"Em gái nước đường, tỉnh lại đi." "Ai nha, thật là đáng thương, mấy tên lưu manh khốn kiếp này ra tay không hề nhẹ chút nào." "Đánh người bất tỉnh rồi bỏ chạy, chúng nó sẽ bị thiên lôi đánh chết." Phố Miếu ở Cửu Long nhộn nhịp xe cộ, biển hiệu mọc lên san sát, cửa hàng âm thanh làm sống dậy những ngày tháng huy hoàng của Beyond*, âm nhạc xuyên qua con phố sầm uất nhất Hương Giang này, các quầy hàng bán đồ lặt vặt và đồ ăn nhẹ nối tiếp nhau. (*tên một ban nhạc rock của Hồng Kông thập niên 80. Cre: wikipedia) Năm giờ chiều, tới gần giờ tan tầm của người dân thành phố Hương Giang, là thời điểm hoạt động kinh doanh nhộn nhịp nhất. Một số chủ quán lại không quan tâm đến việc kinh doanh của mình, đang tụ tập lại một chỗ, lo lắng nhìn cô gái bất tỉnh ở quán nước đường. “Dậy đi, dậy đi!” ông chủ nhà hàng Trương Ký hô lên. Sở Nguyệt Nịnh chậm rãi mở mắt ra, thanh âm ồn ào náo động. Cô nhìn những cái đầu tranh nhau ghé vào phía trên đầu mình, đầu óc trống rỗng trong giây lát. Đây là đâu? Cô nhớ…
Chương 709: Chương 709
Xuyên Không Ta Dùng Kĩ Nghệ Bói Toán Thiên Đỉnh Để Kiếm SốngTác giả: Trần Niên Nãi PhaoTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Linh Dị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Xuyên Không"Em gái nước đường, tỉnh lại đi." "Ai nha, thật là đáng thương, mấy tên lưu manh khốn kiếp này ra tay không hề nhẹ chút nào." "Đánh người bất tỉnh rồi bỏ chạy, chúng nó sẽ bị thiên lôi đánh chết." Phố Miếu ở Cửu Long nhộn nhịp xe cộ, biển hiệu mọc lên san sát, cửa hàng âm thanh làm sống dậy những ngày tháng huy hoàng của Beyond*, âm nhạc xuyên qua con phố sầm uất nhất Hương Giang này, các quầy hàng bán đồ lặt vặt và đồ ăn nhẹ nối tiếp nhau. (*tên một ban nhạc rock của Hồng Kông thập niên 80. Cre: wikipedia) Năm giờ chiều, tới gần giờ tan tầm của người dân thành phố Hương Giang, là thời điểm hoạt động kinh doanh nhộn nhịp nhất. Một số chủ quán lại không quan tâm đến việc kinh doanh của mình, đang tụ tập lại một chỗ, lo lắng nhìn cô gái bất tỉnh ở quán nước đường. “Dậy đi, dậy đi!” ông chủ nhà hàng Trương Ký hô lên. Sở Nguyệt Nịnh chậm rãi mở mắt ra, thanh âm ồn ào náo động. Cô nhìn những cái đầu tranh nhau ghé vào phía trên đầu mình, đầu óc trống rỗng trong giây lát. Đây là đâu? Cô nhớ… Nó giơ cánh tay duy nhất còn lại không bị cắt đứt, gõ một tiếng, bụi bay mù mịt, cúi chào Sở Nguyệt Nịnh bằng nghi thức quân đội.Sở Nguyệt Nịnh đứng dậy, tay trái đặt lên bụng trước đáp lễ.Vệ Nghiên Lâm cúi đầu cung kính.Còn có những người hàng xóm, trong bầu không khí trang nghiêm dường như cũng cúi đầu cung kính.Tiền bối, xin hãy bảo vệ thế giới thịnh vượng này.Quẻ bói thứ hai kết thúc, bầu không khí trong phòng bỗng chốc trở nên im ắng đến mức có thể nghe thấy tiếng thở của nhau.Nhóm hàng xóm cúi đầu chào, tâm trạng không thể bình tĩnh trong một thời gian dài."Không có những người tiền bối dũng cảm hy sinh thì sẽ không có cuộc sống tốt đẹp như ngày nay.""Mọi người đều là một nhà.""Tết Âm lịch sắp đến rồi, tôi vừa vặn phải về quê cúng tổ tiên, đến lúc đó nhất định phải mua thêm một số đồ để đi viếng nghĩa trang liệt sĩ.""Tôi cũng vừa vặn muốn về quê, hay là cùng đi nhé.""Được thôi, tôi cũng đi."Cứ như vậy, vì một quẻ bói mà nhóm hàng xóm đã hẹn nhau cùng đi viếng nghĩa trang liệt sĩ ở quê.Sở Nguyệt Nịnh cảm động trước sự nhiệt tình của nhóm hàng xóm, khuôn mặt nở nụ cười rạng rỡ. Cô nhìn lên chiếc đồng hồ treo trên tường.Thời gian đã gần trưa. Cô mỉm cười nhẹ nhàng: "Được rồi, mọi người yên lặng một chút, mời vị tiếp theo." Căn phòng vốn ồn ào náo nhiệt như bị ấn nút tạm dừng, lại lần nữa trở nên im ắng.Vị khách thứ ba đang đứng ở cửa, bên cạnh cửa là những người hàng xóm vây xem. Khi nghe Sở Nguyệt Nịnh nói, sắc mặt anh ta lập tức trở nên khó xử, "Sở đại sư, có thể đợi tôi một chút không?"Người đàn ông mập mạp lên tiếng, có vẻ sốt ruột, vỗ vai hai người hàng xóm, nhón chân nhìn ra ngoài rồi quay lại: "Tôi... Tôi chỉ là người xếp hàng thay, ông ấy vẫn chưa đến."Sở Nguyệt Nịnh nói: "Cửa hàng phong thủy có quy định, không tiếp nhận người thay thế xếp hàng."Người kia còn muốn nói gì đó.Bỗng nhiên đám đông xôn xao, người đàn ông mập mạp vui vẻ, hăng hái đẩy những người hàng xóm đang chen chúc ra, nhường đường: "Lôi tiên sinh, cuối cùng ông cũng đến. Nếu ông không đến, thì quẻ thứ ba sẽ phải đổi người xem đó."Người đàn ông đến đây khoảng hơn 50 tuổi, tóc điểm bạc, mặc vest đen, trên mặt nở nụ cười ôn hòa, hướng về nhóm hàng xóm vây xem cúi chào, giơ tay lên, có thể thấy ống tay áo bị mài mòn một chỗ."Xin lỗi, vì công việc nên tôi chỉ có thể nhờ bạn bè xếp hàng hộ, không phù hợp với quy định của cửa hàng phong thủy, là tôi đường đột. Không biết mọi người có ý kiến gì không? Nếu có, tôi sẽ không xem bói."Lôi Tự Minh là ai?Ông ta là một trong những phó hội trưởng của Hội từ thiện Hương Giang.Hội từ thiện Hương Giang là tổ chức quản lý tất cả các cơ sở từ thiện ở Hương Giang, hội trưởng có quyền lực tuyệt đối đối với toàn bộ các cơ sở từ thiện, bốn phó hội trưởng phụ trách quản lý các cơ sở khác nhau.Lôi Tự Minh thường xuyên xuất hiện trước mặt báo chí, vì vậy rất nhiều người dân Hương Giang đều biết đến tên tuổi của ông ta, thậm chí giới truyền thông Hương Giang còn thân mật gọi ông ta là "Nhà hảo tâm số một thế kỷ 20".Có thể được ông ta gọi là bạn, người đàn ông mập mạp vô cùng vui vẻ, cho rằng mình đã leo lên cành cao, vội vàng sửa lại cách xưng hô: "Anh Lôi quá khiêm tốn rồi, anh là người xếp hàng quang minh chính đại, sao có thể là đường đột được?"Lôi Tự Minh cúi mắt, không đồng ý: "Không thể nói như vậy, mỗi cửa hàng đều có quy định riêng, ai cũng không thể tùy ý phá vỡ."Ban đầu nghe người đàn ông mập mạp nói, nhóm hàng xóm còn có chút bực bội, nhưng sau khi nghe Lôi Tự Minh nói chuyện một cách khiêm tốn, họ lại cảm thấy có thiện cảm với ông ta.Đặc biệt là Đinh sư nãi, người phụ nữ có ống tay áo sờn rách dựa vào cửa ra vào, càng nhiệt tình trêu ghẹo.
Nó giơ cánh tay duy nhất còn lại không bị cắt đứt, gõ một tiếng, bụi bay mù mịt, cúi chào Sở Nguyệt Nịnh bằng nghi thức quân đội.
Sở Nguyệt Nịnh đứng dậy, tay trái đặt lên bụng trước đáp lễ.
Vệ Nghiên Lâm cúi đầu cung kính.
Còn có những người hàng xóm, trong bầu không khí trang nghiêm dường như cũng cúi đầu cung kính.
Tiền bối, xin hãy bảo vệ thế giới thịnh vượng này.
Quẻ bói thứ hai kết thúc, bầu không khí trong phòng bỗng chốc trở nên im ắng đến mức có thể nghe thấy tiếng thở của nhau.
Nhóm hàng xóm cúi đầu chào, tâm trạng không thể bình tĩnh trong một thời gian dài.
"Không có những người tiền bối dũng cảm hy sinh thì sẽ không có cuộc sống tốt đẹp như ngày nay."
"Mọi người đều là một nhà."
"Tết Âm lịch sắp đến rồi, tôi vừa vặn phải về quê cúng tổ tiên, đến lúc đó nhất định phải mua thêm một số đồ để đi viếng nghĩa trang liệt sĩ."
"Tôi cũng vừa vặn muốn về quê, hay là cùng đi nhé."
"Được thôi, tôi cũng đi."
Cứ như vậy, vì một quẻ bói mà nhóm hàng xóm đã hẹn nhau cùng đi viếng nghĩa trang liệt sĩ ở quê.
Sở Nguyệt Nịnh cảm động trước sự nhiệt tình của nhóm hàng xóm, khuôn mặt nở nụ cười rạng rỡ. Cô nhìn lên chiếc đồng hồ treo trên tường.
Thời gian đã gần trưa.
Cô mỉm cười nhẹ nhàng: "Được rồi, mọi người yên lặng một chút, mời vị tiếp theo."
Căn phòng vốn ồn ào náo nhiệt như bị ấn nút tạm dừng, lại lần nữa trở nên im ắng.
Vị khách thứ ba đang đứng ở cửa, bên cạnh cửa là những người hàng xóm vây xem. Khi nghe Sở Nguyệt Nịnh nói, sắc mặt anh ta lập tức trở nên khó xử, "Sở đại sư, có thể đợi tôi một chút không?"
Người đàn ông mập mạp lên tiếng, có vẻ sốt ruột, vỗ vai hai người hàng xóm, nhón chân nhìn ra ngoài rồi quay lại: "Tôi... Tôi chỉ là người xếp hàng thay, ông ấy vẫn chưa đến."
Sở Nguyệt Nịnh nói: "Cửa hàng phong thủy có quy định, không tiếp nhận người thay thế xếp hàng."
Người kia còn muốn nói gì đó.
Bỗng nhiên đám đông xôn xao, người đàn ông mập mạp vui vẻ, hăng hái đẩy những người hàng xóm đang chen chúc ra, nhường đường: "Lôi tiên sinh, cuối cùng ông cũng đến. Nếu ông không đến, thì quẻ thứ ba sẽ phải đổi người xem đó."
Người đàn ông đến đây khoảng hơn 50 tuổi, tóc điểm bạc, mặc vest đen, trên mặt nở nụ cười ôn hòa, hướng về nhóm hàng xóm vây xem cúi chào, giơ tay lên, có thể thấy ống tay áo bị mài mòn một chỗ.
"Xin lỗi, vì công việc nên tôi chỉ có thể nhờ bạn bè xếp hàng hộ, không phù hợp với quy định của cửa hàng phong thủy, là tôi đường đột. Không biết mọi người có ý kiến gì không? Nếu có, tôi sẽ không xem bói."
Lôi Tự Minh là ai?
Ông ta là một trong những phó hội trưởng của Hội từ thiện Hương Giang.
Hội từ thiện Hương Giang là tổ chức quản lý tất cả các cơ sở từ thiện ở Hương Giang, hội trưởng có quyền lực tuyệt đối đối với toàn bộ các cơ sở từ thiện, bốn phó hội trưởng phụ trách quản lý các cơ sở khác nhau.
Lôi Tự Minh thường xuyên xuất hiện trước mặt báo chí, vì vậy rất nhiều người dân Hương Giang đều biết đến tên tuổi của ông ta, thậm chí giới truyền thông Hương Giang còn thân mật gọi ông ta là "Nhà hảo tâm số một thế kỷ 20".
Có thể được ông ta gọi là bạn, người đàn ông mập mạp vô cùng vui vẻ, cho rằng mình đã leo lên cành cao, vội vàng sửa lại cách xưng hô: "Anh Lôi quá khiêm tốn rồi, anh là người xếp hàng quang minh chính đại, sao có thể là đường đột được?"
Lôi Tự Minh cúi mắt, không đồng ý: "Không thể nói như vậy, mỗi cửa hàng đều có quy định riêng, ai cũng không thể tùy ý phá vỡ."
Ban đầu nghe người đàn ông mập mạp nói, nhóm hàng xóm còn có chút bực bội, nhưng sau khi nghe Lôi Tự Minh nói chuyện một cách khiêm tốn, họ lại cảm thấy có thiện cảm với ông ta.
Đặc biệt là Đinh sư nãi, người phụ nữ có ống tay áo sờn rách dựa vào cửa ra vào, càng nhiệt tình trêu ghẹo.
Xuyên Không Ta Dùng Kĩ Nghệ Bói Toán Thiên Đỉnh Để Kiếm SốngTác giả: Trần Niên Nãi PhaoTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Linh Dị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Xuyên Không"Em gái nước đường, tỉnh lại đi." "Ai nha, thật là đáng thương, mấy tên lưu manh khốn kiếp này ra tay không hề nhẹ chút nào." "Đánh người bất tỉnh rồi bỏ chạy, chúng nó sẽ bị thiên lôi đánh chết." Phố Miếu ở Cửu Long nhộn nhịp xe cộ, biển hiệu mọc lên san sát, cửa hàng âm thanh làm sống dậy những ngày tháng huy hoàng của Beyond*, âm nhạc xuyên qua con phố sầm uất nhất Hương Giang này, các quầy hàng bán đồ lặt vặt và đồ ăn nhẹ nối tiếp nhau. (*tên một ban nhạc rock của Hồng Kông thập niên 80. Cre: wikipedia) Năm giờ chiều, tới gần giờ tan tầm của người dân thành phố Hương Giang, là thời điểm hoạt động kinh doanh nhộn nhịp nhất. Một số chủ quán lại không quan tâm đến việc kinh doanh của mình, đang tụ tập lại một chỗ, lo lắng nhìn cô gái bất tỉnh ở quán nước đường. “Dậy đi, dậy đi!” ông chủ nhà hàng Trương Ký hô lên. Sở Nguyệt Nịnh chậm rãi mở mắt ra, thanh âm ồn ào náo động. Cô nhìn những cái đầu tranh nhau ghé vào phía trên đầu mình, đầu óc trống rỗng trong giây lát. Đây là đâu? Cô nhớ… Nó giơ cánh tay duy nhất còn lại không bị cắt đứt, gõ một tiếng, bụi bay mù mịt, cúi chào Sở Nguyệt Nịnh bằng nghi thức quân đội.Sở Nguyệt Nịnh đứng dậy, tay trái đặt lên bụng trước đáp lễ.Vệ Nghiên Lâm cúi đầu cung kính.Còn có những người hàng xóm, trong bầu không khí trang nghiêm dường như cũng cúi đầu cung kính.Tiền bối, xin hãy bảo vệ thế giới thịnh vượng này.Quẻ bói thứ hai kết thúc, bầu không khí trong phòng bỗng chốc trở nên im ắng đến mức có thể nghe thấy tiếng thở của nhau.Nhóm hàng xóm cúi đầu chào, tâm trạng không thể bình tĩnh trong một thời gian dài."Không có những người tiền bối dũng cảm hy sinh thì sẽ không có cuộc sống tốt đẹp như ngày nay.""Mọi người đều là một nhà.""Tết Âm lịch sắp đến rồi, tôi vừa vặn phải về quê cúng tổ tiên, đến lúc đó nhất định phải mua thêm một số đồ để đi viếng nghĩa trang liệt sĩ.""Tôi cũng vừa vặn muốn về quê, hay là cùng đi nhé.""Được thôi, tôi cũng đi."Cứ như vậy, vì một quẻ bói mà nhóm hàng xóm đã hẹn nhau cùng đi viếng nghĩa trang liệt sĩ ở quê.Sở Nguyệt Nịnh cảm động trước sự nhiệt tình của nhóm hàng xóm, khuôn mặt nở nụ cười rạng rỡ. Cô nhìn lên chiếc đồng hồ treo trên tường.Thời gian đã gần trưa. Cô mỉm cười nhẹ nhàng: "Được rồi, mọi người yên lặng một chút, mời vị tiếp theo." Căn phòng vốn ồn ào náo nhiệt như bị ấn nút tạm dừng, lại lần nữa trở nên im ắng.Vị khách thứ ba đang đứng ở cửa, bên cạnh cửa là những người hàng xóm vây xem. Khi nghe Sở Nguyệt Nịnh nói, sắc mặt anh ta lập tức trở nên khó xử, "Sở đại sư, có thể đợi tôi một chút không?"Người đàn ông mập mạp lên tiếng, có vẻ sốt ruột, vỗ vai hai người hàng xóm, nhón chân nhìn ra ngoài rồi quay lại: "Tôi... Tôi chỉ là người xếp hàng thay, ông ấy vẫn chưa đến."Sở Nguyệt Nịnh nói: "Cửa hàng phong thủy có quy định, không tiếp nhận người thay thế xếp hàng."Người kia còn muốn nói gì đó.Bỗng nhiên đám đông xôn xao, người đàn ông mập mạp vui vẻ, hăng hái đẩy những người hàng xóm đang chen chúc ra, nhường đường: "Lôi tiên sinh, cuối cùng ông cũng đến. Nếu ông không đến, thì quẻ thứ ba sẽ phải đổi người xem đó."Người đàn ông đến đây khoảng hơn 50 tuổi, tóc điểm bạc, mặc vest đen, trên mặt nở nụ cười ôn hòa, hướng về nhóm hàng xóm vây xem cúi chào, giơ tay lên, có thể thấy ống tay áo bị mài mòn một chỗ."Xin lỗi, vì công việc nên tôi chỉ có thể nhờ bạn bè xếp hàng hộ, không phù hợp với quy định của cửa hàng phong thủy, là tôi đường đột. Không biết mọi người có ý kiến gì không? Nếu có, tôi sẽ không xem bói."Lôi Tự Minh là ai?Ông ta là một trong những phó hội trưởng của Hội từ thiện Hương Giang.Hội từ thiện Hương Giang là tổ chức quản lý tất cả các cơ sở từ thiện ở Hương Giang, hội trưởng có quyền lực tuyệt đối đối với toàn bộ các cơ sở từ thiện, bốn phó hội trưởng phụ trách quản lý các cơ sở khác nhau.Lôi Tự Minh thường xuyên xuất hiện trước mặt báo chí, vì vậy rất nhiều người dân Hương Giang đều biết đến tên tuổi của ông ta, thậm chí giới truyền thông Hương Giang còn thân mật gọi ông ta là "Nhà hảo tâm số một thế kỷ 20".Có thể được ông ta gọi là bạn, người đàn ông mập mạp vô cùng vui vẻ, cho rằng mình đã leo lên cành cao, vội vàng sửa lại cách xưng hô: "Anh Lôi quá khiêm tốn rồi, anh là người xếp hàng quang minh chính đại, sao có thể là đường đột được?"Lôi Tự Minh cúi mắt, không đồng ý: "Không thể nói như vậy, mỗi cửa hàng đều có quy định riêng, ai cũng không thể tùy ý phá vỡ."Ban đầu nghe người đàn ông mập mạp nói, nhóm hàng xóm còn có chút bực bội, nhưng sau khi nghe Lôi Tự Minh nói chuyện một cách khiêm tốn, họ lại cảm thấy có thiện cảm với ông ta.Đặc biệt là Đinh sư nãi, người phụ nữ có ống tay áo sờn rách dựa vào cửa ra vào, càng nhiệt tình trêu ghẹo.