"Em gái nước đường, tỉnh lại đi." "Ai nha, thật là đáng thương, mấy tên lưu manh khốn kiếp này ra tay không hề nhẹ chút nào." "Đánh người bất tỉnh rồi bỏ chạy, chúng nó sẽ bị thiên lôi đánh chết." Phố Miếu ở Cửu Long nhộn nhịp xe cộ, biển hiệu mọc lên san sát, cửa hàng âm thanh làm sống dậy những ngày tháng huy hoàng của Beyond*, âm nhạc xuyên qua con phố sầm uất nhất Hương Giang này, các quầy hàng bán đồ lặt vặt và đồ ăn nhẹ nối tiếp nhau. (*tên một ban nhạc rock của Hồng Kông thập niên 80. Cre: wikipedia) Năm giờ chiều, tới gần giờ tan tầm của người dân thành phố Hương Giang, là thời điểm hoạt động kinh doanh nhộn nhịp nhất. Một số chủ quán lại không quan tâm đến việc kinh doanh của mình, đang tụ tập lại một chỗ, lo lắng nhìn cô gái bất tỉnh ở quán nước đường. “Dậy đi, dậy đi!” ông chủ nhà hàng Trương Ký hô lên. Sở Nguyệt Nịnh chậm rãi mở mắt ra, thanh âm ồn ào náo động. Cô nhìn những cái đầu tranh nhau ghé vào phía trên đầu mình, đầu óc trống rỗng trong giây lát. Đây là đâu? Cô nhớ…

Chương 681: Chương 681

Xuyên Không Ta Dùng Kĩ Nghệ Bói Toán Thiên Đỉnh Để Kiếm SốngTác giả: Trần Niên Nãi PhaoTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Linh Dị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Xuyên Không"Em gái nước đường, tỉnh lại đi." "Ai nha, thật là đáng thương, mấy tên lưu manh khốn kiếp này ra tay không hề nhẹ chút nào." "Đánh người bất tỉnh rồi bỏ chạy, chúng nó sẽ bị thiên lôi đánh chết." Phố Miếu ở Cửu Long nhộn nhịp xe cộ, biển hiệu mọc lên san sát, cửa hàng âm thanh làm sống dậy những ngày tháng huy hoàng của Beyond*, âm nhạc xuyên qua con phố sầm uất nhất Hương Giang này, các quầy hàng bán đồ lặt vặt và đồ ăn nhẹ nối tiếp nhau. (*tên một ban nhạc rock của Hồng Kông thập niên 80. Cre: wikipedia) Năm giờ chiều, tới gần giờ tan tầm của người dân thành phố Hương Giang, là thời điểm hoạt động kinh doanh nhộn nhịp nhất. Một số chủ quán lại không quan tâm đến việc kinh doanh của mình, đang tụ tập lại một chỗ, lo lắng nhìn cô gái bất tỉnh ở quán nước đường. “Dậy đi, dậy đi!” ông chủ nhà hàng Trương Ký hô lên. Sở Nguyệt Nịnh chậm rãi mở mắt ra, thanh âm ồn ào náo động. Cô nhìn những cái đầu tranh nhau ghé vào phía trên đầu mình, đầu óc trống rỗng trong giây lát. Đây là đâu? Cô nhớ… Trương Thức Khai là truyền nhân của phái Huyền Không Phi Tinh, am hiểu nhất về phong thủy.Mộ Dung Sơn mặc áo choàng xanh nhạt, sắc mặt nặng nề cầm chén trà.Lần trước tham gia chương trình, hắn ta bị Sở Nguyệt Nịnh đánh bại, sau khi chương trình phát sóng, danh tiếng của Cửa hàng phong thủy Sở Ký tăng vọt, còn hắn ta lại lao dốc không phanh.Không chỉ không có khách hàng mới, mà khách hàng cũ cũng giảm đi đáng kể, thậm chí có người chuyển sang Cửa hàng phong thủy Sở Ký để bói toán."Bốp!"Mộ Dung Sơn mạnh tay ném chén trà xuống bàn gỗ đỏ, vỡ tan thành bảy mảnh, nước trà nóng bỏng chảy xuống mặt bàn và sàn nhà, "Lý do này, tôi tuyệt đối không nuốt trôi!""Bói toán giỏi đến đâu cũng vậy? Trẻ con có thể học bói toán giỏi, còn người đã tu luyện mấy đời ắt hẳn có phúc khí. Bày trận phong thủy, cô ta còn phải học của tôi nhiều lắm!"Trong thuật Huyền Môn, bói toán và bày trận là khó nhất. Một trận pháp tốt có thể thay đổi mệnh trời, thậm chí trừ yêu diệt ma.Mộ Dung Sơn khổ luyện 40 năm, hắn ta không tin rằng một kẻ hậu bối có thể vượt qua hắn ta trong việc bày trận!"Anh Mộ Dung nói đúng." Trương Thức Khai bảo đồ đệ rót thêm trà, "Ngày mai, chúng ta phải cho cô gái trẻ kia nếm thử mùi vị thất bại, để cô ấy hiểu được đạo lý "núi cao còn có núi cao hơn, người giỏi còn có người giỏi hơn".""Kỳ môn độn giáp mỗi người đều có sở trường riêng, chỉ biết mỗi trò bói toán thì liền thường tiền bối như chúng ta."---Một đêm trôi qua.Bình minh dần ló rạng nơi chân trời.Sương mù từ khe núi bốc lên, hòa cùng tiếng chim hót líu lo, một tia nắng vàng rực xuyên qua màn sương chiếu rọi lên biệt thự sang trọng trên đỉnh đồi.Phía trước biệt thự là hồ bơi trong xanh, ánh nắng mặt trời chiếu vào làm cho mặt nước lấp lánh ánh kim. Phía sau là khu vườn hoa rực rỡ sắc màu. Sở Nguyệt Nịnh dậy sớm, mở cửa sổ phòng ngủ.Hơi thở ẩm ướt của núi rừng cùng hương thơm đất trời theo cơn gió thoang thoảng thổi vào.Hôm nay là ngày quay chương trình huyền học.Nghĩ đến việc Vệ Nghiên Lâm gần đây học về trận pháp phong thủy, Sở Nguyệt Nịnh liền lấy ra chiếc điện thoại đặt trên bàn lớn trong phòng ngủ, liền gọi đến cửa hàng phong thủy.Sau khi nói chuyện xong, hai người hẹn gặp nhau ở một địa điểm khác.DTV"Chị ơi!"Một giọng nói phấn khích vang lên cắt ngang cuộc trò chuyện, Sở Nguyệt Nịnh cúp điện thoại và quay đầu lại.Cửa phòng ngủ bị đẩy ra, một thiếu nữ với đôi mắt thâm quầng, mặc đồng phục học sinh, vai đeo cặp sách, ngậm bánh nướng bước vào thăm dò.Sở Di tối hôm qua rất hào hứng, trong căn biệt thự sáu tầng, cô chọn đi chọn lại và cuối cùng vẫn chọn căn phòng sát vách với chị gái.Mỹ danh là để không xa rời chị gái.Kết quả là do quá phấn khích với căn biệt thự cao cấp, cô không tài nào ngủ được.Sở Di ngậm bánh nướng, cười nói: "Chị ơi, em đi học đây. Trong tủ lạnh phòng bếp có nguyên liệu nấu ăn, chị nhớ ăn sáng nhé, kẻo đói bụng đấy."Sở Di đã từng phát hiện ra rằng, đôi khi chị gái không ăn sáng mà đi thẳng ra phố Miếu.Sức khỏe là chuyện quan trọng, không ăn sáng sẽ ảnh hưởng không tốt, nên cô không thể để chuyện đó xảy ra."Em chờ chị một chút, hai chị em cùng xuống núi." Sở Nguyệt Nịnh mở tủ quần áo, chuẩn bị thay đồ để cùng em gái xuống núi.Sở Di lắc đầu từ chối, cắn bánh nướng trong tay, cười tủm tỉm nũng nịu: "Chị ơi, em đã lớn rồi, không phải là bé gái ba tuổi. Hôm qua em đã nghiên cứu kỹ lộ trình đi học, dưới chân núi có trạm xe buýt, có thể đi thẳng đến trường. Nếu không có trạm xe buýt, em cũng có thể đi taxi.""Chị còn muốn đi phố Miếu, đưa em đi rất lãng phí thời gian. Chị cứ lo cho bản thân mình, không cần lo cho em đâu."Sở Nguyệt Nịnh suy nghĩ nghiêm túc một lúc rồi gật đầu: "Vậy hai ngày nay em cứ đi xe buýt, đợi chị có thời gian sẽ đi chọn một chiếc xe bốn bánh cho em."

Trương Thức Khai là truyền nhân của phái Huyền Không Phi Tinh, am hiểu nhất về phong thủy.

Mộ Dung Sơn mặc áo choàng xanh nhạt, sắc mặt nặng nề cầm chén trà.

Lần trước tham gia chương trình, hắn ta bị Sở Nguyệt Nịnh đánh bại, sau khi chương trình phát sóng, danh tiếng của Cửa hàng phong thủy Sở Ký tăng vọt, còn hắn ta lại lao dốc không phanh.

Không chỉ không có khách hàng mới, mà khách hàng cũ cũng giảm đi đáng kể, thậm chí có người chuyển sang Cửa hàng phong thủy Sở Ký để bói toán.

"Bốp!"

Mộ Dung Sơn mạnh tay ném chén trà xuống bàn gỗ đỏ, vỡ tan thành bảy mảnh, nước trà nóng bỏng chảy xuống mặt bàn và sàn nhà, "Lý do này, tôi tuyệt đối không nuốt trôi!"

"Bói toán giỏi đến đâu cũng vậy? Trẻ con có thể học bói toán giỏi, còn người đã tu luyện mấy đời ắt hẳn có phúc khí. Bày trận phong thủy, cô ta còn phải học của tôi nhiều lắm!"

Trong thuật Huyền Môn, bói toán và bày trận là khó nhất. Một trận pháp tốt có thể thay đổi mệnh trời, thậm chí trừ yêu diệt ma.

Mộ Dung Sơn khổ luyện 40 năm, hắn ta không tin rằng một kẻ hậu bối có thể vượt qua hắn ta trong việc bày trận!

"Anh Mộ Dung nói đúng." Trương Thức Khai bảo đồ đệ rót thêm trà, "Ngày mai, chúng ta phải cho cô gái trẻ kia nếm thử mùi vị thất bại, để cô ấy hiểu được đạo lý "núi cao còn có núi cao hơn, người giỏi còn có người giỏi hơn"."

"Kỳ môn độn giáp mỗi người đều có sở trường riêng, chỉ biết mỗi trò bói toán thì liền thường tiền bối như chúng ta."

---

Một đêm trôi qua.

Bình minh dần ló rạng nơi chân trời.

Sương mù từ khe núi bốc lên, hòa cùng tiếng chim hót líu lo, một tia nắng vàng rực xuyên qua màn sương chiếu rọi lên biệt thự sang trọng trên đỉnh đồi.

Phía trước biệt thự là hồ bơi trong xanh, ánh nắng mặt trời chiếu vào làm cho mặt nước lấp lánh ánh kim. Phía sau là khu vườn hoa rực rỡ sắc màu.

 

Sở Nguyệt Nịnh dậy sớm, mở cửa sổ phòng ngủ.

Hơi thở ẩm ướt của núi rừng cùng hương thơm đất trời theo cơn gió thoang thoảng thổi vào.

Hôm nay là ngày quay chương trình huyền học.

Nghĩ đến việc Vệ Nghiên Lâm gần đây học về trận pháp phong thủy, Sở Nguyệt Nịnh liền lấy ra chiếc điện thoại đặt trên bàn lớn trong phòng ngủ, liền gọi đến cửa hàng phong thủy.

Sau khi nói chuyện xong, hai người hẹn gặp nhau ở một địa điểm khác.

DTV

"Chị ơi!"

Một giọng nói phấn khích vang lên cắt ngang cuộc trò chuyện, Sở Nguyệt Nịnh cúp điện thoại và quay đầu lại.

Cửa phòng ngủ bị đẩy ra, một thiếu nữ với đôi mắt thâm quầng, mặc đồng phục học sinh, vai đeo cặp sách, ngậm bánh nướng bước vào thăm dò.

Sở Di tối hôm qua rất hào hứng, trong căn biệt thự sáu tầng, cô chọn đi chọn lại và cuối cùng vẫn chọn căn phòng sát vách với chị gái.

Mỹ danh là để không xa rời chị gái.

Kết quả là do quá phấn khích với căn biệt thự cao cấp, cô không tài nào ngủ được.

Sở Di ngậm bánh nướng, cười nói: "Chị ơi, em đi học đây. Trong tủ lạnh phòng bếp có nguyên liệu nấu ăn, chị nhớ ăn sáng nhé, kẻo đói bụng đấy."

Sở Di đã từng phát hiện ra rằng, đôi khi chị gái không ăn sáng mà đi thẳng ra phố Miếu.

Sức khỏe là chuyện quan trọng, không ăn sáng sẽ ảnh hưởng không tốt, nên cô không thể để chuyện đó xảy ra.

"Em chờ chị một chút, hai chị em cùng xuống núi." Sở Nguyệt Nịnh mở tủ quần áo, chuẩn bị thay đồ để cùng em gái xuống núi.

Sở Di lắc đầu từ chối, cắn bánh nướng trong tay, cười tủm tỉm nũng nịu: "Chị ơi, em đã lớn rồi, không phải là bé gái ba tuổi. Hôm qua em đã nghiên cứu kỹ lộ trình đi học, dưới chân núi có trạm xe buýt, có thể đi thẳng đến trường. Nếu không có trạm xe buýt, em cũng có thể đi taxi."

"Chị còn muốn đi phố Miếu, đưa em đi rất lãng phí thời gian. Chị cứ lo cho bản thân mình, không cần lo cho em đâu."

Sở Nguyệt Nịnh suy nghĩ nghiêm túc một lúc rồi gật đầu: "Vậy hai ngày nay em cứ đi xe buýt, đợi chị có thời gian sẽ đi chọn một chiếc xe bốn bánh cho em."

Xuyên Không Ta Dùng Kĩ Nghệ Bói Toán Thiên Đỉnh Để Kiếm SốngTác giả: Trần Niên Nãi PhaoTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Linh Dị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Xuyên Không"Em gái nước đường, tỉnh lại đi." "Ai nha, thật là đáng thương, mấy tên lưu manh khốn kiếp này ra tay không hề nhẹ chút nào." "Đánh người bất tỉnh rồi bỏ chạy, chúng nó sẽ bị thiên lôi đánh chết." Phố Miếu ở Cửu Long nhộn nhịp xe cộ, biển hiệu mọc lên san sát, cửa hàng âm thanh làm sống dậy những ngày tháng huy hoàng của Beyond*, âm nhạc xuyên qua con phố sầm uất nhất Hương Giang này, các quầy hàng bán đồ lặt vặt và đồ ăn nhẹ nối tiếp nhau. (*tên một ban nhạc rock của Hồng Kông thập niên 80. Cre: wikipedia) Năm giờ chiều, tới gần giờ tan tầm của người dân thành phố Hương Giang, là thời điểm hoạt động kinh doanh nhộn nhịp nhất. Một số chủ quán lại không quan tâm đến việc kinh doanh của mình, đang tụ tập lại một chỗ, lo lắng nhìn cô gái bất tỉnh ở quán nước đường. “Dậy đi, dậy đi!” ông chủ nhà hàng Trương Ký hô lên. Sở Nguyệt Nịnh chậm rãi mở mắt ra, thanh âm ồn ào náo động. Cô nhìn những cái đầu tranh nhau ghé vào phía trên đầu mình, đầu óc trống rỗng trong giây lát. Đây là đâu? Cô nhớ… Trương Thức Khai là truyền nhân của phái Huyền Không Phi Tinh, am hiểu nhất về phong thủy.Mộ Dung Sơn mặc áo choàng xanh nhạt, sắc mặt nặng nề cầm chén trà.Lần trước tham gia chương trình, hắn ta bị Sở Nguyệt Nịnh đánh bại, sau khi chương trình phát sóng, danh tiếng của Cửa hàng phong thủy Sở Ký tăng vọt, còn hắn ta lại lao dốc không phanh.Không chỉ không có khách hàng mới, mà khách hàng cũ cũng giảm đi đáng kể, thậm chí có người chuyển sang Cửa hàng phong thủy Sở Ký để bói toán."Bốp!"Mộ Dung Sơn mạnh tay ném chén trà xuống bàn gỗ đỏ, vỡ tan thành bảy mảnh, nước trà nóng bỏng chảy xuống mặt bàn và sàn nhà, "Lý do này, tôi tuyệt đối không nuốt trôi!""Bói toán giỏi đến đâu cũng vậy? Trẻ con có thể học bói toán giỏi, còn người đã tu luyện mấy đời ắt hẳn có phúc khí. Bày trận phong thủy, cô ta còn phải học của tôi nhiều lắm!"Trong thuật Huyền Môn, bói toán và bày trận là khó nhất. Một trận pháp tốt có thể thay đổi mệnh trời, thậm chí trừ yêu diệt ma.Mộ Dung Sơn khổ luyện 40 năm, hắn ta không tin rằng một kẻ hậu bối có thể vượt qua hắn ta trong việc bày trận!"Anh Mộ Dung nói đúng." Trương Thức Khai bảo đồ đệ rót thêm trà, "Ngày mai, chúng ta phải cho cô gái trẻ kia nếm thử mùi vị thất bại, để cô ấy hiểu được đạo lý "núi cao còn có núi cao hơn, người giỏi còn có người giỏi hơn".""Kỳ môn độn giáp mỗi người đều có sở trường riêng, chỉ biết mỗi trò bói toán thì liền thường tiền bối như chúng ta."---Một đêm trôi qua.Bình minh dần ló rạng nơi chân trời.Sương mù từ khe núi bốc lên, hòa cùng tiếng chim hót líu lo, một tia nắng vàng rực xuyên qua màn sương chiếu rọi lên biệt thự sang trọng trên đỉnh đồi.Phía trước biệt thự là hồ bơi trong xanh, ánh nắng mặt trời chiếu vào làm cho mặt nước lấp lánh ánh kim. Phía sau là khu vườn hoa rực rỡ sắc màu. Sở Nguyệt Nịnh dậy sớm, mở cửa sổ phòng ngủ.Hơi thở ẩm ướt của núi rừng cùng hương thơm đất trời theo cơn gió thoang thoảng thổi vào.Hôm nay là ngày quay chương trình huyền học.Nghĩ đến việc Vệ Nghiên Lâm gần đây học về trận pháp phong thủy, Sở Nguyệt Nịnh liền lấy ra chiếc điện thoại đặt trên bàn lớn trong phòng ngủ, liền gọi đến cửa hàng phong thủy.Sau khi nói chuyện xong, hai người hẹn gặp nhau ở một địa điểm khác.DTV"Chị ơi!"Một giọng nói phấn khích vang lên cắt ngang cuộc trò chuyện, Sở Nguyệt Nịnh cúp điện thoại và quay đầu lại.Cửa phòng ngủ bị đẩy ra, một thiếu nữ với đôi mắt thâm quầng, mặc đồng phục học sinh, vai đeo cặp sách, ngậm bánh nướng bước vào thăm dò.Sở Di tối hôm qua rất hào hứng, trong căn biệt thự sáu tầng, cô chọn đi chọn lại và cuối cùng vẫn chọn căn phòng sát vách với chị gái.Mỹ danh là để không xa rời chị gái.Kết quả là do quá phấn khích với căn biệt thự cao cấp, cô không tài nào ngủ được.Sở Di ngậm bánh nướng, cười nói: "Chị ơi, em đi học đây. Trong tủ lạnh phòng bếp có nguyên liệu nấu ăn, chị nhớ ăn sáng nhé, kẻo đói bụng đấy."Sở Di đã từng phát hiện ra rằng, đôi khi chị gái không ăn sáng mà đi thẳng ra phố Miếu.Sức khỏe là chuyện quan trọng, không ăn sáng sẽ ảnh hưởng không tốt, nên cô không thể để chuyện đó xảy ra."Em chờ chị một chút, hai chị em cùng xuống núi." Sở Nguyệt Nịnh mở tủ quần áo, chuẩn bị thay đồ để cùng em gái xuống núi.Sở Di lắc đầu từ chối, cắn bánh nướng trong tay, cười tủm tỉm nũng nịu: "Chị ơi, em đã lớn rồi, không phải là bé gái ba tuổi. Hôm qua em đã nghiên cứu kỹ lộ trình đi học, dưới chân núi có trạm xe buýt, có thể đi thẳng đến trường. Nếu không có trạm xe buýt, em cũng có thể đi taxi.""Chị còn muốn đi phố Miếu, đưa em đi rất lãng phí thời gian. Chị cứ lo cho bản thân mình, không cần lo cho em đâu."Sở Nguyệt Nịnh suy nghĩ nghiêm túc một lúc rồi gật đầu: "Vậy hai ngày nay em cứ đi xe buýt, đợi chị có thời gian sẽ đi chọn một chiếc xe bốn bánh cho em."

Chương 681: Chương 681