Tôi biết Tùy Hoài yêu Bùi Chi, không chỉ mình tôi, mà cả thế giới đều biết.   Họ đã yêu nhau bốn năm đầy mãnh liệt. Nếu không phải vì tới thời điểm tốt nghiệp và Bùi Chi ra nước ngoài du học, có lẽ họ sẽ không chia tay.   Còn tôi với Tùy Hoài ở bên nhau, ngoài hai chúng tôi ra, không ai biết cả.   Vì quá thích anh ấy, tôi đã nghĩ rằng mình có thể chờ đợi.   Chờ đến khi mọi chuyện sáng tỏ, chờ đến khi mỗi chiếc lá trên cái cây lớn trong lòng Tùy Hoài đều khắc tên tôi.   Nhưng cho đến khi nhìn thấy dòng trạng thái trên mạng xã hội đó, tôi mới hiểu rằng, tôi không thể đợi được, bởi vì trong lòng Tùy Hoài, chưa từng gieo bất kỳ hạt giống nào liên quan đến tôi.   Trong giây phút tôi ngẩn người, tiếng cửa mở vang lên, mang theo làn gió lạnh ùa vào căn phòng ấm áp.   Tùy Hoài cởi áo khoác, nhìn thấy tôi liền khựng lại một chút, sau đó nói: "Anh quên mua thuốc rồi."   Kinh nguyệt của tôi luôn rất khó chịu, phải dựa vào thuốc để vượt qua. Chiều nay tôi đau đến mức không thể đi lại được, mà…

Chương 7: Chương 7

Trái Đắng - Phì Não Lão Lư Thính PhongTác giả: Phì Não Lão Lư Thính PhongTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Ngược, Truyện SủngTôi biết Tùy Hoài yêu Bùi Chi, không chỉ mình tôi, mà cả thế giới đều biết.   Họ đã yêu nhau bốn năm đầy mãnh liệt. Nếu không phải vì tới thời điểm tốt nghiệp và Bùi Chi ra nước ngoài du học, có lẽ họ sẽ không chia tay.   Còn tôi với Tùy Hoài ở bên nhau, ngoài hai chúng tôi ra, không ai biết cả.   Vì quá thích anh ấy, tôi đã nghĩ rằng mình có thể chờ đợi.   Chờ đến khi mọi chuyện sáng tỏ, chờ đến khi mỗi chiếc lá trên cái cây lớn trong lòng Tùy Hoài đều khắc tên tôi.   Nhưng cho đến khi nhìn thấy dòng trạng thái trên mạng xã hội đó, tôi mới hiểu rằng, tôi không thể đợi được, bởi vì trong lòng Tùy Hoài, chưa từng gieo bất kỳ hạt giống nào liên quan đến tôi.   Trong giây phút tôi ngẩn người, tiếng cửa mở vang lên, mang theo làn gió lạnh ùa vào căn phòng ấm áp.   Tùy Hoài cởi áo khoác, nhìn thấy tôi liền khựng lại một chút, sau đó nói: "Anh quên mua thuốc rồi."   Kinh nguyệt của tôi luôn rất khó chịu, phải dựa vào thuốc để vượt qua. Chiều nay tôi đau đến mức không thể đi lại được, mà… Khi đi ngang qua đèn đỏ, xe dừng lại, Trình Hàm đột nhiên siết c.h.ặ.t t.a.y lái hơn.   "Thật ra cũng không hẳn là không nói lời nào mà đi."   Tôi ngạc nhiên, "Hả?"   Trình Hàm bất ngờ nở một nụ cười, để lộ chiếc ră ng na nh s”ắc nhọn như một con thú nhỏ.   "Mình đã quay về trường để tìm cậu, mình trèo tường vào. Lúc đó các cậu đang học thể dục. Mình nhìn cậu một lát rồi đi."   Ánh mắt anh ta nhìn thẳng vào tôi khiến tôi cảm thấy bối rối, nhưng cuối cùng, tôi chỉ cho rằng đó là cảm giác luyến tiếc đối với một người bạn cũ. Thế là tôi nói: "Cảm ơn cậu nhé."   Xe dừng dưới nhà, tôi bất ngờ nhận ra đèn nhà mình đang sáng.   Ngẩng đầu lên, tôi thấy bóng dáng quen thuộc đang đứng bên cửa sổ.   Trình Hàm bước xuống xe, thấy tôi ngẩng đầu, anh ta cũng ngước lên nhìn theo.   Không biết có phải do ánh đèn làm mắt anh ta nhức hay không, anh ta hơi nheo mắt lại và hờ hững hỏi: "Bạn trai cậu à?"   Tôi gật đầu, "Ừ."   Trình Hàm đột nhiên cười, nói: "Thế này thì làm sao đây."   Tôi sững người, đ ầu ó c thoáng chốc quay về mười năm trước.   Khi đó có một cậu bạn lớp khác từng theo đuổi tôi rất quyết liệt, mỗi sáng đều gửi tình thư và bữa sáng đúng giờ cho tôi.   Nhưng cuối cùng, những thứ đó đều bị Trình Hàm lấy mất, hoặc ăn, hoặc dùng làm giấy nháp.   Anh ta vừa nhai chiếc quẩy lẽ ra thuộc về tôi, vừa lẩm bẩm: "Thế này thì làm sao đây, cậu mà hẹn hò với cậu ta, mình không còn bài tập để chép nữa rồi."   Nuốt xong miếng quẩy, anh ta chép miệng, kết luận: "Nên cậu không được hẹn hò."   Tôi quay lại nhìn anh ta, chớp chớp mắt, trong phút chốc không thể hiểu được mối liên hệ tất yếu giữa việc hẹn hò và chép bài. 6 "Chẳng lẽ sau này tôi hẹn hò cũng phải xin phép cậu à?"   Ai ngờ Trình Hàm thu lại vẻ mặt đùa cợt, nghiêm túc gật đầu, "Đúng vậy."   Trà Sữa Tiên SinhGiọng điệu của mười năm trước và khung cảnh hiện tại chồng lên nhau.   Tôi đáp: "May mà bây giờ không phải làm bài tập nữa."   Trình Hàm quay đầu lại, nở một nụ cười khó hiểu. "Vậy tôi đi đây."   Tôi đáp "Ừ".   Chiếc xe dần khuất khỏi tầm mắt, tôi thu lại nụ cười trên mặt, ngẩng đầu nhìn lên lầu lần nữa.  

Khi đi ngang qua đèn đỏ, xe dừng lại, Trình Hàm đột nhiên siết c.h.ặ.t t.a.y lái hơn.  

 

"Thật ra cũng không hẳn là không nói lời nào mà đi."  

 

Tôi ngạc nhiên, "Hả?"  

 

Trình Hàm bất ngờ nở một nụ cười, để lộ chiếc ră ng na nh s”ắc nhọn như một con thú nhỏ.  

 

"Mình đã quay về trường để tìm cậu, mình trèo tường vào. Lúc đó các cậu đang học thể dục. Mình nhìn cậu một lát rồi đi."  

 

Ánh mắt anh ta nhìn thẳng vào tôi khiến tôi cảm thấy bối rối, nhưng cuối cùng, tôi chỉ cho rằng đó là cảm giác luyến tiếc đối với một người bạn cũ. Thế là tôi nói: "Cảm ơn cậu nhé."  

 

Xe dừng dưới nhà, tôi bất ngờ nhận ra đèn nhà mình đang sáng.  

 

Ngẩng đầu lên, tôi thấy bóng dáng quen thuộc đang đứng bên cửa sổ.  

 

Trình Hàm bước xuống xe, thấy tôi ngẩng đầu, anh ta cũng ngước lên nhìn theo.  

 

Không biết có phải do ánh đèn làm mắt anh ta nhức hay không, anh ta hơi nheo mắt lại và hờ hững hỏi: "Bạn trai cậu à?"  

 

Tôi gật đầu, "Ừ."  

 

Trình Hàm đột nhiên cười, nói: "Thế này thì làm sao đây."  

 

Tôi sững người, đ ầu ó c thoáng chốc quay về mười năm trước.  

 

Khi đó có một cậu bạn lớp khác từng theo đuổi tôi rất quyết liệt, mỗi sáng đều gửi tình thư và bữa sáng đúng giờ cho tôi.  

 

Nhưng cuối cùng, những thứ đó đều bị Trình Hàm lấy mất, hoặc ăn, hoặc dùng làm giấy nháp.  

 

Anh ta vừa nhai chiếc quẩy lẽ ra thuộc về tôi, vừa lẩm bẩm: "Thế này thì làm sao đây, cậu mà hẹn hò với cậu ta, mình không còn bài tập để chép nữa rồi."  

 

Nuốt xong miếng quẩy, anh ta chép miệng, kết luận: "Nên cậu không được hẹn hò."  

 

Tôi quay lại nhìn anh ta, chớp chớp mắt, trong phút chốc không thể hiểu được mối liên hệ tất yếu giữa việc hẹn hò và chép bài.

 

6

 

"Chẳng lẽ sau này tôi hẹn hò cũng phải xin phép cậu à?"  

 

Ai ngờ Trình Hàm thu lại vẻ mặt đùa cợt, nghiêm túc gật đầu, "Đúng vậy."  

 

Trà Sữa Tiên Sinh

Giọng điệu của mười năm trước và khung cảnh hiện tại chồng lên nhau.  

 

Tôi đáp: "May mà bây giờ không phải làm bài tập nữa."  

 

Trình Hàm quay đầu lại, nở một nụ cười khó hiểu. "Vậy tôi đi đây."  

 

Tôi đáp "Ừ".  

 

Chiếc xe dần khuất khỏi tầm mắt, tôi thu lại nụ cười trên mặt, ngẩng đầu nhìn lên lầu lần nữa.  

Trái Đắng - Phì Não Lão Lư Thính PhongTác giả: Phì Não Lão Lư Thính PhongTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Ngược, Truyện SủngTôi biết Tùy Hoài yêu Bùi Chi, không chỉ mình tôi, mà cả thế giới đều biết.   Họ đã yêu nhau bốn năm đầy mãnh liệt. Nếu không phải vì tới thời điểm tốt nghiệp và Bùi Chi ra nước ngoài du học, có lẽ họ sẽ không chia tay.   Còn tôi với Tùy Hoài ở bên nhau, ngoài hai chúng tôi ra, không ai biết cả.   Vì quá thích anh ấy, tôi đã nghĩ rằng mình có thể chờ đợi.   Chờ đến khi mọi chuyện sáng tỏ, chờ đến khi mỗi chiếc lá trên cái cây lớn trong lòng Tùy Hoài đều khắc tên tôi.   Nhưng cho đến khi nhìn thấy dòng trạng thái trên mạng xã hội đó, tôi mới hiểu rằng, tôi không thể đợi được, bởi vì trong lòng Tùy Hoài, chưa từng gieo bất kỳ hạt giống nào liên quan đến tôi.   Trong giây phút tôi ngẩn người, tiếng cửa mở vang lên, mang theo làn gió lạnh ùa vào căn phòng ấm áp.   Tùy Hoài cởi áo khoác, nhìn thấy tôi liền khựng lại một chút, sau đó nói: "Anh quên mua thuốc rồi."   Kinh nguyệt của tôi luôn rất khó chịu, phải dựa vào thuốc để vượt qua. Chiều nay tôi đau đến mức không thể đi lại được, mà… Khi đi ngang qua đèn đỏ, xe dừng lại, Trình Hàm đột nhiên siết c.h.ặ.t t.a.y lái hơn.   "Thật ra cũng không hẳn là không nói lời nào mà đi."   Tôi ngạc nhiên, "Hả?"   Trình Hàm bất ngờ nở một nụ cười, để lộ chiếc ră ng na nh s”ắc nhọn như một con thú nhỏ.   "Mình đã quay về trường để tìm cậu, mình trèo tường vào. Lúc đó các cậu đang học thể dục. Mình nhìn cậu một lát rồi đi."   Ánh mắt anh ta nhìn thẳng vào tôi khiến tôi cảm thấy bối rối, nhưng cuối cùng, tôi chỉ cho rằng đó là cảm giác luyến tiếc đối với một người bạn cũ. Thế là tôi nói: "Cảm ơn cậu nhé."   Xe dừng dưới nhà, tôi bất ngờ nhận ra đèn nhà mình đang sáng.   Ngẩng đầu lên, tôi thấy bóng dáng quen thuộc đang đứng bên cửa sổ.   Trình Hàm bước xuống xe, thấy tôi ngẩng đầu, anh ta cũng ngước lên nhìn theo.   Không biết có phải do ánh đèn làm mắt anh ta nhức hay không, anh ta hơi nheo mắt lại và hờ hững hỏi: "Bạn trai cậu à?"   Tôi gật đầu, "Ừ."   Trình Hàm đột nhiên cười, nói: "Thế này thì làm sao đây."   Tôi sững người, đ ầu ó c thoáng chốc quay về mười năm trước.   Khi đó có một cậu bạn lớp khác từng theo đuổi tôi rất quyết liệt, mỗi sáng đều gửi tình thư và bữa sáng đúng giờ cho tôi.   Nhưng cuối cùng, những thứ đó đều bị Trình Hàm lấy mất, hoặc ăn, hoặc dùng làm giấy nháp.   Anh ta vừa nhai chiếc quẩy lẽ ra thuộc về tôi, vừa lẩm bẩm: "Thế này thì làm sao đây, cậu mà hẹn hò với cậu ta, mình không còn bài tập để chép nữa rồi."   Nuốt xong miếng quẩy, anh ta chép miệng, kết luận: "Nên cậu không được hẹn hò."   Tôi quay lại nhìn anh ta, chớp chớp mắt, trong phút chốc không thể hiểu được mối liên hệ tất yếu giữa việc hẹn hò và chép bài. 6 "Chẳng lẽ sau này tôi hẹn hò cũng phải xin phép cậu à?"   Ai ngờ Trình Hàm thu lại vẻ mặt đùa cợt, nghiêm túc gật đầu, "Đúng vậy."   Trà Sữa Tiên SinhGiọng điệu của mười năm trước và khung cảnh hiện tại chồng lên nhau.   Tôi đáp: "May mà bây giờ không phải làm bài tập nữa."   Trình Hàm quay đầu lại, nở một nụ cười khó hiểu. "Vậy tôi đi đây."   Tôi đáp "Ừ".   Chiếc xe dần khuất khỏi tầm mắt, tôi thu lại nụ cười trên mặt, ngẩng đầu nhìn lên lầu lần nữa.  

Chương 7: Chương 7