"Em gái nước đường, tỉnh lại đi." "Ai nha, thật là đáng thương, mấy tên lưu manh khốn kiếp này ra tay không hề nhẹ chút nào." "Đánh người bất tỉnh rồi bỏ chạy, chúng nó sẽ bị thiên lôi đánh chết." Phố Miếu ở Cửu Long nhộn nhịp xe cộ, biển hiệu mọc lên san sát, cửa hàng âm thanh làm sống dậy những ngày tháng huy hoàng của Beyond*, âm nhạc xuyên qua con phố sầm uất nhất Hương Giang này, các quầy hàng bán đồ lặt vặt và đồ ăn nhẹ nối tiếp nhau. (*tên một ban nhạc rock của Hồng Kông thập niên 80. Cre: wikipedia) Năm giờ chiều, tới gần giờ tan tầm của người dân thành phố Hương Giang, là thời điểm hoạt động kinh doanh nhộn nhịp nhất. Một số chủ quán lại không quan tâm đến việc kinh doanh của mình, đang tụ tập lại một chỗ, lo lắng nhìn cô gái bất tỉnh ở quán nước đường. “Dậy đi, dậy đi!” ông chủ nhà hàng Trương Ký hô lên. Sở Nguyệt Nịnh chậm rãi mở mắt ra, thanh âm ồn ào náo động. Cô nhìn những cái đầu tranh nhau ghé vào phía trên đầu mình, đầu óc trống rỗng trong giây lát. Đây là đâu? Cô nhớ…
Chương 590: Chương 590
Xuyên Không Ta Dùng Kĩ Nghệ Bói Toán Thiên Đỉnh Để Kiếm SốngTác giả: Trần Niên Nãi PhaoTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Linh Dị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Xuyên Không"Em gái nước đường, tỉnh lại đi." "Ai nha, thật là đáng thương, mấy tên lưu manh khốn kiếp này ra tay không hề nhẹ chút nào." "Đánh người bất tỉnh rồi bỏ chạy, chúng nó sẽ bị thiên lôi đánh chết." Phố Miếu ở Cửu Long nhộn nhịp xe cộ, biển hiệu mọc lên san sát, cửa hàng âm thanh làm sống dậy những ngày tháng huy hoàng của Beyond*, âm nhạc xuyên qua con phố sầm uất nhất Hương Giang này, các quầy hàng bán đồ lặt vặt và đồ ăn nhẹ nối tiếp nhau. (*tên một ban nhạc rock của Hồng Kông thập niên 80. Cre: wikipedia) Năm giờ chiều, tới gần giờ tan tầm của người dân thành phố Hương Giang, là thời điểm hoạt động kinh doanh nhộn nhịp nhất. Một số chủ quán lại không quan tâm đến việc kinh doanh của mình, đang tụ tập lại một chỗ, lo lắng nhìn cô gái bất tỉnh ở quán nước đường. “Dậy đi, dậy đi!” ông chủ nhà hàng Trương Ký hô lên. Sở Nguyệt Nịnh chậm rãi mở mắt ra, thanh âm ồn ào náo động. Cô nhìn những cái đầu tranh nhau ghé vào phía trên đầu mình, đầu óc trống rỗng trong giây lát. Đây là đâu? Cô nhớ… Thời gian quá ngắn, con người sẽ bị sức mạnh ghê gớm của quả b.o.m nổ thành mảnh vỡ.Mọi người ở đây đều nghĩ rằng quả b.o.m sẽ nổ, nhắm mắt không dám nhìn hiện trường.Một giọng nói lạnh lùng vang lên từ ngân hàng."Này, anh muốn tạc tượng luôn à?"Ngay lập tức, vài tia sáng màu vàng lao ra khỏi cửa kính ngân hàng với tốc độ cực nhanh, lờ mờ có tiếng gió thổi.Gió thổi mạnh, lá cây rung rinh.Trước cửa ngân hàng, Sở Nguyệt Nịnh tay trái nắm lấy cổ tay phải, hai ngón tay khép lại, mắt quả vải hơi trầm xuống, miệng lẩm bẩm niệm chú.Xoạt xoạt xoạt ——Vài tia sáng vàng hiện ra.Nhanh chóng dán lên người Nghiêm Lôi.Nghiêm Lôi vốn ôm chặt Chu Phong Húc định cùng chết, nụ cười dữ tợn bỗng nhiên cứng đờ trên mặt, tứ chi vặn vẹo, không thể cử động.Ong —— một tiếng.Lương cảnh sát, người luôn nhìn chằm chằm vào hiện trường, như thể bị đứt dây thần kinh, hai mắt muốn nứt ra, túm lấy bộ đàm, giọng khàn khàn hét lên: "Hủy bom! Mau hủy bom!"Chương Khải Bình nhận được mệnh lệnh lập tức mở chiếc hộp đen, lao vào giành từng giây để hủy bom.Không ai nhìn thấy một lá bùa vàng nhanh chóng tan rã.Đồng tử của Nghiêm Lôi vỡ ra, biểu lộ sự đau đớn tột cùng như muốn chết. Một cơn đau đớn thấu trời thổi quét qua, toàn thân gân cốt như bị đánh gãy từng khúc, như bị người ta không ngừng bóp nghẹt trái tim.Hắn ta run rẩy không ngừng từ trên xuống dưới, nhưng lại không thể phát ra bất kỳ âm thanh nào.Nghiêm Lôi nhớ lại đêm hôm đó, khi hắn ta trói Huống Lệ Hà, Nhiếp Thân lại tàn nhẫn tra tấn và bạo hành các cô.Huống Lệ Hà đáng chết, ai khiến cô phải rời xa cõi đời?Nhiếp Thân đáng chết, ai khiến cô phải chôn vùi nơi đáy mồ?Giờ đây, tất cả những gì hắn ta đã gây ra đều được trả lại lên người mình. Nghiêm Lôi hoàn toàn không thể cử động, chỉ có thể trải qua nỗi đau đớn dập nát gân cốt, sống không bằng c.h.ế.t từng lần một.Chỉ trong vài phút ngắn ngủi mà như trải qua mấy kiếp người.Cuối cùng, mấy ký thuốc nổ cũng được tháo dỡ xuống dưới.Mọi người nín thở.Lương cảnh sát vội vã bước xuống xe, nhìn thấy mấy lá bùa vàng bay lơ lửng, da đầu tê dại, sống lưng lạnh toát.Ông...ông tận mắt nhìn thấy bùa bay lên.Từ nhỏ đến lớn, được giáo dục khoa học, giờ đây niềm tin ấy hoàn toàn sụp đổ.DTVHóa ra... Huyền học là có thật."Phụt..."Nghiêm Lôi phun ra một ngụm m.á.u tươi, trải qua hơn mười phút tra tấn dã man, hắn ta đưa tay ra van xin Lương cảnh sát: "Cầu xin... Cầu xin các người, giết... g.i.ế.c tôi đi. Đau... Đau quá..."Nỗi đau dập nát khớp xương khiến hắn ta không thể kìm nén, đây chính là hình phạt cho Nghiêm Lôi trong nửa đời sau.Không ai có thời gian để quan tâm đến Nghiêm Lôi nữa.Tất cả mọi người đều nơm nớp lo sợ nhìn vào cửa ngân hàng.Cả không gian chìm trong im lặng, mọi người nín thở.Họ như vừa xem một bộ phim điện ảnh về siêu anh hùng.Hóa ra... Huyền học là có thật, hóa ra trên đời này thực sự có bùa phép có thể tàn sát tứ phương.Quá... lợi hại...Lại thấy cô gái buông tay khỏi giữa mày, lắc lắc, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn nhăn lại, sau đó cô lục lọi trong túi, lấy ra một tờ chi phiếu và thẻ ngân hàng đưa cho nữ nhân viên quầy giao dịch.Mỉm cười nhẹ nhàng, cô nói: "Làm phiền bạn, chuyển giúp tôi một vạn tệ cho quỹ bảo trợ trẻ em và cho tổ chức từ thiện phụ nữ."Chỉ trong vòng chưa đầy nửa tiếng, vụ cướp ngân hàng Kim Đạt cùng với hai vụ án mạng liên quan đã được phá nhanh chóng.Chiến thắng nhanh chóng này đã giúp Sở Cảnh sát Cửu Long ghi điểm lớn trong mắt người dân. Họp báo về vụ án tại ngân hàng Kim Đạt đã thu hút sự chú ý của truyền thông và khiến Sở Cảnh sát Cửu Long chật kín người đến theo dõi.Khi trời đã tối, tại văn phòng tổ trọng án, Sở Nguyệt Nịnh phối hợp với Thi Bác Nhân để ghi lời khai. Cô ngồi dựa cửa sổ, một tay chống mặt sườn, ngón giữa được quấn băng gạc dày cộm, Sở Nguyệt Nịnh thuật lại vụ án một cách trôi chảy, gõ nhịp ngón tay theo lời kể.
Thời gian quá ngắn, con người sẽ bị sức mạnh ghê gớm của quả b.o.m nổ thành mảnh vỡ.
Mọi người ở đây đều nghĩ rằng quả b.o.m sẽ nổ, nhắm mắt không dám nhìn hiện trường.
Một giọng nói lạnh lùng vang lên từ ngân hàng.
"Này, anh muốn tạc tượng luôn à?"
Ngay lập tức, vài tia sáng màu vàng lao ra khỏi cửa kính ngân hàng với tốc độ cực nhanh, lờ mờ có tiếng gió thổi.
Gió thổi mạnh, lá cây rung rinh.
Trước cửa ngân hàng, Sở Nguyệt Nịnh tay trái nắm lấy cổ tay phải, hai ngón tay khép lại, mắt quả vải hơi trầm xuống, miệng lẩm bẩm niệm chú.
Xoạt xoạt xoạt ——
Vài tia sáng vàng hiện ra.
Nhanh chóng dán lên người Nghiêm Lôi.
Nghiêm Lôi vốn ôm chặt Chu Phong Húc định cùng chết, nụ cười dữ tợn bỗng nhiên cứng đờ trên mặt, tứ chi vặn vẹo, không thể cử động.
Ong —— một tiếng.
Lương cảnh sát, người luôn nhìn chằm chằm vào hiện trường, như thể bị đứt dây thần kinh, hai mắt muốn nứt ra, túm lấy bộ đàm, giọng khàn khàn hét lên: "Hủy bom! Mau hủy bom!"
Chương Khải Bình nhận được mệnh lệnh lập tức mở chiếc hộp đen, lao vào giành từng giây để hủy bom.
Không ai nhìn thấy một lá bùa vàng nhanh chóng tan rã.
Đồng tử của Nghiêm Lôi vỡ ra, biểu lộ sự đau đớn tột cùng như muốn chết. Một cơn đau đớn thấu trời thổi quét qua, toàn thân gân cốt như bị đánh gãy từng khúc, như bị người ta không ngừng bóp nghẹt trái tim.
Hắn ta run rẩy không ngừng từ trên xuống dưới, nhưng lại không thể phát ra bất kỳ âm thanh nào.
Nghiêm Lôi nhớ lại đêm hôm đó, khi hắn ta trói Huống Lệ Hà, Nhiếp Thân lại tàn nhẫn tra tấn và bạo hành các cô.
Huống Lệ Hà đáng chết, ai khiến cô phải rời xa cõi đời?
Nhiếp Thân đáng chết, ai khiến cô phải chôn vùi nơi đáy mồ?
Giờ đây, tất cả những gì hắn ta đã gây ra đều được trả lại lên người mình.
Nghiêm Lôi hoàn toàn không thể cử động, chỉ có thể trải qua nỗi đau đớn dập nát gân cốt, sống không bằng c.h.ế.t từng lần một.
Chỉ trong vài phút ngắn ngủi mà như trải qua mấy kiếp người.
Cuối cùng, mấy ký thuốc nổ cũng được tháo dỡ xuống dưới.
Mọi người nín thở.
Lương cảnh sát vội vã bước xuống xe, nhìn thấy mấy lá bùa vàng bay lơ lửng, da đầu tê dại, sống lưng lạnh toát.
Ông...ông tận mắt nhìn thấy bùa bay lên.
Từ nhỏ đến lớn, được giáo dục khoa học, giờ đây niềm tin ấy hoàn toàn sụp đổ.
DTV
Hóa ra... Huyền học là có thật.
"Phụt..."
Nghiêm Lôi phun ra một ngụm m.á.u tươi, trải qua hơn mười phút tra tấn dã man, hắn ta đưa tay ra van xin Lương cảnh sát: "Cầu xin... Cầu xin các người, giết... g.i.ế.c tôi đi. Đau... Đau quá..."
Nỗi đau dập nát khớp xương khiến hắn ta không thể kìm nén, đây chính là hình phạt cho Nghiêm Lôi trong nửa đời sau.
Không ai có thời gian để quan tâm đến Nghiêm Lôi nữa.
Tất cả mọi người đều nơm nớp lo sợ nhìn vào cửa ngân hàng.
Cả không gian chìm trong im lặng, mọi người nín thở.
Họ như vừa xem một bộ phim điện ảnh về siêu anh hùng.
Hóa ra... Huyền học là có thật, hóa ra trên đời này thực sự có bùa phép có thể tàn sát tứ phương.
Quá... lợi hại...
Lại thấy cô gái buông tay khỏi giữa mày, lắc lắc, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn nhăn lại, sau đó cô lục lọi trong túi, lấy ra một tờ chi phiếu và thẻ ngân hàng đưa cho nữ nhân viên quầy giao dịch.
Mỉm cười nhẹ nhàng, cô nói: "Làm phiền bạn, chuyển giúp tôi một vạn tệ cho quỹ bảo trợ trẻ em và cho tổ chức từ thiện phụ nữ."
Chỉ trong vòng chưa đầy nửa tiếng, vụ cướp ngân hàng Kim Đạt cùng với hai vụ án mạng liên quan đã được phá nhanh chóng.
Chiến thắng nhanh chóng này đã giúp Sở Cảnh sát Cửu Long ghi điểm lớn trong mắt người dân. Họp báo về vụ án tại ngân hàng Kim Đạt đã thu hút sự chú ý của truyền thông và khiến Sở Cảnh sát Cửu Long chật kín người đến theo dõi.
Khi trời đã tối, tại văn phòng tổ trọng án, Sở Nguyệt Nịnh phối hợp với Thi Bác Nhân để ghi lời khai. Cô ngồi dựa cửa sổ, một tay chống mặt sườn, ngón giữa được quấn băng gạc dày cộm, Sở Nguyệt Nịnh thuật lại vụ án một cách trôi chảy, gõ nhịp ngón tay theo lời kể.
Xuyên Không Ta Dùng Kĩ Nghệ Bói Toán Thiên Đỉnh Để Kiếm SốngTác giả: Trần Niên Nãi PhaoTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Linh Dị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Xuyên Không"Em gái nước đường, tỉnh lại đi." "Ai nha, thật là đáng thương, mấy tên lưu manh khốn kiếp này ra tay không hề nhẹ chút nào." "Đánh người bất tỉnh rồi bỏ chạy, chúng nó sẽ bị thiên lôi đánh chết." Phố Miếu ở Cửu Long nhộn nhịp xe cộ, biển hiệu mọc lên san sát, cửa hàng âm thanh làm sống dậy những ngày tháng huy hoàng của Beyond*, âm nhạc xuyên qua con phố sầm uất nhất Hương Giang này, các quầy hàng bán đồ lặt vặt và đồ ăn nhẹ nối tiếp nhau. (*tên một ban nhạc rock của Hồng Kông thập niên 80. Cre: wikipedia) Năm giờ chiều, tới gần giờ tan tầm của người dân thành phố Hương Giang, là thời điểm hoạt động kinh doanh nhộn nhịp nhất. Một số chủ quán lại không quan tâm đến việc kinh doanh của mình, đang tụ tập lại một chỗ, lo lắng nhìn cô gái bất tỉnh ở quán nước đường. “Dậy đi, dậy đi!” ông chủ nhà hàng Trương Ký hô lên. Sở Nguyệt Nịnh chậm rãi mở mắt ra, thanh âm ồn ào náo động. Cô nhìn những cái đầu tranh nhau ghé vào phía trên đầu mình, đầu óc trống rỗng trong giây lát. Đây là đâu? Cô nhớ… Thời gian quá ngắn, con người sẽ bị sức mạnh ghê gớm của quả b.o.m nổ thành mảnh vỡ.Mọi người ở đây đều nghĩ rằng quả b.o.m sẽ nổ, nhắm mắt không dám nhìn hiện trường.Một giọng nói lạnh lùng vang lên từ ngân hàng."Này, anh muốn tạc tượng luôn à?"Ngay lập tức, vài tia sáng màu vàng lao ra khỏi cửa kính ngân hàng với tốc độ cực nhanh, lờ mờ có tiếng gió thổi.Gió thổi mạnh, lá cây rung rinh.Trước cửa ngân hàng, Sở Nguyệt Nịnh tay trái nắm lấy cổ tay phải, hai ngón tay khép lại, mắt quả vải hơi trầm xuống, miệng lẩm bẩm niệm chú.Xoạt xoạt xoạt ——Vài tia sáng vàng hiện ra.Nhanh chóng dán lên người Nghiêm Lôi.Nghiêm Lôi vốn ôm chặt Chu Phong Húc định cùng chết, nụ cười dữ tợn bỗng nhiên cứng đờ trên mặt, tứ chi vặn vẹo, không thể cử động.Ong —— một tiếng.Lương cảnh sát, người luôn nhìn chằm chằm vào hiện trường, như thể bị đứt dây thần kinh, hai mắt muốn nứt ra, túm lấy bộ đàm, giọng khàn khàn hét lên: "Hủy bom! Mau hủy bom!"Chương Khải Bình nhận được mệnh lệnh lập tức mở chiếc hộp đen, lao vào giành từng giây để hủy bom.Không ai nhìn thấy một lá bùa vàng nhanh chóng tan rã.Đồng tử của Nghiêm Lôi vỡ ra, biểu lộ sự đau đớn tột cùng như muốn chết. Một cơn đau đớn thấu trời thổi quét qua, toàn thân gân cốt như bị đánh gãy từng khúc, như bị người ta không ngừng bóp nghẹt trái tim.Hắn ta run rẩy không ngừng từ trên xuống dưới, nhưng lại không thể phát ra bất kỳ âm thanh nào.Nghiêm Lôi nhớ lại đêm hôm đó, khi hắn ta trói Huống Lệ Hà, Nhiếp Thân lại tàn nhẫn tra tấn và bạo hành các cô.Huống Lệ Hà đáng chết, ai khiến cô phải rời xa cõi đời?Nhiếp Thân đáng chết, ai khiến cô phải chôn vùi nơi đáy mồ?Giờ đây, tất cả những gì hắn ta đã gây ra đều được trả lại lên người mình. Nghiêm Lôi hoàn toàn không thể cử động, chỉ có thể trải qua nỗi đau đớn dập nát gân cốt, sống không bằng c.h.ế.t từng lần một.Chỉ trong vài phút ngắn ngủi mà như trải qua mấy kiếp người.Cuối cùng, mấy ký thuốc nổ cũng được tháo dỡ xuống dưới.Mọi người nín thở.Lương cảnh sát vội vã bước xuống xe, nhìn thấy mấy lá bùa vàng bay lơ lửng, da đầu tê dại, sống lưng lạnh toát.Ông...ông tận mắt nhìn thấy bùa bay lên.Từ nhỏ đến lớn, được giáo dục khoa học, giờ đây niềm tin ấy hoàn toàn sụp đổ.DTVHóa ra... Huyền học là có thật."Phụt..."Nghiêm Lôi phun ra một ngụm m.á.u tươi, trải qua hơn mười phút tra tấn dã man, hắn ta đưa tay ra van xin Lương cảnh sát: "Cầu xin... Cầu xin các người, giết... g.i.ế.c tôi đi. Đau... Đau quá..."Nỗi đau dập nát khớp xương khiến hắn ta không thể kìm nén, đây chính là hình phạt cho Nghiêm Lôi trong nửa đời sau.Không ai có thời gian để quan tâm đến Nghiêm Lôi nữa.Tất cả mọi người đều nơm nớp lo sợ nhìn vào cửa ngân hàng.Cả không gian chìm trong im lặng, mọi người nín thở.Họ như vừa xem một bộ phim điện ảnh về siêu anh hùng.Hóa ra... Huyền học là có thật, hóa ra trên đời này thực sự có bùa phép có thể tàn sát tứ phương.Quá... lợi hại...Lại thấy cô gái buông tay khỏi giữa mày, lắc lắc, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn nhăn lại, sau đó cô lục lọi trong túi, lấy ra một tờ chi phiếu và thẻ ngân hàng đưa cho nữ nhân viên quầy giao dịch.Mỉm cười nhẹ nhàng, cô nói: "Làm phiền bạn, chuyển giúp tôi một vạn tệ cho quỹ bảo trợ trẻ em và cho tổ chức từ thiện phụ nữ."Chỉ trong vòng chưa đầy nửa tiếng, vụ cướp ngân hàng Kim Đạt cùng với hai vụ án mạng liên quan đã được phá nhanh chóng.Chiến thắng nhanh chóng này đã giúp Sở Cảnh sát Cửu Long ghi điểm lớn trong mắt người dân. Họp báo về vụ án tại ngân hàng Kim Đạt đã thu hút sự chú ý của truyền thông và khiến Sở Cảnh sát Cửu Long chật kín người đến theo dõi.Khi trời đã tối, tại văn phòng tổ trọng án, Sở Nguyệt Nịnh phối hợp với Thi Bác Nhân để ghi lời khai. Cô ngồi dựa cửa sổ, một tay chống mặt sườn, ngón giữa được quấn băng gạc dày cộm, Sở Nguyệt Nịnh thuật lại vụ án một cách trôi chảy, gõ nhịp ngón tay theo lời kể.