"Em gái nước đường, tỉnh lại đi." "Ai nha, thật là đáng thương, mấy tên lưu manh khốn kiếp này ra tay không hề nhẹ chút nào." "Đánh người bất tỉnh rồi bỏ chạy, chúng nó sẽ bị thiên lôi đánh chết." Phố Miếu ở Cửu Long nhộn nhịp xe cộ, biển hiệu mọc lên san sát, cửa hàng âm thanh làm sống dậy những ngày tháng huy hoàng của Beyond*, âm nhạc xuyên qua con phố sầm uất nhất Hương Giang này, các quầy hàng bán đồ lặt vặt và đồ ăn nhẹ nối tiếp nhau. (*tên một ban nhạc rock của Hồng Kông thập niên 80. Cre: wikipedia) Năm giờ chiều, tới gần giờ tan tầm của người dân thành phố Hương Giang, là thời điểm hoạt động kinh doanh nhộn nhịp nhất. Một số chủ quán lại không quan tâm đến việc kinh doanh của mình, đang tụ tập lại một chỗ, lo lắng nhìn cô gái bất tỉnh ở quán nước đường. “Dậy đi, dậy đi!” ông chủ nhà hàng Trương Ký hô lên. Sở Nguyệt Nịnh chậm rãi mở mắt ra, thanh âm ồn ào náo động. Cô nhìn những cái đầu tranh nhau ghé vào phía trên đầu mình, đầu óc trống rỗng trong giây lát. Đây là đâu? Cô nhớ…
Chương 710: Chương 710
Xuyên Không Ta Dùng Kĩ Nghệ Bói Toán Thiên Đỉnh Để Kiếm SốngTác giả: Trần Niên Nãi PhaoTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Linh Dị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Xuyên Không"Em gái nước đường, tỉnh lại đi." "Ai nha, thật là đáng thương, mấy tên lưu manh khốn kiếp này ra tay không hề nhẹ chút nào." "Đánh người bất tỉnh rồi bỏ chạy, chúng nó sẽ bị thiên lôi đánh chết." Phố Miếu ở Cửu Long nhộn nhịp xe cộ, biển hiệu mọc lên san sát, cửa hàng âm thanh làm sống dậy những ngày tháng huy hoàng của Beyond*, âm nhạc xuyên qua con phố sầm uất nhất Hương Giang này, các quầy hàng bán đồ lặt vặt và đồ ăn nhẹ nối tiếp nhau. (*tên một ban nhạc rock của Hồng Kông thập niên 80. Cre: wikipedia) Năm giờ chiều, tới gần giờ tan tầm của người dân thành phố Hương Giang, là thời điểm hoạt động kinh doanh nhộn nhịp nhất. Một số chủ quán lại không quan tâm đến việc kinh doanh của mình, đang tụ tập lại một chỗ, lo lắng nhìn cô gái bất tỉnh ở quán nước đường. “Dậy đi, dậy đi!” ông chủ nhà hàng Trương Ký hô lên. Sở Nguyệt Nịnh chậm rãi mở mắt ra, thanh âm ồn ào náo động. Cô nhìn những cái đầu tranh nhau ghé vào phía trên đầu mình, đầu óc trống rỗng trong giây lát. Đây là đâu? Cô nhớ… "Lôi tiên sinh, ông là nhà hảo tâm nổi tiếng khắp Hương Giang, vì làm từ thiện, ông ăn mặc giản dị và thậm chí bán đi ngôi nhà cũ của mình. Ông đã cống hiến rất nhiều cho Hương Giang. Mọi người sao có thể để ý chuyện nhỏ này."Nói xong, bà nhìn xung quanh, "Mọi người nghĩ sao?""Đúng vậy!" Nhóm hàng xóm đồng thanh tán thành.Mọi người đều vô cùng kính trọng những người đã thực sự hy sinh vì Hương Giang, bất kể họ thuộc tầng lớp nào.Huống chi Lôi Tự Minh gần như tán gia bại sản chỉ vì muốn giúp đỡ những người khốn khổ chứ?"Nếu là người khác, chúng tôi có thể không đồng ý.""Lôi tiên sinh, ông là phó chủ tịch Hội từ thiện Hương Giang, mỗi ngày có rất nhiều người chờ đợi ông. Việc nhờ bạn bè xếp hàng hộ cũng là điều không thể tránh khỏi.""Đúng vậy, mọi người đều hiểu."Lôi Tự Minh vô cùng cảm kích, một lần nữa chắp tay, "Cảm ơn mọi người đã khoan dung và thấu hiểu.""Đúng rồi, Lôi tiên sinh, Hội từ thiện sắp bầu chọn chủ tịch mới, liệu ông có được đề cử không?"Lôi Tự Minh vẫn nở nụ cười ôn hòa, "Tôi cũng chưa rõ lắm về vị trí chủ tịch. Mọi quyết định của ban lãnh đạo đều là vì lợi ích tốt nhất của Hương Giang và sự phát triển của các tổ chức từ thiện. Chỉ cần người được bầu làm chủ tịch thực sự muốn cống hiến cho xã hội, tôi nhất định sẽ ủng hộ."Tốn nước miếng một lúc lâu, ông ta lại càng nhận được sự mến mộ của nhóm hàng xóm.Hội từ thiện được tổ chức bốn năm một lần, Lôi Tự Minh đã bỏ lỡ hai kỳ bầu cử, mọi người đều cảm thấy bất bình thay cho ông ta."Lôi tiên sinh, theo tôi, nếu ban tổ chức không bầu ông làm chủ tịch, đó là do họ không có tầm nhìn xa." "Đúng vậy.""Đừng lo lắng, Lôi tiên sinh, chúng tôi nhất định sẽ bỏ phiếu cho ông, ủng hộ ông.""Ông là người thực sự làm việc vì từ thiện, mọi người ở đây đều sáng suốt như tuyết.""Cảm ơn mọi người, Lôi Mỗ nhất định sẽ cố gắng hết sức. Sẽ không phụ lòng mong đợi của mọi người." Lôi Tự Minh chắp tay, ngay khi ông ta định bước vào cửa hàng phong thủy, thì hai thanh niên mặc áo sơ mi đỏ tay ngắn đi đến từ phía sau.Hai người một trái một phải, cổ đều đeo máy ảnh, trên tay áo trái của người thanh niên bên trái còn in chữ "Hương Giang Nhật báo".Là phóng viên!Nhóm hàng xóm đều kinh ngạc, hóa ra Lôi Tự Minh đi đâu cũng có phóng viên đi theo, đúng là một nhà hảo tâm nổi tiếng khắp Hương Giang mà!Bà A Sơn bán trái cây cũng đi đến xem náo nhiệt, bà cầm lược gỗ đào chải tóc rối bời, đẩy Đinh sư nãi ra, nhìn vào bên trong cửa, mỉm cười: "Hai vị thanh niên này, Nịnh Nịnh xem bói rất giỏi, không ai ở Hương Giang có thể sánh được, các anh nhất định phải viết báo cho tốt đó."Hai phóng viên nhìn nhau, do dự nói: "Không thành vấn đề, nhưng chúng tôi đến đây chủ yếu là để chụp ảnh Lôi tiên sinh.""Đến chụp ảnh Lôi tiên sinh?" Bà A Sơn ngạc nhiên, "Vì sao vậy?"Một trong những phóng viên đẩy đẩy kính trên sống mũi, giải thích: "Bầu cử Hội từ thiện đã bắt đầu, bốn phó chủ tịch đều sẽ được các phóng viên tìm kiếm thông tin, giúp họ nâng cao danh tiếng và thu hút phiếu bầu của người dân."Ý tứ bên ngoài lời nói là ai làm từ thiện tốt nhất, có nhiều cống hiến nhất, ai sẽ có thể lên làm chủ tịch."Đúng vậy." Một phóng viên khác cũng đáp lời, anh ta tò mò nhìn vào bên trong cửa hàng phong thủy, cửa hàng có một bức bình phong gỗ đặc biệt, hai bên đều đặt tượng Thần Tài và Bồ Tát, mang đậm màu sắc cổ kính.Về Thần toán Phố Miếu, rất nhiều báo chí ở Hương Giang đã viết, bao gồm cả báo của họ.Nhưng hai người họ, vì lĩnh vực không giống nhau, nên đây là lần *****ên họ đến Phố Miếu để khảo sát thực tế.DTV"Mọi người đều nói Thần toán Phố Miếu, bói quẻ gì cũng có thể biết trước. Chúng tôi đến đây chính là muốn xem xem phó chủ tịch Lôi, trong quẻ bói của thần toán, có những điều tốt đẹp khác mà mọi người không biết hay không."
"Lôi tiên sinh, ông là nhà hảo tâm nổi tiếng khắp Hương Giang, vì làm từ thiện, ông ăn mặc giản dị và thậm chí bán đi ngôi nhà cũ của mình. Ông đã cống hiến rất nhiều cho Hương Giang. Mọi người sao có thể để ý chuyện nhỏ này."
Nói xong, bà nhìn xung quanh, "Mọi người nghĩ sao?"
"Đúng vậy!" Nhóm hàng xóm đồng thanh tán thành.
Mọi người đều vô cùng kính trọng những người đã thực sự hy sinh vì Hương Giang, bất kể họ thuộc tầng lớp nào.
Huống chi Lôi Tự Minh gần như tán gia bại sản chỉ vì muốn giúp đỡ những người khốn khổ chứ?
"Nếu là người khác, chúng tôi có thể không đồng ý."
"Lôi tiên sinh, ông là phó chủ tịch Hội từ thiện Hương Giang, mỗi ngày có rất nhiều người chờ đợi ông. Việc nhờ bạn bè xếp hàng hộ cũng là điều không thể tránh khỏi."
"Đúng vậy, mọi người đều hiểu."
Lôi Tự Minh vô cùng cảm kích, một lần nữa chắp tay, "Cảm ơn mọi người đã khoan dung và thấu hiểu."
"Đúng rồi, Lôi tiên sinh, Hội từ thiện sắp bầu chọn chủ tịch mới, liệu ông có được đề cử không?"
Lôi Tự Minh vẫn nở nụ cười ôn hòa, "Tôi cũng chưa rõ lắm về vị trí chủ tịch. Mọi quyết định của ban lãnh đạo đều là vì lợi ích tốt nhất của Hương Giang và sự phát triển của các tổ chức từ thiện. Chỉ cần người được bầu làm chủ tịch thực sự muốn cống hiến cho xã hội, tôi nhất định sẽ ủng hộ."
Tốn nước miếng một lúc lâu, ông ta lại càng nhận được sự mến mộ của nhóm hàng xóm.
Hội từ thiện được tổ chức bốn năm một lần, Lôi Tự Minh đã bỏ lỡ hai kỳ bầu cử, mọi người đều cảm thấy bất bình thay cho ông ta.
"Lôi tiên sinh, theo tôi, nếu ban tổ chức không bầu ông làm chủ tịch, đó là do họ không có tầm nhìn xa."
"Đúng vậy."
"Đừng lo lắng, Lôi tiên sinh, chúng tôi nhất định sẽ bỏ phiếu cho ông, ủng hộ ông."
"Ông là người thực sự làm việc vì từ thiện, mọi người ở đây đều sáng suốt như tuyết."
"Cảm ơn mọi người, Lôi Mỗ nhất định sẽ cố gắng hết sức. Sẽ không phụ lòng mong đợi của mọi người." Lôi Tự Minh chắp tay, ngay khi ông ta định bước vào cửa hàng phong thủy, thì hai thanh niên mặc áo sơ mi đỏ tay ngắn đi đến từ phía sau.
Hai người một trái một phải, cổ đều đeo máy ảnh, trên tay áo trái của người thanh niên bên trái còn in chữ "Hương Giang Nhật báo".
Là phóng viên!
Nhóm hàng xóm đều kinh ngạc, hóa ra Lôi Tự Minh đi đâu cũng có phóng viên đi theo, đúng là một nhà hảo tâm nổi tiếng khắp Hương Giang mà!
Bà A Sơn bán trái cây cũng đi đến xem náo nhiệt, bà cầm lược gỗ đào chải tóc rối bời, đẩy Đinh sư nãi ra, nhìn vào bên trong cửa, mỉm cười: "Hai vị thanh niên này, Nịnh Nịnh xem bói rất giỏi, không ai ở Hương Giang có thể sánh được, các anh nhất định phải viết báo cho tốt đó."
Hai phóng viên nhìn nhau, do dự nói: "Không thành vấn đề, nhưng chúng tôi đến đây chủ yếu là để chụp ảnh Lôi tiên sinh."
"Đến chụp ảnh Lôi tiên sinh?" Bà A Sơn ngạc nhiên, "Vì sao vậy?"
Một trong những phóng viên đẩy đẩy kính trên sống mũi, giải thích: "Bầu cử Hội từ thiện đã bắt đầu, bốn phó chủ tịch đều sẽ được các phóng viên tìm kiếm thông tin, giúp họ nâng cao danh tiếng và thu hút phiếu bầu của người dân."
Ý tứ bên ngoài lời nói là ai làm từ thiện tốt nhất, có nhiều cống hiến nhất, ai sẽ có thể lên làm chủ tịch.
"Đúng vậy." Một phóng viên khác cũng đáp lời, anh ta tò mò nhìn vào bên trong cửa hàng phong thủy, cửa hàng có một bức bình phong gỗ đặc biệt, hai bên đều đặt tượng Thần Tài và Bồ Tát, mang đậm màu sắc cổ kính.
Về Thần toán Phố Miếu, rất nhiều báo chí ở Hương Giang đã viết, bao gồm cả báo của họ.
Nhưng hai người họ, vì lĩnh vực không giống nhau, nên đây là lần *****ên họ đến Phố Miếu để khảo sát thực tế.
DTV
"Mọi người đều nói Thần toán Phố Miếu, bói quẻ gì cũng có thể biết trước. Chúng tôi đến đây chính là muốn xem xem phó chủ tịch Lôi, trong quẻ bói của thần toán, có những điều tốt đẹp khác mà mọi người không biết hay không."
Xuyên Không Ta Dùng Kĩ Nghệ Bói Toán Thiên Đỉnh Để Kiếm SốngTác giả: Trần Niên Nãi PhaoTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Linh Dị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Xuyên Không"Em gái nước đường, tỉnh lại đi." "Ai nha, thật là đáng thương, mấy tên lưu manh khốn kiếp này ra tay không hề nhẹ chút nào." "Đánh người bất tỉnh rồi bỏ chạy, chúng nó sẽ bị thiên lôi đánh chết." Phố Miếu ở Cửu Long nhộn nhịp xe cộ, biển hiệu mọc lên san sát, cửa hàng âm thanh làm sống dậy những ngày tháng huy hoàng của Beyond*, âm nhạc xuyên qua con phố sầm uất nhất Hương Giang này, các quầy hàng bán đồ lặt vặt và đồ ăn nhẹ nối tiếp nhau. (*tên một ban nhạc rock của Hồng Kông thập niên 80. Cre: wikipedia) Năm giờ chiều, tới gần giờ tan tầm của người dân thành phố Hương Giang, là thời điểm hoạt động kinh doanh nhộn nhịp nhất. Một số chủ quán lại không quan tâm đến việc kinh doanh của mình, đang tụ tập lại một chỗ, lo lắng nhìn cô gái bất tỉnh ở quán nước đường. “Dậy đi, dậy đi!” ông chủ nhà hàng Trương Ký hô lên. Sở Nguyệt Nịnh chậm rãi mở mắt ra, thanh âm ồn ào náo động. Cô nhìn những cái đầu tranh nhau ghé vào phía trên đầu mình, đầu óc trống rỗng trong giây lát. Đây là đâu? Cô nhớ… "Lôi tiên sinh, ông là nhà hảo tâm nổi tiếng khắp Hương Giang, vì làm từ thiện, ông ăn mặc giản dị và thậm chí bán đi ngôi nhà cũ của mình. Ông đã cống hiến rất nhiều cho Hương Giang. Mọi người sao có thể để ý chuyện nhỏ này."Nói xong, bà nhìn xung quanh, "Mọi người nghĩ sao?""Đúng vậy!" Nhóm hàng xóm đồng thanh tán thành.Mọi người đều vô cùng kính trọng những người đã thực sự hy sinh vì Hương Giang, bất kể họ thuộc tầng lớp nào.Huống chi Lôi Tự Minh gần như tán gia bại sản chỉ vì muốn giúp đỡ những người khốn khổ chứ?"Nếu là người khác, chúng tôi có thể không đồng ý.""Lôi tiên sinh, ông là phó chủ tịch Hội từ thiện Hương Giang, mỗi ngày có rất nhiều người chờ đợi ông. Việc nhờ bạn bè xếp hàng hộ cũng là điều không thể tránh khỏi.""Đúng vậy, mọi người đều hiểu."Lôi Tự Minh vô cùng cảm kích, một lần nữa chắp tay, "Cảm ơn mọi người đã khoan dung và thấu hiểu.""Đúng rồi, Lôi tiên sinh, Hội từ thiện sắp bầu chọn chủ tịch mới, liệu ông có được đề cử không?"Lôi Tự Minh vẫn nở nụ cười ôn hòa, "Tôi cũng chưa rõ lắm về vị trí chủ tịch. Mọi quyết định của ban lãnh đạo đều là vì lợi ích tốt nhất của Hương Giang và sự phát triển của các tổ chức từ thiện. Chỉ cần người được bầu làm chủ tịch thực sự muốn cống hiến cho xã hội, tôi nhất định sẽ ủng hộ."Tốn nước miếng một lúc lâu, ông ta lại càng nhận được sự mến mộ của nhóm hàng xóm.Hội từ thiện được tổ chức bốn năm một lần, Lôi Tự Minh đã bỏ lỡ hai kỳ bầu cử, mọi người đều cảm thấy bất bình thay cho ông ta."Lôi tiên sinh, theo tôi, nếu ban tổ chức không bầu ông làm chủ tịch, đó là do họ không có tầm nhìn xa." "Đúng vậy.""Đừng lo lắng, Lôi tiên sinh, chúng tôi nhất định sẽ bỏ phiếu cho ông, ủng hộ ông.""Ông là người thực sự làm việc vì từ thiện, mọi người ở đây đều sáng suốt như tuyết.""Cảm ơn mọi người, Lôi Mỗ nhất định sẽ cố gắng hết sức. Sẽ không phụ lòng mong đợi của mọi người." Lôi Tự Minh chắp tay, ngay khi ông ta định bước vào cửa hàng phong thủy, thì hai thanh niên mặc áo sơ mi đỏ tay ngắn đi đến từ phía sau.Hai người một trái một phải, cổ đều đeo máy ảnh, trên tay áo trái của người thanh niên bên trái còn in chữ "Hương Giang Nhật báo".Là phóng viên!Nhóm hàng xóm đều kinh ngạc, hóa ra Lôi Tự Minh đi đâu cũng có phóng viên đi theo, đúng là một nhà hảo tâm nổi tiếng khắp Hương Giang mà!Bà A Sơn bán trái cây cũng đi đến xem náo nhiệt, bà cầm lược gỗ đào chải tóc rối bời, đẩy Đinh sư nãi ra, nhìn vào bên trong cửa, mỉm cười: "Hai vị thanh niên này, Nịnh Nịnh xem bói rất giỏi, không ai ở Hương Giang có thể sánh được, các anh nhất định phải viết báo cho tốt đó."Hai phóng viên nhìn nhau, do dự nói: "Không thành vấn đề, nhưng chúng tôi đến đây chủ yếu là để chụp ảnh Lôi tiên sinh.""Đến chụp ảnh Lôi tiên sinh?" Bà A Sơn ngạc nhiên, "Vì sao vậy?"Một trong những phóng viên đẩy đẩy kính trên sống mũi, giải thích: "Bầu cử Hội từ thiện đã bắt đầu, bốn phó chủ tịch đều sẽ được các phóng viên tìm kiếm thông tin, giúp họ nâng cao danh tiếng và thu hút phiếu bầu của người dân."Ý tứ bên ngoài lời nói là ai làm từ thiện tốt nhất, có nhiều cống hiến nhất, ai sẽ có thể lên làm chủ tịch."Đúng vậy." Một phóng viên khác cũng đáp lời, anh ta tò mò nhìn vào bên trong cửa hàng phong thủy, cửa hàng có một bức bình phong gỗ đặc biệt, hai bên đều đặt tượng Thần Tài và Bồ Tát, mang đậm màu sắc cổ kính.Về Thần toán Phố Miếu, rất nhiều báo chí ở Hương Giang đã viết, bao gồm cả báo của họ.Nhưng hai người họ, vì lĩnh vực không giống nhau, nên đây là lần *****ên họ đến Phố Miếu để khảo sát thực tế.DTV"Mọi người đều nói Thần toán Phố Miếu, bói quẻ gì cũng có thể biết trước. Chúng tôi đến đây chính là muốn xem xem phó chủ tịch Lôi, trong quẻ bói của thần toán, có những điều tốt đẹp khác mà mọi người không biết hay không."