"Em gái nước đường, tỉnh lại đi." "Ai nha, thật là đáng thương, mấy tên lưu manh khốn kiếp này ra tay không hề nhẹ chút nào." "Đánh người bất tỉnh rồi bỏ chạy, chúng nó sẽ bị thiên lôi đánh chết." Phố Miếu ở Cửu Long nhộn nhịp xe cộ, biển hiệu mọc lên san sát, cửa hàng âm thanh làm sống dậy những ngày tháng huy hoàng của Beyond*, âm nhạc xuyên qua con phố sầm uất nhất Hương Giang này, các quầy hàng bán đồ lặt vặt và đồ ăn nhẹ nối tiếp nhau. (*tên một ban nhạc rock của Hồng Kông thập niên 80. Cre: wikipedia) Năm giờ chiều, tới gần giờ tan tầm của người dân thành phố Hương Giang, là thời điểm hoạt động kinh doanh nhộn nhịp nhất. Một số chủ quán lại không quan tâm đến việc kinh doanh của mình, đang tụ tập lại một chỗ, lo lắng nhìn cô gái bất tỉnh ở quán nước đường. “Dậy đi, dậy đi!” ông chủ nhà hàng Trương Ký hô lên. Sở Nguyệt Nịnh chậm rãi mở mắt ra, thanh âm ồn ào náo động. Cô nhìn những cái đầu tranh nhau ghé vào phía trên đầu mình, đầu óc trống rỗng trong giây lát. Đây là đâu? Cô nhớ…
Chương 633: Chương 633
Xuyên Không Ta Dùng Kĩ Nghệ Bói Toán Thiên Đỉnh Để Kiếm SốngTác giả: Trần Niên Nãi PhaoTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Linh Dị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Xuyên Không"Em gái nước đường, tỉnh lại đi." "Ai nha, thật là đáng thương, mấy tên lưu manh khốn kiếp này ra tay không hề nhẹ chút nào." "Đánh người bất tỉnh rồi bỏ chạy, chúng nó sẽ bị thiên lôi đánh chết." Phố Miếu ở Cửu Long nhộn nhịp xe cộ, biển hiệu mọc lên san sát, cửa hàng âm thanh làm sống dậy những ngày tháng huy hoàng của Beyond*, âm nhạc xuyên qua con phố sầm uất nhất Hương Giang này, các quầy hàng bán đồ lặt vặt và đồ ăn nhẹ nối tiếp nhau. (*tên một ban nhạc rock của Hồng Kông thập niên 80. Cre: wikipedia) Năm giờ chiều, tới gần giờ tan tầm của người dân thành phố Hương Giang, là thời điểm hoạt động kinh doanh nhộn nhịp nhất. Một số chủ quán lại không quan tâm đến việc kinh doanh của mình, đang tụ tập lại một chỗ, lo lắng nhìn cô gái bất tỉnh ở quán nước đường. “Dậy đi, dậy đi!” ông chủ nhà hàng Trương Ký hô lên. Sở Nguyệt Nịnh chậm rãi mở mắt ra, thanh âm ồn ào náo động. Cô nhìn những cái đầu tranh nhau ghé vào phía trên đầu mình, đầu óc trống rỗng trong giây lát. Đây là đâu? Cô nhớ… Sở Nguyệt Nịnh giơ tay, chỉ vào mũi hắn ta, "Thường xuyên sụt sịt mũi là dấu hiệu nghiện ma túy?""Sau khi nghiện ma túy, anh đã bán đồ đạc trong nhà lấy tiền mặt để mua ma túy, đồ đạc trong nhà bán hết rồi thì đi vay nợ. Lãi mẹ đẻ lãi con, anh nhanh chóng không thể trả nổi số tiền này.""Vì thiếu tiền mua ma túy, nhà anh còn bị bôi sơn đỏ, thậm chí áo khoác cũng dính đầy."Sở Nguyệt Nịnh dứt lời.Trần Thiên Phong vội cúi đầu nhìn quần áo, phát hiện không có vết sơn hồng, bèn cau mày tức giận ngẩng đầu lên, vừa lúc đối diện với nụ cười của Sở Nguyệt Nịnh.Sở Nguyệt Nịnh khẽ cười: "Tôi chỉ đùa anh thôi."Trần Thiên Phong cau mặt, một lúc sau mới mỉm cười: "Madam, cô phá án hay xem tướng vậy? Lần *****ên tôi gặp cảnh sát như cô, không bịa chuyện thì không chịu được.""Có bịa chuyện hay không, anh tự biết trong lòng mà?"Sở Nguyệt Nịnh tiếp tục bấm đốt ngón tay."Vì nghiện ma túy, anh thiếu không ít nợ, mẹ anh cũng lo lắng sợ hãi vì bị cho vay nặng lãi đòi nợ, quan trọng nhất là bà ấy không muốn nhìn anh chết.""Vì vậy, bà ấy hẹn anh đến chung cư cùng Trần Quốc Uyên để nói chuyện. Ai ngờ anh chưa đến nơi, hai người họ đã cãi nhau trước, thầy Trần không đồng ý lại vì nợ nần của anh mà cho rằng anh không cai nghiện ma túy, chỉ biết càng ngày càng vay nợ, là một cái hố không đáy.""Cãi nhau đến nóng giận, Lưu Bội tát Trần Quốc Uyên một cái, móng tay cào xước mặt Trần Quốc Uyên, còn tuyên bố muốn chia tay. Dù vậy, Trần Quốc Uyên cũng không đồng ý, còn nói sau này sẽ không để lại tài sản cho anh.""Tính cách của Trần Quốc Uyên thực sự rất kỳ quặc và xảo quyệt. Mẹ anh chịu đựng nhiều năm như vậy, chính là mong muốn ông ta không có người nối nghiệp, sẽ để lại tài sản cho anh. Khi nghe nói không có tài sản, bà ấy liền nóng giận, liền từ phòng bếp cầm d.a.o gọt hoa quả đ.â.m Trần Quốc Uyên 11 nhát.""Chờ đến khi anh đến, mọi chuyện đã muộn." "Ban đầu anh định bỏ trốn, nhưng sau khi bình tĩnh lại, anh cũng có chút hối hận. Nghĩ rằng mẹ đều vì anh mà mới có thể g.i.ế.c người, bà ấy đã dành cả đời cho anh, đương nhiên anh không thể để bà ấy vào tù.""Vì vậy." "Anh quay lại hiện trường gây án, giúp đỡ xóa đi những dấu vết của mẹ anh đã từng tồn tại, anh còn lấy đi tủ giày, nhưng lại quên lau bụi bẩn. Ở góc trái dưới cùng của tủ giày, có một đôi giày cao gót nữ có dấu ấn."Sở Nguyệt Nịnh sau cùng cũng mời Chu Phong Húc đến xem xét hiện trường.Nói xong lời cuối cùng.Sở Nguyệt Nịnh lại khẽ khàng hắt hơi, "Chuyện đã xong, anh liền về nhà trọ. Cũng dẫn đến việc đến cơn nghiện nhưng căn bản không có thời gian đi mua ma túy."Nói một hơi dài.Trần Thiên Phong không ngừng xoa mũi, lòng bàn tay dần dần ra mồ hôi.Vì hắn ta biết rõ, những gì Sở Nguyệt Nịnh nói đều là sự thật.Khi hắn ta đến hiện trường, chú đã ngã gục trong vũng máu, không còn tri giác, mẹ hắn ta cầm d.a.o hoảng loạn, đầu óc hắn ta rối bời, chỉ trong chốc lát, hắn ta đã quyết định giả vờ như bị cướp.Ai cũng biết chú đã về hưu và có tiền, kẻ cướp nhìn thấy tiền sẽ nổi m.á.u tham và đột nhập vào nhà, điều đó chẳng phải là điều bình thường sao?Hắn ta giúp mẹ dọn dẹp hiện trường trước khi rời khỏi chung cư, lau chùi những dấu vết của mẹ như giày dép và quần áo. May mắn là mẹ hắn ta không thường đến đây, và khi đến cũng không ở lại lâu, nên việc dọn dẹp cũng không tốn nhiều công sức.Tuy nhiên, hắn ta không ngờ rằng mình đã mắc sai lầm.Càng ngày càng nghiện ngập, đầu óc Trần Thiên Phong trở nên mơ hồ, hắn ta không ngừng lau mồ hôi trên trán.Sở Nguyệt Nịnh đặt hai tay lên bàn và nói: "Việc giả mạo bằng chứng và lừa dối cảnh sát phá án là một tội ác nghiêm trọng. Thay vì vậy, tốt hơn là anh nên tự thú, như vậy có thể được giảm nhẹ hình phạt khi ra tòa."
Sở Nguyệt Nịnh giơ tay, chỉ vào mũi hắn ta, "Thường xuyên sụt sịt mũi là dấu hiệu nghiện ma túy?"
"Sau khi nghiện ma túy, anh đã bán đồ đạc trong nhà lấy tiền mặt để mua ma túy, đồ đạc trong nhà bán hết rồi thì đi vay nợ. Lãi mẹ đẻ lãi con, anh nhanh chóng không thể trả nổi số tiền này."
"Vì thiếu tiền mua ma túy, nhà anh còn bị bôi sơn đỏ, thậm chí áo khoác cũng dính đầy."
Sở Nguyệt Nịnh dứt lời.
Trần Thiên Phong vội cúi đầu nhìn quần áo, phát hiện không có vết sơn hồng, bèn cau mày tức giận ngẩng đầu lên, vừa lúc đối diện với nụ cười của Sở Nguyệt Nịnh.
Sở Nguyệt Nịnh khẽ cười: "Tôi chỉ đùa anh thôi."
Trần Thiên Phong cau mặt, một lúc sau mới mỉm cười: "Madam, cô phá án hay xem tướng vậy? Lần *****ên tôi gặp cảnh sát như cô, không bịa chuyện thì không chịu được."
"Có bịa chuyện hay không, anh tự biết trong lòng mà?"
Sở Nguyệt Nịnh tiếp tục bấm đốt ngón tay.
"Vì nghiện ma túy, anh thiếu không ít nợ, mẹ anh cũng lo lắng sợ hãi vì bị cho vay nặng lãi đòi nợ, quan trọng nhất là bà ấy không muốn nhìn anh chết."
"Vì vậy, bà ấy hẹn anh đến chung cư cùng Trần Quốc Uyên để nói chuyện. Ai ngờ anh chưa đến nơi, hai người họ đã cãi nhau trước, thầy Trần không đồng ý lại vì nợ nần của anh mà cho rằng anh không cai nghiện ma túy, chỉ biết càng ngày càng vay nợ, là một cái hố không đáy."
"Cãi nhau đến nóng giận, Lưu Bội tát Trần Quốc Uyên một cái, móng tay cào xước mặt Trần Quốc Uyên, còn tuyên bố muốn chia tay. Dù vậy, Trần Quốc Uyên cũng không đồng ý, còn nói sau này sẽ không để lại tài sản cho anh."
"Tính cách của Trần Quốc Uyên thực sự rất kỳ quặc và xảo quyệt. Mẹ anh chịu đựng nhiều năm như vậy, chính là mong muốn ông ta không có người nối nghiệp, sẽ để lại tài sản cho anh. Khi nghe nói không có tài sản, bà ấy liền nóng giận, liền từ phòng bếp cầm d.a.o gọt hoa quả đ.â.m Trần Quốc Uyên 11 nhát."
"Chờ đến khi anh đến, mọi chuyện đã muộn."
"Ban đầu anh định bỏ trốn, nhưng sau khi bình tĩnh lại, anh cũng có chút hối hận. Nghĩ rằng mẹ đều vì anh mà mới có thể g.i.ế.c người, bà ấy đã dành cả đời cho anh, đương nhiên anh không thể để bà ấy vào tù."
"Vì vậy."
"Anh quay lại hiện trường gây án, giúp đỡ xóa đi những dấu vết của mẹ anh đã từng tồn tại, anh còn lấy đi tủ giày, nhưng lại quên lau bụi bẩn. Ở góc trái dưới cùng của tủ giày, có một đôi giày cao gót nữ có dấu ấn."
Sở Nguyệt Nịnh sau cùng cũng mời Chu Phong Húc đến xem xét hiện trường.
Nói xong lời cuối cùng.
Sở Nguyệt Nịnh lại khẽ khàng hắt hơi, "Chuyện đã xong, anh liền về nhà trọ. Cũng dẫn đến việc đến cơn nghiện nhưng căn bản không có thời gian đi mua ma túy."
Nói một hơi dài.
Trần Thiên Phong không ngừng xoa mũi, lòng bàn tay dần dần ra mồ hôi.
Vì hắn ta biết rõ, những gì Sở Nguyệt Nịnh nói đều là sự thật.
Khi hắn ta đến hiện trường, chú đã ngã gục trong vũng máu, không còn tri giác, mẹ hắn ta cầm d.a.o hoảng loạn, đầu óc hắn ta rối bời, chỉ trong chốc lát, hắn ta đã quyết định giả vờ như bị cướp.
Ai cũng biết chú đã về hưu và có tiền, kẻ cướp nhìn thấy tiền sẽ nổi m.á.u tham và đột nhập vào nhà, điều đó chẳng phải là điều bình thường sao?
Hắn ta giúp mẹ dọn dẹp hiện trường trước khi rời khỏi chung cư, lau chùi những dấu vết của mẹ như giày dép và quần áo. May mắn là mẹ hắn ta không thường đến đây, và khi đến cũng không ở lại lâu, nên việc dọn dẹp cũng không tốn nhiều công sức.
Tuy nhiên, hắn ta không ngờ rằng mình đã mắc sai lầm.
Càng ngày càng nghiện ngập, đầu óc Trần Thiên Phong trở nên mơ hồ, hắn ta không ngừng lau mồ hôi trên trán.
Sở Nguyệt Nịnh đặt hai tay lên bàn và nói: "Việc giả mạo bằng chứng và lừa dối cảnh sát phá án là một tội ác nghiêm trọng. Thay vì vậy, tốt hơn là anh nên tự thú, như vậy có thể được giảm nhẹ hình phạt khi ra tòa."
Xuyên Không Ta Dùng Kĩ Nghệ Bói Toán Thiên Đỉnh Để Kiếm SốngTác giả: Trần Niên Nãi PhaoTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Linh Dị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Xuyên Không"Em gái nước đường, tỉnh lại đi." "Ai nha, thật là đáng thương, mấy tên lưu manh khốn kiếp này ra tay không hề nhẹ chút nào." "Đánh người bất tỉnh rồi bỏ chạy, chúng nó sẽ bị thiên lôi đánh chết." Phố Miếu ở Cửu Long nhộn nhịp xe cộ, biển hiệu mọc lên san sát, cửa hàng âm thanh làm sống dậy những ngày tháng huy hoàng của Beyond*, âm nhạc xuyên qua con phố sầm uất nhất Hương Giang này, các quầy hàng bán đồ lặt vặt và đồ ăn nhẹ nối tiếp nhau. (*tên một ban nhạc rock của Hồng Kông thập niên 80. Cre: wikipedia) Năm giờ chiều, tới gần giờ tan tầm của người dân thành phố Hương Giang, là thời điểm hoạt động kinh doanh nhộn nhịp nhất. Một số chủ quán lại không quan tâm đến việc kinh doanh của mình, đang tụ tập lại một chỗ, lo lắng nhìn cô gái bất tỉnh ở quán nước đường. “Dậy đi, dậy đi!” ông chủ nhà hàng Trương Ký hô lên. Sở Nguyệt Nịnh chậm rãi mở mắt ra, thanh âm ồn ào náo động. Cô nhìn những cái đầu tranh nhau ghé vào phía trên đầu mình, đầu óc trống rỗng trong giây lát. Đây là đâu? Cô nhớ… Sở Nguyệt Nịnh giơ tay, chỉ vào mũi hắn ta, "Thường xuyên sụt sịt mũi là dấu hiệu nghiện ma túy?""Sau khi nghiện ma túy, anh đã bán đồ đạc trong nhà lấy tiền mặt để mua ma túy, đồ đạc trong nhà bán hết rồi thì đi vay nợ. Lãi mẹ đẻ lãi con, anh nhanh chóng không thể trả nổi số tiền này.""Vì thiếu tiền mua ma túy, nhà anh còn bị bôi sơn đỏ, thậm chí áo khoác cũng dính đầy."Sở Nguyệt Nịnh dứt lời.Trần Thiên Phong vội cúi đầu nhìn quần áo, phát hiện không có vết sơn hồng, bèn cau mày tức giận ngẩng đầu lên, vừa lúc đối diện với nụ cười của Sở Nguyệt Nịnh.Sở Nguyệt Nịnh khẽ cười: "Tôi chỉ đùa anh thôi."Trần Thiên Phong cau mặt, một lúc sau mới mỉm cười: "Madam, cô phá án hay xem tướng vậy? Lần *****ên tôi gặp cảnh sát như cô, không bịa chuyện thì không chịu được.""Có bịa chuyện hay không, anh tự biết trong lòng mà?"Sở Nguyệt Nịnh tiếp tục bấm đốt ngón tay."Vì nghiện ma túy, anh thiếu không ít nợ, mẹ anh cũng lo lắng sợ hãi vì bị cho vay nặng lãi đòi nợ, quan trọng nhất là bà ấy không muốn nhìn anh chết.""Vì vậy, bà ấy hẹn anh đến chung cư cùng Trần Quốc Uyên để nói chuyện. Ai ngờ anh chưa đến nơi, hai người họ đã cãi nhau trước, thầy Trần không đồng ý lại vì nợ nần của anh mà cho rằng anh không cai nghiện ma túy, chỉ biết càng ngày càng vay nợ, là một cái hố không đáy.""Cãi nhau đến nóng giận, Lưu Bội tát Trần Quốc Uyên một cái, móng tay cào xước mặt Trần Quốc Uyên, còn tuyên bố muốn chia tay. Dù vậy, Trần Quốc Uyên cũng không đồng ý, còn nói sau này sẽ không để lại tài sản cho anh.""Tính cách của Trần Quốc Uyên thực sự rất kỳ quặc và xảo quyệt. Mẹ anh chịu đựng nhiều năm như vậy, chính là mong muốn ông ta không có người nối nghiệp, sẽ để lại tài sản cho anh. Khi nghe nói không có tài sản, bà ấy liền nóng giận, liền từ phòng bếp cầm d.a.o gọt hoa quả đ.â.m Trần Quốc Uyên 11 nhát.""Chờ đến khi anh đến, mọi chuyện đã muộn." "Ban đầu anh định bỏ trốn, nhưng sau khi bình tĩnh lại, anh cũng có chút hối hận. Nghĩ rằng mẹ đều vì anh mà mới có thể g.i.ế.c người, bà ấy đã dành cả đời cho anh, đương nhiên anh không thể để bà ấy vào tù.""Vì vậy." "Anh quay lại hiện trường gây án, giúp đỡ xóa đi những dấu vết của mẹ anh đã từng tồn tại, anh còn lấy đi tủ giày, nhưng lại quên lau bụi bẩn. Ở góc trái dưới cùng của tủ giày, có một đôi giày cao gót nữ có dấu ấn."Sở Nguyệt Nịnh sau cùng cũng mời Chu Phong Húc đến xem xét hiện trường.Nói xong lời cuối cùng.Sở Nguyệt Nịnh lại khẽ khàng hắt hơi, "Chuyện đã xong, anh liền về nhà trọ. Cũng dẫn đến việc đến cơn nghiện nhưng căn bản không có thời gian đi mua ma túy."Nói một hơi dài.Trần Thiên Phong không ngừng xoa mũi, lòng bàn tay dần dần ra mồ hôi.Vì hắn ta biết rõ, những gì Sở Nguyệt Nịnh nói đều là sự thật.Khi hắn ta đến hiện trường, chú đã ngã gục trong vũng máu, không còn tri giác, mẹ hắn ta cầm d.a.o hoảng loạn, đầu óc hắn ta rối bời, chỉ trong chốc lát, hắn ta đã quyết định giả vờ như bị cướp.Ai cũng biết chú đã về hưu và có tiền, kẻ cướp nhìn thấy tiền sẽ nổi m.á.u tham và đột nhập vào nhà, điều đó chẳng phải là điều bình thường sao?Hắn ta giúp mẹ dọn dẹp hiện trường trước khi rời khỏi chung cư, lau chùi những dấu vết của mẹ như giày dép và quần áo. May mắn là mẹ hắn ta không thường đến đây, và khi đến cũng không ở lại lâu, nên việc dọn dẹp cũng không tốn nhiều công sức.Tuy nhiên, hắn ta không ngờ rằng mình đã mắc sai lầm.Càng ngày càng nghiện ngập, đầu óc Trần Thiên Phong trở nên mơ hồ, hắn ta không ngừng lau mồ hôi trên trán.Sở Nguyệt Nịnh đặt hai tay lên bàn và nói: "Việc giả mạo bằng chứng và lừa dối cảnh sát phá án là một tội ác nghiêm trọng. Thay vì vậy, tốt hơn là anh nên tự thú, như vậy có thể được giảm nhẹ hình phạt khi ra tòa."