"Em gái nước đường, tỉnh lại đi." "Ai nha, thật là đáng thương, mấy tên lưu manh khốn kiếp này ra tay không hề nhẹ chút nào." "Đánh người bất tỉnh rồi bỏ chạy, chúng nó sẽ bị thiên lôi đánh chết." Phố Miếu ở Cửu Long nhộn nhịp xe cộ, biển hiệu mọc lên san sát, cửa hàng âm thanh làm sống dậy những ngày tháng huy hoàng của Beyond*, âm nhạc xuyên qua con phố sầm uất nhất Hương Giang này, các quầy hàng bán đồ lặt vặt và đồ ăn nhẹ nối tiếp nhau. (*tên một ban nhạc rock của Hồng Kông thập niên 80. Cre: wikipedia) Năm giờ chiều, tới gần giờ tan tầm của người dân thành phố Hương Giang, là thời điểm hoạt động kinh doanh nhộn nhịp nhất. Một số chủ quán lại không quan tâm đến việc kinh doanh của mình, đang tụ tập lại một chỗ, lo lắng nhìn cô gái bất tỉnh ở quán nước đường. “Dậy đi, dậy đi!” ông chủ nhà hàng Trương Ký hô lên. Sở Nguyệt Nịnh chậm rãi mở mắt ra, thanh âm ồn ào náo động. Cô nhìn những cái đầu tranh nhau ghé vào phía trên đầu mình, đầu óc trống rỗng trong giây lát. Đây là đâu? Cô nhớ…
Chương 655: Chương 655
Xuyên Không Ta Dùng Kĩ Nghệ Bói Toán Thiên Đỉnh Để Kiếm SốngTác giả: Trần Niên Nãi PhaoTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Linh Dị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Xuyên Không"Em gái nước đường, tỉnh lại đi." "Ai nha, thật là đáng thương, mấy tên lưu manh khốn kiếp này ra tay không hề nhẹ chút nào." "Đánh người bất tỉnh rồi bỏ chạy, chúng nó sẽ bị thiên lôi đánh chết." Phố Miếu ở Cửu Long nhộn nhịp xe cộ, biển hiệu mọc lên san sát, cửa hàng âm thanh làm sống dậy những ngày tháng huy hoàng của Beyond*, âm nhạc xuyên qua con phố sầm uất nhất Hương Giang này, các quầy hàng bán đồ lặt vặt và đồ ăn nhẹ nối tiếp nhau. (*tên một ban nhạc rock của Hồng Kông thập niên 80. Cre: wikipedia) Năm giờ chiều, tới gần giờ tan tầm của người dân thành phố Hương Giang, là thời điểm hoạt động kinh doanh nhộn nhịp nhất. Một số chủ quán lại không quan tâm đến việc kinh doanh của mình, đang tụ tập lại một chỗ, lo lắng nhìn cô gái bất tỉnh ở quán nước đường. “Dậy đi, dậy đi!” ông chủ nhà hàng Trương Ký hô lên. Sở Nguyệt Nịnh chậm rãi mở mắt ra, thanh âm ồn ào náo động. Cô nhìn những cái đầu tranh nhau ghé vào phía trên đầu mình, đầu óc trống rỗng trong giây lát. Đây là đâu? Cô nhớ… Hắn ta nhìn những người hung thần ác sát, sợ hãi đến toát mồ hôi lạnh, muốn vào tiệm trốn nhưng bị túm ra ngoài, hắn ta giật mình, vội vàng bám vào cửa xe, tả xung hữu đột, trừng mắt nhìn họ."Các người đều là bệnh tâm thần! Đã một năm rồi, các người còn muốn có lời giải thích gì nữa!"Tình hình hỗn loạn.Cũng chính lúc này.Cảnh sát mang theo lệnh bắt giữ ập vào, mạnh mẽ còng tay Địa Long vừa bị đánh tơi tả.Cảnh sát trưởng mặt lạnh nói."Dựa trên lời khai vô cùng xác thực của nghi phạm, cùng với việc truy tìm manh mối, chúng tôi nghi ngờ rằng anh có liên quan đến giao dịch phi pháp, xin hãy hợp tác điều tra."Địa Long mặt mày tái nhợt.Xong rồi, hắn ta vốn tưởng rằng dựa vào âm hôn để làm giàu to, trở thành đại gia ngàn vạn.Giờ đây tất cả đều tan thành mây khói.Nghĩ đến đây, ánh mắt Địa Long lại biến thành phẫn nộ.Là ai?Ai dám phá hỏng chuyện tốt của hắn ta!---Bên kia.Sở Nguyệt Nịnh đa trở về phố Miếu, hàng xóm hàng xóm vây quanh hỏi han."Nịnh Nịnh, đã giải quyết xong rồi sao?""Giải quyết xong rồi." Sở Nguyệt Nịnh ngồi xuống, rót một ly trà, nhìn mọi người cười nói, "Quẻ cuối cùng nào."Quẻ thứ ba là một cô gái trẻ tuổi, ăn mặc váy chiffon hở ngực, đeo một chiếc túi vải Cô ấy cẩn thận lấy ra một ngàn tệ từ trong túi vải bạt đặt lên bàn."Đại sư, phiền toái cho cô rồi." Cô gái không biết tiếng Quảng Đông, chỉ nói tiếng phổ thông.Sở Nguyệt Nịnh nhìn cô ấy, mỉm cười trấn an, "Không cần lo lắng.""Vâng." Trần Hi nắm chặt dây lưng túi vải, ngồi xuống, mắt nhìn quanh đánh giá, nhìn sang cửa hàng trang trí theo phong cách khác lạ của Hương Giang.Cô ấy lộ ra ánh mắt ngưỡng mộ, "Thật đẹp, chắc hẳn việc kinh doanh cửa hàng của đại sư cũng rất vất vả.""Còn tốt, không tốn quá nhiều tâm sức." Sở Nguyệt Nịnh nói, rồi nói tiếp, "Ngoài xem tướng mạo, còn cần sinh thần bát tự, nếu cô cảm thấy có thể cung cấp thì hãy cho tôi biết sinh thần bát tự của cô.""À à à, vâng." Trần Hi lấy lại tinh thần, báo một chuỗi số.Sở Nguyệt Nịnh bói bát tự, thầm hiểu trong lòng rồi nói: "Theo quy định, trước tiên tôi xem qua hoàn cảnh gia đình của cô.""Theo bát tự, hoàn cảnh gia đình cô không được tốt lắm, sức khỏe bố mẹ cũng không tốt, trên cô còn có một người chị gái. Tuy nhiên, bát tự của cô mang theo Văn Khúc Tinh, nói cách khác cô khá giỏi về học tập."Trần Hi gật đầu: "Đại sư nói đúng, sức khỏe của bố mẹ tôi không tốt. Có một người chị gái, nhưng chị gái đã kết hôn rồi.""Về thành tích học tập." Trần Hi như nhớ lại chuyện cũ, trên mặt bắt đầu nở nụ cười đẹp đẽ, rồi dần dần chuyển sang vẻ bất lực."Tôi rất thích đọc sách và thường xuyên học tập chăm chỉ. Từ nhỏ, nhiều người thân trong nhà cũng khen tôi giỏi, tất cả mọi người đều nghĩ rằng tôi nhất định có thể thi đỗ đại học, nhưng đáng tiếc..."Cô ấy thở dài."Tôi rớt đại học."Hàng xóm xôn xao bàn tán."Thi rớt á? Vậy là không đỗ đại học à?""Nhìn cô thông minh lanh lợi thế kia, đại sư cũng bảo cô có Văn Khúc Tinh phù hộ, sao lại không thể đỗ đại học được chứ?""Hay là có chuyện gì ngoài ý muốn xảy ra lúc thi cử nhỉ? Ví dụ như bị sốt chẳng hạn. Ở quê tôi có người thân cũng vậy, lúc thi đại học bị sốt nên thi cử không được tốt.""Không có gì ngoài ý muốn cả."Trần Hi tiếc nuối lắc đầu: "Tôi xác thật không đỗ đại học. Khi có đợt phát thư thông báo trúng tuyển, tôi ngày nào cũng canh giữ ở bưu điện làng, chờ mãi mà không thấy, mọi người cùng lớp đều nhận được thông báo rồi mà chỉ riêng tôi thì không.""Nói ra cũng buồn cười." Trần Hi nở nụ cười chua chát, mái tóc dài mềm mại buông xõa trên vai.Hình ảnh hiền lành, nho nhã của cô ấy khiến ai nhìn cũng liên tưởng đến nghề nghiệp giáo viên."Trước khi thi đại học, tôi cũng từng có hoài bão lớn. Quê tôi ở vùng núi, là nơi vô cùng nghèo khó và lạc hậu. Nhìn thấy ở Hương Giang có rất nhiều trẻ em được ăn vặt, ở quê tôi, trẻ con chỉ cần ăn no là tốt rồi, đừng nói gì đến đồ ăn vặt."
Hắn ta nhìn những người hung thần ác sát, sợ hãi đến toát mồ hôi lạnh, muốn vào tiệm trốn nhưng bị túm ra ngoài, hắn ta giật mình, vội vàng bám vào cửa xe, tả xung hữu đột, trừng mắt nhìn họ.
"Các người đều là bệnh tâm thần! Đã một năm rồi, các người còn muốn có lời giải thích gì nữa!"
Tình hình hỗn loạn.
Cũng chính lúc này.
Cảnh sát mang theo lệnh bắt giữ ập vào, mạnh mẽ còng tay Địa Long vừa bị đánh tơi tả.
Cảnh sát trưởng mặt lạnh nói.
"Dựa trên lời khai vô cùng xác thực của nghi phạm, cùng với việc truy tìm manh mối, chúng tôi nghi ngờ rằng anh có liên quan đến giao dịch phi pháp, xin hãy hợp tác điều tra."
Địa Long mặt mày tái nhợt.
Xong rồi, hắn ta vốn tưởng rằng dựa vào âm hôn để làm giàu to, trở thành đại gia ngàn vạn.
Giờ đây tất cả đều tan thành mây khói.
Nghĩ đến đây, ánh mắt Địa Long lại biến thành phẫn nộ.
Là ai?
Ai dám phá hỏng chuyện tốt của hắn ta!
---
Bên kia.
Sở Nguyệt Nịnh đa trở về phố Miếu, hàng xóm hàng xóm vây quanh hỏi han.
"Nịnh Nịnh, đã giải quyết xong rồi sao?"
"Giải quyết xong rồi." Sở Nguyệt Nịnh ngồi xuống, rót một ly trà, nhìn mọi người cười nói, "Quẻ cuối cùng nào."
Quẻ thứ ba là một cô gái trẻ tuổi, ăn mặc váy chiffon hở ngực, đeo một chiếc túi vải
Cô ấy cẩn thận lấy ra một ngàn tệ từ trong túi vải bạt đặt lên bàn.
"Đại sư, phiền toái cho cô rồi."
Cô gái không biết tiếng Quảng Đông, chỉ nói tiếng phổ thông.
Sở Nguyệt Nịnh nhìn cô ấy, mỉm cười trấn an, "Không cần lo lắng."
"Vâng." Trần Hi nắm chặt dây lưng túi vải, ngồi xuống, mắt nhìn quanh đánh giá, nhìn sang cửa hàng trang trí theo phong cách khác lạ của Hương Giang.
Cô ấy lộ ra ánh mắt ngưỡng mộ, "Thật đẹp, chắc hẳn việc kinh doanh cửa hàng của đại sư cũng rất vất vả."
"Còn tốt, không tốn quá nhiều tâm sức." Sở Nguyệt Nịnh nói, rồi nói tiếp, "Ngoài xem tướng mạo, còn cần sinh thần bát tự, nếu cô cảm thấy có thể cung cấp thì hãy cho tôi biết sinh thần bát tự của cô."
"À à à, vâng." Trần Hi lấy lại tinh thần, báo một chuỗi số.
Sở Nguyệt Nịnh bói bát tự, thầm hiểu trong lòng rồi nói: "Theo quy định, trước tiên tôi xem qua hoàn cảnh gia đình của cô."
"Theo bát tự, hoàn cảnh gia đình cô không được tốt lắm, sức khỏe bố mẹ cũng không tốt, trên cô còn có một người chị gái. Tuy nhiên, bát tự của cô mang theo Văn Khúc Tinh, nói cách khác cô khá giỏi về học tập."
Trần Hi gật đầu: "Đại sư nói đúng, sức khỏe của bố mẹ tôi không tốt. Có một người chị gái, nhưng chị gái đã kết hôn rồi."
"Về thành tích học tập." Trần Hi như nhớ lại chuyện cũ, trên mặt bắt đầu nở nụ cười đẹp đẽ, rồi dần dần chuyển sang vẻ bất lực.
"Tôi rất thích đọc sách và thường xuyên học tập chăm chỉ. Từ nhỏ, nhiều người thân trong nhà cũng khen tôi giỏi, tất cả mọi người đều nghĩ rằng tôi nhất định có thể thi đỗ đại học, nhưng đáng tiếc..."
Cô ấy thở dài.
"Tôi rớt đại học."
Hàng xóm xôn xao bàn tán.
"Thi rớt á? Vậy là không đỗ đại học à?"
"Nhìn cô thông minh lanh lợi thế kia, đại sư cũng bảo cô có Văn Khúc Tinh phù hộ, sao lại không thể đỗ đại học được chứ?"
"Hay là có chuyện gì ngoài ý muốn xảy ra lúc thi cử nhỉ? Ví dụ như bị sốt chẳng hạn. Ở quê tôi có người thân cũng vậy, lúc thi đại học bị sốt nên thi cử không được tốt."
"Không có gì ngoài ý muốn cả."
Trần Hi tiếc nuối lắc đầu: "Tôi xác thật không đỗ đại học. Khi có đợt phát thư thông báo trúng tuyển, tôi ngày nào cũng canh giữ ở bưu điện làng, chờ mãi mà không thấy, mọi người cùng lớp đều nhận được thông báo rồi mà chỉ riêng tôi thì không."
"Nói ra cũng buồn cười." Trần Hi nở nụ cười chua chát, mái tóc dài mềm mại buông xõa trên vai.
Hình ảnh hiền lành, nho nhã của cô ấy khiến ai nhìn cũng liên tưởng đến nghề nghiệp giáo viên.
"Trước khi thi đại học, tôi cũng từng có hoài bão lớn. Quê tôi ở vùng núi, là nơi vô cùng nghèo khó và lạc hậu. Nhìn thấy ở Hương Giang có rất nhiều trẻ em được ăn vặt, ở quê tôi, trẻ con chỉ cần ăn no là tốt rồi, đừng nói gì đến đồ ăn vặt."
Xuyên Không Ta Dùng Kĩ Nghệ Bói Toán Thiên Đỉnh Để Kiếm SốngTác giả: Trần Niên Nãi PhaoTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Linh Dị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Xuyên Không"Em gái nước đường, tỉnh lại đi." "Ai nha, thật là đáng thương, mấy tên lưu manh khốn kiếp này ra tay không hề nhẹ chút nào." "Đánh người bất tỉnh rồi bỏ chạy, chúng nó sẽ bị thiên lôi đánh chết." Phố Miếu ở Cửu Long nhộn nhịp xe cộ, biển hiệu mọc lên san sát, cửa hàng âm thanh làm sống dậy những ngày tháng huy hoàng của Beyond*, âm nhạc xuyên qua con phố sầm uất nhất Hương Giang này, các quầy hàng bán đồ lặt vặt và đồ ăn nhẹ nối tiếp nhau. (*tên một ban nhạc rock của Hồng Kông thập niên 80. Cre: wikipedia) Năm giờ chiều, tới gần giờ tan tầm của người dân thành phố Hương Giang, là thời điểm hoạt động kinh doanh nhộn nhịp nhất. Một số chủ quán lại không quan tâm đến việc kinh doanh của mình, đang tụ tập lại một chỗ, lo lắng nhìn cô gái bất tỉnh ở quán nước đường. “Dậy đi, dậy đi!” ông chủ nhà hàng Trương Ký hô lên. Sở Nguyệt Nịnh chậm rãi mở mắt ra, thanh âm ồn ào náo động. Cô nhìn những cái đầu tranh nhau ghé vào phía trên đầu mình, đầu óc trống rỗng trong giây lát. Đây là đâu? Cô nhớ… Hắn ta nhìn những người hung thần ác sát, sợ hãi đến toát mồ hôi lạnh, muốn vào tiệm trốn nhưng bị túm ra ngoài, hắn ta giật mình, vội vàng bám vào cửa xe, tả xung hữu đột, trừng mắt nhìn họ."Các người đều là bệnh tâm thần! Đã một năm rồi, các người còn muốn có lời giải thích gì nữa!"Tình hình hỗn loạn.Cũng chính lúc này.Cảnh sát mang theo lệnh bắt giữ ập vào, mạnh mẽ còng tay Địa Long vừa bị đánh tơi tả.Cảnh sát trưởng mặt lạnh nói."Dựa trên lời khai vô cùng xác thực của nghi phạm, cùng với việc truy tìm manh mối, chúng tôi nghi ngờ rằng anh có liên quan đến giao dịch phi pháp, xin hãy hợp tác điều tra."Địa Long mặt mày tái nhợt.Xong rồi, hắn ta vốn tưởng rằng dựa vào âm hôn để làm giàu to, trở thành đại gia ngàn vạn.Giờ đây tất cả đều tan thành mây khói.Nghĩ đến đây, ánh mắt Địa Long lại biến thành phẫn nộ.Là ai?Ai dám phá hỏng chuyện tốt của hắn ta!---Bên kia.Sở Nguyệt Nịnh đa trở về phố Miếu, hàng xóm hàng xóm vây quanh hỏi han."Nịnh Nịnh, đã giải quyết xong rồi sao?""Giải quyết xong rồi." Sở Nguyệt Nịnh ngồi xuống, rót một ly trà, nhìn mọi người cười nói, "Quẻ cuối cùng nào."Quẻ thứ ba là một cô gái trẻ tuổi, ăn mặc váy chiffon hở ngực, đeo một chiếc túi vải Cô ấy cẩn thận lấy ra một ngàn tệ từ trong túi vải bạt đặt lên bàn."Đại sư, phiền toái cho cô rồi." Cô gái không biết tiếng Quảng Đông, chỉ nói tiếng phổ thông.Sở Nguyệt Nịnh nhìn cô ấy, mỉm cười trấn an, "Không cần lo lắng.""Vâng." Trần Hi nắm chặt dây lưng túi vải, ngồi xuống, mắt nhìn quanh đánh giá, nhìn sang cửa hàng trang trí theo phong cách khác lạ của Hương Giang.Cô ấy lộ ra ánh mắt ngưỡng mộ, "Thật đẹp, chắc hẳn việc kinh doanh cửa hàng của đại sư cũng rất vất vả.""Còn tốt, không tốn quá nhiều tâm sức." Sở Nguyệt Nịnh nói, rồi nói tiếp, "Ngoài xem tướng mạo, còn cần sinh thần bát tự, nếu cô cảm thấy có thể cung cấp thì hãy cho tôi biết sinh thần bát tự của cô.""À à à, vâng." Trần Hi lấy lại tinh thần, báo một chuỗi số.Sở Nguyệt Nịnh bói bát tự, thầm hiểu trong lòng rồi nói: "Theo quy định, trước tiên tôi xem qua hoàn cảnh gia đình của cô.""Theo bát tự, hoàn cảnh gia đình cô không được tốt lắm, sức khỏe bố mẹ cũng không tốt, trên cô còn có một người chị gái. Tuy nhiên, bát tự của cô mang theo Văn Khúc Tinh, nói cách khác cô khá giỏi về học tập."Trần Hi gật đầu: "Đại sư nói đúng, sức khỏe của bố mẹ tôi không tốt. Có một người chị gái, nhưng chị gái đã kết hôn rồi.""Về thành tích học tập." Trần Hi như nhớ lại chuyện cũ, trên mặt bắt đầu nở nụ cười đẹp đẽ, rồi dần dần chuyển sang vẻ bất lực."Tôi rất thích đọc sách và thường xuyên học tập chăm chỉ. Từ nhỏ, nhiều người thân trong nhà cũng khen tôi giỏi, tất cả mọi người đều nghĩ rằng tôi nhất định có thể thi đỗ đại học, nhưng đáng tiếc..."Cô ấy thở dài."Tôi rớt đại học."Hàng xóm xôn xao bàn tán."Thi rớt á? Vậy là không đỗ đại học à?""Nhìn cô thông minh lanh lợi thế kia, đại sư cũng bảo cô có Văn Khúc Tinh phù hộ, sao lại không thể đỗ đại học được chứ?""Hay là có chuyện gì ngoài ý muốn xảy ra lúc thi cử nhỉ? Ví dụ như bị sốt chẳng hạn. Ở quê tôi có người thân cũng vậy, lúc thi đại học bị sốt nên thi cử không được tốt.""Không có gì ngoài ý muốn cả."Trần Hi tiếc nuối lắc đầu: "Tôi xác thật không đỗ đại học. Khi có đợt phát thư thông báo trúng tuyển, tôi ngày nào cũng canh giữ ở bưu điện làng, chờ mãi mà không thấy, mọi người cùng lớp đều nhận được thông báo rồi mà chỉ riêng tôi thì không.""Nói ra cũng buồn cười." Trần Hi nở nụ cười chua chát, mái tóc dài mềm mại buông xõa trên vai.Hình ảnh hiền lành, nho nhã của cô ấy khiến ai nhìn cũng liên tưởng đến nghề nghiệp giáo viên."Trước khi thi đại học, tôi cũng từng có hoài bão lớn. Quê tôi ở vùng núi, là nơi vô cùng nghèo khó và lạc hậu. Nhìn thấy ở Hương Giang có rất nhiều trẻ em được ăn vặt, ở quê tôi, trẻ con chỉ cần ăn no là tốt rồi, đừng nói gì đến đồ ăn vặt."