"Em gái nước đường, tỉnh lại đi." "Ai nha, thật là đáng thương, mấy tên lưu manh khốn kiếp này ra tay không hề nhẹ chút nào." "Đánh người bất tỉnh rồi bỏ chạy, chúng nó sẽ bị thiên lôi đánh chết." Phố Miếu ở Cửu Long nhộn nhịp xe cộ, biển hiệu mọc lên san sát, cửa hàng âm thanh làm sống dậy những ngày tháng huy hoàng của Beyond*, âm nhạc xuyên qua con phố sầm uất nhất Hương Giang này, các quầy hàng bán đồ lặt vặt và đồ ăn nhẹ nối tiếp nhau. (*tên một ban nhạc rock của Hồng Kông thập niên 80. Cre: wikipedia) Năm giờ chiều, tới gần giờ tan tầm của người dân thành phố Hương Giang, là thời điểm hoạt động kinh doanh nhộn nhịp nhất. Một số chủ quán lại không quan tâm đến việc kinh doanh của mình, đang tụ tập lại một chỗ, lo lắng nhìn cô gái bất tỉnh ở quán nước đường. “Dậy đi, dậy đi!” ông chủ nhà hàng Trương Ký hô lên. Sở Nguyệt Nịnh chậm rãi mở mắt ra, thanh âm ồn ào náo động. Cô nhìn những cái đầu tranh nhau ghé vào phía trên đầu mình, đầu óc trống rỗng trong giây lát. Đây là đâu? Cô nhớ…
Chương 656: Chương 656
Xuyên Không Ta Dùng Kĩ Nghệ Bói Toán Thiên Đỉnh Để Kiếm SốngTác giả: Trần Niên Nãi PhaoTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Linh Dị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Xuyên Không"Em gái nước đường, tỉnh lại đi." "Ai nha, thật là đáng thương, mấy tên lưu manh khốn kiếp này ra tay không hề nhẹ chút nào." "Đánh người bất tỉnh rồi bỏ chạy, chúng nó sẽ bị thiên lôi đánh chết." Phố Miếu ở Cửu Long nhộn nhịp xe cộ, biển hiệu mọc lên san sát, cửa hàng âm thanh làm sống dậy những ngày tháng huy hoàng của Beyond*, âm nhạc xuyên qua con phố sầm uất nhất Hương Giang này, các quầy hàng bán đồ lặt vặt và đồ ăn nhẹ nối tiếp nhau. (*tên một ban nhạc rock của Hồng Kông thập niên 80. Cre: wikipedia) Năm giờ chiều, tới gần giờ tan tầm của người dân thành phố Hương Giang, là thời điểm hoạt động kinh doanh nhộn nhịp nhất. Một số chủ quán lại không quan tâm đến việc kinh doanh của mình, đang tụ tập lại một chỗ, lo lắng nhìn cô gái bất tỉnh ở quán nước đường. “Dậy đi, dậy đi!” ông chủ nhà hàng Trương Ký hô lên. Sở Nguyệt Nịnh chậm rãi mở mắt ra, thanh âm ồn ào náo động. Cô nhìn những cái đầu tranh nhau ghé vào phía trên đầu mình, đầu óc trống rỗng trong giây lát. Đây là đâu? Cô nhớ… "Từ trước, tôi luôn nghĩ rằng mình sẽ học hành chăm chỉ, sau khi tốt nghiệp sẽ về quê công tác. Nhưng đáng tiếc, một lần thi rớt đã khiến tất cả hoài bão của tôi tan biến.""Ban đầu, tôi không muốn chấp nhận hiện thực và muốn thi lại. Tôi luôn tin tưởng rằng mình có thể đỗ, cho đến khi bố tôi bị ngã dập eo, chỉ có thể nằm trên giường nghỉ ngơi, kinh tế gia đình gặp khó khăn. Không còn cách nào để tôi có thể thi lại một năm nữa.""Công việc *****ên của tôi là được người thân sắp xếp vào làm công nhân viên văn phòng trong một xưởng may.""Làm được 5 năm, sau đó ông chủ phá sản, tôi cũng nghỉ việc và tiếp tục tìm kiếm công việc mới. Lúc này, có người thân trong nhà nói rằng chị họ tôi cũng khá ổn, bảo tôi đến Hương Giang cùng chị ấy thử sức lập nghiệp."Nói đến đây, Trần Hi lại nở nụ cười dịu dàng."Tôi và chị họ từ nhỏ đã lớn lên cùng nhau, tuy không phải ruột thịt nhưng lại càng thương nhau hơn cả ruột thịt. Chị ấy là người rất tốt, giá nhà ở Hương Giang rất cao, chị ấy cũng không để tôi đi thuê nhà mà ở cùng chị ấy. Chị ấy cũng là người khiến người ta rất ngưỡng mộ, dù sao tôi thì không đỗ đại học, còn chị ấy thì đỗ."Sở Nguyệt Nịnh bấm tay tính toán, "Thành tích học tập của chị họ cô thế nào?""Lúc đầu cũng không tốt lắm." Trần Hi lắc đầu, "Từ nhỏ học đến tận cấp 3, thành tích của chị ấy đều bình thường, vốn dĩ học xong cấp 2, chị ấy đã không muốn học nữa. Là do bác ruột kiên trì khuyên bảo nên chị ấy mới tiếp tục học, may mắn là chị ấy cũng không phụ lòng người nhà, học kỳ cuối cùng của cấp 3 đã thức tỉnh, cuối cùng thi đỗ đại học.""Cũng tốt." Trần Hi cười, ánh mắt ẩn chứa sự ngưỡng mộ, "Làng quê mấy chục năm không có học sinh thi đỗ đại học nào, giờ có một người như chị họ, cũng coi như là nói cho những người thôn dân khác biết rằng, chỉ cần nỗ lực, ai cũng có thể thi đỗ đại học."Nhóm hàng xóm phát ra tiếng thở dài cảm khái, cũng vì thi rớt mà đau lòng cho Trần Hi."Trần tiểu thư ơi, đến nước này rồi, chỉ còn cách nhìn về phía trước thôi." "Đúng vậy, bằng cấp chỉ là bước đệm *****ên, nếu có chí thì thành, nhất định cô có thể!" Trần Hi được an ủi đến ấm lòng, cô ấy cũng nói: "Mọi người nói có lý, Hương Giang khắp nơi là cơ hội, chỉ cần tôi cố gắng nhất định sẽ gặt hái được thành công!"Nói xong, cô ấy lại đi xem Sở Nguyệt Nịnh."Đại sư, tôi mới đến Hương Giang và cảm thấy khá bối rối, nên muốn hỏi một chút về tiền đồ của mình."Sở Nguyệt Nịnh véo véo ngón tay tính toán, rồi ngước mắt nhìn tướng mạo của Trần Hi, nói: "Cô có hai con đường tiền đồ, con đường thứ nhất tốt đẹp hơn, con đường thứ hai kém hơn một chút. Cô muốn nghe con đường nào trước?"Lời nói của Sở Nguyệt Nịnh khiến không chỉ Trần Hi mà cả những người hàng xóm xung quanh đều ngây ngẩn cả người.Lần *****ên họ nghe nói bói toán tiền đồ mà lại có thể có hai con đường."Đại sư, sao tiền đồ của Trần tiểu thư lại có hai con đường thế?""Ôi chao, tôi xem nhiều người đến bói toán như vậy mà đây là lần *****ên tôi gặp người có hai con đường tiền đồ.""Đại sư ơi, rốt cuộc là chuyện gì vậy?"Trần Hi đẩy đẩy mắt kính, cũng tỏ ra khó hiểu: "Đại sư, tại sao tôi lại có hai con đường tiền đồ?""Tiền đồ, tức là vận mệnh thúc đẩy cô lựa chọn và dẫn đến kết quả tương lai." Sở Nguyệt Nịnh rót một ly trà, nhẹ giọng nói: "Cô có hai con đường tiền đồ, tất nhiên là do cô đã thực hiện hai lựa chọn.""Hai lựa chọn?" Trần Hi càng thêm bối rối, "Đại sư, tôi không nhớ mình đã từng đưa ra bất kỳ lựa chọn quan trọng nào trong cuộc đời. Suốt quãng đường đời qua, tôi đều bị số phận cuốn theo.""Thi đại học và vào đại học, chẳng lẽ đó không phải là những lựa chọn quan trọng sao?"
"Từ trước, tôi luôn nghĩ rằng mình sẽ học hành chăm chỉ, sau khi tốt nghiệp sẽ về quê công tác. Nhưng đáng tiếc, một lần thi rớt đã khiến tất cả hoài bão của tôi tan biến."
"Ban đầu, tôi không muốn chấp nhận hiện thực và muốn thi lại. Tôi luôn tin tưởng rằng mình có thể đỗ, cho đến khi bố tôi bị ngã dập eo, chỉ có thể nằm trên giường nghỉ ngơi, kinh tế gia đình gặp khó khăn. Không còn cách nào để tôi có thể thi lại một năm nữa."
"Công việc *****ên của tôi là được người thân sắp xếp vào làm công nhân viên văn phòng trong một xưởng may."
"Làm được 5 năm, sau đó ông chủ phá sản, tôi cũng nghỉ việc và tiếp tục tìm kiếm công việc mới. Lúc này, có người thân trong nhà nói rằng chị họ tôi cũng khá ổn, bảo tôi đến Hương Giang cùng chị ấy thử sức lập nghiệp."
Nói đến đây, Trần Hi lại nở nụ cười dịu dàng.
"Tôi và chị họ từ nhỏ đã lớn lên cùng nhau, tuy không phải ruột thịt nhưng lại càng thương nhau hơn cả ruột thịt. Chị ấy là người rất tốt, giá nhà ở Hương Giang rất cao, chị ấy cũng không để tôi đi thuê nhà mà ở cùng chị ấy. Chị ấy cũng là người khiến người ta rất ngưỡng mộ, dù sao tôi thì không đỗ đại học, còn chị ấy thì đỗ."
Sở Nguyệt Nịnh bấm tay tính toán, "Thành tích học tập của chị họ cô thế nào?"
"Lúc đầu cũng không tốt lắm." Trần Hi lắc đầu, "Từ nhỏ học đến tận cấp 3, thành tích của chị ấy đều bình thường, vốn dĩ học xong cấp 2, chị ấy đã không muốn học nữa. Là do bác ruột kiên trì khuyên bảo nên chị ấy mới tiếp tục học, may mắn là chị ấy cũng không phụ lòng người nhà, học kỳ cuối cùng của cấp 3 đã thức tỉnh, cuối cùng thi đỗ đại học."
"Cũng tốt." Trần Hi cười, ánh mắt ẩn chứa sự ngưỡng mộ, "Làng quê mấy chục năm không có học sinh thi đỗ đại học nào, giờ có một người như chị họ, cũng coi như là nói cho những người thôn dân khác biết rằng, chỉ cần nỗ lực, ai cũng có thể thi đỗ đại học."
Nhóm hàng xóm phát ra tiếng thở dài cảm khái, cũng vì thi rớt mà đau lòng cho Trần Hi.
"Trần tiểu thư ơi, đến nước này rồi, chỉ còn cách nhìn về phía trước thôi."
"Đúng vậy, bằng cấp chỉ là bước đệm *****ên, nếu có chí thì thành, nhất định cô có thể!"
Trần Hi được an ủi đến ấm lòng, cô ấy cũng nói: "Mọi người nói có lý, Hương Giang khắp nơi là cơ hội, chỉ cần tôi cố gắng nhất định sẽ gặt hái được thành công!"
Nói xong, cô ấy lại đi xem Sở Nguyệt Nịnh.
"Đại sư, tôi mới đến Hương Giang và cảm thấy khá bối rối, nên muốn hỏi một chút về tiền đồ của mình."
Sở Nguyệt Nịnh véo véo ngón tay tính toán, rồi ngước mắt nhìn tướng mạo của Trần Hi, nói: "Cô có hai con đường tiền đồ, con đường thứ nhất tốt đẹp hơn, con đường thứ hai kém hơn một chút. Cô muốn nghe con đường nào trước?"
Lời nói của Sở Nguyệt Nịnh khiến không chỉ Trần Hi mà cả những người hàng xóm xung quanh đều ngây ngẩn cả người.
Lần *****ên họ nghe nói bói toán tiền đồ mà lại có thể có hai con đường.
"Đại sư, sao tiền đồ của Trần tiểu thư lại có hai con đường thế?"
"Ôi chao, tôi xem nhiều người đến bói toán như vậy mà đây là lần *****ên tôi gặp người có hai con đường tiền đồ."
"Đại sư ơi, rốt cuộc là chuyện gì vậy?"
Trần Hi đẩy đẩy mắt kính, cũng tỏ ra khó hiểu: "Đại sư, tại sao tôi lại có hai con đường tiền đồ?"
"Tiền đồ, tức là vận mệnh thúc đẩy cô lựa chọn và dẫn đến kết quả tương lai." Sở Nguyệt Nịnh rót một ly trà, nhẹ giọng nói: "Cô có hai con đường tiền đồ, tất nhiên là do cô đã thực hiện hai lựa chọn."
"Hai lựa chọn?" Trần Hi càng thêm bối rối, "Đại sư, tôi không nhớ mình đã từng đưa ra bất kỳ lựa chọn quan trọng nào trong cuộc đời. Suốt quãng đường đời qua, tôi đều bị số phận cuốn theo."
"Thi đại học và vào đại học, chẳng lẽ đó không phải là những lựa chọn quan trọng sao?"
Xuyên Không Ta Dùng Kĩ Nghệ Bói Toán Thiên Đỉnh Để Kiếm SốngTác giả: Trần Niên Nãi PhaoTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Linh Dị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Xuyên Không"Em gái nước đường, tỉnh lại đi." "Ai nha, thật là đáng thương, mấy tên lưu manh khốn kiếp này ra tay không hề nhẹ chút nào." "Đánh người bất tỉnh rồi bỏ chạy, chúng nó sẽ bị thiên lôi đánh chết." Phố Miếu ở Cửu Long nhộn nhịp xe cộ, biển hiệu mọc lên san sát, cửa hàng âm thanh làm sống dậy những ngày tháng huy hoàng của Beyond*, âm nhạc xuyên qua con phố sầm uất nhất Hương Giang này, các quầy hàng bán đồ lặt vặt và đồ ăn nhẹ nối tiếp nhau. (*tên một ban nhạc rock của Hồng Kông thập niên 80. Cre: wikipedia) Năm giờ chiều, tới gần giờ tan tầm của người dân thành phố Hương Giang, là thời điểm hoạt động kinh doanh nhộn nhịp nhất. Một số chủ quán lại không quan tâm đến việc kinh doanh của mình, đang tụ tập lại một chỗ, lo lắng nhìn cô gái bất tỉnh ở quán nước đường. “Dậy đi, dậy đi!” ông chủ nhà hàng Trương Ký hô lên. Sở Nguyệt Nịnh chậm rãi mở mắt ra, thanh âm ồn ào náo động. Cô nhìn những cái đầu tranh nhau ghé vào phía trên đầu mình, đầu óc trống rỗng trong giây lát. Đây là đâu? Cô nhớ… "Từ trước, tôi luôn nghĩ rằng mình sẽ học hành chăm chỉ, sau khi tốt nghiệp sẽ về quê công tác. Nhưng đáng tiếc, một lần thi rớt đã khiến tất cả hoài bão của tôi tan biến.""Ban đầu, tôi không muốn chấp nhận hiện thực và muốn thi lại. Tôi luôn tin tưởng rằng mình có thể đỗ, cho đến khi bố tôi bị ngã dập eo, chỉ có thể nằm trên giường nghỉ ngơi, kinh tế gia đình gặp khó khăn. Không còn cách nào để tôi có thể thi lại một năm nữa.""Công việc *****ên của tôi là được người thân sắp xếp vào làm công nhân viên văn phòng trong một xưởng may.""Làm được 5 năm, sau đó ông chủ phá sản, tôi cũng nghỉ việc và tiếp tục tìm kiếm công việc mới. Lúc này, có người thân trong nhà nói rằng chị họ tôi cũng khá ổn, bảo tôi đến Hương Giang cùng chị ấy thử sức lập nghiệp."Nói đến đây, Trần Hi lại nở nụ cười dịu dàng."Tôi và chị họ từ nhỏ đã lớn lên cùng nhau, tuy không phải ruột thịt nhưng lại càng thương nhau hơn cả ruột thịt. Chị ấy là người rất tốt, giá nhà ở Hương Giang rất cao, chị ấy cũng không để tôi đi thuê nhà mà ở cùng chị ấy. Chị ấy cũng là người khiến người ta rất ngưỡng mộ, dù sao tôi thì không đỗ đại học, còn chị ấy thì đỗ."Sở Nguyệt Nịnh bấm tay tính toán, "Thành tích học tập của chị họ cô thế nào?""Lúc đầu cũng không tốt lắm." Trần Hi lắc đầu, "Từ nhỏ học đến tận cấp 3, thành tích của chị ấy đều bình thường, vốn dĩ học xong cấp 2, chị ấy đã không muốn học nữa. Là do bác ruột kiên trì khuyên bảo nên chị ấy mới tiếp tục học, may mắn là chị ấy cũng không phụ lòng người nhà, học kỳ cuối cùng của cấp 3 đã thức tỉnh, cuối cùng thi đỗ đại học.""Cũng tốt." Trần Hi cười, ánh mắt ẩn chứa sự ngưỡng mộ, "Làng quê mấy chục năm không có học sinh thi đỗ đại học nào, giờ có một người như chị họ, cũng coi như là nói cho những người thôn dân khác biết rằng, chỉ cần nỗ lực, ai cũng có thể thi đỗ đại học."Nhóm hàng xóm phát ra tiếng thở dài cảm khái, cũng vì thi rớt mà đau lòng cho Trần Hi."Trần tiểu thư ơi, đến nước này rồi, chỉ còn cách nhìn về phía trước thôi." "Đúng vậy, bằng cấp chỉ là bước đệm *****ên, nếu có chí thì thành, nhất định cô có thể!" Trần Hi được an ủi đến ấm lòng, cô ấy cũng nói: "Mọi người nói có lý, Hương Giang khắp nơi là cơ hội, chỉ cần tôi cố gắng nhất định sẽ gặt hái được thành công!"Nói xong, cô ấy lại đi xem Sở Nguyệt Nịnh."Đại sư, tôi mới đến Hương Giang và cảm thấy khá bối rối, nên muốn hỏi một chút về tiền đồ của mình."Sở Nguyệt Nịnh véo véo ngón tay tính toán, rồi ngước mắt nhìn tướng mạo của Trần Hi, nói: "Cô có hai con đường tiền đồ, con đường thứ nhất tốt đẹp hơn, con đường thứ hai kém hơn một chút. Cô muốn nghe con đường nào trước?"Lời nói của Sở Nguyệt Nịnh khiến không chỉ Trần Hi mà cả những người hàng xóm xung quanh đều ngây ngẩn cả người.Lần *****ên họ nghe nói bói toán tiền đồ mà lại có thể có hai con đường."Đại sư, sao tiền đồ của Trần tiểu thư lại có hai con đường thế?""Ôi chao, tôi xem nhiều người đến bói toán như vậy mà đây là lần *****ên tôi gặp người có hai con đường tiền đồ.""Đại sư ơi, rốt cuộc là chuyện gì vậy?"Trần Hi đẩy đẩy mắt kính, cũng tỏ ra khó hiểu: "Đại sư, tại sao tôi lại có hai con đường tiền đồ?""Tiền đồ, tức là vận mệnh thúc đẩy cô lựa chọn và dẫn đến kết quả tương lai." Sở Nguyệt Nịnh rót một ly trà, nhẹ giọng nói: "Cô có hai con đường tiền đồ, tất nhiên là do cô đã thực hiện hai lựa chọn.""Hai lựa chọn?" Trần Hi càng thêm bối rối, "Đại sư, tôi không nhớ mình đã từng đưa ra bất kỳ lựa chọn quan trọng nào trong cuộc đời. Suốt quãng đường đời qua, tôi đều bị số phận cuốn theo.""Thi đại học và vào đại học, chẳng lẽ đó không phải là những lựa chọn quan trọng sao?"