"Em gái nước đường, tỉnh lại đi." "Ai nha, thật là đáng thương, mấy tên lưu manh khốn kiếp này ra tay không hề nhẹ chút nào." "Đánh người bất tỉnh rồi bỏ chạy, chúng nó sẽ bị thiên lôi đánh chết." Phố Miếu ở Cửu Long nhộn nhịp xe cộ, biển hiệu mọc lên san sát, cửa hàng âm thanh làm sống dậy những ngày tháng huy hoàng của Beyond*, âm nhạc xuyên qua con phố sầm uất nhất Hương Giang này, các quầy hàng bán đồ lặt vặt và đồ ăn nhẹ nối tiếp nhau. (*tên một ban nhạc rock của Hồng Kông thập niên 80. Cre: wikipedia) Năm giờ chiều, tới gần giờ tan tầm của người dân thành phố Hương Giang, là thời điểm hoạt động kinh doanh nhộn nhịp nhất. Một số chủ quán lại không quan tâm đến việc kinh doanh của mình, đang tụ tập lại một chỗ, lo lắng nhìn cô gái bất tỉnh ở quán nước đường. “Dậy đi, dậy đi!” ông chủ nhà hàng Trương Ký hô lên. Sở Nguyệt Nịnh chậm rãi mở mắt ra, thanh âm ồn ào náo động. Cô nhìn những cái đầu tranh nhau ghé vào phía trên đầu mình, đầu óc trống rỗng trong giây lát. Đây là đâu? Cô nhớ…
Chương 546: Chương 546
Xuyên Không Ta Dùng Kĩ Nghệ Bói Toán Thiên Đỉnh Để Kiếm SốngTác giả: Trần Niên Nãi PhaoTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Linh Dị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Xuyên Không"Em gái nước đường, tỉnh lại đi." "Ai nha, thật là đáng thương, mấy tên lưu manh khốn kiếp này ra tay không hề nhẹ chút nào." "Đánh người bất tỉnh rồi bỏ chạy, chúng nó sẽ bị thiên lôi đánh chết." Phố Miếu ở Cửu Long nhộn nhịp xe cộ, biển hiệu mọc lên san sát, cửa hàng âm thanh làm sống dậy những ngày tháng huy hoàng của Beyond*, âm nhạc xuyên qua con phố sầm uất nhất Hương Giang này, các quầy hàng bán đồ lặt vặt và đồ ăn nhẹ nối tiếp nhau. (*tên một ban nhạc rock của Hồng Kông thập niên 80. Cre: wikipedia) Năm giờ chiều, tới gần giờ tan tầm của người dân thành phố Hương Giang, là thời điểm hoạt động kinh doanh nhộn nhịp nhất. Một số chủ quán lại không quan tâm đến việc kinh doanh của mình, đang tụ tập lại một chỗ, lo lắng nhìn cô gái bất tỉnh ở quán nước đường. “Dậy đi, dậy đi!” ông chủ nhà hàng Trương Ký hô lên. Sở Nguyệt Nịnh chậm rãi mở mắt ra, thanh âm ồn ào náo động. Cô nhìn những cái đầu tranh nhau ghé vào phía trên đầu mình, đầu óc trống rỗng trong giây lát. Đây là đâu? Cô nhớ… Thấy Sở Nguyệt Nịnh báo cảnh sát, Liêu Đại Bằng không còn muốn giả vờ nữa.Ông thầm nghĩ, dù vợ mình không chết, thì ông cũng sẽ bị cảnh sát bắt thôi.Vậy thì, chi bằng dứt khoát c.h.ế.t luôn!Đôi mắt Liêu Đại Bằng lóe lên tia độc ác.Lúc này.Tại tòa nhà cao ốc Vĩnh An sang trọng ở trung tâm Du Ma Địa, trong một căn hộ cao cấp lộng lẫy.Bà Liêu mặc bộ đồ ngủ bằng lụa nằm trên giường.Căn phòng nhỏ hẹp, cửa phòng vệ sinh đóng chặt, trong không khí thoang thoảng mùi gas khó chịu.Bà Liêu mơ màng tỉnh dậy, cả người toát mồ hôi lạnh, chiếc chăn nặng nề như ngàn cân đè lên người khiến bà không thể cử động, vô lực và choáng váng. Ngửi thấy mùi lạ, bà dần cảm thấy có điều gì đó không ổn.Bàn tay run rẩy vươn ra khỏi chăn, tầm mắt mơ hồ cố gắng điều chỉnh tiêu điểm.Bà hiểu rõ, nếu không bò được ra ngoài thì bà sẽ c.h.ế.t trong căn phòng này."Cứu mạng... Cứu mạng..." Giọng nói nứt nẻ vang lên, yếu ớt như tiếng mèo con.Bà tuyệt vọng nhắm mắt lại, nước mắt lăn dài trên má. Nhớ lại trước khi ngủ, chồng mình đã vào phòng vệ sinh, không biết đã làm gì.Bà hối hận.Để giữ tỉnh táo, bà cắn chặt môi răng, toàn bộ khoang miệng đều tanh nồng mùi máu.Càng lúc càng yếu ớt, ý thức của bà cũng dần trở nên mơ hồ.DTVTrong lúc hoảng hốt, bà như nghe thấy tiếng cửa lớn bị đập phá. Cách không xa tòa cao ốc Vĩnh An.Tại sở cảnh sát Cửu Long, tiếng nói chuyện vang lên rộn ràng.Không lâu sau, bốn người bước ra khỏi đại sảnh.Quách Tiêu mặc bộ trang phục cảnh sát màu xanh lam đậm, viền cổ áo màu nâu, nói với người khác: "Phó tiên sinh, kẻ bắt cóc con gái của ông đã được tuyên án chung thân. Lý Xuân Hoa tuy có ý hối cải, nhưng vì có tham gia bắt cóc nên cũng bị phạt hai năm tù."Phó Bách Xuyên mặc veston và giày da, duỗi tay bắt tay với Quách Tiêu, "Cảm ơn cảnh sát Quách đã vất vả trong thời gian qua.""Vì nhân dân phục vụ là điều đương nhiên." Quách Tiêu khách sáo một chút, buông tay rồi nhìn về phía Phó Phỉ Phỉ không nói lời nào.Suốt cả quá trình, Phó Phỉ Phỉ đều tỏ ra buồn rầu và không vui, tính cách hoạt bát trước đây đã thay đổi hoàn toàn.Đại Minh Châu nhận ra Quách Tiêu có chuyện muốn nói, bà ***** mái tóc đen mượt của Phó Phỉ Phỉ, dịu dàng mỉm cười: "Cảnh sát, có gì cứ nói với tôi."Quách Tiêu do dự một chút, rồi mới nói: "Là chuyện của Lý Xuân Hoa."Ai ngờ, vừa dứt lời.Phó Phỉ Phỉ như bị điện giật, ngẩng đầu lên, đồng tử đen của cô co lại như sợ hãi, rúc vào sau lưng Đại Minh Châu, thân hình nhỏ bé run rẩy.Điều này khiến Đại Minh Châu sợ hãi, ôm lấy Phó Phỉ Phỉ không ngừng trấn an: "Không sao, mẹ ở đây, con không cần sợ hãi."Quách Tiêu đợi một lát, đến khi thấy Phó Phỉ Phỉ bình tĩnh lại, suy nghĩ một chút rồi nói: "Phó tiên sinh, Phó phu nhân, sự tình là như này. Lý Xuân Hoa sau khi vào tù vẫn luôn xin được gặp mặt Phó tiểu thư.""Gặp Phỉ Phỉ?" Phó Bách Xuyên bình tĩnh trên mặt hiện rõ sự tức giận, "Bà ta còn có mặt mũi gặp Phỉ Phỉ sao? Phỉ Phỉ của chúng tôi suýt bị họ hại chết!""Phó tiên sinh, trước tiên hãy bình tĩnh một chút." Quách Tiêu nói, "Là cảnh sát tham gia vụ án, tôi có trách nhiệm truyền đạt lời nói, còn việc lựa chọn như thế nào, tất cả tùy thuộc vào hai người.""Lý Xuân Hoa muốn được sự tha thứ của Phó tiểu thư trước khi ra tù, cũng mong Phó tiểu thư có thể nghĩ đến tình nghĩa mẹ con, về quê giúp đỡ người em trai bị bệnh kia."Nói trắng ra là.Vương Thông Hải bị tuyên án không được ân xá, Lý Xuân Hoa cũng đang ngồi tù, con trai họ ở quê không ai chăm sóc, bà ta lo lắng con trai không có người hỗ trợ sẽ không chịu nổi mà chết."Con không đồng ý!" Phó Phỉ Phỉ sợ hãi hét lên chói tai, tưởng rằng cha mẹ nuôi muốn đưa mình về, "Mẹ ơi, con không đi gặp bà ta, con không cần đi gặp họ!"
Thấy Sở Nguyệt Nịnh báo cảnh sát, Liêu Đại Bằng không còn muốn giả vờ nữa.
Ông thầm nghĩ, dù vợ mình không chết, thì ông cũng sẽ bị cảnh sát bắt thôi.
Vậy thì, chi bằng dứt khoát c.h.ế.t luôn!
Đôi mắt Liêu Đại Bằng lóe lên tia độc ác.
Lúc này.
Tại tòa nhà cao ốc Vĩnh An sang trọng ở trung tâm Du Ma Địa, trong một căn hộ cao cấp lộng lẫy.
Bà Liêu mặc bộ đồ ngủ bằng lụa nằm trên giường.
Căn phòng nhỏ hẹp, cửa phòng vệ sinh đóng chặt, trong không khí thoang thoảng mùi gas khó chịu.
Bà Liêu mơ màng tỉnh dậy, cả người toát mồ hôi lạnh, chiếc chăn nặng nề như ngàn cân đè lên người khiến bà không thể cử động, vô lực và choáng váng. Ngửi thấy mùi lạ, bà dần cảm thấy có điều gì đó không ổn.
Bàn tay run rẩy vươn ra khỏi chăn, tầm mắt mơ hồ cố gắng điều chỉnh tiêu điểm.
Bà hiểu rõ, nếu không bò được ra ngoài thì bà sẽ c.h.ế.t trong căn phòng này.
"Cứu mạng... Cứu mạng..." Giọng nói nứt nẻ vang lên, yếu ớt như tiếng mèo con.
Bà tuyệt vọng nhắm mắt lại, nước mắt lăn dài trên má. Nhớ lại trước khi ngủ, chồng mình đã vào phòng vệ sinh, không biết đã làm gì.
Bà hối hận.
Để giữ tỉnh táo, bà cắn chặt môi răng, toàn bộ khoang miệng đều tanh nồng mùi máu.
Càng lúc càng yếu ớt, ý thức của bà cũng dần trở nên mơ hồ.
DTV
Trong lúc hoảng hốt, bà như nghe thấy tiếng cửa lớn bị đập phá.
Cách không xa tòa cao ốc Vĩnh An.
Tại sở cảnh sát Cửu Long, tiếng nói chuyện vang lên rộn ràng.
Không lâu sau, bốn người bước ra khỏi đại sảnh.
Quách Tiêu mặc bộ trang phục cảnh sát màu xanh lam đậm, viền cổ áo màu nâu, nói với người khác: "Phó tiên sinh, kẻ bắt cóc con gái của ông đã được tuyên án chung thân. Lý Xuân Hoa tuy có ý hối cải, nhưng vì có tham gia bắt cóc nên cũng bị phạt hai năm tù."
Phó Bách Xuyên mặc veston và giày da, duỗi tay bắt tay với Quách Tiêu, "Cảm ơn cảnh sát Quách đã vất vả trong thời gian qua."
"Vì nhân dân phục vụ là điều đương nhiên." Quách Tiêu khách sáo một chút, buông tay rồi nhìn về phía Phó Phỉ Phỉ không nói lời nào.
Suốt cả quá trình, Phó Phỉ Phỉ đều tỏ ra buồn rầu và không vui, tính cách hoạt bát trước đây đã thay đổi hoàn toàn.
Đại Minh Châu nhận ra Quách Tiêu có chuyện muốn nói, bà ***** mái tóc đen mượt của Phó Phỉ Phỉ, dịu dàng mỉm cười: "Cảnh sát, có gì cứ nói với tôi."
Quách Tiêu do dự một chút, rồi mới nói: "Là chuyện của Lý Xuân Hoa."
Ai ngờ, vừa dứt lời.
Phó Phỉ Phỉ như bị điện giật, ngẩng đầu lên, đồng tử đen của cô co lại như sợ hãi, rúc vào sau lưng Đại Minh Châu, thân hình nhỏ bé run rẩy.
Điều này khiến Đại Minh Châu sợ hãi, ôm lấy Phó Phỉ Phỉ không ngừng trấn an: "Không sao, mẹ ở đây, con không cần sợ hãi."
Quách Tiêu đợi một lát, đến khi thấy Phó Phỉ Phỉ bình tĩnh lại, suy nghĩ một chút rồi nói: "Phó tiên sinh, Phó phu nhân, sự tình là như này. Lý Xuân Hoa sau khi vào tù vẫn luôn xin được gặp mặt Phó tiểu thư."
"Gặp Phỉ Phỉ?" Phó Bách Xuyên bình tĩnh trên mặt hiện rõ sự tức giận, "Bà ta còn có mặt mũi gặp Phỉ Phỉ sao? Phỉ Phỉ của chúng tôi suýt bị họ hại chết!"
"Phó tiên sinh, trước tiên hãy bình tĩnh một chút." Quách Tiêu nói, "Là cảnh sát tham gia vụ án, tôi có trách nhiệm truyền đạt lời nói, còn việc lựa chọn như thế nào, tất cả tùy thuộc vào hai người."
"Lý Xuân Hoa muốn được sự tha thứ của Phó tiểu thư trước khi ra tù, cũng mong Phó tiểu thư có thể nghĩ đến tình nghĩa mẹ con, về quê giúp đỡ người em trai bị bệnh kia."
Nói trắng ra là.
Vương Thông Hải bị tuyên án không được ân xá, Lý Xuân Hoa cũng đang ngồi tù, con trai họ ở quê không ai chăm sóc, bà ta lo lắng con trai không có người hỗ trợ sẽ không chịu nổi mà chết.
"Con không đồng ý!" Phó Phỉ Phỉ sợ hãi hét lên chói tai, tưởng rằng cha mẹ nuôi muốn đưa mình về, "Mẹ ơi, con không đi gặp bà ta, con không cần đi gặp họ!"
Xuyên Không Ta Dùng Kĩ Nghệ Bói Toán Thiên Đỉnh Để Kiếm SốngTác giả: Trần Niên Nãi PhaoTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Linh Dị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Xuyên Không"Em gái nước đường, tỉnh lại đi." "Ai nha, thật là đáng thương, mấy tên lưu manh khốn kiếp này ra tay không hề nhẹ chút nào." "Đánh người bất tỉnh rồi bỏ chạy, chúng nó sẽ bị thiên lôi đánh chết." Phố Miếu ở Cửu Long nhộn nhịp xe cộ, biển hiệu mọc lên san sát, cửa hàng âm thanh làm sống dậy những ngày tháng huy hoàng của Beyond*, âm nhạc xuyên qua con phố sầm uất nhất Hương Giang này, các quầy hàng bán đồ lặt vặt và đồ ăn nhẹ nối tiếp nhau. (*tên một ban nhạc rock của Hồng Kông thập niên 80. Cre: wikipedia) Năm giờ chiều, tới gần giờ tan tầm của người dân thành phố Hương Giang, là thời điểm hoạt động kinh doanh nhộn nhịp nhất. Một số chủ quán lại không quan tâm đến việc kinh doanh của mình, đang tụ tập lại một chỗ, lo lắng nhìn cô gái bất tỉnh ở quán nước đường. “Dậy đi, dậy đi!” ông chủ nhà hàng Trương Ký hô lên. Sở Nguyệt Nịnh chậm rãi mở mắt ra, thanh âm ồn ào náo động. Cô nhìn những cái đầu tranh nhau ghé vào phía trên đầu mình, đầu óc trống rỗng trong giây lát. Đây là đâu? Cô nhớ… Thấy Sở Nguyệt Nịnh báo cảnh sát, Liêu Đại Bằng không còn muốn giả vờ nữa.Ông thầm nghĩ, dù vợ mình không chết, thì ông cũng sẽ bị cảnh sát bắt thôi.Vậy thì, chi bằng dứt khoát c.h.ế.t luôn!Đôi mắt Liêu Đại Bằng lóe lên tia độc ác.Lúc này.Tại tòa nhà cao ốc Vĩnh An sang trọng ở trung tâm Du Ma Địa, trong một căn hộ cao cấp lộng lẫy.Bà Liêu mặc bộ đồ ngủ bằng lụa nằm trên giường.Căn phòng nhỏ hẹp, cửa phòng vệ sinh đóng chặt, trong không khí thoang thoảng mùi gas khó chịu.Bà Liêu mơ màng tỉnh dậy, cả người toát mồ hôi lạnh, chiếc chăn nặng nề như ngàn cân đè lên người khiến bà không thể cử động, vô lực và choáng váng. Ngửi thấy mùi lạ, bà dần cảm thấy có điều gì đó không ổn.Bàn tay run rẩy vươn ra khỏi chăn, tầm mắt mơ hồ cố gắng điều chỉnh tiêu điểm.Bà hiểu rõ, nếu không bò được ra ngoài thì bà sẽ c.h.ế.t trong căn phòng này."Cứu mạng... Cứu mạng..." Giọng nói nứt nẻ vang lên, yếu ớt như tiếng mèo con.Bà tuyệt vọng nhắm mắt lại, nước mắt lăn dài trên má. Nhớ lại trước khi ngủ, chồng mình đã vào phòng vệ sinh, không biết đã làm gì.Bà hối hận.Để giữ tỉnh táo, bà cắn chặt môi răng, toàn bộ khoang miệng đều tanh nồng mùi máu.Càng lúc càng yếu ớt, ý thức của bà cũng dần trở nên mơ hồ.DTVTrong lúc hoảng hốt, bà như nghe thấy tiếng cửa lớn bị đập phá. Cách không xa tòa cao ốc Vĩnh An.Tại sở cảnh sát Cửu Long, tiếng nói chuyện vang lên rộn ràng.Không lâu sau, bốn người bước ra khỏi đại sảnh.Quách Tiêu mặc bộ trang phục cảnh sát màu xanh lam đậm, viền cổ áo màu nâu, nói với người khác: "Phó tiên sinh, kẻ bắt cóc con gái của ông đã được tuyên án chung thân. Lý Xuân Hoa tuy có ý hối cải, nhưng vì có tham gia bắt cóc nên cũng bị phạt hai năm tù."Phó Bách Xuyên mặc veston và giày da, duỗi tay bắt tay với Quách Tiêu, "Cảm ơn cảnh sát Quách đã vất vả trong thời gian qua.""Vì nhân dân phục vụ là điều đương nhiên." Quách Tiêu khách sáo một chút, buông tay rồi nhìn về phía Phó Phỉ Phỉ không nói lời nào.Suốt cả quá trình, Phó Phỉ Phỉ đều tỏ ra buồn rầu và không vui, tính cách hoạt bát trước đây đã thay đổi hoàn toàn.Đại Minh Châu nhận ra Quách Tiêu có chuyện muốn nói, bà ***** mái tóc đen mượt của Phó Phỉ Phỉ, dịu dàng mỉm cười: "Cảnh sát, có gì cứ nói với tôi."Quách Tiêu do dự một chút, rồi mới nói: "Là chuyện của Lý Xuân Hoa."Ai ngờ, vừa dứt lời.Phó Phỉ Phỉ như bị điện giật, ngẩng đầu lên, đồng tử đen của cô co lại như sợ hãi, rúc vào sau lưng Đại Minh Châu, thân hình nhỏ bé run rẩy.Điều này khiến Đại Minh Châu sợ hãi, ôm lấy Phó Phỉ Phỉ không ngừng trấn an: "Không sao, mẹ ở đây, con không cần sợ hãi."Quách Tiêu đợi một lát, đến khi thấy Phó Phỉ Phỉ bình tĩnh lại, suy nghĩ một chút rồi nói: "Phó tiên sinh, Phó phu nhân, sự tình là như này. Lý Xuân Hoa sau khi vào tù vẫn luôn xin được gặp mặt Phó tiểu thư.""Gặp Phỉ Phỉ?" Phó Bách Xuyên bình tĩnh trên mặt hiện rõ sự tức giận, "Bà ta còn có mặt mũi gặp Phỉ Phỉ sao? Phỉ Phỉ của chúng tôi suýt bị họ hại chết!""Phó tiên sinh, trước tiên hãy bình tĩnh một chút." Quách Tiêu nói, "Là cảnh sát tham gia vụ án, tôi có trách nhiệm truyền đạt lời nói, còn việc lựa chọn như thế nào, tất cả tùy thuộc vào hai người.""Lý Xuân Hoa muốn được sự tha thứ của Phó tiểu thư trước khi ra tù, cũng mong Phó tiểu thư có thể nghĩ đến tình nghĩa mẹ con, về quê giúp đỡ người em trai bị bệnh kia."Nói trắng ra là.Vương Thông Hải bị tuyên án không được ân xá, Lý Xuân Hoa cũng đang ngồi tù, con trai họ ở quê không ai chăm sóc, bà ta lo lắng con trai không có người hỗ trợ sẽ không chịu nổi mà chết."Con không đồng ý!" Phó Phỉ Phỉ sợ hãi hét lên chói tai, tưởng rằng cha mẹ nuôi muốn đưa mình về, "Mẹ ơi, con không đi gặp bà ta, con không cần đi gặp họ!"