Tôi biết Tùy Hoài yêu Bùi Chi, không chỉ mình tôi, mà cả thế giới đều biết. Họ đã yêu nhau bốn năm đầy mãnh liệt. Nếu không phải vì tới thời điểm tốt nghiệp và Bùi Chi ra nước ngoài du học, có lẽ họ sẽ không chia tay. Còn tôi với Tùy Hoài ở bên nhau, ngoài hai chúng tôi ra, không ai biết cả. Vì quá thích anh ấy, tôi đã nghĩ rằng mình có thể chờ đợi. Chờ đến khi mọi chuyện sáng tỏ, chờ đến khi mỗi chiếc lá trên cái cây lớn trong lòng Tùy Hoài đều khắc tên tôi. Nhưng cho đến khi nhìn thấy dòng trạng thái trên mạng xã hội đó, tôi mới hiểu rằng, tôi không thể đợi được, bởi vì trong lòng Tùy Hoài, chưa từng gieo bất kỳ hạt giống nào liên quan đến tôi. Trong giây phút tôi ngẩn người, tiếng cửa mở vang lên, mang theo làn gió lạnh ùa vào căn phòng ấm áp. Tùy Hoài cởi áo khoác, nhìn thấy tôi liền khựng lại một chút, sau đó nói: "Anh quên mua thuốc rồi." Kinh nguyệt của tôi luôn rất khó chịu, phải dựa vào thuốc để vượt qua. Chiều nay tôi đau đến mức không thể đi lại được, mà…
Chương 6: Chương 6
Trái Đắng - Phì Não Lão Lư Thính PhongTác giả: Phì Não Lão Lư Thính PhongTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Ngược, Truyện SủngTôi biết Tùy Hoài yêu Bùi Chi, không chỉ mình tôi, mà cả thế giới đều biết. Họ đã yêu nhau bốn năm đầy mãnh liệt. Nếu không phải vì tới thời điểm tốt nghiệp và Bùi Chi ra nước ngoài du học, có lẽ họ sẽ không chia tay. Còn tôi với Tùy Hoài ở bên nhau, ngoài hai chúng tôi ra, không ai biết cả. Vì quá thích anh ấy, tôi đã nghĩ rằng mình có thể chờ đợi. Chờ đến khi mọi chuyện sáng tỏ, chờ đến khi mỗi chiếc lá trên cái cây lớn trong lòng Tùy Hoài đều khắc tên tôi. Nhưng cho đến khi nhìn thấy dòng trạng thái trên mạng xã hội đó, tôi mới hiểu rằng, tôi không thể đợi được, bởi vì trong lòng Tùy Hoài, chưa từng gieo bất kỳ hạt giống nào liên quan đến tôi. Trong giây phút tôi ngẩn người, tiếng cửa mở vang lên, mang theo làn gió lạnh ùa vào căn phòng ấm áp. Tùy Hoài cởi áo khoác, nhìn thấy tôi liền khựng lại một chút, sau đó nói: "Anh quên mua thuốc rồi." Kinh nguyệt của tôi luôn rất khó chịu, phải dựa vào thuốc để vượt qua. Chiều nay tôi đau đến mức không thể đi lại được, mà… Tôi đã từng gặp lại nhiều bạn học cũ, không ai trong số họ tránh khỏi việc trở nên trưởng thành và ít nói hơn theo thời gian. Những người anh em từng kề vai sát cánh đi vệ sinh chung, giờ đã trở thành những chàng trai trẻ tán dương lẫn nhau trong các buổi nhậu. Những cô bạn từng thức khuya để nghe tâm sự nỗi buồn của nhau, giờ đều đã kết hôn mà thậm chí không gửi nổi một tấm thiệp mời. Mọi người đều nói đó là lẽ thường, đó là sự trưởng thành. Nhưng trong sự trưởng thành ấy, dường như chỉ có Trình Hàm vẫn đứng nguyên tại chỗ. Anh ta đưa tay phải ra, nói: "Đi thôi, để mình đưa cậu về nhà." Giống như một khoảnh khắc quay trở về mười năm trước, khi chúng tôi mới 16 tuổi, anh ta vừa chơi bóng xong liền lười biếng khoác tay tôi – người đang làm bài tập – và nói: "Đi nào, đi cùng mình ra tiệm tạp hóa." Chỉ là khi đó tôi gật đầu đồng ý, còn mười năm sau, tôi chỉ có thể cố nghĩ ra một cái cớ để từ chối. Trình Hàm nhìn ra sự do dự của tôi, lập tức nở nụ cười đầy tinh quái: "Thôi nào, cậu tự nhìn xem mặt mình đỏ thành thế nào rồi kìa. Cô học sinh giỏi ngày xưa giờ cũng học hư rồi đấy." 5 Gương mặt vốn đã đỏ vì rượ”u của tôi càng thêm đỏ hơn.Trà Sữa Tiên Sinh Không đợi tôi lên tiếng, Trình Hàm đã móc ra chìa khóa xe, "Mình đi lấy xe, cậu ở đây chờ nhé." Chẳng mấy chốc, một chiếc Mercedes-Benz đã đỗ ngay trước mặt tôi. Trình Hàm kéo cửa sổ xuống và gọi: "Lên xe đi." Có lẽ vì Trình Hàm hiện tại làm tôi nhớ đến chúng tôi của ngày xưa, cảm giác că ng thẳ ng của tôi cũng dần tan biến. Tôi tìm chủ đề để nói: "Sau đó cậu đi đâu? Hồi đó cậu đi mà không nói lời nào." Trình Hàm mím môi, "Không phải cãi nhau với gia đình sao, nên một mình chạy lên Bắc Kinh, ký hợp đồng với một công ty. Công ty tài trợ cho mình ra nước ngoài học nhạc." Tôi "ồ" lên một tiếng, "Vậy công ty đó cũng tốt nhỉ." Không ngờ Trình Hàm quay đầu nhìn tôi, phì cười. "Đâu có chuyện gì dễ dàng như vậy chứ. Sau này mình mới biết là mẹ mình thương không muốn mình khổ, nên đã liên hệ với công ty thu âm để sắp xếp cho mình." Tôi lại "ồ" một tiếng. Bên trong xe chìm vào im lặng.
Tôi đã từng gặp lại nhiều bạn học cũ, không ai trong số họ tránh khỏi việc trở nên trưởng thành và ít nói hơn theo thời gian.
Những người anh em từng kề vai sát cánh đi vệ sinh chung, giờ đã trở thành những chàng trai trẻ tán dương lẫn nhau trong các buổi nhậu. Những cô bạn từng thức khuya để nghe tâm sự nỗi buồn của nhau, giờ đều đã kết hôn mà thậm chí không gửi nổi một tấm thiệp mời.
Mọi người đều nói đó là lẽ thường, đó là sự trưởng thành.
Nhưng trong sự trưởng thành ấy, dường như chỉ có Trình Hàm vẫn đứng nguyên tại chỗ.
Anh ta đưa tay phải ra, nói: "Đi thôi, để mình đưa cậu về nhà."
Giống như một khoảnh khắc quay trở về mười năm trước, khi chúng tôi mới 16 tuổi, anh ta vừa chơi bóng xong liền lười biếng khoác tay tôi – người đang làm bài tập – và nói: "Đi nào, đi cùng mình ra tiệm tạp hóa."
Chỉ là khi đó tôi gật đầu đồng ý, còn mười năm sau, tôi chỉ có thể cố nghĩ ra một cái cớ để từ chối.
Trình Hàm nhìn ra sự do dự của tôi, lập tức nở nụ cười đầy tinh quái: "Thôi nào, cậu tự nhìn xem mặt mình đỏ thành thế nào rồi kìa. Cô học sinh giỏi ngày xưa giờ cũng học hư rồi đấy."
5
Gương mặt vốn đã đỏ vì rượ”u của tôi càng thêm đỏ hơn.
Trà Sữa Tiên Sinh
Không đợi tôi lên tiếng, Trình Hàm đã móc ra chìa khóa xe, "Mình đi lấy xe, cậu ở đây chờ nhé."
Chẳng mấy chốc, một chiếc Mercedes-Benz đã đỗ ngay trước mặt tôi. Trình Hàm kéo cửa sổ xuống và gọi: "Lên xe đi."
Có lẽ vì Trình Hàm hiện tại làm tôi nhớ đến chúng tôi của ngày xưa, cảm giác că ng thẳ ng của tôi cũng dần tan biến. Tôi tìm chủ đề để nói: "Sau đó cậu đi đâu? Hồi đó cậu đi mà không nói lời nào."
Trình Hàm mím môi, "Không phải cãi nhau với gia đình sao, nên một mình chạy lên Bắc Kinh, ký hợp đồng với một công ty. Công ty tài trợ cho mình ra nước ngoài học nhạc."
Tôi "ồ" lên một tiếng, "Vậy công ty đó cũng tốt nhỉ."
Không ngờ Trình Hàm quay đầu nhìn tôi, phì cười.
"Đâu có chuyện gì dễ dàng như vậy chứ. Sau này mình mới biết là mẹ mình thương không muốn mình khổ, nên đã liên hệ với công ty thu âm để sắp xếp cho mình."
Tôi lại "ồ" một tiếng.
Bên trong xe chìm vào im lặng.
Trái Đắng - Phì Não Lão Lư Thính PhongTác giả: Phì Não Lão Lư Thính PhongTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Ngược, Truyện SủngTôi biết Tùy Hoài yêu Bùi Chi, không chỉ mình tôi, mà cả thế giới đều biết. Họ đã yêu nhau bốn năm đầy mãnh liệt. Nếu không phải vì tới thời điểm tốt nghiệp và Bùi Chi ra nước ngoài du học, có lẽ họ sẽ không chia tay. Còn tôi với Tùy Hoài ở bên nhau, ngoài hai chúng tôi ra, không ai biết cả. Vì quá thích anh ấy, tôi đã nghĩ rằng mình có thể chờ đợi. Chờ đến khi mọi chuyện sáng tỏ, chờ đến khi mỗi chiếc lá trên cái cây lớn trong lòng Tùy Hoài đều khắc tên tôi. Nhưng cho đến khi nhìn thấy dòng trạng thái trên mạng xã hội đó, tôi mới hiểu rằng, tôi không thể đợi được, bởi vì trong lòng Tùy Hoài, chưa từng gieo bất kỳ hạt giống nào liên quan đến tôi. Trong giây phút tôi ngẩn người, tiếng cửa mở vang lên, mang theo làn gió lạnh ùa vào căn phòng ấm áp. Tùy Hoài cởi áo khoác, nhìn thấy tôi liền khựng lại một chút, sau đó nói: "Anh quên mua thuốc rồi." Kinh nguyệt của tôi luôn rất khó chịu, phải dựa vào thuốc để vượt qua. Chiều nay tôi đau đến mức không thể đi lại được, mà… Tôi đã từng gặp lại nhiều bạn học cũ, không ai trong số họ tránh khỏi việc trở nên trưởng thành và ít nói hơn theo thời gian. Những người anh em từng kề vai sát cánh đi vệ sinh chung, giờ đã trở thành những chàng trai trẻ tán dương lẫn nhau trong các buổi nhậu. Những cô bạn từng thức khuya để nghe tâm sự nỗi buồn của nhau, giờ đều đã kết hôn mà thậm chí không gửi nổi một tấm thiệp mời. Mọi người đều nói đó là lẽ thường, đó là sự trưởng thành. Nhưng trong sự trưởng thành ấy, dường như chỉ có Trình Hàm vẫn đứng nguyên tại chỗ. Anh ta đưa tay phải ra, nói: "Đi thôi, để mình đưa cậu về nhà." Giống như một khoảnh khắc quay trở về mười năm trước, khi chúng tôi mới 16 tuổi, anh ta vừa chơi bóng xong liền lười biếng khoác tay tôi – người đang làm bài tập – và nói: "Đi nào, đi cùng mình ra tiệm tạp hóa." Chỉ là khi đó tôi gật đầu đồng ý, còn mười năm sau, tôi chỉ có thể cố nghĩ ra một cái cớ để từ chối. Trình Hàm nhìn ra sự do dự của tôi, lập tức nở nụ cười đầy tinh quái: "Thôi nào, cậu tự nhìn xem mặt mình đỏ thành thế nào rồi kìa. Cô học sinh giỏi ngày xưa giờ cũng học hư rồi đấy." 5 Gương mặt vốn đã đỏ vì rượ”u của tôi càng thêm đỏ hơn.Trà Sữa Tiên Sinh Không đợi tôi lên tiếng, Trình Hàm đã móc ra chìa khóa xe, "Mình đi lấy xe, cậu ở đây chờ nhé." Chẳng mấy chốc, một chiếc Mercedes-Benz đã đỗ ngay trước mặt tôi. Trình Hàm kéo cửa sổ xuống và gọi: "Lên xe đi." Có lẽ vì Trình Hàm hiện tại làm tôi nhớ đến chúng tôi của ngày xưa, cảm giác că ng thẳ ng của tôi cũng dần tan biến. Tôi tìm chủ đề để nói: "Sau đó cậu đi đâu? Hồi đó cậu đi mà không nói lời nào." Trình Hàm mím môi, "Không phải cãi nhau với gia đình sao, nên một mình chạy lên Bắc Kinh, ký hợp đồng với một công ty. Công ty tài trợ cho mình ra nước ngoài học nhạc." Tôi "ồ" lên một tiếng, "Vậy công ty đó cũng tốt nhỉ." Không ngờ Trình Hàm quay đầu nhìn tôi, phì cười. "Đâu có chuyện gì dễ dàng như vậy chứ. Sau này mình mới biết là mẹ mình thương không muốn mình khổ, nên đã liên hệ với công ty thu âm để sắp xếp cho mình." Tôi lại "ồ" một tiếng. Bên trong xe chìm vào im lặng.