Tác giả:

"Bạch Du tỉnh chưa? Sắc mặt khó coi như vậy, có phải bị cảm nắng không?" "Tôi vừa cho lau tinh dầu cho nó, mà đứa nhỏ Du Du này thật tội nghiệp, giữa trưa giờ nghỉ ngơi, mẹ nó cố ý bắt nó về nấu cơm, xong xuôi còn muốn đưa đi đơn vị cho chị họ nó ăn. Người làm mẹ sao lại có thể nhẫn tâm với con gái mình như vậy chứ?" Thái Vọng Xuân vừa quạt quạt hương bồ trong tay, vừa thở dài vì thương cho Bạch Du đang nằm trên giường, oán trách sự bất công của thế gian. Từ nhỏ, Bạch Du đã có làn da trắng nhất trong đại viện, mịn màng như vỏ quả vải mới lột, chỉ cần khẽ chạm vào cũng có thể *****. Vậy mà mẹ cô, Tần Chính Nhân, lại bắt Bạch Du giữa trưa nghỉ trưa phải nấu cơm mang đi cho bà ăn, còn muốn ép cô đưa cơm cho Tần Tâm Hủy. Mỗi ngày dưới ánh mặt trời chạy qua chạy lại, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của Bạch Du giờ đây đã bị phơi nắng thành than đen. Bà không hiểu nổi, tại sao có người mẹ lại nhẫn tâm với đứa con gái do chính mình sinh ra, đối xử bất công như vậy? Khi đang thở dài, bỗng thấy…

Chương 79: Chương 79

Quân Hôn Ngọt Ngào, Cùng Nuôi Con Hằng NgàyTác giả: Bặc NguyênTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh"Bạch Du tỉnh chưa? Sắc mặt khó coi như vậy, có phải bị cảm nắng không?" "Tôi vừa cho lau tinh dầu cho nó, mà đứa nhỏ Du Du này thật tội nghiệp, giữa trưa giờ nghỉ ngơi, mẹ nó cố ý bắt nó về nấu cơm, xong xuôi còn muốn đưa đi đơn vị cho chị họ nó ăn. Người làm mẹ sao lại có thể nhẫn tâm với con gái mình như vậy chứ?" Thái Vọng Xuân vừa quạt quạt hương bồ trong tay, vừa thở dài vì thương cho Bạch Du đang nằm trên giường, oán trách sự bất công của thế gian. Từ nhỏ, Bạch Du đã có làn da trắng nhất trong đại viện, mịn màng như vỏ quả vải mới lột, chỉ cần khẽ chạm vào cũng có thể *****. Vậy mà mẹ cô, Tần Chính Nhân, lại bắt Bạch Du giữa trưa nghỉ trưa phải nấu cơm mang đi cho bà ăn, còn muốn ép cô đưa cơm cho Tần Tâm Hủy. Mỗi ngày dưới ánh mặt trời chạy qua chạy lại, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của Bạch Du giờ đây đã bị phơi nắng thành than đen. Bà không hiểu nổi, tại sao có người mẹ lại nhẫn tâm với đứa con gái do chính mình sinh ra, đối xử bất công như vậy? Khi đang thở dài, bỗng thấy… Bạch Du: “...”Mình không có, mình không làm, đừng có nói bậy.Khi nói chuyện, món ăn lần lượt được bưng lên.Món ăn là từ lươn do Ngọc Hoa Đài làm có thể dùng bốn chữ dày công tôi luyện để miêu tả, coi như Bạch Du đã cảm nhận được ý nghĩa của câu nói “Ăn món làm từ lươn chi bằng đến Ngọc Hoa Đài”.Món lươn xào không dùng ớt ngâm và hành lá, chỉ dùng rau thơm, khi ăn không có chút mùi tanh nào, cắn một cái, vô cùng tươi ngon và mềm mại, thịt tươi rất ngon miệng, vừa thưởng thức là biết dùng lươn sống để làm thành món ăn.Lươn chiên giòn có màu vàng kim, khi cắn rất giòn, có vị ngọt mặn chua, còn có vị cay của bột tiêu, càng nhai càng ngon, quanh miệng thơm ngát.Món dưa leo trộn nước tương trông đơn giản nhưng lại rất giòn và ngon miệng, mùi vị đầy đủ, không phải cứ tùy tùy tiện tiện là có thể làm được, chỉ có Ngọc Hoa Đài làm được, tê cay giòn ngon, chua chua cay cay, vô cùng bắt miệng.Đi dạo đến chiều, Bạch Du và Lâm Hướng Tuyết cũng rất đói bụng, cầm đũa lên bắt đầu ăn như gió cuốn.Cuối cùng hai người no đến mức suýt không đi được nữa.***Hai ngày trôi qua, chẳng mấy chốc đã tới thứ bảy. Nghĩ tới chuyện ngày mai là cuối tuần, trong lòng Tần Tâm Hủy không khỏi vui mừng.Cô ta đã bị đuổi khỏi nhà họ Bạch được một tuần. Một tuần này, cô ta luôn ở lại nhà ở tập thể của đơn vị, một nhà ở tập thể nho nhỏ mà có tận mười người ở, còn phải ngủ giường tầng nữa, chỗ nhỏ thì thôi, quan trọng nhất là không có chút riêng tư nào cả.Vả lại, mỗi đêm trong nhà ở tập thể luôn có một người nói nhảm khi đi ngủ, còn có một người luôn nói mớ vào mỗi đêm, khiến cô ta không bữa nào được ngủ ngon.Tuy căn phòng ở nhà họ Bạch khá nhỏ, nhưng dù sao nó cũng chỉ thuộc về một mình cô ta, vả lại cô ta ở nhà họ Bạch cũng thuận lợi cho việc tìm người yêu.Ngày đó khi cô ta và Giang Khải đến rạp chiếu phim để xem phim, cô ta có thể cảm nhận rõ ràng là Giang Khải động lòng với cô ta, đặc biệt là ánh mắt của anh ta khi đảo qua eo và n.g.ự.c của cô ta, khi đó cô ta không nhịn được mà run rẩy cả người.Hôm sau cô ta đã bị đuổi khỏi nhà họ Bạch, dẫn đến việc hai người bọn họ không thể tiến thêm một bước được nữa, vả lại cô ta cũng không biết Giang Khải nghĩ về mình thế nào.Cho dù thế nào cô ta cũng phải trở về nhà họ Bạch.Tối ngày mai là cuối tuần, cô bảo ngày mai sẽ dẫn cô ta đến nhà của ủy viên chính trị Vương thuộc bộ Tổ chức, ủy viên chính trị Vương là cấp trên của chồng cô.Cô muốn ủy viên chính trị Vương ra mặt khuyên bảo dượng, cứ vậy, hai cô cháu cô ta có thể trở về nhà họ Bạch, mà còn phải do dượng mời các cô ta về.Nghĩ vậy, ý cười ở khóe miệng Tần Tâm Hủy không thể giấu được nữa.Đúng lúc này, cán sự Trần chạy từ bên ngoài vào, nắm lấy cổ tay của cô ta: “Cán sự Tần, bây giờ cô đi theo tôi giải thích với người yêu của tôi!”Tần Tâm Hủy bị kéo cổ tay đau vô cùng, đồng thời cũng chẳng biết tại sao: “Cán sự Trần, cậu đang nói gì vậy, mình không quen biết người yêu của cậu, mình có thể giải thích được gì chứ?”Chắc là cán sự Trần đã khóc, đôi mắt sưng vù như quả óc chó: “Bởi vì suốt ngày cô nói mình bị người ta bắt nạt trước mặt tôi, tôi cảm thấy không vừa mắt, thế nên tôi đã chạy tới trước mặt vị hôn phu của em họ cô để tố cáo giúp cô. Nào ngờ người yêu của tôi lại muốn chia tay với tôi vì chuyện này, ngay bây giờ cô phải đi theo tôi để giải thích với người yêu của tôi, tất cả là do cô bảo tôi làm như vậy!”Mấy ngày nay, cô ta nhờ cậy tất cả người có thể nhờ cậy được, cũng chạy tới trước cửa nhà của người yêu cô ta để chờ anh ta, dù cô ta có nói gì thì người yêu cũng quyết tâm chia tay với cô ta.

Bạch Du: “...”

Mình không có, mình không làm, đừng có nói bậy.

Khi nói chuyện, món ăn lần lượt được bưng lên.

Món ăn là từ lươn do Ngọc Hoa Đài làm có thể dùng bốn chữ dày công tôi luyện để miêu tả, coi như Bạch Du đã cảm nhận được ý nghĩa của câu nói “Ăn món làm từ lươn chi bằng đến Ngọc Hoa Đài”.

Món lươn xào không dùng ớt ngâm và hành lá, chỉ dùng rau thơm, khi ăn không có chút mùi tanh nào, cắn một cái, vô cùng tươi ngon và mềm mại, thịt tươi rất ngon miệng, vừa thưởng thức là biết dùng lươn sống để làm thành món ăn.

Lươn chiên giòn có màu vàng kim, khi cắn rất giòn, có vị ngọt mặn chua, còn có vị cay của bột tiêu, càng nhai càng ngon, quanh miệng thơm ngát.

Món dưa leo trộn nước tương trông đơn giản nhưng lại rất giòn và ngon miệng, mùi vị đầy đủ, không phải cứ tùy tùy tiện tiện là có thể làm được, chỉ có Ngọc Hoa Đài làm được, tê cay giòn ngon, chua chua cay cay, vô cùng bắt miệng.

Đi dạo đến chiều, Bạch Du và Lâm Hướng Tuyết cũng rất đói bụng, cầm đũa lên bắt đầu ăn như gió cuốn.

Cuối cùng hai người no đến mức suýt không đi được nữa.

***

Hai ngày trôi qua, chẳng mấy chốc đã tới thứ bảy.

 

Nghĩ tới chuyện ngày mai là cuối tuần, trong lòng Tần Tâm Hủy không khỏi vui mừng.

Cô ta đã bị đuổi khỏi nhà họ Bạch được một tuần.

 

Một tuần này, cô ta luôn ở lại nhà ở tập thể của đơn vị, một nhà ở tập thể nho nhỏ mà có tận mười người ở, còn phải ngủ giường tầng nữa, chỗ nhỏ thì thôi, quan trọng nhất là không có chút riêng tư nào cả.

Vả lại, mỗi đêm trong nhà ở tập thể luôn có một người nói nhảm khi đi ngủ, còn có một người luôn nói mớ vào mỗi đêm, khiến cô ta không bữa nào được ngủ ngon.

Tuy căn phòng ở nhà họ Bạch khá nhỏ, nhưng dù sao nó cũng chỉ thuộc về một mình cô ta, vả lại cô ta ở nhà họ Bạch cũng thuận lợi cho việc tìm người yêu.

Ngày đó khi cô ta và Giang Khải đến rạp chiếu phim để xem phim, cô ta có thể cảm nhận rõ ràng là Giang Khải động lòng với cô ta, đặc biệt là ánh mắt của anh ta khi đảo qua eo và n.g.ự.c của cô ta, khi đó cô ta không nhịn được mà run rẩy cả người.

Hôm sau cô ta đã bị đuổi khỏi nhà họ Bạch, dẫn đến việc hai người bọn họ không thể tiến thêm một bước được nữa, vả lại cô ta cũng không biết Giang Khải nghĩ về mình thế nào.

Cho dù thế nào cô ta cũng phải trở về nhà họ Bạch.

Tối ngày mai là cuối tuần, cô bảo ngày mai sẽ dẫn cô ta đến nhà của ủy viên chính trị Vương thuộc bộ Tổ chức, ủy viên chính trị Vương là cấp trên của chồng cô.

Cô muốn ủy viên chính trị Vương ra mặt khuyên bảo dượng, cứ vậy, hai cô cháu cô ta có thể trở về nhà họ Bạch, mà còn phải do dượng mời các cô ta về.

Nghĩ vậy, ý cười ở khóe miệng Tần Tâm Hủy không thể giấu được nữa.

Đúng lúc này, cán sự Trần chạy từ bên ngoài vào, nắm lấy cổ tay của cô ta: “Cán sự Tần, bây giờ cô đi theo tôi giải thích với người yêu của tôi!”

Tần Tâm Hủy bị kéo cổ tay đau vô cùng, đồng thời cũng chẳng biết tại sao: “Cán sự Trần, cậu đang nói gì vậy, mình không quen biết người yêu của cậu, mình có thể giải thích được gì chứ?”

Chắc là cán sự Trần đã khóc, đôi mắt sưng vù như quả óc chó: “Bởi vì suốt ngày cô nói mình bị người ta bắt nạt trước mặt tôi, tôi cảm thấy không vừa mắt, thế nên tôi đã chạy tới trước mặt vị hôn phu của em họ cô để tố cáo giúp cô. Nào ngờ người yêu của tôi lại muốn chia tay với tôi vì chuyện này, ngay bây giờ cô phải đi theo tôi để giải thích với người yêu của tôi, tất cả là do cô bảo tôi làm như vậy!”

Mấy ngày nay, cô ta nhờ cậy tất cả người có thể nhờ cậy được, cũng chạy tới trước cửa nhà của người yêu cô ta để chờ anh ta, dù cô ta có nói gì thì người yêu cũng quyết tâm chia tay với cô ta.

Quân Hôn Ngọt Ngào, Cùng Nuôi Con Hằng NgàyTác giả: Bặc NguyênTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh"Bạch Du tỉnh chưa? Sắc mặt khó coi như vậy, có phải bị cảm nắng không?" "Tôi vừa cho lau tinh dầu cho nó, mà đứa nhỏ Du Du này thật tội nghiệp, giữa trưa giờ nghỉ ngơi, mẹ nó cố ý bắt nó về nấu cơm, xong xuôi còn muốn đưa đi đơn vị cho chị họ nó ăn. Người làm mẹ sao lại có thể nhẫn tâm với con gái mình như vậy chứ?" Thái Vọng Xuân vừa quạt quạt hương bồ trong tay, vừa thở dài vì thương cho Bạch Du đang nằm trên giường, oán trách sự bất công của thế gian. Từ nhỏ, Bạch Du đã có làn da trắng nhất trong đại viện, mịn màng như vỏ quả vải mới lột, chỉ cần khẽ chạm vào cũng có thể *****. Vậy mà mẹ cô, Tần Chính Nhân, lại bắt Bạch Du giữa trưa nghỉ trưa phải nấu cơm mang đi cho bà ăn, còn muốn ép cô đưa cơm cho Tần Tâm Hủy. Mỗi ngày dưới ánh mặt trời chạy qua chạy lại, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của Bạch Du giờ đây đã bị phơi nắng thành than đen. Bà không hiểu nổi, tại sao có người mẹ lại nhẫn tâm với đứa con gái do chính mình sinh ra, đối xử bất công như vậy? Khi đang thở dài, bỗng thấy… Bạch Du: “...”Mình không có, mình không làm, đừng có nói bậy.Khi nói chuyện, món ăn lần lượt được bưng lên.Món ăn là từ lươn do Ngọc Hoa Đài làm có thể dùng bốn chữ dày công tôi luyện để miêu tả, coi như Bạch Du đã cảm nhận được ý nghĩa của câu nói “Ăn món làm từ lươn chi bằng đến Ngọc Hoa Đài”.Món lươn xào không dùng ớt ngâm và hành lá, chỉ dùng rau thơm, khi ăn không có chút mùi tanh nào, cắn một cái, vô cùng tươi ngon và mềm mại, thịt tươi rất ngon miệng, vừa thưởng thức là biết dùng lươn sống để làm thành món ăn.Lươn chiên giòn có màu vàng kim, khi cắn rất giòn, có vị ngọt mặn chua, còn có vị cay của bột tiêu, càng nhai càng ngon, quanh miệng thơm ngát.Món dưa leo trộn nước tương trông đơn giản nhưng lại rất giòn và ngon miệng, mùi vị đầy đủ, không phải cứ tùy tùy tiện tiện là có thể làm được, chỉ có Ngọc Hoa Đài làm được, tê cay giòn ngon, chua chua cay cay, vô cùng bắt miệng.Đi dạo đến chiều, Bạch Du và Lâm Hướng Tuyết cũng rất đói bụng, cầm đũa lên bắt đầu ăn như gió cuốn.Cuối cùng hai người no đến mức suýt không đi được nữa.***Hai ngày trôi qua, chẳng mấy chốc đã tới thứ bảy. Nghĩ tới chuyện ngày mai là cuối tuần, trong lòng Tần Tâm Hủy không khỏi vui mừng.Cô ta đã bị đuổi khỏi nhà họ Bạch được một tuần. Một tuần này, cô ta luôn ở lại nhà ở tập thể của đơn vị, một nhà ở tập thể nho nhỏ mà có tận mười người ở, còn phải ngủ giường tầng nữa, chỗ nhỏ thì thôi, quan trọng nhất là không có chút riêng tư nào cả.Vả lại, mỗi đêm trong nhà ở tập thể luôn có một người nói nhảm khi đi ngủ, còn có một người luôn nói mớ vào mỗi đêm, khiến cô ta không bữa nào được ngủ ngon.Tuy căn phòng ở nhà họ Bạch khá nhỏ, nhưng dù sao nó cũng chỉ thuộc về một mình cô ta, vả lại cô ta ở nhà họ Bạch cũng thuận lợi cho việc tìm người yêu.Ngày đó khi cô ta và Giang Khải đến rạp chiếu phim để xem phim, cô ta có thể cảm nhận rõ ràng là Giang Khải động lòng với cô ta, đặc biệt là ánh mắt của anh ta khi đảo qua eo và n.g.ự.c của cô ta, khi đó cô ta không nhịn được mà run rẩy cả người.Hôm sau cô ta đã bị đuổi khỏi nhà họ Bạch, dẫn đến việc hai người bọn họ không thể tiến thêm một bước được nữa, vả lại cô ta cũng không biết Giang Khải nghĩ về mình thế nào.Cho dù thế nào cô ta cũng phải trở về nhà họ Bạch.Tối ngày mai là cuối tuần, cô bảo ngày mai sẽ dẫn cô ta đến nhà của ủy viên chính trị Vương thuộc bộ Tổ chức, ủy viên chính trị Vương là cấp trên của chồng cô.Cô muốn ủy viên chính trị Vương ra mặt khuyên bảo dượng, cứ vậy, hai cô cháu cô ta có thể trở về nhà họ Bạch, mà còn phải do dượng mời các cô ta về.Nghĩ vậy, ý cười ở khóe miệng Tần Tâm Hủy không thể giấu được nữa.Đúng lúc này, cán sự Trần chạy từ bên ngoài vào, nắm lấy cổ tay của cô ta: “Cán sự Tần, bây giờ cô đi theo tôi giải thích với người yêu của tôi!”Tần Tâm Hủy bị kéo cổ tay đau vô cùng, đồng thời cũng chẳng biết tại sao: “Cán sự Trần, cậu đang nói gì vậy, mình không quen biết người yêu của cậu, mình có thể giải thích được gì chứ?”Chắc là cán sự Trần đã khóc, đôi mắt sưng vù như quả óc chó: “Bởi vì suốt ngày cô nói mình bị người ta bắt nạt trước mặt tôi, tôi cảm thấy không vừa mắt, thế nên tôi đã chạy tới trước mặt vị hôn phu của em họ cô để tố cáo giúp cô. Nào ngờ người yêu của tôi lại muốn chia tay với tôi vì chuyện này, ngay bây giờ cô phải đi theo tôi để giải thích với người yêu của tôi, tất cả là do cô bảo tôi làm như vậy!”Mấy ngày nay, cô ta nhờ cậy tất cả người có thể nhờ cậy được, cũng chạy tới trước cửa nhà của người yêu cô ta để chờ anh ta, dù cô ta có nói gì thì người yêu cũng quyết tâm chia tay với cô ta.

Chương 79: Chương 79