"Em gái nước đường, tỉnh lại đi." "Ai nha, thật là đáng thương, mấy tên lưu manh khốn kiếp này ra tay không hề nhẹ chút nào." "Đánh người bất tỉnh rồi bỏ chạy, chúng nó sẽ bị thiên lôi đánh chết." Phố Miếu ở Cửu Long nhộn nhịp xe cộ, biển hiệu mọc lên san sát, cửa hàng âm thanh làm sống dậy những ngày tháng huy hoàng của Beyond*, âm nhạc xuyên qua con phố sầm uất nhất Hương Giang này, các quầy hàng bán đồ lặt vặt và đồ ăn nhẹ nối tiếp nhau. (*tên một ban nhạc rock của Hồng Kông thập niên 80. Cre: wikipedia) Năm giờ chiều, tới gần giờ tan tầm của người dân thành phố Hương Giang, là thời điểm hoạt động kinh doanh nhộn nhịp nhất. Một số chủ quán lại không quan tâm đến việc kinh doanh của mình, đang tụ tập lại một chỗ, lo lắng nhìn cô gái bất tỉnh ở quán nước đường. “Dậy đi, dậy đi!” ông chủ nhà hàng Trương Ký hô lên. Sở Nguyệt Nịnh chậm rãi mở mắt ra, thanh âm ồn ào náo động. Cô nhìn những cái đầu tranh nhau ghé vào phía trên đầu mình, đầu óc trống rỗng trong giây lát. Đây là đâu? Cô nhớ…
Chương 602: Chương 602
Xuyên Không Ta Dùng Kĩ Nghệ Bói Toán Thiên Đỉnh Để Kiếm SốngTác giả: Trần Niên Nãi PhaoTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Linh Dị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Xuyên Không"Em gái nước đường, tỉnh lại đi." "Ai nha, thật là đáng thương, mấy tên lưu manh khốn kiếp này ra tay không hề nhẹ chút nào." "Đánh người bất tỉnh rồi bỏ chạy, chúng nó sẽ bị thiên lôi đánh chết." Phố Miếu ở Cửu Long nhộn nhịp xe cộ, biển hiệu mọc lên san sát, cửa hàng âm thanh làm sống dậy những ngày tháng huy hoàng của Beyond*, âm nhạc xuyên qua con phố sầm uất nhất Hương Giang này, các quầy hàng bán đồ lặt vặt và đồ ăn nhẹ nối tiếp nhau. (*tên một ban nhạc rock của Hồng Kông thập niên 80. Cre: wikipedia) Năm giờ chiều, tới gần giờ tan tầm của người dân thành phố Hương Giang, là thời điểm hoạt động kinh doanh nhộn nhịp nhất. Một số chủ quán lại không quan tâm đến việc kinh doanh của mình, đang tụ tập lại một chỗ, lo lắng nhìn cô gái bất tỉnh ở quán nước đường. “Dậy đi, dậy đi!” ông chủ nhà hàng Trương Ký hô lên. Sở Nguyệt Nịnh chậm rãi mở mắt ra, thanh âm ồn ào náo động. Cô nhìn những cái đầu tranh nhau ghé vào phía trên đầu mình, đầu óc trống rỗng trong giây lát. Đây là đâu? Cô nhớ… Anh ta đứng dậy, cúi người."Xin cô giúp tôi tìm kiếm mẹ và em gái, dù họ còn sống hay đã khuất."Tức khắc, tiếng cười đùa ở Phố Miếu bỗng chốc im bặt, bầu không khí trở nên vô cùng trang trọng.Phải biết rằng tiểu thiên vương xuất thân danh gia vọng tộc, trước nay chỉ có người khác khen tặng anh ta, khi nào anh ta phải cúi đầu khom lưng cầu xin?Kỳ Thiên Duệ chìm vào hồi ức, giữa hai hàng lông mày ẩn hiện vẻ đau khổ."Mẹ tôi đã ra đi một năm trước, ngày đó chúng tôi vừa cãi nhau. Bà ấy bảo tôi không được lăn lộn trong giới giải trí nữa, phải quay về học cách tiếp quản công ty gia đình nhưng tôi không muốn."Nhớ lại cảnh tượng ngày hôm đó.Kỳ Thiên Duệ cúi đầu, đôi mắt đỏ hoe, "Tôi cãi nhau ầm ĩ với bà ấy, khi nhìn thấy bà ấy buồn bã ngồi khóc trong phòng nhưng tôi không đến an ủi. Vì tức giận, tôi đi tìm bạn giải khuây, khi trở về đã không thấy bà ấy đâu.""Cha tôi nói, bà ấy cãi nhau với tôi nên giận dỗi bỏ đi, có thể đã đi nước ngoài.""Lúc đầu, tôi cũng không để ở trong lòng, năm ngoái mẹ tôi đi du lịch nước ngoài cũng không ít lần, bình thường chúng tôi một tháng mới gọi điện thoại cho nhau một lần, mãi đến nửa năm sau, tôi vẫn không nhận được điện thoại của mẹ tôi."Một người hàng xóm hỏi: "Có thể bà Kỳ đi đến nơi xa xôi hẻo lánh nên khó liên lạc đó?"Kỳ Thiên Duệ lắc đầu, "Dù cho xa đến đâu, mẹ tôi cũng sẽ không mất liên lạc quá ba tháng. Lúc đó tôi bắt đầu nghi ngờ, cha tôi lại an ủi tôi không cần lo lắng, mẹ tôi rất an toàn, không liên lạc là vì tạm thời không muốn liên lạc.""Cho đến khi... em gái tôi cũng mất tích."Việc hai người thân liên tiếp rời đi mà không để lại bất kỳ lời nhắn nhủ nào khiến Kỳ Thiên Duệ thực sự hoảng hốt."Bất kể cha tôi nói gì, tôi cũng quyết tâm đi tìm họ. Cha tôi hẳn là thấy không thể giấu giếm được nữa, nên đã nói ra sự thật."Kỳ Thiên Duệ thất vọng nhắm mắt lại, "Ông ấy nói, mẹ tôi đã bỏ trốn cùng người khác, em gái tôi cũng đi theo." Sở Nguyệt Nịnh hỏi: "Anh có tin không?""Không tin." Kỳ Thiên Duệ không chút do dự lắc đầu, "Mẹ tôi thực sự yêu cha tôi, từ trước đến nay, bà ấy chưa bao giờ cãi vã với cha tôi, mặc dù gia đình bà ấy giàu có hơn nhưng bà ấy cũng không bao giờ coi thường cha tôi, cũng không nói một câu hạ thấp cha tôi."Chính vì đã nhìn thấy rất nhiều ví dụ về người mẹ yêu thương cha.Nên anh ta không thể chấp nhận việc mẹ mình ngoại tình."Đại sư." Kỳ Thiên Duệ ngước mắt lên, cười khổ hỏi, "Cô có thể xem giúp tôi xem mẹ và em gái tôi hiện đang ở đâu không?"Anh ta đã đi xem rất nhiều thầy bói.Không ai có thể cho anh ta câu trả lời."Tôi cần bát tự của họ." Sở Nguyệt Nịnh vừa dứt lời, Kỳ Thiên Duệ liền lấy tờ giấy đẩy sang.Hai lá số tử vi.Sở Nguyệt Nịnh chỉ liếc nhìn qua, liền lắc đầu: "Cả hai đều là bát tự chết.""Bát tự chết? Là gì?" Kỳ Thiên Duệ nghe không hiểu lắm.Sở Nguyệt Nịnh do dự một chút, vẫn là nói: "Bát tự chết, tức là bát tự không thể dò ra sinh khí, cũng không thể dò ra tương lai, cũng chính là...""Người đã chết."Trái tim Kỳ Thiên Duệ như chìm xuống đáy vực, sắc mặt anh ta trắng bệch, mặc dù đã chuẩn bị tinh thần từ trước, nhưng tâm trạng anh ta vẫn đột ngột chìm xuống.DTVAnh ta miễn cưỡng cười: "Đại... Đại sư, có thể nhìn nhầm không? Tôi đã đi xem đạo trưởng Hoàng Đại Tiên, ông ấy không xem được, ông ấy nói âm dương vận chuyển theo lẽ trời đất, rất khó dò ra sinh tử từ bát tự. Bát tự không dễ dàng gì có thể xem được sinh tử."Kỳ Thiên Duệ còn muốn nói thêm.Xem sinh tử từ bát tự chỉ có những bậc đại sư đức cao vọng trọng mới có thể làm được.Sở Nguyệt Nịnh không nói gì, im lặng để anh ta biện minh.
Anh ta đứng dậy, cúi người.
"Xin cô giúp tôi tìm kiếm mẹ và em gái, dù họ còn sống hay đã khuất."
Tức khắc, tiếng cười đùa ở Phố Miếu bỗng chốc im bặt, bầu không khí trở nên vô cùng trang trọng.
Phải biết rằng tiểu thiên vương xuất thân danh gia vọng tộc, trước nay chỉ có người khác khen tặng anh ta, khi nào anh ta phải cúi đầu khom lưng cầu xin?
Kỳ Thiên Duệ chìm vào hồi ức, giữa hai hàng lông mày ẩn hiện vẻ đau khổ.
"Mẹ tôi đã ra đi một năm trước, ngày đó chúng tôi vừa cãi nhau. Bà ấy bảo tôi không được lăn lộn trong giới giải trí nữa, phải quay về học cách tiếp quản công ty gia đình nhưng tôi không muốn."
Nhớ lại cảnh tượng ngày hôm đó.
Kỳ Thiên Duệ cúi đầu, đôi mắt đỏ hoe, "Tôi cãi nhau ầm ĩ với bà ấy, khi nhìn thấy bà ấy buồn bã ngồi khóc trong phòng nhưng tôi không đến an ủi. Vì tức giận, tôi đi tìm bạn giải khuây, khi trở về đã không thấy bà ấy đâu."
"Cha tôi nói, bà ấy cãi nhau với tôi nên giận dỗi bỏ đi, có thể đã đi nước ngoài."
"Lúc đầu, tôi cũng không để ở trong lòng, năm ngoái mẹ tôi đi du lịch nước ngoài cũng không ít lần, bình thường chúng tôi một tháng mới gọi điện thoại cho nhau một lần, mãi đến nửa năm sau, tôi vẫn không nhận được điện thoại của mẹ tôi."
Một người hàng xóm hỏi: "Có thể bà Kỳ đi đến nơi xa xôi hẻo lánh nên khó liên lạc đó?"
Kỳ Thiên Duệ lắc đầu, "Dù cho xa đến đâu, mẹ tôi cũng sẽ không mất liên lạc quá ba tháng. Lúc đó tôi bắt đầu nghi ngờ, cha tôi lại an ủi tôi không cần lo lắng, mẹ tôi rất an toàn, không liên lạc là vì tạm thời không muốn liên lạc."
"Cho đến khi... em gái tôi cũng mất tích."
Việc hai người thân liên tiếp rời đi mà không để lại bất kỳ lời nhắn nhủ nào khiến Kỳ Thiên Duệ thực sự hoảng hốt.
"Bất kể cha tôi nói gì, tôi cũng quyết tâm đi tìm họ. Cha tôi hẳn là thấy không thể giấu giếm được nữa, nên đã nói ra sự thật."
Kỳ Thiên Duệ thất vọng nhắm mắt lại, "Ông ấy nói, mẹ tôi đã bỏ trốn cùng người khác, em gái tôi cũng đi theo."
Sở Nguyệt Nịnh hỏi: "Anh có tin không?"
"Không tin." Kỳ Thiên Duệ không chút do dự lắc đầu, "Mẹ tôi thực sự yêu cha tôi, từ trước đến nay, bà ấy chưa bao giờ cãi vã với cha tôi, mặc dù gia đình bà ấy giàu có hơn nhưng bà ấy cũng không bao giờ coi thường cha tôi, cũng không nói một câu hạ thấp cha tôi."
Chính vì đã nhìn thấy rất nhiều ví dụ về người mẹ yêu thương cha.
Nên anh ta không thể chấp nhận việc mẹ mình ngoại tình.
"Đại sư." Kỳ Thiên Duệ ngước mắt lên, cười khổ hỏi, "Cô có thể xem giúp tôi xem mẹ và em gái tôi hiện đang ở đâu không?"
Anh ta đã đi xem rất nhiều thầy bói.
Không ai có thể cho anh ta câu trả lời.
"Tôi cần bát tự của họ." Sở Nguyệt Nịnh vừa dứt lời, Kỳ Thiên Duệ liền lấy tờ giấy đẩy sang.
Hai lá số tử vi.
Sở Nguyệt Nịnh chỉ liếc nhìn qua, liền lắc đầu: "Cả hai đều là bát tự chết."
"Bát tự chết? Là gì?" Kỳ Thiên Duệ nghe không hiểu lắm.
Sở Nguyệt Nịnh do dự một chút, vẫn là nói: "Bát tự chết, tức là bát tự không thể dò ra sinh khí, cũng không thể dò ra tương lai, cũng chính là..."
"Người đã chết."
Trái tim Kỳ Thiên Duệ như chìm xuống đáy vực, sắc mặt anh ta trắng bệch, mặc dù đã chuẩn bị tinh thần từ trước, nhưng tâm trạng anh ta vẫn đột ngột chìm xuống.
DTV
Anh ta miễn cưỡng cười: "Đại... Đại sư, có thể nhìn nhầm không? Tôi đã đi xem đạo trưởng Hoàng Đại Tiên, ông ấy không xem được, ông ấy nói âm dương vận chuyển theo lẽ trời đất, rất khó dò ra sinh tử từ bát tự. Bát tự không dễ dàng gì có thể xem được sinh tử."
Kỳ Thiên Duệ còn muốn nói thêm.
Xem sinh tử từ bát tự chỉ có những bậc đại sư đức cao vọng trọng mới có thể làm được.
Sở Nguyệt Nịnh không nói gì, im lặng để anh ta biện minh.
Xuyên Không Ta Dùng Kĩ Nghệ Bói Toán Thiên Đỉnh Để Kiếm SốngTác giả: Trần Niên Nãi PhaoTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Linh Dị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Xuyên Không"Em gái nước đường, tỉnh lại đi." "Ai nha, thật là đáng thương, mấy tên lưu manh khốn kiếp này ra tay không hề nhẹ chút nào." "Đánh người bất tỉnh rồi bỏ chạy, chúng nó sẽ bị thiên lôi đánh chết." Phố Miếu ở Cửu Long nhộn nhịp xe cộ, biển hiệu mọc lên san sát, cửa hàng âm thanh làm sống dậy những ngày tháng huy hoàng của Beyond*, âm nhạc xuyên qua con phố sầm uất nhất Hương Giang này, các quầy hàng bán đồ lặt vặt và đồ ăn nhẹ nối tiếp nhau. (*tên một ban nhạc rock của Hồng Kông thập niên 80. Cre: wikipedia) Năm giờ chiều, tới gần giờ tan tầm của người dân thành phố Hương Giang, là thời điểm hoạt động kinh doanh nhộn nhịp nhất. Một số chủ quán lại không quan tâm đến việc kinh doanh của mình, đang tụ tập lại một chỗ, lo lắng nhìn cô gái bất tỉnh ở quán nước đường. “Dậy đi, dậy đi!” ông chủ nhà hàng Trương Ký hô lên. Sở Nguyệt Nịnh chậm rãi mở mắt ra, thanh âm ồn ào náo động. Cô nhìn những cái đầu tranh nhau ghé vào phía trên đầu mình, đầu óc trống rỗng trong giây lát. Đây là đâu? Cô nhớ… Anh ta đứng dậy, cúi người."Xin cô giúp tôi tìm kiếm mẹ và em gái, dù họ còn sống hay đã khuất."Tức khắc, tiếng cười đùa ở Phố Miếu bỗng chốc im bặt, bầu không khí trở nên vô cùng trang trọng.Phải biết rằng tiểu thiên vương xuất thân danh gia vọng tộc, trước nay chỉ có người khác khen tặng anh ta, khi nào anh ta phải cúi đầu khom lưng cầu xin?Kỳ Thiên Duệ chìm vào hồi ức, giữa hai hàng lông mày ẩn hiện vẻ đau khổ."Mẹ tôi đã ra đi một năm trước, ngày đó chúng tôi vừa cãi nhau. Bà ấy bảo tôi không được lăn lộn trong giới giải trí nữa, phải quay về học cách tiếp quản công ty gia đình nhưng tôi không muốn."Nhớ lại cảnh tượng ngày hôm đó.Kỳ Thiên Duệ cúi đầu, đôi mắt đỏ hoe, "Tôi cãi nhau ầm ĩ với bà ấy, khi nhìn thấy bà ấy buồn bã ngồi khóc trong phòng nhưng tôi không đến an ủi. Vì tức giận, tôi đi tìm bạn giải khuây, khi trở về đã không thấy bà ấy đâu.""Cha tôi nói, bà ấy cãi nhau với tôi nên giận dỗi bỏ đi, có thể đã đi nước ngoài.""Lúc đầu, tôi cũng không để ở trong lòng, năm ngoái mẹ tôi đi du lịch nước ngoài cũng không ít lần, bình thường chúng tôi một tháng mới gọi điện thoại cho nhau một lần, mãi đến nửa năm sau, tôi vẫn không nhận được điện thoại của mẹ tôi."Một người hàng xóm hỏi: "Có thể bà Kỳ đi đến nơi xa xôi hẻo lánh nên khó liên lạc đó?"Kỳ Thiên Duệ lắc đầu, "Dù cho xa đến đâu, mẹ tôi cũng sẽ không mất liên lạc quá ba tháng. Lúc đó tôi bắt đầu nghi ngờ, cha tôi lại an ủi tôi không cần lo lắng, mẹ tôi rất an toàn, không liên lạc là vì tạm thời không muốn liên lạc.""Cho đến khi... em gái tôi cũng mất tích."Việc hai người thân liên tiếp rời đi mà không để lại bất kỳ lời nhắn nhủ nào khiến Kỳ Thiên Duệ thực sự hoảng hốt."Bất kể cha tôi nói gì, tôi cũng quyết tâm đi tìm họ. Cha tôi hẳn là thấy không thể giấu giếm được nữa, nên đã nói ra sự thật."Kỳ Thiên Duệ thất vọng nhắm mắt lại, "Ông ấy nói, mẹ tôi đã bỏ trốn cùng người khác, em gái tôi cũng đi theo." Sở Nguyệt Nịnh hỏi: "Anh có tin không?""Không tin." Kỳ Thiên Duệ không chút do dự lắc đầu, "Mẹ tôi thực sự yêu cha tôi, từ trước đến nay, bà ấy chưa bao giờ cãi vã với cha tôi, mặc dù gia đình bà ấy giàu có hơn nhưng bà ấy cũng không bao giờ coi thường cha tôi, cũng không nói một câu hạ thấp cha tôi."Chính vì đã nhìn thấy rất nhiều ví dụ về người mẹ yêu thương cha.Nên anh ta không thể chấp nhận việc mẹ mình ngoại tình."Đại sư." Kỳ Thiên Duệ ngước mắt lên, cười khổ hỏi, "Cô có thể xem giúp tôi xem mẹ và em gái tôi hiện đang ở đâu không?"Anh ta đã đi xem rất nhiều thầy bói.Không ai có thể cho anh ta câu trả lời."Tôi cần bát tự của họ." Sở Nguyệt Nịnh vừa dứt lời, Kỳ Thiên Duệ liền lấy tờ giấy đẩy sang.Hai lá số tử vi.Sở Nguyệt Nịnh chỉ liếc nhìn qua, liền lắc đầu: "Cả hai đều là bát tự chết.""Bát tự chết? Là gì?" Kỳ Thiên Duệ nghe không hiểu lắm.Sở Nguyệt Nịnh do dự một chút, vẫn là nói: "Bát tự chết, tức là bát tự không thể dò ra sinh khí, cũng không thể dò ra tương lai, cũng chính là...""Người đã chết."Trái tim Kỳ Thiên Duệ như chìm xuống đáy vực, sắc mặt anh ta trắng bệch, mặc dù đã chuẩn bị tinh thần từ trước, nhưng tâm trạng anh ta vẫn đột ngột chìm xuống.DTVAnh ta miễn cưỡng cười: "Đại... Đại sư, có thể nhìn nhầm không? Tôi đã đi xem đạo trưởng Hoàng Đại Tiên, ông ấy không xem được, ông ấy nói âm dương vận chuyển theo lẽ trời đất, rất khó dò ra sinh tử từ bát tự. Bát tự không dễ dàng gì có thể xem được sinh tử."Kỳ Thiên Duệ còn muốn nói thêm.Xem sinh tử từ bát tự chỉ có những bậc đại sư đức cao vọng trọng mới có thể làm được.Sở Nguyệt Nịnh không nói gì, im lặng để anh ta biện minh.