"Em gái nước đường, tỉnh lại đi." "Ai nha, thật là đáng thương, mấy tên lưu manh khốn kiếp này ra tay không hề nhẹ chút nào." "Đánh người bất tỉnh rồi bỏ chạy, chúng nó sẽ bị thiên lôi đánh chết." Phố Miếu ở Cửu Long nhộn nhịp xe cộ, biển hiệu mọc lên san sát, cửa hàng âm thanh làm sống dậy những ngày tháng huy hoàng của Beyond*, âm nhạc xuyên qua con phố sầm uất nhất Hương Giang này, các quầy hàng bán đồ lặt vặt và đồ ăn nhẹ nối tiếp nhau. (*tên một ban nhạc rock của Hồng Kông thập niên 80. Cre: wikipedia) Năm giờ chiều, tới gần giờ tan tầm của người dân thành phố Hương Giang, là thời điểm hoạt động kinh doanh nhộn nhịp nhất. Một số chủ quán lại không quan tâm đến việc kinh doanh của mình, đang tụ tập lại một chỗ, lo lắng nhìn cô gái bất tỉnh ở quán nước đường. “Dậy đi, dậy đi!” ông chủ nhà hàng Trương Ký hô lên. Sở Nguyệt Nịnh chậm rãi mở mắt ra, thanh âm ồn ào náo động. Cô nhìn những cái đầu tranh nhau ghé vào phía trên đầu mình, đầu óc trống rỗng trong giây lát. Đây là đâu? Cô nhớ…
Chương 632: Chương 632
Xuyên Không Ta Dùng Kĩ Nghệ Bói Toán Thiên Đỉnh Để Kiếm SốngTác giả: Trần Niên Nãi PhaoTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Linh Dị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Xuyên Không"Em gái nước đường, tỉnh lại đi." "Ai nha, thật là đáng thương, mấy tên lưu manh khốn kiếp này ra tay không hề nhẹ chút nào." "Đánh người bất tỉnh rồi bỏ chạy, chúng nó sẽ bị thiên lôi đánh chết." Phố Miếu ở Cửu Long nhộn nhịp xe cộ, biển hiệu mọc lên san sát, cửa hàng âm thanh làm sống dậy những ngày tháng huy hoàng của Beyond*, âm nhạc xuyên qua con phố sầm uất nhất Hương Giang này, các quầy hàng bán đồ lặt vặt và đồ ăn nhẹ nối tiếp nhau. (*tên một ban nhạc rock của Hồng Kông thập niên 80. Cre: wikipedia) Năm giờ chiều, tới gần giờ tan tầm của người dân thành phố Hương Giang, là thời điểm hoạt động kinh doanh nhộn nhịp nhất. Một số chủ quán lại không quan tâm đến việc kinh doanh của mình, đang tụ tập lại một chỗ, lo lắng nhìn cô gái bất tỉnh ở quán nước đường. “Dậy đi, dậy đi!” ông chủ nhà hàng Trương Ký hô lên. Sở Nguyệt Nịnh chậm rãi mở mắt ra, thanh âm ồn ào náo động. Cô nhìn những cái đầu tranh nhau ghé vào phía trên đầu mình, đầu óc trống rỗng trong giây lát. Đây là đâu? Cô nhớ… Không lâu sau, tiếng đập cửa vang lên trong phòng thẩm vấn.Cam Nhất Tổ cầm một tập tài liệu vào, nói nhỏ: "Đã điều tra được."Chu Phong Húc mở tập tài liệu, lấy ra tài liệu xem xong mới ngẩng đầu lên."Anh bên ngoài thiếu nợ không ít tiền cờ b.ạ.c sao?"Trần Thiên Phong giật mình, "Giới trẻ mà, ra ngoài xã hội giao lưu ít nhiều sẽ thiếu chút ít thôi.""Có người chứng kiến cung cấp lời khai, sáng sớm 7 giờ có người nhìn thấy anh đến chung cư của Trần Thiên Phong, đối với điểm này anh có giải thích gì không?"Trần Thiên Phong lại xoa xoa cái mũi, ánh mắt lúng túng nhìn trái nhìn phải: "Đúng vậy, tôi đến chung cư của chú tôi. Sao vậy? Bây giờ các anh muốn nói tôi là hung thủ à?"Chu Phong Húc nghe vậy liền đặt báo cáo xuống, nói giọng nhẹ nhàng: "Trần tiên sinh, hy vọng anh biết rằng sở cảnh sát làm việc theo luật pháp, nói dối là vô dụng.""Anh có động cơ g.i.ế.c Trần Quốc Uyên rất rõ ràng, bên ngoài thiếu nợ cờ bạc, không có khả năng trả lại. Anh không còn cách nào khác nên đi tìm Trần Quốc Uyên đòi tiền, ông ấy không chịu cho anh, nên anh đã g.i.ế.c ông ấy."Bùm một tiếng.Trần Thiên Phong trán đổ đầy mồ hôi, hai tay đ.ấ.m vào bàn vì tức giận."Không phải! Tôi không g.i.ế.c người! Các anh toàn bắt sai người à? Không có bất kỳ bằng chứng nào mà đã vu oan cho tôi?"Lúc này.Từ góc phòng truyền đến một tiếng cười khẽ.Trần Thiên Phong nhìn qua, càng thêm phẫn nộ: "Cô cười cái gì? Oan uổng tôi rất thú vị à?" Sở Nguyệt Nịnh cười nói: "Đúng vậy, anh không hề g.i.ế.c người, anh chỉ là giúp che giấu hiện trường phạm tội thôi." "Hung thủ thực sự, là mẹ anh."Vì Cam Nhất Tổ đẩy cửa ra, nên có không ít thành viên khác của tổ trọng án vây quanh xem.Họ chen lấn đến gần nhau, ngồi xổm ở cửa phía trên nghe, đều tò mò về tân binh của tổ D rốt cuộc là người như thế nào.Vừa đến, họ đã nghe thấy câu nói cuối cùng."Lạy trời, lần *****ên thấy bói phá án à.""Hung thủ không phải con trai, mà là mẹ ư?""Vừa rồi tôi nhìn thấy bà lão kia, là bà ta thật à, sức lực to lớn quá.""Tiềm lực của người nổi nóng là vô cùng, đừng nói đối phương là ông già sức yếu, cho dù là đầu trâu, cũng có thể đ.â.m c.h.ế.t trong một giây."Trần Thiên Phong sắc mặt cứng đờ, trên trán bắt đầu nổi lên những hạt mồ hôi to như hạt đậu, hắn ta xoa xoa mũi, tức giận nói: "Mẹ tôi g.i.ế.c người à, madam nói bậy bạ sẽ c.h.ế.t người đấy, bảo mẹ tôi g.i.ế.c người? Madam có bằng chứng gì!"Sở Nguyệt Nịnh cũng không nóng giận, thong thả nhìn lướt qua tài liệu trên bàn.Trên tài liệu ghi lại ngày sinh của Trần Thiên Phong.Mặc dù không có giờ sinh chính xác, nhưng kết hợp với tướng mạo, đã có thể xem được rất nhiều thứ.Cô nhớ lại t.h.i t.h.ể trong căn hộ, "Mọi người đều nói thầy Trần độc thân, cả đời chưa lập gia đình. Nhưng tôi xem tướng mạo của ông ấy, rõ ràng có mối tình đào hoa, dù không duy trì liên tục một hai năm, nhưng hàng năm vẫn có quan hệ.""Người kia, là mẹ anh, Lưu Bội."Trần Thiên Phong mím môi, còn muốn phản bác. Lời nói còn chưa kịp nói ra, đã bị Sở Nguyệt Nịnh tiếp theo đè ép xuống bằng câu nói."Trán anh hẹp hòi và không thân với cha, cha là người bốn biển là nhà, hàng năm anh không cảm nhận được tình thương của cha. Tuy nhiên, dù trong tình huống này, mẹ anh vẫn không ly hôn với cha, vì bà không muốn anh có một gia đình không trọn vẹn, sợ ảnh hưởng đến quan niệm giá trị nhân sinh của anh.""Nhưng không ngờ, việc bà không ly hôn lại là nguyên nhân khiến tính cách anh cố chấp. Từ nhỏ đến lớn, anh đã chứng kiến bà thay đổi không ít bạn trai.""Bát tự của anh có chứa tam hình, cả đời sẽ đầy sóng gió, bước vào xã hội quá sớm đã vướng vào không ít chuyện nhơ bẩn. Vài năm trước vận may của anh tốt, không phải lo lắng về cơm áo gạo tiền. Nhưng anh lại ham chơi bời, dưới sự dẫn dắt của đám bạn xấu, anh đã nhiễm ma túy."
Không lâu sau, tiếng đập cửa vang lên trong phòng thẩm vấn.
Cam Nhất Tổ cầm một tập tài liệu vào, nói nhỏ: "Đã điều tra được."
Chu Phong Húc mở tập tài liệu, lấy ra tài liệu xem xong mới ngẩng đầu lên.
"Anh bên ngoài thiếu nợ không ít tiền cờ b.ạ.c sao?"
Trần Thiên Phong giật mình, "Giới trẻ mà, ra ngoài xã hội giao lưu ít nhiều sẽ thiếu chút ít thôi."
"Có người chứng kiến cung cấp lời khai, sáng sớm 7 giờ có người nhìn thấy anh đến chung cư của Trần Thiên Phong, đối với điểm này anh có giải thích gì không?"
Trần Thiên Phong lại xoa xoa cái mũi, ánh mắt lúng túng nhìn trái nhìn phải: "Đúng vậy, tôi đến chung cư của chú tôi. Sao vậy? Bây giờ các anh muốn nói tôi là hung thủ à?"
Chu Phong Húc nghe vậy liền đặt báo cáo xuống, nói giọng nhẹ nhàng: "Trần tiên sinh, hy vọng anh biết rằng sở cảnh sát làm việc theo luật pháp, nói dối là vô dụng."
"Anh có động cơ g.i.ế.c Trần Quốc Uyên rất rõ ràng, bên ngoài thiếu nợ cờ bạc, không có khả năng trả lại. Anh không còn cách nào khác nên đi tìm Trần Quốc Uyên đòi tiền, ông ấy không chịu cho anh, nên anh đã g.i.ế.c ông ấy."
Bùm một tiếng.
Trần Thiên Phong trán đổ đầy mồ hôi, hai tay đ.ấ.m vào bàn vì tức giận.
"Không phải! Tôi không g.i.ế.c người! Các anh toàn bắt sai người à? Không có bất kỳ bằng chứng nào mà đã vu oan cho tôi?"
Lúc này.
Từ góc phòng truyền đến một tiếng cười khẽ.
Trần Thiên Phong nhìn qua, càng thêm phẫn nộ: "Cô cười cái gì? Oan uổng tôi rất thú vị à?"
Sở Nguyệt Nịnh cười nói: "Đúng vậy, anh không hề g.i.ế.c người, anh chỉ là giúp che giấu hiện trường phạm tội thôi."
"Hung thủ thực sự, là mẹ anh."
Vì Cam Nhất Tổ đẩy cửa ra, nên có không ít thành viên khác của tổ trọng án vây quanh xem.
Họ chen lấn đến gần nhau, ngồi xổm ở cửa phía trên nghe, đều tò mò về tân binh của tổ D rốt cuộc là người như thế nào.
Vừa đến, họ đã nghe thấy câu nói cuối cùng.
"Lạy trời, lần *****ên thấy bói phá án à."
"Hung thủ không phải con trai, mà là mẹ ư?"
"Vừa rồi tôi nhìn thấy bà lão kia, là bà ta thật à, sức lực to lớn quá."
"Tiềm lực của người nổi nóng là vô cùng, đừng nói đối phương là ông già sức yếu, cho dù là đầu trâu, cũng có thể đ.â.m c.h.ế.t trong một giây."
Trần Thiên Phong sắc mặt cứng đờ, trên trán bắt đầu nổi lên những hạt mồ hôi to như hạt đậu, hắn ta xoa xoa mũi, tức giận nói: "Mẹ tôi g.i.ế.c người à, madam nói bậy bạ sẽ c.h.ế.t người đấy, bảo mẹ tôi g.i.ế.c người? Madam có bằng chứng gì!"
Sở Nguyệt Nịnh cũng không nóng giận, thong thả nhìn lướt qua tài liệu trên bàn.
Trên tài liệu ghi lại ngày sinh của Trần Thiên Phong.
Mặc dù không có giờ sinh chính xác, nhưng kết hợp với tướng mạo, đã có thể xem được rất nhiều thứ.
Cô nhớ lại t.h.i t.h.ể trong căn hộ, "Mọi người đều nói thầy Trần độc thân, cả đời chưa lập gia đình. Nhưng tôi xem tướng mạo của ông ấy, rõ ràng có mối tình đào hoa, dù không duy trì liên tục một hai năm, nhưng hàng năm vẫn có quan hệ."
"Người kia, là mẹ anh, Lưu Bội."
Trần Thiên Phong mím môi, còn muốn phản bác. Lời nói còn chưa kịp nói ra, đã bị Sở Nguyệt Nịnh tiếp theo đè ép xuống bằng câu nói.
"Trán anh hẹp hòi và không thân với cha, cha là người bốn biển là nhà, hàng năm anh không cảm nhận được tình thương của cha. Tuy nhiên, dù trong tình huống này, mẹ anh vẫn không ly hôn với cha, vì bà không muốn anh có một gia đình không trọn vẹn, sợ ảnh hưởng đến quan niệm giá trị nhân sinh của anh."
"Nhưng không ngờ, việc bà không ly hôn lại là nguyên nhân khiến tính cách anh cố chấp. Từ nhỏ đến lớn, anh đã chứng kiến bà thay đổi không ít bạn trai."
"Bát tự của anh có chứa tam hình, cả đời sẽ đầy sóng gió, bước vào xã hội quá sớm đã vướng vào không ít chuyện nhơ bẩn. Vài năm trước vận may của anh tốt, không phải lo lắng về cơm áo gạo tiền. Nhưng anh lại ham chơi bời, dưới sự dẫn dắt của đám bạn xấu, anh đã nhiễm ma túy."
Xuyên Không Ta Dùng Kĩ Nghệ Bói Toán Thiên Đỉnh Để Kiếm SốngTác giả: Trần Niên Nãi PhaoTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Linh Dị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Xuyên Không"Em gái nước đường, tỉnh lại đi." "Ai nha, thật là đáng thương, mấy tên lưu manh khốn kiếp này ra tay không hề nhẹ chút nào." "Đánh người bất tỉnh rồi bỏ chạy, chúng nó sẽ bị thiên lôi đánh chết." Phố Miếu ở Cửu Long nhộn nhịp xe cộ, biển hiệu mọc lên san sát, cửa hàng âm thanh làm sống dậy những ngày tháng huy hoàng của Beyond*, âm nhạc xuyên qua con phố sầm uất nhất Hương Giang này, các quầy hàng bán đồ lặt vặt và đồ ăn nhẹ nối tiếp nhau. (*tên một ban nhạc rock của Hồng Kông thập niên 80. Cre: wikipedia) Năm giờ chiều, tới gần giờ tan tầm của người dân thành phố Hương Giang, là thời điểm hoạt động kinh doanh nhộn nhịp nhất. Một số chủ quán lại không quan tâm đến việc kinh doanh của mình, đang tụ tập lại một chỗ, lo lắng nhìn cô gái bất tỉnh ở quán nước đường. “Dậy đi, dậy đi!” ông chủ nhà hàng Trương Ký hô lên. Sở Nguyệt Nịnh chậm rãi mở mắt ra, thanh âm ồn ào náo động. Cô nhìn những cái đầu tranh nhau ghé vào phía trên đầu mình, đầu óc trống rỗng trong giây lát. Đây là đâu? Cô nhớ… Không lâu sau, tiếng đập cửa vang lên trong phòng thẩm vấn.Cam Nhất Tổ cầm một tập tài liệu vào, nói nhỏ: "Đã điều tra được."Chu Phong Húc mở tập tài liệu, lấy ra tài liệu xem xong mới ngẩng đầu lên."Anh bên ngoài thiếu nợ không ít tiền cờ b.ạ.c sao?"Trần Thiên Phong giật mình, "Giới trẻ mà, ra ngoài xã hội giao lưu ít nhiều sẽ thiếu chút ít thôi.""Có người chứng kiến cung cấp lời khai, sáng sớm 7 giờ có người nhìn thấy anh đến chung cư của Trần Thiên Phong, đối với điểm này anh có giải thích gì không?"Trần Thiên Phong lại xoa xoa cái mũi, ánh mắt lúng túng nhìn trái nhìn phải: "Đúng vậy, tôi đến chung cư của chú tôi. Sao vậy? Bây giờ các anh muốn nói tôi là hung thủ à?"Chu Phong Húc nghe vậy liền đặt báo cáo xuống, nói giọng nhẹ nhàng: "Trần tiên sinh, hy vọng anh biết rằng sở cảnh sát làm việc theo luật pháp, nói dối là vô dụng.""Anh có động cơ g.i.ế.c Trần Quốc Uyên rất rõ ràng, bên ngoài thiếu nợ cờ bạc, không có khả năng trả lại. Anh không còn cách nào khác nên đi tìm Trần Quốc Uyên đòi tiền, ông ấy không chịu cho anh, nên anh đã g.i.ế.c ông ấy."Bùm một tiếng.Trần Thiên Phong trán đổ đầy mồ hôi, hai tay đ.ấ.m vào bàn vì tức giận."Không phải! Tôi không g.i.ế.c người! Các anh toàn bắt sai người à? Không có bất kỳ bằng chứng nào mà đã vu oan cho tôi?"Lúc này.Từ góc phòng truyền đến một tiếng cười khẽ.Trần Thiên Phong nhìn qua, càng thêm phẫn nộ: "Cô cười cái gì? Oan uổng tôi rất thú vị à?" Sở Nguyệt Nịnh cười nói: "Đúng vậy, anh không hề g.i.ế.c người, anh chỉ là giúp che giấu hiện trường phạm tội thôi." "Hung thủ thực sự, là mẹ anh."Vì Cam Nhất Tổ đẩy cửa ra, nên có không ít thành viên khác của tổ trọng án vây quanh xem.Họ chen lấn đến gần nhau, ngồi xổm ở cửa phía trên nghe, đều tò mò về tân binh của tổ D rốt cuộc là người như thế nào.Vừa đến, họ đã nghe thấy câu nói cuối cùng."Lạy trời, lần *****ên thấy bói phá án à.""Hung thủ không phải con trai, mà là mẹ ư?""Vừa rồi tôi nhìn thấy bà lão kia, là bà ta thật à, sức lực to lớn quá.""Tiềm lực của người nổi nóng là vô cùng, đừng nói đối phương là ông già sức yếu, cho dù là đầu trâu, cũng có thể đ.â.m c.h.ế.t trong một giây."Trần Thiên Phong sắc mặt cứng đờ, trên trán bắt đầu nổi lên những hạt mồ hôi to như hạt đậu, hắn ta xoa xoa mũi, tức giận nói: "Mẹ tôi g.i.ế.c người à, madam nói bậy bạ sẽ c.h.ế.t người đấy, bảo mẹ tôi g.i.ế.c người? Madam có bằng chứng gì!"Sở Nguyệt Nịnh cũng không nóng giận, thong thả nhìn lướt qua tài liệu trên bàn.Trên tài liệu ghi lại ngày sinh của Trần Thiên Phong.Mặc dù không có giờ sinh chính xác, nhưng kết hợp với tướng mạo, đã có thể xem được rất nhiều thứ.Cô nhớ lại t.h.i t.h.ể trong căn hộ, "Mọi người đều nói thầy Trần độc thân, cả đời chưa lập gia đình. Nhưng tôi xem tướng mạo của ông ấy, rõ ràng có mối tình đào hoa, dù không duy trì liên tục một hai năm, nhưng hàng năm vẫn có quan hệ.""Người kia, là mẹ anh, Lưu Bội."Trần Thiên Phong mím môi, còn muốn phản bác. Lời nói còn chưa kịp nói ra, đã bị Sở Nguyệt Nịnh tiếp theo đè ép xuống bằng câu nói."Trán anh hẹp hòi và không thân với cha, cha là người bốn biển là nhà, hàng năm anh không cảm nhận được tình thương của cha. Tuy nhiên, dù trong tình huống này, mẹ anh vẫn không ly hôn với cha, vì bà không muốn anh có một gia đình không trọn vẹn, sợ ảnh hưởng đến quan niệm giá trị nhân sinh của anh.""Nhưng không ngờ, việc bà không ly hôn lại là nguyên nhân khiến tính cách anh cố chấp. Từ nhỏ đến lớn, anh đã chứng kiến bà thay đổi không ít bạn trai.""Bát tự của anh có chứa tam hình, cả đời sẽ đầy sóng gió, bước vào xã hội quá sớm đã vướng vào không ít chuyện nhơ bẩn. Vài năm trước vận may của anh tốt, không phải lo lắng về cơm áo gạo tiền. Nhưng anh lại ham chơi bời, dưới sự dẫn dắt của đám bạn xấu, anh đã nhiễm ma túy."