Tác giả:

“Hoàng thượng, dấu hiệu nhận biết góc vuông là gì?” “Cái đệch? Ngươi cũng vậy à?” “Ừm ừm!” Ta kích động chen qua An công công, chìa hai tay về phía Hoàng thượng. “Ngươi còn nhớ nội dung quyển 184 của ‘Tư trị thông giám’ không? Ta nghĩ mãi không ra, mất ngủ hai ngày rồi.” Hoàng thượng nắm c.h.ặ.t t.a.y ta, nhìn ta đầy nước mắt. “Ơ... Không nhớ ra thì thôi vậy.” Ta rụt tay về. Tối hôm đó, Hoàng thượng triệu ta thị tẩm. “Ta có ba yêu cầu!” Hoàng thượng vừa bước vào cửa đã bị câu nói của ta dọa cho giật mình. “Ta có thể ngủ dưới đất hoặc trên trường kỷ, ngươi cứ ngủ trên giường, ta sẽ không thật sự thị tẩm đâu. Yên tâm đi.” Hoàng thượng ngừng một chút, “Hay là ngươi ngủ trên giường đi.” Ta hơi áy náy: “Chúng ta có thể thay phiên nhau ngủ trên giường, dù sao ngươi cũng là Hoàng thượng.” “Ngươi mới xuyên không đến à?” Hoàng thượng ôm chăn trải giường dưới đất cho mình. Ta xuống giường giúp hắn: “Không, lâu rồi, cũng gần năm tháng rồi.” “Không thể nào, còn lâu hơn cả ta, ta mới đến một tháng…

Chương 8: Chương 8

Ta Và Hoàng Thượng Cùng Xuyên Không P1Tác giả: Khuyết DanhTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Xuyên Không“Hoàng thượng, dấu hiệu nhận biết góc vuông là gì?” “Cái đệch? Ngươi cũng vậy à?” “Ừm ừm!” Ta kích động chen qua An công công, chìa hai tay về phía Hoàng thượng. “Ngươi còn nhớ nội dung quyển 184 của ‘Tư trị thông giám’ không? Ta nghĩ mãi không ra, mất ngủ hai ngày rồi.” Hoàng thượng nắm c.h.ặ.t t.a.y ta, nhìn ta đầy nước mắt. “Ơ... Không nhớ ra thì thôi vậy.” Ta rụt tay về. Tối hôm đó, Hoàng thượng triệu ta thị tẩm. “Ta có ba yêu cầu!” Hoàng thượng vừa bước vào cửa đã bị câu nói của ta dọa cho giật mình. “Ta có thể ngủ dưới đất hoặc trên trường kỷ, ngươi cứ ngủ trên giường, ta sẽ không thật sự thị tẩm đâu. Yên tâm đi.” Hoàng thượng ngừng một chút, “Hay là ngươi ngủ trên giường đi.” Ta hơi áy náy: “Chúng ta có thể thay phiên nhau ngủ trên giường, dù sao ngươi cũng là Hoàng thượng.” “Ngươi mới xuyên không đến à?” Hoàng thượng ôm chăn trải giường dưới đất cho mình. Ta xuống giường giúp hắn: “Không, lâu rồi, cũng gần năm tháng rồi.” “Không thể nào, còn lâu hơn cả ta, ta mới đến một tháng… "Haha, trách không được sao trẫm từ sớm đã ngửi thấy mùi thơm rồi!" Hoàng thượng bưng đĩa lên, ghé sát mũi ngửi, "Nhanh để trẫm nếm thử!""Hoàng thượng!""Hoàng nhi!"Ta và Thái hậu đều không ngăn cản kịp, Hoàng thượng đã cắn một miếng.Ta nhắm mắt lại.Mặc dù ta là một người phụ nữ m.á.u lạnh vô tình, nhưng mà cũng không nỡ nhìn."Quả nhiên là tay nghề của ái phi, món ngon như vậy phải dùng với rượu ngon mới hoàn chỉnh, Tiểu An Tử, mang đến Ngự thư phòng, tối nay dùng bữa trẫm sẽ từ từ thưởng thức."Thái hậu nhìn con trai mình, nước mắt sắp rơi xuống."Hoàng nhi à, món ăn của Ngự thiện phòng thật sự khó ăn đến mức này sao? Ai gia biết con tiết kiệm, nhưng cũng không thể hành hạ bản thân như vậy chứ.""Mẫu hậu nói sai rồi, nhi thần là thật sự cảm thấy ngon, hay là mẫu hậu nếm thử một miếng?"Thái hậu lộ ra vẻ mặt kinh hãi: "Không không không, con thích thì cứ giữ lại mà ăn đi, ai gia là người làm mẹ sẽ không tranh giành với con đâu.""Bẩm Hoàng thượng, Thái hậu, món ăn này không có gì bất thường." Mấy vị thái y kiểm tra thức ăn thừa buổi trưa xong, "Chỉ là...""Chỉ là cái gì?"Vị thái y đứng đầu nói: "Chỉ là hương vị quả thực rất ngon."Lúc này ta mới nhìn thấy, hình như bọn họ đã ăn hết thức ăn thừa buổi trưa rồi.Cuối cùng, một cung nữ mà ta chưa từng gặp mặt thừa nhận là nàng ta đã đặt bột thuốc phiện dưới gối ta. Lý do là bởi vì ngày thường ta quá nghiêm khắc, nàng ta ghi hận ta.Ta đang định lý luận với nàng ta, Hoàng thượng kéo ta lại, lắc đầu với ta.Việc xuất hiện bột thuốc phiện trong cung là chuyện lớn, tiếp tục điều tra, chính là chuyện của nội vụ phủ."Giang thị, ngươi lại đây." Lúc sắp đi, Thái hậu gọi ta lại."Ngươi nhớ tìm một vị thái y đến xem bệnh cho Hoàng thượng cho kỹ, ai gia luôn cảm thấy nó có chút vấn đề." Thái hậu ho khan vài tiếng, lộ ra vẻ mặt khó xử, "Còn nữa, cho dù Hoàng thượng có thích ăn món này đến đâu, cũng đừng chiều theo nó, sẽ hại thân thể, có bệnh thì phải trị."Ta đã cười nhạo hắn cả một buổi tối.Hoàng thượng: Ngươi nghĩ sao vậy? Miếng thịt cừu to như vậy mà cũng mang đi nướng?Ta: Có bệnh thì phải chữa trị.Hoàng thượng: Ít nhất ngươi cũng phải thái nó ra chứ.Ta: Có bệnh thì phải chữa trị.Hoàng thượng: Ta thiếu chút nữa phun vào ấm trà của Thái hậu.Ta: Có bệnh thì phải chữa trị.Hoàng thượng: Có thể đổi một câu khác không?Ta: Hahahahahahaha có bệnh thì phải chữa trị.

"Haha, trách không được sao trẫm từ sớm đã ngửi thấy mùi thơm rồi!" Hoàng thượng bưng đĩa lên, ghé sát mũi ngửi, "Nhanh để trẫm nếm thử!"

"Hoàng thượng!"

"Hoàng nhi!"

Ta và Thái hậu đều không ngăn cản kịp, Hoàng thượng đã cắn một miếng.

Ta nhắm mắt lại.

Mặc dù ta là một người phụ nữ m.á.u lạnh vô tình, nhưng mà cũng không nỡ nhìn.

"Quả nhiên là tay nghề của ái phi, món ngon như vậy phải dùng với rượu ngon mới hoàn chỉnh, Tiểu An Tử, mang đến Ngự thư phòng, tối nay dùng bữa trẫm sẽ từ từ thưởng thức."

Thái hậu nhìn con trai mình, nước mắt sắp rơi xuống.

"Hoàng nhi à, món ăn của Ngự thiện phòng thật sự khó ăn đến mức này sao? Ai gia biết con tiết kiệm, nhưng cũng không thể hành hạ bản thân như vậy chứ."

"Mẫu hậu nói sai rồi, nhi thần là thật sự cảm thấy ngon, hay là mẫu hậu nếm thử một miếng?"

Thái hậu lộ ra vẻ mặt kinh hãi: "Không không không, con thích thì cứ giữ lại mà ăn đi, ai gia là người làm mẹ sẽ không tranh giành với con đâu."

"Bẩm Hoàng thượng, Thái hậu, món ăn này không có gì bất thường." Mấy vị thái y kiểm tra thức ăn thừa buổi trưa xong, "Chỉ là..."

"Chỉ là cái gì?"

Vị thái y đứng đầu nói: "Chỉ là hương vị quả thực rất ngon."

Lúc này ta mới nhìn thấy, hình như bọn họ đã ăn hết thức ăn thừa buổi trưa rồi.

Cuối cùng, một cung nữ mà ta chưa từng gặp mặt thừa nhận là nàng ta đã đặt bột thuốc phiện dưới gối ta. Lý do là bởi vì ngày thường ta quá nghiêm khắc, nàng ta ghi hận ta.

Ta đang định lý luận với nàng ta, Hoàng thượng kéo ta lại, lắc đầu với ta.

Việc xuất hiện bột thuốc phiện trong cung là chuyện lớn, tiếp tục điều tra, chính là chuyện của nội vụ phủ.

"Giang thị, ngươi lại đây." Lúc sắp đi, Thái hậu gọi ta lại.

"Ngươi nhớ tìm một vị thái y đến xem bệnh cho Hoàng thượng cho kỹ, ai gia luôn cảm thấy nó có chút vấn đề." Thái hậu ho khan vài tiếng, lộ ra vẻ mặt khó xử, "Còn nữa, cho dù Hoàng thượng có thích ăn món này đến đâu, cũng đừng chiều theo nó, sẽ hại thân thể, có bệnh thì phải trị."

Ta đã cười nhạo hắn cả một buổi tối.

Hoàng thượng: Ngươi nghĩ sao vậy? Miếng thịt cừu to như vậy mà cũng mang đi nướng?

Ta: Có bệnh thì phải chữa trị.

Hoàng thượng: Ít nhất ngươi cũng phải thái nó ra chứ.

Ta: Có bệnh thì phải chữa trị.

Hoàng thượng: Ta thiếu chút nữa phun vào ấm trà của Thái hậu.

Ta: Có bệnh thì phải chữa trị.

Hoàng thượng: Có thể đổi một câu khác không?

Ta: Hahahahahahaha có bệnh thì phải chữa trị.

Ta Và Hoàng Thượng Cùng Xuyên Không P1Tác giả: Khuyết DanhTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Xuyên Không“Hoàng thượng, dấu hiệu nhận biết góc vuông là gì?” “Cái đệch? Ngươi cũng vậy à?” “Ừm ừm!” Ta kích động chen qua An công công, chìa hai tay về phía Hoàng thượng. “Ngươi còn nhớ nội dung quyển 184 của ‘Tư trị thông giám’ không? Ta nghĩ mãi không ra, mất ngủ hai ngày rồi.” Hoàng thượng nắm c.h.ặ.t t.a.y ta, nhìn ta đầy nước mắt. “Ơ... Không nhớ ra thì thôi vậy.” Ta rụt tay về. Tối hôm đó, Hoàng thượng triệu ta thị tẩm. “Ta có ba yêu cầu!” Hoàng thượng vừa bước vào cửa đã bị câu nói của ta dọa cho giật mình. “Ta có thể ngủ dưới đất hoặc trên trường kỷ, ngươi cứ ngủ trên giường, ta sẽ không thật sự thị tẩm đâu. Yên tâm đi.” Hoàng thượng ngừng một chút, “Hay là ngươi ngủ trên giường đi.” Ta hơi áy náy: “Chúng ta có thể thay phiên nhau ngủ trên giường, dù sao ngươi cũng là Hoàng thượng.” “Ngươi mới xuyên không đến à?” Hoàng thượng ôm chăn trải giường dưới đất cho mình. Ta xuống giường giúp hắn: “Không, lâu rồi, cũng gần năm tháng rồi.” “Không thể nào, còn lâu hơn cả ta, ta mới đến một tháng… "Haha, trách không được sao trẫm từ sớm đã ngửi thấy mùi thơm rồi!" Hoàng thượng bưng đĩa lên, ghé sát mũi ngửi, "Nhanh để trẫm nếm thử!""Hoàng thượng!""Hoàng nhi!"Ta và Thái hậu đều không ngăn cản kịp, Hoàng thượng đã cắn một miếng.Ta nhắm mắt lại.Mặc dù ta là một người phụ nữ m.á.u lạnh vô tình, nhưng mà cũng không nỡ nhìn."Quả nhiên là tay nghề của ái phi, món ngon như vậy phải dùng với rượu ngon mới hoàn chỉnh, Tiểu An Tử, mang đến Ngự thư phòng, tối nay dùng bữa trẫm sẽ từ từ thưởng thức."Thái hậu nhìn con trai mình, nước mắt sắp rơi xuống."Hoàng nhi à, món ăn của Ngự thiện phòng thật sự khó ăn đến mức này sao? Ai gia biết con tiết kiệm, nhưng cũng không thể hành hạ bản thân như vậy chứ.""Mẫu hậu nói sai rồi, nhi thần là thật sự cảm thấy ngon, hay là mẫu hậu nếm thử một miếng?"Thái hậu lộ ra vẻ mặt kinh hãi: "Không không không, con thích thì cứ giữ lại mà ăn đi, ai gia là người làm mẹ sẽ không tranh giành với con đâu.""Bẩm Hoàng thượng, Thái hậu, món ăn này không có gì bất thường." Mấy vị thái y kiểm tra thức ăn thừa buổi trưa xong, "Chỉ là...""Chỉ là cái gì?"Vị thái y đứng đầu nói: "Chỉ là hương vị quả thực rất ngon."Lúc này ta mới nhìn thấy, hình như bọn họ đã ăn hết thức ăn thừa buổi trưa rồi.Cuối cùng, một cung nữ mà ta chưa từng gặp mặt thừa nhận là nàng ta đã đặt bột thuốc phiện dưới gối ta. Lý do là bởi vì ngày thường ta quá nghiêm khắc, nàng ta ghi hận ta.Ta đang định lý luận với nàng ta, Hoàng thượng kéo ta lại, lắc đầu với ta.Việc xuất hiện bột thuốc phiện trong cung là chuyện lớn, tiếp tục điều tra, chính là chuyện của nội vụ phủ."Giang thị, ngươi lại đây." Lúc sắp đi, Thái hậu gọi ta lại."Ngươi nhớ tìm một vị thái y đến xem bệnh cho Hoàng thượng cho kỹ, ai gia luôn cảm thấy nó có chút vấn đề." Thái hậu ho khan vài tiếng, lộ ra vẻ mặt khó xử, "Còn nữa, cho dù Hoàng thượng có thích ăn món này đến đâu, cũng đừng chiều theo nó, sẽ hại thân thể, có bệnh thì phải trị."Ta đã cười nhạo hắn cả một buổi tối.Hoàng thượng: Ngươi nghĩ sao vậy? Miếng thịt cừu to như vậy mà cũng mang đi nướng?Ta: Có bệnh thì phải chữa trị.Hoàng thượng: Ít nhất ngươi cũng phải thái nó ra chứ.Ta: Có bệnh thì phải chữa trị.Hoàng thượng: Ta thiếu chút nữa phun vào ấm trà của Thái hậu.Ta: Có bệnh thì phải chữa trị.Hoàng thượng: Có thể đổi một câu khác không?Ta: Hahahahahahaha có bệnh thì phải chữa trị.

Chương 8: Chương 8