"Bạch Du tỉnh chưa? Sắc mặt khó coi như vậy, có phải bị cảm nắng không?" "Tôi vừa cho lau tinh dầu cho nó, mà đứa nhỏ Du Du này thật tội nghiệp, giữa trưa giờ nghỉ ngơi, mẹ nó cố ý bắt nó về nấu cơm, xong xuôi còn muốn đưa đi đơn vị cho chị họ nó ăn. Người làm mẹ sao lại có thể nhẫn tâm với con gái mình như vậy chứ?" Thái Vọng Xuân vừa quạt quạt hương bồ trong tay, vừa thở dài vì thương cho Bạch Du đang nằm trên giường, oán trách sự bất công của thế gian. Từ nhỏ, Bạch Du đã có làn da trắng nhất trong đại viện, mịn màng như vỏ quả vải mới lột, chỉ cần khẽ chạm vào cũng có thể *****. Vậy mà mẹ cô, Tần Chính Nhân, lại bắt Bạch Du giữa trưa nghỉ trưa phải nấu cơm mang đi cho bà ăn, còn muốn ép cô đưa cơm cho Tần Tâm Hủy. Mỗi ngày dưới ánh mặt trời chạy qua chạy lại, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của Bạch Du giờ đây đã bị phơi nắng thành than đen. Bà không hiểu nổi, tại sao có người mẹ lại nhẫn tâm với đứa con gái do chính mình sinh ra, đối xử bất công như vậy? Khi đang thở dài, bỗng thấy…
Chương 67: Chương 67
Quân Hôn Ngọt Ngào, Cùng Nuôi Con Hằng NgàyTác giả: Bặc NguyênTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh"Bạch Du tỉnh chưa? Sắc mặt khó coi như vậy, có phải bị cảm nắng không?" "Tôi vừa cho lau tinh dầu cho nó, mà đứa nhỏ Du Du này thật tội nghiệp, giữa trưa giờ nghỉ ngơi, mẹ nó cố ý bắt nó về nấu cơm, xong xuôi còn muốn đưa đi đơn vị cho chị họ nó ăn. Người làm mẹ sao lại có thể nhẫn tâm với con gái mình như vậy chứ?" Thái Vọng Xuân vừa quạt quạt hương bồ trong tay, vừa thở dài vì thương cho Bạch Du đang nằm trên giường, oán trách sự bất công của thế gian. Từ nhỏ, Bạch Du đã có làn da trắng nhất trong đại viện, mịn màng như vỏ quả vải mới lột, chỉ cần khẽ chạm vào cũng có thể *****. Vậy mà mẹ cô, Tần Chính Nhân, lại bắt Bạch Du giữa trưa nghỉ trưa phải nấu cơm mang đi cho bà ăn, còn muốn ép cô đưa cơm cho Tần Tâm Hủy. Mỗi ngày dưới ánh mặt trời chạy qua chạy lại, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của Bạch Du giờ đây đã bị phơi nắng thành than đen. Bà không hiểu nổi, tại sao có người mẹ lại nhẫn tâm với đứa con gái do chính mình sinh ra, đối xử bất công như vậy? Khi đang thở dài, bỗng thấy… Hai người làm người yêu của nhau chưa được hai tháng, anh ta bèn nhân cơ hội đó để chia tay.Cán sự Trần vốn nói chuyện này cho người yêu nghe là vì muốn biểu diễn “Tinh thần nghĩa khí” và “Dám làm việc nghĩa” của mình, khiến người yêu càng thêm thích cô ta nhưng không ngờ người yêu lại thẳng thừng nói chia tay.Đúng là sấm sét giữa trời quang.Đây cũng là nguyên nhân cô ta chạy tới tìm Bạch Du.“...”Bạch Du không ngờ rằng Giang Lâm cũng có tham gia vào chuyện này, càng không ngờ được ở chỗ cô không biết, anh lại giúp cô nhiều như vậy.Nếu biết sớm thì cô đã làm thức ăn mang tới chỗ của anh rồi.Cán sự Trần chắp tay cầu xin nói: “Đồng chí Bạch, cầu xin cô giúp tôi, tôi thật sự rất yêu người yêu của mình, tôi không muốn chia tay với anh ấy đâu.”Người yêu này là cha mẹ của cô ta nhờ cô gả cao giới thiệu dùm, là người yêu có điều kiện tốt nhất mà cô ta có thể tiếp xúc được, bỏ lỡ người này, sau này cô ta không thể tìm được một người yêu tốt như vậy nữa.TBCBạch Du nhướng mày: “Giúp cô? Giúp thế nào?”Cán sự Trần cho rằng cô đã đồng ý, nói với vẻ mặt vui vẻ: “Vị hôn phu của cô quen biết với người yêu của tôi, nếu như cô có thể thuyết phục vị hôn phu của cô nói vun vào dùm, dám chắc rằng người yêu của tôi sẽ đổi ý!”Bạch Du nhìn nụ cười trên mặt đối phương, cô nhếch mép một cái: “Cô kiên định nói chúng tôi có thể giúp được, chỉ là cô dựa vào đâu mà cho rằng chúng tôi sẽ giúp cô?”Nụ cười trên mặt cán sự Trần cứng lại: “...”Bạch Du: “Lẽ nào chỉ dựa vào tình bạn của cô, dựa vào sự tốt bụng của cô, dựa vào tinh thần nghĩa khí của cô?”Cán sự Trần: “...” ***Hai người ngồi ở nhà hàng Quốc Doanh một lúc lâu, cho tới khi món thịt giò kho tàu được bưng lên, Lâm Hướng Tuyết vẫn còn rất kích động.“Vừa rồi mình còn cho rằng cậu thật sự muốn giúp cô ta, mình định chửi ầm lên, nào ngờ cậu đã kể ra ba chứng cứ. Hahaha, nhớ tới vẻ mặt vừa rồi của cán sự Trần, mình chỉ muốn cười to, chiêu châm chọc khiêu khích này của cậu, cà khịa chọc kháy rất dễ chịu, bàn về mắng người thì vẫn là cậu giỏi!”Bạch Du: “...”Xác định đây là khen cô, chứ không phải tổn thương cô?“Lẽ nào chỉ dựa vào tình bạn của cô, dựa vào sự tốt bụng của cô, dựa vào tinh thần nghĩa khí của cô?” Lâm Hướng Tuyết bắt chước dáng vẻ vừa rồi của Bạch Du: “Cậu nói xem sao cô ta có thể không biết nhục mà nhờ cậu giúp đỡ, mặt dày như vậy chứ?”Bạch Du thấy dáng vẻ phấn khích của cô ấy, đoán rằng trạng thái này sẽ duy trì một lúc lâu, thế là cầm đũa gắp một miếng giò bỏ vào trong miệng.Giò được ninh nhừ, tan trong miệng, mùi vị rất ngon.Đây là lần *****ên Lâm Hướng Tuyết không tích cực đối với việc ăn uống như vậy, cô ấy bày vẻ mặt mờ mịt: “Không phải cậu nói vị hôn phu của cậu mập mờ không rõ với bà chị lầu xanh của cậu à? Tại sao anh ta lại nói giúp cho cậu?”Bạch Du dừng lại nói: “Bởi vì người nói giúp cho mình không phải vị hôn phu của mình, mà là anh của vị hôn phu của mình.”Lâm Hướng Tuyết ngơ ra: “Anh của vị hôn phu của cậu?”Bạch Du gật đầu: “Đúng vậy, là người lần trước cậu gặp ở cục cảnh sát.”Lâm Hướng Tuyết bỗng tỉnh ngộ, một giây sau cô ấy giống như uống *****, lại càng phấn khởi: “Anh của vị hôn phu của cậu giúp cậu hết lần này tới lần khác, có phải anh ấy có ý với cậu về phương diện kia không?”Suýt chút nữa là Bạch Du đã sặc nước miếng của mình rồi: “Cậu đừng nói bậy!”Lâm Hướng Tuyết cảm thấy lời của mình có lý có cứ: “Cậu đừng thấy mình không có người yêu, dẫu vậy mình cũng có bảy tám người anh, mình nói cho cậu nghe, ở phương diện này đàn ông thực tế hơn phụ nữ chúng ta nhiều. Chỉ có lúc bọn họ có hứng thú với một người phụ nữ, mới có thể ra vẻ nịnh bợ, nếu không thì cả một ánh mắt cũng không cho đối phương.”
Hai người làm người yêu của nhau chưa được hai tháng, anh ta bèn nhân cơ hội đó để chia tay.
Cán sự Trần vốn nói chuyện này cho người yêu nghe là vì muốn biểu diễn “Tinh thần nghĩa khí” và “Dám làm việc nghĩa” của mình, khiến người yêu càng thêm thích cô ta nhưng không ngờ người yêu lại thẳng thừng nói chia tay.
Đúng là sấm sét giữa trời quang.
Đây cũng là nguyên nhân cô ta chạy tới tìm Bạch Du.
“...”
Bạch Du không ngờ rằng Giang Lâm cũng có tham gia vào chuyện này, càng không ngờ được ở chỗ cô không biết, anh lại giúp cô nhiều như vậy.
Nếu biết sớm thì cô đã làm thức ăn mang tới chỗ của anh rồi.
Cán sự Trần chắp tay cầu xin nói: “Đồng chí Bạch, cầu xin cô giúp tôi, tôi thật sự rất yêu người yêu của mình, tôi không muốn chia tay với anh ấy đâu.”
Người yêu này là cha mẹ của cô ta nhờ cô gả cao giới thiệu dùm, là người yêu có điều kiện tốt nhất mà cô ta có thể tiếp xúc được, bỏ lỡ người này, sau này cô ta không thể tìm được một người yêu tốt như vậy nữa.
TBC
Bạch Du nhướng mày: “Giúp cô? Giúp thế nào?”
Cán sự Trần cho rằng cô đã đồng ý, nói với vẻ mặt vui vẻ: “Vị hôn phu của cô quen biết với người yêu của tôi, nếu như cô có thể thuyết phục vị hôn phu của cô nói vun vào dùm, dám chắc rằng người yêu của tôi sẽ đổi ý!”
Bạch Du nhìn nụ cười trên mặt đối phương, cô nhếch mép một cái: “Cô kiên định nói chúng tôi có thể giúp được, chỉ là cô dựa vào đâu mà cho rằng chúng tôi sẽ giúp cô?”
Nụ cười trên mặt cán sự Trần cứng lại: “...”
Bạch Du: “Lẽ nào chỉ dựa vào tình bạn của cô, dựa vào sự tốt bụng của cô, dựa vào tinh thần nghĩa khí của cô?”
Cán sự Trần: “...”
***
Hai người ngồi ở nhà hàng Quốc Doanh một lúc lâu, cho tới khi món thịt giò kho tàu được bưng lên, Lâm Hướng Tuyết vẫn còn rất kích động.
“Vừa rồi mình còn cho rằng cậu thật sự muốn giúp cô ta, mình định chửi ầm lên, nào ngờ cậu đã kể ra ba chứng cứ. Hahaha, nhớ tới vẻ mặt vừa rồi của cán sự Trần, mình chỉ muốn cười to, chiêu châm chọc khiêu khích này của cậu, cà khịa chọc kháy rất dễ chịu, bàn về mắng người thì vẫn là cậu giỏi!”
Bạch Du: “...”
Xác định đây là khen cô, chứ không phải tổn thương cô?
“Lẽ nào chỉ dựa vào tình bạn của cô, dựa vào sự tốt bụng của cô, dựa vào tinh thần nghĩa khí của cô?” Lâm Hướng Tuyết bắt chước dáng vẻ vừa rồi của Bạch Du: “Cậu nói xem sao cô ta có thể không biết nhục mà nhờ cậu giúp đỡ, mặt dày như vậy chứ?”
Bạch Du thấy dáng vẻ phấn khích của cô ấy, đoán rằng trạng thái này sẽ duy trì một lúc lâu, thế là cầm đũa gắp một miếng giò bỏ vào trong miệng.
Giò được ninh nhừ, tan trong miệng, mùi vị rất ngon.
Đây là lần *****ên Lâm Hướng Tuyết không tích cực đối với việc ăn uống như vậy, cô ấy bày vẻ mặt mờ mịt: “Không phải cậu nói vị hôn phu của cậu mập mờ không rõ với bà chị lầu xanh của cậu à? Tại sao anh ta lại nói giúp cho cậu?”
Bạch Du dừng lại nói: “Bởi vì người nói giúp cho mình không phải vị hôn phu của mình, mà là anh của vị hôn phu của mình.”
Lâm Hướng Tuyết ngơ ra: “Anh của vị hôn phu của cậu?”
Bạch Du gật đầu: “Đúng vậy, là người lần trước cậu gặp ở cục cảnh sát.”
Lâm Hướng Tuyết bỗng tỉnh ngộ, một giây sau cô ấy giống như uống *****, lại càng phấn khởi: “Anh của vị hôn phu của cậu giúp cậu hết lần này tới lần khác, có phải anh ấy có ý với cậu về phương diện kia không?”
Suýt chút nữa là Bạch Du đã sặc nước miếng của mình rồi: “Cậu đừng nói bậy!”
Lâm Hướng Tuyết cảm thấy lời của mình có lý có cứ: “Cậu đừng thấy mình không có người yêu, dẫu vậy mình cũng có bảy tám người anh, mình nói cho cậu nghe, ở phương diện này đàn ông thực tế hơn phụ nữ chúng ta nhiều. Chỉ có lúc bọn họ có hứng thú với một người phụ nữ, mới có thể ra vẻ nịnh bợ, nếu không thì cả một ánh mắt cũng không cho đối phương.”
Quân Hôn Ngọt Ngào, Cùng Nuôi Con Hằng NgàyTác giả: Bặc NguyênTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh"Bạch Du tỉnh chưa? Sắc mặt khó coi như vậy, có phải bị cảm nắng không?" "Tôi vừa cho lau tinh dầu cho nó, mà đứa nhỏ Du Du này thật tội nghiệp, giữa trưa giờ nghỉ ngơi, mẹ nó cố ý bắt nó về nấu cơm, xong xuôi còn muốn đưa đi đơn vị cho chị họ nó ăn. Người làm mẹ sao lại có thể nhẫn tâm với con gái mình như vậy chứ?" Thái Vọng Xuân vừa quạt quạt hương bồ trong tay, vừa thở dài vì thương cho Bạch Du đang nằm trên giường, oán trách sự bất công của thế gian. Từ nhỏ, Bạch Du đã có làn da trắng nhất trong đại viện, mịn màng như vỏ quả vải mới lột, chỉ cần khẽ chạm vào cũng có thể *****. Vậy mà mẹ cô, Tần Chính Nhân, lại bắt Bạch Du giữa trưa nghỉ trưa phải nấu cơm mang đi cho bà ăn, còn muốn ép cô đưa cơm cho Tần Tâm Hủy. Mỗi ngày dưới ánh mặt trời chạy qua chạy lại, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của Bạch Du giờ đây đã bị phơi nắng thành than đen. Bà không hiểu nổi, tại sao có người mẹ lại nhẫn tâm với đứa con gái do chính mình sinh ra, đối xử bất công như vậy? Khi đang thở dài, bỗng thấy… Hai người làm người yêu của nhau chưa được hai tháng, anh ta bèn nhân cơ hội đó để chia tay.Cán sự Trần vốn nói chuyện này cho người yêu nghe là vì muốn biểu diễn “Tinh thần nghĩa khí” và “Dám làm việc nghĩa” của mình, khiến người yêu càng thêm thích cô ta nhưng không ngờ người yêu lại thẳng thừng nói chia tay.Đúng là sấm sét giữa trời quang.Đây cũng là nguyên nhân cô ta chạy tới tìm Bạch Du.“...”Bạch Du không ngờ rằng Giang Lâm cũng có tham gia vào chuyện này, càng không ngờ được ở chỗ cô không biết, anh lại giúp cô nhiều như vậy.Nếu biết sớm thì cô đã làm thức ăn mang tới chỗ của anh rồi.Cán sự Trần chắp tay cầu xin nói: “Đồng chí Bạch, cầu xin cô giúp tôi, tôi thật sự rất yêu người yêu của mình, tôi không muốn chia tay với anh ấy đâu.”Người yêu này là cha mẹ của cô ta nhờ cô gả cao giới thiệu dùm, là người yêu có điều kiện tốt nhất mà cô ta có thể tiếp xúc được, bỏ lỡ người này, sau này cô ta không thể tìm được một người yêu tốt như vậy nữa.TBCBạch Du nhướng mày: “Giúp cô? Giúp thế nào?”Cán sự Trần cho rằng cô đã đồng ý, nói với vẻ mặt vui vẻ: “Vị hôn phu của cô quen biết với người yêu của tôi, nếu như cô có thể thuyết phục vị hôn phu của cô nói vun vào dùm, dám chắc rằng người yêu của tôi sẽ đổi ý!”Bạch Du nhìn nụ cười trên mặt đối phương, cô nhếch mép một cái: “Cô kiên định nói chúng tôi có thể giúp được, chỉ là cô dựa vào đâu mà cho rằng chúng tôi sẽ giúp cô?”Nụ cười trên mặt cán sự Trần cứng lại: “...”Bạch Du: “Lẽ nào chỉ dựa vào tình bạn của cô, dựa vào sự tốt bụng của cô, dựa vào tinh thần nghĩa khí của cô?”Cán sự Trần: “...” ***Hai người ngồi ở nhà hàng Quốc Doanh một lúc lâu, cho tới khi món thịt giò kho tàu được bưng lên, Lâm Hướng Tuyết vẫn còn rất kích động.“Vừa rồi mình còn cho rằng cậu thật sự muốn giúp cô ta, mình định chửi ầm lên, nào ngờ cậu đã kể ra ba chứng cứ. Hahaha, nhớ tới vẻ mặt vừa rồi của cán sự Trần, mình chỉ muốn cười to, chiêu châm chọc khiêu khích này của cậu, cà khịa chọc kháy rất dễ chịu, bàn về mắng người thì vẫn là cậu giỏi!”Bạch Du: “...”Xác định đây là khen cô, chứ không phải tổn thương cô?“Lẽ nào chỉ dựa vào tình bạn của cô, dựa vào sự tốt bụng của cô, dựa vào tinh thần nghĩa khí của cô?” Lâm Hướng Tuyết bắt chước dáng vẻ vừa rồi của Bạch Du: “Cậu nói xem sao cô ta có thể không biết nhục mà nhờ cậu giúp đỡ, mặt dày như vậy chứ?”Bạch Du thấy dáng vẻ phấn khích của cô ấy, đoán rằng trạng thái này sẽ duy trì một lúc lâu, thế là cầm đũa gắp một miếng giò bỏ vào trong miệng.Giò được ninh nhừ, tan trong miệng, mùi vị rất ngon.Đây là lần *****ên Lâm Hướng Tuyết không tích cực đối với việc ăn uống như vậy, cô ấy bày vẻ mặt mờ mịt: “Không phải cậu nói vị hôn phu của cậu mập mờ không rõ với bà chị lầu xanh của cậu à? Tại sao anh ta lại nói giúp cho cậu?”Bạch Du dừng lại nói: “Bởi vì người nói giúp cho mình không phải vị hôn phu của mình, mà là anh của vị hôn phu của mình.”Lâm Hướng Tuyết ngơ ra: “Anh của vị hôn phu của cậu?”Bạch Du gật đầu: “Đúng vậy, là người lần trước cậu gặp ở cục cảnh sát.”Lâm Hướng Tuyết bỗng tỉnh ngộ, một giây sau cô ấy giống như uống *****, lại càng phấn khởi: “Anh của vị hôn phu của cậu giúp cậu hết lần này tới lần khác, có phải anh ấy có ý với cậu về phương diện kia không?”Suýt chút nữa là Bạch Du đã sặc nước miếng của mình rồi: “Cậu đừng nói bậy!”Lâm Hướng Tuyết cảm thấy lời của mình có lý có cứ: “Cậu đừng thấy mình không có người yêu, dẫu vậy mình cũng có bảy tám người anh, mình nói cho cậu nghe, ở phương diện này đàn ông thực tế hơn phụ nữ chúng ta nhiều. Chỉ có lúc bọn họ có hứng thú với một người phụ nữ, mới có thể ra vẻ nịnh bợ, nếu không thì cả một ánh mắt cũng không cho đối phương.”