Tác giả:

“Hoàng thượng, dấu hiệu nhận biết góc vuông là gì?” “Cái đệch? Ngươi cũng vậy à?” “Ừm ừm!” Ta kích động chen qua An công công, chìa hai tay về phía Hoàng thượng. “Ngươi còn nhớ nội dung quyển 184 của ‘Tư trị thông giám’ không? Ta nghĩ mãi không ra, mất ngủ hai ngày rồi.” Hoàng thượng nắm c.h.ặ.t t.a.y ta, nhìn ta đầy nước mắt. “Ơ... Không nhớ ra thì thôi vậy.” Ta rụt tay về. Tối hôm đó, Hoàng thượng triệu ta thị tẩm. “Ta có ba yêu cầu!” Hoàng thượng vừa bước vào cửa đã bị câu nói của ta dọa cho giật mình. “Ta có thể ngủ dưới đất hoặc trên trường kỷ, ngươi cứ ngủ trên giường, ta sẽ không thật sự thị tẩm đâu. Yên tâm đi.” Hoàng thượng ngừng một chút, “Hay là ngươi ngủ trên giường đi.” Ta hơi áy náy: “Chúng ta có thể thay phiên nhau ngủ trên giường, dù sao ngươi cũng là Hoàng thượng.” “Ngươi mới xuyên không đến à?” Hoàng thượng ôm chăn trải giường dưới đất cho mình. Ta xuống giường giúp hắn: “Không, lâu rồi, cũng gần năm tháng rồi.” “Không thể nào, còn lâu hơn cả ta, ta mới đến một tháng…

Chương 20: Chương 20

Ta Và Hoàng Thượng Cùng Xuyên Không P1Tác giả: Khuyết DanhTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Xuyên Không“Hoàng thượng, dấu hiệu nhận biết góc vuông là gì?” “Cái đệch? Ngươi cũng vậy à?” “Ừm ừm!” Ta kích động chen qua An công công, chìa hai tay về phía Hoàng thượng. “Ngươi còn nhớ nội dung quyển 184 của ‘Tư trị thông giám’ không? Ta nghĩ mãi không ra, mất ngủ hai ngày rồi.” Hoàng thượng nắm c.h.ặ.t t.a.y ta, nhìn ta đầy nước mắt. “Ơ... Không nhớ ra thì thôi vậy.” Ta rụt tay về. Tối hôm đó, Hoàng thượng triệu ta thị tẩm. “Ta có ba yêu cầu!” Hoàng thượng vừa bước vào cửa đã bị câu nói của ta dọa cho giật mình. “Ta có thể ngủ dưới đất hoặc trên trường kỷ, ngươi cứ ngủ trên giường, ta sẽ không thật sự thị tẩm đâu. Yên tâm đi.” Hoàng thượng ngừng một chút, “Hay là ngươi ngủ trên giường đi.” Ta hơi áy náy: “Chúng ta có thể thay phiên nhau ngủ trên giường, dù sao ngươi cũng là Hoàng thượng.” “Ngươi mới xuyên không đến à?” Hoàng thượng ôm chăn trải giường dưới đất cho mình. Ta xuống giường giúp hắn: “Không, lâu rồi, cũng gần năm tháng rồi.” “Không thể nào, còn lâu hơn cả ta, ta mới đến một tháng… Vốn dĩ muốn tìm hắn giúp ta chặt củi nhóm lửa, kết quả vẫn là ta đau lòng bỏ tiền thuê hai người.Thị vệ hắn mang theo cải trang quá tốt, lúc muốn tìm người ta lại không nhận ra.Sau đó mới biết hai người ta bỏ tiền thuê chính là bọn họ.Khốn kiếp!Lúc phát thuốc ta nghe được một số tin tức, nói là triều đình nghi ngờ tri phủ tham ô tiền cứu trợ thiên tai, muốn phái khâm sai đại thần đến.Ta thật sự không hiểu mạch não của Tề Mục, chuyện này còn cần phải nghi ngờ sao?Trước đây không phái khâm sai đại thần, nhất định phải vi hành, bây giờ hắn đã ở đây rồi, lại tìm người khác đến đây nữa.Không bị tắc nghẽn mạch m.á.u não mười năm thì không làm ra được chuyện này.Tề Mục sáng sớm đã đến gõ cửa phòng ta: "Mấy ngày nay ngàn vạn lần đừng ra ngoài, cần gì thì bảo người khác đi mua.""Sao vậy? Xảy ra chuyện gì rồi?""Không có gì, ngươi cứ yên tâm nghỉ ngơi ở quán trọ là được."Phải nói đàn ông đúng là thiếu đánh mà.Hắn không đến tìm ta cũng được đi, bây giờ lại nói một câu mơ hồ "Ngàn vạn lần đừng ra khỏi quán trọ", cũng không nói rõ ràng là chuyện gì.Bây giờ ta nhảy cửa sổ cũng muốn ra ngoài xem thử.Không nhảy nữa.Mở cửa sổ ra nhìn thấy hai tên thị vệ đứng dưới cửa sổ, hai ngày trước ta bỏ tiền nhờ bọn họ giúp ta chặt củi, lần này nhận ra rồi.Ta nhịn không được gọi qua cửa sổ: "Các ngươi đứng ở đây làm gì vậy?"Hai người bọn họ không để ý đến ta, chỉ có thị vệ canh giữ ở cửa phòng ta cung kính trả lời: "Nương nương, hai thị vệ cải trang ở dưới cửa sổ người là do Hoàng thượng đặc biệt sắp xếp ở đây tối qua."Ta không hiểu, Tề Mục đã hiểu rõ ta đến vậy sao?Ta nghe ngóng được tin tức từ tiểu nhị, hôm nay khâm sai đại nhân đã đến.Tề Mục chắc là đi gặp khâm sai rồi.Gặp thì gặp, không cho ta ra ngoài là vì sao?Hoàng hậu nương nương, Thái hậu nương nương, Gián nghị đại phu! Thần thiếp muốn tố cáo Hoàng thượng tư thông, làm ô uế triều đình, tội không thể tha!Nghe nói có người phát hiện một ổ thích khách ở ngoài thành, ý đồ ám sát khâm sai đại thần, nhưng mà còn chưa kịp ra tay đã bị người của Tề Mục bắt được, tri phủ cũng bị nhốt vào đại lao.Gan to thật.Ta âm thầm lau mồ hôi lạnh cho mình.Nạn đói trong thành ngày càng nghiêm trọng, tuyết lớn phong tỏa đường đi, xe chở lương thực từ bên ngoài không vận chuyển vào được, chỉ có thể dựa vào sức người từng chút từng chút chuyển vào trong.

Vốn dĩ muốn tìm hắn giúp ta chặt củi nhóm lửa, kết quả vẫn là ta đau lòng bỏ tiền thuê hai người.

Thị vệ hắn mang theo cải trang quá tốt, lúc muốn tìm người ta lại không nhận ra.

Sau đó mới biết hai người ta bỏ tiền thuê chính là bọn họ.

Khốn kiếp!

Lúc phát thuốc ta nghe được một số tin tức, nói là triều đình nghi ngờ tri phủ tham ô tiền cứu trợ thiên tai, muốn phái khâm sai đại thần đến.

Ta thật sự không hiểu mạch não của Tề Mục, chuyện này còn cần phải nghi ngờ sao?

Trước đây không phái khâm sai đại thần, nhất định phải vi hành, bây giờ hắn đã ở đây rồi, lại tìm người khác đến đây nữa.

Không bị tắc nghẽn mạch m.á.u não mười năm thì không làm ra được chuyện này.

Tề Mục sáng sớm đã đến gõ cửa phòng ta: "Mấy ngày nay ngàn vạn lần đừng ra ngoài, cần gì thì bảo người khác đi mua."

"Sao vậy? Xảy ra chuyện gì rồi?"

"Không có gì, ngươi cứ yên tâm nghỉ ngơi ở quán trọ là được."

Phải nói đàn ông đúng là thiếu đánh mà.

Hắn không đến tìm ta cũng được đi, bây giờ lại nói một câu mơ hồ "Ngàn vạn lần đừng ra khỏi quán trọ", cũng không nói rõ ràng là chuyện gì.

Bây giờ ta nhảy cửa sổ cũng muốn ra ngoài xem thử.

Không nhảy nữa.

Mở cửa sổ ra nhìn thấy hai tên thị vệ đứng dưới cửa sổ, hai ngày trước ta bỏ tiền nhờ bọn họ giúp ta chặt củi, lần này nhận ra rồi.

Ta nhịn không được gọi qua cửa sổ: "Các ngươi đứng ở đây làm gì vậy?"

Hai người bọn họ không để ý đến ta, chỉ có thị vệ canh giữ ở cửa phòng ta cung kính trả lời: "Nương nương, hai thị vệ cải trang ở dưới cửa sổ người là do Hoàng thượng đặc biệt sắp xếp ở đây tối qua."

Ta không hiểu, Tề Mục đã hiểu rõ ta đến vậy sao?

Ta nghe ngóng được tin tức từ tiểu nhị, hôm nay khâm sai đại nhân đã đến.

Tề Mục chắc là đi gặp khâm sai rồi.

Gặp thì gặp, không cho ta ra ngoài là vì sao?

Hoàng hậu nương nương, Thái hậu nương nương, Gián nghị đại phu! Thần thiếp muốn tố cáo Hoàng thượng tư thông, làm ô uế triều đình, tội không thể tha!

Nghe nói có người phát hiện một ổ thích khách ở ngoài thành, ý đồ ám sát khâm sai đại thần, nhưng mà còn chưa kịp ra tay đã bị người của Tề Mục bắt được, tri phủ cũng bị nhốt vào đại lao.

Gan to thật.

Ta âm thầm lau mồ hôi lạnh cho mình.

Nạn đói trong thành ngày càng nghiêm trọng, tuyết lớn phong tỏa đường đi, xe chở lương thực từ bên ngoài không vận chuyển vào được, chỉ có thể dựa vào sức người từng chút từng chút chuyển vào trong.

Ta Và Hoàng Thượng Cùng Xuyên Không P1Tác giả: Khuyết DanhTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Xuyên Không“Hoàng thượng, dấu hiệu nhận biết góc vuông là gì?” “Cái đệch? Ngươi cũng vậy à?” “Ừm ừm!” Ta kích động chen qua An công công, chìa hai tay về phía Hoàng thượng. “Ngươi còn nhớ nội dung quyển 184 của ‘Tư trị thông giám’ không? Ta nghĩ mãi không ra, mất ngủ hai ngày rồi.” Hoàng thượng nắm c.h.ặ.t t.a.y ta, nhìn ta đầy nước mắt. “Ơ... Không nhớ ra thì thôi vậy.” Ta rụt tay về. Tối hôm đó, Hoàng thượng triệu ta thị tẩm. “Ta có ba yêu cầu!” Hoàng thượng vừa bước vào cửa đã bị câu nói của ta dọa cho giật mình. “Ta có thể ngủ dưới đất hoặc trên trường kỷ, ngươi cứ ngủ trên giường, ta sẽ không thật sự thị tẩm đâu. Yên tâm đi.” Hoàng thượng ngừng một chút, “Hay là ngươi ngủ trên giường đi.” Ta hơi áy náy: “Chúng ta có thể thay phiên nhau ngủ trên giường, dù sao ngươi cũng là Hoàng thượng.” “Ngươi mới xuyên không đến à?” Hoàng thượng ôm chăn trải giường dưới đất cho mình. Ta xuống giường giúp hắn: “Không, lâu rồi, cũng gần năm tháng rồi.” “Không thể nào, còn lâu hơn cả ta, ta mới đến một tháng… Vốn dĩ muốn tìm hắn giúp ta chặt củi nhóm lửa, kết quả vẫn là ta đau lòng bỏ tiền thuê hai người.Thị vệ hắn mang theo cải trang quá tốt, lúc muốn tìm người ta lại không nhận ra.Sau đó mới biết hai người ta bỏ tiền thuê chính là bọn họ.Khốn kiếp!Lúc phát thuốc ta nghe được một số tin tức, nói là triều đình nghi ngờ tri phủ tham ô tiền cứu trợ thiên tai, muốn phái khâm sai đại thần đến.Ta thật sự không hiểu mạch não của Tề Mục, chuyện này còn cần phải nghi ngờ sao?Trước đây không phái khâm sai đại thần, nhất định phải vi hành, bây giờ hắn đã ở đây rồi, lại tìm người khác đến đây nữa.Không bị tắc nghẽn mạch m.á.u não mười năm thì không làm ra được chuyện này.Tề Mục sáng sớm đã đến gõ cửa phòng ta: "Mấy ngày nay ngàn vạn lần đừng ra ngoài, cần gì thì bảo người khác đi mua.""Sao vậy? Xảy ra chuyện gì rồi?""Không có gì, ngươi cứ yên tâm nghỉ ngơi ở quán trọ là được."Phải nói đàn ông đúng là thiếu đánh mà.Hắn không đến tìm ta cũng được đi, bây giờ lại nói một câu mơ hồ "Ngàn vạn lần đừng ra khỏi quán trọ", cũng không nói rõ ràng là chuyện gì.Bây giờ ta nhảy cửa sổ cũng muốn ra ngoài xem thử.Không nhảy nữa.Mở cửa sổ ra nhìn thấy hai tên thị vệ đứng dưới cửa sổ, hai ngày trước ta bỏ tiền nhờ bọn họ giúp ta chặt củi, lần này nhận ra rồi.Ta nhịn không được gọi qua cửa sổ: "Các ngươi đứng ở đây làm gì vậy?"Hai người bọn họ không để ý đến ta, chỉ có thị vệ canh giữ ở cửa phòng ta cung kính trả lời: "Nương nương, hai thị vệ cải trang ở dưới cửa sổ người là do Hoàng thượng đặc biệt sắp xếp ở đây tối qua."Ta không hiểu, Tề Mục đã hiểu rõ ta đến vậy sao?Ta nghe ngóng được tin tức từ tiểu nhị, hôm nay khâm sai đại nhân đã đến.Tề Mục chắc là đi gặp khâm sai rồi.Gặp thì gặp, không cho ta ra ngoài là vì sao?Hoàng hậu nương nương, Thái hậu nương nương, Gián nghị đại phu! Thần thiếp muốn tố cáo Hoàng thượng tư thông, làm ô uế triều đình, tội không thể tha!Nghe nói có người phát hiện một ổ thích khách ở ngoài thành, ý đồ ám sát khâm sai đại thần, nhưng mà còn chưa kịp ra tay đã bị người của Tề Mục bắt được, tri phủ cũng bị nhốt vào đại lao.Gan to thật.Ta âm thầm lau mồ hôi lạnh cho mình.Nạn đói trong thành ngày càng nghiêm trọng, tuyết lớn phong tỏa đường đi, xe chở lương thực từ bên ngoài không vận chuyển vào được, chỉ có thể dựa vào sức người từng chút từng chút chuyển vào trong.

Chương 20: Chương 20