"Em gái nước đường, tỉnh lại đi." "Ai nha, thật là đáng thương, mấy tên lưu manh khốn kiếp này ra tay không hề nhẹ chút nào." "Đánh người bất tỉnh rồi bỏ chạy, chúng nó sẽ bị thiên lôi đánh chết." Phố Miếu ở Cửu Long nhộn nhịp xe cộ, biển hiệu mọc lên san sát, cửa hàng âm thanh làm sống dậy những ngày tháng huy hoàng của Beyond*, âm nhạc xuyên qua con phố sầm uất nhất Hương Giang này, các quầy hàng bán đồ lặt vặt và đồ ăn nhẹ nối tiếp nhau. (*tên một ban nhạc rock của Hồng Kông thập niên 80. Cre: wikipedia) Năm giờ chiều, tới gần giờ tan tầm của người dân thành phố Hương Giang, là thời điểm hoạt động kinh doanh nhộn nhịp nhất. Một số chủ quán lại không quan tâm đến việc kinh doanh của mình, đang tụ tập lại một chỗ, lo lắng nhìn cô gái bất tỉnh ở quán nước đường. “Dậy đi, dậy đi!” ông chủ nhà hàng Trương Ký hô lên. Sở Nguyệt Nịnh chậm rãi mở mắt ra, thanh âm ồn ào náo động. Cô nhìn những cái đầu tranh nhau ghé vào phía trên đầu mình, đầu óc trống rỗng trong giây lát. Đây là đâu? Cô nhớ…

Chương 589: Chương 589

Xuyên Không Ta Dùng Kĩ Nghệ Bói Toán Thiên Đỉnh Để Kiếm SốngTác giả: Trần Niên Nãi PhaoTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Linh Dị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Xuyên Không"Em gái nước đường, tỉnh lại đi." "Ai nha, thật là đáng thương, mấy tên lưu manh khốn kiếp này ra tay không hề nhẹ chút nào." "Đánh người bất tỉnh rồi bỏ chạy, chúng nó sẽ bị thiên lôi đánh chết." Phố Miếu ở Cửu Long nhộn nhịp xe cộ, biển hiệu mọc lên san sát, cửa hàng âm thanh làm sống dậy những ngày tháng huy hoàng của Beyond*, âm nhạc xuyên qua con phố sầm uất nhất Hương Giang này, các quầy hàng bán đồ lặt vặt và đồ ăn nhẹ nối tiếp nhau. (*tên một ban nhạc rock của Hồng Kông thập niên 80. Cre: wikipedia) Năm giờ chiều, tới gần giờ tan tầm của người dân thành phố Hương Giang, là thời điểm hoạt động kinh doanh nhộn nhịp nhất. Một số chủ quán lại không quan tâm đến việc kinh doanh của mình, đang tụ tập lại một chỗ, lo lắng nhìn cô gái bất tỉnh ở quán nước đường. “Dậy đi, dậy đi!” ông chủ nhà hàng Trương Ký hô lên. Sở Nguyệt Nịnh chậm rãi mở mắt ra, thanh âm ồn ào náo động. Cô nhìn những cái đầu tranh nhau ghé vào phía trên đầu mình, đầu óc trống rỗng trong giây lát. Đây là đâu? Cô nhớ…   Không lâu sau, cửa cuốn từ từ nâng lên.Nghiêm Lôi siết cổ bà lão, bước từng bước đi ra, s.ú.n.g lục chĩa vào cằm bà ta, tay kia cầm điều khiển từ xa quả bom.Phía sau, hai nữ nhân viên quầy run rẩy đi theo, mang theo túi hành lý."Lên xe!" Nghiêm Lôi giơ cao điều khiển từ xa, hung dữ nhìn về phía nữ nhân viên quầy, "Còn không nhanh lên, tao lập tức kích nổ bom, cùng nhau xuống địa ngục!""Còn mày nữa!" Nghiêm Lôi nhìn về phía Chu Phong Húc, "Bỏ hết s.ú.n.g trên người ra ném đi!"Chu Phong Húc rút s.ú.n.g lục ném ra ngoài.DTVNghiêm Lôi nhìn khẩu s.ú.n.g lục ở xa nhíu mày: "Vẫn chưa đủ xa!"Một viên đạn bay qua, chiếc ủng đen đá bay khẩu súng."Mày đứng xa ra một chút." Nghiêm Lôi vẫn chưa hài lòng, trên mặt treo nụ cười hung ác, "Đúng vậy, giơ tay lên! Phim Hồng Kông không phải thường xuyên diễn như vậy sao? Cảnh sát bắt tội phạm, đều sẽ bắt tội phạm giơ tay lên."Chu Phong Húc lấy bộ đàm, giơ tay lên và từng bước lui về phía sau.Ánh mắt hắn luôn nhìn chằm chằm vào bấm điều khiển của Nghiêm Lôi.Chờ đến khi lên xe, Nghiêm Lôi từ từ đưa bà lão đến bên cạnh xe, một tay cầm điều khiển từ xa, một tay nhắm vào Chu Phong Húc.Ngoài cửa ngân hàng, trừ xe chống bạo động ra, cảnh sát đã rút lui ra nửa con phố.Tay s.ú.n.g b.ắ.n tỉa ở đỉnh cao ốc tìm vị trí tốt nhất, nhìn qua nhìn lại, mở bộ đàm: "Lương cảnh sát, tạm thời không có cơ hội, bị vật kiến trúc che khuất."Chu Phong Húc nghe thấy tiếng trong tai nghe, liếc nhìn qua.Cột điện vừa vặn che khuất thân hình Nghiêm Lôi.Hắn suy nghĩ đối sách, hít sâu một hơi: "Nghiêm Lôi, anh không cần kích động. Một mình lái xe sẽ rất vất vả, hay là, tôi đến giúp anh lái thế nào?"Nói xong, hắn định tiến về phía trước, vừa mới động đã bị Nghiêm Lôi gào thét."Không cần lại đây!" Nghiêm Lôi kích động giơ cao điều khiển từ xa, rống giận, "Lại gần đây nữa thì cùng nhau chết!" Chu Phong Húc chỉ có thể dừng bước, nhìn chằm chằm vào điều khiển trên tay Nghiêm Lôi.Nghiêm Lôi mở cửa ghế phụ, một tay đẩy bà lão lên xe, hắn ta nhìn về phía cảnh sát xa xa, cảm thấy như vậy vẫn chưa đủ, trên mặt tràn đầy tức giận lại mang theo nụ cười khoái trá."Cảnh sát các người chỉ vậy thôi! Đúng vậy! Huống Lệ Hà là tao giết! Nhiếp Thân cũng là tao giết! Các người có thể làm gì tao nào? Còn không phải chỉ có thể trơ mắt nhìn tao đi sao?"Nói xong.Ánh mắt hắn ta càng thêm lộ ra sự tự do hướng về phía xa.Rất nhanh, hắn ta có thể mang theo tiền cao chạy xa bay, có thể bắt đầu một cuộc sống hoàn toàn mới.Hắn ta dần dần nở một nụ cười dữ tợn: "Cảnh sát thật là ngu ngốc."Ngay khi Nghiêm Lôi định lên xe, Chu Phong Húc nắm lấy cơ hội lao một bước về phía trước, khuỷu tay đánh mạnh vào cổ tay Nghiêm Lôi.Rầm một tiếng.Súng lục rơi xuống đất.Chu Phong Húc muốn đi nhặt, Nghiêm Lôi xoay người cản trở, phản ứng lại và muốn ấn điều khiển từ xa, Chu Phong Húc nhanh chóng giơ chân đá thẳng vào bụng đối phương. Nghiêm Lôi kêu đau, nhưng vẫn gắt gao nắm chặt điều khiển từ xa không buông tay.Lương cảnh sát trên xe chỉ huy đỏ mắt.Các cảnh sát ở xa đều nín thở nhìn, chỉ chờ điều khiển từ xa rơi xuống là xông lên.Hiện trường vô cùng căng thẳng và nguy hiểm.Mọi người đều không muốn nhìn thấy quả b.o.m nổ mạnh.Rất nhanh.Thể lực của Nghiêm Lôi không thể chống đỡ được nữa, hắn ta bị đánh ngã xuống đất, điều khiển từ xa rơi xuống, biểu tình của hắn ta đột nhiên trở nên dữ tợn và bật cười ha ha, "Cảnh sát, các người không nghĩ rằng tao chỉ có một điều khiển từ xa à."Nói xong, hắn ta hung hăng kéo dây nổ bom, 60 giây đếm ngược nhanh chóng hiện ra.Lương cảnh sát bỗng nhiên run rẩy, hai mắt mở to, toát mồ hôi lạnh.Thi Bác Nhân càng không thể tin được, bị Cam Nhất Tổ cản lại cũng muốn lao vào.

 

 

Không lâu sau, cửa cuốn từ từ nâng lên.

Nghiêm Lôi siết cổ bà lão, bước từng bước đi ra, s.ú.n.g lục chĩa vào cằm bà ta, tay kia cầm điều khiển từ xa quả bom.

Phía sau, hai nữ nhân viên quầy run rẩy đi theo, mang theo túi hành lý.

"Lên xe!" Nghiêm Lôi giơ cao điều khiển từ xa, hung dữ nhìn về phía nữ nhân viên quầy, "Còn không nhanh lên, tao lập tức kích nổ bom, cùng nhau xuống địa ngục!"

"Còn mày nữa!" Nghiêm Lôi nhìn về phía Chu Phong Húc, "Bỏ hết s.ú.n.g trên người ra ném đi!"

Chu Phong Húc rút s.ú.n.g lục ném ra ngoài.

DTV

Nghiêm Lôi nhìn khẩu s.ú.n.g lục ở xa nhíu mày: "Vẫn chưa đủ xa!"

Một viên đạn bay qua, chiếc ủng đen đá bay khẩu súng.

"Mày đứng xa ra một chút." Nghiêm Lôi vẫn chưa hài lòng, trên mặt treo nụ cười hung ác, "Đúng vậy, giơ tay lên! Phim Hồng Kông không phải thường xuyên diễn như vậy sao? Cảnh sát bắt tội phạm, đều sẽ bắt tội phạm giơ tay lên."

Chu Phong Húc lấy bộ đàm, giơ tay lên và từng bước lui về phía sau.

Ánh mắt hắn luôn nhìn chằm chằm vào bấm điều khiển của Nghiêm Lôi.

Chờ đến khi lên xe, Nghiêm Lôi từ từ đưa bà lão đến bên cạnh xe, một tay cầm điều khiển từ xa, một tay nhắm vào Chu Phong Húc.

Ngoài cửa ngân hàng, trừ xe chống bạo động ra, cảnh sát đã rút lui ra nửa con phố.

Tay s.ú.n.g b.ắ.n tỉa ở đỉnh cao ốc tìm vị trí tốt nhất, nhìn qua nhìn lại, mở bộ đàm: "Lương cảnh sát, tạm thời không có cơ hội, bị vật kiến trúc che khuất."

Chu Phong Húc nghe thấy tiếng trong tai nghe, liếc nhìn qua.

Cột điện vừa vặn che khuất thân hình Nghiêm Lôi.

Hắn suy nghĩ đối sách, hít sâu một hơi: "Nghiêm Lôi, anh không cần kích động. Một mình lái xe sẽ rất vất vả, hay là, tôi đến giúp anh lái thế nào?"

Nói xong, hắn định tiến về phía trước, vừa mới động đã bị Nghiêm Lôi gào thét.

"Không cần lại đây!" Nghiêm Lôi kích động giơ cao điều khiển từ xa, rống giận, "Lại gần đây nữa thì cùng nhau chết!"

 

Chu Phong Húc chỉ có thể dừng bước, nhìn chằm chằm vào điều khiển trên tay Nghiêm Lôi.

Nghiêm Lôi mở cửa ghế phụ, một tay đẩy bà lão lên xe, hắn ta nhìn về phía cảnh sát xa xa, cảm thấy như vậy vẫn chưa đủ, trên mặt tràn đầy tức giận lại mang theo nụ cười khoái trá.

"Cảnh sát các người chỉ vậy thôi! Đúng vậy! Huống Lệ Hà là tao giết! Nhiếp Thân cũng là tao giết! Các người có thể làm gì tao nào? Còn không phải chỉ có thể trơ mắt nhìn tao đi sao?"

Nói xong.

Ánh mắt hắn ta càng thêm lộ ra sự tự do hướng về phía xa.

Rất nhanh, hắn ta có thể mang theo tiền cao chạy xa bay, có thể bắt đầu một cuộc sống hoàn toàn mới.

Hắn ta dần dần nở một nụ cười dữ tợn: "Cảnh sát thật là ngu ngốc."

Ngay khi Nghiêm Lôi định lên xe, Chu Phong Húc nắm lấy cơ hội lao một bước về phía trước, khuỷu tay đánh mạnh vào cổ tay Nghiêm Lôi.

Rầm một tiếng.

Súng lục rơi xuống đất.

Chu Phong Húc muốn đi nhặt, Nghiêm Lôi xoay người cản trở, phản ứng lại và muốn ấn điều khiển từ xa, Chu Phong Húc nhanh chóng giơ chân đá thẳng vào bụng đối phương. Nghiêm Lôi kêu đau, nhưng vẫn gắt gao nắm chặt điều khiển từ xa không buông tay.

Lương cảnh sát trên xe chỉ huy đỏ mắt.

Các cảnh sát ở xa đều nín thở nhìn, chỉ chờ điều khiển từ xa rơi xuống là xông lên.

Hiện trường vô cùng căng thẳng và nguy hiểm.

Mọi người đều không muốn nhìn thấy quả b.o.m nổ mạnh.

Rất nhanh.

Thể lực của Nghiêm Lôi không thể chống đỡ được nữa, hắn ta bị đánh ngã xuống đất, điều khiển từ xa rơi xuống, biểu tình của hắn ta đột nhiên trở nên dữ tợn và bật cười ha ha, "Cảnh sát, các người không nghĩ rằng tao chỉ có một điều khiển từ xa à."

Nói xong, hắn ta hung hăng kéo dây nổ bom, 60 giây đếm ngược nhanh chóng hiện ra.

Lương cảnh sát bỗng nhiên run rẩy, hai mắt mở to, toát mồ hôi lạnh.

Thi Bác Nhân càng không thể tin được, bị Cam Nhất Tổ cản lại cũng muốn lao vào.

Xuyên Không Ta Dùng Kĩ Nghệ Bói Toán Thiên Đỉnh Để Kiếm SốngTác giả: Trần Niên Nãi PhaoTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Linh Dị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Xuyên Không"Em gái nước đường, tỉnh lại đi." "Ai nha, thật là đáng thương, mấy tên lưu manh khốn kiếp này ra tay không hề nhẹ chút nào." "Đánh người bất tỉnh rồi bỏ chạy, chúng nó sẽ bị thiên lôi đánh chết." Phố Miếu ở Cửu Long nhộn nhịp xe cộ, biển hiệu mọc lên san sát, cửa hàng âm thanh làm sống dậy những ngày tháng huy hoàng của Beyond*, âm nhạc xuyên qua con phố sầm uất nhất Hương Giang này, các quầy hàng bán đồ lặt vặt và đồ ăn nhẹ nối tiếp nhau. (*tên một ban nhạc rock của Hồng Kông thập niên 80. Cre: wikipedia) Năm giờ chiều, tới gần giờ tan tầm của người dân thành phố Hương Giang, là thời điểm hoạt động kinh doanh nhộn nhịp nhất. Một số chủ quán lại không quan tâm đến việc kinh doanh của mình, đang tụ tập lại một chỗ, lo lắng nhìn cô gái bất tỉnh ở quán nước đường. “Dậy đi, dậy đi!” ông chủ nhà hàng Trương Ký hô lên. Sở Nguyệt Nịnh chậm rãi mở mắt ra, thanh âm ồn ào náo động. Cô nhìn những cái đầu tranh nhau ghé vào phía trên đầu mình, đầu óc trống rỗng trong giây lát. Đây là đâu? Cô nhớ…   Không lâu sau, cửa cuốn từ từ nâng lên.Nghiêm Lôi siết cổ bà lão, bước từng bước đi ra, s.ú.n.g lục chĩa vào cằm bà ta, tay kia cầm điều khiển từ xa quả bom.Phía sau, hai nữ nhân viên quầy run rẩy đi theo, mang theo túi hành lý."Lên xe!" Nghiêm Lôi giơ cao điều khiển từ xa, hung dữ nhìn về phía nữ nhân viên quầy, "Còn không nhanh lên, tao lập tức kích nổ bom, cùng nhau xuống địa ngục!""Còn mày nữa!" Nghiêm Lôi nhìn về phía Chu Phong Húc, "Bỏ hết s.ú.n.g trên người ra ném đi!"Chu Phong Húc rút s.ú.n.g lục ném ra ngoài.DTVNghiêm Lôi nhìn khẩu s.ú.n.g lục ở xa nhíu mày: "Vẫn chưa đủ xa!"Một viên đạn bay qua, chiếc ủng đen đá bay khẩu súng."Mày đứng xa ra một chút." Nghiêm Lôi vẫn chưa hài lòng, trên mặt treo nụ cười hung ác, "Đúng vậy, giơ tay lên! Phim Hồng Kông không phải thường xuyên diễn như vậy sao? Cảnh sát bắt tội phạm, đều sẽ bắt tội phạm giơ tay lên."Chu Phong Húc lấy bộ đàm, giơ tay lên và từng bước lui về phía sau.Ánh mắt hắn luôn nhìn chằm chằm vào bấm điều khiển của Nghiêm Lôi.Chờ đến khi lên xe, Nghiêm Lôi từ từ đưa bà lão đến bên cạnh xe, một tay cầm điều khiển từ xa, một tay nhắm vào Chu Phong Húc.Ngoài cửa ngân hàng, trừ xe chống bạo động ra, cảnh sát đã rút lui ra nửa con phố.Tay s.ú.n.g b.ắ.n tỉa ở đỉnh cao ốc tìm vị trí tốt nhất, nhìn qua nhìn lại, mở bộ đàm: "Lương cảnh sát, tạm thời không có cơ hội, bị vật kiến trúc che khuất."Chu Phong Húc nghe thấy tiếng trong tai nghe, liếc nhìn qua.Cột điện vừa vặn che khuất thân hình Nghiêm Lôi.Hắn suy nghĩ đối sách, hít sâu một hơi: "Nghiêm Lôi, anh không cần kích động. Một mình lái xe sẽ rất vất vả, hay là, tôi đến giúp anh lái thế nào?"Nói xong, hắn định tiến về phía trước, vừa mới động đã bị Nghiêm Lôi gào thét."Không cần lại đây!" Nghiêm Lôi kích động giơ cao điều khiển từ xa, rống giận, "Lại gần đây nữa thì cùng nhau chết!" Chu Phong Húc chỉ có thể dừng bước, nhìn chằm chằm vào điều khiển trên tay Nghiêm Lôi.Nghiêm Lôi mở cửa ghế phụ, một tay đẩy bà lão lên xe, hắn ta nhìn về phía cảnh sát xa xa, cảm thấy như vậy vẫn chưa đủ, trên mặt tràn đầy tức giận lại mang theo nụ cười khoái trá."Cảnh sát các người chỉ vậy thôi! Đúng vậy! Huống Lệ Hà là tao giết! Nhiếp Thân cũng là tao giết! Các người có thể làm gì tao nào? Còn không phải chỉ có thể trơ mắt nhìn tao đi sao?"Nói xong.Ánh mắt hắn ta càng thêm lộ ra sự tự do hướng về phía xa.Rất nhanh, hắn ta có thể mang theo tiền cao chạy xa bay, có thể bắt đầu một cuộc sống hoàn toàn mới.Hắn ta dần dần nở một nụ cười dữ tợn: "Cảnh sát thật là ngu ngốc."Ngay khi Nghiêm Lôi định lên xe, Chu Phong Húc nắm lấy cơ hội lao một bước về phía trước, khuỷu tay đánh mạnh vào cổ tay Nghiêm Lôi.Rầm một tiếng.Súng lục rơi xuống đất.Chu Phong Húc muốn đi nhặt, Nghiêm Lôi xoay người cản trở, phản ứng lại và muốn ấn điều khiển từ xa, Chu Phong Húc nhanh chóng giơ chân đá thẳng vào bụng đối phương. Nghiêm Lôi kêu đau, nhưng vẫn gắt gao nắm chặt điều khiển từ xa không buông tay.Lương cảnh sát trên xe chỉ huy đỏ mắt.Các cảnh sát ở xa đều nín thở nhìn, chỉ chờ điều khiển từ xa rơi xuống là xông lên.Hiện trường vô cùng căng thẳng và nguy hiểm.Mọi người đều không muốn nhìn thấy quả b.o.m nổ mạnh.Rất nhanh.Thể lực của Nghiêm Lôi không thể chống đỡ được nữa, hắn ta bị đánh ngã xuống đất, điều khiển từ xa rơi xuống, biểu tình của hắn ta đột nhiên trở nên dữ tợn và bật cười ha ha, "Cảnh sát, các người không nghĩ rằng tao chỉ có một điều khiển từ xa à."Nói xong, hắn ta hung hăng kéo dây nổ bom, 60 giây đếm ngược nhanh chóng hiện ra.Lương cảnh sát bỗng nhiên run rẩy, hai mắt mở to, toát mồ hôi lạnh.Thi Bác Nhân càng không thể tin được, bị Cam Nhất Tổ cản lại cũng muốn lao vào.

Chương 589: Chương 589