Tác giả:

"Bạch Du tỉnh chưa? Sắc mặt khó coi như vậy, có phải bị cảm nắng không?" "Tôi vừa cho lau tinh dầu cho nó, mà đứa nhỏ Du Du này thật tội nghiệp, giữa trưa giờ nghỉ ngơi, mẹ nó cố ý bắt nó về nấu cơm, xong xuôi còn muốn đưa đi đơn vị cho chị họ nó ăn. Người làm mẹ sao lại có thể nhẫn tâm với con gái mình như vậy chứ?" Thái Vọng Xuân vừa quạt quạt hương bồ trong tay, vừa thở dài vì thương cho Bạch Du đang nằm trên giường, oán trách sự bất công của thế gian. Từ nhỏ, Bạch Du đã có làn da trắng nhất trong đại viện, mịn màng như vỏ quả vải mới lột, chỉ cần khẽ chạm vào cũng có thể *****. Vậy mà mẹ cô, Tần Chính Nhân, lại bắt Bạch Du giữa trưa nghỉ trưa phải nấu cơm mang đi cho bà ăn, còn muốn ép cô đưa cơm cho Tần Tâm Hủy. Mỗi ngày dưới ánh mặt trời chạy qua chạy lại, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của Bạch Du giờ đây đã bị phơi nắng thành than đen. Bà không hiểu nổi, tại sao có người mẹ lại nhẫn tâm với đứa con gái do chính mình sinh ra, đối xử bất công như vậy? Khi đang thở dài, bỗng thấy…

Chương 66: Chương 66

Quân Hôn Ngọt Ngào, Cùng Nuôi Con Hằng NgàyTác giả: Bặc NguyênTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh"Bạch Du tỉnh chưa? Sắc mặt khó coi như vậy, có phải bị cảm nắng không?" "Tôi vừa cho lau tinh dầu cho nó, mà đứa nhỏ Du Du này thật tội nghiệp, giữa trưa giờ nghỉ ngơi, mẹ nó cố ý bắt nó về nấu cơm, xong xuôi còn muốn đưa đi đơn vị cho chị họ nó ăn. Người làm mẹ sao lại có thể nhẫn tâm với con gái mình như vậy chứ?" Thái Vọng Xuân vừa quạt quạt hương bồ trong tay, vừa thở dài vì thương cho Bạch Du đang nằm trên giường, oán trách sự bất công của thế gian. Từ nhỏ, Bạch Du đã có làn da trắng nhất trong đại viện, mịn màng như vỏ quả vải mới lột, chỉ cần khẽ chạm vào cũng có thể *****. Vậy mà mẹ cô, Tần Chính Nhân, lại bắt Bạch Du giữa trưa nghỉ trưa phải nấu cơm mang đi cho bà ăn, còn muốn ép cô đưa cơm cho Tần Tâm Hủy. Mỗi ngày dưới ánh mặt trời chạy qua chạy lại, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của Bạch Du giờ đây đã bị phơi nắng thành than đen. Bà không hiểu nổi, tại sao có người mẹ lại nhẫn tâm với đứa con gái do chính mình sinh ra, đối xử bất công như vậy? Khi đang thở dài, bỗng thấy… Đời trước không xảy ra chuyện này, thế nên cô cũng không biết chuyện Tần Tâm Hủy nói xấu mình.Nghe xong những lời này, cán sự Trần chưa kịp lên tiếng thì Lâm Hướng Tuyết đã bùng nổ: “Ở nhờ nhà người, dùng đồ tốt hơn con chủ nhà, thế mà cô ta vẫn không vừa lòng, cô ta coi mình là Cách cách hay Công chúa vậy?”Cán sự Trần: “...”Mọi người xung quanh cũng chỉ trích tới tấp.“Đúng là lòng tham không đáy mà, đây là lần *****ên tôi thấy người vong ân bội nghĩa như thế đấy!”“Đúng đó, quả thực là mở mang kiến thức cho người ta mà! Kỳ lạ là, vậy mà cũng có đơn vị cần loại người như vậy, bây giờ tôi đang lo rằng ngày nào cô ta sẽ ăn trộm bí mật quốc gia, làm ra chuyện ảnh hưởng tới quốc gia mà thôi!”“Chẳng phải là càng kỳ lạ khi còn có người can thiệp chuyện không công bằng như thế ư? Thế mà là lại khua môi múa mép tới trước mặt vị hôn phu nhà người ta, đúng là một ổ rắn rết mà!”Cán sự Trần sắp chảy mồ hôi trán: “...”Bây giờ cô ta cũng lo mình sẽ bị tố cáo: “Tôi làm chuyện không đúng, tôi xin lỗi cô, vả lại lúc đó vị hôn phu của cô đã dạy dỗ tôi rồi, tôi thật sự biết lỗi…”“Cô không thật sự biết lỗi.” Lâm Hướng Tuyết cắt ngang lời của cô ta, nói trúng tim đen: “Chẳng qua là ảnh hưởng tới lợi ích của cô nên cô mới tới đây giả mù sa mưa xin lỗi, nếu không chuyện xảy ra, nói không chừng cô còn tới tìm Bạch Du để gây phiền phức!”Cán sự Trần: “...”Nói mò mà đúng thật!Bạch Du nhạy cảm bắt được chỗ không đúng: “Vừa rồi cô nói cô bị vị hôn phu của tôi dạy dỗ? Cô tìm anh ta lúc nào?”Giang Khải sẽ nói giúp cho cô?Tại sao cô lại không tin như thế?Vả lại, chuyện này còn dính dáng đến Tần Tâm Hủy, dựa vào tính cách của Giang Khải, anh ta sẽ càng cho rằng cô “Chua ngoa” mới đúng, sao có thể nói giúp cho cô đượcCán sự Trần: “Tuần trước, ngày cô đến nhà hàng Quốc Doanh để mua bánh táo đỏ…”Bánh táo đỏ?Bạch Du nhớ lại giấc mộng vào tối qua ngay lập tức, không biết sao khuôn mặt lại nóng lên.May là không có ai chú ý tới sự khác thường của cô.Đồng thời, cô cũng nhanh chóng nhận ra đối phương đã nhầm Giang Lâm thành vị hôn phu của cô: “Cô nói kỹ chuyện ngày đó với tôi một lần nữa.”Đương nhiên là vì để mọi người không biết, cô bảo cán sự Trần đi theo cô vào một con ngõ nhỏ.Cán sự Trần vì muốn cầu xin Bạch Du nên không dám giấu giếm, lập tức kể toàn bộ chuyện ngày đó.Thì ra ngày đó cán sự Trần cáo trạng không thành, trái lại còn bị Giang Lâm châm biếm ngược lại, trong lòng cảm thấy vô cùng ấm ức, cộng thêm việc nghe Tần Tâm Hủy nói cô ta bị đuổi ra khỏi nhà, thế nên cô ta định mượn cớ đó để đến đơn vị của Bạch Du quậy một trận.Trước khi đi cô ta nói việc này cho người yêu mình nghe, người yêu của cô ta nghe cô ta nhắc tới bánh táo đỏ, người đó lại họ Giang, anh ta vội hỏi kỹ dáng vẻ của người kia. Không hỏi không biết, nhưng vừa hỏi là đã sửng sốt, nói rằng người đó không phải là Giang Lâm, cháu ngoại trai lớn của La Hoằng Huân à?Thì ra người yêu của cán sự Trần là hàng xóm của nhà họ La, chơi với La Hoằng Huân từ nhỏ cho tới lớn, khi Giang Lâm tới, đúng lúc anh ta cũng đang ở nhà họ La, vì thế mà cũng biết chuyện “Cô gái bánh táo đỏ”.Thế thì cũng quá đúng lúc rồi.Chẳng qua, không nói tới chuyện Giang Lâm có phải vị hôn phu của Bạch Du không, cũng không quan tâm cán sự Tần có bị người khác bắt nạt không thì người yêu của anh ta, rõ ràng không phải chuyện có liên quan tới cô ta, thế mà cô ta lại xen vào chuyện của người khác. Chỉ cần tính cách như vậy thôi là đã không phải kiểu người anh ta thích rồi, người như thế không hợp để vào dòng họ của anh ta.

Đời trước không xảy ra chuyện này, thế nên cô cũng không biết chuyện Tần Tâm Hủy nói xấu mình.

Nghe xong những lời này, cán sự Trần chưa kịp lên tiếng thì Lâm Hướng Tuyết đã bùng nổ: “Ở nhờ nhà người, dùng đồ tốt hơn con chủ nhà, thế mà cô ta vẫn không vừa lòng, cô ta coi mình là Cách cách hay Công chúa vậy?”

Cán sự Trần: “...”

Mọi người xung quanh cũng chỉ trích tới tấp.

“Đúng là lòng tham không đáy mà, đây là lần *****ên tôi thấy người vong ân bội nghĩa như thế đấy!”

“Đúng đó, quả thực là mở mang kiến thức cho người ta mà! Kỳ lạ là, vậy mà cũng có đơn vị cần loại người như vậy, bây giờ tôi đang lo rằng ngày nào cô ta sẽ ăn trộm bí mật quốc gia, làm ra chuyện ảnh hưởng tới quốc gia mà thôi!”

“Chẳng phải là càng kỳ lạ khi còn có người can thiệp chuyện không công bằng như thế ư? Thế mà là lại khua môi múa mép tới trước mặt vị hôn phu nhà người ta, đúng là một ổ rắn rết mà!”

Cán sự Trần sắp chảy mồ hôi trán: “...”

Bây giờ cô ta cũng lo mình sẽ bị tố cáo: “Tôi làm chuyện không đúng, tôi xin lỗi cô, vả lại lúc đó vị hôn phu của cô đã dạy dỗ tôi rồi, tôi thật sự biết lỗi…”

“Cô không thật sự biết lỗi.” Lâm Hướng Tuyết cắt ngang lời của cô ta, nói trúng tim đen: “Chẳng qua là ảnh hưởng tới lợi ích của cô nên cô mới tới đây giả mù sa mưa xin lỗi, nếu không chuyện xảy ra, nói không chừng cô còn tới tìm Bạch Du để gây phiền phức!”

Cán sự Trần: “...”

Nói mò mà đúng thật!

Bạch Du nhạy cảm bắt được chỗ không đúng: “Vừa rồi cô nói cô bị vị hôn phu của tôi dạy dỗ? Cô tìm anh ta lúc nào?”

Giang Khải sẽ nói giúp cho cô?

Tại sao cô lại không tin như thế?

Vả lại, chuyện này còn dính dáng đến Tần Tâm Hủy, dựa vào tính cách của Giang Khải, anh ta sẽ càng cho rằng cô “Chua ngoa” mới đúng, sao có thể nói giúp cho cô được

Cán sự Trần: “Tuần trước, ngày cô đến nhà hàng Quốc Doanh để mua bánh táo đỏ…”

Bánh táo đỏ?

Bạch Du nhớ lại giấc mộng vào tối qua ngay lập tức, không biết sao khuôn mặt lại nóng lên.

May là không có ai chú ý tới sự khác thường của cô.

Đồng thời, cô cũng nhanh chóng nhận ra đối phương đã nhầm Giang Lâm thành vị hôn phu của cô: “Cô nói kỹ chuyện ngày đó với tôi một lần nữa.”

Đương nhiên là vì để mọi người không biết, cô bảo cán sự Trần đi theo cô vào một con ngõ nhỏ.

Cán sự Trần vì muốn cầu xin Bạch Du nên không dám giấu giếm, lập tức kể toàn bộ chuyện ngày đó.

Thì ra ngày đó cán sự Trần cáo trạng không thành, trái lại còn bị Giang Lâm châm biếm ngược lại, trong lòng cảm thấy vô cùng ấm ức, cộng thêm việc nghe Tần Tâm Hủy nói cô ta bị đuổi ra khỏi nhà, thế nên cô ta định mượn cớ đó để đến đơn vị của Bạch Du quậy một trận.

Trước khi đi cô ta nói việc này cho người yêu mình nghe, người yêu của cô ta nghe cô ta nhắc tới bánh táo đỏ, người đó lại họ Giang, anh ta vội hỏi kỹ dáng vẻ của người kia. Không hỏi không biết, nhưng vừa hỏi là đã sửng sốt, nói rằng người đó không phải là Giang Lâm, cháu ngoại trai lớn của La Hoằng Huân à?

Thì ra người yêu của cán sự Trần là hàng xóm của nhà họ La, chơi với La Hoằng Huân từ nhỏ cho tới lớn, khi Giang Lâm tới, đúng lúc anh ta cũng đang ở nhà họ La, vì thế mà cũng biết chuyện “Cô gái bánh táo đỏ”.

Thế thì cũng quá đúng lúc rồi.

Chẳng qua, không nói tới chuyện Giang Lâm có phải vị hôn phu của Bạch Du không, cũng không quan tâm cán sự Tần có bị người khác bắt nạt không thì người yêu của anh ta, rõ ràng không phải chuyện có liên quan tới cô ta, thế mà cô ta lại xen vào chuyện của người khác. Chỉ cần tính cách như vậy thôi là đã không phải kiểu người anh ta thích rồi, người như thế không hợp để vào dòng họ của anh ta.

Quân Hôn Ngọt Ngào, Cùng Nuôi Con Hằng NgàyTác giả: Bặc NguyênTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh"Bạch Du tỉnh chưa? Sắc mặt khó coi như vậy, có phải bị cảm nắng không?" "Tôi vừa cho lau tinh dầu cho nó, mà đứa nhỏ Du Du này thật tội nghiệp, giữa trưa giờ nghỉ ngơi, mẹ nó cố ý bắt nó về nấu cơm, xong xuôi còn muốn đưa đi đơn vị cho chị họ nó ăn. Người làm mẹ sao lại có thể nhẫn tâm với con gái mình như vậy chứ?" Thái Vọng Xuân vừa quạt quạt hương bồ trong tay, vừa thở dài vì thương cho Bạch Du đang nằm trên giường, oán trách sự bất công của thế gian. Từ nhỏ, Bạch Du đã có làn da trắng nhất trong đại viện, mịn màng như vỏ quả vải mới lột, chỉ cần khẽ chạm vào cũng có thể *****. Vậy mà mẹ cô, Tần Chính Nhân, lại bắt Bạch Du giữa trưa nghỉ trưa phải nấu cơm mang đi cho bà ăn, còn muốn ép cô đưa cơm cho Tần Tâm Hủy. Mỗi ngày dưới ánh mặt trời chạy qua chạy lại, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của Bạch Du giờ đây đã bị phơi nắng thành than đen. Bà không hiểu nổi, tại sao có người mẹ lại nhẫn tâm với đứa con gái do chính mình sinh ra, đối xử bất công như vậy? Khi đang thở dài, bỗng thấy… Đời trước không xảy ra chuyện này, thế nên cô cũng không biết chuyện Tần Tâm Hủy nói xấu mình.Nghe xong những lời này, cán sự Trần chưa kịp lên tiếng thì Lâm Hướng Tuyết đã bùng nổ: “Ở nhờ nhà người, dùng đồ tốt hơn con chủ nhà, thế mà cô ta vẫn không vừa lòng, cô ta coi mình là Cách cách hay Công chúa vậy?”Cán sự Trần: “...”Mọi người xung quanh cũng chỉ trích tới tấp.“Đúng là lòng tham không đáy mà, đây là lần *****ên tôi thấy người vong ân bội nghĩa như thế đấy!”“Đúng đó, quả thực là mở mang kiến thức cho người ta mà! Kỳ lạ là, vậy mà cũng có đơn vị cần loại người như vậy, bây giờ tôi đang lo rằng ngày nào cô ta sẽ ăn trộm bí mật quốc gia, làm ra chuyện ảnh hưởng tới quốc gia mà thôi!”“Chẳng phải là càng kỳ lạ khi còn có người can thiệp chuyện không công bằng như thế ư? Thế mà là lại khua môi múa mép tới trước mặt vị hôn phu nhà người ta, đúng là một ổ rắn rết mà!”Cán sự Trần sắp chảy mồ hôi trán: “...”Bây giờ cô ta cũng lo mình sẽ bị tố cáo: “Tôi làm chuyện không đúng, tôi xin lỗi cô, vả lại lúc đó vị hôn phu của cô đã dạy dỗ tôi rồi, tôi thật sự biết lỗi…”“Cô không thật sự biết lỗi.” Lâm Hướng Tuyết cắt ngang lời của cô ta, nói trúng tim đen: “Chẳng qua là ảnh hưởng tới lợi ích của cô nên cô mới tới đây giả mù sa mưa xin lỗi, nếu không chuyện xảy ra, nói không chừng cô còn tới tìm Bạch Du để gây phiền phức!”Cán sự Trần: “...”Nói mò mà đúng thật!Bạch Du nhạy cảm bắt được chỗ không đúng: “Vừa rồi cô nói cô bị vị hôn phu của tôi dạy dỗ? Cô tìm anh ta lúc nào?”Giang Khải sẽ nói giúp cho cô?Tại sao cô lại không tin như thế?Vả lại, chuyện này còn dính dáng đến Tần Tâm Hủy, dựa vào tính cách của Giang Khải, anh ta sẽ càng cho rằng cô “Chua ngoa” mới đúng, sao có thể nói giúp cho cô đượcCán sự Trần: “Tuần trước, ngày cô đến nhà hàng Quốc Doanh để mua bánh táo đỏ…”Bánh táo đỏ?Bạch Du nhớ lại giấc mộng vào tối qua ngay lập tức, không biết sao khuôn mặt lại nóng lên.May là không có ai chú ý tới sự khác thường của cô.Đồng thời, cô cũng nhanh chóng nhận ra đối phương đã nhầm Giang Lâm thành vị hôn phu của cô: “Cô nói kỹ chuyện ngày đó với tôi một lần nữa.”Đương nhiên là vì để mọi người không biết, cô bảo cán sự Trần đi theo cô vào một con ngõ nhỏ.Cán sự Trần vì muốn cầu xin Bạch Du nên không dám giấu giếm, lập tức kể toàn bộ chuyện ngày đó.Thì ra ngày đó cán sự Trần cáo trạng không thành, trái lại còn bị Giang Lâm châm biếm ngược lại, trong lòng cảm thấy vô cùng ấm ức, cộng thêm việc nghe Tần Tâm Hủy nói cô ta bị đuổi ra khỏi nhà, thế nên cô ta định mượn cớ đó để đến đơn vị của Bạch Du quậy một trận.Trước khi đi cô ta nói việc này cho người yêu mình nghe, người yêu của cô ta nghe cô ta nhắc tới bánh táo đỏ, người đó lại họ Giang, anh ta vội hỏi kỹ dáng vẻ của người kia. Không hỏi không biết, nhưng vừa hỏi là đã sửng sốt, nói rằng người đó không phải là Giang Lâm, cháu ngoại trai lớn của La Hoằng Huân à?Thì ra người yêu của cán sự Trần là hàng xóm của nhà họ La, chơi với La Hoằng Huân từ nhỏ cho tới lớn, khi Giang Lâm tới, đúng lúc anh ta cũng đang ở nhà họ La, vì thế mà cũng biết chuyện “Cô gái bánh táo đỏ”.Thế thì cũng quá đúng lúc rồi.Chẳng qua, không nói tới chuyện Giang Lâm có phải vị hôn phu của Bạch Du không, cũng không quan tâm cán sự Tần có bị người khác bắt nạt không thì người yêu của anh ta, rõ ràng không phải chuyện có liên quan tới cô ta, thế mà cô ta lại xen vào chuyện của người khác. Chỉ cần tính cách như vậy thôi là đã không phải kiểu người anh ta thích rồi, người như thế không hợp để vào dòng họ của anh ta.

Chương 66: Chương 66