên cạnh bàn đang chuyên tâm ôn tập.Lúc này Trần Tư Vũ đã rụng tóc, đầu trọc lóc, khuôn mặt tiều tụy môi sắc trắng bệch.Nữ sinh bưng cà phê giả vờ quan tâm tiến đến, "Tư Vũ, bệnh viện vẫn chưa tìm ra nguyên nhân bệnh à? Bụng còn đau lắm sao?"Trần Tư Vũ vô lực gật đầu, tay phải cầm bút đang ôn tập, tay trái che lại bụng đang đau dữ dội, "Vẫn chưa tìm ra nguyên nhân bệnh."Nói xong, Trần Tư Vũ nhìn vào cà phê, suy yếu mấp máy môi trắng bệch, "Bác sĩ dặn tớ chú ý ăn uống, không được uống cà phê, tớ đi chuẩn bị nước đây."Nữ sinh nghe vậy, vội vàng ấn Trần Tư Vũ xuống, "Nước à? Cậu nghỉ ngơi đi, để tới đi pha cho cậu."Trần Tư Vũ không biết gì, cảm kích cười nói: "May mắn tớ có các cậu quan tâm chăm sóc."