"Em gái nước đường, tỉnh lại đi." "Ai nha, thật là đáng thương, mấy tên lưu manh khốn kiếp này ra tay không hề nhẹ chút nào." "Đánh người bất tỉnh rồi bỏ chạy, chúng nó sẽ bị thiên lôi đánh chết." Phố Miếu ở Cửu Long nhộn nhịp xe cộ, biển hiệu mọc lên san sát, cửa hàng âm thanh làm sống dậy những ngày tháng huy hoàng của Beyond*, âm nhạc xuyên qua con phố sầm uất nhất Hương Giang này, các quầy hàng bán đồ lặt vặt và đồ ăn nhẹ nối tiếp nhau. (*tên một ban nhạc rock của Hồng Kông thập niên 80. Cre: wikipedia) Năm giờ chiều, tới gần giờ tan tầm của người dân thành phố Hương Giang, là thời điểm hoạt động kinh doanh nhộn nhịp nhất. Một số chủ quán lại không quan tâm đến việc kinh doanh của mình, đang tụ tập lại một chỗ, lo lắng nhìn cô gái bất tỉnh ở quán nước đường. “Dậy đi, dậy đi!” ông chủ nhà hàng Trương Ký hô lên. Sở Nguyệt Nịnh chậm rãi mở mắt ra, thanh âm ồn ào náo động. Cô nhìn những cái đầu tranh nhau ghé vào phía trên đầu mình, đầu óc trống rỗng trong giây lát. Đây là đâu? Cô nhớ…

Chương 680: Chương 680

Xuyên Không Ta Dùng Kĩ Nghệ Bói Toán Thiên Đỉnh Để Kiếm SốngTác giả: Trần Niên Nãi PhaoTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Linh Dị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Xuyên Không"Em gái nước đường, tỉnh lại đi." "Ai nha, thật là đáng thương, mấy tên lưu manh khốn kiếp này ra tay không hề nhẹ chút nào." "Đánh người bất tỉnh rồi bỏ chạy, chúng nó sẽ bị thiên lôi đánh chết." Phố Miếu ở Cửu Long nhộn nhịp xe cộ, biển hiệu mọc lên san sát, cửa hàng âm thanh làm sống dậy những ngày tháng huy hoàng của Beyond*, âm nhạc xuyên qua con phố sầm uất nhất Hương Giang này, các quầy hàng bán đồ lặt vặt và đồ ăn nhẹ nối tiếp nhau. (*tên một ban nhạc rock của Hồng Kông thập niên 80. Cre: wikipedia) Năm giờ chiều, tới gần giờ tan tầm của người dân thành phố Hương Giang, là thời điểm hoạt động kinh doanh nhộn nhịp nhất. Một số chủ quán lại không quan tâm đến việc kinh doanh của mình, đang tụ tập lại một chỗ, lo lắng nhìn cô gái bất tỉnh ở quán nước đường. “Dậy đi, dậy đi!” ông chủ nhà hàng Trương Ký hô lên. Sở Nguyệt Nịnh chậm rãi mở mắt ra, thanh âm ồn ào náo động. Cô nhìn những cái đầu tranh nhau ghé vào phía trên đầu mình, đầu óc trống rỗng trong giây lát. Đây là đâu? Cô nhớ… "Phụt!"Một ngụm m.á.u đen phun ra từ miệng ông.A Thuật vội vàng chạy đến đỡ ông ta dậy. "Sư phụ, sao thế ạ?""Phản phệ!" Quảng Đức Nghiệp rên rỉ, cố gắng đứng dậy. "Nhanh lên! Đi tra xem trận pháp đã bị phá ở đâu!"Ông ta dày công chuẩn bị mấy chục năm, đây là lần *****ên trong đời phải lưu lạc đến hoàn cảnh này.Không chỉ đơn thuần là công lực hao tổn, mà cơ thể cũng không có cơ hội tĩnh dưỡng.Sở Nguyệt Nịnh vừa phá trận Nhân Tế Tục Vận, giờ lại thêm lần này nữa, ông ta thực sự không thể gượng dậy nổi.A Thuật nhận mệnh, chưa kịp ra ngoài thì đã có điện thoại gọi đến.Hắn nghe xong, nhìn về phía Quảng Đức Nghiệp, "Là người nhà họ Phương."Phương Kinh Quốc vội vàng lên tiếng, "Quảng đại sư, cóc vàng không hiểu sao lại hóa thành nước đen, ông có thể làm cho tôi một con khác được không? Công ty tôi không thể thiếu nó được."Quảng Đức Nghiệp rốt cuộc cũng biết vấn đề nằm ở đâu, sắc mặt tối sầm xuống, "Cóc vàng là để mời tài vận, sẽ không thể hóa thành nước đen, các người đã làm gì vậy?"Dưới lòng bàn chân Phương Giai Giai toàn bùn đen, bị Điền Ngọc Nga nhìn thấy, quát lớn, "Giai Giai, con dẫm phải thứ gì vậy?"Phương Giai Giai sợ hãi tột độ, lắc đầu lia lịa: "Mẹ ơi, con không biết. Con không ngờ bùa của Sở Nguyệt Nịnh lại lợi hại như vậy. Nếu biết, con nhất định sẽ không nhặt về."Điền Ngọc Nga choáng váng, sau khi xác định không có chuyện gì khác, cẩn thận hỏi: "Đại sư, một lá bùa, không thể lợi hại như vậy được chứ?"Phương Kinh Quốc cũng phụ họa: "Đúng vậy, đại sư, một lá bùa không thể nào có hiệu nghiệm lớn như vậy. Ông giúp giúp chúng tôi đi?""Một lá bùa?" Quảng Đức Nghiệp cười lạnh, ông ta che lại n.g.ự.c đang đau nhói do phản phệ, "Sở Nguyệt Nịnh một đao có thể chặn đứng kiếm pháp truyền đời của tôi, một lá bùa không muốn mạng các người đã là tốt rồi.”Hừm, lại là con Sở Nguyệt Nịnh này.Phương Kinh Quốc hoàn toàn dựa vào Quảng Đức Nghiệp, ông ta nghĩ Quảng Đức Nghiệp chính là thầy phong thủy lợi hại nhất Hương Giang. Nhưng lời đại sư Quảng, con gái bất hiếu đó... sao lại còn lợi hại hơn?"Đại sư, ông đừng đùa." Ông ta hoảng loạn vô cùng."Đùa?" Quảng Đức Nghiệp bất chấp tất cả, trừng mắt nhìn, hai con mắt trợn trừng đến mức như sắp lòi ra khỏi hốc mắt.Để ông ta thừa nhận mình không bằng người khác còn khó chịu hơn cả việc bị giết."Cô ta là truyền nhân của Thiên Sư! Tôi đã dùng hết mọi cách, nhưng cũng kém cô ta một bậc!"Quá tức giận, Quảng Đức Nghiệp lại phun ra vài ngụm m.á.u tươi, ngã ra bất tỉnh. Ông ta lại nghe tiếng cầu cứu của Phương Kinh Quốc, cười lạnh, "Phản phệ đâu chỉ có tôi, cả nhà họ Phương các người dù có là Đại La Kim Tiên cũng khó mà cứu vãn, cứ chờ phá sản đi!"Rồi cúp máy.Phương Kinh Quốc cả người rã rời ngồi bệt dưới đất, nhìn về phía biệt thự, ông ta đổ mồ hôi như tắm.Sở Nguyệt Nịnh mới là đại sư lợi hại nhất sao?Tiếng chuông điện thoại giục giã vang lên không ngừng từ phía sau.Cuối cùng Phương Kinh Quốc cũng không thể chịu đựng được nữa, hối hận gào khóc, đ.ấ.m n.g.ự.c tát mặt, "Sớm biết vậy thì còn đi tìm Quảng đại sư làm gì!"Hóa ra Sở Nguyệt Nịnh mới là người có thể giúp ông ta một đường thành người bá đạo quyền lực nhất.Phương Kinh Quốc rốt cuộc cũng nhận ra điều này.Nhưng thời gian đã muộn rồi.---- Mọi thứ xung quanh đều yên tĩnh, bầu trời đêm đầy sao cùng tiếng côn trùng rả rích trong bụi cỏ.Một căn phòng treo đầy gương bát quái được mở ra, đồ đệ mặc áo choàng trắng đen bưng một khay trà đặt xuống bên luống hoa tươi.Trong phòng, ánh đèn mờ ảo, trên tường treo đầy bảo kiếm, ở giữa đặt một chiếc bàn bát tiên gỗ đỏ, hai vị đạo sĩ mặc áo choàng ngồi đối diện nhau.Trương Thức Khai búi tóc kiểu Đạo gia, ông cũng nhận được thông báo từ chương trình, đang nhàn nhã uống trà, "Anh Mộ Dung, xem ra Sở Nguyệt Nịnh thực sự là truyền nhân của Thiên Sư, tài năng bói toán của cô ấy khác hẳn người thường, còn về phong thủy chắc chắn không bằng tôi và anh được."

"Phụt!"

Một ngụm m.á.u đen phun ra từ miệng ông.

A Thuật vội vàng chạy đến đỡ ông ta dậy. "Sư phụ, sao thế ạ?"

"Phản phệ!" Quảng Đức Nghiệp rên rỉ, cố gắng đứng dậy. "Nhanh lên! Đi tra xem trận pháp đã bị phá ở đâu!"

Ông ta dày công chuẩn bị mấy chục năm, đây là lần *****ên trong đời phải lưu lạc đến hoàn cảnh này.

Không chỉ đơn thuần là công lực hao tổn, mà cơ thể cũng không có cơ hội tĩnh dưỡng.

Sở Nguyệt Nịnh vừa phá trận Nhân Tế Tục Vận, giờ lại thêm lần này nữa, ông ta thực sự không thể gượng dậy nổi.

A Thuật nhận mệnh, chưa kịp ra ngoài thì đã có điện thoại gọi đến.

Hắn nghe xong, nhìn về phía Quảng Đức Nghiệp, "Là người nhà họ Phương."

Phương Kinh Quốc vội vàng lên tiếng, "Quảng đại sư, cóc vàng không hiểu sao lại hóa thành nước đen, ông có thể làm cho tôi một con khác được không? Công ty tôi không thể thiếu nó được."

Quảng Đức Nghiệp rốt cuộc cũng biết vấn đề nằm ở đâu, sắc mặt tối sầm xuống, "Cóc vàng là để mời tài vận, sẽ không thể hóa thành nước đen, các người đã làm gì vậy?"

Dưới lòng bàn chân Phương Giai Giai toàn bùn đen, bị Điền Ngọc Nga nhìn thấy, quát lớn, "Giai Giai, con dẫm phải thứ gì vậy?"

Phương Giai Giai sợ hãi tột độ, lắc đầu lia lịa: "Mẹ ơi, con không biết. Con không ngờ bùa của Sở Nguyệt Nịnh lại lợi hại như vậy. Nếu biết, con nhất định sẽ không nhặt về."

Điền Ngọc Nga choáng váng, sau khi xác định không có chuyện gì khác, cẩn thận hỏi: "Đại sư, một lá bùa, không thể lợi hại như vậy được chứ?"

Phương Kinh Quốc cũng phụ họa: "Đúng vậy, đại sư, một lá bùa không thể nào có hiệu nghiệm lớn như vậy. Ông giúp giúp chúng tôi đi?"

"Một lá bùa?" Quảng Đức Nghiệp cười lạnh, ông ta che lại n.g.ự.c đang đau nhói do phản phệ, "Sở Nguyệt Nịnh một đao có thể chặn đứng kiếm pháp truyền đời của tôi, một lá bùa không muốn mạng các người đã là tốt rồi.”

Hừm, lại là con Sở Nguyệt Nịnh này.

Phương Kinh Quốc hoàn toàn dựa vào Quảng Đức Nghiệp, ông ta nghĩ Quảng Đức Nghiệp chính là thầy phong thủy lợi hại nhất Hương Giang.

 

Nhưng lời đại sư Quảng, con gái bất hiếu đó... sao lại còn lợi hại hơn?

"Đại sư, ông đừng đùa." Ông ta hoảng loạn vô cùng.

"Đùa?" Quảng Đức Nghiệp bất chấp tất cả, trừng mắt nhìn, hai con mắt trợn trừng đến mức như sắp lòi ra khỏi hốc mắt.

Để ông ta thừa nhận mình không bằng người khác còn khó chịu hơn cả việc bị giết.

"Cô ta là truyền nhân của Thiên Sư! Tôi đã dùng hết mọi cách, nhưng cũng kém cô ta một bậc!"

Quá tức giận, Quảng Đức Nghiệp lại phun ra vài ngụm m.á.u tươi, ngã ra bất tỉnh. Ông ta lại nghe tiếng cầu cứu của Phương Kinh Quốc, cười lạnh, "Phản phệ đâu chỉ có tôi, cả nhà họ Phương các người dù có là Đại La Kim Tiên cũng khó mà cứu vãn, cứ chờ phá sản đi!"

Rồi cúp máy.

Phương Kinh Quốc cả người rã rời ngồi bệt dưới đất, nhìn về phía biệt thự, ông ta đổ mồ hôi như tắm.

Sở Nguyệt Nịnh mới là đại sư lợi hại nhất sao?

Tiếng chuông điện thoại giục giã vang lên không ngừng từ phía sau.

Cuối cùng Phương Kinh Quốc cũng không thể chịu đựng được nữa, hối hận gào khóc, đ.ấ.m n.g.ự.c tát mặt, "Sớm biết vậy thì còn đi tìm Quảng đại sư làm gì!"

Hóa ra Sở Nguyệt Nịnh mới là người có thể giúp ông ta một đường thành người bá đạo quyền lực nhất.

Phương Kinh Quốc rốt cuộc cũng nhận ra điều này.

Nhưng thời gian đã muộn rồi.

----

 

Mọi thứ xung quanh đều yên tĩnh, bầu trời đêm đầy sao cùng tiếng côn trùng rả rích trong bụi cỏ.

Một căn phòng treo đầy gương bát quái được mở ra, đồ đệ mặc áo choàng trắng đen bưng một khay trà đặt xuống bên luống hoa tươi.

Trong phòng, ánh đèn mờ ảo, trên tường treo đầy bảo kiếm, ở giữa đặt một chiếc bàn bát tiên gỗ đỏ, hai vị đạo sĩ mặc áo choàng ngồi đối diện nhau.

Trương Thức Khai búi tóc kiểu Đạo gia, ông cũng nhận được thông báo từ chương trình, đang nhàn nhã uống trà, "Anh Mộ Dung, xem ra Sở Nguyệt Nịnh thực sự là truyền nhân của Thiên Sư, tài năng bói toán của cô ấy khác hẳn người thường, còn về phong thủy chắc chắn không bằng tôi và anh được."

Xuyên Không Ta Dùng Kĩ Nghệ Bói Toán Thiên Đỉnh Để Kiếm SốngTác giả: Trần Niên Nãi PhaoTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Linh Dị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Xuyên Không"Em gái nước đường, tỉnh lại đi." "Ai nha, thật là đáng thương, mấy tên lưu manh khốn kiếp này ra tay không hề nhẹ chút nào." "Đánh người bất tỉnh rồi bỏ chạy, chúng nó sẽ bị thiên lôi đánh chết." Phố Miếu ở Cửu Long nhộn nhịp xe cộ, biển hiệu mọc lên san sát, cửa hàng âm thanh làm sống dậy những ngày tháng huy hoàng của Beyond*, âm nhạc xuyên qua con phố sầm uất nhất Hương Giang này, các quầy hàng bán đồ lặt vặt và đồ ăn nhẹ nối tiếp nhau. (*tên một ban nhạc rock của Hồng Kông thập niên 80. Cre: wikipedia) Năm giờ chiều, tới gần giờ tan tầm của người dân thành phố Hương Giang, là thời điểm hoạt động kinh doanh nhộn nhịp nhất. Một số chủ quán lại không quan tâm đến việc kinh doanh của mình, đang tụ tập lại một chỗ, lo lắng nhìn cô gái bất tỉnh ở quán nước đường. “Dậy đi, dậy đi!” ông chủ nhà hàng Trương Ký hô lên. Sở Nguyệt Nịnh chậm rãi mở mắt ra, thanh âm ồn ào náo động. Cô nhìn những cái đầu tranh nhau ghé vào phía trên đầu mình, đầu óc trống rỗng trong giây lát. Đây là đâu? Cô nhớ… "Phụt!"Một ngụm m.á.u đen phun ra từ miệng ông.A Thuật vội vàng chạy đến đỡ ông ta dậy. "Sư phụ, sao thế ạ?""Phản phệ!" Quảng Đức Nghiệp rên rỉ, cố gắng đứng dậy. "Nhanh lên! Đi tra xem trận pháp đã bị phá ở đâu!"Ông ta dày công chuẩn bị mấy chục năm, đây là lần *****ên trong đời phải lưu lạc đến hoàn cảnh này.Không chỉ đơn thuần là công lực hao tổn, mà cơ thể cũng không có cơ hội tĩnh dưỡng.Sở Nguyệt Nịnh vừa phá trận Nhân Tế Tục Vận, giờ lại thêm lần này nữa, ông ta thực sự không thể gượng dậy nổi.A Thuật nhận mệnh, chưa kịp ra ngoài thì đã có điện thoại gọi đến.Hắn nghe xong, nhìn về phía Quảng Đức Nghiệp, "Là người nhà họ Phương."Phương Kinh Quốc vội vàng lên tiếng, "Quảng đại sư, cóc vàng không hiểu sao lại hóa thành nước đen, ông có thể làm cho tôi một con khác được không? Công ty tôi không thể thiếu nó được."Quảng Đức Nghiệp rốt cuộc cũng biết vấn đề nằm ở đâu, sắc mặt tối sầm xuống, "Cóc vàng là để mời tài vận, sẽ không thể hóa thành nước đen, các người đã làm gì vậy?"Dưới lòng bàn chân Phương Giai Giai toàn bùn đen, bị Điền Ngọc Nga nhìn thấy, quát lớn, "Giai Giai, con dẫm phải thứ gì vậy?"Phương Giai Giai sợ hãi tột độ, lắc đầu lia lịa: "Mẹ ơi, con không biết. Con không ngờ bùa của Sở Nguyệt Nịnh lại lợi hại như vậy. Nếu biết, con nhất định sẽ không nhặt về."Điền Ngọc Nga choáng váng, sau khi xác định không có chuyện gì khác, cẩn thận hỏi: "Đại sư, một lá bùa, không thể lợi hại như vậy được chứ?"Phương Kinh Quốc cũng phụ họa: "Đúng vậy, đại sư, một lá bùa không thể nào có hiệu nghiệm lớn như vậy. Ông giúp giúp chúng tôi đi?""Một lá bùa?" Quảng Đức Nghiệp cười lạnh, ông ta che lại n.g.ự.c đang đau nhói do phản phệ, "Sở Nguyệt Nịnh một đao có thể chặn đứng kiếm pháp truyền đời của tôi, một lá bùa không muốn mạng các người đã là tốt rồi.”Hừm, lại là con Sở Nguyệt Nịnh này.Phương Kinh Quốc hoàn toàn dựa vào Quảng Đức Nghiệp, ông ta nghĩ Quảng Đức Nghiệp chính là thầy phong thủy lợi hại nhất Hương Giang. Nhưng lời đại sư Quảng, con gái bất hiếu đó... sao lại còn lợi hại hơn?"Đại sư, ông đừng đùa." Ông ta hoảng loạn vô cùng."Đùa?" Quảng Đức Nghiệp bất chấp tất cả, trừng mắt nhìn, hai con mắt trợn trừng đến mức như sắp lòi ra khỏi hốc mắt.Để ông ta thừa nhận mình không bằng người khác còn khó chịu hơn cả việc bị giết."Cô ta là truyền nhân của Thiên Sư! Tôi đã dùng hết mọi cách, nhưng cũng kém cô ta một bậc!"Quá tức giận, Quảng Đức Nghiệp lại phun ra vài ngụm m.á.u tươi, ngã ra bất tỉnh. Ông ta lại nghe tiếng cầu cứu của Phương Kinh Quốc, cười lạnh, "Phản phệ đâu chỉ có tôi, cả nhà họ Phương các người dù có là Đại La Kim Tiên cũng khó mà cứu vãn, cứ chờ phá sản đi!"Rồi cúp máy.Phương Kinh Quốc cả người rã rời ngồi bệt dưới đất, nhìn về phía biệt thự, ông ta đổ mồ hôi như tắm.Sở Nguyệt Nịnh mới là đại sư lợi hại nhất sao?Tiếng chuông điện thoại giục giã vang lên không ngừng từ phía sau.Cuối cùng Phương Kinh Quốc cũng không thể chịu đựng được nữa, hối hận gào khóc, đ.ấ.m n.g.ự.c tát mặt, "Sớm biết vậy thì còn đi tìm Quảng đại sư làm gì!"Hóa ra Sở Nguyệt Nịnh mới là người có thể giúp ông ta một đường thành người bá đạo quyền lực nhất.Phương Kinh Quốc rốt cuộc cũng nhận ra điều này.Nhưng thời gian đã muộn rồi.---- Mọi thứ xung quanh đều yên tĩnh, bầu trời đêm đầy sao cùng tiếng côn trùng rả rích trong bụi cỏ.Một căn phòng treo đầy gương bát quái được mở ra, đồ đệ mặc áo choàng trắng đen bưng một khay trà đặt xuống bên luống hoa tươi.Trong phòng, ánh đèn mờ ảo, trên tường treo đầy bảo kiếm, ở giữa đặt một chiếc bàn bát tiên gỗ đỏ, hai vị đạo sĩ mặc áo choàng ngồi đối diện nhau.Trương Thức Khai búi tóc kiểu Đạo gia, ông cũng nhận được thông báo từ chương trình, đang nhàn nhã uống trà, "Anh Mộ Dung, xem ra Sở Nguyệt Nịnh thực sự là truyền nhân của Thiên Sư, tài năng bói toán của cô ấy khác hẳn người thường, còn về phong thủy chắc chắn không bằng tôi và anh được."

Chương 680: Chương 680